Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 484
“Đồng Đồng dũng cảm nhất, Đồng Đồng không sợ đâu”, Đồng Đồng vỗ ngực nói.
Bảo không sợ chắc chắn là giả.
Bộ dạng hung hãn ấy của Chư Vinh, ngay cả người thành niên bình thường còn thấy e dè.
Huống hố Đồng Đồng chỉ là một cô bé con.
Chẳng qua Đồng Đồng thấy Tôn Hàn và Liễu Y Y đều không sao, nên mới tỏ ra kiên cường mà thôi.
Tất nhiên, sẽ không ai vạch trần lời nói dối của trẻ con.
Tôn Hàn mỉm cười phụ hoạ, “Đúng rồi, Đồng Đồng nhà mình dũng cảm nhất! Chiều nay Đồng Đồng dũng cảm muốn đi đâu chơi nào?”
“Ưm… Đồng Đồng muốn ngủ ạ”.
Đồng Đồng vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng hôm nay đã vui chơi cả buổi sáng rồi, nên cô bé không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến.
“Vậy chúng ta về nhà thôi”.
Nếu Đồng Đồng đã mệt thì buổi chiều không cần đi chơi tiếp nữa.
Sau chuyện của Chư Vinh, có lẽ Liễu Y Y cũng không còn hứng thú đi chơi.
“Cũng được. Đồng Đồng à, con có muốn đến nhà dì Y Y ngủ không nào?”, lúc này, Liễu Y Y hỏi Đồng Đồng với ánh mắt vô cùng tha thiết.
“Bố có đi không ạ?”, Đồng Đồng muốn đi lắm, nhưng vẫn nhìn sang Tôn Hàn.
Tôn Hàn lặng im giây lát rồi mới đáp, “Bố không đi, cô út cũng sẽ không đi. Nếu Đồng Đồng muốn đến nhà dì Y Y thì ngày mai bố sẽ đón Đồng Đồng nhé!”
“Vâng ạ!”
Đồng Đồng đồng ý ngay lập tức.
Nếu đổi lại là ngày trước, chắc chắn Đồng Đồng sẽ không muốn đi. Nhưng thời gian qua sống ở nhà Liễu Y Y nên Đồng Đồng đã quen rồi, tất nhiên không hề bài xích.
“Vậy lái xe đưa Đồng Đồng và dì Y Y về nhà trước nhé!”
Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y và Đồng Đồng về nhà. Nhưng ngay trên đường về, Đồng Đồng đã say sưa ngủ vùi.
Đến dưới nhà, Tôn Hàn đích thân bế Đồng Đồng đã ngủ say lên lầu, đưa Đồng Đồng vào phòng rồi mới rời đi.
May mà Tiết Lan đã ra ngoài. Bà ấy mà thấy Tôn Hàn, e là sẽ không vui vẻ gì.
“Ngày mai anh đến đón Đồng Đồng, cứ gọi điện cho tôi là được. Khi nào anh bận thì đưa Đồng Đồng đến chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc con thật tốt”, Liễu Y Y vừa tiễn Tôn Hàn ra cửa vừa nói.
Nếu chỉ là thích Đồng Đồng thôi thì Liễu Y Y sẽ không nói mấy lời này. Nhưng Đồng Đồng là con gái ruột của cô, dù hai người chưa nhận nhau, thì Liễu Y Y nên chăm sóc tốt cho cô bé.
Tôn Hàn gật đầu, “Vào nhà đi. Anh đi trước nhé. Hôm nay, thực sự rất vui”.
“Ừ”.
Liễu Y Y hờ hững đáp, rồi đóng cửa chống trộm lại.
Xuống nhà rồi, Tôn Hàn bước lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với Từ Hạ, “Bây giờ chúng ta về nhà, hay là đi đâu chơi?”
Tôn Hàn vốn định đưa Từ Hạ đến tỉnh lỵ, nhưng nghĩ lại, hình như chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ở đó có rất nhiều việc cần làm, anh cũng không chăm sóc cho Từ Hạ được. Để Từ Hạ ở lại Giang Châu, tìm một công việc giảng dạy, thỉnh thoảng chơi với Đồng Đồng còn tốt hơn.
Nếu có thời gian, anh có thể đưa em gái đi thăm thú Giang Châu.
“Anh à, anh không nghĩ việc để Đồng Đồng ở nhà cô Liễu không được thích hợp hay sao ạ?”, Từ Hạ không trả lời anh mà lại thắc mắc vấn đề khác.
Tôn Hàn cau mày, “Sao lại không thích hợp?”
“Anh à, Đồng Đồng là con gái anh chứ đâu phải con gái của cô Liễu. Dạo trước anh về Mục Thành, giao con gái cho cô Liễu chăm sóc thì không vấn đề gì. Nhưng giờ anh về rồi, chuyện này đâu cần thiết nữa ạ!”
“Không phải có vấn đề gì, chỉ là, không được thích hợp cho lắm”, Từ Hạ suy xét.
Đồng Đồng là con gái của anh cả, cũng là người thân của Từ Hạ. Cô ấy có thể chăm nom Đồng Đồng.
Nhưng Liễu Y Y dù gì cũng là người ngoài, cứ giao Đồng Đồng cho cô chăm sóc thì làm phiền người ta quá.
Tôn Hàn bỗng châm một điếu thuốc, đôi lông mày nhíu lại, “Sao em biết Đồng Đồng không phải là con gái của Liễu Y Y?”
“Đồng Đồng là con của chị… của Lâm Mỹ Quyên và anh mà. Sao lại là con của cô Liễu được? Anh à, anh đừng đùa nữa mà!!”
Tôn Hàn chợt bật cười ha hả, “Tiểu Hạ, chuyện này rất phức tạp, nhưng Y Y thực sự là mẹ ruột của Đồng Đồng, để cô ấy chăm nom cho Đồng Đồng hoàn toàn không có gì không thích hợp cả”.
“Còn Lâm Mỹ Quyên…”
“Cô ta ấy à, đã lừa gạt anh trai em suốt sáu năm ròng!!”
…
Tối đến, Tôn Hàn vừa dùng cơm xong thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Từ Khang Niên.
Vừa suy nghĩ tại sao Từ Khang Niên lại gọi mình lúc này, Tôn Hàn vừa đi đến trước cửa sổ phòng khách rồi bắt máy.
Bảo không sợ chắc chắn là giả.
Bộ dạng hung hãn ấy của Chư Vinh, ngay cả người thành niên bình thường còn thấy e dè.
Huống hố Đồng Đồng chỉ là một cô bé con.
Chẳng qua Đồng Đồng thấy Tôn Hàn và Liễu Y Y đều không sao, nên mới tỏ ra kiên cường mà thôi.
Tất nhiên, sẽ không ai vạch trần lời nói dối của trẻ con.
Tôn Hàn mỉm cười phụ hoạ, “Đúng rồi, Đồng Đồng nhà mình dũng cảm nhất! Chiều nay Đồng Đồng dũng cảm muốn đi đâu chơi nào?”
“Ưm… Đồng Đồng muốn ngủ ạ”.
Đồng Đồng vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng hôm nay đã vui chơi cả buổi sáng rồi, nên cô bé không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến.
“Vậy chúng ta về nhà thôi”.
Nếu Đồng Đồng đã mệt thì buổi chiều không cần đi chơi tiếp nữa.
Sau chuyện của Chư Vinh, có lẽ Liễu Y Y cũng không còn hứng thú đi chơi.
“Cũng được. Đồng Đồng à, con có muốn đến nhà dì Y Y ngủ không nào?”, lúc này, Liễu Y Y hỏi Đồng Đồng với ánh mắt vô cùng tha thiết.
“Bố có đi không ạ?”, Đồng Đồng muốn đi lắm, nhưng vẫn nhìn sang Tôn Hàn.
Tôn Hàn lặng im giây lát rồi mới đáp, “Bố không đi, cô út cũng sẽ không đi. Nếu Đồng Đồng muốn đến nhà dì Y Y thì ngày mai bố sẽ đón Đồng Đồng nhé!”
“Vâng ạ!”
Đồng Đồng đồng ý ngay lập tức.
Nếu đổi lại là ngày trước, chắc chắn Đồng Đồng sẽ không muốn đi. Nhưng thời gian qua sống ở nhà Liễu Y Y nên Đồng Đồng đã quen rồi, tất nhiên không hề bài xích.
“Vậy lái xe đưa Đồng Đồng và dì Y Y về nhà trước nhé!”
Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y và Đồng Đồng về nhà. Nhưng ngay trên đường về, Đồng Đồng đã say sưa ngủ vùi.
Đến dưới nhà, Tôn Hàn đích thân bế Đồng Đồng đã ngủ say lên lầu, đưa Đồng Đồng vào phòng rồi mới rời đi.
May mà Tiết Lan đã ra ngoài. Bà ấy mà thấy Tôn Hàn, e là sẽ không vui vẻ gì.
“Ngày mai anh đến đón Đồng Đồng, cứ gọi điện cho tôi là được. Khi nào anh bận thì đưa Đồng Đồng đến chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc con thật tốt”, Liễu Y Y vừa tiễn Tôn Hàn ra cửa vừa nói.
Nếu chỉ là thích Đồng Đồng thôi thì Liễu Y Y sẽ không nói mấy lời này. Nhưng Đồng Đồng là con gái ruột của cô, dù hai người chưa nhận nhau, thì Liễu Y Y nên chăm sóc tốt cho cô bé.
Tôn Hàn gật đầu, “Vào nhà đi. Anh đi trước nhé. Hôm nay, thực sự rất vui”.
“Ừ”.
Liễu Y Y hờ hững đáp, rồi đóng cửa chống trộm lại.
Xuống nhà rồi, Tôn Hàn bước lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với Từ Hạ, “Bây giờ chúng ta về nhà, hay là đi đâu chơi?”
Tôn Hàn vốn định đưa Từ Hạ đến tỉnh lỵ, nhưng nghĩ lại, hình như chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ở đó có rất nhiều việc cần làm, anh cũng không chăm sóc cho Từ Hạ được. Để Từ Hạ ở lại Giang Châu, tìm một công việc giảng dạy, thỉnh thoảng chơi với Đồng Đồng còn tốt hơn.
Nếu có thời gian, anh có thể đưa em gái đi thăm thú Giang Châu.
“Anh à, anh không nghĩ việc để Đồng Đồng ở nhà cô Liễu không được thích hợp hay sao ạ?”, Từ Hạ không trả lời anh mà lại thắc mắc vấn đề khác.
Tôn Hàn cau mày, “Sao lại không thích hợp?”
“Anh à, Đồng Đồng là con gái anh chứ đâu phải con gái của cô Liễu. Dạo trước anh về Mục Thành, giao con gái cho cô Liễu chăm sóc thì không vấn đề gì. Nhưng giờ anh về rồi, chuyện này đâu cần thiết nữa ạ!”
“Không phải có vấn đề gì, chỉ là, không được thích hợp cho lắm”, Từ Hạ suy xét.
Đồng Đồng là con gái của anh cả, cũng là người thân của Từ Hạ. Cô ấy có thể chăm nom Đồng Đồng.
Nhưng Liễu Y Y dù gì cũng là người ngoài, cứ giao Đồng Đồng cho cô chăm sóc thì làm phiền người ta quá.
Tôn Hàn bỗng châm một điếu thuốc, đôi lông mày nhíu lại, “Sao em biết Đồng Đồng không phải là con gái của Liễu Y Y?”
“Đồng Đồng là con của chị… của Lâm Mỹ Quyên và anh mà. Sao lại là con của cô Liễu được? Anh à, anh đừng đùa nữa mà!!”
Tôn Hàn chợt bật cười ha hả, “Tiểu Hạ, chuyện này rất phức tạp, nhưng Y Y thực sự là mẹ ruột của Đồng Đồng, để cô ấy chăm nom cho Đồng Đồng hoàn toàn không có gì không thích hợp cả”.
“Còn Lâm Mỹ Quyên…”
“Cô ta ấy à, đã lừa gạt anh trai em suốt sáu năm ròng!!”
…
Tối đến, Tôn Hàn vừa dùng cơm xong thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Từ Khang Niên.
Vừa suy nghĩ tại sao Từ Khang Niên lại gọi mình lúc này, Tôn Hàn vừa đi đến trước cửa sổ phòng khách rồi bắt máy.