-
Chương 207: Lời cuối sách (1)
Mùa đông đã qua, cuối mùa xuân đầu mùa hè, trời trong nắng ấm, mây trôi nước chảy.
Ngồi bên cạnh ao, tựa vào gốc cây, Tống Ngâm Tuyết lười nhác phơi nắng, nàng hơi híp mắt lại, thần sắc thản nhiên.
Đảo mắt đã đi tới nơi này một năm rồi, trong một năm này, nàng đã làm nhiều đại sự, giả chết, khởi nghĩa, báo thù, thành thân, đương nhiên phải tính cả đứa bé ba tháng trong bụng này. . . . . .
Đến nay nàng vẫn chưa nghĩ ra, làm thế nào mà nàng lại mang thai? Tuy nàng có hoan ái cùng tám tên kia, nhưng sau mỗi lần nàng đều có biện pháp phòng tránh mà.
Làm một cô gái hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng không muốn có con sớm như vậy, hơn nữa tuổi thật của thân thể này còn chưa qua mười tám, sớm như vậy đã có em bé…, không biết có chịu nổi không đây?
Chính là ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng cũng có lúc bỏ sót, xem đi, hôm nay thực sự mang bầu rồi, có muốn khóc cũng không biết tìm ai? Buồn bực quá! Sớm biết như vậy nàng đã bắt mấy tên nam nhân kia triệt để cấm dục cho rồi!
Tống Ngâm Tuyết dựa vào gốc cây, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đẹp mắt hơi nhíu lại, cho thấy trong lòng nàng đang khó chịu, hình như còn hơi tức giận.
Ngày ấy Tuyệt thánh đã đến đây, câu đầu tiên đã phán nàng đang mang thai, lúc đầu nàng còn không tin, Vô Song cũng không tin, bởi vì hắn luôn có thói quen bắt mạch cho nàng, cũng không phát hiện ra có gì dị thường, cho nên đương nhiên là không tin.
Thấy những người khác không tin, Tuyệt thánh cũng cười cười không để ý, bày ra bộ dạng “Vậy coi như ta chưa nói”, thái độ làm cho người ta khó hiểu.
Lần này Tuyệt thánh đến, cũng không dừng lại quá lâu, ông ấy nói chẳng qua mình đi ngang qua đây, nhớ tới còn có một nha đầu là Tống Ngâm Tuyết, cho nên thuận tiện sang đây xem nàng đã chết hay chưa? Nếu chết rồi, thì phải đi viếng mộ; nếu chưa chết, thì ông tiếp tục dạo chơi. . . . . .
Đối mặt với sự “thẳng thắn” của Tuyệt thánh, tám người đều chảy mồ hôi lạnh đầu đầu, bừng tỉnh hiểu được sơ dĩ người ngọc của bọn hắn quái đản như vậy, đều là vì được Tuyệt thánhdốc lòng dạy dỗ!
Nhưng bọn họ không biết, kỳ thật Tống Ngâm Tuyết này không phải Tống Ngâm Tuyết kia, dù cho không có Tuyệt thánh, nàng cũng vẫn quái đản, giảo hoạt vô lương!
Đối với Tuyệt thánh, Tống Ngâm Tuyết không biết là nên cảm tạ hay là nên hận! Người này, là ân sư dạy dỗ nàng, về lý nàng nên tôn kính! Chính là ông ta đồng thời cũng xếp đặt cho nàng không ít chướng ngại!
Nếu không vì ông ấy, Nhữ Dương quận chúa sẽ không phải chịu bị nỗi khổ hai luồng chân khí xung đột? Tuy về sau nhân họa được phúc mà có được tuyệt thế võ công, nhưng bản thân Nhữ Dương quận chúa, quả thực là đã hương tan ngọc nát.
Ông cho nàng Huyền Mặc lệnh, giúp đỡ nàng rất nhiều, nhưng ông ấy lại dạy Thủy Nhược mai võ công, làm hại ca ca bị nữ nhân kia bắt đi, còn vì thế mà bị đánh không ít roi.
Tuyệt thánh quái đản, từ trước đến nay luôn thích gì làm nấy, trong lòng ông ấy, cho tới bây giờ hoàn toàn không phân đúng sai, chỉ cần ông ấy muốn, ông ấy sẽ làm; không muốn, thì ai nói cũng không được!
Bất quá tuy là như thế, Tống Ngâm Tuyết vẫn biết trong lòng Tuyệt thánh, nàng cũng có một vị trí đặc biệt! Giống như Thủy Nhược Mai ngày đó đã nói, ông truyền cho nàng võ công, cho nàng Huyền Mặc lệnh, mà những người khác, lại không có gì cả!
Tuyệt thánh để ý đến nàng, bằng không sẽ không hành động khác thường như thế. Mặc dù phương pháp biểu đạt của ông có lẽ hơi vụng về, nhưng tâm ý trong đó, nàng vẫn hiểu được.
Tuyệt thánh nói lần này ông đến là thuận tiện ghé qua? Những lời này lừa gạt người khác còn được, nhưng muốn lừa gạt Tống Ngâm Tuyết, chỉ sợ là hơi khó?
Chắc ông đã biết tin Thủy Nhược Mai đối nghịch với nàng, cho nên không yên lòng tới đây xem chứ gì? Hừ, còn không chịu thừa nhận sao? Chẳng lẽ là thẹn thùng? Ặc
đã lớn tuổi như vậy rồi!
Nếu chỉ nhìn dung mạo tuấn mỹ tiêu sái của Tuyệt thánh, bất cứ kẻ nào cũng không đoán ra kỳ thật ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng Tống Ngâm Tuyết biết rõ, cho nên luôn vô ý nhắc nhở cái chuyện”già” của ông
~Tống Ngâm Tuyết mở miệng giữ Tuyệt thánh ở lại hai ngày, kết quả mới ở một ngày ông đã hô to nhàm chán, than thở bên ngoài có cảnh núi sông chờ ông đi xem, làm sao có thể lãng phí thời gian ngồi trong phủ? Tống Ngâm Tuyết khinh bỉ! Mới ở một ngày đã bảo là lãng phí thời gian sao? Ông lão này cũng thích nói đùa quá?
Ngày hôm sau Tuyệt thánh đã đòi đi, cũng không chịu để ai tiễn đưa, chỉ bảo Tống Ngâm Tuyết đi một đoạn cùng ông ấy.
Một đoạn này, hai người đi vô cùng trầm mặc, ai cũng không mở miệng, nhưng trong lòng đều tự biết, tất cả mọi chuyện cũng không cần nói thêm lời nào .
Lúc chia tay, Tuyệt thánh đánh Tống Ngâm Tuyết một chưởng, Tống Ngâm Tuyết trừng mắt hỏi ông ấy muốn làm gì? Mà sau khi nghe vậy, đối phương lại thay đổi thái độ, cười vô cùng sáng lạng đáng đánh đòn.
“Nha đầu có nhiều phu quân như vậy, vốn đã khó sắp xếp ổn thỏa, hôm nay lại mang thai, những nam nhân kia càng phải chịu khổ! Chuyện cá nước thân mật, vốn là niềm vui của đời người, nếu gạt hẳn qua một bên thì quá tàn nhẫn, cho nên ta truyền cho ngươi một luồng nội tức, để nó hình thành một lực lương bảo vệ trong bụng ngươi, đợi sau khi thai nhi được ba tháng, ổn định rồi, ngươi có thể không cần cố kỵ, sợ hoạt động tình dục làm nó bị thương nữa. . . . . .”
Bởi vì mang thai, cho nên nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện phòng the, ý của Tuyệt thánh là chỉ cần chờ thêm ba tháng, con nàng có luồng nội tức kia bảo vệ, nàng có thể không cần lo lắng sợ làm bé bị thương, mà cùng tám nam nhân kia. . . . . .
Nnd, từ khi nào thì Tuyệt thánh cũng biến thành bà tám như vậy chứ ? Chẳng lẽ thật sự là gần mực thì đen sao? Hừ, không phải! Bản chất người này vốn đã xấu xa sẵn rồi!
Tuyệt thánh vừa dứt lời liền xoay người nhảy đi, để lại Tống Ngâm Tuyết mặt đen thui thúi hoắc bất mãn đứng đó!
Bảy ngày sau, cuối cùng Vô Song cũng chẩn ra hỉ mạch của Tống Ngâm Tuyết, lập tức sắc mặt trở nên phức tạp. Những người khác cũng vậy, đều là lạ, vừa vui vẻ, mà lại không vui.
Lúc đầu Mặc Lương không phản ứng kịp, không hiểu nguyên nhân? Cười ha ha chế nhạo y thuật của Vô Song kém cỏi, chẩn cái hỉ mạch cũng chẩn không ra, nên dẹp luôn nghề y cho rồi.
Nhưng khi hắn hiểu được ý nghĩa của thần sắc bất đắc dĩ phức tạp trên mặt mọi người, không khỏi buồn bực la hét ồn ào: “Tên khốn chết tiệt nào làm cho Tuyết Nhi mang thai vậy? Lúc này mới thành thân chưa được bao lâu, bình thường đã không đủ! Bây giờ thì tốt quá rồi, trực tiếp tuyên án tử hình luôn!”
Ba tháng kế tiếp, mỗi ngày Tống Ngâm Tuyết đều đối diện với tám cái mặt u oán, bởi vì thật sự không thể làm con bị thương, cho nên bọn họ đều không có vô lại mở miệng, chỉ yên lặng nhìn, mặc dù mắt phóng tinh quang, nhưng không còn cách nào khác. . . . . .
Người mang thai ba tháng thì cũng chưa lộ bụng, cho nên dáng người Tống Ngâm Tuyết vẫn duyên dáng, nóng bỏng như vậy, lần nào cũng trêu chọc tám nam nhân kia nửa đêm bật dậy xông ra ngoài tắm nước lạnh, bộ dạng chật vật vì có ham muốn mà không thể phát tiết.
Ai, tự làm tự chịu, ai cũng không giúp được!
Rõ ràng có thể nhắm mắt làm ngơ, mọi người tách ra ngủ, nhưng bọn họ lại không chịu, nhất quyết chia ra mỗi người ngủ cùng nàng một đêm! Kết quả thế nào? Buổi tối mỗi ngày đều có người không chịu nổi lao ra tắm, chạy tới chạy lui ồn ào khiến Tống Ngâm Tuyết trợn trắng mắt, bất mãn hét lên: “Này, có để cho người ta ngủ hay không đây!”
Thời gian cấm dục, Tống Ngâm Tuyết rất thoải mái tự tại, không cần để ý tới ham muốn của những nam nhân kia nữa, cảm giác rất hài lòng, vụng trộm vui mừng.
Trong bụng có một sinh mệnh bé bỏng đang phát triển, không biết tại sao, Tống Ngâm Tuyết rõ ràng cảm thấy mẫu tính của mình cũng nhiều hơn trước.
Trước kia nàng không nghĩ tới có một ngày mình có thể dịu dàng đến như vậy, cho dù khi ở cạnh những nam nhân kia cũng chưa từng. Nhưng hiện tại, khi vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng của nàng, rất mềm mại, mềm đến tựa hồ có thể hòa tan tất cả mọi thứ.
Khép hờ mắt, đón gió, từ khi mang thai đến nay, nàng bắt đầu thấy uể oải, thậm chí không muốn động đậy. Vô Song nói đây là phản ứng ốm nghén, không có vấn đề gì, kỳ thật là một cô gái thế kỷ hai mốt, những chuyện này cho dù hắn không nói, chính nàng cũng biết.
Gần đây trong đêm, nàng luôn mơ thấy một tiên tử tên là Cửu công chúa, nàng ta một mình hạ phàm, vụng trộm đùa giỡn tám nam tử nhân gian.
Tuy Tống Ngâm Tuyết không thấy rõ tướng mạo của tiên tử kia, nhưng tám người mà nàng ta đùa giỡn kia, nàng lại nhận biết toàn bộ! A, chẳng phải là tám vị phu quân của nàng đấy sao?
Nnd, ngay cả tiên tử mà cũng tới giành chồng với nàng! Chuyện này không khỏi quá kỳ cục?
Tống Ngâm Tuyết phẫn nộ, rất muốn tiến lên ngăn lại, chính là không biết vì sao, chỉ cần nàng đến gần, nàng sẽ có loại cảm giác mình chính là tiên tử kia! Nhưng mỗi khi đến lúc đó, Diêm Vương chết tiệt kia sẽ không sợ chết chạy đến quấy rầy, cùng một đám tiểu quỷ ca hát, la hét: “Hi ha hô, hô hô ha ha, ô ô. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết không nói gì, buồn bực xoay người bước đi, lúc này, nàng không bao giờ muốn mơ giấc mơ làm tiên tử nữa! Bởi vì nàng thật sự không muốn Diêm Vương la hét “Hi ha ha” thảm thiết như như giết heo. ( Nguyên nhân chuyện này mới tham khảo《 Phiên ngoại Nhữ Dương quận chúa》)
Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, điều chỉnh tư thế, muốn tiếp tục lười biếng phơi nắng, chính là lúc này, một cánh tay ấm áp có lực đã nhốt chặt nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Là Minh Tịnh!
“Sao chỉ có một mình chàng?” Cũng không mở mắt ra, Tống Ngâm Tuyết nói nhỏ.
Nghe vậy, Minh Tịnh cười tà mị, trên gương mặt luôn thong dong bình tĩnh lộ rõ vẻ giảo hoạt, “Bọn họ đi ra ngoài có việc rồi, một lát mới về.”
“Là chàng âm thầm bày kế phải không?” Tống Ngâm Tuyết không cần mở mắt, cũng biết biểu lộ trên mặt Minh Tịnh lúc này, không hiểu được trong lòng người này đang tính toán cái gì, rõ ràng cứ như tên trộm.
“Cũng không thể coi là vậy nha, là tự bọn họ muốn đi mà. Ta chỉ nói là Thiên Linh tự rất linh thôi, ngoài ra cũng không nói cái gì khác. . . . . .”
“Bọn họ đều đi cả sao, chỉ còn lại một mình chàng?” Nghe đến đó, Tống Ngâm Tuyết có chút kinh ngạc, không khỏi mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Minh Tịnh cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười kia bao hàm trêu đùa và trách móc, vang lên bên tai Tống Ngâm Tuyết: “Tuyết Nhi không thể giao hoan, bọn họ để một mình ta ở lại, căn bản cũng không có gì đáng lo. . . . . .”
Hơi thở mềm nhẹ của Minh Tịnh, nhẹ nhàng thổi lên vành tai của Tống Ngâm Tuyết, cảm giác ngưa ngứa tê dại, lúc này, cánh tay hắn không khỏi ôm chặt hơn, mập mờ nói: “Tuyết Nhi, ta muốn . . . . . .”
Hứ? Muốn? Nàng mặc kệ!
“Minh Tịnh, ta đang mang thai, không thể. . . . . .”
“Tuyết Nhi, đừng cho là ta không biết, Tuyệt thánh cho nàng cái gì? Rõ ràng ba tháng sau là có thể. . . . . .” Há miệng ngậm lấy vành tai người ngọc, nhẹ nhàng liếm cắn, Minh Tịnh nói còn chưa dứt, nhưng ý tứ sâu xa và tình cảm trong đó đã không lời nào có thể miêu tả được.
Minh Tịnh, tên hồ ly này! Hóa ra ngươi đã sớm biết? Cho nên hôm nay cố ý. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết căm giận trong lòng, muốn đưa tay đẩy cánh tay vòng quanh thân thể của mình ra, chính là trận trận tê ngứa mẫn cảm từ vành tai truyền đến, làm cho toàn thân nàng mềm yếu như bùn. Tại sao hình như sau khi mang thai. . . . . . Nàng càng ngày càng nhạy cảm vậy?
Tống Ngâm Tuyết kinh ngạc vì phản ứng của mình, thấy vậy, Minh Tịnh cười xấu xa, ôm lấy nàng, muốn đem nàng đi nơi khác.
“A, Minh Tịnh, chàng muốn dẫn ta đi đâu?”
“Hồ nước nóng.”
Minh Tịnh cúi người, chuẩn xác hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của người ngọc, sau đó cười phúc hắc nói: “Tuyết Nhi, lần đầu tiên của nàng và Vô Song là trong hồ nước nóng, lần trước cứu Tử Sở và Thư Ly cũng là trong hồ nước nóng, cho nên lần này, ta cũng muốn thử.”
Ai cũng nói lòng ghen tỵ của nam nhân vô cùng khủng bố, lời này hoàn toàn chính xác! Trước mắt, còn chưa đợi Tống Ngâm Tuyết kịp phản đối, thân thể của nàng đã bị Minh Tịnh mạnh mẽ bưng lên, bay lên nóc phòng, tiếp đó tự nhiên nhảy tới hồ nước ấm. . . . . .
Quần áo bị Minh Tịnh vô sỉ tuột hết, quăng qua một bên, toàn thân trần truồng, không một mảnh vải bị bỏ xuống ao.
“Minh Tịnh!” Tống Ngâm Tuyết buồn bực, nhìn Minh Tịnh cười nhạt từng cái từng cái cởi bỏ xiêm y của mình, bất mãn kêu lên.
“Tuyết Nhi đừng kêu, ở đây thỉnh thoảng có người tới, nếu vì vậy mà khiến người ta tới xem, đến lúc đó ta không chịu trách nhiệm đâu nha.” Cởi lớp quần áo trói buộc cuối cùng, lộ ra dáng người to lớn đẹp hoàn hảo, Minh Tịnh nhẹ nháy mắt, trêu đùa mà đe dọa vừa cười vừa nói với người ngọc.
Chân, chậm rãi đi xuống ao, vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại trơn bóng của người ngọc, Minh Tịnh động tình, hô hấp không khỏi nặng nề hơn, cúi người áp vào môi nàng.
“Ưm. . . . . .”
Thân thể bị ôm, môi cũng bị hôn, Tống Ngâm Tuyết chống cự, nhưng hình như không có chút hiệu quả nào.
Vặn vẹo ngăn cản, lại càng khơi dậy dục vọng trong cơ thể Minh Tịnh, hắn buồn bực rên lên một tiếng, càng mút hôn mãnh liệt hơn, sau đó một tay xoa phần mềm mại trước ngực người ngọc, không ngừng vuốt ve, xoa nắn.
“Ư. . . . . .” Một tiếng rên yêu kiều, không khỏi từ trong cổ Tống Ngâm Tuyết bật ra, khiến cho cả khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Nàng làm sao vậy? Rõ ràng không muốn, nhưng thân thể mẫn cảm chết tiệt này, chỉ cần Minh Tịnh vừa chạm vào, nàng sẽ khát vọng nhiều hơn.
“Tiểu bại hoại!” Nghe được tiếng rên yêu kiều của Tống Ngâm Tuyết, tâm tình Minh Tịnh vô cùng tốt, hắn đưa lưỡi dò xét vào trong miệng đối phương, không ngừng tùy ý quấy phá, dây dưa.
Đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua từng ngóc ngách trong miệng người ngọc, kích khởi tình cảm mãnh liệt vô hạn, mà lúc này, bàn tay tà nịnh phủ trên khỏa mềm mại kia cũng không dừng lại, tận tình trêu chọc, bá đạo cướp đoạt!
Đầu ngón tay tìm đến hồng châu, dưới sự trêu đùa nhanh chóng trở nên cứng rắn, lúc này, Minh Tịnh một đường hôn xuống phía dưới, há miệng cắn lấy nó, sau đó không ngừng dùng hàm răng liếm gặm.
“Ưm, Minh Tịnh. . . . . .”
Thân thể vốn đã mẫn cảm, bây giờ lại bị đối phương công kích như vậy, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy trong cơ thể của mình tràn đầy ham muốn, kêu gào bốn phía.
“Hử, muốn sao?”
Minh Tịnh thở hổn hển, căng thẳng không khống chế được hạ thân đang hưng phấn bừng bừng, hắn biết rõ bây giờ hắn không thể vội vàng, bởi vì hắn còn chưa “tra tấn” đủ tiểu yêu tinh hại hắn ngày nhớ khác đêm mong này.
Nước ao nhộn nhạo đánh lên da thịt, tuy đây là hồ nước ấm, nhưng nhiệt độ lúc này cũng không nóng hừng hực như cơ thể hai người.
Minh Tịnh dùng một tay nâng lưng người ngọc, vô cùng cẩn thận, mặc dù biết thai nhi có công lực của Tuyệt thánh bảo vệ, không có việc gì, nhưng động tác vẫn không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Bú liếm đôi gò bồng đảo bởi vì mang thai mà càng đầy đặn tròn trịa của người ngọc, Minh Tịnh mất hồn, trong cơ thể như có trăm ngàn dòng điện!
Hắn trầm mê buông một viên hồng châu ra, tiếp đó lại khi dễ một viên khác, tùy ý hút cắn, không ngừng phát ra tiếng gầm thỏa mãn hạnh phúc.
Dọc theo đường cong duyên dáng của người ngọc chạy xuống phía dưới, trong khi chạy, bàn tay như có ma lực của Minh Tịnh không khỏi đốt lên những đốm lửa dục vọng trên thân thể Tống Ngâm Tuyết, khiến nàng thở gấp ngâm nga không thành tiếng.
Nàng đang làm sao vậy? Chẳng lẽ mang thai thật sự có thể khiến nàng thay đổi đến mức này sao? Trong dĩ vãng, dù động tình thế nào, nàng cũng sẽ không phóng đãng như ngày hôm nay, vội vã muốn mình được lấp đầy như vậy.
“Tuyết Nhi, ta rất thích biểu hiện của nàng hôm nay.”
Trong lòng tràn đầy cảm giác thành công, Minh Tịnh đứng dậy mở miệng nói nhỏ, bộ dáng khêu gợi khiến cho Tống Ngâm Tuyết lại mê loạn một hồi.
“Minh Tịnh, Minh Tịnh. . . . . .”
Trong tiếng kêu to, hai chân lõa lồ không khỏi vòng lên eo Minh Tịnh, sau đó kẹp chặt, thân thể cũng không tự chủ được khẽ nâng lên.
Thấy vậy, Minh Tịnh cứng người gầm nhẹ một tiếng, vươn tay tìm kiếm giữa cặp chân kia, sau đó chậm rãi vân vê, trằn trọc nhiều lần ở đó.
“Minh Tịnh, Minh Tịnh. . . . . .”
Từng câu vội vàng như đang mời gọi, làm cho khóe miệng Minh Tịnh khẽ giương lên, hai tay của hắn nâng eo nhỏ nhắn của người ngọc, sau đó đưa bản thân chạm nhẹ vào cổng thiên đường tốt đẹp kia, giọng nói trầm trầm, bao hàm tình dục: “Tuyết Nhi, ta yêu nàng! Chính là nàng có yêu ta không. . . . . .”
Cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy nàng nói yêu bọn họ, cho nên hôm nay, mặc kệ như thế nào, hắn cũng muốn nghe được cái chữ kia được thốt ra từ miệng nàng!
“Tuyết Nhi, nàng có yêu ta không? Yêu chúng ta không?” Thân thể không ngừng vuốt ve, dục vọng không ngừng tăng vọt, chính là lúc này Minh Tịnh vẫn không tiến thêm một bước, chỉ thẳng tắp nhìn nàng.
“Ta, yêu chàng, yêu các chàng, rất yêu rất yêu. . . . . .” Rốt cuộc cũng không chịu nổi loại tra tấn này, Tống Ngâm Tuyết quay đầu, mắc cỡ đỏ mặt nói ra.
Kỳ thật câu này, nàng đã sớm muốn nói với bọn họ, chính là vì sĩ diện, nàng chưa thể mở miệng, không nghĩ đến cuối cùng lại bị ép nói ra dưới loại tình huống dọa người này, thật đúng là bực bội trong lòng. Minh Tịnh, tên đáng chết này!
Tống Ngâm Tuyết nổi giận cũng chẳng khiến Minh Tịnh không vui, ngược lại càng làm cho hắn vui vẻ nở nụ cười, tuấn lãng bất phàm!
Rốt cuộc nghe được một chữ “Yêu” mà mình khát vọng đã lâu kia, giờ phút này trong nội tâm Minh Tịnh tràn đầy kích động, tâm tình không cách nào khống chế!
Thả người một cái, dùng sức đâm vào, thân thể kết hợp thật sâu!
Minh Tịnh kêu rên, Tống Ngâm Tuyết than nhẹ, trong ao nước nhất thời vang lên tiếng đưa đẩy làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, xen lẫn trận trận bọt nước văng ra bốn phía.
“Xuỵt, Tuyết Nhi, ở đây thật sự có người, nàng không thể lớn tiếng như vậy.” Cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của người ngọc, phòng ngừa tiếng kêu mê người bật ra, Minh Tịnh cười nhẹ, trầm thấp mê mị, đầu độc lòng người.
Tống Ngâm Tuyết mê loạn cảm thụ cảm giác cơ thể của mình bị lấp đầy, trong một lớp lại một lớp sóng tình, sắc mặt nàng ửng hồng, hai chân gắt gao quấn lấy hắn.
“Minh Tịnh, Minh Tịnh. . . . . .”
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta. . . . . .”
Trong lúc va chạm hai người quên hết tất cả, hồn nhiên không để ý đến mọi chuyện xung quang, hai tay Minh Tịnh dịu dàng cố định vòng eo của người ngọc, sau đó trong tiếng rên rỉ động tình của nàng, không khỏi gia tăng lực đưa đẩy, khiến cả hai cùng trầm luân, mê say . . . .
Ngồi bên cạnh ao, tựa vào gốc cây, Tống Ngâm Tuyết lười nhác phơi nắng, nàng hơi híp mắt lại, thần sắc thản nhiên.
Đảo mắt đã đi tới nơi này một năm rồi, trong một năm này, nàng đã làm nhiều đại sự, giả chết, khởi nghĩa, báo thù, thành thân, đương nhiên phải tính cả đứa bé ba tháng trong bụng này. . . . . .
Đến nay nàng vẫn chưa nghĩ ra, làm thế nào mà nàng lại mang thai? Tuy nàng có hoan ái cùng tám tên kia, nhưng sau mỗi lần nàng đều có biện pháp phòng tránh mà.
Làm một cô gái hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng không muốn có con sớm như vậy, hơn nữa tuổi thật của thân thể này còn chưa qua mười tám, sớm như vậy đã có em bé…, không biết có chịu nổi không đây?
Chính là ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng cũng có lúc bỏ sót, xem đi, hôm nay thực sự mang bầu rồi, có muốn khóc cũng không biết tìm ai? Buồn bực quá! Sớm biết như vậy nàng đã bắt mấy tên nam nhân kia triệt để cấm dục cho rồi!
Tống Ngâm Tuyết dựa vào gốc cây, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đẹp mắt hơi nhíu lại, cho thấy trong lòng nàng đang khó chịu, hình như còn hơi tức giận.
Ngày ấy Tuyệt thánh đã đến đây, câu đầu tiên đã phán nàng đang mang thai, lúc đầu nàng còn không tin, Vô Song cũng không tin, bởi vì hắn luôn có thói quen bắt mạch cho nàng, cũng không phát hiện ra có gì dị thường, cho nên đương nhiên là không tin.
Thấy những người khác không tin, Tuyệt thánh cũng cười cười không để ý, bày ra bộ dạng “Vậy coi như ta chưa nói”, thái độ làm cho người ta khó hiểu.
Lần này Tuyệt thánh đến, cũng không dừng lại quá lâu, ông ấy nói chẳng qua mình đi ngang qua đây, nhớ tới còn có một nha đầu là Tống Ngâm Tuyết, cho nên thuận tiện sang đây xem nàng đã chết hay chưa? Nếu chết rồi, thì phải đi viếng mộ; nếu chưa chết, thì ông tiếp tục dạo chơi. . . . . .
Đối mặt với sự “thẳng thắn” của Tuyệt thánh, tám người đều chảy mồ hôi lạnh đầu đầu, bừng tỉnh hiểu được sơ dĩ người ngọc của bọn hắn quái đản như vậy, đều là vì được Tuyệt thánhdốc lòng dạy dỗ!
Nhưng bọn họ không biết, kỳ thật Tống Ngâm Tuyết này không phải Tống Ngâm Tuyết kia, dù cho không có Tuyệt thánh, nàng cũng vẫn quái đản, giảo hoạt vô lương!
Đối với Tuyệt thánh, Tống Ngâm Tuyết không biết là nên cảm tạ hay là nên hận! Người này, là ân sư dạy dỗ nàng, về lý nàng nên tôn kính! Chính là ông ta đồng thời cũng xếp đặt cho nàng không ít chướng ngại!
Nếu không vì ông ấy, Nhữ Dương quận chúa sẽ không phải chịu bị nỗi khổ hai luồng chân khí xung đột? Tuy về sau nhân họa được phúc mà có được tuyệt thế võ công, nhưng bản thân Nhữ Dương quận chúa, quả thực là đã hương tan ngọc nát.
Ông cho nàng Huyền Mặc lệnh, giúp đỡ nàng rất nhiều, nhưng ông ấy lại dạy Thủy Nhược mai võ công, làm hại ca ca bị nữ nhân kia bắt đi, còn vì thế mà bị đánh không ít roi.
Tuyệt thánh quái đản, từ trước đến nay luôn thích gì làm nấy, trong lòng ông ấy, cho tới bây giờ hoàn toàn không phân đúng sai, chỉ cần ông ấy muốn, ông ấy sẽ làm; không muốn, thì ai nói cũng không được!
Bất quá tuy là như thế, Tống Ngâm Tuyết vẫn biết trong lòng Tuyệt thánh, nàng cũng có một vị trí đặc biệt! Giống như Thủy Nhược Mai ngày đó đã nói, ông truyền cho nàng võ công, cho nàng Huyền Mặc lệnh, mà những người khác, lại không có gì cả!
Tuyệt thánh để ý đến nàng, bằng không sẽ không hành động khác thường như thế. Mặc dù phương pháp biểu đạt của ông có lẽ hơi vụng về, nhưng tâm ý trong đó, nàng vẫn hiểu được.
Tuyệt thánh nói lần này ông đến là thuận tiện ghé qua? Những lời này lừa gạt người khác còn được, nhưng muốn lừa gạt Tống Ngâm Tuyết, chỉ sợ là hơi khó?
Chắc ông đã biết tin Thủy Nhược Mai đối nghịch với nàng, cho nên không yên lòng tới đây xem chứ gì? Hừ, còn không chịu thừa nhận sao? Chẳng lẽ là thẹn thùng? Ặc
đã lớn tuổi như vậy rồi!
Nếu chỉ nhìn dung mạo tuấn mỹ tiêu sái của Tuyệt thánh, bất cứ kẻ nào cũng không đoán ra kỳ thật ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng Tống Ngâm Tuyết biết rõ, cho nên luôn vô ý nhắc nhở cái chuyện”già” của ông
~Tống Ngâm Tuyết mở miệng giữ Tuyệt thánh ở lại hai ngày, kết quả mới ở một ngày ông đã hô to nhàm chán, than thở bên ngoài có cảnh núi sông chờ ông đi xem, làm sao có thể lãng phí thời gian ngồi trong phủ? Tống Ngâm Tuyết khinh bỉ! Mới ở một ngày đã bảo là lãng phí thời gian sao? Ông lão này cũng thích nói đùa quá?
Ngày hôm sau Tuyệt thánh đã đòi đi, cũng không chịu để ai tiễn đưa, chỉ bảo Tống Ngâm Tuyết đi một đoạn cùng ông ấy.
Một đoạn này, hai người đi vô cùng trầm mặc, ai cũng không mở miệng, nhưng trong lòng đều tự biết, tất cả mọi chuyện cũng không cần nói thêm lời nào .
Lúc chia tay, Tuyệt thánh đánh Tống Ngâm Tuyết một chưởng, Tống Ngâm Tuyết trừng mắt hỏi ông ấy muốn làm gì? Mà sau khi nghe vậy, đối phương lại thay đổi thái độ, cười vô cùng sáng lạng đáng đánh đòn.
“Nha đầu có nhiều phu quân như vậy, vốn đã khó sắp xếp ổn thỏa, hôm nay lại mang thai, những nam nhân kia càng phải chịu khổ! Chuyện cá nước thân mật, vốn là niềm vui của đời người, nếu gạt hẳn qua một bên thì quá tàn nhẫn, cho nên ta truyền cho ngươi một luồng nội tức, để nó hình thành một lực lương bảo vệ trong bụng ngươi, đợi sau khi thai nhi được ba tháng, ổn định rồi, ngươi có thể không cần cố kỵ, sợ hoạt động tình dục làm nó bị thương nữa. . . . . .”
Bởi vì mang thai, cho nên nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện phòng the, ý của Tuyệt thánh là chỉ cần chờ thêm ba tháng, con nàng có luồng nội tức kia bảo vệ, nàng có thể không cần lo lắng sợ làm bé bị thương, mà cùng tám nam nhân kia. . . . . .
Nnd, từ khi nào thì Tuyệt thánh cũng biến thành bà tám như vậy chứ ? Chẳng lẽ thật sự là gần mực thì đen sao? Hừ, không phải! Bản chất người này vốn đã xấu xa sẵn rồi!
Tuyệt thánh vừa dứt lời liền xoay người nhảy đi, để lại Tống Ngâm Tuyết mặt đen thui thúi hoắc bất mãn đứng đó!
Bảy ngày sau, cuối cùng Vô Song cũng chẩn ra hỉ mạch của Tống Ngâm Tuyết, lập tức sắc mặt trở nên phức tạp. Những người khác cũng vậy, đều là lạ, vừa vui vẻ, mà lại không vui.
Lúc đầu Mặc Lương không phản ứng kịp, không hiểu nguyên nhân? Cười ha ha chế nhạo y thuật của Vô Song kém cỏi, chẩn cái hỉ mạch cũng chẩn không ra, nên dẹp luôn nghề y cho rồi.
Nhưng khi hắn hiểu được ý nghĩa của thần sắc bất đắc dĩ phức tạp trên mặt mọi người, không khỏi buồn bực la hét ồn ào: “Tên khốn chết tiệt nào làm cho Tuyết Nhi mang thai vậy? Lúc này mới thành thân chưa được bao lâu, bình thường đã không đủ! Bây giờ thì tốt quá rồi, trực tiếp tuyên án tử hình luôn!”
Ba tháng kế tiếp, mỗi ngày Tống Ngâm Tuyết đều đối diện với tám cái mặt u oán, bởi vì thật sự không thể làm con bị thương, cho nên bọn họ đều không có vô lại mở miệng, chỉ yên lặng nhìn, mặc dù mắt phóng tinh quang, nhưng không còn cách nào khác. . . . . .
Người mang thai ba tháng thì cũng chưa lộ bụng, cho nên dáng người Tống Ngâm Tuyết vẫn duyên dáng, nóng bỏng như vậy, lần nào cũng trêu chọc tám nam nhân kia nửa đêm bật dậy xông ra ngoài tắm nước lạnh, bộ dạng chật vật vì có ham muốn mà không thể phát tiết.
Ai, tự làm tự chịu, ai cũng không giúp được!
Rõ ràng có thể nhắm mắt làm ngơ, mọi người tách ra ngủ, nhưng bọn họ lại không chịu, nhất quyết chia ra mỗi người ngủ cùng nàng một đêm! Kết quả thế nào? Buổi tối mỗi ngày đều có người không chịu nổi lao ra tắm, chạy tới chạy lui ồn ào khiến Tống Ngâm Tuyết trợn trắng mắt, bất mãn hét lên: “Này, có để cho người ta ngủ hay không đây!”
Thời gian cấm dục, Tống Ngâm Tuyết rất thoải mái tự tại, không cần để ý tới ham muốn của những nam nhân kia nữa, cảm giác rất hài lòng, vụng trộm vui mừng.
Trong bụng có một sinh mệnh bé bỏng đang phát triển, không biết tại sao, Tống Ngâm Tuyết rõ ràng cảm thấy mẫu tính của mình cũng nhiều hơn trước.
Trước kia nàng không nghĩ tới có một ngày mình có thể dịu dàng đến như vậy, cho dù khi ở cạnh những nam nhân kia cũng chưa từng. Nhưng hiện tại, khi vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng của nàng, rất mềm mại, mềm đến tựa hồ có thể hòa tan tất cả mọi thứ.
Khép hờ mắt, đón gió, từ khi mang thai đến nay, nàng bắt đầu thấy uể oải, thậm chí không muốn động đậy. Vô Song nói đây là phản ứng ốm nghén, không có vấn đề gì, kỳ thật là một cô gái thế kỷ hai mốt, những chuyện này cho dù hắn không nói, chính nàng cũng biết.
Gần đây trong đêm, nàng luôn mơ thấy một tiên tử tên là Cửu công chúa, nàng ta một mình hạ phàm, vụng trộm đùa giỡn tám nam tử nhân gian.
Tuy Tống Ngâm Tuyết không thấy rõ tướng mạo của tiên tử kia, nhưng tám người mà nàng ta đùa giỡn kia, nàng lại nhận biết toàn bộ! A, chẳng phải là tám vị phu quân của nàng đấy sao?
Nnd, ngay cả tiên tử mà cũng tới giành chồng với nàng! Chuyện này không khỏi quá kỳ cục?
Tống Ngâm Tuyết phẫn nộ, rất muốn tiến lên ngăn lại, chính là không biết vì sao, chỉ cần nàng đến gần, nàng sẽ có loại cảm giác mình chính là tiên tử kia! Nhưng mỗi khi đến lúc đó, Diêm Vương chết tiệt kia sẽ không sợ chết chạy đến quấy rầy, cùng một đám tiểu quỷ ca hát, la hét: “Hi ha hô, hô hô ha ha, ô ô. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết không nói gì, buồn bực xoay người bước đi, lúc này, nàng không bao giờ muốn mơ giấc mơ làm tiên tử nữa! Bởi vì nàng thật sự không muốn Diêm Vương la hét “Hi ha ha” thảm thiết như như giết heo. ( Nguyên nhân chuyện này mới tham khảo《 Phiên ngoại Nhữ Dương quận chúa》)
Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, điều chỉnh tư thế, muốn tiếp tục lười biếng phơi nắng, chính là lúc này, một cánh tay ấm áp có lực đã nhốt chặt nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Là Minh Tịnh!
“Sao chỉ có một mình chàng?” Cũng không mở mắt ra, Tống Ngâm Tuyết nói nhỏ.
Nghe vậy, Minh Tịnh cười tà mị, trên gương mặt luôn thong dong bình tĩnh lộ rõ vẻ giảo hoạt, “Bọn họ đi ra ngoài có việc rồi, một lát mới về.”
“Là chàng âm thầm bày kế phải không?” Tống Ngâm Tuyết không cần mở mắt, cũng biết biểu lộ trên mặt Minh Tịnh lúc này, không hiểu được trong lòng người này đang tính toán cái gì, rõ ràng cứ như tên trộm.
“Cũng không thể coi là vậy nha, là tự bọn họ muốn đi mà. Ta chỉ nói là Thiên Linh tự rất linh thôi, ngoài ra cũng không nói cái gì khác. . . . . .”
“Bọn họ đều đi cả sao, chỉ còn lại một mình chàng?” Nghe đến đó, Tống Ngâm Tuyết có chút kinh ngạc, không khỏi mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Minh Tịnh cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười kia bao hàm trêu đùa và trách móc, vang lên bên tai Tống Ngâm Tuyết: “Tuyết Nhi không thể giao hoan, bọn họ để một mình ta ở lại, căn bản cũng không có gì đáng lo. . . . . .”
Hơi thở mềm nhẹ của Minh Tịnh, nhẹ nhàng thổi lên vành tai của Tống Ngâm Tuyết, cảm giác ngưa ngứa tê dại, lúc này, cánh tay hắn không khỏi ôm chặt hơn, mập mờ nói: “Tuyết Nhi, ta muốn . . . . . .”
Hứ? Muốn? Nàng mặc kệ!
“Minh Tịnh, ta đang mang thai, không thể. . . . . .”
“Tuyết Nhi, đừng cho là ta không biết, Tuyệt thánh cho nàng cái gì? Rõ ràng ba tháng sau là có thể. . . . . .” Há miệng ngậm lấy vành tai người ngọc, nhẹ nhàng liếm cắn, Minh Tịnh nói còn chưa dứt, nhưng ý tứ sâu xa và tình cảm trong đó đã không lời nào có thể miêu tả được.
Minh Tịnh, tên hồ ly này! Hóa ra ngươi đã sớm biết? Cho nên hôm nay cố ý. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết căm giận trong lòng, muốn đưa tay đẩy cánh tay vòng quanh thân thể của mình ra, chính là trận trận tê ngứa mẫn cảm từ vành tai truyền đến, làm cho toàn thân nàng mềm yếu như bùn. Tại sao hình như sau khi mang thai. . . . . . Nàng càng ngày càng nhạy cảm vậy?
Tống Ngâm Tuyết kinh ngạc vì phản ứng của mình, thấy vậy, Minh Tịnh cười xấu xa, ôm lấy nàng, muốn đem nàng đi nơi khác.
“A, Minh Tịnh, chàng muốn dẫn ta đi đâu?”
“Hồ nước nóng.”
Minh Tịnh cúi người, chuẩn xác hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của người ngọc, sau đó cười phúc hắc nói: “Tuyết Nhi, lần đầu tiên của nàng và Vô Song là trong hồ nước nóng, lần trước cứu Tử Sở và Thư Ly cũng là trong hồ nước nóng, cho nên lần này, ta cũng muốn thử.”
Ai cũng nói lòng ghen tỵ của nam nhân vô cùng khủng bố, lời này hoàn toàn chính xác! Trước mắt, còn chưa đợi Tống Ngâm Tuyết kịp phản đối, thân thể của nàng đã bị Minh Tịnh mạnh mẽ bưng lên, bay lên nóc phòng, tiếp đó tự nhiên nhảy tới hồ nước ấm. . . . . .
Quần áo bị Minh Tịnh vô sỉ tuột hết, quăng qua một bên, toàn thân trần truồng, không một mảnh vải bị bỏ xuống ao.
“Minh Tịnh!” Tống Ngâm Tuyết buồn bực, nhìn Minh Tịnh cười nhạt từng cái từng cái cởi bỏ xiêm y của mình, bất mãn kêu lên.
“Tuyết Nhi đừng kêu, ở đây thỉnh thoảng có người tới, nếu vì vậy mà khiến người ta tới xem, đến lúc đó ta không chịu trách nhiệm đâu nha.” Cởi lớp quần áo trói buộc cuối cùng, lộ ra dáng người to lớn đẹp hoàn hảo, Minh Tịnh nhẹ nháy mắt, trêu đùa mà đe dọa vừa cười vừa nói với người ngọc.
Chân, chậm rãi đi xuống ao, vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại trơn bóng của người ngọc, Minh Tịnh động tình, hô hấp không khỏi nặng nề hơn, cúi người áp vào môi nàng.
“Ưm. . . . . .”
Thân thể bị ôm, môi cũng bị hôn, Tống Ngâm Tuyết chống cự, nhưng hình như không có chút hiệu quả nào.
Vặn vẹo ngăn cản, lại càng khơi dậy dục vọng trong cơ thể Minh Tịnh, hắn buồn bực rên lên một tiếng, càng mút hôn mãnh liệt hơn, sau đó một tay xoa phần mềm mại trước ngực người ngọc, không ngừng vuốt ve, xoa nắn.
“Ư. . . . . .” Một tiếng rên yêu kiều, không khỏi từ trong cổ Tống Ngâm Tuyết bật ra, khiến cho cả khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Nàng làm sao vậy? Rõ ràng không muốn, nhưng thân thể mẫn cảm chết tiệt này, chỉ cần Minh Tịnh vừa chạm vào, nàng sẽ khát vọng nhiều hơn.
“Tiểu bại hoại!” Nghe được tiếng rên yêu kiều của Tống Ngâm Tuyết, tâm tình Minh Tịnh vô cùng tốt, hắn đưa lưỡi dò xét vào trong miệng đối phương, không ngừng tùy ý quấy phá, dây dưa.
Đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua từng ngóc ngách trong miệng người ngọc, kích khởi tình cảm mãnh liệt vô hạn, mà lúc này, bàn tay tà nịnh phủ trên khỏa mềm mại kia cũng không dừng lại, tận tình trêu chọc, bá đạo cướp đoạt!
Đầu ngón tay tìm đến hồng châu, dưới sự trêu đùa nhanh chóng trở nên cứng rắn, lúc này, Minh Tịnh một đường hôn xuống phía dưới, há miệng cắn lấy nó, sau đó không ngừng dùng hàm răng liếm gặm.
“Ưm, Minh Tịnh. . . . . .”
Thân thể vốn đã mẫn cảm, bây giờ lại bị đối phương công kích như vậy, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy trong cơ thể của mình tràn đầy ham muốn, kêu gào bốn phía.
“Hử, muốn sao?”
Minh Tịnh thở hổn hển, căng thẳng không khống chế được hạ thân đang hưng phấn bừng bừng, hắn biết rõ bây giờ hắn không thể vội vàng, bởi vì hắn còn chưa “tra tấn” đủ tiểu yêu tinh hại hắn ngày nhớ khác đêm mong này.
Nước ao nhộn nhạo đánh lên da thịt, tuy đây là hồ nước ấm, nhưng nhiệt độ lúc này cũng không nóng hừng hực như cơ thể hai người.
Minh Tịnh dùng một tay nâng lưng người ngọc, vô cùng cẩn thận, mặc dù biết thai nhi có công lực của Tuyệt thánh bảo vệ, không có việc gì, nhưng động tác vẫn không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Bú liếm đôi gò bồng đảo bởi vì mang thai mà càng đầy đặn tròn trịa của người ngọc, Minh Tịnh mất hồn, trong cơ thể như có trăm ngàn dòng điện!
Hắn trầm mê buông một viên hồng châu ra, tiếp đó lại khi dễ một viên khác, tùy ý hút cắn, không ngừng phát ra tiếng gầm thỏa mãn hạnh phúc.
Dọc theo đường cong duyên dáng của người ngọc chạy xuống phía dưới, trong khi chạy, bàn tay như có ma lực của Minh Tịnh không khỏi đốt lên những đốm lửa dục vọng trên thân thể Tống Ngâm Tuyết, khiến nàng thở gấp ngâm nga không thành tiếng.
Nàng đang làm sao vậy? Chẳng lẽ mang thai thật sự có thể khiến nàng thay đổi đến mức này sao? Trong dĩ vãng, dù động tình thế nào, nàng cũng sẽ không phóng đãng như ngày hôm nay, vội vã muốn mình được lấp đầy như vậy.
“Tuyết Nhi, ta rất thích biểu hiện của nàng hôm nay.”
Trong lòng tràn đầy cảm giác thành công, Minh Tịnh đứng dậy mở miệng nói nhỏ, bộ dáng khêu gợi khiến cho Tống Ngâm Tuyết lại mê loạn một hồi.
“Minh Tịnh, Minh Tịnh. . . . . .”
Trong tiếng kêu to, hai chân lõa lồ không khỏi vòng lên eo Minh Tịnh, sau đó kẹp chặt, thân thể cũng không tự chủ được khẽ nâng lên.
Thấy vậy, Minh Tịnh cứng người gầm nhẹ một tiếng, vươn tay tìm kiếm giữa cặp chân kia, sau đó chậm rãi vân vê, trằn trọc nhiều lần ở đó.
“Minh Tịnh, Minh Tịnh. . . . . .”
Từng câu vội vàng như đang mời gọi, làm cho khóe miệng Minh Tịnh khẽ giương lên, hai tay của hắn nâng eo nhỏ nhắn của người ngọc, sau đó đưa bản thân chạm nhẹ vào cổng thiên đường tốt đẹp kia, giọng nói trầm trầm, bao hàm tình dục: “Tuyết Nhi, ta yêu nàng! Chính là nàng có yêu ta không. . . . . .”
Cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy nàng nói yêu bọn họ, cho nên hôm nay, mặc kệ như thế nào, hắn cũng muốn nghe được cái chữ kia được thốt ra từ miệng nàng!
“Tuyết Nhi, nàng có yêu ta không? Yêu chúng ta không?” Thân thể không ngừng vuốt ve, dục vọng không ngừng tăng vọt, chính là lúc này Minh Tịnh vẫn không tiến thêm một bước, chỉ thẳng tắp nhìn nàng.
“Ta, yêu chàng, yêu các chàng, rất yêu rất yêu. . . . . .” Rốt cuộc cũng không chịu nổi loại tra tấn này, Tống Ngâm Tuyết quay đầu, mắc cỡ đỏ mặt nói ra.
Kỳ thật câu này, nàng đã sớm muốn nói với bọn họ, chính là vì sĩ diện, nàng chưa thể mở miệng, không nghĩ đến cuối cùng lại bị ép nói ra dưới loại tình huống dọa người này, thật đúng là bực bội trong lòng. Minh Tịnh, tên đáng chết này!
Tống Ngâm Tuyết nổi giận cũng chẳng khiến Minh Tịnh không vui, ngược lại càng làm cho hắn vui vẻ nở nụ cười, tuấn lãng bất phàm!
Rốt cuộc nghe được một chữ “Yêu” mà mình khát vọng đã lâu kia, giờ phút này trong nội tâm Minh Tịnh tràn đầy kích động, tâm tình không cách nào khống chế!
Thả người một cái, dùng sức đâm vào, thân thể kết hợp thật sâu!
Minh Tịnh kêu rên, Tống Ngâm Tuyết than nhẹ, trong ao nước nhất thời vang lên tiếng đưa đẩy làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, xen lẫn trận trận bọt nước văng ra bốn phía.
“Xuỵt, Tuyết Nhi, ở đây thật sự có người, nàng không thể lớn tiếng như vậy.” Cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của người ngọc, phòng ngừa tiếng kêu mê người bật ra, Minh Tịnh cười nhẹ, trầm thấp mê mị, đầu độc lòng người.
Tống Ngâm Tuyết mê loạn cảm thụ cảm giác cơ thể của mình bị lấp đầy, trong một lớp lại một lớp sóng tình, sắc mặt nàng ửng hồng, hai chân gắt gao quấn lấy hắn.
“Minh Tịnh, Minh Tịnh. . . . . .”
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta. . . . . .”
Trong lúc va chạm hai người quên hết tất cả, hồn nhiên không để ý đến mọi chuyện xung quang, hai tay Minh Tịnh dịu dàng cố định vòng eo của người ngọc, sau đó trong tiếng rên rỉ động tình của nàng, không khỏi gia tăng lực đưa đẩy, khiến cả hai cùng trầm luân, mê say . . . .