Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 8:
Lê Hương cầm cái muỗng vừa đút cho Mạc Tuân, nhìn nửa bát canh táo đỏ hạt sen, bây giờ cô nên ăn hay không ăn đây?
Lúc này, Mạc Tuân ngồi xuống, liếc mắt nhìn, hỏi rất quan tâm: “Sao em không ăn nữa vậy, mau ăn đi không nguội bây giờ.”
“SỜ Lê Hương biết nhất định là Mạc Tuân cố tình, lúc nãy bị cô đút bằng muỗng cô ăn rồi, giờ anh muôn cô ăn tiêệp băng cái muỗng này.
Thế này giống như… hôn gián tiếp.
“Đúng đấy Lê Hương, sao cháu không ăn đi, mau ăn đi chứ, lát nữa sẽ lấy thêm cho cháu bát nữa.” Mạc lão phu nhân nói.
Lê Hương nhanh chóng cầm muỗng ăn hết một lượt nửa bát canh táo đỏ hạt sen: “Bà ơi cháu no rồi, không ăn nữa đâu.”
Mạc Tuân nhìn cô gái nũng nịu mang theo chút ngây thơ đáng yêu, khẽ cười, tâm trạng không tệ.
Ăn sáng xong, Mạc lão phu nhân hỏi Lê Hương: “Lê Hương, lát nữa cháu có ra ngoài không?”
Lê Hương gật đầu: “Bà nội à, cháu muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
“Về nhà mẹ đẻ là chắc chắn rồi, Hàn Đình, cháu về với Lê Hương, nhớ mang quà cáp đi, không được thất lễ.” Mạc lão phu nhân gọi ngay Mạc Tuân.
Lê Hương chưa kịp ngăn lại, vì Mạc Tuân đã đi tới, nói: “Vâng, cháu đi với em ấy.”
Hai người rời U Lan Uyễn, đi lên thảm cỏ, Mạc Tuân lịch lãm mở cửa ghế phụ: “Em lên xe.”
Lê Hương xua tay: “Giờ bà nội cũng không nhìn thấy, anh đi làm việc của anh đi, tôi tự bắt xe vê.”
Mạc Tuân nhướn mày: “Chẳng phải đã bảo sẽ phối hợp diễn kịch với tôi trước mặt bà nội à, mau lên xe đi, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Người đàn ông này đúng là ngang ngược bá đạo.
Nhưng trong lòng Lê Hương nhảy dựng lên, anh đông ý đê nghị tối qua của côI Lê Hương không từ chối nữa, nghe lời lên siêu xe.
Siêu xe phi nhanh trên đường, hai người đều không nói chuyện, để tránh xấu hỗ, Lê Hương quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên cửa xe bóng loáng phản chiêu bóng người Mạc Tuân, người đàn ông này đang chuyên tâm lái xe, hai bàn tay thong thả đặt trên tay lái, quay rẽ tăng tăng tốc đều như nước chảy mây trôi.
Lê Hương nhìn chiếc đồng hồ kim cương quý báu trên cổ tay rắn chắc của anh, giá phải hơn ngàn vạn.
Rốt cuộc thân phận của anh là gì, Lê Hương không biết, không chỉ biết hai người thỏa hiệp chung sống hòa bình, như vậy khiến cô càng dễ hành động ở Lê gia.
Lê Hương chuyển mắt nhìn phong cảnh lao nhanh ngoài cửa xe.
Nửa tiếng sau, siêu xe dừng trước của nhà họ Lê, Lê Hương rũ mắt tháo dây an toàn trên người.
Nhưng không tháo được.
“Để tôi” Mạc Tuân vươn người qua.
Lê Hương thả tay ra để Mạc Tuân tháo giúp.
Thật ra tôi qua Mạc Tuân đã ngửi được mùi hương trên người Lê Hương, bây giờ hai người lại dựa sát như vậy, mùi thơm thân thể của cô thiếu nữ quanh quần nơi chóp mũi anh…
Mạc Tuân từng ngửi thấy đủ loại mùi nước hoa trên người những phụ nữ khác, vô cùng chán ghét loại mùi hương nhân tạo này.
Nhưng mùi hương trên người cô gái này rất dễ ngửi.
Mạc Tuân tháo đai, hỏi nhỏ: : “Cô dùng loại nước hoa gì thê?”
Nước hoa?
Lê Hương lắc đầu: “Tôi không dùng nước hoa.”
“Vậy sao người cô thơm thế…”
Mạc Tuân ngắng đầu, nhưng lập tức sững lại, vì lúc ngắng lên anh chạm vào đôi môi đỏ của Lê Hương.
Cách một chiếc khăn che mặt, hai người đều bắt ngờ không kịp đề phòng.
Lê Hương cầm cái muỗng vừa đút cho Mạc Tuân, nhìn nửa bát canh táo đỏ hạt sen, bây giờ cô nên ăn hay không ăn đây?
Lúc này, Mạc Tuân ngồi xuống, liếc mắt nhìn, hỏi rất quan tâm: “Sao em không ăn nữa vậy, mau ăn đi không nguội bây giờ.”
“SỜ Lê Hương biết nhất định là Mạc Tuân cố tình, lúc nãy bị cô đút bằng muỗng cô ăn rồi, giờ anh muôn cô ăn tiêệp băng cái muỗng này.
Thế này giống như… hôn gián tiếp.
“Đúng đấy Lê Hương, sao cháu không ăn đi, mau ăn đi chứ, lát nữa sẽ lấy thêm cho cháu bát nữa.” Mạc lão phu nhân nói.
Lê Hương nhanh chóng cầm muỗng ăn hết một lượt nửa bát canh táo đỏ hạt sen: “Bà ơi cháu no rồi, không ăn nữa đâu.”
Mạc Tuân nhìn cô gái nũng nịu mang theo chút ngây thơ đáng yêu, khẽ cười, tâm trạng không tệ.
Ăn sáng xong, Mạc lão phu nhân hỏi Lê Hương: “Lê Hương, lát nữa cháu có ra ngoài không?”
Lê Hương gật đầu: “Bà nội à, cháu muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
“Về nhà mẹ đẻ là chắc chắn rồi, Hàn Đình, cháu về với Lê Hương, nhớ mang quà cáp đi, không được thất lễ.” Mạc lão phu nhân gọi ngay Mạc Tuân.
Lê Hương chưa kịp ngăn lại, vì Mạc Tuân đã đi tới, nói: “Vâng, cháu đi với em ấy.”
Hai người rời U Lan Uyễn, đi lên thảm cỏ, Mạc Tuân lịch lãm mở cửa ghế phụ: “Em lên xe.”
Lê Hương xua tay: “Giờ bà nội cũng không nhìn thấy, anh đi làm việc của anh đi, tôi tự bắt xe vê.”
Mạc Tuân nhướn mày: “Chẳng phải đã bảo sẽ phối hợp diễn kịch với tôi trước mặt bà nội à, mau lên xe đi, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Người đàn ông này đúng là ngang ngược bá đạo.
Nhưng trong lòng Lê Hương nhảy dựng lên, anh đông ý đê nghị tối qua của côI Lê Hương không từ chối nữa, nghe lời lên siêu xe.
Siêu xe phi nhanh trên đường, hai người đều không nói chuyện, để tránh xấu hỗ, Lê Hương quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên cửa xe bóng loáng phản chiêu bóng người Mạc Tuân, người đàn ông này đang chuyên tâm lái xe, hai bàn tay thong thả đặt trên tay lái, quay rẽ tăng tăng tốc đều như nước chảy mây trôi.
Lê Hương nhìn chiếc đồng hồ kim cương quý báu trên cổ tay rắn chắc của anh, giá phải hơn ngàn vạn.
Rốt cuộc thân phận của anh là gì, Lê Hương không biết, không chỉ biết hai người thỏa hiệp chung sống hòa bình, như vậy khiến cô càng dễ hành động ở Lê gia.
Lê Hương chuyển mắt nhìn phong cảnh lao nhanh ngoài cửa xe.
Nửa tiếng sau, siêu xe dừng trước của nhà họ Lê, Lê Hương rũ mắt tháo dây an toàn trên người.
Nhưng không tháo được.
“Để tôi” Mạc Tuân vươn người qua.
Lê Hương thả tay ra để Mạc Tuân tháo giúp.
Thật ra tôi qua Mạc Tuân đã ngửi được mùi hương trên người Lê Hương, bây giờ hai người lại dựa sát như vậy, mùi thơm thân thể của cô thiếu nữ quanh quần nơi chóp mũi anh…
Mạc Tuân từng ngửi thấy đủ loại mùi nước hoa trên người những phụ nữ khác, vô cùng chán ghét loại mùi hương nhân tạo này.
Nhưng mùi hương trên người cô gái này rất dễ ngửi.
Mạc Tuân tháo đai, hỏi nhỏ: : “Cô dùng loại nước hoa gì thê?”
Nước hoa?
Lê Hương lắc đầu: “Tôi không dùng nước hoa.”
“Vậy sao người cô thơm thế…”
Mạc Tuân ngắng đầu, nhưng lập tức sững lại, vì lúc ngắng lên anh chạm vào đôi môi đỏ của Lê Hương.
Cách một chiếc khăn che mặt, hai người đều bắt ngờ không kịp đề phòng.