Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 85
Công ty quốc tế Phong Hỏa sắp tiến quân vào thành phố Giang Châu rồi.
Liễu Y Y không hơi sức đâu mà quan tâm đến những chuyện linh tinh khác nữa. Cô không dám tin, khi cô xem tài liệu mà Tôn Hàn đưa cho, đôi mắt cô dần dần trợn to, chuyện này là thật sao?!
“Anh, anh lấy tin tức này ở đâu vậy?”
Công ty quốc tế Phong Hỏa có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với ngành thời trang trong nước.
Vì đây là công ty thời trang trong nước duy nhất dám cạnh tranh với những công ty thời trang hàng đầu thế giới.
Có thể nói công ty quốc tế Phong Hỏa chính là biểu tượng của ngành thời trang trong nước.
Các nhà thiết kế thời trang trong nước đều lấy làm vinh hạnh khi có thể trở thành nhà thiết kế của công ty quốc tế Phong Hỏa.
Đừng nói là bây giờ, cho dù là lúc trước Liễu Y Y cũng không dám tin rằng có thể hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa.
“Tất nhiên tôi có nguồn tin riêng của tôi. Nhưng Liễu Y Y, cô đừng vui mừng quá sớm. Cô nên biết rõ rằng có rất nhiều công ty muốn hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa. Đây không chỉ là cuộc cạnh tranh trong nội bộ công ty chúng ta đâu”.
“Cô phải bộc lộ hết tài năng trong công ty, độ khó của chuyện này chắc cô cũng hiểu, không hề đơn giản đâu”.
Tôn Hàn lập tức nhắc nhở cô kịp thời.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”, đôi mắt Liễu Y Y lấp lánh ánh sáng.
Nếu xét về việc khiến công ty quốc tế Phong Hỏa tiêu thụ sản phẩm của công ty thời trang Sâm Uy, Liễu Y Y cũng không hề nắm chắc.
Nhưng bên trong tư liệu đã ghi rất rõ ràng, chẳng mấy chốc nhân viên của công ty quốc tế Phong Hỏa sẽ đến thành phố Giang Châu, sau đó chọn đối tác chiến lược trong số các công ty của thành phố Giang Châu, làm bàn đạp tiến vào khu vực Tây Nam.
Tiêu chí để họ lựa chọn không phải dựa vào tài chính hay tài nguyên của công ty. Tài chính và tài nguyên chính là thứ mà công ty quốc tế Phong Hỏa không hề thiếu.
Muốn hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì điều kiện tiên quyết là phải nắm giữ những mẫu thiết kế thời trang dẫn đầu xu hướng trong mùa đông năm nay.
Đây chính là lĩnh vực Liễu Y Y am hiểu nhất!
“Ừ, nếu không có chuyện gì khác thì cô đi làm việc của mình đi”.
Những chuyện nên nói cũng đã nói hết rồi, Tôn Hàn cũng không cần giữ Liễu Y Y lại văn phòng nữa.
Đột nhiên Liễu Y Y nhớ ra điều gì đó, chợt nói: “Tổng giám đốc Tôn, hôm nay tôi có thể xin nghỉ nửa ngày không?”
Tôn Hàn nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Là thế này, tôi làm việc ở công ty nên đã bỏ việc ở chợ thức ăn phía Tây thành phố rồi, một giờ chiều nay phải tới đó kết toán tiền thuê phòng còn lại và tiền vi phạm hợp đồng với chủ nhà”, Liễu Y Y thành thật trả lời.
Tính toán rõ ràng khoản tiền cuối cùng, Liễu Y Y mới có thể hoàn toàn tạm biệt cuộc sống ở chợ thức ăn.
“Tôi đi với cô, vừa hay tôi cũng đang rảnh, đi thôi”.
Nhưng Tôn Hàn không chỉ không dứt khoát đồng ý mà còn đứng lên đi cùng cô.
Liễu Y Y hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Tôn, anh bận như thế cơ mà, đi cùng tôi thì không ổn lắm đâu”.
“Bận ngủ trong văn phòng à? Việc ở công ty bận như vậy, làm gì có thời gian cho cô nghỉ. Nhưng hôm nay tôi đột nhiên muốn dẫn cô đi khảo sát thị trường, nếu không muốn thì ngồi ở công ty đi!”
Dù Liễu Y Y biết rằng Tôn Hàn đang bịa chuyện nhưng cũng hết cách.
Thực ra cô không muốn cùng Tôn Hàn ra vào công ty, dù sao thì miệng lưỡi thế gian vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà dù sao miệng lưỡi thế gian cũng đã đồn thổi như thế rồi, quan hệ giữa một nhân viên quèn như cô và Tổng giám đốc đã không còn rõ ràng từ lâu, không thể giải thích rõ được.
Quả nhiên, hai người vừa đi ra khỏi công ty, những người trong công ty đều hiện lên ánh mắt hiểu rõ.
Trần Hương là trợ lý của Tôn Hàn nên cũng thấy tất cả việc này. Trong thời gian làm việc mà Tổng giám đốc Tôn lại đưa Liễu Y Y ra khỏi công ty thì có thể xảy ra chuyện gì?
Nghĩ như vậy cô ta lại cản thấy không cam tâm, tại sao một Tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao như Tôn Hàn lại thích người phụ nữ tàn tạ như Liễu Y Y chứ.
Có lẽ là do thân phận con gái nhà quyền thế của Liễu Y Y, cô ta không thể sánh được với thân phận cao quý đó.
Nhưng Liễu Y Y đã bị xâm phạm rồi bị đuổi khỏi nhà, chẳng còn là gì cả.
Mà cô ta thì chính là bông hồng chốn thương trường, cũng khá xinh đẹp, tại sao Tổng giám đốc Tôn lại chẳng chịu liếc nhìn cô ta?
Sự đố kỵ trong nội tâm cô ta dần trở nên mãnh liệt.
Liễu Y Y không hơi sức đâu mà quan tâm đến những chuyện linh tinh khác nữa. Cô không dám tin, khi cô xem tài liệu mà Tôn Hàn đưa cho, đôi mắt cô dần dần trợn to, chuyện này là thật sao?!
“Anh, anh lấy tin tức này ở đâu vậy?”
Công ty quốc tế Phong Hỏa có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với ngành thời trang trong nước.
Vì đây là công ty thời trang trong nước duy nhất dám cạnh tranh với những công ty thời trang hàng đầu thế giới.
Có thể nói công ty quốc tế Phong Hỏa chính là biểu tượng của ngành thời trang trong nước.
Các nhà thiết kế thời trang trong nước đều lấy làm vinh hạnh khi có thể trở thành nhà thiết kế của công ty quốc tế Phong Hỏa.
Đừng nói là bây giờ, cho dù là lúc trước Liễu Y Y cũng không dám tin rằng có thể hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa.
“Tất nhiên tôi có nguồn tin riêng của tôi. Nhưng Liễu Y Y, cô đừng vui mừng quá sớm. Cô nên biết rõ rằng có rất nhiều công ty muốn hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa. Đây không chỉ là cuộc cạnh tranh trong nội bộ công ty chúng ta đâu”.
“Cô phải bộc lộ hết tài năng trong công ty, độ khó của chuyện này chắc cô cũng hiểu, không hề đơn giản đâu”.
Tôn Hàn lập tức nhắc nhở cô kịp thời.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”, đôi mắt Liễu Y Y lấp lánh ánh sáng.
Nếu xét về việc khiến công ty quốc tế Phong Hỏa tiêu thụ sản phẩm của công ty thời trang Sâm Uy, Liễu Y Y cũng không hề nắm chắc.
Nhưng bên trong tư liệu đã ghi rất rõ ràng, chẳng mấy chốc nhân viên của công ty quốc tế Phong Hỏa sẽ đến thành phố Giang Châu, sau đó chọn đối tác chiến lược trong số các công ty của thành phố Giang Châu, làm bàn đạp tiến vào khu vực Tây Nam.
Tiêu chí để họ lựa chọn không phải dựa vào tài chính hay tài nguyên của công ty. Tài chính và tài nguyên chính là thứ mà công ty quốc tế Phong Hỏa không hề thiếu.
Muốn hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì điều kiện tiên quyết là phải nắm giữ những mẫu thiết kế thời trang dẫn đầu xu hướng trong mùa đông năm nay.
Đây chính là lĩnh vực Liễu Y Y am hiểu nhất!
“Ừ, nếu không có chuyện gì khác thì cô đi làm việc của mình đi”.
Những chuyện nên nói cũng đã nói hết rồi, Tôn Hàn cũng không cần giữ Liễu Y Y lại văn phòng nữa.
Đột nhiên Liễu Y Y nhớ ra điều gì đó, chợt nói: “Tổng giám đốc Tôn, hôm nay tôi có thể xin nghỉ nửa ngày không?”
Tôn Hàn nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Là thế này, tôi làm việc ở công ty nên đã bỏ việc ở chợ thức ăn phía Tây thành phố rồi, một giờ chiều nay phải tới đó kết toán tiền thuê phòng còn lại và tiền vi phạm hợp đồng với chủ nhà”, Liễu Y Y thành thật trả lời.
Tính toán rõ ràng khoản tiền cuối cùng, Liễu Y Y mới có thể hoàn toàn tạm biệt cuộc sống ở chợ thức ăn.
“Tôi đi với cô, vừa hay tôi cũng đang rảnh, đi thôi”.
Nhưng Tôn Hàn không chỉ không dứt khoát đồng ý mà còn đứng lên đi cùng cô.
Liễu Y Y hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Tôn, anh bận như thế cơ mà, đi cùng tôi thì không ổn lắm đâu”.
“Bận ngủ trong văn phòng à? Việc ở công ty bận như vậy, làm gì có thời gian cho cô nghỉ. Nhưng hôm nay tôi đột nhiên muốn dẫn cô đi khảo sát thị trường, nếu không muốn thì ngồi ở công ty đi!”
Dù Liễu Y Y biết rằng Tôn Hàn đang bịa chuyện nhưng cũng hết cách.
Thực ra cô không muốn cùng Tôn Hàn ra vào công ty, dù sao thì miệng lưỡi thế gian vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà dù sao miệng lưỡi thế gian cũng đã đồn thổi như thế rồi, quan hệ giữa một nhân viên quèn như cô và Tổng giám đốc đã không còn rõ ràng từ lâu, không thể giải thích rõ được.
Quả nhiên, hai người vừa đi ra khỏi công ty, những người trong công ty đều hiện lên ánh mắt hiểu rõ.
Trần Hương là trợ lý của Tôn Hàn nên cũng thấy tất cả việc này. Trong thời gian làm việc mà Tổng giám đốc Tôn lại đưa Liễu Y Y ra khỏi công ty thì có thể xảy ra chuyện gì?
Nghĩ như vậy cô ta lại cản thấy không cam tâm, tại sao một Tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao như Tôn Hàn lại thích người phụ nữ tàn tạ như Liễu Y Y chứ.
Có lẽ là do thân phận con gái nhà quyền thế của Liễu Y Y, cô ta không thể sánh được với thân phận cao quý đó.
Nhưng Liễu Y Y đã bị xâm phạm rồi bị đuổi khỏi nhà, chẳng còn là gì cả.
Mà cô ta thì chính là bông hồng chốn thương trường, cũng khá xinh đẹp, tại sao Tổng giám đốc Tôn lại chẳng chịu liếc nhìn cô ta?
Sự đố kỵ trong nội tâm cô ta dần trở nên mãnh liệt.