Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Phe Văn Trương chỉ có Thư Tự Tú, Long Thiệp Hư cùng Anh Lục Hà, tổng cộng bốn người.
Bên Vô Tình có Đường Vãn Từ, ba kiếm đồng, Đô Thuấn Tài cùng Lâm Các, Hồng Phóng, Lương Nhị Xương, Dư Đại Dân tổng cộng mười người.
Vốn bên y đông hơn nhưng nguy cơ lớn nhất lại là y không thể động thủ.
Y không xuất thủ được, đương nhiên không chế trụ Văn Trương được.
Văn Trương hạ lệnh, đây là quan đạo, tuy người qua lại không nhiều nhưng cũng nên tốc chiến tốc quyết.
Ba kiếm đồng lập tức lao vào Long Thiệp Hư.
Long Thiệp Hư cao lớn uy mãnh, chưởng lực như sấm sét, có điều tráng kiện quá đâm gặp khó khăn khi đối phó với ba tiểu đồng thân hình linh xảo, kiếm pháp hung hiểm.
Anh Lục Hà lướt tới Vô Tình.
Trừ báo thù sát sư ra, giết y ắt tạo thành sự kiện chấn động giang hồ.
Ả đời nào bỏ qua cơ hội này.
Văn Trương không tiến lên, chỉ cần mượn tay người khác hạ thủ "Tứ Đại Danh Bộ" là được, y muốn người khác ra tay - vạn nhất cục thế triều đình có gì biến động, quyền lực chuyển di, có hỏi tội, y cũng có cớ thoái thác: y không giết họ.
Anh Lục Hà lướt đến gần Vô Tình, Đường Vãn Từ vung song đao chặn lại.
Anh Lục Hà đấu với Đường Vãn Từ không dưới một lần.
Ả tự biết mình không phải đối thủ.
Cùng lúc, liêm đao của Thư Tự Tú rít lên kinh nhân, ném vào Đường Vãn Từ.
Anh Lục Hà lập tức yên tâm, Thiết Như Ý càng phát huy lâm ly.
Lấy hai địch một, tất giết được Đường Vãn Từ.
Thư Tự Tú tới vây công, đương nhiên là ý của Văn Trương.
Giết Vô Tình trước để tuyệt hậu hoạn!
Chỉ cần Vô Tình chết trong tay kẻ khác là được.
Y muốn Thư Tự Tú giúp Anh Lục Hà một tay, không chỉ giết Đường Vãn Từ mà quan trọng hơn là để Anh Lục Hà có cơ hội đi giết Vô Tình.
Còn y.
Không cần vội vàng.
Y nhận rõ cục thế trước mắt, biết Vô Tình quả thật không còn sức động thủ, y nhất định thắng.
Nói cách khác, địch nhân của y chết chắc.
Không còn ai có thể sống sót.
Y lấy ra một cây địch.
Đó là độc môn vũ khí của y.
Địch vừa đặt lên môi, lập tức phát ra ba tiếng chói tai.
Mỗi âm thanh đều khiến Vô Tình chấn động.
Ba tiếng kết thúc, cơ mặt Vô Tình co lại, trắng nhợt đi.
Y thật sự hoàn toàn mất hết công lực.
Thậm chí kẻ căn cơ nội lực nông cạn như Đô Thuấn Tài nghe xong ba tiếng địch cũng chỉ thấy chói tai, không đến nỗi dính đòn nặng như Vô Tình.
Chủ yếu vì bản thân y vốn không có nội lực, chút nguyên khí duy trì bị Thu Ngư đao hóa tan nên y càng hư nhược.
Văn Trương khẳng định được, lại yên tâm hơn nữa.
Hiện tại y ung dung đối phó Đô Thuấn Tài cùng bốn nô tài.
Y đặt cây địch lên môi.
Cơ mặt Vô Tình không thể trở lại bình thường, bàn tay chật vật lần xuống vạt áo.
Ai cũng nhận ra, ngón tay y run rẩy.
Văn Trương bất giác dừng lại.
Vô Tình định lấy gì?
Ám khí?
Vô Tình khó khăn lắm mới lấy được một ống tiêu từ trong ngực áo ra.
Văn Trương bật cười.
Vô Tình không chống nổi địch âm, đành dùng tiếng tiêu áp chế.
Vô dụng mà thôi.
Dù mang tới một cây thanh la lớn cũng không áp chế được tiếng địch.
Văn Trương định thử thêm lần nữa, lướt môi qua lỗ địch, phát ra liên tục ba tiếng chói tai, hợp thành một âm thanh như ám khí xé không khó lao tới.
Vô Tình lấy ngọc tiêu, kề lên môi, lập tức vang lên âm vận du dương, thanh âm càng lúc càng thê thiết nhưng tiếng địch xé không khí lao tới, tiếng tiêu gần như tự tan ra, phong tỏa toàn bộ.
Khóe môi Vô Tình rỉ máu.
Y đưa ống tay áo trắng muốt lên lau đi.
Văn Trương mỉm cười: "Thành bộ đầu, tiêu nghệ có thể khiến phượng vũ long ngâm, nhưng vô dụng, địch của ta để giết người".
Vô Tình không để ý, vẫn thổi tiêu khe khẽ, lúc đầu âm thanh bình bình nhưng rồi nhanh dần, vang lên tận mây cao, uyển chuyển vọng lại, có lúc tiếng mau như mưa đổ, liền nhau san sát khiến song phương đang giao chiến, nhất thời tắt hết đấu chí.
Văn Trương thầm kinh hãi: "Tiêu hay lắm". Liền thổi mấy tiếng gấp gáp.
Tiếng địch như bình bạc vỡ tan, thiết kỵ đột nhiên tung vó nhưng Vô Tình chìm đắm trong âm luật, chỉ rung rung tay áo, hoàn toàn không bị hất ngã.
Văn Trương cười điên cuồng: "Để ta xem ngươi thổi kiểu gì".
Vô Tình tuy không có lực phát ám khí nhưng vẫn còn một môn tuyệt học.
Để y thổi tiếp, e rằng toàn bộ sẽ bị hủy hết đấu chí.
Văn Trương biết rằng không thể chần chừ.
Vô Tình tuy không phát được ám khí nhưng tiếng tiêu như ám khí vô hình, thậm chí không thể ngăn chặn được.
Y đành đổi ý định ban đầu, quyết đích thân động thủ giết Vô Tình.
Y giơ cây địch lên, lưng chừng không rít lên lảnh lói, Hồng Phóng, Dư Đại Dân, Lương Nhị Xương, Lâm Các cùng xông lên ngăn lại.
Đường Vãn Từ lòng nóng như lửa.
Nàng biết bốn người này không chặn nổi Văn Trương.
Vô Tình không thể chết.
Nàng múa tít song đao, nhưng liêm đao của Thư Tự Tú quấn chặt trường đao, Thiết Như Ý của Anh Lục Hà vây ráp đoản đao.
Nàng càng muốn thoát đi, thế công của địch nhân càng khẩn trương.
Đường Vãn Từ công liền một hơi tám đao, thoáng dừng rồi lại công tiếp tám đao, vòng vây của Anh Lục Hà và Thư Tự Tú bị phá. Nàng định xông ra, Thiết Như Ý và liêm đao lại kết hợp, nàng chợt nhận ra trên mình cả ba đều có vết thương.
Anh Lục Hà bị thương trên mu bàn tay, thế công của Đường Vãn Từ cực mạnh, ả đành lùi lại.
Nhưng chỉ lách đi rồi lập tức tiến lên bổ sung chỗ trống ngay.
Thư Tự Tú bị thương ở chân, mắt thấy thế công của Đường Vãn Từ hung hãn, đành tạm thời lui bước.
Nhưng y cũng chỉ lui một bước rồi lại xông lên bao vây.
Đường Vãn Từ trúng một Thiết Như Ý trên tay, mặt bị đao phong lướt qua rỉ máu mà vẫn không phá được hợp kích của Anh, Thư.
Trong lúc tranh đấu, tay chân cả ba đều bị thương mà không phát giác.
Đường Vãn Từ chợt liếc sang trận chiến bên cạnh.
Ba kiếm đồng đang khổ đấu với Long Thiệp Hư.
Cả ba không áp chế được cự hán như thiết tháp này, có điều Long Thiệp Hư cũng không làm gì được.
Cả ba lượn qua lượn lại quanh mình Long Thiệp Hư như ba con chim nhanh nhẹn nhưng cũng chịu hung hiểm cực độ, do phải lướt đi nên không thể tạo thành trọng thương cho địch nhân, vạn nhất không cẩn thận, trúng đòn của Long Thiệp Hư, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Đường Vãn Từ vô cùng lo lắng cho ba tiểu hài.
Nhưng vừa nhìn sang trận chiến của Văn Trương, lòng nàng đại loạn, ngay cả trường đao trong tay cũng bị đánh rớt.
Chỉ còn lại đoản đao.
Nàng cuộn mớ tóc đen nhánh trên lưng, dốc lực khổ chiến.
Văn Trương một địch bốn, mà lúc nàng nhìn sang đã thành một địch ba.
Lâm Các chết rồi.
Trán hắn bị cây địch đâm xuyên một lỗ lớn, máu tuôn ào ào.
Ai cũng nhận thấy Hồng Phóng, Dư Đại Dân, Lương Nhị Xương không thể chặn nổi Văn Trương.
"Tam giang dạ du bạch trá thương" của Dư Đại Dân gặp chiêu chiết chiêu, một cái giá nến mà sử dụng được mọi đòn của kiếm, côn, thương.
Thất tiết tiên của Lương Nhị Xương hết sức hiểm hóc, bảy đốt roi thoạt co thoạt duỗi, hợp lại là ngạnh môn binh khí, tản ra lập tức biến thành nhuyễn binh khí, quả thật không dễ ứng phó.
Nhưng Văn Trương không coi họ ra gì.
Tay áo y phất phới, phồng lên như cánh buồm no gió, lại như hai bức tường khí mềm mại, không thể công phá.
Người khác không tấn công nổi nhưng y lại tấn công địch nhân được, ngọn địch đâm ra, không chết cũng bị thương.
"Ngũ lang bát quái côn" của Lâm Các là Ký Đông đệ nhất bả thủ, ngày trước trong lần so tài lôi đài do Đô tướng quân mở, nếu hắn không bị nội lực của Hồng Phóng chấn ngã, lại bị Lương Nhị Xương phóng nhuyễn tiên quấn lấy, ai cũng cho rằng chức thống lãnh thuộc hoặc ít ra cũng là phó thống lãnh thuộc về hắn.
Bất kể thế nào, ngoại trừ hắn hơi nhút nhát, tính tình hơi cố chấp, hay cho rằng mình đúng, hành sự có phần chấp nê, lúc xử thế ít uyển chuyển, hắn vẫn là hảo thủ của Đô tướng quân phủ.
Nhưng hắn lại chết trong tay Văn Trương.
Cây địch của y đột phá vòng vây của bốn người, đâm trúng Lâm Các, hất hắn ngã xuống vong mạng ngay.
Hạ được một địch nhân, khí thế của Văn Trương càng lên cao.
Đô Thuấn Tài thấy chết mất một ái tướng, tức thì cơn giận công tâm, gã không dễ gì tìm được mấy thân tín này, ở cùng nhau lâu ngày, tình cảm như huynh đệ, mấy năm nay gã nhu nhược, không dám va chạm nhưng mắt thấy Tằng Bảo Tuyên, Tằng Bảo Tân, Nghê Bốc cùng Lâm Các lần lượt vong mạng, tâm trường hào hiệp dấy lên, múa đại đao gia nhập vòng chiến.
Văn Trương đương nhiên không để tâm.
Thêm năm Đô Thuấn Tài nữa, y cũng coi thường.
Y hiểu rõ, mình bị cầm chân, chủ yếu do đôi nhục chưởng của Hồng Phóng, cùng nội lực hùng hồn, thân pháp phiêu hốt của hắn.
Đó mới là địch nhân chân chính.
Hồng Phóng càng hiểu rõ, mấy người mình quyết không phải đối thủ của Văn Trương.
Nếu còn đấu tiếp, chắc chắn thất bại.
Ai cũng tham sống sợ chết, câu "phúc họa cùng chia sẻ" kỳ thật đều hy vọng có phúc cùng hưởng, có họa người khác gánh cho. Hồng Phóng vốn có một thân bản lĩnh nhưng xuất thân hàn vi, kết giao lầm với phỉ đảng, bị quan phủ vây bắt, đồng bạn chết sạch, còn lại mình hắn lãng tích thiên nhai, khổ luyện võ công, có lúc làm độc hành đại đạo, có lúc làm hộ viện, nếu không nhờ Đô Thuấn Tài thưởng thức, có lẽ giờ này vẫn lang thang đâu đó.
Đô Thuấn Tài có ơn tri ngộ, thành ra dù tài năng không khiến hắn phục song hắn vẫn cúc cung tận tụy để báo đáp ơn tin tưởng.
Nhưng đến lúc sống chết mong manh này, nghĩa khí, huyết tính còn gì trọng yếu?
Người khác mong toàn trung tận nghĩa, lưu danh sử xanh, hoặc giữ nhân nghĩa hòng để lại tiếng thơm cho bách thế, nhưng hắn bỏ mạng vì người khác để làm gì?
Một người chết là chết, những phú quý vinh hoa, danh thanh địa vị, cũng coi như mây khói.
Hắn không có cừu oán với Văn Trương, giờ bán mạng cho Đô Thuấn Tài có đáng không?
Nếu bảo phải báo đáp, bao lâu này hắn cúc cung tận tụy, không phải đã báo đáp rồi sao?
Hắn nhận thấy Văn Trương hóa giải thế công hung mãnh của cả bọn, ung dung giết Lâm Các, lòng liền trầm xuống.
Lâm Các bị giết, Vô Tình không cản nổi, thật sự đã mất sức tác chiến, cục diện vào trông vào bọn Hồng Phóng.
Trong số mấy người vây Văn Trương, võ công hắn cao nhất, trách nhiệm cũng nặng hơn hết.
Trách nhiệm phải liều mạng.
Trách nhiệm càng nặng, nguy hiểm càng lớn.
Hồng Phóng đương nhiên hiểu rõ.
Cũng lúc đó, Văn Trương lên tiếng.
Đang lúc kịch chiến, y vẫn lên tiếng ung dung như đang chuyện gẫu: "Ngươi là Chưởng Để Càn Khôn Hồng Phóng, đúng không? Ta đang lúc dùng người, nếu ngươi thay ta giết Đô Thuấn Tài cùng hai tên mãng phu này, ta sẽ không truy cứu, lại dùng ngươi như thường".
Cục diện này quả thật Hồng Phóng nằm mơ giữa ban ngày không được, thầm nhủ, trong lúc phải lựa chọn sinh tử vinh nhục, mình đứng trước cơ hội sống sót, được lợi lộc, một bước lên mây, có nên bán đứng chủ cũ không?
Hiện tại phải quyết định thôi.
Hồng Phóng đã có quyết định.
Ban đầu Đường Vãn Từ định giết Anh Lục Hà và Thư Tự Tú rồi tới bảo vệ Vô Tình. Tiếp đó lại mong đột phá trùng vây của hai người, giúp Hồng Phóng ngăn chặn Văn Trương.
Rồi nàng chỉ hy vọng không thất bại quá nhanh. Bởi nàng biết mình không phải đối thủ của Thư, Anh liên thủ.
Hiểu rõ tình thế, nàng biết mình không có khả năng cứu người, giữ mình cũng là cả một vấn đề.
Nguyện vọng của nàng trở nên tương tự chí nguyện của các thiếu niên, ban đầu luôn vĩ đại, rồi ngày qua đi, họ nhận ra cuộc đời có nhiều quá trình tôi luyện buộc phải trải qua, nhiều khúc quanh buộc phải vượt lên. Mãi sau này họ phát giác mình đã không đạt nổi cả những thành tựu thế tục vốn bị coi thường, tự đó lãnh tĩnh lại, bắt đầu nhìn nhận kiểm điểm bản thân.
Thành ra mọi người lúc còn trẻ đều ôm chí lớn, lúc tráng niên, chí khí suy giảm, đến tuổi trung niên, chí khí hóa thành tục khí, rồi lúc về già, tục khí lại hóa thành mộ khí.
Những người huyết khí phương cương mắng người già "chí khí tàn tạ như mùa thu", đâu ngờ lúc sinh mệnh tàn thu, bước sang đông, chí khí buộc phải tiêu tan như thế.
Lúc này Đường Vãn Từ đã hiểu chân tướng tình thế.
Thông thường, những người hiểu ra lại không thể phấn chấn lên được.
Bởi chân tướng khiến ý chí suy sụp.
Đường Vãn Từ còn cầm một lưỡi đoản đao, không thể cự địch tầm xa nên chủ yếu phòng thủ, tấn công liền thấy cật lực ngay. Nếu không phải Thư Tự Tú chưa lành mấy cái xương sườn bị gãy, Anh Lục Hà vỡ mất pháp bảo hộ thân Tinh kính câu trên lưng, không dám cận chiến, nàng sớm đã bại trong tay họ.
Nàng cố gắng chiến đấu, tâm lý liền máy động.
Nhưng cũng đau nhói.
Bởi nàng nghĩ đến một người.
Lôi Quyển.
"Vô luận muội đi đâu, ta đều nhớ đến muội".
Lôi Quyển từng nói với nàng như thế.
Hiện tại y ở đâu?
Quyển ca, Quyển ca, muội đang nhớ huynh.
Đường Vãn Từ ước lượng tình thế, biết rằng nỗi nhớ máu thịt này không còn tồn tại được bao lâu nữa.
Một người mất đi sinh mệnh, cũng coi như mấy đi tình cảm, mất ký ức, mất tất cả.
Nàng muốn nhân lúc còn sống, nhớ đến những người khắc khoải trong lòng.
Dù không thiên trường địa cửu, nhưng trong sát na sống chết này, nàng toàn tâm toàn ý nhớ đến y.
Còn y thì sao.
Y đang nghĩ gì?
Bên Vô Tình có Đường Vãn Từ, ba kiếm đồng, Đô Thuấn Tài cùng Lâm Các, Hồng Phóng, Lương Nhị Xương, Dư Đại Dân tổng cộng mười người.
Vốn bên y đông hơn nhưng nguy cơ lớn nhất lại là y không thể động thủ.
Y không xuất thủ được, đương nhiên không chế trụ Văn Trương được.
Văn Trương hạ lệnh, đây là quan đạo, tuy người qua lại không nhiều nhưng cũng nên tốc chiến tốc quyết.
Ba kiếm đồng lập tức lao vào Long Thiệp Hư.
Long Thiệp Hư cao lớn uy mãnh, chưởng lực như sấm sét, có điều tráng kiện quá đâm gặp khó khăn khi đối phó với ba tiểu đồng thân hình linh xảo, kiếm pháp hung hiểm.
Anh Lục Hà lướt tới Vô Tình.
Trừ báo thù sát sư ra, giết y ắt tạo thành sự kiện chấn động giang hồ.
Ả đời nào bỏ qua cơ hội này.
Văn Trương không tiến lên, chỉ cần mượn tay người khác hạ thủ "Tứ Đại Danh Bộ" là được, y muốn người khác ra tay - vạn nhất cục thế triều đình có gì biến động, quyền lực chuyển di, có hỏi tội, y cũng có cớ thoái thác: y không giết họ.
Anh Lục Hà lướt đến gần Vô Tình, Đường Vãn Từ vung song đao chặn lại.
Anh Lục Hà đấu với Đường Vãn Từ không dưới một lần.
Ả tự biết mình không phải đối thủ.
Cùng lúc, liêm đao của Thư Tự Tú rít lên kinh nhân, ném vào Đường Vãn Từ.
Anh Lục Hà lập tức yên tâm, Thiết Như Ý càng phát huy lâm ly.
Lấy hai địch một, tất giết được Đường Vãn Từ.
Thư Tự Tú tới vây công, đương nhiên là ý của Văn Trương.
Giết Vô Tình trước để tuyệt hậu hoạn!
Chỉ cần Vô Tình chết trong tay kẻ khác là được.
Y muốn Thư Tự Tú giúp Anh Lục Hà một tay, không chỉ giết Đường Vãn Từ mà quan trọng hơn là để Anh Lục Hà có cơ hội đi giết Vô Tình.
Còn y.
Không cần vội vàng.
Y nhận rõ cục thế trước mắt, biết Vô Tình quả thật không còn sức động thủ, y nhất định thắng.
Nói cách khác, địch nhân của y chết chắc.
Không còn ai có thể sống sót.
Y lấy ra một cây địch.
Đó là độc môn vũ khí của y.
Địch vừa đặt lên môi, lập tức phát ra ba tiếng chói tai.
Mỗi âm thanh đều khiến Vô Tình chấn động.
Ba tiếng kết thúc, cơ mặt Vô Tình co lại, trắng nhợt đi.
Y thật sự hoàn toàn mất hết công lực.
Thậm chí kẻ căn cơ nội lực nông cạn như Đô Thuấn Tài nghe xong ba tiếng địch cũng chỉ thấy chói tai, không đến nỗi dính đòn nặng như Vô Tình.
Chủ yếu vì bản thân y vốn không có nội lực, chút nguyên khí duy trì bị Thu Ngư đao hóa tan nên y càng hư nhược.
Văn Trương khẳng định được, lại yên tâm hơn nữa.
Hiện tại y ung dung đối phó Đô Thuấn Tài cùng bốn nô tài.
Y đặt cây địch lên môi.
Cơ mặt Vô Tình không thể trở lại bình thường, bàn tay chật vật lần xuống vạt áo.
Ai cũng nhận ra, ngón tay y run rẩy.
Văn Trương bất giác dừng lại.
Vô Tình định lấy gì?
Ám khí?
Vô Tình khó khăn lắm mới lấy được một ống tiêu từ trong ngực áo ra.
Văn Trương bật cười.
Vô Tình không chống nổi địch âm, đành dùng tiếng tiêu áp chế.
Vô dụng mà thôi.
Dù mang tới một cây thanh la lớn cũng không áp chế được tiếng địch.
Văn Trương định thử thêm lần nữa, lướt môi qua lỗ địch, phát ra liên tục ba tiếng chói tai, hợp thành một âm thanh như ám khí xé không khó lao tới.
Vô Tình lấy ngọc tiêu, kề lên môi, lập tức vang lên âm vận du dương, thanh âm càng lúc càng thê thiết nhưng tiếng địch xé không khí lao tới, tiếng tiêu gần như tự tan ra, phong tỏa toàn bộ.
Khóe môi Vô Tình rỉ máu.
Y đưa ống tay áo trắng muốt lên lau đi.
Văn Trương mỉm cười: "Thành bộ đầu, tiêu nghệ có thể khiến phượng vũ long ngâm, nhưng vô dụng, địch của ta để giết người".
Vô Tình không để ý, vẫn thổi tiêu khe khẽ, lúc đầu âm thanh bình bình nhưng rồi nhanh dần, vang lên tận mây cao, uyển chuyển vọng lại, có lúc tiếng mau như mưa đổ, liền nhau san sát khiến song phương đang giao chiến, nhất thời tắt hết đấu chí.
Văn Trương thầm kinh hãi: "Tiêu hay lắm". Liền thổi mấy tiếng gấp gáp.
Tiếng địch như bình bạc vỡ tan, thiết kỵ đột nhiên tung vó nhưng Vô Tình chìm đắm trong âm luật, chỉ rung rung tay áo, hoàn toàn không bị hất ngã.
Văn Trương cười điên cuồng: "Để ta xem ngươi thổi kiểu gì".
Vô Tình tuy không có lực phát ám khí nhưng vẫn còn một môn tuyệt học.
Để y thổi tiếp, e rằng toàn bộ sẽ bị hủy hết đấu chí.
Văn Trương biết rằng không thể chần chừ.
Vô Tình tuy không phát được ám khí nhưng tiếng tiêu như ám khí vô hình, thậm chí không thể ngăn chặn được.
Y đành đổi ý định ban đầu, quyết đích thân động thủ giết Vô Tình.
Y giơ cây địch lên, lưng chừng không rít lên lảnh lói, Hồng Phóng, Dư Đại Dân, Lương Nhị Xương, Lâm Các cùng xông lên ngăn lại.
Đường Vãn Từ lòng nóng như lửa.
Nàng biết bốn người này không chặn nổi Văn Trương.
Vô Tình không thể chết.
Nàng múa tít song đao, nhưng liêm đao của Thư Tự Tú quấn chặt trường đao, Thiết Như Ý của Anh Lục Hà vây ráp đoản đao.
Nàng càng muốn thoát đi, thế công của địch nhân càng khẩn trương.
Đường Vãn Từ công liền một hơi tám đao, thoáng dừng rồi lại công tiếp tám đao, vòng vây của Anh Lục Hà và Thư Tự Tú bị phá. Nàng định xông ra, Thiết Như Ý và liêm đao lại kết hợp, nàng chợt nhận ra trên mình cả ba đều có vết thương.
Anh Lục Hà bị thương trên mu bàn tay, thế công của Đường Vãn Từ cực mạnh, ả đành lùi lại.
Nhưng chỉ lách đi rồi lập tức tiến lên bổ sung chỗ trống ngay.
Thư Tự Tú bị thương ở chân, mắt thấy thế công của Đường Vãn Từ hung hãn, đành tạm thời lui bước.
Nhưng y cũng chỉ lui một bước rồi lại xông lên bao vây.
Đường Vãn Từ trúng một Thiết Như Ý trên tay, mặt bị đao phong lướt qua rỉ máu mà vẫn không phá được hợp kích của Anh, Thư.
Trong lúc tranh đấu, tay chân cả ba đều bị thương mà không phát giác.
Đường Vãn Từ chợt liếc sang trận chiến bên cạnh.
Ba kiếm đồng đang khổ đấu với Long Thiệp Hư.
Cả ba không áp chế được cự hán như thiết tháp này, có điều Long Thiệp Hư cũng không làm gì được.
Cả ba lượn qua lượn lại quanh mình Long Thiệp Hư như ba con chim nhanh nhẹn nhưng cũng chịu hung hiểm cực độ, do phải lướt đi nên không thể tạo thành trọng thương cho địch nhân, vạn nhất không cẩn thận, trúng đòn của Long Thiệp Hư, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Đường Vãn Từ vô cùng lo lắng cho ba tiểu hài.
Nhưng vừa nhìn sang trận chiến của Văn Trương, lòng nàng đại loạn, ngay cả trường đao trong tay cũng bị đánh rớt.
Chỉ còn lại đoản đao.
Nàng cuộn mớ tóc đen nhánh trên lưng, dốc lực khổ chiến.
Văn Trương một địch bốn, mà lúc nàng nhìn sang đã thành một địch ba.
Lâm Các chết rồi.
Trán hắn bị cây địch đâm xuyên một lỗ lớn, máu tuôn ào ào.
Ai cũng nhận thấy Hồng Phóng, Dư Đại Dân, Lương Nhị Xương không thể chặn nổi Văn Trương.
"Tam giang dạ du bạch trá thương" của Dư Đại Dân gặp chiêu chiết chiêu, một cái giá nến mà sử dụng được mọi đòn của kiếm, côn, thương.
Thất tiết tiên của Lương Nhị Xương hết sức hiểm hóc, bảy đốt roi thoạt co thoạt duỗi, hợp lại là ngạnh môn binh khí, tản ra lập tức biến thành nhuyễn binh khí, quả thật không dễ ứng phó.
Nhưng Văn Trương không coi họ ra gì.
Tay áo y phất phới, phồng lên như cánh buồm no gió, lại như hai bức tường khí mềm mại, không thể công phá.
Người khác không tấn công nổi nhưng y lại tấn công địch nhân được, ngọn địch đâm ra, không chết cũng bị thương.
"Ngũ lang bát quái côn" của Lâm Các là Ký Đông đệ nhất bả thủ, ngày trước trong lần so tài lôi đài do Đô tướng quân mở, nếu hắn không bị nội lực của Hồng Phóng chấn ngã, lại bị Lương Nhị Xương phóng nhuyễn tiên quấn lấy, ai cũng cho rằng chức thống lãnh thuộc hoặc ít ra cũng là phó thống lãnh thuộc về hắn.
Bất kể thế nào, ngoại trừ hắn hơi nhút nhát, tính tình hơi cố chấp, hay cho rằng mình đúng, hành sự có phần chấp nê, lúc xử thế ít uyển chuyển, hắn vẫn là hảo thủ của Đô tướng quân phủ.
Nhưng hắn lại chết trong tay Văn Trương.
Cây địch của y đột phá vòng vây của bốn người, đâm trúng Lâm Các, hất hắn ngã xuống vong mạng ngay.
Hạ được một địch nhân, khí thế của Văn Trương càng lên cao.
Đô Thuấn Tài thấy chết mất một ái tướng, tức thì cơn giận công tâm, gã không dễ gì tìm được mấy thân tín này, ở cùng nhau lâu ngày, tình cảm như huynh đệ, mấy năm nay gã nhu nhược, không dám va chạm nhưng mắt thấy Tằng Bảo Tuyên, Tằng Bảo Tân, Nghê Bốc cùng Lâm Các lần lượt vong mạng, tâm trường hào hiệp dấy lên, múa đại đao gia nhập vòng chiến.
Văn Trương đương nhiên không để tâm.
Thêm năm Đô Thuấn Tài nữa, y cũng coi thường.
Y hiểu rõ, mình bị cầm chân, chủ yếu do đôi nhục chưởng của Hồng Phóng, cùng nội lực hùng hồn, thân pháp phiêu hốt của hắn.
Đó mới là địch nhân chân chính.
Hồng Phóng càng hiểu rõ, mấy người mình quyết không phải đối thủ của Văn Trương.
Nếu còn đấu tiếp, chắc chắn thất bại.
Ai cũng tham sống sợ chết, câu "phúc họa cùng chia sẻ" kỳ thật đều hy vọng có phúc cùng hưởng, có họa người khác gánh cho. Hồng Phóng vốn có một thân bản lĩnh nhưng xuất thân hàn vi, kết giao lầm với phỉ đảng, bị quan phủ vây bắt, đồng bạn chết sạch, còn lại mình hắn lãng tích thiên nhai, khổ luyện võ công, có lúc làm độc hành đại đạo, có lúc làm hộ viện, nếu không nhờ Đô Thuấn Tài thưởng thức, có lẽ giờ này vẫn lang thang đâu đó.
Đô Thuấn Tài có ơn tri ngộ, thành ra dù tài năng không khiến hắn phục song hắn vẫn cúc cung tận tụy để báo đáp ơn tin tưởng.
Nhưng đến lúc sống chết mong manh này, nghĩa khí, huyết tính còn gì trọng yếu?
Người khác mong toàn trung tận nghĩa, lưu danh sử xanh, hoặc giữ nhân nghĩa hòng để lại tiếng thơm cho bách thế, nhưng hắn bỏ mạng vì người khác để làm gì?
Một người chết là chết, những phú quý vinh hoa, danh thanh địa vị, cũng coi như mây khói.
Hắn không có cừu oán với Văn Trương, giờ bán mạng cho Đô Thuấn Tài có đáng không?
Nếu bảo phải báo đáp, bao lâu này hắn cúc cung tận tụy, không phải đã báo đáp rồi sao?
Hắn nhận thấy Văn Trương hóa giải thế công hung mãnh của cả bọn, ung dung giết Lâm Các, lòng liền trầm xuống.
Lâm Các bị giết, Vô Tình không cản nổi, thật sự đã mất sức tác chiến, cục diện vào trông vào bọn Hồng Phóng.
Trong số mấy người vây Văn Trương, võ công hắn cao nhất, trách nhiệm cũng nặng hơn hết.
Trách nhiệm phải liều mạng.
Trách nhiệm càng nặng, nguy hiểm càng lớn.
Hồng Phóng đương nhiên hiểu rõ.
Cũng lúc đó, Văn Trương lên tiếng.
Đang lúc kịch chiến, y vẫn lên tiếng ung dung như đang chuyện gẫu: "Ngươi là Chưởng Để Càn Khôn Hồng Phóng, đúng không? Ta đang lúc dùng người, nếu ngươi thay ta giết Đô Thuấn Tài cùng hai tên mãng phu này, ta sẽ không truy cứu, lại dùng ngươi như thường".
Cục diện này quả thật Hồng Phóng nằm mơ giữa ban ngày không được, thầm nhủ, trong lúc phải lựa chọn sinh tử vinh nhục, mình đứng trước cơ hội sống sót, được lợi lộc, một bước lên mây, có nên bán đứng chủ cũ không?
Hiện tại phải quyết định thôi.
Hồng Phóng đã có quyết định.
Ban đầu Đường Vãn Từ định giết Anh Lục Hà và Thư Tự Tú rồi tới bảo vệ Vô Tình. Tiếp đó lại mong đột phá trùng vây của hai người, giúp Hồng Phóng ngăn chặn Văn Trương.
Rồi nàng chỉ hy vọng không thất bại quá nhanh. Bởi nàng biết mình không phải đối thủ của Thư, Anh liên thủ.
Hiểu rõ tình thế, nàng biết mình không có khả năng cứu người, giữ mình cũng là cả một vấn đề.
Nguyện vọng của nàng trở nên tương tự chí nguyện của các thiếu niên, ban đầu luôn vĩ đại, rồi ngày qua đi, họ nhận ra cuộc đời có nhiều quá trình tôi luyện buộc phải trải qua, nhiều khúc quanh buộc phải vượt lên. Mãi sau này họ phát giác mình đã không đạt nổi cả những thành tựu thế tục vốn bị coi thường, tự đó lãnh tĩnh lại, bắt đầu nhìn nhận kiểm điểm bản thân.
Thành ra mọi người lúc còn trẻ đều ôm chí lớn, lúc tráng niên, chí khí suy giảm, đến tuổi trung niên, chí khí hóa thành tục khí, rồi lúc về già, tục khí lại hóa thành mộ khí.
Những người huyết khí phương cương mắng người già "chí khí tàn tạ như mùa thu", đâu ngờ lúc sinh mệnh tàn thu, bước sang đông, chí khí buộc phải tiêu tan như thế.
Lúc này Đường Vãn Từ đã hiểu chân tướng tình thế.
Thông thường, những người hiểu ra lại không thể phấn chấn lên được.
Bởi chân tướng khiến ý chí suy sụp.
Đường Vãn Từ còn cầm một lưỡi đoản đao, không thể cự địch tầm xa nên chủ yếu phòng thủ, tấn công liền thấy cật lực ngay. Nếu không phải Thư Tự Tú chưa lành mấy cái xương sườn bị gãy, Anh Lục Hà vỡ mất pháp bảo hộ thân Tinh kính câu trên lưng, không dám cận chiến, nàng sớm đã bại trong tay họ.
Nàng cố gắng chiến đấu, tâm lý liền máy động.
Nhưng cũng đau nhói.
Bởi nàng nghĩ đến một người.
Lôi Quyển.
"Vô luận muội đi đâu, ta đều nhớ đến muội".
Lôi Quyển từng nói với nàng như thế.
Hiện tại y ở đâu?
Quyển ca, Quyển ca, muội đang nhớ huynh.
Đường Vãn Từ ước lượng tình thế, biết rằng nỗi nhớ máu thịt này không còn tồn tại được bao lâu nữa.
Một người mất đi sinh mệnh, cũng coi như mấy đi tình cảm, mất ký ức, mất tất cả.
Nàng muốn nhân lúc còn sống, nhớ đến những người khắc khoải trong lòng.
Dù không thiên trường địa cửu, nhưng trong sát na sống chết này, nàng toàn tâm toàn ý nhớ đến y.
Còn y thì sao.
Y đang nghĩ gì?