Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 143
Tiết Nhất Thủ đi đến đâu mà không được tiếp đãi khách sáo chứ? Tại sao đến nhà họ Thẩm lại bị đối xử như vậy?
Tiết Nhất Thủ đương nhiên cũng tức giận: “Cụ Thẩm, thứ cho tôi nói thẳng, bệnh máu trắng của cô Thẩm Nguyệt, cả đất nước này nếu tôi không chữa được thì cũng chẳng ai chữa được. Ông phải suy nghĩ cho kỹ vào!”
“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bệnh của Thẩm Nguyệt không làm phiền đến giáo sư Tiết nữa!”
Nhưng dù Tiết Nhất Thủ nói vậy, thái độ Thẩm Thương vẫn không hề thay đổi.
“Được. Không công không lấy tiền, cụ Thẩm cứ giữ lại một triệu tệ đi. Mong là ngày nào đó cụ Thẩm đừng có đến cầu xin Tiết Nhất Thủ này!”
Tiết Nhất Thủ thấy nhục nhã vô cùng, thế nên không ở lại được nữa. Ông ta thu dọn đồ nghề rồi chuẩn bị đi.
Đường Minh Phong sao có thể để Tiết Nhất Thủ đi như vậy, vội vàng ngăn ông ta lại: “Giáo sư Tiết bớt giận!”
Chính là vì Tôn Hàn!
Đường Minh Phong chợt nhận ra, nhà họ Thẩm có thái độ như vậy khả năng cao là vì Tôn Hàn.
Sau khi bảo Tiết Nhất Thủ bình tĩnh lại, Đường Minh Phong vội vàng nhìn Thẩm Kỳ Bân, nghĩ bụng rằng thuyết phục Thẩm Kỳ Bân cũng được.
Thế là anh ta liền nói với Thẩm Kỳ Bân bằng giọng điệu chân thành: “Ông hai Thẩm, tôi biết mọi người vẫn tin rằng Tôn Hàn có thể chữa khỏi cho cô Thẩm Nguyệt! Nhưng mọi người cũng nên nghĩ xem, nếu Tôn Hàn có cách chữa bệnh cho cô Thẩm thì tại sao lại kéo dài đến bây giờ?”
“Mà Tiết Nhất Thủ thì khác, ông ấy đã từng tham gia nhiều hội thảo nghiên cứu cấp quốc tế về bệnh máu trắng, cũng đã từng chữa khỏi rất nhiều ca bệnh”.
“Tại sao ông lại bỏ gần tìm xa, cứ phải tin vào Tôn Hàn chứ?”
Đường Minh Phong tin rằng anh ta dùng lời lẽ thắm thiết, lý lẽ rõ ràng thế này thì chắc chắn có thể thuyết phục Thẩm Kỳ Bân.
Tôn Hàn thậm chí còn không có bằng bác sĩ, mà giáo sư Tiết lại vô cùng có tiếng nói trong giới Y học, chỉ cần là người sáng suốt là sẽ biết nên tin ai!
Thẩm Kỳ Bân liếc nhìn Đường Minh Phong, giọng điệu không cứng rắn như Thẩm Thương, nhưng thái độ thì y hệt.
“Nếu cứ đòi phải thay tủy thì con gái tôi không chữa bệnh nữa!”
“….”
Câu nói này khiến Đường Minh Phong không thể hiểu được, tại sao lại như thế chứ?
Theo lý, chỉ cần nhà họ Thẩm biết được căn bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt nhất định phải thay tủy thì họ chắc chắn sẽ bắt Tôn Hàn giao Tôn Đồng Đồng ra để thay tủy, không phải như thế sao?
Vì sao nhà họ Thẩm thà không chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt cũng kiên trì không chịu lấy tủy của Tôn Đồng Đồng?
Đường Minh Phong thực sự không hiểu.
“Ông hai Thẩm…”
Thẩm Kỳ Bân giơ tay ngắt lời anh ta, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Nể mặt cậu đã mất công mời giáo sư Tiết đến, hôm nay tôi không muốn làm khó cậu, đi về đi!”
Tất nhiên Đường Minh Phong không biết, nhà họ Thẩm không phải là không muốn thay tủy, mà là họ không xứng để tủy của con gái cậu Tôn Hàn!
Đường Minh Phong vô cùng bực tức, chỉ có thể kéo Tiết Nhất Thủ sang một bên, thấp giọng hỏi: “Trước khi chú ba tôi gọi ông tới đã hỏi ông, lúc đó ông nói có cách cứu Thẩm Nguyệt cơ mà. Giờ phải làm thế nào?”
Tiết Nhất Thủ đương nhiên cũng tức giận: “Cụ Thẩm, thứ cho tôi nói thẳng, bệnh máu trắng của cô Thẩm Nguyệt, cả đất nước này nếu tôi không chữa được thì cũng chẳng ai chữa được. Ông phải suy nghĩ cho kỹ vào!”
“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bệnh của Thẩm Nguyệt không làm phiền đến giáo sư Tiết nữa!”
Nhưng dù Tiết Nhất Thủ nói vậy, thái độ Thẩm Thương vẫn không hề thay đổi.
“Được. Không công không lấy tiền, cụ Thẩm cứ giữ lại một triệu tệ đi. Mong là ngày nào đó cụ Thẩm đừng có đến cầu xin Tiết Nhất Thủ này!”
Tiết Nhất Thủ thấy nhục nhã vô cùng, thế nên không ở lại được nữa. Ông ta thu dọn đồ nghề rồi chuẩn bị đi.
Đường Minh Phong sao có thể để Tiết Nhất Thủ đi như vậy, vội vàng ngăn ông ta lại: “Giáo sư Tiết bớt giận!”
Chính là vì Tôn Hàn!
Đường Minh Phong chợt nhận ra, nhà họ Thẩm có thái độ như vậy khả năng cao là vì Tôn Hàn.
Sau khi bảo Tiết Nhất Thủ bình tĩnh lại, Đường Minh Phong vội vàng nhìn Thẩm Kỳ Bân, nghĩ bụng rằng thuyết phục Thẩm Kỳ Bân cũng được.
Thế là anh ta liền nói với Thẩm Kỳ Bân bằng giọng điệu chân thành: “Ông hai Thẩm, tôi biết mọi người vẫn tin rằng Tôn Hàn có thể chữa khỏi cho cô Thẩm Nguyệt! Nhưng mọi người cũng nên nghĩ xem, nếu Tôn Hàn có cách chữa bệnh cho cô Thẩm thì tại sao lại kéo dài đến bây giờ?”
“Mà Tiết Nhất Thủ thì khác, ông ấy đã từng tham gia nhiều hội thảo nghiên cứu cấp quốc tế về bệnh máu trắng, cũng đã từng chữa khỏi rất nhiều ca bệnh”.
“Tại sao ông lại bỏ gần tìm xa, cứ phải tin vào Tôn Hàn chứ?”
Đường Minh Phong tin rằng anh ta dùng lời lẽ thắm thiết, lý lẽ rõ ràng thế này thì chắc chắn có thể thuyết phục Thẩm Kỳ Bân.
Tôn Hàn thậm chí còn không có bằng bác sĩ, mà giáo sư Tiết lại vô cùng có tiếng nói trong giới Y học, chỉ cần là người sáng suốt là sẽ biết nên tin ai!
Thẩm Kỳ Bân liếc nhìn Đường Minh Phong, giọng điệu không cứng rắn như Thẩm Thương, nhưng thái độ thì y hệt.
“Nếu cứ đòi phải thay tủy thì con gái tôi không chữa bệnh nữa!”
“….”
Câu nói này khiến Đường Minh Phong không thể hiểu được, tại sao lại như thế chứ?
Theo lý, chỉ cần nhà họ Thẩm biết được căn bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt nhất định phải thay tủy thì họ chắc chắn sẽ bắt Tôn Hàn giao Tôn Đồng Đồng ra để thay tủy, không phải như thế sao?
Vì sao nhà họ Thẩm thà không chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt cũng kiên trì không chịu lấy tủy của Tôn Đồng Đồng?
Đường Minh Phong thực sự không hiểu.
“Ông hai Thẩm…”
Thẩm Kỳ Bân giơ tay ngắt lời anh ta, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Nể mặt cậu đã mất công mời giáo sư Tiết đến, hôm nay tôi không muốn làm khó cậu, đi về đi!”
Tất nhiên Đường Minh Phong không biết, nhà họ Thẩm không phải là không muốn thay tủy, mà là họ không xứng để tủy của con gái cậu Tôn Hàn!
Đường Minh Phong vô cùng bực tức, chỉ có thể kéo Tiết Nhất Thủ sang một bên, thấp giọng hỏi: “Trước khi chú ba tôi gọi ông tới đã hỏi ông, lúc đó ông nói có cách cứu Thẩm Nguyệt cơ mà. Giờ phải làm thế nào?”