Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 162
“Trong buổi họp báo, Lâm Mỹ Quyên nói gì về tôi, tôi đều biết cả, tôi cũng chẳng buồn giải thích quan hệ giữa tôi và cô ta”.
“Thế nhưng, công ty Phong Quyên là gia sản do một tay tôi gây dựng nên, nó hoàn toàn thuộc về tôi!”
Nói đến đây, Tôn Hàn cười híp mắt nhìn về phía Lâm Mỹ Quyên lúc này vẫn chưa hoàn hồn.
“Thời hạn ly hôn tôi cho cô chỉ còn đúng bốn ngày. Bốn ngày sau, nếu không nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn như tôi mong muốn thì tôi sẽ không từ thủ đoạn để cô thân bại danh liệt!”
“Cũng không ngại để cho cả Giang Châu này biết cô rốt cuộc là người đàn bà như thế nào!”
Cũng không ngại để cho cả Giang Châu này biết cô rốt cuộc là người đàn bà như thế nào!
Câu nói này có biết bao nhiêu ẩn ý.
Câu nói khiến tất cả khách khứa đều nhìn Lâm Mỹ Quyên bằng ánh mắt tò mò. Lẽ nào công ty Phong Quyên quả thực là do cô ta và Đường Minh Phong đi cướp của người khác?
Những ánh mắt đó khiến mặt Lâm Mỹ Quyên nóng ran lên.
Cô ta hận Tôn Hàn đến thấu xương!
Phá tiệc đính hôn của cô ta đã đành, hôm nay là ngày vô cùng trọng đại với công ty Phong Quyên, là ngày Lâm Mỹ Quyên đáng ra phải được nở mày nở mặt thì Tôn Hàn cũng chạy đến phá.
Cô ta hận một nỗi không thể xé xác Tôn Hàn!
Lâm Mỹ Quyên nói với giọng gần như là gầm lên: “Tôn Hàn, anh rốt cuộc có biết giới hạn không vậy? Ban đầu là tôi thật lòng muốn sống cùng anh, nhưng anh lại phụ bạc tôi, đi cưỡng hiếp một cô gái, làm một chuyện đáng khinh bỉ!”
“Công ty Phong Quyên từ lúc đó đã không còn liên quan gì đến anh nữa rồi!”
“Cưỡng hiếp? Lâm Mỹ Quyên…”
Tôn Hàn đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên anh nhìn thấy gương mặt trắng bệch và đôi vai đang run rẩy của Liễu Y Y nên dừng lại.
Việc xảy ra ngày hôm đó hôm nay lại bị đào lên, như thể xé toạc vết thương trên người Liễu Y Y.
Anh không muốn Liễu Y Y bị tổn thương thêm lần thứ hai vì chuyện xảy ra hôm đó.
Tôn Hàn nói: “Tùy cô muốn nói gì thì nói, nhưng nếu cô đã không muốn kết thúc êm đẹp, vậy thì sẽ như ý cô!”
“Cô, Lâm Hạo, Lâm Hữu, Đường Minh Phong, tất cả những gì các người nợ tôi, tôi sẽ lấy lại bằng hết, kể cả quãng thời gian tôi đã đánh mất!”
Những điều cần nói đã nói xong, Tôn Hàn cũng không đứng trên bục nữa mà chậm rãi đi xuống.
Khi bước tới trước mặt Đường Quân Ngạo, Tôn Hàn hờ hững nói: “Hôm nay tôi tới đây là để nói mấy lời này. Tôi cũng muốn ông Ba nhà họ Đường biết một chuyện, Phong Quyên là công ty của tôi, nếu ông không sợ nhà họ Đường mang thóc đi đãi gà rừng thì có thể tiếp tục rót tiền vào đó!”
Đường Quân Ngạo giận dữ nhìn Đường Minh Phong. Ông ta đã dặn Đường Minh Phong phải làm cho rõ ràng vấn đề quyền sở hữu công ty kiến trúc Phong Quyên để tránh phiền phức.
Nhưng nay phiền phức vẫn tìm đến tận cửa.
Mà Đường Minh Phong lúc này chẳng khác gì con rùa rụt cổ.
“Cậu Tôn, cậu tự tin mình có thể lấy được công ty Phong Quyên như vậy sao?”, Đường Quân Ngạo dù vậy vẫn biết đây không phải lúc đi truy cứu trách nhiệm, ông ta lạnh lùng nói với Tôn Hàn.
Dù công ty Phong Quyên có đúng là do Tôn Hàn gây dựng thì ông ta cũng quyết không để anh lấy lại được nó!
Đáp lại câu hỏi của ông ta Tôn Hàn chỉ cười nhạt đáp: “Cứ chống mắt chờ xem”.
“Được rồi, việc đã làm xong, không cần ông Ba tiễn, để tôi tự đi về!”
Đây cũng coi như là lời tạm biệt của Tôn Hàn.
Trong câu nói đầy sự tự tin, nhà họ Đường các ông dám đầu tư bao nhiêu tiền thì tôi dám nuốt bấy nhiêu tiền.
Tôn Hàn muốn rời khỏi đó nhưng Đường Quân Ngạo lại không đồng ý.
“Cậu Tôn, cậu thích đến thì đến thích đi thì đi, có phải như vậy hơi không hợp lý không?”, trong lời nói của ông ta đầy sự đe dọa.
Tôn Hàn chẳng buồn để ý, anh đảo tròng mắt hỏi lại: “Vậy ông Ba muốn thế nào?”
“Không có gì cả, chẳng qua có một người bạn của tôi sắp tới, nếu cậu Tôn đã đến đây rồi thì chi bằng gặp người đó rồi hẵng về”.
“Ồ, là thần thánh phương nào vậy?”
“Ông Long!”
Đoàng!
“Thế nhưng, công ty Phong Quyên là gia sản do một tay tôi gây dựng nên, nó hoàn toàn thuộc về tôi!”
Nói đến đây, Tôn Hàn cười híp mắt nhìn về phía Lâm Mỹ Quyên lúc này vẫn chưa hoàn hồn.
“Thời hạn ly hôn tôi cho cô chỉ còn đúng bốn ngày. Bốn ngày sau, nếu không nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn như tôi mong muốn thì tôi sẽ không từ thủ đoạn để cô thân bại danh liệt!”
“Cũng không ngại để cho cả Giang Châu này biết cô rốt cuộc là người đàn bà như thế nào!”
Cũng không ngại để cho cả Giang Châu này biết cô rốt cuộc là người đàn bà như thế nào!
Câu nói này có biết bao nhiêu ẩn ý.
Câu nói khiến tất cả khách khứa đều nhìn Lâm Mỹ Quyên bằng ánh mắt tò mò. Lẽ nào công ty Phong Quyên quả thực là do cô ta và Đường Minh Phong đi cướp của người khác?
Những ánh mắt đó khiến mặt Lâm Mỹ Quyên nóng ran lên.
Cô ta hận Tôn Hàn đến thấu xương!
Phá tiệc đính hôn của cô ta đã đành, hôm nay là ngày vô cùng trọng đại với công ty Phong Quyên, là ngày Lâm Mỹ Quyên đáng ra phải được nở mày nở mặt thì Tôn Hàn cũng chạy đến phá.
Cô ta hận một nỗi không thể xé xác Tôn Hàn!
Lâm Mỹ Quyên nói với giọng gần như là gầm lên: “Tôn Hàn, anh rốt cuộc có biết giới hạn không vậy? Ban đầu là tôi thật lòng muốn sống cùng anh, nhưng anh lại phụ bạc tôi, đi cưỡng hiếp một cô gái, làm một chuyện đáng khinh bỉ!”
“Công ty Phong Quyên từ lúc đó đã không còn liên quan gì đến anh nữa rồi!”
“Cưỡng hiếp? Lâm Mỹ Quyên…”
Tôn Hàn đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên anh nhìn thấy gương mặt trắng bệch và đôi vai đang run rẩy của Liễu Y Y nên dừng lại.
Việc xảy ra ngày hôm đó hôm nay lại bị đào lên, như thể xé toạc vết thương trên người Liễu Y Y.
Anh không muốn Liễu Y Y bị tổn thương thêm lần thứ hai vì chuyện xảy ra hôm đó.
Tôn Hàn nói: “Tùy cô muốn nói gì thì nói, nhưng nếu cô đã không muốn kết thúc êm đẹp, vậy thì sẽ như ý cô!”
“Cô, Lâm Hạo, Lâm Hữu, Đường Minh Phong, tất cả những gì các người nợ tôi, tôi sẽ lấy lại bằng hết, kể cả quãng thời gian tôi đã đánh mất!”
Những điều cần nói đã nói xong, Tôn Hàn cũng không đứng trên bục nữa mà chậm rãi đi xuống.
Khi bước tới trước mặt Đường Quân Ngạo, Tôn Hàn hờ hững nói: “Hôm nay tôi tới đây là để nói mấy lời này. Tôi cũng muốn ông Ba nhà họ Đường biết một chuyện, Phong Quyên là công ty của tôi, nếu ông không sợ nhà họ Đường mang thóc đi đãi gà rừng thì có thể tiếp tục rót tiền vào đó!”
Đường Quân Ngạo giận dữ nhìn Đường Minh Phong. Ông ta đã dặn Đường Minh Phong phải làm cho rõ ràng vấn đề quyền sở hữu công ty kiến trúc Phong Quyên để tránh phiền phức.
Nhưng nay phiền phức vẫn tìm đến tận cửa.
Mà Đường Minh Phong lúc này chẳng khác gì con rùa rụt cổ.
“Cậu Tôn, cậu tự tin mình có thể lấy được công ty Phong Quyên như vậy sao?”, Đường Quân Ngạo dù vậy vẫn biết đây không phải lúc đi truy cứu trách nhiệm, ông ta lạnh lùng nói với Tôn Hàn.
Dù công ty Phong Quyên có đúng là do Tôn Hàn gây dựng thì ông ta cũng quyết không để anh lấy lại được nó!
Đáp lại câu hỏi của ông ta Tôn Hàn chỉ cười nhạt đáp: “Cứ chống mắt chờ xem”.
“Được rồi, việc đã làm xong, không cần ông Ba tiễn, để tôi tự đi về!”
Đây cũng coi như là lời tạm biệt của Tôn Hàn.
Trong câu nói đầy sự tự tin, nhà họ Đường các ông dám đầu tư bao nhiêu tiền thì tôi dám nuốt bấy nhiêu tiền.
Tôn Hàn muốn rời khỏi đó nhưng Đường Quân Ngạo lại không đồng ý.
“Cậu Tôn, cậu thích đến thì đến thích đi thì đi, có phải như vậy hơi không hợp lý không?”, trong lời nói của ông ta đầy sự đe dọa.
Tôn Hàn chẳng buồn để ý, anh đảo tròng mắt hỏi lại: “Vậy ông Ba muốn thế nào?”
“Không có gì cả, chẳng qua có một người bạn của tôi sắp tới, nếu cậu Tôn đã đến đây rồi thì chi bằng gặp người đó rồi hẵng về”.
“Ồ, là thần thánh phương nào vậy?”
“Ông Long!”
Đoàng!