Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 Tôi không phải búp bê tình dục của anh...
Mạc Tuần xuống khỏi xe, vội vã đi về phía họ.
- Dương Huế, em tới có chuyện gì? Làm sao vậy?
Nhìn thấy người trong lòng đang rưng rưng muốn khóc, Mạc Tuần hốt hoảng rảo bước tới. Dương Huế lập tức bật khóc, nước mắt lăn dài trên mặt trông vô cùng đáng thương. Mạc Tuân bị chọc vào gót chân, trừng mắt nhìn sang Lê Hương.
- Em lại nói cái gì vậy? Sao lần nào em cũng gây chuyện, không muốn để ai sống yên nữa hay sao?
Lê Hương chau mày nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đứng lên muốn bỏ vào trong nhà thì Dương Huế tuôn một trang.
- Mạc Tuân, em đến chỉ muốn hỏi xem vì sao Lê
Hương có số của Dực Minh thôi, cô ấy nói em là hồ ly câu dẫn anh. Bảo em bẩn thỉu không khác gì gái gọi. Em không có...
Lê Hương sững sờ nhìn Dương Huế. Mạc Tuân gầm lên:
- Lê Hương, cố đừng có quá đáng. Lần trước trong khách sạn đã như vậy, cô còn không biết chừng mực à? Cô ấy là bạn tôi, nói bao nhiêu lần thì cô mới hiểu?
Dương Huế mở túi ra, rút một bộ hồ sơ đặt lên bàn.
- Mạc Tuấn, em tìm thấy cái này trên bàn Dực Minh. Lê Hương nộp hồ sơ xin việc vào công ty của Dực Minh, anh xem....
Mặt Mạc Tuân trắng bệch, mắt đỏ ngầu lên, hơi thở bắt đầu nặng nề dần.
Lê Hương không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào bộ hồ sơ. Dương Huế rút từ sơ yếu lý lịch chìa ra.
- Anh xem đi, Dực Minh cầm bộ hồ sơ này về phòng giám đốc, bóc ảnh ra... Bóc ra... cất vào ví rồi.
Dương Huế òa khóc nức nở. Mạc Tuần nhìn sang Lê Hương, cô lắp bắp:
- Em không nói Dương Huế như vậy...
- Còn hồ sơ này thì sao? Cô nộp hồ sơ vào công ty của Dực Minh ư? Cô có còn coi tôi là chồng không vậy? – Mạc Tuần hét vào mặt Lê Hương, trong hung dữ như một con dã thú.
Anh ta nhào tới túm lấy tay Lê Hương lôi xềnh xệch vào trong nhà, lôi thẳng lên tầng. Lê Hương chưa từng thấy Mạc Tuân tức giận đến như vậy, cô Sợ hãi run rẩy lại bị nắm tay một cách thô bạo đau đớn, nên cố gắng giằng ra.
- Buông tôi ra... Hôm đó anh đưa tôi về nhà rồi bỏ tôi lại đi uống rượu với Dương Huế, anh đã mất quyền quyết định việc tôi nộp hồ sơ xin việc rồi. Buông ra...
Mạc Tuần lôi cô vào phòng ngủ ném cô lên giường, gầm lên.
- Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau. Cô thấy tôi và Dương Huế như vậy nên định cầu Dực Minh để trả đũa phải không? Cô có số của gã, giờ còn nộp hồ sơ xin việc... Bao nhiêu công ty không xin lại xin vào đó,
Lệ Hương run rẩy nhưng vẫn quát trả.
- Anh với Dương Huế đi cả đêm với nhau thì trong sạch còn tôi vừa mới nộp hồ sở xin việc lập tức biến thành con điếm ? Mạc Tuấn, anh nói lý một chút có được không? Anh đi năm ngày, không gọi cho tôi một cuộc nào, trong khi tối nào anh cũng gọi cho Dương Huế...
Nước mắt Lê Hương rơi lã chã xuống. Mạc Tuần sững lại nhìn Lê Hương khóc, cố hạ giọng.
- Anh với cô ta trong sạch, tôi tin anh. Anh yêu cô ta, tôi cũng tin. Nếu trái tim anh đã dành cho người khác thì anh cũng không thể giam cầm tôi, bắt ép tôi phải yêu anh được?
Mạc Tuân nhíu mày nhưng mắt trợn to, gầm lên:
- Cô nói cái gì? Cô là vợ tôi... Tôi không cho phép.
Mạc Tuân chồm tới xé toạc áo Lê Hương ra. Cô chống cự dữ dội.
- Buông tôi ra... Tôi không phải búp bê tình dục của anh...
- Dương Huế, em tới có chuyện gì? Làm sao vậy?
Nhìn thấy người trong lòng đang rưng rưng muốn khóc, Mạc Tuần hốt hoảng rảo bước tới. Dương Huế lập tức bật khóc, nước mắt lăn dài trên mặt trông vô cùng đáng thương. Mạc Tuân bị chọc vào gót chân, trừng mắt nhìn sang Lê Hương.
- Em lại nói cái gì vậy? Sao lần nào em cũng gây chuyện, không muốn để ai sống yên nữa hay sao?
Lê Hương chau mày nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đứng lên muốn bỏ vào trong nhà thì Dương Huế tuôn một trang.
- Mạc Tuân, em đến chỉ muốn hỏi xem vì sao Lê
Hương có số của Dực Minh thôi, cô ấy nói em là hồ ly câu dẫn anh. Bảo em bẩn thỉu không khác gì gái gọi. Em không có...
Lê Hương sững sờ nhìn Dương Huế. Mạc Tuân gầm lên:
- Lê Hương, cố đừng có quá đáng. Lần trước trong khách sạn đã như vậy, cô còn không biết chừng mực à? Cô ấy là bạn tôi, nói bao nhiêu lần thì cô mới hiểu?
Dương Huế mở túi ra, rút một bộ hồ sơ đặt lên bàn.
- Mạc Tuấn, em tìm thấy cái này trên bàn Dực Minh. Lê Hương nộp hồ sơ xin việc vào công ty của Dực Minh, anh xem....
Mặt Mạc Tuân trắng bệch, mắt đỏ ngầu lên, hơi thở bắt đầu nặng nề dần.
Lê Hương không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào bộ hồ sơ. Dương Huế rút từ sơ yếu lý lịch chìa ra.
- Anh xem đi, Dực Minh cầm bộ hồ sơ này về phòng giám đốc, bóc ảnh ra... Bóc ra... cất vào ví rồi.
Dương Huế òa khóc nức nở. Mạc Tuần nhìn sang Lê Hương, cô lắp bắp:
- Em không nói Dương Huế như vậy...
- Còn hồ sơ này thì sao? Cô nộp hồ sơ vào công ty của Dực Minh ư? Cô có còn coi tôi là chồng không vậy? – Mạc Tuần hét vào mặt Lê Hương, trong hung dữ như một con dã thú.
Anh ta nhào tới túm lấy tay Lê Hương lôi xềnh xệch vào trong nhà, lôi thẳng lên tầng. Lê Hương chưa từng thấy Mạc Tuân tức giận đến như vậy, cô Sợ hãi run rẩy lại bị nắm tay một cách thô bạo đau đớn, nên cố gắng giằng ra.
- Buông tôi ra... Hôm đó anh đưa tôi về nhà rồi bỏ tôi lại đi uống rượu với Dương Huế, anh đã mất quyền quyết định việc tôi nộp hồ sơ xin việc rồi. Buông ra...
Mạc Tuần lôi cô vào phòng ngủ ném cô lên giường, gầm lên.
- Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau. Cô thấy tôi và Dương Huế như vậy nên định cầu Dực Minh để trả đũa phải không? Cô có số của gã, giờ còn nộp hồ sơ xin việc... Bao nhiêu công ty không xin lại xin vào đó,
Lệ Hương run rẩy nhưng vẫn quát trả.
- Anh với Dương Huế đi cả đêm với nhau thì trong sạch còn tôi vừa mới nộp hồ sở xin việc lập tức biến thành con điếm ? Mạc Tuấn, anh nói lý một chút có được không? Anh đi năm ngày, không gọi cho tôi một cuộc nào, trong khi tối nào anh cũng gọi cho Dương Huế...
Nước mắt Lê Hương rơi lã chã xuống. Mạc Tuần sững lại nhìn Lê Hương khóc, cố hạ giọng.
- Anh với cô ta trong sạch, tôi tin anh. Anh yêu cô ta, tôi cũng tin. Nếu trái tim anh đã dành cho người khác thì anh cũng không thể giam cầm tôi, bắt ép tôi phải yêu anh được?
Mạc Tuân nhíu mày nhưng mắt trợn to, gầm lên:
- Cô nói cái gì? Cô là vợ tôi... Tôi không cho phép.
Mạc Tuân chồm tới xé toạc áo Lê Hương ra. Cô chống cự dữ dội.
- Buông tôi ra... Tôi không phải búp bê tình dục của anh...