Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 146
Sắc mặt Thẩm Kỳ Bân thay đổi, đây là giọng nói của con gái ông ta!
“Có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Đường Minh Phong làm sao biết được có chuyện gì, cũng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giả vờ bĩnh tĩnh mà bịa chuyện: “Cụ Thẩm, ông hai Thẩm, mọi người đừng lo lắng. Giáo sư Tiết đã nói với tôi chuyện này rồi, đây là phản ứng bình thường thôi. Đợi cô Thẩm đỡ hơn, đỡ hơn là tốt rồi!”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Đường Minh Phong cũng loạn như cào cào.
Ngay lúc này, Tiết Nhất Thủ hốt hoảng chạy ra khỏi phòng: “Máu cô Thẩm bài xích với huyết thanh, đã xảy ra phản ứng, tính mạng cô ấy đang nguy kịch!”
Ầm!
Lúc này đầu Thẩm Kỳ Bân như bị sét đánh. Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Đường Minh Phong: “Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi muốn cậu và cả tên lang băm kia phải đền mạng!”
“Bây giờ giết cậu ta cũng không ích gì, mau gọi điện cho bệnh viện đi, khụ khụ khụ…”, Thẩm Thương sốt ruột giậm chân.
“Tình huống này đừng nói là đến bệnh viện Giang Châu, cho dù đến bệnh viện lớn ở Ma Đô thì bác sĩ cũng bó tay thôi!”. Tiết Nhất Thủ cứ như đã già đi cả chục tuổi, lần này thì danh tiếng của ông ta mất hết thật rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”, mắt Thẩm Kỳ Bân đỏ ngầu.
….
Lúc này Tôn Hàn đang ngồi trên ghế sô pha xem hoạt hình với Đồng Đồng.
Anh chẳng có hứng thú gì với hoạt hình, nhưng Đồng Đồng thích xem nên anh cũng xem rất nhập tâm.
Có lẽ anh cũng có một trái tim trẻ thơ.
Reng reng reng!
Điện thoại trên bàn trà vang lên, Tôn Hàn nhìn người gọi đến thì chẳng muốn nghe, liền vứt sang một bên.
“Bố ơi, sao người ta gọi đến mà bố không nghe máy!”, Đồng Đồng nhìn thấy thế liền nói.
Tôn Hàn bật cười: “Ừ, bố nghe máy đây”.
Lúc này anh mới nghe máy.
Bên trong vang lên giọng nói hốt hoảng lo âu: “Cậu Tôn, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi, tôi cầu xin cậu…”
“Thẩm Kỳ Bân, không phải con gái ông đã được Tiết Nhất Thủ của Ma Đô chữa trị rồi sao, còn tìm tôi làm gì?”, Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi
“Ông ta là một tên lang băm! Ông ta sắp hại chết con gái tôi rồi! Cậu Tôn, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được con gái tôi thôi!”
“Không liên quan đến tôi!”, Tôn Hàn lạnh lùng nói rồi cúp máy.
Nhưng đôi mắt của Đồng Đồng đã mở to, trong đó lấp lánh ánh nước, giọng nói cô bé cũng trở nên nghẹn ngào.
“Bố ơi, có phải bệnh của chị Thẩm Nguyệt lại tái phát không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôn Hàn vừa đến nhà họ Thẩm đã hỏi ngay.
“Cậu, cậu Tôn, cậu mau cứu con gái tôi đi. Con bé, con bé sắp không xong rồi!”. Thẩm Kỳ Bân đi ra đón anh, sắc mặt trắng bệch.
“Ông hai Thẩm, Tôn Hàn là một tên lừa đảo, ông không thể tin anh ta, sao anh ta có thể cứu cô Thẩm được?!”. Đường Minh Phong đang rúc trong góc đại sảnh liền nói, anh ta không tin Tôn Hàn có thể cứu người.
Hoặc nói đúng hơn là anh ta không muốn tin!
“Không tin cậu Tôn thì chẳng lẽ tin cậu à? Đường Minh Phong, Tiết Nhất Thủ, tôi nói cho các người biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến các người chôn cùng con bé!”, khóe mắt Thẩm Kỳ Bân suýt nứt ra.
Tiết Nhất Thủ liền run như cầy sấy.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Đường Minh Phong làm sao biết được có chuyện gì, cũng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giả vờ bĩnh tĩnh mà bịa chuyện: “Cụ Thẩm, ông hai Thẩm, mọi người đừng lo lắng. Giáo sư Tiết đã nói với tôi chuyện này rồi, đây là phản ứng bình thường thôi. Đợi cô Thẩm đỡ hơn, đỡ hơn là tốt rồi!”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Đường Minh Phong cũng loạn như cào cào.
Ngay lúc này, Tiết Nhất Thủ hốt hoảng chạy ra khỏi phòng: “Máu cô Thẩm bài xích với huyết thanh, đã xảy ra phản ứng, tính mạng cô ấy đang nguy kịch!”
Ầm!
Lúc này đầu Thẩm Kỳ Bân như bị sét đánh. Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Đường Minh Phong: “Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi muốn cậu và cả tên lang băm kia phải đền mạng!”
“Bây giờ giết cậu ta cũng không ích gì, mau gọi điện cho bệnh viện đi, khụ khụ khụ…”, Thẩm Thương sốt ruột giậm chân.
“Tình huống này đừng nói là đến bệnh viện Giang Châu, cho dù đến bệnh viện lớn ở Ma Đô thì bác sĩ cũng bó tay thôi!”. Tiết Nhất Thủ cứ như đã già đi cả chục tuổi, lần này thì danh tiếng của ông ta mất hết thật rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”, mắt Thẩm Kỳ Bân đỏ ngầu.
….
Lúc này Tôn Hàn đang ngồi trên ghế sô pha xem hoạt hình với Đồng Đồng.
Anh chẳng có hứng thú gì với hoạt hình, nhưng Đồng Đồng thích xem nên anh cũng xem rất nhập tâm.
Có lẽ anh cũng có một trái tim trẻ thơ.
Reng reng reng!
Điện thoại trên bàn trà vang lên, Tôn Hàn nhìn người gọi đến thì chẳng muốn nghe, liền vứt sang một bên.
“Bố ơi, sao người ta gọi đến mà bố không nghe máy!”, Đồng Đồng nhìn thấy thế liền nói.
Tôn Hàn bật cười: “Ừ, bố nghe máy đây”.
Lúc này anh mới nghe máy.
Bên trong vang lên giọng nói hốt hoảng lo âu: “Cậu Tôn, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi, tôi cầu xin cậu…”
“Thẩm Kỳ Bân, không phải con gái ông đã được Tiết Nhất Thủ của Ma Đô chữa trị rồi sao, còn tìm tôi làm gì?”, Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi
“Ông ta là một tên lang băm! Ông ta sắp hại chết con gái tôi rồi! Cậu Tôn, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được con gái tôi thôi!”
“Không liên quan đến tôi!”, Tôn Hàn lạnh lùng nói rồi cúp máy.
Nhưng đôi mắt của Đồng Đồng đã mở to, trong đó lấp lánh ánh nước, giọng nói cô bé cũng trở nên nghẹn ngào.
“Bố ơi, có phải bệnh của chị Thẩm Nguyệt lại tái phát không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôn Hàn vừa đến nhà họ Thẩm đã hỏi ngay.
“Cậu, cậu Tôn, cậu mau cứu con gái tôi đi. Con bé, con bé sắp không xong rồi!”. Thẩm Kỳ Bân đi ra đón anh, sắc mặt trắng bệch.
“Ông hai Thẩm, Tôn Hàn là một tên lừa đảo, ông không thể tin anh ta, sao anh ta có thể cứu cô Thẩm được?!”. Đường Minh Phong đang rúc trong góc đại sảnh liền nói, anh ta không tin Tôn Hàn có thể cứu người.
Hoặc nói đúng hơn là anh ta không muốn tin!
“Không tin cậu Tôn thì chẳng lẽ tin cậu à? Đường Minh Phong, Tiết Nhất Thủ, tôi nói cho các người biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến các người chôn cùng con bé!”, khóe mắt Thẩm Kỳ Bân suýt nứt ra.
Tiết Nhất Thủ liền run như cầy sấy.