Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Bây giờ vẫn đang là thời gian thi, trong văn phòng chỉ có mấy thầy cô giáo ở đó, La Nhạc Phúc là một trong số đó, năm nay mới hơn ba mươi, vẫn luôn chú trọng tu thân dưỡng tính, thân thể bảo dưỡng khá tốt, trên đầu không thấy tóc bạc, dáng người cũng không bị biến dạng, bị các cô giáo bầu là cành hoa duy nhất của Cửu Trung.
Mặt ngoài La Nhạc Phúc có vẻ khiêm tốn nhưng nội tâm lại rất đắc chí, tiếc nuối duy nhất chính là vẫn chưa có đối tượng, một cành hoa chậm chạp mãi không thấy nở đóa nào.
Đối với kỳ thi lần này, ông đối với đám nhóc nhà mình vẫn rất có tự tin, một chút cũng không hề hoảng hốt, đang chậm rãi thưởng thức trà cây kim ngân thì liền nhìn thấy đồng nghiệp dắt theo một nữ sinh tiến vào, lại còn là học sinh lớp mình.
La Nhạc Phúc phun hết trà trong miệng ra, "Đông Lộ? Em sao thế?"
Sắc mặt Trương Lan Cúc lạnh lùng, "Em ấy bị tôi phát hiện gian lận còn không thừa nhận, thầy La, em ấy là học sinh lớp thầy đúng không? Nhìn xem, đây là học sinh tốt mà thầy dạy dỗ ra đấy!"
"Em không gian lận, sao phải thừa nhận chứ?" Đông Lộ không có nửa điểm hoảng loạn, khí thế cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Cô cảm thấy thực hoang đường.
Nhìn cũng biết cô bị vu oan, thế nhưng cũng sẽ có người tin, lúc tờ giấy kia ném ở trên bàn cô, cô vừa nghĩ liền biết là Triệu Cầm đang giở trò quỷ, nhưng Trương Lan Cúc căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp thu bài thi của cô, đem cô đưa tới nơi này.
Cô vẫn không thể hiểu nổi.
"Cô tận mắt nhìn thấy, tờ giấy kia vẫn còn ở đây, hơn nữa có người còn nhìn thấy em đang quay phao, nhân chứng vật chứng đều có đây, chẳng lẽ là chúng tôi vu hãm em hay sao?" Trương Lan Cúc rất ghét những người gian lận, nói chuyện cũng không hề khách khí.
Đông Lộ nhàn nhạt hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng ạ?"
"Em..."
"Được rồi, đừng cãi nữa." La Nhạc Phúc bị hai người làm cho phình cả đầu, xua xua tay đánh gãy lời nói của hai người, "Đầu tiên, cô Trương, tôi tin tưởng học sinh lớp tôi không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này, hơn nữa biểu hiện từ trước tới nay của Đông Lộ đều rất tốt, học hành cũng rất dụng tâm, không có chuyện em ấy sẽ gian lận, trước khi sự việc chưa được làm rõ thì đừng vội kết luận như vậy."
"Còn có Đông Lộ, em nói em không gian lận, có chứng cứ gì không? Em nói hết ra đi, nếu em bị oan thì thầy nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho em!"
La Nhạc Phúc hòa ái nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, ngữ khí khinh thanh tế ngữ*, chỉ sợ nói to sẽ khiến cô sợ hãi.
*Khinh thanh tế ngữ: Lời nói nhỏ nhẹ.
Đông Lộ vẫn luôn là học sinh mà ông thích nhất, có tính kiên trì, lại nỗ lực, chăm chỉ hiếu học, từ tận đáy lòng ông vẫn luôn tin cô sẽ không gian lận.
"Em có chứng cứ." Đông Lộ nói.
"Cái gì?" Hai thầy cô đồng thời mở miệng.
"Em muốn xem tờ giấy kia trước." Đông Lộ nhìn Trương Lan Cúc.
Trương Lan Cúc đem tờ giấy đưa cho cô.
Đông Lộ mở giấy ra, đặt ở trên bàn.
Tờ giấy không lớn, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trong là một đoạn thơ cổ.
Đáng nhắc tới chính là thơ cổ không được viết tay mà là được photo ra, có vẻ đặt biệt chỉnh tề, giống như là được cắt chứ không phải dùng tay xé ra.
Đông Lộ hơi hơi kinh ngạc, cô đã quá xem thường Triệu Cầm rồi, vốn cho là cô ta nhất thời nảy lòng tham hãm hại cô, kết quả lại đã có chủ mưu từ lâu.
Cô vốn định từ nét chữ mà phân tích ra người viết, nhưng xem ra không thể dùng được nữa.
Tâm tư Đông Lộ chuyển liên tục, nhưng trên mặt vẫn không hề gợn sóng như cũ, "Hai người xem, người bình thường làm phao có cần thiết phải đi photo ra sao, tốn công vô ích."
"Cho nên chỉ có một khả năng, có người cố ý hãm hại em, sợ bị nhận ra chữ mới không dám viết tay."
Biểu tình La Nhạc Phúc chậm rãi ngưng lại.
Trương Lan Cúc không đổi sắc mặt, vẫn một mực chắc chắn là cô gian lận, "Vậy cũng có khả năng em đề phòng vạn nhất mà cố ý photo ra, để nhỡ có bị bắt được như bây giờ thì còn có thể giảo biện!"
Đông Lộ hoài nghi với chỉ số thông minh này của cô ấy sao có thể làm giáo viên được, "Cô nhìn lại bài thi của em đi ạ."
Trương Lan Cúc ngẩn ra, La Nhạc Phúc đã đoạt lấy bài thi trong tay cô ấy, nhìn một lúc, sau đó biểu tình lập tức buông lỏng.
"Cô Trương, cái này là chứng cớ, Đông Lộ tuyệt đối không có khả năng gian lận, cô xem, thơ cổ em ấy cũng đã viết xong rồi, hơn nữa hai đoạn thơ cổ cũng không giống nhau." La Nhạc Phúc cười.
Trương Lan Cúc: "Vậy thì sao? Cái này chỉ có thể chứng minh là vận khí em ấy không tốt, không phao trúng đề mà thôi!"
La Nhạc Phúc: "Cô Trương, đây là cô không đúng rồi, nếu như em ấy làm phao thì ngay từ lúc nhìn đề em ấy đã biết là mình không làm phao của đề này rồi, nếu biết vậy thì cần gì phải mở ra xem nữa?"
"Hơn nữa trước khi tờ giấy này ném tới thì em đã viết xong thơ cổ, có cần phải cố ý lúc cô đi ngang qua mới mở tờ giấy ra, sau đó để cô phát hiện ra em sao?" Đông Lộ lại bổ sung thêm.
Trương Lan Cúc bình tĩnh lại, cũng cảm thấy bọn họ nói rất có đạo lý, trên mặt liền hiện ra vẻ xấu hổ, nói với Đông Lộ: "Xin lỗi em, lúc ấy cô không nghĩ nhiều được như vậy, vu oan cho em rồi, thật ngại quá."
Đông Lộ không nói chuyện, biểu tình lãnh đạm.
La Nhạc Phúc ho một tiếng, vỗ vỗ vai cô, "Được rồi, cô giáo cũng đã xin lỗi em rồi, em đừng quá để ý nữa, có biết là ai vu oan cho em không?"
Đông Lộ: "Người vừa ăn cắp vừa la làng."
La Nhạc Phúc nhìn về phía Trương Lan Cúc, cô ấy có chút nan kham, xoay người đi ra ngoài cửa, "Tôi đi mang em ấy tới đây."
Bài thi môn Toán mới bắt đầu không lâu thì Triệu Cầm đã bị mang tới đây, thấy sự tình bại lộ, lúc bắt đầu cô ta còn sống chết không nhận, nhưng chứng cứ lại vô cùng rõ ràng, rốt cuộc cô ta cũng luống cuống, đem mọi chuyện nói hết ra.
Cô ta chính là nhìn không vừa mắt Đông Lộ cho nên mới nghĩ ra cách này để chỉnh cô.
La Nhạc Phúc tức đến run người, "Em mới bao lớn hả? Tâm địa đã hư như vậy rồi, ngày mai gọi phụ huynh của em tới gặp tôi, tôi muốn nói chuyện với bọn họ, những môn tiếp theo em cũng không cần thi nữa, về nhà tỉnh táo lại viết kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi!"
Triệu Cầm sợ đến bật khóc, bình thường dù cô ta có tác oai tác quái thế nào thì rốt cuộc vẫn là học sinh, cô ta hoang mang lo sợ nói xin lỗi với Đông Lộ, nói là sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa.
Đông Lộ không hề đồng tình, "Dám làm thì dám chịu, đây là cậu tự chuốc lấy."
La Nhạc Phúc là thật sự bị tức giận, hình như là còn muốn đem chuyện này báo cáo cho lãnh đạo nhà trường.
Đông Lộ cũng không quản chuyện sau đó nữa, rời khỏi văn phòng trở lại phòng thi, bây giờ về còn có thể tham gia bài thi môn Toán.
Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu, thế mà lại thấy được Thẩm Thần, hắn giống như một đường chạy thẳng tới đây, cổ áo hơi loạn, mồ hôi theo cái trán chảy dọc xuống, tóc đen dính ở trên thái dương.
Đông Lộ hoảng hốt: "Sao cậu lại..."
"Cậu không sao chứ?" Thẩm Thần bình phục hô hấp, nhìn thấy cô bình an không có việc gì, sắc mặt mới hơi hòa hoãn.
Đông Lô không hiểu, "Tôi có thể có chuyện gì, sao cậu lại tới đây? Bây giờ còn đang là giờ thi mà."
"Tôi nghe nói cậu gian lận..." Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thần nhìn cô chăm chú, thanh âm có chút lạnh, "Là giáo viên hiểu lầm hay là có người nhằm vào cậu?"
Đông Lộ nhìn khuôn mặt ủ rũ của hắn, nhất thời nói không ra lời.
Cô không nghĩ tới chuyện này lại truyền tới tai Thẩm Thần nhanh như vậy, hắn còn chạy từ bên kia tới.
Thậm chí cái gì cũng không hỏi đã kết luận là cô không gian lận.
"Sao cậu biết tôi không gian lận?" Thanh âm cô rất nhẹ, một chút liền tản ở trong không khí.
"Cậu học hành miệt mài như vậy, có cho cậu đáp án cậu cũng sẽ không chép, sao có thể gian lận?" Thẩm Thần nhướng mày, ăn ngay nói thật.
"Cậu đi qua văn phòng sao?" Hắn hỏi, "Thầy giáo nói gì, nếu có cần thì tôi có thể làm chứng."
"Cậu cũng không có ở hiện trường, sao có thể làm chứng?" Đông Lộ bị hắn chọc cười, khóe môi hơi cong lên, "Đã không sao nữa rồi, cậu mau về thi đi."
Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời giống như có thể hòa tan tuyết mùa đông, mắt ngọc mày ngài, không hiểu sao lại có cảm giác cô càng xinh đẹp hơn.
Thẩm Thần xem tới không chớp mắt, đầu quả tim cũng trở nên tê dại, bỗng nhiên rất muốn ôm cô, là một loại xúc động mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Nhìn dáng vẻ thì giống như chuyện gian lận đã được giải quyết.
Cho nên ôm một cái, hẳn là cũng không sao đi.
"Sao cậu không nói gì?" Đông Lộ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, mắt đen thâm trầm, không khỏi đẩy hắn một cái, "Mau về đi, kỳ thi giữa kỳ này không giống với thi trắc nghiệm bình thường, nếu cậu lại thi rớt nữa thì cứ chờ bị đuổi ra khỏi lớp trọng điểm đi."
Tay cô duỗi lại đây, trong nháy mắt Thẩm Thần không kiềm chế được nắm lấy bàn tay non mềm của cô, đem cô kéo vào trong ngực, đôi mắt gắt gao ôm lấy cô, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô, hắn cười khẽ ra tiếng, hơi thở phả vào bên tai Đông Lộ, "Cậu không muốn tôi rời khỏi lớp này sao?"
!!??
Lỗ tai Đông Lộ giống như bị thiêu đốt, phản ứng lại thì vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi, dùng sức đẩy hắn, "Câu buông tôi ra!"
Về điểm này thì chút sức lực của cô đối với hắn chỉ như cào ngứa.
Thẩm Thần cười tới không biết xấu hổ, ôm người không buông tay, "Không buông, cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã."
Đồ không biết xấu hổ!
Đông Lộ nghiến răng nghiến lợi, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, liền quýnh lên, chân đá vào đầu gối hắn.
Thẩm Thần kêu một tiếng, bất đắc dĩ mà buông cô ra, ủy khuất nói thầm, "Bạn học nhỏ, cậu thật tàn nhẫn."
Một chút cũng không nhẹ tay với hắn.
Người đằng sau đã đi tới, đúng là La Nhạc Phúc, ông nhìn thấy hai người bọn họ liền sửng sốt, "Các em là..."
Tầm mắt chuyển tới trên người Thẩm Thần, tức khắc liền trở nên phẫn nộ, nói: "Thẩm Thần, không phải bây giờ đang là giờ thi sao? Sao lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua." Thẩm Thần bị quấy rầy chuyện tốt, có chút khó chịu.
"Đi ngang qua em gái cậu!" La Nhạc Phúc tức giận, rốt cuộc cũng bị tức đến chửi bậy một câu, "Trước kia em đã đồng ý gì với thầy, quên rồi? Còn không mau lăn trở về phòng thi!"
Thẩm Thần vừa định nói hắn đã làm xong bài rồi thì lại nghe Đông Lộ nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu mau quay về đi, đừng làm thầy cô thêm phiền."
Giọng nói cô dừng một chút, dời mắt đi: "Cố lên, thi tốt nhé."
Nghe thì giống như một lời cổ vũ bình thường.
Nhưng Thẩm Thần lại nghe ra ý ngầm trong lời nói của cô.
Cố lên, thi tốt nhé.
Tôi không muốn cậu rời đi.
Khóe miệng Thẩm Thần nhịn không được cong lên, vô số lời nói tràn tới miệng lại chỉ hóa thành một chữ...
"Ừ."
***
Đông Lộ trở lại phòng thi thì bên trong vẫn còn đang làm bài, giáo viên nhìn thấy cô cũng không nói gì, bảo cô trở lại chỗ làm bài là được.
Đông Lộ ngồi xuống, trên bàn đã được đặt sẵn bài thi, cô cầm bút bắt đầu viết.
Phát hiện viết không ra mực.
Không phải bút nước của cô?
Đông Lộ nhíu mày, lại tìm ở trên bàn, cô nhớ là cô mang theo hai cái bút, một cái đã không thấy đâu nữa rồi.
Hết cách, cô đành nhấc tay nói cho giáo viên coi thi.
Giáo viên giúp cô mượn bút của bạn học khác, còn dặn dò: "Về sau đi thi nhớ mang nhiều thêm một cái nữa đấy."
Cô có mang, nhưng không thấy.
Đông Lộ có chút buồn bực, nhưng vẫn gật đầu nói cảm ơn, sau đó căn thời gian làm bài thi, có thể làm được chút nào thì hay chút ấy, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Quả nhiên, cô chỉ viết được một nửa thì chuông đã reo rồi.
Đông Lộ cũng không cố viết thêm, cùng những bạn học khác đi lên nộp bài thi.
Lúc thu dọn đồ đạc, cô hỏi nam sinh ngồi bên cạnh mình, "Cậu có nhìn thấy bút tôi để trên bàn không? Màu xanh lục."
Nam sinh nghĩ một lát: "Sau khi thi Văn xong Từ Nhu có tới đây, cầm lấy cái gì ở chỗ cậu thì phải, chắc là bút ấy."
Từ Nhu là giáo hoa, rất có danh tiếng trong trường, đa số mọi người đều quen biết cô ta.
Đông Lộ hỏi xong liền thấy Từ Nhu đi về phía cô, mềm mại cười nói: "Đông Lộ, ngại quá, bút tớ hết mực rồi, cho nên mới mượn của cậu dùng một chút."
Cô ta nói xong liền trả bút lại cho cô.
Màu xanh lục.
Chính là cái bút bị mất của Đông Lộ.
Đông Lộ nhìn cô ta một lát, nhận lấy bút nói: "Không sao."
Từ Nhu cười cười, vừa muốn đi thì Đông Lộ đã mở miệng: "Nhưng tôi hy vọng về sau nếu cậu lấy thứ gì của tôi thì có thể nói với tôi một tiếng, đừng tự tiện chạm vào."
Từ Nhu có chút không biết làm sao, "Tớ cho rằng chúng ta là bạn bè."1
Đông Lộ nhìn cô ta, ánh mắt xa cách, "Là bạn bè, cho nên tôi tôn trọng cậu, chưa từng chạm vào đồ cậu chưa cho tôi chạm, hy vọng cậu cũng có thể sử dụng thái độ tương tự, tôn trọng tôi một chút."
Mặt ngoài La Nhạc Phúc có vẻ khiêm tốn nhưng nội tâm lại rất đắc chí, tiếc nuối duy nhất chính là vẫn chưa có đối tượng, một cành hoa chậm chạp mãi không thấy nở đóa nào.
Đối với kỳ thi lần này, ông đối với đám nhóc nhà mình vẫn rất có tự tin, một chút cũng không hề hoảng hốt, đang chậm rãi thưởng thức trà cây kim ngân thì liền nhìn thấy đồng nghiệp dắt theo một nữ sinh tiến vào, lại còn là học sinh lớp mình.
La Nhạc Phúc phun hết trà trong miệng ra, "Đông Lộ? Em sao thế?"
Sắc mặt Trương Lan Cúc lạnh lùng, "Em ấy bị tôi phát hiện gian lận còn không thừa nhận, thầy La, em ấy là học sinh lớp thầy đúng không? Nhìn xem, đây là học sinh tốt mà thầy dạy dỗ ra đấy!"
"Em không gian lận, sao phải thừa nhận chứ?" Đông Lộ không có nửa điểm hoảng loạn, khí thế cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Cô cảm thấy thực hoang đường.
Nhìn cũng biết cô bị vu oan, thế nhưng cũng sẽ có người tin, lúc tờ giấy kia ném ở trên bàn cô, cô vừa nghĩ liền biết là Triệu Cầm đang giở trò quỷ, nhưng Trương Lan Cúc căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp thu bài thi của cô, đem cô đưa tới nơi này.
Cô vẫn không thể hiểu nổi.
"Cô tận mắt nhìn thấy, tờ giấy kia vẫn còn ở đây, hơn nữa có người còn nhìn thấy em đang quay phao, nhân chứng vật chứng đều có đây, chẳng lẽ là chúng tôi vu hãm em hay sao?" Trương Lan Cúc rất ghét những người gian lận, nói chuyện cũng không hề khách khí.
Đông Lộ nhàn nhạt hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng ạ?"
"Em..."
"Được rồi, đừng cãi nữa." La Nhạc Phúc bị hai người làm cho phình cả đầu, xua xua tay đánh gãy lời nói của hai người, "Đầu tiên, cô Trương, tôi tin tưởng học sinh lớp tôi không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này, hơn nữa biểu hiện từ trước tới nay của Đông Lộ đều rất tốt, học hành cũng rất dụng tâm, không có chuyện em ấy sẽ gian lận, trước khi sự việc chưa được làm rõ thì đừng vội kết luận như vậy."
"Còn có Đông Lộ, em nói em không gian lận, có chứng cứ gì không? Em nói hết ra đi, nếu em bị oan thì thầy nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho em!"
La Nhạc Phúc hòa ái nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, ngữ khí khinh thanh tế ngữ*, chỉ sợ nói to sẽ khiến cô sợ hãi.
*Khinh thanh tế ngữ: Lời nói nhỏ nhẹ.
Đông Lộ vẫn luôn là học sinh mà ông thích nhất, có tính kiên trì, lại nỗ lực, chăm chỉ hiếu học, từ tận đáy lòng ông vẫn luôn tin cô sẽ không gian lận.
"Em có chứng cứ." Đông Lộ nói.
"Cái gì?" Hai thầy cô đồng thời mở miệng.
"Em muốn xem tờ giấy kia trước." Đông Lộ nhìn Trương Lan Cúc.
Trương Lan Cúc đem tờ giấy đưa cho cô.
Đông Lộ mở giấy ra, đặt ở trên bàn.
Tờ giấy không lớn, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trong là một đoạn thơ cổ.
Đáng nhắc tới chính là thơ cổ không được viết tay mà là được photo ra, có vẻ đặt biệt chỉnh tề, giống như là được cắt chứ không phải dùng tay xé ra.
Đông Lộ hơi hơi kinh ngạc, cô đã quá xem thường Triệu Cầm rồi, vốn cho là cô ta nhất thời nảy lòng tham hãm hại cô, kết quả lại đã có chủ mưu từ lâu.
Cô vốn định từ nét chữ mà phân tích ra người viết, nhưng xem ra không thể dùng được nữa.
Tâm tư Đông Lộ chuyển liên tục, nhưng trên mặt vẫn không hề gợn sóng như cũ, "Hai người xem, người bình thường làm phao có cần thiết phải đi photo ra sao, tốn công vô ích."
"Cho nên chỉ có một khả năng, có người cố ý hãm hại em, sợ bị nhận ra chữ mới không dám viết tay."
Biểu tình La Nhạc Phúc chậm rãi ngưng lại.
Trương Lan Cúc không đổi sắc mặt, vẫn một mực chắc chắn là cô gian lận, "Vậy cũng có khả năng em đề phòng vạn nhất mà cố ý photo ra, để nhỡ có bị bắt được như bây giờ thì còn có thể giảo biện!"
Đông Lộ hoài nghi với chỉ số thông minh này của cô ấy sao có thể làm giáo viên được, "Cô nhìn lại bài thi của em đi ạ."
Trương Lan Cúc ngẩn ra, La Nhạc Phúc đã đoạt lấy bài thi trong tay cô ấy, nhìn một lúc, sau đó biểu tình lập tức buông lỏng.
"Cô Trương, cái này là chứng cớ, Đông Lộ tuyệt đối không có khả năng gian lận, cô xem, thơ cổ em ấy cũng đã viết xong rồi, hơn nữa hai đoạn thơ cổ cũng không giống nhau." La Nhạc Phúc cười.
Trương Lan Cúc: "Vậy thì sao? Cái này chỉ có thể chứng minh là vận khí em ấy không tốt, không phao trúng đề mà thôi!"
La Nhạc Phúc: "Cô Trương, đây là cô không đúng rồi, nếu như em ấy làm phao thì ngay từ lúc nhìn đề em ấy đã biết là mình không làm phao của đề này rồi, nếu biết vậy thì cần gì phải mở ra xem nữa?"
"Hơn nữa trước khi tờ giấy này ném tới thì em đã viết xong thơ cổ, có cần phải cố ý lúc cô đi ngang qua mới mở tờ giấy ra, sau đó để cô phát hiện ra em sao?" Đông Lộ lại bổ sung thêm.
Trương Lan Cúc bình tĩnh lại, cũng cảm thấy bọn họ nói rất có đạo lý, trên mặt liền hiện ra vẻ xấu hổ, nói với Đông Lộ: "Xin lỗi em, lúc ấy cô không nghĩ nhiều được như vậy, vu oan cho em rồi, thật ngại quá."
Đông Lộ không nói chuyện, biểu tình lãnh đạm.
La Nhạc Phúc ho một tiếng, vỗ vỗ vai cô, "Được rồi, cô giáo cũng đã xin lỗi em rồi, em đừng quá để ý nữa, có biết là ai vu oan cho em không?"
Đông Lộ: "Người vừa ăn cắp vừa la làng."
La Nhạc Phúc nhìn về phía Trương Lan Cúc, cô ấy có chút nan kham, xoay người đi ra ngoài cửa, "Tôi đi mang em ấy tới đây."
Bài thi môn Toán mới bắt đầu không lâu thì Triệu Cầm đã bị mang tới đây, thấy sự tình bại lộ, lúc bắt đầu cô ta còn sống chết không nhận, nhưng chứng cứ lại vô cùng rõ ràng, rốt cuộc cô ta cũng luống cuống, đem mọi chuyện nói hết ra.
Cô ta chính là nhìn không vừa mắt Đông Lộ cho nên mới nghĩ ra cách này để chỉnh cô.
La Nhạc Phúc tức đến run người, "Em mới bao lớn hả? Tâm địa đã hư như vậy rồi, ngày mai gọi phụ huynh của em tới gặp tôi, tôi muốn nói chuyện với bọn họ, những môn tiếp theo em cũng không cần thi nữa, về nhà tỉnh táo lại viết kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi!"
Triệu Cầm sợ đến bật khóc, bình thường dù cô ta có tác oai tác quái thế nào thì rốt cuộc vẫn là học sinh, cô ta hoang mang lo sợ nói xin lỗi với Đông Lộ, nói là sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa.
Đông Lộ không hề đồng tình, "Dám làm thì dám chịu, đây là cậu tự chuốc lấy."
La Nhạc Phúc là thật sự bị tức giận, hình như là còn muốn đem chuyện này báo cáo cho lãnh đạo nhà trường.
Đông Lộ cũng không quản chuyện sau đó nữa, rời khỏi văn phòng trở lại phòng thi, bây giờ về còn có thể tham gia bài thi môn Toán.
Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu, thế mà lại thấy được Thẩm Thần, hắn giống như một đường chạy thẳng tới đây, cổ áo hơi loạn, mồ hôi theo cái trán chảy dọc xuống, tóc đen dính ở trên thái dương.
Đông Lộ hoảng hốt: "Sao cậu lại..."
"Cậu không sao chứ?" Thẩm Thần bình phục hô hấp, nhìn thấy cô bình an không có việc gì, sắc mặt mới hơi hòa hoãn.
Đông Lô không hiểu, "Tôi có thể có chuyện gì, sao cậu lại tới đây? Bây giờ còn đang là giờ thi mà."
"Tôi nghe nói cậu gian lận..." Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thần nhìn cô chăm chú, thanh âm có chút lạnh, "Là giáo viên hiểu lầm hay là có người nhằm vào cậu?"
Đông Lộ nhìn khuôn mặt ủ rũ của hắn, nhất thời nói không ra lời.
Cô không nghĩ tới chuyện này lại truyền tới tai Thẩm Thần nhanh như vậy, hắn còn chạy từ bên kia tới.
Thậm chí cái gì cũng không hỏi đã kết luận là cô không gian lận.
"Sao cậu biết tôi không gian lận?" Thanh âm cô rất nhẹ, một chút liền tản ở trong không khí.
"Cậu học hành miệt mài như vậy, có cho cậu đáp án cậu cũng sẽ không chép, sao có thể gian lận?" Thẩm Thần nhướng mày, ăn ngay nói thật.
"Cậu đi qua văn phòng sao?" Hắn hỏi, "Thầy giáo nói gì, nếu có cần thì tôi có thể làm chứng."
"Cậu cũng không có ở hiện trường, sao có thể làm chứng?" Đông Lộ bị hắn chọc cười, khóe môi hơi cong lên, "Đã không sao nữa rồi, cậu mau về thi đi."
Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời giống như có thể hòa tan tuyết mùa đông, mắt ngọc mày ngài, không hiểu sao lại có cảm giác cô càng xinh đẹp hơn.
Thẩm Thần xem tới không chớp mắt, đầu quả tim cũng trở nên tê dại, bỗng nhiên rất muốn ôm cô, là một loại xúc động mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Nhìn dáng vẻ thì giống như chuyện gian lận đã được giải quyết.
Cho nên ôm một cái, hẳn là cũng không sao đi.
"Sao cậu không nói gì?" Đông Lộ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, mắt đen thâm trầm, không khỏi đẩy hắn một cái, "Mau về đi, kỳ thi giữa kỳ này không giống với thi trắc nghiệm bình thường, nếu cậu lại thi rớt nữa thì cứ chờ bị đuổi ra khỏi lớp trọng điểm đi."
Tay cô duỗi lại đây, trong nháy mắt Thẩm Thần không kiềm chế được nắm lấy bàn tay non mềm của cô, đem cô kéo vào trong ngực, đôi mắt gắt gao ôm lấy cô, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô, hắn cười khẽ ra tiếng, hơi thở phả vào bên tai Đông Lộ, "Cậu không muốn tôi rời khỏi lớp này sao?"
!!??
Lỗ tai Đông Lộ giống như bị thiêu đốt, phản ứng lại thì vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi, dùng sức đẩy hắn, "Câu buông tôi ra!"
Về điểm này thì chút sức lực của cô đối với hắn chỉ như cào ngứa.
Thẩm Thần cười tới không biết xấu hổ, ôm người không buông tay, "Không buông, cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã."
Đồ không biết xấu hổ!
Đông Lộ nghiến răng nghiến lợi, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, liền quýnh lên, chân đá vào đầu gối hắn.
Thẩm Thần kêu một tiếng, bất đắc dĩ mà buông cô ra, ủy khuất nói thầm, "Bạn học nhỏ, cậu thật tàn nhẫn."
Một chút cũng không nhẹ tay với hắn.
Người đằng sau đã đi tới, đúng là La Nhạc Phúc, ông nhìn thấy hai người bọn họ liền sửng sốt, "Các em là..."
Tầm mắt chuyển tới trên người Thẩm Thần, tức khắc liền trở nên phẫn nộ, nói: "Thẩm Thần, không phải bây giờ đang là giờ thi sao? Sao lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua." Thẩm Thần bị quấy rầy chuyện tốt, có chút khó chịu.
"Đi ngang qua em gái cậu!" La Nhạc Phúc tức giận, rốt cuộc cũng bị tức đến chửi bậy một câu, "Trước kia em đã đồng ý gì với thầy, quên rồi? Còn không mau lăn trở về phòng thi!"
Thẩm Thần vừa định nói hắn đã làm xong bài rồi thì lại nghe Đông Lộ nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu mau quay về đi, đừng làm thầy cô thêm phiền."
Giọng nói cô dừng một chút, dời mắt đi: "Cố lên, thi tốt nhé."
Nghe thì giống như một lời cổ vũ bình thường.
Nhưng Thẩm Thần lại nghe ra ý ngầm trong lời nói của cô.
Cố lên, thi tốt nhé.
Tôi không muốn cậu rời đi.
Khóe miệng Thẩm Thần nhịn không được cong lên, vô số lời nói tràn tới miệng lại chỉ hóa thành một chữ...
"Ừ."
***
Đông Lộ trở lại phòng thi thì bên trong vẫn còn đang làm bài, giáo viên nhìn thấy cô cũng không nói gì, bảo cô trở lại chỗ làm bài là được.
Đông Lộ ngồi xuống, trên bàn đã được đặt sẵn bài thi, cô cầm bút bắt đầu viết.
Phát hiện viết không ra mực.
Không phải bút nước của cô?
Đông Lộ nhíu mày, lại tìm ở trên bàn, cô nhớ là cô mang theo hai cái bút, một cái đã không thấy đâu nữa rồi.
Hết cách, cô đành nhấc tay nói cho giáo viên coi thi.
Giáo viên giúp cô mượn bút của bạn học khác, còn dặn dò: "Về sau đi thi nhớ mang nhiều thêm một cái nữa đấy."
Cô có mang, nhưng không thấy.
Đông Lộ có chút buồn bực, nhưng vẫn gật đầu nói cảm ơn, sau đó căn thời gian làm bài thi, có thể làm được chút nào thì hay chút ấy, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Quả nhiên, cô chỉ viết được một nửa thì chuông đã reo rồi.
Đông Lộ cũng không cố viết thêm, cùng những bạn học khác đi lên nộp bài thi.
Lúc thu dọn đồ đạc, cô hỏi nam sinh ngồi bên cạnh mình, "Cậu có nhìn thấy bút tôi để trên bàn không? Màu xanh lục."
Nam sinh nghĩ một lát: "Sau khi thi Văn xong Từ Nhu có tới đây, cầm lấy cái gì ở chỗ cậu thì phải, chắc là bút ấy."
Từ Nhu là giáo hoa, rất có danh tiếng trong trường, đa số mọi người đều quen biết cô ta.
Đông Lộ hỏi xong liền thấy Từ Nhu đi về phía cô, mềm mại cười nói: "Đông Lộ, ngại quá, bút tớ hết mực rồi, cho nên mới mượn của cậu dùng một chút."
Cô ta nói xong liền trả bút lại cho cô.
Màu xanh lục.
Chính là cái bút bị mất của Đông Lộ.
Đông Lộ nhìn cô ta một lát, nhận lấy bút nói: "Không sao."
Từ Nhu cười cười, vừa muốn đi thì Đông Lộ đã mở miệng: "Nhưng tôi hy vọng về sau nếu cậu lấy thứ gì của tôi thì có thể nói với tôi một tiếng, đừng tự tiện chạm vào."
Từ Nhu có chút không biết làm sao, "Tớ cho rằng chúng ta là bạn bè."1
Đông Lộ nhìn cô ta, ánh mắt xa cách, "Là bạn bè, cho nên tôi tôn trọng cậu, chưa từng chạm vào đồ cậu chưa cho tôi chạm, hy vọng cậu cũng có thể sử dụng thái độ tương tự, tôn trọng tôi một chút."