Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 462
“Sao cậu không nghĩ là tôi được hời? Tôn Hàn, cậu đừng nghĩ cứ nam nữ lên giường nhau là phái nữ phải chịu thiệt đi nữa được không?”
Có lẽ do tác dụng của cồn nên tối nay, Trần Thanh Sương to gan hơn hẳn, kiểu gì cô ấy cũng nói được.
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Nói ra những lời trần trụi này, đến Trần Thanh Sương cũng nghi có phải mình điên rồi không. Sau những lời lộng ngôn ấy, Trần Thanh Sương chỉ muốn kiếm cái lỗ lẻ mà chui xuống.
Nhưng lời đã nói ra miệng thì không thể rút lại được nữa.
Đâm lao thì phải theo lao, Trần Thanh Sương dõng dạc nói: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không lên nhà chơi thì bye…”
Đột nhiên miệng của cô ấy được một bờ môi ấm áp chặn lại khiến cô ấy phải sững người.
Sáng hôm sau.
Trong căn phòng đơn giản của Trần Thanh Sương rất lộn xộn, dường như đêm qua đã có một trận đại chiến xảy ra.
Tôn Hàn nằm trên giường hút thuốc, sau đó nhìn Trần Thanh Sương như con chim non trong lòng mình rồi ảo não nói: “Đêm qua, cả hai chúng ta đều điên rồi”.
Trần Thanh Sương không đẹp cỡ hoa hậu, nhưng chắc chắn cũng được xếp vào hàng mỹ nhân, hơn nữa Tôn Hàn cũng có thiện cảm với cô ấy, đồng thời thích tính cách gan dạ của đối phương.
Có lẽ đây chính là chất xúc tác khiến nam nữ có tình cảm với nhau.
Song, đây không phải lý do để buông thả.
Sau khi xảy ra chuyện đó, Tôn Hàn không biết phải đối diện với Trần Thanh Sương thế nào.
“Cậu hối hận à? Tôi đã bảo mình sẽ không quấn lấy cậu rồi mà!”, mặt Trần Thanh Sương cứng đờ.
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải chuyện đó, mà là tôi thấy không công bằng cho cậu”.
Tôn Hàn không biết tương lai của mình sẽ ra sao, có khi nào anh sẽ chết ở tuổi hai mươi chín vì đối đầu với Giang Lệ không.
Nhưng nếu chọn để cưới thì đối tượng chỉ có thể là Liễu Y Y.
Dù có chuyện gì xảy ra thì điều này cũng không thay đổi.
Vì thế, anh mới thấy có lỗi với Trần Thanh Sương.
“Ngày thường trông cậu rõ phóng khoáng, sao giờ cứ làu bà làu bàu thế? Cậu không nghĩ à? Nếu tôi không đồng ý thì cậu làm được gì nào?”
“Được rồi, tôi đã bảo cậu không cần chịu trách nhiệm rồi, đừng phức tạp hoá vấn đề lên nữa. Cậu phải đi còn gì, chắc bận rộn lắm đúng không? Tôi không giữ cậu lại nữa, nhớ gọi đồ ăn cho tôi là được”.
Trần Thanh Sương chẳng chút bận tâm.
Có lẽ nếu đêm qua, cô ấy chia tay với Tôn Hàn trong tiếc nuối thì mới phải hối hận cả đời.
Có một đêm khắc cốt ghi tâm thế này là đủ rồi.
“Tôi nấu cơm cho cậu xong rồi đi”, Tôn Hàn lập tức xuống giường, đi nấu cơm.
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã dùng những nguyên liệu có sẵn rồi nấu cháo cùng mấy món thanh đạm trong bếp của Trần Thanh Sương.
Hai người ăn xong, Tôn Hàn chuẩn bị rời đi.
“Sau khi phát sinh quan hệ với một cô gái, tôi nhớ đã hỏi cô ấy cần gì thì tôi sẽ đáp ứng, giờ cậu cũng vậy”.
Trần Thanh Sương có thể không để tâm đến chuyện đêm qua, nhưng Tôn Hàn thì không thể coi như không có gì được.
Ngoài việc kết hôn ra, cô ấy cần gì, anh đều có thể đồng ý hết.
“Thế thì… tôi muốn cậu làm bạn trai bí mật của tôi, đến khi nào tôi lấy chồng thì thôi, được không? Cậu có đồng ý không?”, Trần Thanh Sương nháy mắt, trông rất quyến rũ.
“Được”.
Có lẽ do tác dụng của cồn nên tối nay, Trần Thanh Sương to gan hơn hẳn, kiểu gì cô ấy cũng nói được.
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Nói ra những lời trần trụi này, đến Trần Thanh Sương cũng nghi có phải mình điên rồi không. Sau những lời lộng ngôn ấy, Trần Thanh Sương chỉ muốn kiếm cái lỗ lẻ mà chui xuống.
Nhưng lời đã nói ra miệng thì không thể rút lại được nữa.
Đâm lao thì phải theo lao, Trần Thanh Sương dõng dạc nói: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không lên nhà chơi thì bye…”
Đột nhiên miệng của cô ấy được một bờ môi ấm áp chặn lại khiến cô ấy phải sững người.
Sáng hôm sau.
Trong căn phòng đơn giản của Trần Thanh Sương rất lộn xộn, dường như đêm qua đã có một trận đại chiến xảy ra.
Tôn Hàn nằm trên giường hút thuốc, sau đó nhìn Trần Thanh Sương như con chim non trong lòng mình rồi ảo não nói: “Đêm qua, cả hai chúng ta đều điên rồi”.
Trần Thanh Sương không đẹp cỡ hoa hậu, nhưng chắc chắn cũng được xếp vào hàng mỹ nhân, hơn nữa Tôn Hàn cũng có thiện cảm với cô ấy, đồng thời thích tính cách gan dạ của đối phương.
Có lẽ đây chính là chất xúc tác khiến nam nữ có tình cảm với nhau.
Song, đây không phải lý do để buông thả.
Sau khi xảy ra chuyện đó, Tôn Hàn không biết phải đối diện với Trần Thanh Sương thế nào.
“Cậu hối hận à? Tôi đã bảo mình sẽ không quấn lấy cậu rồi mà!”, mặt Trần Thanh Sương cứng đờ.
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải chuyện đó, mà là tôi thấy không công bằng cho cậu”.
Tôn Hàn không biết tương lai của mình sẽ ra sao, có khi nào anh sẽ chết ở tuổi hai mươi chín vì đối đầu với Giang Lệ không.
Nhưng nếu chọn để cưới thì đối tượng chỉ có thể là Liễu Y Y.
Dù có chuyện gì xảy ra thì điều này cũng không thay đổi.
Vì thế, anh mới thấy có lỗi với Trần Thanh Sương.
“Ngày thường trông cậu rõ phóng khoáng, sao giờ cứ làu bà làu bàu thế? Cậu không nghĩ à? Nếu tôi không đồng ý thì cậu làm được gì nào?”
“Được rồi, tôi đã bảo cậu không cần chịu trách nhiệm rồi, đừng phức tạp hoá vấn đề lên nữa. Cậu phải đi còn gì, chắc bận rộn lắm đúng không? Tôi không giữ cậu lại nữa, nhớ gọi đồ ăn cho tôi là được”.
Trần Thanh Sương chẳng chút bận tâm.
Có lẽ nếu đêm qua, cô ấy chia tay với Tôn Hàn trong tiếc nuối thì mới phải hối hận cả đời.
Có một đêm khắc cốt ghi tâm thế này là đủ rồi.
“Tôi nấu cơm cho cậu xong rồi đi”, Tôn Hàn lập tức xuống giường, đi nấu cơm.
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã dùng những nguyên liệu có sẵn rồi nấu cháo cùng mấy món thanh đạm trong bếp của Trần Thanh Sương.
Hai người ăn xong, Tôn Hàn chuẩn bị rời đi.
“Sau khi phát sinh quan hệ với một cô gái, tôi nhớ đã hỏi cô ấy cần gì thì tôi sẽ đáp ứng, giờ cậu cũng vậy”.
Trần Thanh Sương có thể không để tâm đến chuyện đêm qua, nhưng Tôn Hàn thì không thể coi như không có gì được.
Ngoài việc kết hôn ra, cô ấy cần gì, anh đều có thể đồng ý hết.
“Thế thì… tôi muốn cậu làm bạn trai bí mật của tôi, đến khi nào tôi lấy chồng thì thôi, được không? Cậu có đồng ý không?”, Trần Thanh Sương nháy mắt, trông rất quyến rũ.
“Được”.