-
Chương 5: Thái hậu thánh minh!
"Đi ra!" rèm cửa vàng tươi bị xốc lên, áo giáp trên ngực Hạng Tuế Chiêm đầy máu tươi, hắn gầm nhẹ một tiếng, nhẹ tay đem hai mẹ con từ trong xe ngựa lôi ra ngoài, quăng lên lưng ngựa, tự mình nhảy một cái lên lưng ngựa, quất con ngựa 'Đen nhưng đẹp trai' một roi, 'Đen nhưng đẹp trai' hí lên một tiếng biểu đạt ý tứ "Mẹ kiếp, đau chết đi được." , nhanh chân chạy sâu vào trong rừng.
Trước giờ chưa từng cưỡi ngựa kịch liệt như vậy, hai mẫu tử bị lắc đến không biết Đông Nam Tây Bắc, Kính Hiên ngồi ở phía trước siết chặt lấy bờm của 'Đen nhưng đẹp trai', tiểu kê kê bị lưng ngựa cọ vào đau đớn, Tề Đan Yên ngồi ở giữa nắm chặt áo của Kính Hiên, ngồi sau cùng là Hạng Tuế Chiêm nắm chặt dây cương, thân thể nghiêng đến mức thấp nhất, đem bọn họ ngồi vững vàng trên lưng ngựa, để tránh va chạm, hai tay giống như đai an toàn bảo vệ bên cạnh hai tổ tông, đề phòng bọn họ bị rớt xuống đất.
'Đen nhưng đẹp trai' nghĩ, cũng may anh đây là một con ngựa khỏe mạnh, bằng không ba người các ngươi cùng lúc cỡi ta, đừng nói là chạy, ngay cả việc có thể đứng nổi hay không còn phải hỏi lại.
Kinh sợ qua đi, Tề Đan Yên dần dần bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy hai cánh tay hắn giống như tay vịn rắn chắc, cách y phục màu trắng được may bằng gấm Tô Châu thêu hoa văn hải đường ma xát cánh tay của nàng, cánh tay dần nóng lên, ngứa ngáy. Nam nhân này, tính cách kiên cường, ngực và bụng cứng rắn dán chặt vào lưng nàng, Tề Đan Yên chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với nam nhân trưởng thành, đột nhiên nàng ý thức được, mặt mình đang đỏ lên.
Sức bậc và sức chịu đựng của 'Đen nhưng đẹp trai' khác xa so với những con ngựa bình thường, ba người giục ngựa chạy như điên về hướng tây, khi mặt trời lên, rốt cuộc đã bỏ xa bọn binh lính đuổi theo. Kính Hiên bị ói nhiều lần, suy yếu ngã đầu vào tảng đá bên cạnh, ngay cả 'Đen nhưng đẹp trai' lén lút vụng trộm tiểu bên cạnh hắn hắn cũng hoàn toàn không phát hiện ra.
Dưới chân là cát đất màu đỏ thô cứng, bốn phía xung quanh là những tảng đá to lớn, bóng đêm được ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào càng hiện rõ hình dáng kỳ lạ lởm chởm của những tảng đá. Trên bầu trời đã không còn ngôi sao nào, có vài con chim không biết tên bay lên, rải rác đậu trên mấy cây khô. Lông chim màu đen, vài tiếng kêu chói tai kỳ lạ ngân vang.
Hạng Tuế Chiêm hứng được nửa ấm nước do sương đọng trên lá cây, nhẹ nhàng để bên người Kính Hiên.
Tề Đan Yên tóc tai rối loạn, nằm úp trên tảng đá nghỉ ngơi một lúc, chật vật đứng dậy, híp mắt nhìn bốn phía khỉ ho cò gáy trong lòng cảm thấy bi thương, trở nên yếu ớt, bỗng nhiên Hạng Tuế Chiêm nắm cánh tay nàng, đẩy nàng nằm trên tảng đá lớn,khuỷu tay đặt trên cổ họng nàng, chỉ cần hắn hơi dùng sức có thể làm đứt cổ nàng. Tề Đan Yên vô cùng sợ hãi, mở to mắt vô tội nhìn hắn, thân thể hơi run rẩy.
"Tề thái hậu, thần khuyên thái hậu tốt nhất là nên an phận một chút, đừng cứ năm lần bảy lượt giống như con thiêu thân đâm đầu vào lửa”. Hạng Tuế Chiêm hơi híp mắt lại, để lộ bộ mặt sát khí lẫm liệt của hắn “Giá trị tồn tại của thái hậu là buông rèm nhiếp chính, để cho ấu đế không bị người khác cho rằng không có chỗ nương tựa, thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương là muốn dạy cho người tiếp thu ý kiến của hữu ích để tránh tình trạng ban mệnh lệnh sai trái, chứ không phải để cho thái hậu vẽ đường cho hưu chạy hay giúp hôn quân làm điều ác, đem Đại Kiền thịnh thế đẩy đến chỗ diệt quốc!”
Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng oan ức, thứ nhất nàng không có dụ dỗ hay mê hoặc chủ tử, thứ hai không có hại nước hại dân, chỉ là hết ăn lại nằm mà thôi, làm sao lại có liên quan đến tồn vong của đất nước được. Nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đường đường là một thái hậu lại bị thần tử đẩy lên tảng đá không thể động đậy, thực sự là mất mặt mà.
Nàng suy nghĩ một lúc, cũng muốn khéo léo châm chọc hắn phạm thượng. Mưu đồ gây rối, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại thành một câu——
"A."
"Khuyển Nhung đã bị thần bức lui 300 dặm, hiện tại 10 ngàn tướng sĩ của Đại Kiền ta không đủ lương thảo, chậm chạp không khải hoàn trở về không phải là vì mưu nghịch, mà là muốn làm cho Khuyển Nhung phải ký hiệp ước đình chiến, có thể bảo đảm cho con dân biên cảnh Tây Bắc ít nhất là ba mươi năm không bị ngoại tộc quấy nhiễu. Điều kiện Khuyển Nhung đưa ra là muốn Ngô hoàng đích thân tới ký kết, thần cho rằng không thể như vậy, viết tấu chương thỉnh cầu tăng thêm binh lính và vận chuyển lương thảo đến Tây Bắc, ai ngờ tấu chương bị người ta tráo đổi, không nghĩ tới các ngươi lại dễ dàng trúng kế mà xuất cung như thế này…..!" Hạng Tuế Chiêm thả lỏng tay ra, Tề Đan Yên ôm cổ ho khan liên tục, mặt đỏ ửng cả lên.
Vào lúc này, Tề Đan Yên vẫn không nắm được trọng điểm trong lời nói của Hạng Tuế Chiêm, sau khi bình tĩnh lại giống như muốn hỏi tội hắn "Ai kêu ngươi không đọc sách, không tự viết chữ, viết tấu chương còn để cho người khác viết thay, chúng ta chưa từng nhìn thấy chữ của ngươi, làm sao biết là có phải ngươi viết hay không?”
Không đọc sách, không viết chữ —— Rốt cuộc là nàng dựa vào suy nghĩ nào mà đưa ra cái kết luận này chứ?
"Thái hậu từng đọc sách sao? Biết câu ‘ bị người ta tráo thư ’ mà thần mới vừa nói là có ý gì sao?" Tấu chương của hắn bị người ta trực tiếp đánh tráo, một bức chiến thư lại biến thành 'đặc sản của biên thùy' , thử hỏi có oan ức hay không?
"Ta từng đọc sách." Tề Đan Yên trả lời hết sức nghiêm túc: "Tứ thư ngũ kinh với ba trăm bài thơ Đường ta đều biết, ta biết hơn hai ngàn chữ, năm trăm câu thành ngữ”.
Ai mà không biết ngươi từng đọc sách chứ, nhất là loại sách Trương Sinh ban đêm hò hẹn Thôi Oanh Oanh, Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên. . .
Nói chuyện với ngươi vĩnh viễn sẽ không làm rõ được trọng điểm, vừa nhát gan lại tích cực, phản ứng rất chậm chạp. tính tình không đáng yêu chẳng trách là không được sủng ái, chỉ biết lo cho thân mình.
Tiếng ngáy của Kính Hiên cắt ngang cuộc nói chuyện không vui vẻ gì của bọn họ.
Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm không hẹn mà cùng quay đầu liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế có tố chất tâm lý vô cùng tốt này. Bỗng nhiên Tề Đan Yên mở dây buộc, đem cái áo choàng không tính là dày nhưng ít ra có thể che được đắp lên người Kính Hiên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thực ra hắn rất đáng thương, còn nhỏ như vậy nhưng cha mẹ đều không còn, còn bị nhiều đại thần mắng là đứa ngốc nữa.. . ."
Hạng Tuế Chiêm cởi áo choàng, tiến lên phía trước, Tề Đan Yên đối với Kính Hiên thương tiếc khiến cho hắn hơi thông cảm với nàng, cái loại thông cảm này còn chưa được vài giây, cái áo choàng vốn là chuẩn bị đắp cho Kính Hiên lại bị Tề Đan Yên lấy một cách rất tự nhiên, đắp lên người mình. Không chỉ như thế, nàng còn bưng ấm nước lên, một hơi uống toàn bộ nước mà hắn để dành cho Kính Hiên.
"Ngươi có lạnh hay không?" Lau lau cái miệng, Tề Đan Yên được bọc trong cái áo choàng thật dày đã biết mà còn cố hỏi.
"Lạnh." Hạng Tuế Chiêm cố ý trả lời.
Tề Đan Yên vừa nghe, lấy cái áo mà Kính Hiên đang đắp rất nhiệt tình đưa cho Hạng Tuế Chiêm: “Hay ngươi mặc đỡ cái này đi”.
Tiểu hoàng đế đáng thương chẳng những không có chăn đắp, mà ngay cả nước cũng bị uống sạch.
Càng nguy hiểm hơn chính là, bọn họ vẫn không hề ý thức được Đại Kiền đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Hạng Tuế Chiêm đem áo quăng trả lại, ước tính sơ bộ vị trí của bọn họ, chắc là cách Tuy Huyền gần nhất. Truy binh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù là hắn có năng lực lấy một địch trăm, hộ tống hai người bọn họ hồi cung nhưng mà cơ hội không lớn lắm, không bằng tương kế tựu kế, xem như hoàng đế đồng ý đích thân đến biên cảnh để ký kết hiệp ước, đây coi như là thành ý của Đại Kiền.
Vì thế, lúc hừng đông Hạng Tuế Chiêm mang theo hai mẫu tử đi về phía Tuy Huyền, đồng thời lớn tiếng tuyên bố ngự giá đích thân tới, để cho các quan vùng ngoại ô quỳ xuống nghênh đón, thuận tiện mang theo nhân mã hộ giá. Trong lúc nhất thời, hoàng thượng và thái hậu vì muốn ăn xâu thịt dê nướng mà bí mật xuất cung ‘cải trang vi hành’ lại biến thành vì bình an của biên cảnh mà tự mình thân chinh ký kết hiệp ước, đúng là yêu dân như con, khiến cho danh tiếng ở biên cảnh Tây Bắc bỗng nhiên tăng vọt.
Tề Đan Yên nằm nhoài bên cửa sổ lén nhìn các bá quan văn võ quỳ nghênh đón, hỏi ra mấy vấn đề khiến người ta khó có thể trả lời ——"Ở đây một xâu thịt dê thực sự là một văn tiền một xâu sao? Các ngươi xác định là thịt dê chứ không phải là thịt chuột?”
Kính Hiên không cam lòng yếu thế, chỉ số lập tức lập tức mở rộng: “Tại sao phải là thịt dê nướng chấm với muối ớt? ở Thịnh Kinh chúng ta đều là chấm với tương vừng mà?”
Hạng Tuế Chiêm sai người mua 100 cây xâu thịt dê đưa vào loan giá, cũng phân phó người hầu hạ hoàng thượng và thái hậu, canh chừng hai người họ, không ăn hết thì không được phép bước ra.
Đêm đó, trong giấc mơ của Tề Đan Yên đều là mùi thịt dê nướng.
Ở ma xui quỷ khiến, bên trong câu chuyện máu chó đầy trời, năm đầu tiên khi lên ngôi của Nhân Vũ hoàng đế Đại Kiền, tiểu hoàng đế Cừu Kính Hiên đích thân tới Tuy Huyền cùng Khuyển Nhung ký kết 《Hiệp ước Tuy Huyền》, quy tắc mậu dịch biên cảnh, xúc tiến chăn nuôi và phát triển nghề thủ công, làm cho Trung Nguyên và con dân nơi biên cảnh được ba mươi năm hòa bình rực rỡ, trở thành chiến tích đầu tiên của tiểu hoàng đế.
Sau khi ký kết hiệp ước, quân đội Đại Kiền nhổ trại theo long giá khải hoàn về triều, lấy Ngụy Hiến Kế dẫn đầu, các quan văn đều viết văn chương ca tụng công đức, văn chương dài khoảng 30 tờ, phân phát khắp nơi như phát truyền đơn, lúc long giá trở về Thịnh Kinh mỗi người cầm một quyển, các loại từ ngữ nịnh hót được trau chuốt đẹp đẽ khiến người ta nghe mà mềm cả lỗ tai.
Ngoại trừ ca công tụng đức ra, các vị đại thần còn nóng lòng muốn nịnh nọt thái hậu, đề nghị nên phong hào cho Tề Đan Yên.
Phong hào tôn quý thông thường chỉ có các đại thần thỉnh ban khi tiên hoàng còn sống, chứ không phải kéo dài lâu đến như hôm nay. Đường triều Võ Mỵ Nương vì thăng chức đột ngột nên đã tự phong hào một cách miễn cưỡng, bà cũng là người khởi đầu cho tiền lệ này, sau đó còn không ngừng tự tặng cho mình thêm nhiều danh xưng cao quý, sau khi xưng đế đã biến thành "Thiên Sách Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế", tuy nhiên danh xưng được lan truyền rộng rãi nhất là 'Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế", bà chính là Võ Tắc Thiên mà người đời sau vẫn bàn luận.
Thỉnh sắc phong tôn hào cho Tề Đan Yên nhanh chóng được mọi người đề cập đến, cũng trong ngày lâm triều do Ngụy Hiến Kế dẫn đầu, mọi người dồn dập phụ họa theo.
Ngồi ở phía sau bức rèm che Tề Đan Yên bị tâng bốc như lọt vào trong sương mù, tự mình nghĩ ra một đống từ ngữ đẹp đẽ như "Mĩ" , "Hoa" , "Linh", rồi lại không dám nói ra. Xuyên qua bức rèm che nhìn xuống dưới, bên trái các quan văn đã bắt đầu vuốt cằm nghĩ đến những danh xưng tôn quý, bên phải các võ tướng đối với chuyện này rõ ràng là không quan tâm, phản ứng rất bình thường. Tề Đan Yên nhìn các võ tướng rất dễ dàng nhìn thấy Hạng Tuế Chiêm, chỉ thấy hắn đứng xuôi tay, ánh mắt trầm xuống, như là việc này không liên quan đến mình. Mấy ngày nay vào triều nàng đều không tự chủ được phải nhìn hắn một cái, khi các đại thần nghị sự thậm chí giống như mấy người đàn bàn chanh chua chửi đổng vào mặt nhau, cũng không thấy hắn lên tiếng xen vào.
Tề Đan Yên thấy bộ dáng biết điều đó của hắn, không khỏi hoài nghi lần trước người hung ác lấy khuỷu tay đè cổ nàng có phải là hắn hay không, hay do người khác thế thân.
"Vi thần cho rằng, chữ ‘ Thánh ’ rất hay.”. Ngụy Hiến Kế nịnh bợ trước tiên.
"Vi thần cho rằng, chữ ‘ Thiên ’ mới thể hiện tài đức của thái hậu” Hộ bộ Thượng thư Lý Minh Chí, không chịu thua kém.
Tề Đan Yên ngạc nhiên, lấy tay áo màu đỏ che nửa bên mặt. A, mấy chữ mà bọn họ nói hình như rất lợi hại.
"Ý của mẫu hậu thế nào?” Kính Hiên từ khi lâm triều đến nay đều sẽ hỏi một câu như vậy.
"Tốt, tốt." Tề Đan Yên nghiêm nghị gật đầu.
"Thái hậu thánh minh!" Ngụy Hiến Kế rõ ràng hiểu sai ý, gật đầu tán dương: " chữ ‘Đại ’ cũng được!"
Thánh, thiên, đại? trong đầu Hạng Tuế Chiêm lần lượt nghĩ qua những chữ này, vượt qua quy củ đưa mắt nhìn Tề Đan Yên đang ngồi trên cao. Dưới bức rèm che, chỉ nhìn thấy đôi hài bằng gấm được cẩn ngọc bích lên trên, đang lấp ló bên dưới làn váy hoa màu đỏ. Hạng Tuế Chiêm nhẹ nhàng nhìn lên trên, vừa nâng khóe môi, dời ánh mắt.
Tề Đan Yên hắng giọng một cái, "Hạng ái khanh cảm thấy thế nào?"
"Vi thần thô lậu, không hiểu những thứ này." Hạng Tuế Chiêm từ chối rất nhanh, theo thói quen liền giả vờ mù chữ. Mọi người đều cho rằng tất cả võ tướng đều không có ý kiến, thì tự nhiên hắn mở miệng nói ——"Chẳng qua vi thần cảm thấy, vẫn chưa tới lúc để thái hậu lên đại náo thiên cung ."
Toàn bộ triều đình trầm mặc mười giây, toàn bộ quan văn đều quỳ xuống, cùng nói: "Thần có tội."
Suýt chút nữa liền trở thành"Tề thiên đại thánh thái hậu" sau khi Tề Đan Yên hiểu ra, cũng lúng túng gãi gãi đầu, chuyện phong hào này, ngày sau bàn tiếp.
Trước giờ chưa từng cưỡi ngựa kịch liệt như vậy, hai mẫu tử bị lắc đến không biết Đông Nam Tây Bắc, Kính Hiên ngồi ở phía trước siết chặt lấy bờm của 'Đen nhưng đẹp trai', tiểu kê kê bị lưng ngựa cọ vào đau đớn, Tề Đan Yên ngồi ở giữa nắm chặt áo của Kính Hiên, ngồi sau cùng là Hạng Tuế Chiêm nắm chặt dây cương, thân thể nghiêng đến mức thấp nhất, đem bọn họ ngồi vững vàng trên lưng ngựa, để tránh va chạm, hai tay giống như đai an toàn bảo vệ bên cạnh hai tổ tông, đề phòng bọn họ bị rớt xuống đất.
'Đen nhưng đẹp trai' nghĩ, cũng may anh đây là một con ngựa khỏe mạnh, bằng không ba người các ngươi cùng lúc cỡi ta, đừng nói là chạy, ngay cả việc có thể đứng nổi hay không còn phải hỏi lại.
Kinh sợ qua đi, Tề Đan Yên dần dần bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy hai cánh tay hắn giống như tay vịn rắn chắc, cách y phục màu trắng được may bằng gấm Tô Châu thêu hoa văn hải đường ma xát cánh tay của nàng, cánh tay dần nóng lên, ngứa ngáy. Nam nhân này, tính cách kiên cường, ngực và bụng cứng rắn dán chặt vào lưng nàng, Tề Đan Yên chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với nam nhân trưởng thành, đột nhiên nàng ý thức được, mặt mình đang đỏ lên.
Sức bậc và sức chịu đựng của 'Đen nhưng đẹp trai' khác xa so với những con ngựa bình thường, ba người giục ngựa chạy như điên về hướng tây, khi mặt trời lên, rốt cuộc đã bỏ xa bọn binh lính đuổi theo. Kính Hiên bị ói nhiều lần, suy yếu ngã đầu vào tảng đá bên cạnh, ngay cả 'Đen nhưng đẹp trai' lén lút vụng trộm tiểu bên cạnh hắn hắn cũng hoàn toàn không phát hiện ra.
Dưới chân là cát đất màu đỏ thô cứng, bốn phía xung quanh là những tảng đá to lớn, bóng đêm được ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào càng hiện rõ hình dáng kỳ lạ lởm chởm của những tảng đá. Trên bầu trời đã không còn ngôi sao nào, có vài con chim không biết tên bay lên, rải rác đậu trên mấy cây khô. Lông chim màu đen, vài tiếng kêu chói tai kỳ lạ ngân vang.
Hạng Tuế Chiêm hứng được nửa ấm nước do sương đọng trên lá cây, nhẹ nhàng để bên người Kính Hiên.
Tề Đan Yên tóc tai rối loạn, nằm úp trên tảng đá nghỉ ngơi một lúc, chật vật đứng dậy, híp mắt nhìn bốn phía khỉ ho cò gáy trong lòng cảm thấy bi thương, trở nên yếu ớt, bỗng nhiên Hạng Tuế Chiêm nắm cánh tay nàng, đẩy nàng nằm trên tảng đá lớn,khuỷu tay đặt trên cổ họng nàng, chỉ cần hắn hơi dùng sức có thể làm đứt cổ nàng. Tề Đan Yên vô cùng sợ hãi, mở to mắt vô tội nhìn hắn, thân thể hơi run rẩy.
"Tề thái hậu, thần khuyên thái hậu tốt nhất là nên an phận một chút, đừng cứ năm lần bảy lượt giống như con thiêu thân đâm đầu vào lửa”. Hạng Tuế Chiêm hơi híp mắt lại, để lộ bộ mặt sát khí lẫm liệt của hắn “Giá trị tồn tại của thái hậu là buông rèm nhiếp chính, để cho ấu đế không bị người khác cho rằng không có chỗ nương tựa, thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương là muốn dạy cho người tiếp thu ý kiến của hữu ích để tránh tình trạng ban mệnh lệnh sai trái, chứ không phải để cho thái hậu vẽ đường cho hưu chạy hay giúp hôn quân làm điều ác, đem Đại Kiền thịnh thế đẩy đến chỗ diệt quốc!”
Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng oan ức, thứ nhất nàng không có dụ dỗ hay mê hoặc chủ tử, thứ hai không có hại nước hại dân, chỉ là hết ăn lại nằm mà thôi, làm sao lại có liên quan đến tồn vong của đất nước được. Nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đường đường là một thái hậu lại bị thần tử đẩy lên tảng đá không thể động đậy, thực sự là mất mặt mà.
Nàng suy nghĩ một lúc, cũng muốn khéo léo châm chọc hắn phạm thượng. Mưu đồ gây rối, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại thành một câu——
"A."
"Khuyển Nhung đã bị thần bức lui 300 dặm, hiện tại 10 ngàn tướng sĩ của Đại Kiền ta không đủ lương thảo, chậm chạp không khải hoàn trở về không phải là vì mưu nghịch, mà là muốn làm cho Khuyển Nhung phải ký hiệp ước đình chiến, có thể bảo đảm cho con dân biên cảnh Tây Bắc ít nhất là ba mươi năm không bị ngoại tộc quấy nhiễu. Điều kiện Khuyển Nhung đưa ra là muốn Ngô hoàng đích thân tới ký kết, thần cho rằng không thể như vậy, viết tấu chương thỉnh cầu tăng thêm binh lính và vận chuyển lương thảo đến Tây Bắc, ai ngờ tấu chương bị người ta tráo đổi, không nghĩ tới các ngươi lại dễ dàng trúng kế mà xuất cung như thế này…..!" Hạng Tuế Chiêm thả lỏng tay ra, Tề Đan Yên ôm cổ ho khan liên tục, mặt đỏ ửng cả lên.
Vào lúc này, Tề Đan Yên vẫn không nắm được trọng điểm trong lời nói của Hạng Tuế Chiêm, sau khi bình tĩnh lại giống như muốn hỏi tội hắn "Ai kêu ngươi không đọc sách, không tự viết chữ, viết tấu chương còn để cho người khác viết thay, chúng ta chưa từng nhìn thấy chữ của ngươi, làm sao biết là có phải ngươi viết hay không?”
Không đọc sách, không viết chữ —— Rốt cuộc là nàng dựa vào suy nghĩ nào mà đưa ra cái kết luận này chứ?
"Thái hậu từng đọc sách sao? Biết câu ‘ bị người ta tráo thư ’ mà thần mới vừa nói là có ý gì sao?" Tấu chương của hắn bị người ta trực tiếp đánh tráo, một bức chiến thư lại biến thành 'đặc sản của biên thùy' , thử hỏi có oan ức hay không?
"Ta từng đọc sách." Tề Đan Yên trả lời hết sức nghiêm túc: "Tứ thư ngũ kinh với ba trăm bài thơ Đường ta đều biết, ta biết hơn hai ngàn chữ, năm trăm câu thành ngữ”.
Ai mà không biết ngươi từng đọc sách chứ, nhất là loại sách Trương Sinh ban đêm hò hẹn Thôi Oanh Oanh, Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên. . .
Nói chuyện với ngươi vĩnh viễn sẽ không làm rõ được trọng điểm, vừa nhát gan lại tích cực, phản ứng rất chậm chạp. tính tình không đáng yêu chẳng trách là không được sủng ái, chỉ biết lo cho thân mình.
Tiếng ngáy của Kính Hiên cắt ngang cuộc nói chuyện không vui vẻ gì của bọn họ.
Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm không hẹn mà cùng quay đầu liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế có tố chất tâm lý vô cùng tốt này. Bỗng nhiên Tề Đan Yên mở dây buộc, đem cái áo choàng không tính là dày nhưng ít ra có thể che được đắp lên người Kính Hiên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thực ra hắn rất đáng thương, còn nhỏ như vậy nhưng cha mẹ đều không còn, còn bị nhiều đại thần mắng là đứa ngốc nữa.. . ."
Hạng Tuế Chiêm cởi áo choàng, tiến lên phía trước, Tề Đan Yên đối với Kính Hiên thương tiếc khiến cho hắn hơi thông cảm với nàng, cái loại thông cảm này còn chưa được vài giây, cái áo choàng vốn là chuẩn bị đắp cho Kính Hiên lại bị Tề Đan Yên lấy một cách rất tự nhiên, đắp lên người mình. Không chỉ như thế, nàng còn bưng ấm nước lên, một hơi uống toàn bộ nước mà hắn để dành cho Kính Hiên.
"Ngươi có lạnh hay không?" Lau lau cái miệng, Tề Đan Yên được bọc trong cái áo choàng thật dày đã biết mà còn cố hỏi.
"Lạnh." Hạng Tuế Chiêm cố ý trả lời.
Tề Đan Yên vừa nghe, lấy cái áo mà Kính Hiên đang đắp rất nhiệt tình đưa cho Hạng Tuế Chiêm: “Hay ngươi mặc đỡ cái này đi”.
Tiểu hoàng đế đáng thương chẳng những không có chăn đắp, mà ngay cả nước cũng bị uống sạch.
Càng nguy hiểm hơn chính là, bọn họ vẫn không hề ý thức được Đại Kiền đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Hạng Tuế Chiêm đem áo quăng trả lại, ước tính sơ bộ vị trí của bọn họ, chắc là cách Tuy Huyền gần nhất. Truy binh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù là hắn có năng lực lấy một địch trăm, hộ tống hai người bọn họ hồi cung nhưng mà cơ hội không lớn lắm, không bằng tương kế tựu kế, xem như hoàng đế đồng ý đích thân đến biên cảnh để ký kết hiệp ước, đây coi như là thành ý của Đại Kiền.
Vì thế, lúc hừng đông Hạng Tuế Chiêm mang theo hai mẫu tử đi về phía Tuy Huyền, đồng thời lớn tiếng tuyên bố ngự giá đích thân tới, để cho các quan vùng ngoại ô quỳ xuống nghênh đón, thuận tiện mang theo nhân mã hộ giá. Trong lúc nhất thời, hoàng thượng và thái hậu vì muốn ăn xâu thịt dê nướng mà bí mật xuất cung ‘cải trang vi hành’ lại biến thành vì bình an của biên cảnh mà tự mình thân chinh ký kết hiệp ước, đúng là yêu dân như con, khiến cho danh tiếng ở biên cảnh Tây Bắc bỗng nhiên tăng vọt.
Tề Đan Yên nằm nhoài bên cửa sổ lén nhìn các bá quan văn võ quỳ nghênh đón, hỏi ra mấy vấn đề khiến người ta khó có thể trả lời ——"Ở đây một xâu thịt dê thực sự là một văn tiền một xâu sao? Các ngươi xác định là thịt dê chứ không phải là thịt chuột?”
Kính Hiên không cam lòng yếu thế, chỉ số lập tức lập tức mở rộng: “Tại sao phải là thịt dê nướng chấm với muối ớt? ở Thịnh Kinh chúng ta đều là chấm với tương vừng mà?”
Hạng Tuế Chiêm sai người mua 100 cây xâu thịt dê đưa vào loan giá, cũng phân phó người hầu hạ hoàng thượng và thái hậu, canh chừng hai người họ, không ăn hết thì không được phép bước ra.
Đêm đó, trong giấc mơ của Tề Đan Yên đều là mùi thịt dê nướng.
Ở ma xui quỷ khiến, bên trong câu chuyện máu chó đầy trời, năm đầu tiên khi lên ngôi của Nhân Vũ hoàng đế Đại Kiền, tiểu hoàng đế Cừu Kính Hiên đích thân tới Tuy Huyền cùng Khuyển Nhung ký kết 《Hiệp ước Tuy Huyền》, quy tắc mậu dịch biên cảnh, xúc tiến chăn nuôi và phát triển nghề thủ công, làm cho Trung Nguyên và con dân nơi biên cảnh được ba mươi năm hòa bình rực rỡ, trở thành chiến tích đầu tiên của tiểu hoàng đế.
Sau khi ký kết hiệp ước, quân đội Đại Kiền nhổ trại theo long giá khải hoàn về triều, lấy Ngụy Hiến Kế dẫn đầu, các quan văn đều viết văn chương ca tụng công đức, văn chương dài khoảng 30 tờ, phân phát khắp nơi như phát truyền đơn, lúc long giá trở về Thịnh Kinh mỗi người cầm một quyển, các loại từ ngữ nịnh hót được trau chuốt đẹp đẽ khiến người ta nghe mà mềm cả lỗ tai.
Ngoại trừ ca công tụng đức ra, các vị đại thần còn nóng lòng muốn nịnh nọt thái hậu, đề nghị nên phong hào cho Tề Đan Yên.
Phong hào tôn quý thông thường chỉ có các đại thần thỉnh ban khi tiên hoàng còn sống, chứ không phải kéo dài lâu đến như hôm nay. Đường triều Võ Mỵ Nương vì thăng chức đột ngột nên đã tự phong hào một cách miễn cưỡng, bà cũng là người khởi đầu cho tiền lệ này, sau đó còn không ngừng tự tặng cho mình thêm nhiều danh xưng cao quý, sau khi xưng đế đã biến thành "Thiên Sách Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế", tuy nhiên danh xưng được lan truyền rộng rãi nhất là 'Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế", bà chính là Võ Tắc Thiên mà người đời sau vẫn bàn luận.
Thỉnh sắc phong tôn hào cho Tề Đan Yên nhanh chóng được mọi người đề cập đến, cũng trong ngày lâm triều do Ngụy Hiến Kế dẫn đầu, mọi người dồn dập phụ họa theo.
Ngồi ở phía sau bức rèm che Tề Đan Yên bị tâng bốc như lọt vào trong sương mù, tự mình nghĩ ra một đống từ ngữ đẹp đẽ như "Mĩ" , "Hoa" , "Linh", rồi lại không dám nói ra. Xuyên qua bức rèm che nhìn xuống dưới, bên trái các quan văn đã bắt đầu vuốt cằm nghĩ đến những danh xưng tôn quý, bên phải các võ tướng đối với chuyện này rõ ràng là không quan tâm, phản ứng rất bình thường. Tề Đan Yên nhìn các võ tướng rất dễ dàng nhìn thấy Hạng Tuế Chiêm, chỉ thấy hắn đứng xuôi tay, ánh mắt trầm xuống, như là việc này không liên quan đến mình. Mấy ngày nay vào triều nàng đều không tự chủ được phải nhìn hắn một cái, khi các đại thần nghị sự thậm chí giống như mấy người đàn bàn chanh chua chửi đổng vào mặt nhau, cũng không thấy hắn lên tiếng xen vào.
Tề Đan Yên thấy bộ dáng biết điều đó của hắn, không khỏi hoài nghi lần trước người hung ác lấy khuỷu tay đè cổ nàng có phải là hắn hay không, hay do người khác thế thân.
"Vi thần cho rằng, chữ ‘ Thánh ’ rất hay.”. Ngụy Hiến Kế nịnh bợ trước tiên.
"Vi thần cho rằng, chữ ‘ Thiên ’ mới thể hiện tài đức của thái hậu” Hộ bộ Thượng thư Lý Minh Chí, không chịu thua kém.
Tề Đan Yên ngạc nhiên, lấy tay áo màu đỏ che nửa bên mặt. A, mấy chữ mà bọn họ nói hình như rất lợi hại.
"Ý của mẫu hậu thế nào?” Kính Hiên từ khi lâm triều đến nay đều sẽ hỏi một câu như vậy.
"Tốt, tốt." Tề Đan Yên nghiêm nghị gật đầu.
"Thái hậu thánh minh!" Ngụy Hiến Kế rõ ràng hiểu sai ý, gật đầu tán dương: " chữ ‘Đại ’ cũng được!"
Thánh, thiên, đại? trong đầu Hạng Tuế Chiêm lần lượt nghĩ qua những chữ này, vượt qua quy củ đưa mắt nhìn Tề Đan Yên đang ngồi trên cao. Dưới bức rèm che, chỉ nhìn thấy đôi hài bằng gấm được cẩn ngọc bích lên trên, đang lấp ló bên dưới làn váy hoa màu đỏ. Hạng Tuế Chiêm nhẹ nhàng nhìn lên trên, vừa nâng khóe môi, dời ánh mắt.
Tề Đan Yên hắng giọng một cái, "Hạng ái khanh cảm thấy thế nào?"
"Vi thần thô lậu, không hiểu những thứ này." Hạng Tuế Chiêm từ chối rất nhanh, theo thói quen liền giả vờ mù chữ. Mọi người đều cho rằng tất cả võ tướng đều không có ý kiến, thì tự nhiên hắn mở miệng nói ——"Chẳng qua vi thần cảm thấy, vẫn chưa tới lúc để thái hậu lên đại náo thiên cung ."
Toàn bộ triều đình trầm mặc mười giây, toàn bộ quan văn đều quỳ xuống, cùng nói: "Thần có tội."
Suýt chút nữa liền trở thành"Tề thiên đại thánh thái hậu" sau khi Tề Đan Yên hiểu ra, cũng lúng túng gãi gãi đầu, chuyện phong hào này, ngày sau bàn tiếp.