Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Sủng nhi của Đế vương (3)
**Chương 56**.
Sáng khi Hoa Yên Vũ tỉnh dậy Phó Huyền đã lên buổi triều sớm từ lâu. Y cũng không quan tâm lắm, nhờ người vào giúp mình sửa soạn. Tiểu Lan buổi sáng đã được Phó Huyền cho người gọi đến, nghe tiếng y liền đi vào. Nàng nói rất nhiều, còn không ngừng kiểm tra khắp người y. Đến khi chắc chắn Phó Cửu Ca không sao mới thở phào. Tiểu Lan giúp y rửa mặt, thay y phục xong xuôi liền trên đường đến học viện.
Con cháu hoàng tộc ở Huyền Minh vô cùng nghiêm khắc trong việc giáo dục. Chỉ cần bản thân các hoàng tử thua kém một chút, địa vị rất dễ bị lung lay, khó sống nơi thâm cung đầy rẫy cạnh tranh này. Cho dù Phó Cửu Ca cũng phải nỗ lực không ngừng để có thể sống tốt.
Hoa Yên Vũ thở dài, hôm qua đã bỏ lỡ một buổi rồi, không thể trốn nữa.
Bầu trời cuối thu se se lạnh, Hoa Yên Vũ ngồi ở vị trí bên cửa sổ, chán nản nhìn ra ngoài mà thở dài. Mấy cái kiến thức của người xưa thật sự vô cùng nhàm chán, lại còn buồn ngủ nữa. Y có cảm giác tiên sinh kia đang ru các học viên vậy.
"Thập hoàng tử, bên ngoài kia có gì thú vị sao?"
Hoa Yên Vũ bị giọng nói già nua nghiêm khắc của thái phó làm cho bừng tỉnh. Y hơi chột dạ một chút, ngay lập tức lắc đầu. Mặt Hoa Yên Vũ hơi đỏ lên, nhịp thở bắt đầu tăng nhanh. Thái phó thấy vậy cũng không nói nữa, tiếp tục giảng bài. Ai biết vị này có ngất như hôm qua không.
Cái tình trạng thân thể chết tiệt! Y chỉ hơi động một chút liền có thể phát bệnh rồi. Nó cứ thế này Hoa Yên Vũ sao dám chạy nhảy chứ, cứ ru rú như tên tự kỉ suốt ngày chắc? Rồi còn lăn giường......
Hoa Yên Vũ thấy mình đi hơi xa rồi. Y lắc đầu, tập trung nghe giảng.
"Hoàng đệ đã khỏe chưa? Ta nghe hôm qua ngươi phát bệnh nên rất lo lắng."
Thái phó vừa kết thúc buổi học, Hoa Yên Vũ ngay lập tức thu xếp lại tập vở chuẩn bị trở về tìm Phó Huyền. Không ngờ đang muốn ra ngoài đã có người chắn cửa. Kẻ kia ăn mặc phú quý, là trang phục của hoàng tử đương triều. Bên cạnh gã, Thẩm Hàn đang nhíu mày nhìn y. Hoa Yên Vũ nếu không đoán lầm, có lẽ đây là tam hoàng tử Phó Minh_một trong những công quân của Thẩm Hàn.
Hoa Yên Vũ khách sáo cười nhẹ, đối với gã nhàn nhạt: "Tạ ơn hoàng huynh quan tâm, thần đệ hiện tại rất tốt."
"Nếu không có gì thì đệ xin phép cáo từ. Tiểu Lan, chúng ta đi."
"Vâng điện hạ."
Hoa Yên Vũ tránh sang một bên, đang định bỏ đi bỗng từ đằng sau Thẩm Hàn lên tiếng
"Phó Vân Ca."
Thẩm Hàn hoàn toàn chắc chắn người này chính là kẻ cậu ta ra tay giết hại kia. Không phải câu hỏi mà là khẳng định gọi tên y. Hoa Yên Vũ nhăn mày, xoay người lại nhìn cậu.
Thẩm Hàn ghé sát vào tai y: "Vân Ca, ngươi lần này đừng hòng thoát."
"Xin lỗi, ta là Phó Cửu Ca. Vân Ca gì đó ta không quen. Thẩm công tử có lẽ nhận nhầm người rồi."
Hoa Yên Vũ nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn cậu. Thẩm Hàn thấy y nói vậy ngoài cười nhưng trong không cười. Cậu ta nghiến răng, gắn từng chữ: "Ta không nhận nhầm. Thập hoàng tử, chúng ta rất có duyên đấy."
Có duyên cái đầu ngươi! Đây phải gọi là oan gia hiểu không. Nợ máu không thể không trả, Hoa Yên Vũ suy tính một lần trong lòng. Nhất định y sẽ khiến Thẩm Hàn sống không bằng chết.
Hoa Yên Vũ cùng Thẩm Hàn trừng nhau rất lâu. Người bên ngoài nhìn còn có thể tưởng tượng ra hai tia sét đang không ngừng va chạm. Phó Minh thấy vậy liền muốn tách hai người ra. Gã không thích tiểu Hàn của mình tiếp xúc quá nhiều với Phó Cửu Ca.
Nhưng Phó Minh chưa kịp hành động đã có người làm trước.
"Ca nhi!"
Hoa Yên Vũ nghe tiếng người gọi, vẻ mặt âm trầm ngay tức khắc tươi tắn như gió xuân. Y muốn chạy lại ôm hắn, khổ nỗi lực bất tòng tâm. Chỉ có thể đi mong chờ nhìn về phía Phó Huyền.
"Thỉnh an phụ hoàng."
"Thỉnh an hoàng thượng."
Phó Huyền rất không để ý, chỉ phất tay một cái lấy lệ: "Đứng lên hết đi."
"Tạ ơn phụ hoàng/hoàng thượng."
"Phụ hoàng, công việc hai ngày trước người giao con đã hoàn thành. Phụ hoàng có muốn kiểm tra bây giờ không ạ?"
Phó Minh vô cùng mong chờ xem phản ứng của hắn. Việc Phó Huyền giao cho đại ca phải mất năm ngày mới xong. Còn gã chỉ cần hai ngày. Làm tốt như vậy chắc chắn sẽ được phụ hoàng khen ngợi. Đến lúc đó rất nhiều người phải ganh tị cho xem.
Nhưng ngoài mong đợi, Phó Huyền không hề như trong suy nghĩ của gã. Hắn đến cả nhìn Phó Minh cũng lười, trực tiếp đi về phía Hoa Yên Vũ. Thấy y đưa hai tay về phía mình liền vui vẻ nhếch môi.
"Phụ hoàng, Ca nhi rất rất nhớ người."
"Trẫm cũng vậy."
Phó Huyền vừa ôm được người liền nhẹ nhàng bế lên để y dựa người vào ngực mình. Phó Cửu Ca tuy đã mười lăm nhưng thân thể suy nhược, so với người đồng lứa liền nhỏ hơn rất nhiều. Y trông chỉ như một nhóc con mười tuổi bị suy dinh dưỡng thôi.
Hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ nên vỗ béo cho Ca nhi mập một chút.
"Phụ hoàng phụ hoàng, người lên triều có mệt không?"
"Nhìn Ca nhi của trẫm liền hết mệt rồi. Vậy còn con?"
"Phụ hoàng, ta mới bị thái phó nhắc nhở."
Hoa Yên Vũ làm vẻ mặt đáng thương, ủy khuất nhìn chằm chằm hắn. Phó Huyền không biết định lực của mình từ bao giờ lại kém như vậy. Mỹ nhân khuynh thành đều không thể làm hắn lung lay, nhưng chỉ một ánh mắt của nhi tử đã khiến Phó Huyền mềm lòng. Quả là chưa từng nghĩ đến.
Sáng khi Hoa Yên Vũ tỉnh dậy Phó Huyền đã lên buổi triều sớm từ lâu. Y cũng không quan tâm lắm, nhờ người vào giúp mình sửa soạn. Tiểu Lan buổi sáng đã được Phó Huyền cho người gọi đến, nghe tiếng y liền đi vào. Nàng nói rất nhiều, còn không ngừng kiểm tra khắp người y. Đến khi chắc chắn Phó Cửu Ca không sao mới thở phào. Tiểu Lan giúp y rửa mặt, thay y phục xong xuôi liền trên đường đến học viện.
Con cháu hoàng tộc ở Huyền Minh vô cùng nghiêm khắc trong việc giáo dục. Chỉ cần bản thân các hoàng tử thua kém một chút, địa vị rất dễ bị lung lay, khó sống nơi thâm cung đầy rẫy cạnh tranh này. Cho dù Phó Cửu Ca cũng phải nỗ lực không ngừng để có thể sống tốt.
Hoa Yên Vũ thở dài, hôm qua đã bỏ lỡ một buổi rồi, không thể trốn nữa.
Bầu trời cuối thu se se lạnh, Hoa Yên Vũ ngồi ở vị trí bên cửa sổ, chán nản nhìn ra ngoài mà thở dài. Mấy cái kiến thức của người xưa thật sự vô cùng nhàm chán, lại còn buồn ngủ nữa. Y có cảm giác tiên sinh kia đang ru các học viên vậy.
"Thập hoàng tử, bên ngoài kia có gì thú vị sao?"
Hoa Yên Vũ bị giọng nói già nua nghiêm khắc của thái phó làm cho bừng tỉnh. Y hơi chột dạ một chút, ngay lập tức lắc đầu. Mặt Hoa Yên Vũ hơi đỏ lên, nhịp thở bắt đầu tăng nhanh. Thái phó thấy vậy cũng không nói nữa, tiếp tục giảng bài. Ai biết vị này có ngất như hôm qua không.
Cái tình trạng thân thể chết tiệt! Y chỉ hơi động một chút liền có thể phát bệnh rồi. Nó cứ thế này Hoa Yên Vũ sao dám chạy nhảy chứ, cứ ru rú như tên tự kỉ suốt ngày chắc? Rồi còn lăn giường......
Hoa Yên Vũ thấy mình đi hơi xa rồi. Y lắc đầu, tập trung nghe giảng.
"Hoàng đệ đã khỏe chưa? Ta nghe hôm qua ngươi phát bệnh nên rất lo lắng."
Thái phó vừa kết thúc buổi học, Hoa Yên Vũ ngay lập tức thu xếp lại tập vở chuẩn bị trở về tìm Phó Huyền. Không ngờ đang muốn ra ngoài đã có người chắn cửa. Kẻ kia ăn mặc phú quý, là trang phục của hoàng tử đương triều. Bên cạnh gã, Thẩm Hàn đang nhíu mày nhìn y. Hoa Yên Vũ nếu không đoán lầm, có lẽ đây là tam hoàng tử Phó Minh_một trong những công quân của Thẩm Hàn.
Hoa Yên Vũ khách sáo cười nhẹ, đối với gã nhàn nhạt: "Tạ ơn hoàng huynh quan tâm, thần đệ hiện tại rất tốt."
"Nếu không có gì thì đệ xin phép cáo từ. Tiểu Lan, chúng ta đi."
"Vâng điện hạ."
Hoa Yên Vũ tránh sang một bên, đang định bỏ đi bỗng từ đằng sau Thẩm Hàn lên tiếng
"Phó Vân Ca."
Thẩm Hàn hoàn toàn chắc chắn người này chính là kẻ cậu ta ra tay giết hại kia. Không phải câu hỏi mà là khẳng định gọi tên y. Hoa Yên Vũ nhăn mày, xoay người lại nhìn cậu.
Thẩm Hàn ghé sát vào tai y: "Vân Ca, ngươi lần này đừng hòng thoát."
"Xin lỗi, ta là Phó Cửu Ca. Vân Ca gì đó ta không quen. Thẩm công tử có lẽ nhận nhầm người rồi."
Hoa Yên Vũ nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn cậu. Thẩm Hàn thấy y nói vậy ngoài cười nhưng trong không cười. Cậu ta nghiến răng, gắn từng chữ: "Ta không nhận nhầm. Thập hoàng tử, chúng ta rất có duyên đấy."
Có duyên cái đầu ngươi! Đây phải gọi là oan gia hiểu không. Nợ máu không thể không trả, Hoa Yên Vũ suy tính một lần trong lòng. Nhất định y sẽ khiến Thẩm Hàn sống không bằng chết.
Hoa Yên Vũ cùng Thẩm Hàn trừng nhau rất lâu. Người bên ngoài nhìn còn có thể tưởng tượng ra hai tia sét đang không ngừng va chạm. Phó Minh thấy vậy liền muốn tách hai người ra. Gã không thích tiểu Hàn của mình tiếp xúc quá nhiều với Phó Cửu Ca.
Nhưng Phó Minh chưa kịp hành động đã có người làm trước.
"Ca nhi!"
Hoa Yên Vũ nghe tiếng người gọi, vẻ mặt âm trầm ngay tức khắc tươi tắn như gió xuân. Y muốn chạy lại ôm hắn, khổ nỗi lực bất tòng tâm. Chỉ có thể đi mong chờ nhìn về phía Phó Huyền.
"Thỉnh an phụ hoàng."
"Thỉnh an hoàng thượng."
Phó Huyền rất không để ý, chỉ phất tay một cái lấy lệ: "Đứng lên hết đi."
"Tạ ơn phụ hoàng/hoàng thượng."
"Phụ hoàng, công việc hai ngày trước người giao con đã hoàn thành. Phụ hoàng có muốn kiểm tra bây giờ không ạ?"
Phó Minh vô cùng mong chờ xem phản ứng của hắn. Việc Phó Huyền giao cho đại ca phải mất năm ngày mới xong. Còn gã chỉ cần hai ngày. Làm tốt như vậy chắc chắn sẽ được phụ hoàng khen ngợi. Đến lúc đó rất nhiều người phải ganh tị cho xem.
Nhưng ngoài mong đợi, Phó Huyền không hề như trong suy nghĩ của gã. Hắn đến cả nhìn Phó Minh cũng lười, trực tiếp đi về phía Hoa Yên Vũ. Thấy y đưa hai tay về phía mình liền vui vẻ nhếch môi.
"Phụ hoàng, Ca nhi rất rất nhớ người."
"Trẫm cũng vậy."
Phó Huyền vừa ôm được người liền nhẹ nhàng bế lên để y dựa người vào ngực mình. Phó Cửu Ca tuy đã mười lăm nhưng thân thể suy nhược, so với người đồng lứa liền nhỏ hơn rất nhiều. Y trông chỉ như một nhóc con mười tuổi bị suy dinh dưỡng thôi.
Hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ nên vỗ béo cho Ca nhi mập một chút.
"Phụ hoàng phụ hoàng, người lên triều có mệt không?"
"Nhìn Ca nhi của trẫm liền hết mệt rồi. Vậy còn con?"
"Phụ hoàng, ta mới bị thái phó nhắc nhở."
Hoa Yên Vũ làm vẻ mặt đáng thương, ủy khuất nhìn chằm chằm hắn. Phó Huyền không biết định lực của mình từ bao giờ lại kém như vậy. Mỹ nhân khuynh thành đều không thể làm hắn lung lay, nhưng chỉ một ánh mắt của nhi tử đã khiến Phó Huyền mềm lòng. Quả là chưa từng nghĩ đến.