Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 174
Hoàng Thiếu Tài là loại người gì thì Tiết Kiến Quốc quá hiểu. Gã lấy mấy đời vợ, nhưng không người vợ nào chịu được sự ngược đãi của hắn nên đều ly hôn.
Cho con gái mình lấy loại người như vậy thì chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa!
Thế nên, Tiết Kiến Quốc mới nghĩ đến Liễu Y Y, muốn cô làm con tốt thế mạng cho Tiết Ngọc.
Ai ngờ, dù Hoàng Thiếu Tài đã ưng nhưng việc lại không thành!
Đến lúc đó, đừng nói là giúp đỡ, Hoàng Thiếu Tài không tìm cách xử lý ông ta đã là nhân từ lắm rồi!
Xưởng rượu đóng cửa đã đành, nhưng Tiết Kiến Quốc còn phải còng lưng gánh nợ!
Như vậy Tiết Kiến Quốc có thể chấp nhận được sự ‘hiểu lầm’ này chắc?
“Chị à, em không đồng ý!”, Tiết Kiến Quốc đột nhiên quát lên: “Tôn Hàn có con gái, chắc chắn cũng đã từng ly hôn. Sao Y Y có thể kết hôn với một người đã ly hôn, lại còn có một đứa con ghẻ được cơ chứ?”
“Còn cậu chủ Hoàng có gia sản hàng chục triệu tệ, là một mối hôn sự tốt cho Y Y! Việc này chị nhất định phải nghe em!”
Nghe xong, Tôn Hàn nén cơn giận, hỏi: “Ông nói ai là đứa con ghẻ?”
“Nói con gái cậu đấy, sao nào? Tự đi mà nuôi con mình, đừng có lừa gạt Y Y! Y Y còn trẻ nên không biết tốt xấu, nhưng người lớn như chúng tôi rất sáng suốt!”
“Họ Tôn kia tôi nói cho cậu biết, cút ngay cho tôi! Nhà này không chào đón cậu!”
Việc ngày hôm nay nếu làm không tốt thì Tiết Kiến Quốc sẽ tán gia bại sản nên đương nhiên ông ta không thể cho phép bất cứ ai làm hỏng việc.
Thấy Tôn Hàn sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, Liễu Y Y vội vã nhìn anh lắc đầu.
Nếu đi đến kết cục cá chết lưới rách thì mẹ cô nhất định sẽ rất đau lòng.
Cậu Hai của cô chết yểu, mẹ cô Tiết Lan cũng chỉ còn lại duy nhất một đứa em trai Tiết Kiến Quốc này, tình cảm chị em đương nhiên không phải dạng thường.
Cho nên, cho dù Tiết Kiến Quốc trước nay đối xử với bà không ra gì nhưng Tiết Lan đều không hề oán trách một câu.
“Cậu Ba, con thích ai, muốn kết hôn với ai là việc của con, không liên quan đến cậu! Nếu cậu còn can dự vào một cách vô lý như vậy thì mời cậu về cho!”, Liễu Y Y thẳng thắn từ chối.
“Ôi, con nói gì vậy hả? Liễu Y Y con đúng là cõng rắn cắn gà nhà, không biết phân biệt tốt xấu! Cũng không chịu nghĩ lại xem, cậu ta đã từng ly hôn, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì”.
“Người lớn như chúng ta hiểu sự đời hơn con nhiều, có loại người nào mà chúng ta chưa từng gặp cơ chứ? Tôn Hàn này chỉ được cái mã, nhưng bản chất là kẻ xấu xa, không phải đối tượng phù hợp với con!”
“Chị à, chị nói nó đi, giờ lời người lớn nó cũng không chịu nghe!”
Lý Diễm Phương nói giọng the thé, lại còn định đem Tiết Lan ra đe dọa Y Y.
Bà ta biết rõ Tiết Lan có bệnh nên Liễu Y Y chắc chắn không dám làm trái ý vì sợ mẹ mình giận quá lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chỉ cần Tiết Lan đứng về phía vợ chồng bà ta thì Liễu Y Y sẽ không thể nào phản kháng được.
Tiết Lan kẹt ở giữa, cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng việc bà khách sáo với vợ chồng em trai không có nghĩa bà là người không có chính kiến, cũng không phải không nhận ra đâu mới là đối tượng phù hợp với con gái mình.
Cậu chủ Hoàng này vừa nhìn đã biết không phải người tử tế gì.
Những chuyện khác chưa bàn nhưng có tiền có của mà ngoài ba mươi tuổi vẫn độc thân thì chắc chắn là có vấn đề chứ không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại, Tôn Hàn kia kể từ khi bước vào đã khiến bà cảm thấy đây là một người rất thật thà. Hơn nữa, lại còn đem tới rất nhiều quà tặng, chứng tỏ gia cảnh cũng không phải bần hàn.
“Con cái lớn rồi, người làm mẹ như chị cũng không tiện can thiệp. Chỉ cần là Y Y quyết định thì chị sẽ ủng hộ”.
Tiết Lan nói vậy là đã thể hiện rõ ràng thái độ.
“Chị à, sao chị có thể như vậy?”, Tiết Kiến Quốc ruột gan nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, đột nhiên Hoàng Thiếu Tài lên tiếng:
“Tôn Hàn, cậu ra giá đi. Bao nhiêu tiền thì cậu chịu rời xa Y Y?”
Vợ chồng Tiết Kiến Quốc cũng ngẩn ra, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.
Họ càng thêm chắc chắn cậu Hoàng này đã có ý
với Liêu Y Y, nếu không sao gã ta có thể để nghị
chi tiên để Tôn Kỳ rời khỏi Liễu Y Y chc.
Cho con gái mình lấy loại người như vậy thì chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa!
Thế nên, Tiết Kiến Quốc mới nghĩ đến Liễu Y Y, muốn cô làm con tốt thế mạng cho Tiết Ngọc.
Ai ngờ, dù Hoàng Thiếu Tài đã ưng nhưng việc lại không thành!
Đến lúc đó, đừng nói là giúp đỡ, Hoàng Thiếu Tài không tìm cách xử lý ông ta đã là nhân từ lắm rồi!
Xưởng rượu đóng cửa đã đành, nhưng Tiết Kiến Quốc còn phải còng lưng gánh nợ!
Như vậy Tiết Kiến Quốc có thể chấp nhận được sự ‘hiểu lầm’ này chắc?
“Chị à, em không đồng ý!”, Tiết Kiến Quốc đột nhiên quát lên: “Tôn Hàn có con gái, chắc chắn cũng đã từng ly hôn. Sao Y Y có thể kết hôn với một người đã ly hôn, lại còn có một đứa con ghẻ được cơ chứ?”
“Còn cậu chủ Hoàng có gia sản hàng chục triệu tệ, là một mối hôn sự tốt cho Y Y! Việc này chị nhất định phải nghe em!”
Nghe xong, Tôn Hàn nén cơn giận, hỏi: “Ông nói ai là đứa con ghẻ?”
“Nói con gái cậu đấy, sao nào? Tự đi mà nuôi con mình, đừng có lừa gạt Y Y! Y Y còn trẻ nên không biết tốt xấu, nhưng người lớn như chúng tôi rất sáng suốt!”
“Họ Tôn kia tôi nói cho cậu biết, cút ngay cho tôi! Nhà này không chào đón cậu!”
Việc ngày hôm nay nếu làm không tốt thì Tiết Kiến Quốc sẽ tán gia bại sản nên đương nhiên ông ta không thể cho phép bất cứ ai làm hỏng việc.
Thấy Tôn Hàn sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, Liễu Y Y vội vã nhìn anh lắc đầu.
Nếu đi đến kết cục cá chết lưới rách thì mẹ cô nhất định sẽ rất đau lòng.
Cậu Hai của cô chết yểu, mẹ cô Tiết Lan cũng chỉ còn lại duy nhất một đứa em trai Tiết Kiến Quốc này, tình cảm chị em đương nhiên không phải dạng thường.
Cho nên, cho dù Tiết Kiến Quốc trước nay đối xử với bà không ra gì nhưng Tiết Lan đều không hề oán trách một câu.
“Cậu Ba, con thích ai, muốn kết hôn với ai là việc của con, không liên quan đến cậu! Nếu cậu còn can dự vào một cách vô lý như vậy thì mời cậu về cho!”, Liễu Y Y thẳng thắn từ chối.
“Ôi, con nói gì vậy hả? Liễu Y Y con đúng là cõng rắn cắn gà nhà, không biết phân biệt tốt xấu! Cũng không chịu nghĩ lại xem, cậu ta đã từng ly hôn, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì”.
“Người lớn như chúng ta hiểu sự đời hơn con nhiều, có loại người nào mà chúng ta chưa từng gặp cơ chứ? Tôn Hàn này chỉ được cái mã, nhưng bản chất là kẻ xấu xa, không phải đối tượng phù hợp với con!”
“Chị à, chị nói nó đi, giờ lời người lớn nó cũng không chịu nghe!”
Lý Diễm Phương nói giọng the thé, lại còn định đem Tiết Lan ra đe dọa Y Y.
Bà ta biết rõ Tiết Lan có bệnh nên Liễu Y Y chắc chắn không dám làm trái ý vì sợ mẹ mình giận quá lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chỉ cần Tiết Lan đứng về phía vợ chồng bà ta thì Liễu Y Y sẽ không thể nào phản kháng được.
Tiết Lan kẹt ở giữa, cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng việc bà khách sáo với vợ chồng em trai không có nghĩa bà là người không có chính kiến, cũng không phải không nhận ra đâu mới là đối tượng phù hợp với con gái mình.
Cậu chủ Hoàng này vừa nhìn đã biết không phải người tử tế gì.
Những chuyện khác chưa bàn nhưng có tiền có của mà ngoài ba mươi tuổi vẫn độc thân thì chắc chắn là có vấn đề chứ không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại, Tôn Hàn kia kể từ khi bước vào đã khiến bà cảm thấy đây là một người rất thật thà. Hơn nữa, lại còn đem tới rất nhiều quà tặng, chứng tỏ gia cảnh cũng không phải bần hàn.
“Con cái lớn rồi, người làm mẹ như chị cũng không tiện can thiệp. Chỉ cần là Y Y quyết định thì chị sẽ ủng hộ”.
Tiết Lan nói vậy là đã thể hiện rõ ràng thái độ.
“Chị à, sao chị có thể như vậy?”, Tiết Kiến Quốc ruột gan nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, đột nhiên Hoàng Thiếu Tài lên tiếng:
“Tôn Hàn, cậu ra giá đi. Bao nhiêu tiền thì cậu chịu rời xa Y Y?”
Vợ chồng Tiết Kiến Quốc cũng ngẩn ra, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.
Họ càng thêm chắc chắn cậu Hoàng này đã có ý
với Liêu Y Y, nếu không sao gã ta có thể để nghị
chi tiên để Tôn Kỳ rời khỏi Liễu Y Y chc.