-
Chương 3: Tuyệt thế mỹ nữ
“Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Quận chúa tỉnh lại đi. . . . . .”
Trong mơ hồ, dường như Tống Ngâm Tuyết nghe thấy có tiếng nào người đó kêu to. Nàng cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua vì cơ thể quá yếu.
“Quận chúa, ngài đã tỉnh!” Đột nhiên, một cánh tay ấm áp vững chãi ôm lấy nàng, chậm rãi để nàng tựa vào trong lồng ngực tràn đầy mùi hương nam tính của hắn.
“Quận chúa, không sao rồi . . . . . .” Một giọng nói trầm thấp quyến rũ chậm rãi truyền vào tai Tống Ngâm Tuyết. Là ai, là giọng nói của ai mà dễ nghe vậy, nhẹ nhàng thổi vào lòng nàng.Tống Ngâm Tuyết cố gắng giật giật, trong mơ màng tựa hồ nhìn thấy một nam tử cực kỳ cực kỳ đẹp, Nam tử đó ôm nàng trong lòng, nhìn chằm chằm vào nàng, trong đôi mắt thăm thẳm đó tuy cũng có sự quan tâm, nhưng sự thờ ơ và lạnh nhạt lại nhiều hơn cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nam tử trước mắt này là ai?
Tống Ngâm Tuyết nghi hoặc, há mồm định nói, nhưng sau một khắc lại bất đắc dĩ mệt mỏi thiếp đi. . . . . .Hôm sau.Ánh nắng sớm nhẹ nhàng rơi vào mắt nàng, Tống Ngâm Tuyết đưa tay xoa xoa trán, đôi mắt khô khốc từ từ mở ra.
Nơi này là đâu? Nhìn thấy giường lớn khắc hoa, tấm bình phong cổ kính cùng một loạt đồ trang trí cổ xưa mà tinh xảo dị thường, Tống Ngâm Tuyết có thể khẳng định, nơi này không phải là điện Diêm Vương đơn sơ mà lạnh lùng trước kia.
Chẳng lẽ mình thật sự xuyên không rồi? Trước khi hôn mê, nàng lờ mờ nghe được Diêm Vương nói mình sẽ vinh hoa phú quý cả đời, chiếu theo bố cục trang hoàng hiện tại của gian phòng này, đây có lẽ là người có gia thế hiển hách.Đau quá! Đầu đau quá!
Chống tay ngồi dậy, ôm cái đầu đau muốn nứt ra, Tống Ngâm Tuyết mắng chửi ra tiếng, “Cái tên Diêm Vương đáng chết này, biết ngay là hắn sẽ không làm được chuyện tốt gì! Cho ta thân thể đau yếu như vậy làm bổn cô nương khó chịu muốn chết!”Căm giận bất bình mắng chửi rủa, nàng giãy dụa định xuống giường. Bây giờ, nàng chỉ vội vàng muốn xem xem trông mình như thế nào? Nàng cũng không muốn cả đời mang cái mặt như miếng sườn lợn rán, chạy loạn khắp nơi dọa người. Phải biết rằng từ trước đến nay Tống Ngâm Tuyết luôn mỹ mạo kinh người, nếu như hiện tại thân thể này xấu xí khó coi thì thật có lỗi với bản thân. Chắc chắn sẽ trở về tìm Diêm Vương tính sổ!Hai chân chậm rãi chạm đất, vừa định dùng sức đứng lên, đột nhiên một tiếng thét kinh hãi phát ra từ ngoài cửa, hù nàng vội vàng rụt trở về.
“Quận chúa, ngài tỉnh rồi, nô tì đi bẩm báo cho Minh Tịnh đại nhân!” Tiếng kêu vang lên hưng phấn, thiếu nữ ăn mặc theo kiểu tiểu nha hoàn đứng ở cửa nhanh chóng xoay người xông ra ngoài, mà ở sau nàng, một nhóm thiếu nữ mặc áo hồng phấn hoặc bưng đồ rửa mặt, hoặc bưng điểm tâm tinh xảo, sắp thành hàng dài. “Quận chúa, ngài tỉnh lại rồi, đúng là hù chết tụi nô tỳ!” Một thiếu nữ lớn tuổi cầm đầu bước dài tiến lên, nâng Tống Ngâm Tuyết đang lung lay sắp đổ dậy, vừa nói vừa cẩn thận hầu hạ: “Quận chúa cần gì?”
“Cái gương, gương. . . . . .” Bởi vì thân thể này luôn ở trong trạng thái mê man, lại không ăn uống bổ sung thể lực đã lâu nên lúc này chỉ cần hơi động đậy chút liền thở hồng hộc.Thấy vậy, thiếu nữ lớn tuổi mỉm cười, vừa vịn Tống Ngâm Tuyết, vừa nhận gương đồng từ tay thiếu nữ bên cạnh, “Quận chúa đúng là người thích làm đẹp, Mân Côi* còn đang đoán rằng chuyện đầu tiên quận chúa làm sau khi tỉnh lại là gì? Quả nhiên kết quả không ngoài dự đoán. Quận chúa mấy ngày không ăn cơm, tỉnh lại không phải muốn ăn, cũng không phải muốn uống, mà chỉ chú trọng đến dung mạo!”
( Mân Côi*: hoa hồng.)
Nha đầu gọi là Mân Côi này chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý đến khát vọng cháy bỏng trong mắt Tống Ngâm Tuyết. Khổ nỗi thân thể này vô lực, muốn cử động cũng không nhúc nhích nổi chỉ có thể biểu lộ ý nghĩ từ đôi mắt.“Cái gương, cái gương. . . . . .” Thấy Mân Côi cứ nói mãi, hoàn toàn không có ý định đưa cái gương tới, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thật sự rất gấp gáp! Nàng dùng hết toàn bộ sức lực phẫn nộ rống ra tiếng, nhưng mà âm thanh lọt vào tai người khác lại nhỏ nhẹ như tiếng ruồi muỗi kêu.
Cũng may Mân Côi này khá thông minh, nàng vừa thấy ánh mắt nóng bỏng của Tống Ngâm Tuyết liền lập tức cười lấy lòng đưa gương đồng tới, vừa đưa vừa an ủi: “Yên tâm đi quận chúa, lần này ngài chỉ rơi từ trên núi giả đập đầu xuống đất, cũng không đụng vào gương mặt xinh đẹp của ngài!”
Hóa ra quận chúa này là ngã từ trên núi giả xuống chết ! Khó trách đầu mình đau đến như vậy!
Tống Ngâm Tuyết vừa thầm nghĩ, vừa đưa mắt nhìn vào gương đồng Mân Côi đưa tới.Mặc dù không phải rất rõ, nhưng có thể từ đó nhìn ra người trong gương có dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến cỡ nào!
Diêm Vương quả nhiên không gạt mình! Thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy người trong gương xinh đẹp lạ thường, lông mi cong cong , hai mắt thật to, sáng ngời long lanh như biết nói. Cái mũi xinh xắn, cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại ướt át.
Oa, cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm! Mặc dù hơi ốm yếu vì bệnh, còn chưa trang điểm, nếu thật sự trang điểm vào rồi, thì còn điên đảo chúng sinh đến mức nào!Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình hiện tại, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cực kỳ thoả mãn, vui sướng hài lòng thầm nghĩ: Tống Ngâm Tuyết à Tống Ngâm Tuyết, xem cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử kìa! Diêm Vương rõ ràng là một người rất nghĩa khí, đã nói cho cô vinh hoa và dung nhan xinh đẹp thì thực hiện ngay! Tuy lúc mới bắt đầu xuyên không hơi đau một tí, nhưng bây giờ nhìn gương mặt này, đau đớn gì cũng quăng đến chín tầng mây rồi
Ha ha, không tệ, không tệ! Như thế này rõ là xinh đẹp hơn mình trước kia biết bao nhiêu lần, xem ra Diêm Vương là một con người rất thành thật, phúc hậu!
Cố gắng mỉm cười nhẹ gật đầu, thấy vậy, Mân Côi cho rằng nàng đang thoả mãn với tướng mạo của mình — đương nhiên là Tống Ngâm Tuyết thoả mãn với tướng mạo của mình! Nhưng một người thì thoả mãn sau khi xuyên không có được dung nhan tuyệt thế, một người lại cho rằng người kia thoả mãn vì gương mặt không bị thương tổn.
“Quận chúa, Mân Côi đỡ ngài rửa ráy một chút, sau đó ăn chút gì nhé! Ngài ngủ mê năm ngày năm đêm, nhất định là đói bụng lắm!” Mân Côi quan tâm nói.Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết quả thật cảm thấy đói bụng, nàng chậm rãi gật đầu, mấy nha đầu liền vội vã ba chân bốn cẳng hầu hạ.
Trong mơ hồ, dường như Tống Ngâm Tuyết nghe thấy có tiếng nào người đó kêu to. Nàng cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua vì cơ thể quá yếu.
“Quận chúa, ngài đã tỉnh!” Đột nhiên, một cánh tay ấm áp vững chãi ôm lấy nàng, chậm rãi để nàng tựa vào trong lồng ngực tràn đầy mùi hương nam tính của hắn.
“Quận chúa, không sao rồi . . . . . .” Một giọng nói trầm thấp quyến rũ chậm rãi truyền vào tai Tống Ngâm Tuyết. Là ai, là giọng nói của ai mà dễ nghe vậy, nhẹ nhàng thổi vào lòng nàng.Tống Ngâm Tuyết cố gắng giật giật, trong mơ màng tựa hồ nhìn thấy một nam tử cực kỳ cực kỳ đẹp, Nam tử đó ôm nàng trong lòng, nhìn chằm chằm vào nàng, trong đôi mắt thăm thẳm đó tuy cũng có sự quan tâm, nhưng sự thờ ơ và lạnh nhạt lại nhiều hơn cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nam tử trước mắt này là ai?
Tống Ngâm Tuyết nghi hoặc, há mồm định nói, nhưng sau một khắc lại bất đắc dĩ mệt mỏi thiếp đi. . . . . .Hôm sau.Ánh nắng sớm nhẹ nhàng rơi vào mắt nàng, Tống Ngâm Tuyết đưa tay xoa xoa trán, đôi mắt khô khốc từ từ mở ra.
Nơi này là đâu? Nhìn thấy giường lớn khắc hoa, tấm bình phong cổ kính cùng một loạt đồ trang trí cổ xưa mà tinh xảo dị thường, Tống Ngâm Tuyết có thể khẳng định, nơi này không phải là điện Diêm Vương đơn sơ mà lạnh lùng trước kia.
Chẳng lẽ mình thật sự xuyên không rồi? Trước khi hôn mê, nàng lờ mờ nghe được Diêm Vương nói mình sẽ vinh hoa phú quý cả đời, chiếu theo bố cục trang hoàng hiện tại của gian phòng này, đây có lẽ là người có gia thế hiển hách.Đau quá! Đầu đau quá!
Chống tay ngồi dậy, ôm cái đầu đau muốn nứt ra, Tống Ngâm Tuyết mắng chửi ra tiếng, “Cái tên Diêm Vương đáng chết này, biết ngay là hắn sẽ không làm được chuyện tốt gì! Cho ta thân thể đau yếu như vậy làm bổn cô nương khó chịu muốn chết!”Căm giận bất bình mắng chửi rủa, nàng giãy dụa định xuống giường. Bây giờ, nàng chỉ vội vàng muốn xem xem trông mình như thế nào? Nàng cũng không muốn cả đời mang cái mặt như miếng sườn lợn rán, chạy loạn khắp nơi dọa người. Phải biết rằng từ trước đến nay Tống Ngâm Tuyết luôn mỹ mạo kinh người, nếu như hiện tại thân thể này xấu xí khó coi thì thật có lỗi với bản thân. Chắc chắn sẽ trở về tìm Diêm Vương tính sổ!Hai chân chậm rãi chạm đất, vừa định dùng sức đứng lên, đột nhiên một tiếng thét kinh hãi phát ra từ ngoài cửa, hù nàng vội vàng rụt trở về.
“Quận chúa, ngài tỉnh rồi, nô tì đi bẩm báo cho Minh Tịnh đại nhân!” Tiếng kêu vang lên hưng phấn, thiếu nữ ăn mặc theo kiểu tiểu nha hoàn đứng ở cửa nhanh chóng xoay người xông ra ngoài, mà ở sau nàng, một nhóm thiếu nữ mặc áo hồng phấn hoặc bưng đồ rửa mặt, hoặc bưng điểm tâm tinh xảo, sắp thành hàng dài. “Quận chúa, ngài tỉnh lại rồi, đúng là hù chết tụi nô tỳ!” Một thiếu nữ lớn tuổi cầm đầu bước dài tiến lên, nâng Tống Ngâm Tuyết đang lung lay sắp đổ dậy, vừa nói vừa cẩn thận hầu hạ: “Quận chúa cần gì?”
“Cái gương, gương. . . . . .” Bởi vì thân thể này luôn ở trong trạng thái mê man, lại không ăn uống bổ sung thể lực đã lâu nên lúc này chỉ cần hơi động đậy chút liền thở hồng hộc.Thấy vậy, thiếu nữ lớn tuổi mỉm cười, vừa vịn Tống Ngâm Tuyết, vừa nhận gương đồng từ tay thiếu nữ bên cạnh, “Quận chúa đúng là người thích làm đẹp, Mân Côi* còn đang đoán rằng chuyện đầu tiên quận chúa làm sau khi tỉnh lại là gì? Quả nhiên kết quả không ngoài dự đoán. Quận chúa mấy ngày không ăn cơm, tỉnh lại không phải muốn ăn, cũng không phải muốn uống, mà chỉ chú trọng đến dung mạo!”
( Mân Côi*: hoa hồng.)
Nha đầu gọi là Mân Côi này chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý đến khát vọng cháy bỏng trong mắt Tống Ngâm Tuyết. Khổ nỗi thân thể này vô lực, muốn cử động cũng không nhúc nhích nổi chỉ có thể biểu lộ ý nghĩ từ đôi mắt.“Cái gương, cái gương. . . . . .” Thấy Mân Côi cứ nói mãi, hoàn toàn không có ý định đưa cái gương tới, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thật sự rất gấp gáp! Nàng dùng hết toàn bộ sức lực phẫn nộ rống ra tiếng, nhưng mà âm thanh lọt vào tai người khác lại nhỏ nhẹ như tiếng ruồi muỗi kêu.
Cũng may Mân Côi này khá thông minh, nàng vừa thấy ánh mắt nóng bỏng của Tống Ngâm Tuyết liền lập tức cười lấy lòng đưa gương đồng tới, vừa đưa vừa an ủi: “Yên tâm đi quận chúa, lần này ngài chỉ rơi từ trên núi giả đập đầu xuống đất, cũng không đụng vào gương mặt xinh đẹp của ngài!”
Hóa ra quận chúa này là ngã từ trên núi giả xuống chết ! Khó trách đầu mình đau đến như vậy!
Tống Ngâm Tuyết vừa thầm nghĩ, vừa đưa mắt nhìn vào gương đồng Mân Côi đưa tới.Mặc dù không phải rất rõ, nhưng có thể từ đó nhìn ra người trong gương có dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến cỡ nào!
Diêm Vương quả nhiên không gạt mình! Thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy người trong gương xinh đẹp lạ thường, lông mi cong cong , hai mắt thật to, sáng ngời long lanh như biết nói. Cái mũi xinh xắn, cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại ướt át.
Oa, cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm! Mặc dù hơi ốm yếu vì bệnh, còn chưa trang điểm, nếu thật sự trang điểm vào rồi, thì còn điên đảo chúng sinh đến mức nào!Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình hiện tại, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cực kỳ thoả mãn, vui sướng hài lòng thầm nghĩ: Tống Ngâm Tuyết à Tống Ngâm Tuyết, xem cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử kìa! Diêm Vương rõ ràng là một người rất nghĩa khí, đã nói cho cô vinh hoa và dung nhan xinh đẹp thì thực hiện ngay! Tuy lúc mới bắt đầu xuyên không hơi đau một tí, nhưng bây giờ nhìn gương mặt này, đau đớn gì cũng quăng đến chín tầng mây rồi
Ha ha, không tệ, không tệ! Như thế này rõ là xinh đẹp hơn mình trước kia biết bao nhiêu lần, xem ra Diêm Vương là một con người rất thành thật, phúc hậu!
Cố gắng mỉm cười nhẹ gật đầu, thấy vậy, Mân Côi cho rằng nàng đang thoả mãn với tướng mạo của mình — đương nhiên là Tống Ngâm Tuyết thoả mãn với tướng mạo của mình! Nhưng một người thì thoả mãn sau khi xuyên không có được dung nhan tuyệt thế, một người lại cho rằng người kia thoả mãn vì gương mặt không bị thương tổn.
“Quận chúa, Mân Côi đỡ ngài rửa ráy một chút, sau đó ăn chút gì nhé! Ngài ngủ mê năm ngày năm đêm, nhất định là đói bụng lắm!” Mân Côi quan tâm nói.Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết quả thật cảm thấy đói bụng, nàng chậm rãi gật đầu, mấy nha đầu liền vội vã ba chân bốn cẳng hầu hạ.