Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Cuộc Chiến Kết Thúc
Cố Vân Thi bình thản đeo găng tay vào rồi cầm súng đứng dậy: “Người thân? Ngươi đúng là ngu hết chỗ nói.
Hai mươi mấy năm qua bị Cố Vân Thi ta dắt mũi mà không hề hay biết.”
Cố Lãng Siêu bắt đầu nghi ngờ: “Cố Vân Thi, bà rốt cục là ai?”
Cố Vân Thi cười nhàn nhạt: “Ngươi hỏi ta là ai, thay vào đó thì hãy hỏi ngươi là ai đi.”
Giờ phút này, Cố Vân Thi đã không còn là cô của anh nữa rồi.
Cố Lãng Siêu nâng mắt nhìn bà, lạnh lùng hỏi: “Đừng nhiều lời nữa!”
“Ngươi đừng nôn nóng!” Cố Vân Thi chậm rãi đi về phía Doãn Niệm, nòng súng lạnh băng chỉa thẳng vào thái dương cô, sau đó lại thu súng về bằng một thái độ vô cùng cợt nhã.
Cố Thịnh Nam vì hành động này của bà ta mà siết chặt sợi dây thừng đang trói buộc mình, đôi mắt đen dài giăng đầy tơ máu: “Để tôi nói.”
Lúc này, toàn bộ sự chú ý lập tức dồn về phía anh.
Cố Vân Thi có vẻ bất ngờ khi nghe anh nói như vậy, nhưng bên cạnh bất ngờ, bà ta còn cảm thấy khá thích thú.
Cố Thịnh Nam không để tất cả phải chờ lâu, điềm tĩnh cất giọng: “Tôi là con trai của Cố Duẫn Lung, mẹ của tôi là Hàn Tuyết Kỳ.
Còn Cố Lãng Siêu là con trai của Giản Thanh Hải và Tần Như Liên.
Năm xưa Cố Vân Thi đã hoán đổi thân phận giữa tôi và Cố Lãng Siêu, mục đích thì ai cũng có thể đoán được.”
Nghe anh nói xong, Cố Lãng Siêu và Giản Thanh Hải chỉ biết há hốc mồm, sự thật này khó tin đến mức khiến bọn họ không dám nhìn vào đối phương.
Một sự thật được chôn giấu suốt hai mươi mấy năm qua, thực sự quá khủng khiếp!
Hai mươi lăm năm qua, một người xem đối phương là kẻ thù không đội trời chung, một người luôn nhìn người kia bằng ánh mắt đề phòng, ấy vậy mà bọn họ lại là cha con của nhau.
Cố Lãng Siêu lắc đầu nguầy nguậy, sao anh có thể là con trai của Giản Thanh Hải? Chuyện này thực sự quá khó để chấp nhận.
Nhưng nếu những lời Cố Thịnh Nam nói đều là sự thật, thì kết cục của cha con anh không phải sẽ rất thảm hại sao?
“Không thể nào đâu, tôi không tin!” Anh suy sụp ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay ôm đầu, miệng anh liên tục nói không tin nhưng sự thật đã rành rành ở trước mắt.
Người phụ nữ đã nuôi dưỡng anh từ khi anh vừa lọt lòng lại không phải là mẹ ruột của anh, người con gái anh đem lòng thương yêu lại trở thành em gái của anh, còn người mà anh hận đến tận xương tủy lại chính là ba ruột của anh!
Tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy chứ?
“Anh hai…” Chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, Doãn Niệm cảm giác trái tim mình như vỡ thành từng mảnh, đây là cảnh tượng mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Cô thừa biết một khi sự thật này được phơi bày, có người sẽ đau đớn đến tột cùng, có người sẽ rất hả hê trên nỗi đau ấy.
Trong cuộc chiến khốc liệt này, anh trai cô có lẽ là người chịu tổn thương nhiều nhất, bây giờ cô phải làm sao mới có thể giúp anh vượt qua nỗi đau này đây?
Doãn Niệm chợt cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, hô hấp dần trở nên bế tắc, cô chật vật rít lên vài tiếng rồi ngất lịm đi.
Lúc này, Giản Thanh Hải là người đầu tiên có động thái muốn tiến đến chỗ cô, nào ngờ khi ông chỉ vừa đứng dậy thì đã bị Cố Vân Thi bắn một phát vào chân trái.
“Ba!” Cố Lãng Siêu kinh hãi hét lên một tiếng, tiếp anh lao về phía Giản Thanh Hải đỡ lấy người ông.
“Haha…” Tiếng cười man rợ của người phụ nữ vang lên giữa khung cảnh đầy chết chóc, Cố Vân Thi rất hài lòng với những gì đã và đang diễn ra, thậm chí bà ta còn muốn nhiều hơn thế nữa…
Nhân lúc Cố Lãng Siêu đang tập trung lo cho vết thương của Giản Thanh Hải, Cố Vân Thi một lần nữa nâng súng lên, tầm ngắm rơi trúng phần đầu của Cố Lãng Siêu.
Trong suy nghĩ của bà ta, nếu như Cố Lãng Siêu thật sự chết đi, Giản Thanh Hải sẽ sống trong day dứt đến cuối đời, việc này so với cái chết còn đau đớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Bây giờ, bà ta chỉ cần cho một phát vào đầu anh thì mối thù năm xưa sẽ khép lại tại đây, sau đó bà ta cũng sẽ đi theo anh trai của mình xuống suối vàng.
Được rồi, cuộc chiến sẽ kết thúc ngay thôi!
Nhưng trên đời này còn tồn tại rất nhiều điều khó có ai ngờ tới, khoảnh khắc viên đạn vừa trượt ra khỏi họng súng, hai mắt của Cố Vân Thi đột nhiên mở to hết cở, bởi vì người vừa chịu một phát súng vừa rồi không phải là Cố Lãng Siêu, cũng không phải Giản Thanh Hải, mà là đứa cháu trai duy nhất của bà!
“A Nam!” Cố Vân Thi thét lên một tiếng ai oán, thời khắc này, bao nhiêu oán hận trong lòng bà ta như trút ra hết theo những dòng nước mắt ấm nóng.
Cố Vân Thi ôm lấy thân thể đã cứng đờ của anh, nước mắt cũng cạn dần, người phụ nữ gào lên trong đau đớn: “A Nam! A Nam!”.
Hai mươi mấy năm qua bị Cố Vân Thi ta dắt mũi mà không hề hay biết.”
Cố Lãng Siêu bắt đầu nghi ngờ: “Cố Vân Thi, bà rốt cục là ai?”
Cố Vân Thi cười nhàn nhạt: “Ngươi hỏi ta là ai, thay vào đó thì hãy hỏi ngươi là ai đi.”
Giờ phút này, Cố Vân Thi đã không còn là cô của anh nữa rồi.
Cố Lãng Siêu nâng mắt nhìn bà, lạnh lùng hỏi: “Đừng nhiều lời nữa!”
“Ngươi đừng nôn nóng!” Cố Vân Thi chậm rãi đi về phía Doãn Niệm, nòng súng lạnh băng chỉa thẳng vào thái dương cô, sau đó lại thu súng về bằng một thái độ vô cùng cợt nhã.
Cố Thịnh Nam vì hành động này của bà ta mà siết chặt sợi dây thừng đang trói buộc mình, đôi mắt đen dài giăng đầy tơ máu: “Để tôi nói.”
Lúc này, toàn bộ sự chú ý lập tức dồn về phía anh.
Cố Vân Thi có vẻ bất ngờ khi nghe anh nói như vậy, nhưng bên cạnh bất ngờ, bà ta còn cảm thấy khá thích thú.
Cố Thịnh Nam không để tất cả phải chờ lâu, điềm tĩnh cất giọng: “Tôi là con trai của Cố Duẫn Lung, mẹ của tôi là Hàn Tuyết Kỳ.
Còn Cố Lãng Siêu là con trai của Giản Thanh Hải và Tần Như Liên.
Năm xưa Cố Vân Thi đã hoán đổi thân phận giữa tôi và Cố Lãng Siêu, mục đích thì ai cũng có thể đoán được.”
Nghe anh nói xong, Cố Lãng Siêu và Giản Thanh Hải chỉ biết há hốc mồm, sự thật này khó tin đến mức khiến bọn họ không dám nhìn vào đối phương.
Một sự thật được chôn giấu suốt hai mươi mấy năm qua, thực sự quá khủng khiếp!
Hai mươi lăm năm qua, một người xem đối phương là kẻ thù không đội trời chung, một người luôn nhìn người kia bằng ánh mắt đề phòng, ấy vậy mà bọn họ lại là cha con của nhau.
Cố Lãng Siêu lắc đầu nguầy nguậy, sao anh có thể là con trai của Giản Thanh Hải? Chuyện này thực sự quá khó để chấp nhận.
Nhưng nếu những lời Cố Thịnh Nam nói đều là sự thật, thì kết cục của cha con anh không phải sẽ rất thảm hại sao?
“Không thể nào đâu, tôi không tin!” Anh suy sụp ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay ôm đầu, miệng anh liên tục nói không tin nhưng sự thật đã rành rành ở trước mắt.
Người phụ nữ đã nuôi dưỡng anh từ khi anh vừa lọt lòng lại không phải là mẹ ruột của anh, người con gái anh đem lòng thương yêu lại trở thành em gái của anh, còn người mà anh hận đến tận xương tủy lại chính là ba ruột của anh!
Tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy chứ?
“Anh hai…” Chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, Doãn Niệm cảm giác trái tim mình như vỡ thành từng mảnh, đây là cảnh tượng mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Cô thừa biết một khi sự thật này được phơi bày, có người sẽ đau đớn đến tột cùng, có người sẽ rất hả hê trên nỗi đau ấy.
Trong cuộc chiến khốc liệt này, anh trai cô có lẽ là người chịu tổn thương nhiều nhất, bây giờ cô phải làm sao mới có thể giúp anh vượt qua nỗi đau này đây?
Doãn Niệm chợt cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, hô hấp dần trở nên bế tắc, cô chật vật rít lên vài tiếng rồi ngất lịm đi.
Lúc này, Giản Thanh Hải là người đầu tiên có động thái muốn tiến đến chỗ cô, nào ngờ khi ông chỉ vừa đứng dậy thì đã bị Cố Vân Thi bắn một phát vào chân trái.
“Ba!” Cố Lãng Siêu kinh hãi hét lên một tiếng, tiếp anh lao về phía Giản Thanh Hải đỡ lấy người ông.
“Haha…” Tiếng cười man rợ của người phụ nữ vang lên giữa khung cảnh đầy chết chóc, Cố Vân Thi rất hài lòng với những gì đã và đang diễn ra, thậm chí bà ta còn muốn nhiều hơn thế nữa…
Nhân lúc Cố Lãng Siêu đang tập trung lo cho vết thương của Giản Thanh Hải, Cố Vân Thi một lần nữa nâng súng lên, tầm ngắm rơi trúng phần đầu của Cố Lãng Siêu.
Trong suy nghĩ của bà ta, nếu như Cố Lãng Siêu thật sự chết đi, Giản Thanh Hải sẽ sống trong day dứt đến cuối đời, việc này so với cái chết còn đau đớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Bây giờ, bà ta chỉ cần cho một phát vào đầu anh thì mối thù năm xưa sẽ khép lại tại đây, sau đó bà ta cũng sẽ đi theo anh trai của mình xuống suối vàng.
Được rồi, cuộc chiến sẽ kết thúc ngay thôi!
Nhưng trên đời này còn tồn tại rất nhiều điều khó có ai ngờ tới, khoảnh khắc viên đạn vừa trượt ra khỏi họng súng, hai mắt của Cố Vân Thi đột nhiên mở to hết cở, bởi vì người vừa chịu một phát súng vừa rồi không phải là Cố Lãng Siêu, cũng không phải Giản Thanh Hải, mà là đứa cháu trai duy nhất của bà!
“A Nam!” Cố Vân Thi thét lên một tiếng ai oán, thời khắc này, bao nhiêu oán hận trong lòng bà ta như trút ra hết theo những dòng nước mắt ấm nóng.
Cố Vân Thi ôm lấy thân thể đã cứng đờ của anh, nước mắt cũng cạn dần, người phụ nữ gào lên trong đau đớn: “A Nam! A Nam!”.