Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 Đóng vai thiếu nữ vô tư không hiểu chuyện.
*Chương có nội dung hình ảnh
- Anh khách sáo quá, lần nào cũng mua quà đến. Em vào bếp giúp mẹ một chút nha.
Mạc Tuân gật đầu, ánh mắt chao đảo, thoáng Sợ hãi rồi giấu đi ngay.
Lê Hương đang cụp mắt nên không nhìn thấy, vui vẻ đi vào bếp.
Tay Mạc Tuân khẽ run lên, siết chặt, quay lại tiếp tục nghe ông Lê Khoan nói chuyện.
Lê Hương vào bếp, thấy mẹ làm rất nhiều món thì bê ra bàn ăn, lẩm bẩm.
- Mẹ... làm nhiều thế này ăn sao hết được ạ?
- Mạc Tuân có ơn với nhà mình, cho vay tiền không lấy lãi, lại còn giúp đỡ bố con tìm việc mới nữa. Ông ấy nhiều tuổi rồi, nửa đời làm sếp, giờ khó tìm việc, nhìn lên không tới nhìn xuống không ưa. Con đối xử tốt với Mạc Tuần một chút.
Đây là đang nhắc khéo cô đấy à?
Lê Hương cười hì hì cầu tài, đóng vai thiếu nữ vô tư không hiểu chuyện.
- Con thì lúc nào mà chẳng tốt với Mạc Tuân. Anh ấy như anh hai của con vậy đó.
Lê Hương cố ý nói rất to và rõ ràng, Mạc Tuân ngồi bên ngoài chắc chắn nghe thấy. Bà Nguyễn Oanh ngạc nhiên quay lại nhìn cô, Lê Hương làm ra vẻ vô tư hỏi.
- Huy Nam không về à mẹ? Con tưởng mỗi tháng trường nội trú cho ra ngoài một lần?
- Không, sang tháng em con mới về, giờ khối mười hai đang chạy nước rút ôn thi đại học, nó muốn tranh thủ thời gian để học.
Huy Nam học rất giỏi, sẽ sớm đậu đại học danh giá nhất thành phố Hoàng Đô thôi. Kiếp trước em trai cô đã đậu vào thủ khoa kỹ thuật của đại học Thiên An, kiếp này nếu không có gì thay đổi chắc Huy Nam vẫn chọn ngành kỹ thuật.
Lê Hương dọn bàn xong, ra mời bố và Mạc Tuấn vào.
- BỐ, Mạc Tuân, cơm xong rồi ạ.
Nụ cười của cô có phần lạnh lùng và xa cách đến nỗi bố cô cũng nhận ra, ông nhướn mày nhìn Mạc Tuân. Hắn quay lại liếc qua Lê Hương rồi cụp. mắt xuống như người có lỗi, cười gượng.
- Vào thôi. - Ông Lê Khoan khách sáo mời. Mạc Tuấn đứng dậy đi theo, bộ dạng không tự nhiên.
Lê Hương nghĩ Mạc Tuân đã nhận ra sự bài xích kín đáo của cô, hài lòng cầu khẩn hắn biết điều một chút mà rút lui đi cho rồi.
Bữa cơm khá vui vẻ, Mạc Tuần hỏi chuyện bà Nguyễn Oanh, bà nói toàn chuyện lông gà vỏ tỏi của các nhà xung quanh. Ông Lê Khoan và Mạc. Tuân cũng góp vào cho vui, không hề đề cập gì đến chuyện công ty hay nợ nần. Kiếp trước cũng như vậy, mặc dù Lê Hương biết nhà mình nợ nhưng không được nói cho chi tiết, trong bữa cơm mọi người cũng không đề cập tới. Thời gian sau này khi cô lấy Mạc Tuân, bố cô nghỉ làm, ở nhà. Lê Hương nghĩ Mạc Tuân chu cấp tiền cho cả nhà cô, nuôi em trai cô học đại học nên bố mẹ mới bênh vực hắn bất chấp, luôn miệng khuyên cô nhẫn nhịn. Nhịn đến lúc không thể nhịn được nữa thì mang Con gái về nhà.
Lê Hương không nói, chỉ nghe, hùa vào dăm ba câu.
Đột nhiên bà Nguyễn Oanh hỏi:
- Mạc Tuân, bố mẹ cháu gần đây thế nào? Chắc bận lắm hả?
Lê Hương ngạc nhiên nhìn lên. Bố mẹ Mạc Tuân chết rồi cơ mà...
Mạc Tuần nhìn thoáng qua cô rồi rời mắt đi ngay, nhẹ nhàng nói với bà Nguyễn Oanh.
- Bố mẹ cháu vẫn khỏe ạ. Công ty của bố cháu mở máy sản xuất thép ở Cộng hòa Nhân dân Khổng Hà nên họ sang đó nửa tháng nay rồi.
-Vậy sao? Cô không biết chuyện này.
- Anh khách sáo quá, lần nào cũng mua quà đến. Em vào bếp giúp mẹ một chút nha.
Mạc Tuân gật đầu, ánh mắt chao đảo, thoáng Sợ hãi rồi giấu đi ngay.
Lê Hương đang cụp mắt nên không nhìn thấy, vui vẻ đi vào bếp.
Tay Mạc Tuân khẽ run lên, siết chặt, quay lại tiếp tục nghe ông Lê Khoan nói chuyện.
Lê Hương vào bếp, thấy mẹ làm rất nhiều món thì bê ra bàn ăn, lẩm bẩm.
- Mẹ... làm nhiều thế này ăn sao hết được ạ?
- Mạc Tuân có ơn với nhà mình, cho vay tiền không lấy lãi, lại còn giúp đỡ bố con tìm việc mới nữa. Ông ấy nhiều tuổi rồi, nửa đời làm sếp, giờ khó tìm việc, nhìn lên không tới nhìn xuống không ưa. Con đối xử tốt với Mạc Tuần một chút.
Đây là đang nhắc khéo cô đấy à?
Lê Hương cười hì hì cầu tài, đóng vai thiếu nữ vô tư không hiểu chuyện.
- Con thì lúc nào mà chẳng tốt với Mạc Tuân. Anh ấy như anh hai của con vậy đó.
Lê Hương cố ý nói rất to và rõ ràng, Mạc Tuân ngồi bên ngoài chắc chắn nghe thấy. Bà Nguyễn Oanh ngạc nhiên quay lại nhìn cô, Lê Hương làm ra vẻ vô tư hỏi.
- Huy Nam không về à mẹ? Con tưởng mỗi tháng trường nội trú cho ra ngoài một lần?
- Không, sang tháng em con mới về, giờ khối mười hai đang chạy nước rút ôn thi đại học, nó muốn tranh thủ thời gian để học.
Huy Nam học rất giỏi, sẽ sớm đậu đại học danh giá nhất thành phố Hoàng Đô thôi. Kiếp trước em trai cô đã đậu vào thủ khoa kỹ thuật của đại học Thiên An, kiếp này nếu không có gì thay đổi chắc Huy Nam vẫn chọn ngành kỹ thuật.
Lê Hương dọn bàn xong, ra mời bố và Mạc Tuấn vào.
- BỐ, Mạc Tuân, cơm xong rồi ạ.
Nụ cười của cô có phần lạnh lùng và xa cách đến nỗi bố cô cũng nhận ra, ông nhướn mày nhìn Mạc Tuân. Hắn quay lại liếc qua Lê Hương rồi cụp. mắt xuống như người có lỗi, cười gượng.
- Vào thôi. - Ông Lê Khoan khách sáo mời. Mạc Tuấn đứng dậy đi theo, bộ dạng không tự nhiên.
Lê Hương nghĩ Mạc Tuân đã nhận ra sự bài xích kín đáo của cô, hài lòng cầu khẩn hắn biết điều một chút mà rút lui đi cho rồi.
Bữa cơm khá vui vẻ, Mạc Tuần hỏi chuyện bà Nguyễn Oanh, bà nói toàn chuyện lông gà vỏ tỏi của các nhà xung quanh. Ông Lê Khoan và Mạc. Tuân cũng góp vào cho vui, không hề đề cập gì đến chuyện công ty hay nợ nần. Kiếp trước cũng như vậy, mặc dù Lê Hương biết nhà mình nợ nhưng không được nói cho chi tiết, trong bữa cơm mọi người cũng không đề cập tới. Thời gian sau này khi cô lấy Mạc Tuân, bố cô nghỉ làm, ở nhà. Lê Hương nghĩ Mạc Tuân chu cấp tiền cho cả nhà cô, nuôi em trai cô học đại học nên bố mẹ mới bênh vực hắn bất chấp, luôn miệng khuyên cô nhẫn nhịn. Nhịn đến lúc không thể nhịn được nữa thì mang Con gái về nhà.
Lê Hương không nói, chỉ nghe, hùa vào dăm ba câu.
Đột nhiên bà Nguyễn Oanh hỏi:
- Mạc Tuân, bố mẹ cháu gần đây thế nào? Chắc bận lắm hả?
Lê Hương ngạc nhiên nhìn lên. Bố mẹ Mạc Tuân chết rồi cơ mà...
Mạc Tuần nhìn thoáng qua cô rồi rời mắt đi ngay, nhẹ nhàng nói với bà Nguyễn Oanh.
- Bố mẹ cháu vẫn khỏe ạ. Công ty của bố cháu mở máy sản xuất thép ở Cộng hòa Nhân dân Khổng Hà nên họ sang đó nửa tháng nay rồi.
-Vậy sao? Cô không biết chuyện này.