Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 463
“Ha ha, được rồi, cậu đi đi… đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi, tối qua mệt muốn chết rồi”.
“Ừm, nếu rảnh thì cứ gọi hoặc đến tìm tôi”, Tôn Hàn mỉm cười dịu dàng.
Chỉ cần ở trong phạm vi tỉnh Tây, thật ra muốn gặp mặt thì chỉ ngồi xe vài tiếng là tới.
“Bye bye”, Trần Thanh Sương giả vờ mất kiên nhẫn rồi xua tay.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Thanh Sương, Tôn Hàn chợt sa sầm mặt.
Hôm nay đúng là anh có một việc cần làm, đó là về nhà.
Nhưng chuyến này về sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.
Song, anh vẫn phải về.
Mười giờ sáng.
Tôn Hàn lái chiếc Mercedess S của mình vào Kim Diệp, anh vừa mới xuống xe thì đã thấy Từ Tiểu Bân vội vã chạy xuống dưới, sau đó tươi cười hớn hở nói: “Anh, anh về rồi ạ?”
Rõ ràng hôm nay, Từ Tiểu Bân đã đứng ngóng sẵn ở cửa sổ, chỉ chờ Tôn Hàn đến một cái là lao xuống tiếp đón ngay.
“Ừ, lên nhà rồi nói chuyện”, Tôn Hàn biết lý do nên không bất ngờ, mà chỉ thấy chán nản.
“Vâng ạ! Anh này, tối qua anh nổi như cồn luôn, dân ở đây đều biết Mục Thành có một đại gia rồi. Chậc, những hai mươi triệu mà anh khuyên góp ngay không chút do dự, đúng là anh trai em có khác, quá đỉnh!”
Vừa lên trên tầng, Từ Tiểu Bân vừa khua môi múa mép nói về chuyện tối qua.
Tin tổng giám đốc của Thịnh Hạ khuyên góp hai mươi triệu cho trường Nhất Trung của Mục Thành đã truyền khắp mọi ngóc ngách ở đây trong một đêm.
Gần như cả Mục Thành đều đã biết đến tên của Tôn Hàn.
Hơn nữa, anh còn là người ở đây.
Vốn dĩ Từ Tiểu Bân và Dương Dung vẫn đang hoài nghi không biết Tôn Hàn có thân phận và địa vị thế nào mà có thể tặng cho Từ Hạ một món quà cưới đắt giá như vậy.
Sau chuyện hôm qua, hai mẹ con họ mới biết thì ra anh đã trở thành tổng giám đốc của bất động sản Thịnh Hạ rồi, đồng thời còn là cổ đông của công ty nữa.
Hai người họ lập tức cảm thấy cuộc sống sau này của mình tươi sáng rồi.
Tôn Hàn giàu như vậy, chẳng lẽ lại để họ sống nghèo khổ thế này sao?
“Ừ”, Tôn Hàn chỉ đáp khẽ một tiếng, chứ không muốn nhiều lời.
Kẽo kẹt.
Hai người đi vào nhà.
Từ Hạ nhanh chóng đứng dậy rồi ngoan ngoãn chảo hỏi: “Anh”.
“Tôn Hàn, con về rồi đấy à! Mau ngồi xuống đi, mẹ đang nấu đồ ăn cho con này, có món thịt nướng mà ngày xưa con thích ăn nhất đấy! Hôm nay, mẹ cho con ăn thoải mái luôn”, Dương Dung cũng tươi cười nói.
Nhưng Tôn Hàn không đáp lời.
Đúng là hồi nhỏ anh rất thích món thịt nướng, nhưng luôn chỉ có Từ Tiểu Bân được ăn, còn anh và Từ Hạ chẳng bao giờ có phần.
“Nhã Nhi, mau chào anh đi”.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên khác ở trong phòng cũng lên tiếng.
Đó là Tạ Phương và con gái Lâm Nhã Nhi của bà ta.
“Anh, anh ngồi đi ạ, để em đi rót trà”, Lâm Nhã Nhi bước tới với vẻ nhu mì thẹn thùng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lần đầu gặp mặt.
“Sao hai người lại đến đây?”, Tôn Hàn hơi nhíu mày, anh không muốn gặp hai mẹ con nhà này, dù cho Lâm Nhã Nhi có là người yêu của Từ Tiểu Bân đi nữa.
Từ Tiểu Bân cười lạnh rồi nói: “Đánh hơi đến đấy ạ”.
Trucớc kia. Từ Tiều Bân luôn nghe lời Lâm Nhã Nhi, nhưng giờ thì khác rôi, cậu ta đã có một người anh trai làm tổng giám đốc thì thiếu gì đối tượng để chọn, sao phải tiếc nuối Lâm Nhã Nhi nữa. Giọng điệu của Te Tiều Bân đã khác hần, không còn tâng bốc Lâm Nhã Nhi lên tận trời xanh như trước nữa. Ngày xưa, nếu Te Tiều Bân dám nói chuyện với Lâm Nhã Nhi bằng cái giọng này thì kiểu gì cô ta cũng trở mặt ngay. Nhưng giờ dù có vè lúng túng, nhưng cô ta không hề giận dữ chút nào.
“Ừm, nếu rảnh thì cứ gọi hoặc đến tìm tôi”, Tôn Hàn mỉm cười dịu dàng.
Chỉ cần ở trong phạm vi tỉnh Tây, thật ra muốn gặp mặt thì chỉ ngồi xe vài tiếng là tới.
“Bye bye”, Trần Thanh Sương giả vờ mất kiên nhẫn rồi xua tay.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Thanh Sương, Tôn Hàn chợt sa sầm mặt.
Hôm nay đúng là anh có một việc cần làm, đó là về nhà.
Nhưng chuyến này về sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.
Song, anh vẫn phải về.
Mười giờ sáng.
Tôn Hàn lái chiếc Mercedess S của mình vào Kim Diệp, anh vừa mới xuống xe thì đã thấy Từ Tiểu Bân vội vã chạy xuống dưới, sau đó tươi cười hớn hở nói: “Anh, anh về rồi ạ?”
Rõ ràng hôm nay, Từ Tiểu Bân đã đứng ngóng sẵn ở cửa sổ, chỉ chờ Tôn Hàn đến một cái là lao xuống tiếp đón ngay.
“Ừ, lên nhà rồi nói chuyện”, Tôn Hàn biết lý do nên không bất ngờ, mà chỉ thấy chán nản.
“Vâng ạ! Anh này, tối qua anh nổi như cồn luôn, dân ở đây đều biết Mục Thành có một đại gia rồi. Chậc, những hai mươi triệu mà anh khuyên góp ngay không chút do dự, đúng là anh trai em có khác, quá đỉnh!”
Vừa lên trên tầng, Từ Tiểu Bân vừa khua môi múa mép nói về chuyện tối qua.
Tin tổng giám đốc của Thịnh Hạ khuyên góp hai mươi triệu cho trường Nhất Trung của Mục Thành đã truyền khắp mọi ngóc ngách ở đây trong một đêm.
Gần như cả Mục Thành đều đã biết đến tên của Tôn Hàn.
Hơn nữa, anh còn là người ở đây.
Vốn dĩ Từ Tiểu Bân và Dương Dung vẫn đang hoài nghi không biết Tôn Hàn có thân phận và địa vị thế nào mà có thể tặng cho Từ Hạ một món quà cưới đắt giá như vậy.
Sau chuyện hôm qua, hai mẹ con họ mới biết thì ra anh đã trở thành tổng giám đốc của bất động sản Thịnh Hạ rồi, đồng thời còn là cổ đông của công ty nữa.
Hai người họ lập tức cảm thấy cuộc sống sau này của mình tươi sáng rồi.
Tôn Hàn giàu như vậy, chẳng lẽ lại để họ sống nghèo khổ thế này sao?
“Ừ”, Tôn Hàn chỉ đáp khẽ một tiếng, chứ không muốn nhiều lời.
Kẽo kẹt.
Hai người đi vào nhà.
Từ Hạ nhanh chóng đứng dậy rồi ngoan ngoãn chảo hỏi: “Anh”.
“Tôn Hàn, con về rồi đấy à! Mau ngồi xuống đi, mẹ đang nấu đồ ăn cho con này, có món thịt nướng mà ngày xưa con thích ăn nhất đấy! Hôm nay, mẹ cho con ăn thoải mái luôn”, Dương Dung cũng tươi cười nói.
Nhưng Tôn Hàn không đáp lời.
Đúng là hồi nhỏ anh rất thích món thịt nướng, nhưng luôn chỉ có Từ Tiểu Bân được ăn, còn anh và Từ Hạ chẳng bao giờ có phần.
“Nhã Nhi, mau chào anh đi”.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên khác ở trong phòng cũng lên tiếng.
Đó là Tạ Phương và con gái Lâm Nhã Nhi của bà ta.
“Anh, anh ngồi đi ạ, để em đi rót trà”, Lâm Nhã Nhi bước tới với vẻ nhu mì thẹn thùng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lần đầu gặp mặt.
“Sao hai người lại đến đây?”, Tôn Hàn hơi nhíu mày, anh không muốn gặp hai mẹ con nhà này, dù cho Lâm Nhã Nhi có là người yêu của Từ Tiểu Bân đi nữa.
Từ Tiểu Bân cười lạnh rồi nói: “Đánh hơi đến đấy ạ”.
Trucớc kia. Từ Tiều Bân luôn nghe lời Lâm Nhã Nhi, nhưng giờ thì khác rôi, cậu ta đã có một người anh trai làm tổng giám đốc thì thiếu gì đối tượng để chọn, sao phải tiếc nuối Lâm Nhã Nhi nữa. Giọng điệu của Te Tiều Bân đã khác hần, không còn tâng bốc Lâm Nhã Nhi lên tận trời xanh như trước nữa. Ngày xưa, nếu Te Tiều Bân dám nói chuyện với Lâm Nhã Nhi bằng cái giọng này thì kiểu gì cô ta cũng trở mặt ngay. Nhưng giờ dù có vè lúng túng, nhưng cô ta không hề giận dữ chút nào.