Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 10
Nhìn căn biệt thự nhỏ trước mắt, Tôn Hàn vô cùng cảm khái, nhưng không hề thấy vui mừng.
Năm đó anh tuổi trẻ đã ra ngoài bôn ba, thành lập một công ti kiến trúc có giá trị tài sản lên đến hàng chục triệu tệ. Lúc kết hôn với Lâm Mỹ Quyên anh cũng mua căn biệt thự nhỏ trị giá mấy triệu tệ này.
Anh đã đối xử thật lòng thật dạ, nhưng thứ anh nhận lấy lại là…
Cốc cốc cốc!
Tôn Hàn gõ cửa.
Chẳng mấy chốc bên trong đã có phản ứng, cửa được mở ra.
Người mờ cửa cho Tôn Hàn là một người phụ nữ xinh đẹp, được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn.
Tôn Hàn sững sờ nhìn cô ta hồi lâu, cảm giác xa lạ như đã qua mấy đời.
“Anh trở về rồi”.
Lâm Mỹ Quyên cũng kinh ngạc, vẻ mặt cô ta hoảng loạn: “Hôm qua anh ra tù, em có chút chuyện nên không đến đón anh được. Anh có thể hiểu cho em không?”
“Không sao, dù sao cũng ra tù rồi. Sao thế, chặn ở cửa không cho anh vào à?”, Tôn Hàn liếc mắt hỏi.
“Được, vào đi…”
Sau khi đi vào, vẻ mặt Tôn Hàn rất kỳ lạ. Bởi trong nhà không chỉ có mình Lâm Mỹ Quyên mà còn có thêm hai người nữa.
Một người là bố vợ của anh, Lâm Hữu.
Một người khác thì còn thú vị hơn nữa, Đường
Minh Phong!
Sáu năm trước, anh và Đường Minh Phong được coi như đối thủ. Đường Minh Phong dùng các mối quan hệ cướp khá nhiều công trình của anh, nhưng do bản thân anh ta không có tài năng nên không làm tốt, thế nên cỏng ty của Đường Minh Phong mãi không phát triển được.
Lục Hạo từng nói với anh Lâm Mỹ Quyên đã bán công ty cho Đường Minh Phong, hơn nữa cô ta cũng dây dưa không rõ với Đường Minh Phong.
Dù đã có chuấn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng Tôn Hàn vẫn không khỏi đau đớn.
“Tôn Hàn, anh ra tù rồi sau, đúng là chuyện vui! Thế này nhé, tối nay tôi và Mỹ Quyên mời khách, tố chức một bữa tiệc mừng anh trở về”.
Đột nhiên Đường Minh Phong kéo tay Lâm Mỹ Quyên, vẻ mặt có sự đùa cợt nồng đậm.
Vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên hơi mất tự nhiên, nhưng không hề giãy ra.
“Tỏi nghĩ có phải là cô nên giải thích với tôi không?”, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên.
Dù sao cũng đến nước này rồi, Lâm Mỹ Quyên
cũng không giả vờ nữa. Cô ta ngấng đầu nhìn thẳng Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: “Đúng như những gì anh thấy, tôi đang hẹn hò với Minh Phong, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đính hôn ở khách sạn Thiên Tế!”
“Tôn Hàn, sáu năm nay Minh Phong luôn chăm sóc tôi, tôi cảm động bởi tấm chân tình của anh ấy, anh ấy mới là người đàn ông xứng đáng đế tôi gửi gắm cả đời! Nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy tác thành cho chúng tôi, ly hôn với tôi đi!”
Anh gánh tội cho cậu em vợ, ở trong chốn ngục tù hơn sáu năm.
Khi anh trở về, vợ anh lại hùng hồn tuyên bố rằng, cô ta muốn ly hôn, muốn kết hôn với một người đàn ông khác.
Nỗi đau đớn chua xót ấy chí có mình anh hiếu được.
“Tôn Hàn, Minh Phong cũng không phải người hẹp hòi. Cậu ấy đã đồng ý với Mỹ Quyên sẽ sắp xếp một công việc cho cậu trong công ti, cậu cũng không cần lưu lạc đầu đường. Bọn tôi làm thế là đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Tốt nhất cậu hãy buông tay, chia tay với Mỹ Quyên đi, sau này vẳn còn làm bạn được!”. Bố vợ anh – Lâm Hữu đứng lẻn, sau đó nói với vẻ đương nhiên.
“Lưu lạc đầu đường?”
Tôn Hàn cười lạnh, anh lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên: “Tôi muốn biết, lúc tôi vào tù ít nhiều gì cũng là một ông chủ nhỏ có mấy chục triệu tệ, bây giờ dù có chật vật cũng không đến nước lưu lạc đầu đường đâu nhỉ?”
Tôn Hàn không khỏi nhớ đến câu nói của Lâm Mỹ Quyên: “Đợi sau này anh về chúng ta cùng sống thật vui vẻ”.
Giờ nghe lại đúng là một câu chuyện cười!
Năm đó anh tuổi trẻ đã ra ngoài bôn ba, thành lập một công ti kiến trúc có giá trị tài sản lên đến hàng chục triệu tệ. Lúc kết hôn với Lâm Mỹ Quyên anh cũng mua căn biệt thự nhỏ trị giá mấy triệu tệ này.
Anh đã đối xử thật lòng thật dạ, nhưng thứ anh nhận lấy lại là…
Cốc cốc cốc!
Tôn Hàn gõ cửa.
Chẳng mấy chốc bên trong đã có phản ứng, cửa được mở ra.
Người mờ cửa cho Tôn Hàn là một người phụ nữ xinh đẹp, được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn.
Tôn Hàn sững sờ nhìn cô ta hồi lâu, cảm giác xa lạ như đã qua mấy đời.
“Anh trở về rồi”.
Lâm Mỹ Quyên cũng kinh ngạc, vẻ mặt cô ta hoảng loạn: “Hôm qua anh ra tù, em có chút chuyện nên không đến đón anh được. Anh có thể hiểu cho em không?”
“Không sao, dù sao cũng ra tù rồi. Sao thế, chặn ở cửa không cho anh vào à?”, Tôn Hàn liếc mắt hỏi.
“Được, vào đi…”
Sau khi đi vào, vẻ mặt Tôn Hàn rất kỳ lạ. Bởi trong nhà không chỉ có mình Lâm Mỹ Quyên mà còn có thêm hai người nữa.
Một người là bố vợ của anh, Lâm Hữu.
Một người khác thì còn thú vị hơn nữa, Đường
Minh Phong!
Sáu năm trước, anh và Đường Minh Phong được coi như đối thủ. Đường Minh Phong dùng các mối quan hệ cướp khá nhiều công trình của anh, nhưng do bản thân anh ta không có tài năng nên không làm tốt, thế nên cỏng ty của Đường Minh Phong mãi không phát triển được.
Lục Hạo từng nói với anh Lâm Mỹ Quyên đã bán công ty cho Đường Minh Phong, hơn nữa cô ta cũng dây dưa không rõ với Đường Minh Phong.
Dù đã có chuấn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng Tôn Hàn vẫn không khỏi đau đớn.
“Tôn Hàn, anh ra tù rồi sau, đúng là chuyện vui! Thế này nhé, tối nay tôi và Mỹ Quyên mời khách, tố chức một bữa tiệc mừng anh trở về”.
Đột nhiên Đường Minh Phong kéo tay Lâm Mỹ Quyên, vẻ mặt có sự đùa cợt nồng đậm.
Vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên hơi mất tự nhiên, nhưng không hề giãy ra.
“Tỏi nghĩ có phải là cô nên giải thích với tôi không?”, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên.
Dù sao cũng đến nước này rồi, Lâm Mỹ Quyên
cũng không giả vờ nữa. Cô ta ngấng đầu nhìn thẳng Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: “Đúng như những gì anh thấy, tôi đang hẹn hò với Minh Phong, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đính hôn ở khách sạn Thiên Tế!”
“Tôn Hàn, sáu năm nay Minh Phong luôn chăm sóc tôi, tôi cảm động bởi tấm chân tình của anh ấy, anh ấy mới là người đàn ông xứng đáng đế tôi gửi gắm cả đời! Nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy tác thành cho chúng tôi, ly hôn với tôi đi!”
Anh gánh tội cho cậu em vợ, ở trong chốn ngục tù hơn sáu năm.
Khi anh trở về, vợ anh lại hùng hồn tuyên bố rằng, cô ta muốn ly hôn, muốn kết hôn với một người đàn ông khác.
Nỗi đau đớn chua xót ấy chí có mình anh hiếu được.
“Tôn Hàn, Minh Phong cũng không phải người hẹp hòi. Cậu ấy đã đồng ý với Mỹ Quyên sẽ sắp xếp một công việc cho cậu trong công ti, cậu cũng không cần lưu lạc đầu đường. Bọn tôi làm thế là đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Tốt nhất cậu hãy buông tay, chia tay với Mỹ Quyên đi, sau này vẳn còn làm bạn được!”. Bố vợ anh – Lâm Hữu đứng lẻn, sau đó nói với vẻ đương nhiên.
“Lưu lạc đầu đường?”
Tôn Hàn cười lạnh, anh lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên: “Tôi muốn biết, lúc tôi vào tù ít nhiều gì cũng là một ông chủ nhỏ có mấy chục triệu tệ, bây giờ dù có chật vật cũng không đến nước lưu lạc đầu đường đâu nhỉ?”
Tôn Hàn không khỏi nhớ đến câu nói của Lâm Mỹ Quyên: “Đợi sau này anh về chúng ta cùng sống thật vui vẻ”.
Giờ nghe lại đúng là một câu chuyện cười!