Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Kinh thư
Minh Lãng quả nhiên nuốt một mình quyển Độ nghiệt kinh kia, Bình An không phản đối, huống hồ Minh Lãng sớm muộn sẽ là người của mình, đồ vật kia rồi cũng là của mình thôi. Ha ha, tại sao có người đi ngang qua liền nói những câu đại loại như: "Những người nằm mơ giữa ban ngày lại còn chảy nước dãi thật khó coi", lẽ nào họ đang ám chỉ mình sao?
Chờ tới khi khí sắc của Minh Lãng hoàn toàn bình phục, Bình An chạy ngược chạy xuôi chăm sóc, trông biểu hiện của cô rất giống với hiền thê lương mẫu. Tứ Lan đạo cô vẫn không lo về sống chết của Minh Lãng, vẫn muốn nhập vào người anh, vẫn muốn tán dóc với Dịch Bình An. Dịch Bình An trong lòng không thể chấp nhận "yêu quái Minh Lãng" đã hoàn thành biến thành phụ nữ kia.
Tuy có câu "yêu một người yêu hết mọi thứ thuộc về người đó", nhưng không đồng nghĩa với việc phải yêu đạo cô biến thái kia. Đạo cô kia hễ nhìn thấy Dịch Bình An liền tìm cớ cãi cọ, cứ buộc cô phải thừa nhận có thứ gì tốt với hòa thượng, trong trái tim bị đánh tơi bời kia của đạo cô Tứ Lan thì phàm là hòa thượng đều xấu, liên đới theo phàm là đầu trọc đều đáng hận, sự căm hận của bà tiến thêm một bước nữa, phàm là bọn trọc đầu, như bóng đèn, vỏ dưa hấu, đều đáng chết.
Còn giữa Minh Lãng và Dịch Bình An tương đối hòa hợp, trải qua lần ôm nhau trên sân thượng lần trước, Dịch Bình An trái lại không cần phải kìm nén cảm xúc của mình nữa, người đã đứt dây thần kinh xấu hổ này, dứt khoát mất luôn.
Sau khi Minh Lãng trở về, lại có rất nhiều khách nữ tới thắp hương, xem ra anh ta lại phát huy khả năng kéo khách như ở quán bar rồi. Khách nữ tới dâng hương đều ngắm nhìn trụ trì đẹp trai đội khăn đội đầu bằng ánh mắt mê mẩn, chốc chốc lại yêu cầu anh giải thẻ cho họ. Giọng nói của các khách nữ này đều điệu chảy mỡ, thậm chí có thể chảy nước nữa.
Lúc này Bình An liền ngay lập tức chạy lại nhìn bọn họ với ánh mắt mang hàm ý: "Hòa thượng này là tôi chấm rồi, các người đừng hòng tơ tưởng gì nữa" để sát thương từng trái tim định dụ trụ trì đẹp trai của các khách nữ dâng hương kia.
Minh Lãng thấy tình hình như vậy liền nói:
"Nữ thí chủ, thí chủ đuổi hết khách tới dâng hương, chùa nhỏ không có ai dâng hương, tình hình kinh tế của chùa eo hẹp, xin thí chủ để lại một con đường sống đi!".
"Dễ thôi, hoàn tục đi! Cái đồ đầu trọc đáng chết, anh đội khăn đội đầu làm hòa thượng quái gì, đừng ở lại đây làm hại người nữa".
Bình An cười híp mắt tiến tới chỗ Minh Lãng nói:
"Đừng hòng lung lạc tôi, tôi không mắc lừa cô đâu, tuệ căn của tôi đầy đây này".
"Tuệ căn đầy đủ? Cần nhiều tuệ căn như vậy làm gì chứ? Anh cho rằng rễ cây có thể chặt để làm củi sao?".
Minh Lãng mở to mắt ngạc nhiên:
"Bình An, trước đây tôi luôn cho rằng cô chỉ có tiềm năng làm nhà báo tin lá cải, không ngờ cô cũng giỏi ăn nói như vậy, thực sự có thể làm chính khách được đấy".
Bình An nhảy lên chạy ra ngoài:
"Oa ha ha, cuối cùng anh không gọi tôi là nữ thí chủ nữa mà gọi tôi là Bình An rồi đấy, cứ chờ đấy, sớm muộn gì anh sẽ yêu tôi thôi".
Bóng cô nhảy tưng tưng trong chùa, vui vẻ tới mức giống như một con thỏ kiếm được cả đông củ cải vậy.
Một giọng nói vọng tới từ phía sau:
"Cô ấy thực sự rất đáng yêu".
Minh Lãng quay đầu lại, nhìn thấy sư thúc Tĩnh Nghiệp, anh cũng gật đầu, trên nét mặt vương vất nỗi buồn.
"Con cũng thấy sao?".
Tĩnh Nghiệp hỏi.
"Đúng vậy, càng ngày càng nghiêm trọng, liệu có cách nào có thể hóa giải không?".
"Tà khí trong người Bình An nặng đến ta cũng không hóa giải nổi, không những thế con cũng nói rồi, Thất tinh tỏa hồn trận của bà Bảy gì đó, ta cũng không chắc có thể phá bỏ".
Tiểu hòa thượng thở dài.
"Thất tinh tỏa hồn trận có là cái gì đâu, chùa chúng ta chẳng phải có Độ nghiệt kinh đó hay sao?".
Đột nhiên Minh Lãng dùng giọng rất phụ nữ bắt đầu quá trình biến thành yêu quái.
"Tứ Lan, ngươi lại ra rồi".
"Tĩnh Nghiệp, ông vẫn với bộ dạng dở sống dở chết thế này sao, kiếp trước làm hòa thượng chưa ăn đủ đồ chay hay sao mà kiếp này vẫn còn muốn làm nữa".
Tứ Lan đạo cô bắt đầu công kích.
Minh Lãng lo lắng kêu:
"Bà mo, bà không nên tranh thủ lúc tôi yếu ớt không khống chế được mà ngày nào cũng chạy ra thế này khiến mọi người tưởng tôi là loại biến thái".
Tứ Lan không cho là đúng cãi lại:
"Ngươi vốn cũng biến thái mà, ta chỉ nghe thấy Thất tinh tỏa hồn trận hơi nhớ lại chuyện cũ, nên mới chạy ra. Có điều nói đi cũng phải nói lại, bà Bảy gì đó bày Thất tinh tỏa hồn trận làm cái gì thế? Khởi động trận này sẽ tổn hại tuổi thọ lắm, rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì vậy?".
Minh Lãng nghĩ một lát rồi trả lời:
"Dường như bà ta muốn mái tóc".
Lúc này trên mặt cả Tĩnh Nghiệp và Minh Lãng đều lộ vẻ sợ hãi cực độ, Minh Lãng thầm nghĩ cục diện tiến hành hội thoại ba người chỉ với cơ thể hai người thật kì cục.
Bình An cũng bước tới, cô nhận thấy nét mặt của mấy người này thật kì lạ.
"Ý anh nói là Thanh tơ?".
Thứ khiến hòa thượng Tĩnh Nghiệp phải thay đổi nét mặt thế kia chắc là thứ gì rất khủng khiếp.
"Đúng vậy!".
Minh Lãng gật đầu.
"Nếu bà Bảy kia thực sự tìm thấy Thanh tơ, oái, ta sẽ đi cướp lại".
Tứ Lan đạo cô chuyển nét mặt cương quyết.
Bình An kéo tay áo Minh Lãng nói khẽ:
"Vừa rồi nét mặt của Tứ Lan đạo cô rất cừ, thực sự đã tổn hại hình tượng của anh rồi đó".
Minh Lãng cười đau khổ nhìn cô, cô quả thực mê trai tới cực điểm rồi, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn ngồi đó chú ý tới vấn đề hình tượng của người trong mộng.
"Vậy rốt cuộc thưc gì là Thanh tơ mà khiến các người trông như thể động đực cả vậy?".
Dịch Bình An bất cần nhìn Tĩnh Nghiệp và Tứ Lan đạo cô.
Tĩnh Nghiệp còn có thể bình tĩnh, Tứ Lan đạo cô đã ra vẻ chuẩn bị cướp lại Thanh tơ. Bà ta ra vẻ bí mật nói:
"Thứ có thể khiến thời gian quay ngược lại, ngươi có thể vĩnh viễn trẻ trung, không những thế còn có thể thay đổi quá khứ, ngươi có cần thứ đó không?".
"Nghe viễn tưởng quá, bà làm như đường hầm thời gian vậy, ở đâu ra loại cỗ máy thời gian của mèo máy thế? Tôi cũng muốn quay về quá khứ".
Mặt Bình An hiện rõ vẻ bất cần, tiếp đó cô đột nhiên tỉnh ngộ ra, cô tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, cúi đầu, rồi khẩn thiết nhìn Tứ Lan đạo cô hỏi:
"Ý của bà là có thể trở về quá khứ, thay đổi số phận?".
"Đôi khi chỉ số IQ của ngươi cũng cao đấy!".
Tứ Lan đạo cô thừa nhận.
"Trời ơi, thật sự có thứ này sao, nếu vậy thì tôi còn ở đây làm gì, ngay lập tức tới xem kết quả sổ xố mấy kì này, tiếp đó quay về mua mấy trăm vé, như vậy chẳng phải phát tài chết đi được".
Bình An làm ra vẻ ngay lập tức đi tới chỗ Thanh tơ.
"Làm gì có chuyện dễ như vậy chứ? Nghe nói Thanh tơ được hình thành từ việc tụ lại của rất nhiều oan hồn mạnh dùng thù hận để mở đường thông tới không gian, có thể trở về quá khứ nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, cũng chỉ có thể thay đổi một việc. Không những thế những oan hồn có thể hình thành đường không gian này thường vô cùng mạnh mẽ, chả trách bà Bảy kia phải dùng tới Thất tinh tỏa hồn trận".
Nét mặt của Tĩnh Nghiệp khổ sở vô cùng, có cảm giác có thể chiết ra nước khổ qua vậy.
Bình An vẫn rất lạc quan:
"Thay đổi quá khứ, quá hay, đây quả thực là vũ khí siêu cấp trong phim khoa học viễn tưởng".
Minh Lãng khó khăn lắm mới giành được quyền phát ngôn:
"Cô ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy? Nếu việc này lộ ra sẽ vô cùng nguy hiểm".
Lông mày Tĩnh Nghiệp nhíu chặt lại:
"Vô cùng nguy hiểm, nếu không thể khống chế được đám oan hồn kia thì khi bước vào đường thông này sẽ bị thù hận nuốt mất, trở thành một quái vật người không ra người, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, yêu quái không ra yêu quái, không những thế khi có được Thanh tơ trong tay cũng đồng nghĩa với việc phải hi sinh rất nhiều mạng người. Nếu thực sự để bà Bảy kia có được Thanh tơ, không biết sẽ còn chết bao nhiêu người nữa".
"Nếu vậy chúng ta đánh bại bà già kia là được rồi. Chỉ một bà già thôi mà, chúng ta người đông sức lớn, lại còn trẻ trung vô địch nữa".
Bình An cười nói.
Tứ Lan bất cần giải thích:
"Đừng cho rằng trẻ trung là phi thường, Thất tinh tỏa hồn trận là tà trận đã có từ lâu đời, nó được kết tụ từ rất nhiều linh hồn người chết, một khi bắt đầu khởi động sẽ làm tổn thương tuổi thọ của người khởi động. Thường thì không có ai sử dụng trận pháp tổn hại này, không những thế một khi trận được dàn xong, thì sẽ không ngừng giết người đề lấy linh hồn, mãi tới khi hoàn thành tâm nguyện của người bố trận mới thôi, theo ước tính thì Thanh tơ cũng không thoát nổi".
"Vậy có cách nào phá được không?".
Không hiểu tại sao hôm nay Minh Lãng tỏ ra rất kì lạ, sau khi nghe thấy Thanh tơ xong liền bắt đầu trầm ngâm.
"Có Độ nghiệt kinh kia mà!".
Tứ Lan đạo cô cong môi về phía Tĩnh Nghiệp hòa thượng.
"Dựa vào bảo bối trấn tự trong chùa rách của các người ấy!".
"Á".
Bình An ngay lập tức há hốc miệng, thế này cũng trùng hợp quá, quyển kinh thư nát đó chẳng phải đang ở trong tay Minh Lãng đó sao. Cô đang định nói thì nhận thấy Minh Lãng đã nắm lấy tay mình, rồi lắc đầu ngón tay trong lòng bàn tay cô ra hiệu đừng nói.
Cô còn đang ngỡ ngàng thì nghe thấy Minh Lãng hỏi:
"Sử dụng như thế nào?".
"Có nói ra cũng chẳng ích gì, bởi quyển kinh thư rách đó bị đám hòa thượng chẳng ra làm sao này làm mất rồi".
"Mất rồi? Bảo bối trấn tự cũng có thể mất ư?".
Bình An cảm thấy rất kì lạ.
"Hòa thượng làm việc luôn chẳng ra sao, không bằng đạo sĩ chúng ta, dù gì đã mất rồi, còn về mất thế nào ta cũng không rõ".
Tĩnh Nghiệp không nói câu gì bỏ đi, chỉ còn lại Minh Lãng ở phía sau thắc mắc:
"Dùng như thế nào, có phải chỉ cần niệm kinh là được?".
Tứ Lan đạo cô thấy đã tới giờ, liền nói được mỗi câu hẹn gặp lại, vừa chắp tay đã biến mất, Minh Lãng sững người đứng đó như thể đang nghĩ chuyện gì. Bình An muốn hỏi Minh Lãng tại sao không nói việc Độ nghiệt kinh ra, nhưng thấy dáng vẻ thất thần của anh, thì lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa.
Một hòa thượng đi tới nhắc nhở:
"Trụ trì nên chú ý hình tượng một chút! Trước mặt Phật tổ thế này vẫn nhập nhằng như vậy, có phải không được ổn lắm không?".
Bình An quay đầu lại lườm tên hòa thượng xem ra rất đố kị kia mắng:
"Nhập nhằng gì chứ, chưa từng nhìn thấy người đẹp kết hợp với anh chàng đẹp trai à? Làm hòa thượng có gì ghê gớm hả, làm hòa thượng không được tán gái sao?".
Cô quay đầu lại thì phát hiện Minh Lãng đã đi rồi, bóng anh lộ rõ trong lòng có rất nhiều tâm sự. Bình An cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại không nói ra được mối bất ổn ở đâu, một sự bất an kì lạ bao vây lấy cô, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Thành phố vẫn huyên náo như thế, Chung Nguyên thẫn thờ nhìn dòng người xe không ngớt ngoài cửa sổ. Tô Di xách cơm từ ngoài bước vào, Chung Nguyên quay đầu lại lạnh lùng nói"
"Là đại gia kia đưa cậu về à?".
"Đai gia gì chứ? Anh ấy sao được coi là đại gia chứ, cỡ Bill Gate mới được coi là đại gia".
Tô Di ngượng ngùng phân bua.
Từ lúc Tô Di nói cho Chung Nguyên biết thân phận của Kiều Chí Hiên, rồi liên tục xuất hiện cùng Kiều Chí Hiên ở phòng bệnh tặng Chung Nguyên một bó hoa to. Những bông hoa đó giống như độc khiến anh ngây ngô, xem ra có một vài người từ khi sinh ra đã vô duyên với hoa. Anh chính thuộc loại luôn thấy hoa chết.
Chung Nguyên trầm ngâm hồi lâu:
"Khi nào mình mới có thể ra viện?".
"Sắp rồi, trong hai ngày tới thôi".
"Việc làm ăn ở quán thế nào?".
"Việc này á, cũng tạm ổn, cậu không cần quá sốt ruột trở lại quán đâu! Cứ lo dưỡng bệnh cho tốt đã".
Tô Di cười đáp lại, không hiểu tại sao hiện giờ mỗi lần đối mặt với Trung Nguyên cô lại cảm thấy chột dạ, giống như loại con gái tham tiền vứt bỏ mối tình đầu của mình để gần gũi với đại gia vậy. Trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại thì giữa cô và Chung Nguyên cũng chẳng có chuyện gì, thực ra cả hai chưa từng thổ lộ cũng chưa từng thề non hẹn biển gì.
Kiều Chí Hiên từ sau khi công khai thân phận trước Tô Di xong, liền bắt đầu dùng chiêu thức cũ rích hoàng tử và cô bé Lọ Lem với Tô Di. Tô Di cũng không biết có phải con tim yêu tiền của mình đã cảm động ông trời hay sao nữa, mà ông trời vứt một chiến thắng lớn thế này cho cô. Trời ơi! Đôi khi được hưởng thụ cuộc sống mà xã hội thượng lưu được hưởng, cô cũng tự hỏi bản thân, lẽ nào mình chỉ hoàn toàn là do chịu sự lôi kéo của tiền mà yêu Kiều Chí Hiên?
Nhưng chỉ bản thân cô biết điều khiến cô mê mẩn chính là vẻ từng trải, sự hiểu biết và sự trân trọng toát ra từ chính con người Kiều Chí Hiên. Đó đều là những đức tính tốt đẹp của người đàn ông.
Kiều Chí Hiên hiểu cô, trân trọng cô, đã quá đủ rồi, tuy mỗi lần đối mặt với Chung Nguyên cô vẫn có cảm giác không thể nói rõ được, nhưng câu đầu tiên khi Chung Nguyên tỉnh lại là hỏi về chậu hoa kia. Cô không thể chấp nhận trong lòng người mình yêu lại có hình bóng của ai khác. Nếu quả thực như vậy, cô thà không yêu còn hơn.
Kiều Chí Hiên và Tô Di lúc này không còn ở giai đoạn nhập nhằng như trước, anh nắm tay cô đi tới những party, tiệc rượu. Cô mặc những bộ lễ phục bằng lụa và khoác tay anh, tới thời điểm này họ đã là người yêu chính thức của nhau.
Kiều Chí Hiên thường xuyên hôn môi cô rất ngọt ngào, điều này khiến cô vô cùng hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện.
Tất cả các loài hoa chưa nở đã héo tàn; nước mắt chưa chảy ra thì đã cạn khô. Tô Di và Chung Nguyên giống như đôi tình nhân đứng ở hai bên bờ sông, chỉ biết nhìn nhau, mong chờ, nhưng không có cách nào nắm được tay nhau. Bởi con sông đó đã là đường cùng.
Chung Nguyên đã hoàn toàn thay đổi, anh trở nên trầm mặc, luôn ngẩn ngơ nhìn chậu hoa đã chết kia. Hoa đã khô héo nhưng anh không nỡ vứt đi. Anh vẫn si tinh tưới nước, hi vọng một ngày nào đó kì tích sẽ xảy ra.
Cuối cùng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Buổi tối khi chìm vào giấc ngủ, Chung Nguyên nghe thấy có người nào đó khẽ khóc thầm cạnh bên, anh ngồi dậy nhìn xung quanh, lại không thấy ai cả. Nhưng giọt lệ lưu trên mặt anh vẫn lạnh giá như vậy, anh có cảm giác giọt lệ đó giống như chiếc gai đã kết lại thành băng đâm mạnh vào trái tim anh.
Anh ngồi dậy nói trong bóng tối:
"Thức nhi, là em phải không? Có phải em vẫn chưa chết phải không?".
Tiếng khóc thút thít càng ngày càng to.
"Thức nhi, có phải em đang rất sợ hãi? Đừng khóc nữa, để anh tới với em nhé".
Chung Nguyên đứng dậy, thẫn thờ đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa nói:
"Những ngày này, anh thực sự rất nhớ em. Tô Di đã không còn cần anh nữa, cô ấy sống rất tốt, anh sẽ nhảy xuống với em".
Bóng của Chung Nguyên trong bóng tối càng lúc càng mờ, anh định nhảy ra khỏi bệ cửa.
Nhưng có một bóng người từ phía sau lao ra ôm chặt lấy anh.
"Đừng nhảy, đừng chết!".
Là một luồng khí lạnh thấu xương, anh không quay đầu lại chỉ khẽ nói:
"Thức nhi, cuối cùng em đã trở về, anh biết em không sao mà".
"Đừng chết, chúng ta chỉ cần đưa Thanh tơ cho bà Bảy là xong, bà ấy sẽ tha cho chúng ta, em không muốn anh chết".
Luồng khí lạnh đó dần vây lấy Chung Nguyên.
Chung Nguyên nhắm mắt, anh chỉ sợ không cảm nhận được sự tồn tại của Thức nhi. Trái tim anh đau nhói, anh thực sự không biết phải làm sao.
Em có quan hệ như thế nào với bà Bảy:
"Em là ma hoa do bà Bảy nuôi dưỡng, bởi vì rễ hoa của em trong tay bà ta, cho nên bà ta muốn em phải nghe lời, nếu không sẽ làm cho em hồn bay phách lạc. Em đã vì bà ta mà giết chết rất nhiều người".
"Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em".
Chung Nguyên quay người lại, anh dịu dàng cầm tay Thức nhi. Bàn tay đó lạnh như băng, nếu nắm chặt sợ sẽ vỡ vụn, nếu khẽ nắm sợ sẽ biến mất, còn nếu nắm vừa vặn lại sợ sẽ tan đi trong tay mình.
Đây là mối tình kiểu gì vậy? Mối tình này dường như không có đất để tồn tại trong thế giới này, bất luận thế nào mối tình này vẫn sai trái.
Ánh mắt Thức nhi rất đẹp, nốt ruồi lệ màu đỏ kia trong bóng tối càng trở nên rung động lòng người.
Cô kiên định nói:
"Em sẽ cùng anh đi lấy Thanh tơ, tiếp đó sẽ cầu xin bà Bảy tha cho em, còn nếu không chúng ta sẽ hủy Thanh tơ luôn".
"Được, thế nào cũng được".
Chung Nguyên ôm Thức nhi vào lòng.
Thức nhi lặng lẽ dựa vào người Chung Nguyên, hồi lâu cô mới cất tiếng hỏi:
"Hiện giờ ý nguyện không muốn tiếp tục sống của anh lẽ nào hoàn toàn là vì em sao? Hay là con do nguyên nhân nào khác nữa?".
Chung Nguyên không nói gì, trước mắt anh hiện lên cảnh tượng Tô Di và Kiều Chí Hiên tay trong tay cùng rời khỏi bệnh viện ở hành lang.
Hóa ra cho rằng không để ý, nhưng lại đau lòng tới vậy.
Dịch Bình An cảm thấy trong chùa thật vô vị, buổi tối cô định tới phòng của phương trượng đại nhân, tuy chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng vì phương trượng lại là anh chàng Minh Lãng đào hoa kia, nên mọi việc sẽ rất bình thường.
Lúc Bình An nhảy vào phòng Minh Lãng từ cửa sổ, Minh Lãng đã nhìn thấy cô từ cửa sổ khác.
"Cô lúc nào cũng vậy, danh dự của hòa thượng tôi bị hủy hoại hoàn toàn trong tay cô rồi đấy".
Khuôn mặt của Minh Lãng ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ nét mặt hiện giờ của anh.
"Có phải anh cảm thấy mình rất oan phải không?".
Bình An cười đùa.
Minh Lãng đập vào bệ cửa nói:
"Đương nhiên oan rồi, tôi có làm gì đâu chứ".
"Em có thể rửa oan giúp anh".
Bình An tiến thêm một bước nữa.
"Rửa như thế nào, cô là Bao đại nhân chắc?".
"Nếu chúng ta đã từng làm việc gì, vậy anh chẳng còn oan tình nữa rồi".
Bình An cười.
"Nhà báo Dịch ơi, những việc cô làm hiện giờ có thể nói là hành vi vô liêm sỉ quyến rũ tăng ni nhà phật đấy, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật và tôn giáo. Hơn nữa, biểu hiện của cô như vậy thật chẳng phù hợp chút nào".
Minh Lãng dịch chuyển mặt dưới ánh trăng, ánh mắt mông lung, giống như biển dưới trăng khiến người ta đắm say.
Bình An chạy tới cửa sổ định đánh anh, nhưng bị anh kéo lại, hai người kề sát bên nhau. Bình An ngay lập tức cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, một dải rừng thông dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ lộ ra ánh bạc mờ ảo. Cô nghe thấy hơi thở của Minh Lãng, cô có cảm giác mọi thứ giống như tiên cảnh.
Bình An nghe thấy tim mình đập thình thịch, mặt cô đỏ rần, cô làm thế nào cũng không thể khiến mình bình tĩnh trở lại.
Cô không dám quay đầu lại nhìn Minh Lãng, Minh Lãng cũng không quay lại nhìn cô mà vẫn tiếp tục nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài giống như nghìn năm vẫn không thay đổi.
"Bình An, em có từng hận anh không?".
Minh Lãng khẽ hỏi.
"Gì kia?".
Bình An ngẩng đầu, cô bắt gặp đôi mắt sáng như sao của anh khiến lòng cô hoang mang. Cô vội vã lắc đầu.
"Nhưng anh chẳng thể cho em thứ gì cả".
Tuy câu nói này rất khẽ, nhưng lại sắc như dao cứ đâm vào trái tim Dịch Bình An. Trái tim đó vẫn đang rỉ máu, nhưng người con gái đó vẫn tươi cười, giả vờ tỏ vẻ không sao.
"Không sao, là em tự nguyện mà".
Bình An cười đáp lại, cô vội chuyển chủ đề:
"Ánh trăng tối nay thật đẹp, nếu có thể đẹp mãi thế này thì quá tốt".
Câu nói trong lòng cô là giá có thể ngồi mãi bên cửa sổ cùng ngắm trăng với anh thế này, thì cho dù cuộc đời này có dừng lại cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Minh Lãng giơ tay, chỉ thấy bàn tay đó như được ánh trăng dát ngọc, Minh Lãng chậm rãi hợp hai tay lại rồi đưa ra trước mặt Bình An.
"Tặng em vật này".
Anh vừa nói vừa mở bàn tay ra, trong bóng tối có thứ gì đó lấp lánh trong tay anh.
Bình An định thần nhìn lại thì thấy đó là một chiếc cặp tóc ánh trăng. Đó chính là chiếc cặp tóc hoạt họa cặp trên đầu vào lần đầu cô gặp Minh Lãng, hình mèo máy trên chiếc cặp tóc đó thật đáng yêu.
Là chiếc cặp tóc được làm bằng ánh trăng.
Thật kì diệu, Bình An ngẩng đầu nhìn Minh Lãng:
"Làm sao anh làm được như vậy? Làm sao ánh trăng có thể lưu lại trên chiếc cặp?".
"Trước đây anh từng học ảo thuật, tuy không học được nhiều, nhưng mấy trò vụn vặt dùng để lừa các cô gái thì có dư".
Minh Lãng nghiêng đầu cười.
"Thế anh đã lừa được bao nhiêu cô rồi?".
Minh Lãng nói câu này rất khó khăn, giống như những chiếc đinh gỉ lần lượt nhói ra từ người anh vậy.
"Anh yêu cô ấy?".
"Ừ".
"Yêu nhiều không?".
Minh Lãng không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hai người đều không nói gì.
Bình An quả thực không kìm được nước mắt nữa, cô nhận thấy thì ra nước mắt khó chịu hơn cái chết, đau lòng tới mức đó, còn cái gì không thể nói ra được, cô bắt đầu run lên.
Cô nhảy xuống bệ cửa, đập vào vai Minh Lãng như thể không có chuyện gì rồi đi về. Tới giờ cô có thể cảm nhận được trong lòng Minh Lãng lúc này chỉ có người con gái đã chết kia.
Chính lúc cô đẩy cửa chuẩn bị đi ra, thì đằng sau cô vọng tới giọng nói của Minh Lãng:
"Anh có thể dùng tính mạng của anh để đổi lấy tính mạng của cô ấy, anh yêu cô ấy như vậy đấy".
Chờ tới khi khí sắc của Minh Lãng hoàn toàn bình phục, Bình An chạy ngược chạy xuôi chăm sóc, trông biểu hiện của cô rất giống với hiền thê lương mẫu. Tứ Lan đạo cô vẫn không lo về sống chết của Minh Lãng, vẫn muốn nhập vào người anh, vẫn muốn tán dóc với Dịch Bình An. Dịch Bình An trong lòng không thể chấp nhận "yêu quái Minh Lãng" đã hoàn thành biến thành phụ nữ kia.
Tuy có câu "yêu một người yêu hết mọi thứ thuộc về người đó", nhưng không đồng nghĩa với việc phải yêu đạo cô biến thái kia. Đạo cô kia hễ nhìn thấy Dịch Bình An liền tìm cớ cãi cọ, cứ buộc cô phải thừa nhận có thứ gì tốt với hòa thượng, trong trái tim bị đánh tơi bời kia của đạo cô Tứ Lan thì phàm là hòa thượng đều xấu, liên đới theo phàm là đầu trọc đều đáng hận, sự căm hận của bà tiến thêm một bước nữa, phàm là bọn trọc đầu, như bóng đèn, vỏ dưa hấu, đều đáng chết.
Còn giữa Minh Lãng và Dịch Bình An tương đối hòa hợp, trải qua lần ôm nhau trên sân thượng lần trước, Dịch Bình An trái lại không cần phải kìm nén cảm xúc của mình nữa, người đã đứt dây thần kinh xấu hổ này, dứt khoát mất luôn.
Sau khi Minh Lãng trở về, lại có rất nhiều khách nữ tới thắp hương, xem ra anh ta lại phát huy khả năng kéo khách như ở quán bar rồi. Khách nữ tới dâng hương đều ngắm nhìn trụ trì đẹp trai đội khăn đội đầu bằng ánh mắt mê mẩn, chốc chốc lại yêu cầu anh giải thẻ cho họ. Giọng nói của các khách nữ này đều điệu chảy mỡ, thậm chí có thể chảy nước nữa.
Lúc này Bình An liền ngay lập tức chạy lại nhìn bọn họ với ánh mắt mang hàm ý: "Hòa thượng này là tôi chấm rồi, các người đừng hòng tơ tưởng gì nữa" để sát thương từng trái tim định dụ trụ trì đẹp trai của các khách nữ dâng hương kia.
Minh Lãng thấy tình hình như vậy liền nói:
"Nữ thí chủ, thí chủ đuổi hết khách tới dâng hương, chùa nhỏ không có ai dâng hương, tình hình kinh tế của chùa eo hẹp, xin thí chủ để lại một con đường sống đi!".
"Dễ thôi, hoàn tục đi! Cái đồ đầu trọc đáng chết, anh đội khăn đội đầu làm hòa thượng quái gì, đừng ở lại đây làm hại người nữa".
Bình An cười híp mắt tiến tới chỗ Minh Lãng nói:
"Đừng hòng lung lạc tôi, tôi không mắc lừa cô đâu, tuệ căn của tôi đầy đây này".
"Tuệ căn đầy đủ? Cần nhiều tuệ căn như vậy làm gì chứ? Anh cho rằng rễ cây có thể chặt để làm củi sao?".
Minh Lãng mở to mắt ngạc nhiên:
"Bình An, trước đây tôi luôn cho rằng cô chỉ có tiềm năng làm nhà báo tin lá cải, không ngờ cô cũng giỏi ăn nói như vậy, thực sự có thể làm chính khách được đấy".
Bình An nhảy lên chạy ra ngoài:
"Oa ha ha, cuối cùng anh không gọi tôi là nữ thí chủ nữa mà gọi tôi là Bình An rồi đấy, cứ chờ đấy, sớm muộn gì anh sẽ yêu tôi thôi".
Bóng cô nhảy tưng tưng trong chùa, vui vẻ tới mức giống như một con thỏ kiếm được cả đông củ cải vậy.
Một giọng nói vọng tới từ phía sau:
"Cô ấy thực sự rất đáng yêu".
Minh Lãng quay đầu lại, nhìn thấy sư thúc Tĩnh Nghiệp, anh cũng gật đầu, trên nét mặt vương vất nỗi buồn.
"Con cũng thấy sao?".
Tĩnh Nghiệp hỏi.
"Đúng vậy, càng ngày càng nghiêm trọng, liệu có cách nào có thể hóa giải không?".
"Tà khí trong người Bình An nặng đến ta cũng không hóa giải nổi, không những thế con cũng nói rồi, Thất tinh tỏa hồn trận của bà Bảy gì đó, ta cũng không chắc có thể phá bỏ".
Tiểu hòa thượng thở dài.
"Thất tinh tỏa hồn trận có là cái gì đâu, chùa chúng ta chẳng phải có Độ nghiệt kinh đó hay sao?".
Đột nhiên Minh Lãng dùng giọng rất phụ nữ bắt đầu quá trình biến thành yêu quái.
"Tứ Lan, ngươi lại ra rồi".
"Tĩnh Nghiệp, ông vẫn với bộ dạng dở sống dở chết thế này sao, kiếp trước làm hòa thượng chưa ăn đủ đồ chay hay sao mà kiếp này vẫn còn muốn làm nữa".
Tứ Lan đạo cô bắt đầu công kích.
Minh Lãng lo lắng kêu:
"Bà mo, bà không nên tranh thủ lúc tôi yếu ớt không khống chế được mà ngày nào cũng chạy ra thế này khiến mọi người tưởng tôi là loại biến thái".
Tứ Lan không cho là đúng cãi lại:
"Ngươi vốn cũng biến thái mà, ta chỉ nghe thấy Thất tinh tỏa hồn trận hơi nhớ lại chuyện cũ, nên mới chạy ra. Có điều nói đi cũng phải nói lại, bà Bảy gì đó bày Thất tinh tỏa hồn trận làm cái gì thế? Khởi động trận này sẽ tổn hại tuổi thọ lắm, rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì vậy?".
Minh Lãng nghĩ một lát rồi trả lời:
"Dường như bà ta muốn mái tóc".
Lúc này trên mặt cả Tĩnh Nghiệp và Minh Lãng đều lộ vẻ sợ hãi cực độ, Minh Lãng thầm nghĩ cục diện tiến hành hội thoại ba người chỉ với cơ thể hai người thật kì cục.
Bình An cũng bước tới, cô nhận thấy nét mặt của mấy người này thật kì lạ.
"Ý anh nói là Thanh tơ?".
Thứ khiến hòa thượng Tĩnh Nghiệp phải thay đổi nét mặt thế kia chắc là thứ gì rất khủng khiếp.
"Đúng vậy!".
Minh Lãng gật đầu.
"Nếu bà Bảy kia thực sự tìm thấy Thanh tơ, oái, ta sẽ đi cướp lại".
Tứ Lan đạo cô chuyển nét mặt cương quyết.
Bình An kéo tay áo Minh Lãng nói khẽ:
"Vừa rồi nét mặt của Tứ Lan đạo cô rất cừ, thực sự đã tổn hại hình tượng của anh rồi đó".
Minh Lãng cười đau khổ nhìn cô, cô quả thực mê trai tới cực điểm rồi, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn ngồi đó chú ý tới vấn đề hình tượng của người trong mộng.
"Vậy rốt cuộc thưc gì là Thanh tơ mà khiến các người trông như thể động đực cả vậy?".
Dịch Bình An bất cần nhìn Tĩnh Nghiệp và Tứ Lan đạo cô.
Tĩnh Nghiệp còn có thể bình tĩnh, Tứ Lan đạo cô đã ra vẻ chuẩn bị cướp lại Thanh tơ. Bà ta ra vẻ bí mật nói:
"Thứ có thể khiến thời gian quay ngược lại, ngươi có thể vĩnh viễn trẻ trung, không những thế còn có thể thay đổi quá khứ, ngươi có cần thứ đó không?".
"Nghe viễn tưởng quá, bà làm như đường hầm thời gian vậy, ở đâu ra loại cỗ máy thời gian của mèo máy thế? Tôi cũng muốn quay về quá khứ".
Mặt Bình An hiện rõ vẻ bất cần, tiếp đó cô đột nhiên tỉnh ngộ ra, cô tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, cúi đầu, rồi khẩn thiết nhìn Tứ Lan đạo cô hỏi:
"Ý của bà là có thể trở về quá khứ, thay đổi số phận?".
"Đôi khi chỉ số IQ của ngươi cũng cao đấy!".
Tứ Lan đạo cô thừa nhận.
"Trời ơi, thật sự có thứ này sao, nếu vậy thì tôi còn ở đây làm gì, ngay lập tức tới xem kết quả sổ xố mấy kì này, tiếp đó quay về mua mấy trăm vé, như vậy chẳng phải phát tài chết đi được".
Bình An làm ra vẻ ngay lập tức đi tới chỗ Thanh tơ.
"Làm gì có chuyện dễ như vậy chứ? Nghe nói Thanh tơ được hình thành từ việc tụ lại của rất nhiều oan hồn mạnh dùng thù hận để mở đường thông tới không gian, có thể trở về quá khứ nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, cũng chỉ có thể thay đổi một việc. Không những thế những oan hồn có thể hình thành đường không gian này thường vô cùng mạnh mẽ, chả trách bà Bảy kia phải dùng tới Thất tinh tỏa hồn trận".
Nét mặt của Tĩnh Nghiệp khổ sở vô cùng, có cảm giác có thể chiết ra nước khổ qua vậy.
Bình An vẫn rất lạc quan:
"Thay đổi quá khứ, quá hay, đây quả thực là vũ khí siêu cấp trong phim khoa học viễn tưởng".
Minh Lãng khó khăn lắm mới giành được quyền phát ngôn:
"Cô ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy? Nếu việc này lộ ra sẽ vô cùng nguy hiểm".
Lông mày Tĩnh Nghiệp nhíu chặt lại:
"Vô cùng nguy hiểm, nếu không thể khống chế được đám oan hồn kia thì khi bước vào đường thông này sẽ bị thù hận nuốt mất, trở thành một quái vật người không ra người, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, yêu quái không ra yêu quái, không những thế khi có được Thanh tơ trong tay cũng đồng nghĩa với việc phải hi sinh rất nhiều mạng người. Nếu thực sự để bà Bảy kia có được Thanh tơ, không biết sẽ còn chết bao nhiêu người nữa".
"Nếu vậy chúng ta đánh bại bà già kia là được rồi. Chỉ một bà già thôi mà, chúng ta người đông sức lớn, lại còn trẻ trung vô địch nữa".
Bình An cười nói.
Tứ Lan bất cần giải thích:
"Đừng cho rằng trẻ trung là phi thường, Thất tinh tỏa hồn trận là tà trận đã có từ lâu đời, nó được kết tụ từ rất nhiều linh hồn người chết, một khi bắt đầu khởi động sẽ làm tổn thương tuổi thọ của người khởi động. Thường thì không có ai sử dụng trận pháp tổn hại này, không những thế một khi trận được dàn xong, thì sẽ không ngừng giết người đề lấy linh hồn, mãi tới khi hoàn thành tâm nguyện của người bố trận mới thôi, theo ước tính thì Thanh tơ cũng không thoát nổi".
"Vậy có cách nào phá được không?".
Không hiểu tại sao hôm nay Minh Lãng tỏ ra rất kì lạ, sau khi nghe thấy Thanh tơ xong liền bắt đầu trầm ngâm.
"Có Độ nghiệt kinh kia mà!".
Tứ Lan đạo cô cong môi về phía Tĩnh Nghiệp hòa thượng.
"Dựa vào bảo bối trấn tự trong chùa rách của các người ấy!".
"Á".
Bình An ngay lập tức há hốc miệng, thế này cũng trùng hợp quá, quyển kinh thư nát đó chẳng phải đang ở trong tay Minh Lãng đó sao. Cô đang định nói thì nhận thấy Minh Lãng đã nắm lấy tay mình, rồi lắc đầu ngón tay trong lòng bàn tay cô ra hiệu đừng nói.
Cô còn đang ngỡ ngàng thì nghe thấy Minh Lãng hỏi:
"Sử dụng như thế nào?".
"Có nói ra cũng chẳng ích gì, bởi quyển kinh thư rách đó bị đám hòa thượng chẳng ra làm sao này làm mất rồi".
"Mất rồi? Bảo bối trấn tự cũng có thể mất ư?".
Bình An cảm thấy rất kì lạ.
"Hòa thượng làm việc luôn chẳng ra sao, không bằng đạo sĩ chúng ta, dù gì đã mất rồi, còn về mất thế nào ta cũng không rõ".
Tĩnh Nghiệp không nói câu gì bỏ đi, chỉ còn lại Minh Lãng ở phía sau thắc mắc:
"Dùng như thế nào, có phải chỉ cần niệm kinh là được?".
Tứ Lan đạo cô thấy đã tới giờ, liền nói được mỗi câu hẹn gặp lại, vừa chắp tay đã biến mất, Minh Lãng sững người đứng đó như thể đang nghĩ chuyện gì. Bình An muốn hỏi Minh Lãng tại sao không nói việc Độ nghiệt kinh ra, nhưng thấy dáng vẻ thất thần của anh, thì lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa.
Một hòa thượng đi tới nhắc nhở:
"Trụ trì nên chú ý hình tượng một chút! Trước mặt Phật tổ thế này vẫn nhập nhằng như vậy, có phải không được ổn lắm không?".
Bình An quay đầu lại lườm tên hòa thượng xem ra rất đố kị kia mắng:
"Nhập nhằng gì chứ, chưa từng nhìn thấy người đẹp kết hợp với anh chàng đẹp trai à? Làm hòa thượng có gì ghê gớm hả, làm hòa thượng không được tán gái sao?".
Cô quay đầu lại thì phát hiện Minh Lãng đã đi rồi, bóng anh lộ rõ trong lòng có rất nhiều tâm sự. Bình An cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại không nói ra được mối bất ổn ở đâu, một sự bất an kì lạ bao vây lấy cô, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Thành phố vẫn huyên náo như thế, Chung Nguyên thẫn thờ nhìn dòng người xe không ngớt ngoài cửa sổ. Tô Di xách cơm từ ngoài bước vào, Chung Nguyên quay đầu lại lạnh lùng nói"
"Là đại gia kia đưa cậu về à?".
"Đai gia gì chứ? Anh ấy sao được coi là đại gia chứ, cỡ Bill Gate mới được coi là đại gia".
Tô Di ngượng ngùng phân bua.
Từ lúc Tô Di nói cho Chung Nguyên biết thân phận của Kiều Chí Hiên, rồi liên tục xuất hiện cùng Kiều Chí Hiên ở phòng bệnh tặng Chung Nguyên một bó hoa to. Những bông hoa đó giống như độc khiến anh ngây ngô, xem ra có một vài người từ khi sinh ra đã vô duyên với hoa. Anh chính thuộc loại luôn thấy hoa chết.
Chung Nguyên trầm ngâm hồi lâu:
"Khi nào mình mới có thể ra viện?".
"Sắp rồi, trong hai ngày tới thôi".
"Việc làm ăn ở quán thế nào?".
"Việc này á, cũng tạm ổn, cậu không cần quá sốt ruột trở lại quán đâu! Cứ lo dưỡng bệnh cho tốt đã".
Tô Di cười đáp lại, không hiểu tại sao hiện giờ mỗi lần đối mặt với Trung Nguyên cô lại cảm thấy chột dạ, giống như loại con gái tham tiền vứt bỏ mối tình đầu của mình để gần gũi với đại gia vậy. Trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại thì giữa cô và Chung Nguyên cũng chẳng có chuyện gì, thực ra cả hai chưa từng thổ lộ cũng chưa từng thề non hẹn biển gì.
Kiều Chí Hiên từ sau khi công khai thân phận trước Tô Di xong, liền bắt đầu dùng chiêu thức cũ rích hoàng tử và cô bé Lọ Lem với Tô Di. Tô Di cũng không biết có phải con tim yêu tiền của mình đã cảm động ông trời hay sao nữa, mà ông trời vứt một chiến thắng lớn thế này cho cô. Trời ơi! Đôi khi được hưởng thụ cuộc sống mà xã hội thượng lưu được hưởng, cô cũng tự hỏi bản thân, lẽ nào mình chỉ hoàn toàn là do chịu sự lôi kéo của tiền mà yêu Kiều Chí Hiên?
Nhưng chỉ bản thân cô biết điều khiến cô mê mẩn chính là vẻ từng trải, sự hiểu biết và sự trân trọng toát ra từ chính con người Kiều Chí Hiên. Đó đều là những đức tính tốt đẹp của người đàn ông.
Kiều Chí Hiên hiểu cô, trân trọng cô, đã quá đủ rồi, tuy mỗi lần đối mặt với Chung Nguyên cô vẫn có cảm giác không thể nói rõ được, nhưng câu đầu tiên khi Chung Nguyên tỉnh lại là hỏi về chậu hoa kia. Cô không thể chấp nhận trong lòng người mình yêu lại có hình bóng của ai khác. Nếu quả thực như vậy, cô thà không yêu còn hơn.
Kiều Chí Hiên và Tô Di lúc này không còn ở giai đoạn nhập nhằng như trước, anh nắm tay cô đi tới những party, tiệc rượu. Cô mặc những bộ lễ phục bằng lụa và khoác tay anh, tới thời điểm này họ đã là người yêu chính thức của nhau.
Kiều Chí Hiên thường xuyên hôn môi cô rất ngọt ngào, điều này khiến cô vô cùng hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện.
Tất cả các loài hoa chưa nở đã héo tàn; nước mắt chưa chảy ra thì đã cạn khô. Tô Di và Chung Nguyên giống như đôi tình nhân đứng ở hai bên bờ sông, chỉ biết nhìn nhau, mong chờ, nhưng không có cách nào nắm được tay nhau. Bởi con sông đó đã là đường cùng.
Chung Nguyên đã hoàn toàn thay đổi, anh trở nên trầm mặc, luôn ngẩn ngơ nhìn chậu hoa đã chết kia. Hoa đã khô héo nhưng anh không nỡ vứt đi. Anh vẫn si tinh tưới nước, hi vọng một ngày nào đó kì tích sẽ xảy ra.
Cuối cùng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Buổi tối khi chìm vào giấc ngủ, Chung Nguyên nghe thấy có người nào đó khẽ khóc thầm cạnh bên, anh ngồi dậy nhìn xung quanh, lại không thấy ai cả. Nhưng giọt lệ lưu trên mặt anh vẫn lạnh giá như vậy, anh có cảm giác giọt lệ đó giống như chiếc gai đã kết lại thành băng đâm mạnh vào trái tim anh.
Anh ngồi dậy nói trong bóng tối:
"Thức nhi, là em phải không? Có phải em vẫn chưa chết phải không?".
Tiếng khóc thút thít càng ngày càng to.
"Thức nhi, có phải em đang rất sợ hãi? Đừng khóc nữa, để anh tới với em nhé".
Chung Nguyên đứng dậy, thẫn thờ đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa nói:
"Những ngày này, anh thực sự rất nhớ em. Tô Di đã không còn cần anh nữa, cô ấy sống rất tốt, anh sẽ nhảy xuống với em".
Bóng của Chung Nguyên trong bóng tối càng lúc càng mờ, anh định nhảy ra khỏi bệ cửa.
Nhưng có một bóng người từ phía sau lao ra ôm chặt lấy anh.
"Đừng nhảy, đừng chết!".
Là một luồng khí lạnh thấu xương, anh không quay đầu lại chỉ khẽ nói:
"Thức nhi, cuối cùng em đã trở về, anh biết em không sao mà".
"Đừng chết, chúng ta chỉ cần đưa Thanh tơ cho bà Bảy là xong, bà ấy sẽ tha cho chúng ta, em không muốn anh chết".
Luồng khí lạnh đó dần vây lấy Chung Nguyên.
Chung Nguyên nhắm mắt, anh chỉ sợ không cảm nhận được sự tồn tại của Thức nhi. Trái tim anh đau nhói, anh thực sự không biết phải làm sao.
Em có quan hệ như thế nào với bà Bảy:
"Em là ma hoa do bà Bảy nuôi dưỡng, bởi vì rễ hoa của em trong tay bà ta, cho nên bà ta muốn em phải nghe lời, nếu không sẽ làm cho em hồn bay phách lạc. Em đã vì bà ta mà giết chết rất nhiều người".
"Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em".
Chung Nguyên quay người lại, anh dịu dàng cầm tay Thức nhi. Bàn tay đó lạnh như băng, nếu nắm chặt sợ sẽ vỡ vụn, nếu khẽ nắm sợ sẽ biến mất, còn nếu nắm vừa vặn lại sợ sẽ tan đi trong tay mình.
Đây là mối tình kiểu gì vậy? Mối tình này dường như không có đất để tồn tại trong thế giới này, bất luận thế nào mối tình này vẫn sai trái.
Ánh mắt Thức nhi rất đẹp, nốt ruồi lệ màu đỏ kia trong bóng tối càng trở nên rung động lòng người.
Cô kiên định nói:
"Em sẽ cùng anh đi lấy Thanh tơ, tiếp đó sẽ cầu xin bà Bảy tha cho em, còn nếu không chúng ta sẽ hủy Thanh tơ luôn".
"Được, thế nào cũng được".
Chung Nguyên ôm Thức nhi vào lòng.
Thức nhi lặng lẽ dựa vào người Chung Nguyên, hồi lâu cô mới cất tiếng hỏi:
"Hiện giờ ý nguyện không muốn tiếp tục sống của anh lẽ nào hoàn toàn là vì em sao? Hay là con do nguyên nhân nào khác nữa?".
Chung Nguyên không nói gì, trước mắt anh hiện lên cảnh tượng Tô Di và Kiều Chí Hiên tay trong tay cùng rời khỏi bệnh viện ở hành lang.
Hóa ra cho rằng không để ý, nhưng lại đau lòng tới vậy.
Dịch Bình An cảm thấy trong chùa thật vô vị, buổi tối cô định tới phòng của phương trượng đại nhân, tuy chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng vì phương trượng lại là anh chàng Minh Lãng đào hoa kia, nên mọi việc sẽ rất bình thường.
Lúc Bình An nhảy vào phòng Minh Lãng từ cửa sổ, Minh Lãng đã nhìn thấy cô từ cửa sổ khác.
"Cô lúc nào cũng vậy, danh dự của hòa thượng tôi bị hủy hoại hoàn toàn trong tay cô rồi đấy".
Khuôn mặt của Minh Lãng ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ nét mặt hiện giờ của anh.
"Có phải anh cảm thấy mình rất oan phải không?".
Bình An cười đùa.
Minh Lãng đập vào bệ cửa nói:
"Đương nhiên oan rồi, tôi có làm gì đâu chứ".
"Em có thể rửa oan giúp anh".
Bình An tiến thêm một bước nữa.
"Rửa như thế nào, cô là Bao đại nhân chắc?".
"Nếu chúng ta đã từng làm việc gì, vậy anh chẳng còn oan tình nữa rồi".
Bình An cười.
"Nhà báo Dịch ơi, những việc cô làm hiện giờ có thể nói là hành vi vô liêm sỉ quyến rũ tăng ni nhà phật đấy, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật và tôn giáo. Hơn nữa, biểu hiện của cô như vậy thật chẳng phù hợp chút nào".
Minh Lãng dịch chuyển mặt dưới ánh trăng, ánh mắt mông lung, giống như biển dưới trăng khiến người ta đắm say.
Bình An chạy tới cửa sổ định đánh anh, nhưng bị anh kéo lại, hai người kề sát bên nhau. Bình An ngay lập tức cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, một dải rừng thông dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ lộ ra ánh bạc mờ ảo. Cô nghe thấy hơi thở của Minh Lãng, cô có cảm giác mọi thứ giống như tiên cảnh.
Bình An nghe thấy tim mình đập thình thịch, mặt cô đỏ rần, cô làm thế nào cũng không thể khiến mình bình tĩnh trở lại.
Cô không dám quay đầu lại nhìn Minh Lãng, Minh Lãng cũng không quay lại nhìn cô mà vẫn tiếp tục nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài giống như nghìn năm vẫn không thay đổi.
"Bình An, em có từng hận anh không?".
Minh Lãng khẽ hỏi.
"Gì kia?".
Bình An ngẩng đầu, cô bắt gặp đôi mắt sáng như sao của anh khiến lòng cô hoang mang. Cô vội vã lắc đầu.
"Nhưng anh chẳng thể cho em thứ gì cả".
Tuy câu nói này rất khẽ, nhưng lại sắc như dao cứ đâm vào trái tim Dịch Bình An. Trái tim đó vẫn đang rỉ máu, nhưng người con gái đó vẫn tươi cười, giả vờ tỏ vẻ không sao.
"Không sao, là em tự nguyện mà".
Bình An cười đáp lại, cô vội chuyển chủ đề:
"Ánh trăng tối nay thật đẹp, nếu có thể đẹp mãi thế này thì quá tốt".
Câu nói trong lòng cô là giá có thể ngồi mãi bên cửa sổ cùng ngắm trăng với anh thế này, thì cho dù cuộc đời này có dừng lại cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Minh Lãng giơ tay, chỉ thấy bàn tay đó như được ánh trăng dát ngọc, Minh Lãng chậm rãi hợp hai tay lại rồi đưa ra trước mặt Bình An.
"Tặng em vật này".
Anh vừa nói vừa mở bàn tay ra, trong bóng tối có thứ gì đó lấp lánh trong tay anh.
Bình An định thần nhìn lại thì thấy đó là một chiếc cặp tóc ánh trăng. Đó chính là chiếc cặp tóc hoạt họa cặp trên đầu vào lần đầu cô gặp Minh Lãng, hình mèo máy trên chiếc cặp tóc đó thật đáng yêu.
Là chiếc cặp tóc được làm bằng ánh trăng.
Thật kì diệu, Bình An ngẩng đầu nhìn Minh Lãng:
"Làm sao anh làm được như vậy? Làm sao ánh trăng có thể lưu lại trên chiếc cặp?".
"Trước đây anh từng học ảo thuật, tuy không học được nhiều, nhưng mấy trò vụn vặt dùng để lừa các cô gái thì có dư".
Minh Lãng nghiêng đầu cười.
"Thế anh đã lừa được bao nhiêu cô rồi?".
Minh Lãng nói câu này rất khó khăn, giống như những chiếc đinh gỉ lần lượt nhói ra từ người anh vậy.
"Anh yêu cô ấy?".
"Ừ".
"Yêu nhiều không?".
Minh Lãng không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hai người đều không nói gì.
Bình An quả thực không kìm được nước mắt nữa, cô nhận thấy thì ra nước mắt khó chịu hơn cái chết, đau lòng tới mức đó, còn cái gì không thể nói ra được, cô bắt đầu run lên.
Cô nhảy xuống bệ cửa, đập vào vai Minh Lãng như thể không có chuyện gì rồi đi về. Tới giờ cô có thể cảm nhận được trong lòng Minh Lãng lúc này chỉ có người con gái đã chết kia.
Chính lúc cô đẩy cửa chuẩn bị đi ra, thì đằng sau cô vọng tới giọng nói của Minh Lãng:
"Anh có thể dùng tính mạng của anh để đổi lấy tính mạng của cô ấy, anh yêu cô ấy như vậy đấy".