Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 130
“Con người là vậy đấy, tận mắt nhìn thấy thứ gì đó thì sẽ khẳng định chắc nịch, không hề nghi ngờ thứ mà đôi mắt mình nhìn thấy chỉ là giả”.
“Hầy, quên nói cho anh biết. Tuy tôi không cược tiền, nhưng lúc ở nhà giam phía Nam, tôi và Tưởng Tiểu Phàm đã cược ba ngày ba đêm, cược đến khi anh ta chính miệng thề rằng từ nay sẽ không cờ bạc nữa!”
“Chính ra, tôi cũng là một kẻ giỏi dùng mánh khoé đấy. Tạ Viễn, anh thua rồi”.
“Tôi, tôi, tôi…” Tạ Viễn lắp ba lắp ba, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Thua rồi, tức là hắn ta phải mất toi cái mạng này!
Tôn Hàn bật cười, “Thôi được rồi, mạng của anh chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Tôi không cần mạng của anh”.
Nghe anh nói vậy, Tạ Viễn như nhận được đặc xá, liên tục nói, “Cảm ơn anh Tôn, cảm ơn anh Tôn!”
Nhưng Tôn Hàn lại không nhận, “Đừng vội cảm ơn tôi, anh không hận tôi đã là tốt rồi”.
Anh lấy đức báo oán, cứu giúp bà Vương, còn rộng lượng tha cho hắn ta.
Sao Tạ Viễn có thể hận Tôn Hàn kia chứ?
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc chợt vang lên.
“Ra mở cửa”, Tôn Hàn bảo.
“Vâng!”
Tạ Viễn vội vã chạy từ phòng khách ra cửa chống trộm, vừa mở cửa ra đã hốt hoảng vô cùng.
Hai viên cảnh sát đứng trước cửa, tay cầm lệnh bắt giữ, đối mặt với Tạ Viễn.
“Anh chính là Tạ Viễn?”
“Phải, phải!”, Tạ Viễn hoảng, trong lòng có dự cảm không lạnh.
Giọng của viên cảnh sát lạnh tanh, “Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án lừa tiền, đây là lệnh bắt giữ, mời anh đi theo chúng tôi!”
Ầm!
Tạ Viễn như bị sét đánh ngang tai. Hắn ta máy móc xoay người lại, nhìn nét mặt không hề ngạc nhiên của Tôn Hàn, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Vẻ giận dữ dần dần hiện lên mặt, hắn ta nghiến răng ken két, “Tên họ Tôn kia, anh… anh báo cảnh sát?!”
Nghe động tĩnh bên ngoài, Liễu Y Y cũng vội vã chạy ra. Thấy hai viên cảnh sát, cô cũng biến sắc, vội chạy lại hỏi chuyện, “Hai anh cảnh sát, chuyện gì… xảy ra vậy?”
“Chúng tôi nghi ngờ Tạ Viễn có liên quan đến một vụ án lừa tiền, cần đưa anh ta về thẩm vấn!”
“Tạ Viễn, đi thôi!”
Viên cảnh sát lạnh lùng đáp xong, còng tay lạnh lẽo đã còng vào đôi tay của Tạ Viễn.
Tạ Viễn cứ thế bị họ đưa đi.
Liễu Y Y hầm hè nhìn Tôn Hàn, “Là anh làm?”
“Phải”.
“Chỉ vì Tạ Viễn lừa anh một triệu mà anh đã muốn tống anh ta vào tù?! Tạ Viễn ngồi tù thì bà Vương biết làm sao đây?”
Liễu Y Y có thể tưởng tượng được dáng vẻ tuyệt vọng của bà cụ Vương.
Ngay sau đó, bà cụ Vương đã buồn bã đi chầm chậm từ trong phòng ra, “Y Y à, đừng trách anh Tôn. Chuyện báo cảnh sát, anh Tôn đã hỏi ý kiến của bà rồi!”
Nhờ Tôn Hàn châm cứu, giúp bà cụ Vương loại bỏ hầu hết độc tố trong cơ thể, nên khí sắc của bà ấy đã khá hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể đi lại được.
Nhưng tận mắt chứng kiến con trai mình bị bắt đi, khiến lòng bà cụ đau đến thắt lại!
Liễu Y Y hơi bối rối, “Chuyện này là sao?”
Bà cụ Vương, sao lại đồng ý để Tạ Viễn ngồi tù cơ chứ?
Tôn Hàn lại châm thuốc, từ tốn mở lời, “Em yên tâm đi, bà Vương chỉ cần giữ gìn sức khoẻ, chừng hai năm nữa là có thể đón Tạ Viễn ra tù rồi.
“Y Y, anh hy vọng em hiểu lý do anh làm vậy. Không phải vì anh muốn trả đũa Tạ Viễn, mà là hy vọng hắn ta hối cải”.
“Em có biết trước khi gạt tiền anh, Tạ Viễn đã nợ bao nhiêu tiền cược hay không? Hơn hai trăm nghìn đấy! Chưa hết, Tạ Viễn đã cờ bạc mười mấy năm nay, anh có thể nói thẳng với em rằng, hắn ta đã thua ít nhất là tám trăm nghìn!”
“Nếu Tạ Viễn không cá cược bài bạc, hắn ta và bà Vương sẽ không phải sống ở một nơi như thế này, bà Vương cũng không cần vất vả bán rau kiếm tiền ngày qua ngày như vậy”.
Thói đam mê bài bạc rất khó bỏ.
“Hầy, quên nói cho anh biết. Tuy tôi không cược tiền, nhưng lúc ở nhà giam phía Nam, tôi và Tưởng Tiểu Phàm đã cược ba ngày ba đêm, cược đến khi anh ta chính miệng thề rằng từ nay sẽ không cờ bạc nữa!”
“Chính ra, tôi cũng là một kẻ giỏi dùng mánh khoé đấy. Tạ Viễn, anh thua rồi”.
“Tôi, tôi, tôi…” Tạ Viễn lắp ba lắp ba, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Thua rồi, tức là hắn ta phải mất toi cái mạng này!
Tôn Hàn bật cười, “Thôi được rồi, mạng của anh chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Tôi không cần mạng của anh”.
Nghe anh nói vậy, Tạ Viễn như nhận được đặc xá, liên tục nói, “Cảm ơn anh Tôn, cảm ơn anh Tôn!”
Nhưng Tôn Hàn lại không nhận, “Đừng vội cảm ơn tôi, anh không hận tôi đã là tốt rồi”.
Anh lấy đức báo oán, cứu giúp bà Vương, còn rộng lượng tha cho hắn ta.
Sao Tạ Viễn có thể hận Tôn Hàn kia chứ?
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc chợt vang lên.
“Ra mở cửa”, Tôn Hàn bảo.
“Vâng!”
Tạ Viễn vội vã chạy từ phòng khách ra cửa chống trộm, vừa mở cửa ra đã hốt hoảng vô cùng.
Hai viên cảnh sát đứng trước cửa, tay cầm lệnh bắt giữ, đối mặt với Tạ Viễn.
“Anh chính là Tạ Viễn?”
“Phải, phải!”, Tạ Viễn hoảng, trong lòng có dự cảm không lạnh.
Giọng của viên cảnh sát lạnh tanh, “Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án lừa tiền, đây là lệnh bắt giữ, mời anh đi theo chúng tôi!”
Ầm!
Tạ Viễn như bị sét đánh ngang tai. Hắn ta máy móc xoay người lại, nhìn nét mặt không hề ngạc nhiên của Tôn Hàn, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Vẻ giận dữ dần dần hiện lên mặt, hắn ta nghiến răng ken két, “Tên họ Tôn kia, anh… anh báo cảnh sát?!”
Nghe động tĩnh bên ngoài, Liễu Y Y cũng vội vã chạy ra. Thấy hai viên cảnh sát, cô cũng biến sắc, vội chạy lại hỏi chuyện, “Hai anh cảnh sát, chuyện gì… xảy ra vậy?”
“Chúng tôi nghi ngờ Tạ Viễn có liên quan đến một vụ án lừa tiền, cần đưa anh ta về thẩm vấn!”
“Tạ Viễn, đi thôi!”
Viên cảnh sát lạnh lùng đáp xong, còng tay lạnh lẽo đã còng vào đôi tay của Tạ Viễn.
Tạ Viễn cứ thế bị họ đưa đi.
Liễu Y Y hầm hè nhìn Tôn Hàn, “Là anh làm?”
“Phải”.
“Chỉ vì Tạ Viễn lừa anh một triệu mà anh đã muốn tống anh ta vào tù?! Tạ Viễn ngồi tù thì bà Vương biết làm sao đây?”
Liễu Y Y có thể tưởng tượng được dáng vẻ tuyệt vọng của bà cụ Vương.
Ngay sau đó, bà cụ Vương đã buồn bã đi chầm chậm từ trong phòng ra, “Y Y à, đừng trách anh Tôn. Chuyện báo cảnh sát, anh Tôn đã hỏi ý kiến của bà rồi!”
Nhờ Tôn Hàn châm cứu, giúp bà cụ Vương loại bỏ hầu hết độc tố trong cơ thể, nên khí sắc của bà ấy đã khá hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể đi lại được.
Nhưng tận mắt chứng kiến con trai mình bị bắt đi, khiến lòng bà cụ đau đến thắt lại!
Liễu Y Y hơi bối rối, “Chuyện này là sao?”
Bà cụ Vương, sao lại đồng ý để Tạ Viễn ngồi tù cơ chứ?
Tôn Hàn lại châm thuốc, từ tốn mở lời, “Em yên tâm đi, bà Vương chỉ cần giữ gìn sức khoẻ, chừng hai năm nữa là có thể đón Tạ Viễn ra tù rồi.
“Y Y, anh hy vọng em hiểu lý do anh làm vậy. Không phải vì anh muốn trả đũa Tạ Viễn, mà là hy vọng hắn ta hối cải”.
“Em có biết trước khi gạt tiền anh, Tạ Viễn đã nợ bao nhiêu tiền cược hay không? Hơn hai trăm nghìn đấy! Chưa hết, Tạ Viễn đã cờ bạc mười mấy năm nay, anh có thể nói thẳng với em rằng, hắn ta đã thua ít nhất là tám trăm nghìn!”
“Nếu Tạ Viễn không cá cược bài bạc, hắn ta và bà Vương sẽ không phải sống ở một nơi như thế này, bà Vương cũng không cần vất vả bán rau kiếm tiền ngày qua ngày như vậy”.
Thói đam mê bài bạc rất khó bỏ.