Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 25
“Ôi, chắng lẽ Vương Bách Xuyên thực sự được thăng chức lên tống giám đốc? Tên háo sắc đó lên nắm quyền thì sau này chúng ta phải cẩn thận đấy!”
“Ai bảo người ta biết nịnh, tổng giám đốc Lý lúc nào cũng được nịnh cho sướng rơn lên, suýt nữa chỉ điểm để hắn ta làm người kế nhiệm, làm sao mà sai được?”
Có “vết xe đố” của những người đi trước, mấy nhân viên nữ không ai cảm thấy Liều Y Y sẽ ở lại trong thời gian dài.
Mà khi nhắc tới vị trí tống giám đốc mới, ai cũng tò ra bất đắc dĩ. Vương Bách Xuyên là con sâu mọt của công ty này, vốn dĩ không nên giữ lại.
Bây giờ thì hay rồi, ngược lại người ta còn sắp thăng chức lên tống giám đốc.
Những người có chút tư sắc như họ, ai cũng cảm thấy nguy hiếm.
“Được rồi, ai làm việc của người nấy đi, quyết định của cấp trên không phải chuyện mà chúng ta đàm tiếu được!’1
Trân Hương thấy mấy cô nhân viên này càng nói càng khó tin nên vội vàng lên tiếng ngắt lời.
Bên trong phòng làm việc.
Vương Bách Xuyên mở tài liệu của Liều Y Y ra xem hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên đánh giá Liều Y Y, cười khà khà: ‘Tôi biết cô mà, cô con gái bị nhà họ Liều đuối ra khỏi cửa! Nhưng không sao, công ty thời trang Sâm Uy của chúng tôi không sợ nhà họ Liều”.
Nghe vậy, Liễu Y Y rất mừng, khẽ cúi người cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Vương đã cho tôi cơ hội!”
Vương Bách Xuyên giơ tay lên ngắt lời: “Đừng vội, công ty chúng tôi có thể không đế tâm tới vấn đề về thân phận của cô, nhưng cô có biết rằng thời trang Sâm Uy là công ty lớn nối tiếng quốc tế, người có thế tiến vào công ty thời trang Sâm Uy toàn là nhân tài kiệt xuất trên thế giới, cùng lắm cũng tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu!”
“Mà học lực của cô… chỉ có thể tính tới bậc trung học phố thông! Mà học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty của chúng tôi!”
Nghe thấy câu này, Liễu Y Y lập tức hoảng hồn, vội vàng nói: “Giám đốc Vương, bản thân tôi đã học hết toàn bộ các môn trong thời gian Đại học, có năng lực sánh ngang với sinh viên đến từ trường danh tiếng”.
“Nếu không tin, anh có thế xem các bản thiết kế thời trang được đính kèm trong cv của tôi, nhất định sẽ khiến giám đốc Vương hài lòng!”
Vương Bách Xuyên cười khà khà đứng dậy khỏi ghế, bước tới bên cạnh Liều Y Y.
Bản chất của hắn ta lúc này đã lộ ra, Vương Bách Xuyên giơ tay định chạm vào chiếc cằm trắng nõn của Liễu Y Yf giọng điệu ngả ngớn: “Thực ra học lực hay gì đó không quá quan trọng với tôi, chỉ cần cô đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ đế cô vào công ty làm thư ký của tôi, thế nào hả?”
Liễu Y Y né tránh theo bản năng, khiến bàn tay của Vương Bách Xuyên tóm hụt: “Giám đốc Vương, xin hãy tôn trọng tôi một chút!”
Nụ cười của Vương Bách Xuyên càng không kiêng dè, lần này hắn ta giơ tay định chạm tới bả vai thơm tho của Liều Y Y.
“Tôn trọng ư? Khà khà, Liễu Y Y, cỏ thực sự tưởng ỏng đây không biết cỏ đã lụn bại đến mức phải đi bán cá ngoài chợ sao! ông đây cho cô một
cơ hội thay đối vận mệnh, cô nên cảm kích mới phải!”
“Chỉ cần cô chịu theo tôi…”
Đùng!
Đột nhiên, Liều Y Y đá vào đũng quần Vương Bách Xuyên như một phản xạ có điều kiện, khiến hắn ta phải ôm háng bằng hai tay, kêu lên oai oái.
Biết chuyện xin việc đã hỏng hẳn rồi, Liễu Y Y cũng không quan tâm quá nhiều nữa, vội vàng mở cửa phòng làm việc, hoảng loạn chạy ra ngoài.
“Bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi, mau lên, người đâu bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi!”, bên trong phòng làm việc vang lên tiếng gào thét của Vương Bách Xuyên.
Nghe thấy mệnh lệnh từ Vương Bách Xuyên, mấy tên muốn lấy lòng hắn ta chỉ loáng một cái đã chế ngự được Liều Y Y.
Lúc này đây, mọi đôi mắt trong khu làm việc đồng loạt hướng về phía cô với vẻ tò mò và khó hiếu.
Không phải cô gái này có quan hệ với giám đốc Vương à, sao lại thành ra thế này?
Vương Bách Xuyên nhịn đỏ cả mặt, trong tình trạng đũng quần vẩn còn đau rát, dáng đi của hắn ta cứ cà nhắc cà nhắc.
“Phụt…”
Một vài nhân viên đoán được chuyện gì đã xảy ra nên không nén được tiếng cười.
“Cười gì mà cười? Có gì đáng cười à?”
Vương Bách Xuyên quát ầm lên, sau đó bước tới bên cạnh Liều Y Y đang chật vật, dùng giọng điệu rất nghiêm chỉnh đế chửi rủa cô: “Loại phụ nữ như cô đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Rõ ràng tỏi đã nói rõ rồi, học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty chúng tôi, cõ còn mặt dày đeo bám, định dùng sẳc đẹp quyến rũ tôi!”
“BỊ tôi từ chối, cô thẹn quá hóa giận, còn ra tay với tôi!”
“Ai bảo người ta biết nịnh, tổng giám đốc Lý lúc nào cũng được nịnh cho sướng rơn lên, suýt nữa chỉ điểm để hắn ta làm người kế nhiệm, làm sao mà sai được?”
Có “vết xe đố” của những người đi trước, mấy nhân viên nữ không ai cảm thấy Liều Y Y sẽ ở lại trong thời gian dài.
Mà khi nhắc tới vị trí tống giám đốc mới, ai cũng tò ra bất đắc dĩ. Vương Bách Xuyên là con sâu mọt của công ty này, vốn dĩ không nên giữ lại.
Bây giờ thì hay rồi, ngược lại người ta còn sắp thăng chức lên tống giám đốc.
Những người có chút tư sắc như họ, ai cũng cảm thấy nguy hiếm.
“Được rồi, ai làm việc của người nấy đi, quyết định của cấp trên không phải chuyện mà chúng ta đàm tiếu được!’1
Trân Hương thấy mấy cô nhân viên này càng nói càng khó tin nên vội vàng lên tiếng ngắt lời.
Bên trong phòng làm việc.
Vương Bách Xuyên mở tài liệu của Liều Y Y ra xem hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên đánh giá Liều Y Y, cười khà khà: ‘Tôi biết cô mà, cô con gái bị nhà họ Liều đuối ra khỏi cửa! Nhưng không sao, công ty thời trang Sâm Uy của chúng tôi không sợ nhà họ Liều”.
Nghe vậy, Liễu Y Y rất mừng, khẽ cúi người cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Vương đã cho tôi cơ hội!”
Vương Bách Xuyên giơ tay lên ngắt lời: “Đừng vội, công ty chúng tôi có thể không đế tâm tới vấn đề về thân phận của cô, nhưng cô có biết rằng thời trang Sâm Uy là công ty lớn nối tiếng quốc tế, người có thế tiến vào công ty thời trang Sâm Uy toàn là nhân tài kiệt xuất trên thế giới, cùng lắm cũng tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu!”
“Mà học lực của cô… chỉ có thể tính tới bậc trung học phố thông! Mà học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty của chúng tôi!”
Nghe thấy câu này, Liễu Y Y lập tức hoảng hồn, vội vàng nói: “Giám đốc Vương, bản thân tôi đã học hết toàn bộ các môn trong thời gian Đại học, có năng lực sánh ngang với sinh viên đến từ trường danh tiếng”.
“Nếu không tin, anh có thế xem các bản thiết kế thời trang được đính kèm trong cv của tôi, nhất định sẽ khiến giám đốc Vương hài lòng!”
Vương Bách Xuyên cười khà khà đứng dậy khỏi ghế, bước tới bên cạnh Liều Y Y.
Bản chất của hắn ta lúc này đã lộ ra, Vương Bách Xuyên giơ tay định chạm vào chiếc cằm trắng nõn của Liễu Y Yf giọng điệu ngả ngớn: “Thực ra học lực hay gì đó không quá quan trọng với tôi, chỉ cần cô đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ đế cô vào công ty làm thư ký của tôi, thế nào hả?”
Liễu Y Y né tránh theo bản năng, khiến bàn tay của Vương Bách Xuyên tóm hụt: “Giám đốc Vương, xin hãy tôn trọng tôi một chút!”
Nụ cười của Vương Bách Xuyên càng không kiêng dè, lần này hắn ta giơ tay định chạm tới bả vai thơm tho của Liều Y Y.
“Tôn trọng ư? Khà khà, Liễu Y Y, cỏ thực sự tưởng ỏng đây không biết cỏ đã lụn bại đến mức phải đi bán cá ngoài chợ sao! ông đây cho cô một
cơ hội thay đối vận mệnh, cô nên cảm kích mới phải!”
“Chỉ cần cô chịu theo tôi…”
Đùng!
Đột nhiên, Liều Y Y đá vào đũng quần Vương Bách Xuyên như một phản xạ có điều kiện, khiến hắn ta phải ôm háng bằng hai tay, kêu lên oai oái.
Biết chuyện xin việc đã hỏng hẳn rồi, Liễu Y Y cũng không quan tâm quá nhiều nữa, vội vàng mở cửa phòng làm việc, hoảng loạn chạy ra ngoài.
“Bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi, mau lên, người đâu bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi!”, bên trong phòng làm việc vang lên tiếng gào thét của Vương Bách Xuyên.
Nghe thấy mệnh lệnh từ Vương Bách Xuyên, mấy tên muốn lấy lòng hắn ta chỉ loáng một cái đã chế ngự được Liều Y Y.
Lúc này đây, mọi đôi mắt trong khu làm việc đồng loạt hướng về phía cô với vẻ tò mò và khó hiếu.
Không phải cô gái này có quan hệ với giám đốc Vương à, sao lại thành ra thế này?
Vương Bách Xuyên nhịn đỏ cả mặt, trong tình trạng đũng quần vẩn còn đau rát, dáng đi của hắn ta cứ cà nhắc cà nhắc.
“Phụt…”
Một vài nhân viên đoán được chuyện gì đã xảy ra nên không nén được tiếng cười.
“Cười gì mà cười? Có gì đáng cười à?”
Vương Bách Xuyên quát ầm lên, sau đó bước tới bên cạnh Liều Y Y đang chật vật, dùng giọng điệu rất nghiêm chỉnh đế chửi rủa cô: “Loại phụ nữ như cô đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Rõ ràng tỏi đã nói rõ rồi, học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty chúng tôi, cõ còn mặt dày đeo bám, định dùng sẳc đẹp quyến rũ tôi!”
“BỊ tôi từ chối, cô thẹn quá hóa giận, còn ra tay với tôi!”