Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24- Chơi vui không?
Mạc Tuân hơi cao giọng một chút, có vẻ bực bội. Lê Hương thích thú cười.
- Em đang đi ăn kem, sau đó sẽ đi xem phim. Anh và bố mẹ cứ ăn cơm đi nhé, đừng chờ cũng đừng để phần em. Xin lỗi anh, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm để tạ lỗi ạ.
- Đi thôi. Bố gọi à? – Huỳnh Tôn chồm về phía Lê Hương, nói cho tiếng của mình lọt vào điện thoại.
Lê Hương tí nữa thì phá lên cười.
- Em cúp máy đây ạ. - Cô giơ xa điện thoại ra. - Không phải bố, là bạn của bố.
Nói xong cô mới ấn tắt.
Huỳnh Tôn đưa tay lên, Lê Hương đập tay ăn mừng với y.
- Trời ơi, quá đã, chắc hẳn tức lắm ấy. Tức nhưng vẫn phải giả vờ không có chuyện gì bởi vì mới quen mà, tôi cũng chưa nhận lời yêu, chưa nói rằng mình thích hắn.
Huỳnh Tôn gật gù.
- Bà nhắn tin cho mẹ đi, như vậy về mới không bị mắng.
- Được.
Lê Hương nhắn tin cho mẹ, nhờ mẹ tiếp Mạc Tuân hộ, hứa rằng lần sau sẽ tạ lỗi. Mẹ cô chỉ dặn về sớm, không phàn nàn gì.
Hai người dẫn nhau đi ăn thịt nướng ở chợ đêm rồi đi chơi bi-a. Huỳnh Tôn chơi bi-a rất giỏi, Lệ Hương chỉ tập tành chơi, được y hướng dẫn cho cười tít cả mắt. Toàn những trải nghiệm mới mẻ mà trước kia cô chưa từng được thử qua.
Chín rưỡi Huỳnh Tôn mới chở Lê Hương về, thả trước cửa nhà.
Lê Hương xuống xe, tháo mũ bảo hiểm trở lại, nhận túi xách đựng gấu bông và hồ sơ.Huỳnh Tôn lật kính lên, mỉm cười.
- Chơi vui không?
- Vui lắm. Cảm ơn ông nha. Nhớ Số tôi nhé, đừng quên nữa.
- Lần này sẽ không quên đâu.Add cả nick Teller rồi, mất điện thoại vẫn liên lạc được mà.Vào nhà đi.
Lê Hương vẫy chào, vui vẻ đi vào nhà.
Huỳnh Tôn cất mũ bảo hiểm nhỏ vào hộp sau yên xe, rồ ga phóng đi.
Trong góc đường tối, một chiếc xe Hollest đen bóng đang lặng lẽ nắm đó. Mạc Tuần ngồi trong xe nhìn về phía cổng nhà Lê Hương, nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, hai tay hắn siết chặt, lông mày nhíu lại, mắt tóe lửa. Hắn lục hộp để đồ, lấy ra một bao thuốc, móc một điều muốn châm lửa hút nhưng bật mãi không lên. Hắn thở hổn hển lắc mạnh như muốn ném luôn bật lửa đi, cuối cùng
cũng bật được, châm thuốc hút, hạ kính hông xe xuống, ngồi ngả người ra lưng ghế.
Khuôn mặt bình thường lạnh lùng, trầm tĩnh, hiện tại nhăn lại khó chịu, mắt quắc lên.
Mạc Tuần hút hết điếu thuốc, ổn định lại hơi thở, quẳng đầu lọc ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi.
- Alo, điều tra cho tôi chủ xe mô tô phân khối, biển số HN35 - A7. Càng nhanh càng tốt.
Bởi vì sự khéo léo bất ngờ mà Lê Hương không bị bố mẹ cằn nhằn. Bố chỉ nói lần sau nếu đi chơi thì phải gọi trước để Mạc Tuân khỏi đến chờ mất công, còn mẹ cô hỏi về Huỳnh Tôn Lê Hương nói sơ sơ chuyện Huỳnh Tôn tốt với mình như thế nào chứ không nói về hoàn cảnh gia đình rối loạn của y, bố mẹ có vẻ hài lòng.
Lê Hương lên phòng thay quần áo, lôi hồ sơ ra làm, tìm kiếm thông tin của Derefout trên mạng xem họ có tuyển người không nhưng rất tiếc, đợt tuyển dụng vừa qua, lần tiếp theo còn chưa biết khi nào. Lê Hương thở dài thườn thượt, đi đắp. mặt nạ rồi lấy sách ra đọc.
Vừa ngồi xuống sofa điện thoại của cô đã kêu tinh tinh báo có tin nhắn. Lê Hương mở ra xem.
- Em đang đi ăn kem, sau đó sẽ đi xem phim. Anh và bố mẹ cứ ăn cơm đi nhé, đừng chờ cũng đừng để phần em. Xin lỗi anh, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm để tạ lỗi ạ.
- Đi thôi. Bố gọi à? – Huỳnh Tôn chồm về phía Lê Hương, nói cho tiếng của mình lọt vào điện thoại.
Lê Hương tí nữa thì phá lên cười.
- Em cúp máy đây ạ. - Cô giơ xa điện thoại ra. - Không phải bố, là bạn của bố.
Nói xong cô mới ấn tắt.
Huỳnh Tôn đưa tay lên, Lê Hương đập tay ăn mừng với y.
- Trời ơi, quá đã, chắc hẳn tức lắm ấy. Tức nhưng vẫn phải giả vờ không có chuyện gì bởi vì mới quen mà, tôi cũng chưa nhận lời yêu, chưa nói rằng mình thích hắn.
Huỳnh Tôn gật gù.
- Bà nhắn tin cho mẹ đi, như vậy về mới không bị mắng.
- Được.
Lê Hương nhắn tin cho mẹ, nhờ mẹ tiếp Mạc Tuân hộ, hứa rằng lần sau sẽ tạ lỗi. Mẹ cô chỉ dặn về sớm, không phàn nàn gì.
Hai người dẫn nhau đi ăn thịt nướng ở chợ đêm rồi đi chơi bi-a. Huỳnh Tôn chơi bi-a rất giỏi, Lệ Hương chỉ tập tành chơi, được y hướng dẫn cho cười tít cả mắt. Toàn những trải nghiệm mới mẻ mà trước kia cô chưa từng được thử qua.
Chín rưỡi Huỳnh Tôn mới chở Lê Hương về, thả trước cửa nhà.
Lê Hương xuống xe, tháo mũ bảo hiểm trở lại, nhận túi xách đựng gấu bông và hồ sơ.Huỳnh Tôn lật kính lên, mỉm cười.
- Chơi vui không?
- Vui lắm. Cảm ơn ông nha. Nhớ Số tôi nhé, đừng quên nữa.
- Lần này sẽ không quên đâu.Add cả nick Teller rồi, mất điện thoại vẫn liên lạc được mà.Vào nhà đi.
Lê Hương vẫy chào, vui vẻ đi vào nhà.
Huỳnh Tôn cất mũ bảo hiểm nhỏ vào hộp sau yên xe, rồ ga phóng đi.
Trong góc đường tối, một chiếc xe Hollest đen bóng đang lặng lẽ nắm đó. Mạc Tuần ngồi trong xe nhìn về phía cổng nhà Lê Hương, nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, hai tay hắn siết chặt, lông mày nhíu lại, mắt tóe lửa. Hắn lục hộp để đồ, lấy ra một bao thuốc, móc một điều muốn châm lửa hút nhưng bật mãi không lên. Hắn thở hổn hển lắc mạnh như muốn ném luôn bật lửa đi, cuối cùng
cũng bật được, châm thuốc hút, hạ kính hông xe xuống, ngồi ngả người ra lưng ghế.
Khuôn mặt bình thường lạnh lùng, trầm tĩnh, hiện tại nhăn lại khó chịu, mắt quắc lên.
Mạc Tuần hút hết điếu thuốc, ổn định lại hơi thở, quẳng đầu lọc ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi.
- Alo, điều tra cho tôi chủ xe mô tô phân khối, biển số HN35 - A7. Càng nhanh càng tốt.
Bởi vì sự khéo léo bất ngờ mà Lê Hương không bị bố mẹ cằn nhằn. Bố chỉ nói lần sau nếu đi chơi thì phải gọi trước để Mạc Tuân khỏi đến chờ mất công, còn mẹ cô hỏi về Huỳnh Tôn Lê Hương nói sơ sơ chuyện Huỳnh Tôn tốt với mình như thế nào chứ không nói về hoàn cảnh gia đình rối loạn của y, bố mẹ có vẻ hài lòng.
Lê Hương lên phòng thay quần áo, lôi hồ sơ ra làm, tìm kiếm thông tin của Derefout trên mạng xem họ có tuyển người không nhưng rất tiếc, đợt tuyển dụng vừa qua, lần tiếp theo còn chưa biết khi nào. Lê Hương thở dài thườn thượt, đi đắp. mặt nạ rồi lấy sách ra đọc.
Vừa ngồi xuống sofa điện thoại của cô đã kêu tinh tinh báo có tin nhắn. Lê Hương mở ra xem.