Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Chương 50: Hình xăm đôi.
Con cái của gia đình khác sau khi thi xong đại học thì coi như được giải phóng hoàn toàn, còn Giản Ninh thì ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện.
May mắn thay tình trạng hồi phục của Giản Thế Huân khá tốt, rất nhanh đã được ra viện, chỉ có điều một bên chân cử động không được linh hoạt, e là phải chống nạng cả phần đời còn lại. Về vấn đề này, Giản Thế Huân suy nghĩ khá thoáng, ông ấy cho rằng đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình, hình phạt cho một đêm hồ đồ thời trẻ.
Giản Ninh thường xuyên hầm canh sườn heo mang tới.
“Tiểu Ninh.” Giản Thế Huân đang ngồi trong hoa viên, gọi Giản Ninh một câu: “Lại đây tắm nắng cùng ba.”
Giản Ninh đi đến giúp Giản Thế Huân bóp chân.
“Có thể kiểm tra kết quả thi đại học chưa?” Giản Thế Huân vừa chỉ vào chiếc ghế bên cạnh vừa nói: “Đừng bóp nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Hai ngày nữa là có thể kiểm tra rồi ạ.” Giản Ninh nói xong liền ngồi xuống ghế.
“Có trường đại học nào mà con thích không?” Giản Thế Huân hỏi.
“Không ạ, đợi có kết quả con sẽ tính.” Giản Ninh mỉm cười đáp.
Tài xế lái xe tải vẫn đang lẩn trốn, nhưng cảnh sát đã xác định được phạm vi hoạt động gần đây của đối phương, ước tính rằng rất nhanh sẽ bị bắt. Quả nhiên, ba ngày sau tài xế đó đã lọt lưới.
Khu vực mà Giản Thế Huân xảy ra tai nạn ô tô là nơi giao nhau giữa nội thành và ngoại ô, tài xế ở trong một khu gần đó, vừa cho chiếc xe chở đá lao ra, trước khi tới đường chính thì tông phải Giản Thế Huân.
Theo lời khai của tài xế khi vừa nhìn thấy xe của người khác bị đâm lại còn là xe sang, anh ta hoảng sợ đến mềm nhũn chân tay, nên mới bỏ chạy khỏi xe. Nhưng cảnh sát không dễ bị lừa, chẳng mấy chốc đã tìm ra số tiền khổng lồ được chuyển vào tài khoản của mẹ tài xế.
Bị thẩm vấn gắt gao, tài xế gây tai nạn chỉ đành khai nhận rằng có người đưa tiền cho anh ta bảo anh ta làm vậy. Người phụ nữ đưa tiền cho anh ta đeo kính râm và bịt kín người, anh ta không thể xác nhận được người đó là ai.
Phương thức giao dịch là thanh toán tiền mặt, số điện thoại liên lạc cũng là sim rác, không được dùng giấy tờ tùy thân đăng ký hợp lệ. Để cố gắng lập công, tài xế gây tai nạn biểu thị rằng mình có thể hẹn gặp mặt người đó.
Dưới sự sắp xếp của cảnh sát, người tài xế gây tai nạn giả vờ rằng anh ta không bị bắt và yêu cầu người đứng sau ra mặt thanh toán nốt khoản tiền, còn nói nếu không thanh toán nốt số tiền còn lại sẽ tố cáo bà ta.
Địa điểm đối tượng hẹn là khu vực trung tâm thành phố, sau khi giao dịch xong với tài xế, bà ta sẽ tẩu thoát dưới sự hỗn độn của đám đông.
Ở khu vực trung tâm thành phố có rất nhiều camera, lần này còn chụp được ảnh khuôn mặt của người này. Khi Giản Thế Huân đến đồn cảnh sát để nhận dạng, ông ngay lập tức nhận ra đó là vợ mình, Diêu Tĩnh Vân, người đã chung chăn gối với mình bao nhiêu năm nay.
Tuy rằng không muốn tin nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến người ta không thể không tin. Quả nhiên, sau đó Diêu Tĩnh Vân đã không còn quay lại nhà họ Giản nữa.
Ý định ban đầu của bà ta không phải là giết chết Giản Thế Huân mà chỉ muốn phá rối kỳ thi đại học của Giản Ninh và kích động người lớn trong nhà, để đuổi cô ra ngoài để cô chẳng còn lại gì.
Ngay sau đó, cảnh sát đã bắt đầu triển khai bắt giữ Diêu Tĩnh Vân, nhưng dường như người này lại như đã bốc hơi khỏi thế gian, có tìm thế nào cũng không ra.
“Cháu biết bà ta có thể đang ở đâu.” Giản Ninh gọi điện cho cảnh sát phụ trách vụ án, nói: “Gần chùa Đại Linh ở núi Đại Linh.”
Giản Ninh cũng chỉ là phỏng đoán chứ không hoàn toàn chắc chắn.
Năm giờ sáng hôm sau, cảnh sát đến núi Đại Linh và lục soát toàn bộ ngọn núi cùng khu mua sắm, nhưng cũng không thấy bóng dáng người đâu.
“Vẫn còn bên trong ngôi chùa là chưa lục soát.” Một viên cảnh sát trẻ lên tiếng nhắc nhở.
“Không thể, ai lại trốn được trong chùa chứ, anh nghĩ đang quay phim kiếm hiệp đấy à?” Một viên cảnh sát khác nói.
“Lục soát.” Đội trưởng phát lệnh và cả nhóm bắt đầu tìm kiếm trong ngôi chùa.
Cảnh sát mở căn phòng nhỏ phía sau chùa, phát hiện một đôi nam nữ khoả thân, cạnh giường còn để một cặp tượng Phật nhỏ. Tư tình vụng trộm còn chạy đến cả thánh địa của Phật luôn rồi.
Ngay sau đó, cả nhóm mới nhìn rõ người phụ nữ kia chính là Diêu Tĩnh Vân, ở cùng bà ta là trụ trì của ngôi chùa, Minh Đường Đại sư.
Sự việc này đã gây xôn xao dư luận, thậm chí đến mảng du lịch của núi Đại Linh cũng bị ảnh hưởng, trước đây mọi người đến dâng hương ở ngôi chùa linh thiêng này hiện tại nghe nói trụ trì ở đó phạm thượng như vậy nên không còn muốn đến nữa, nên ngôi chùa lập tức thay đổi một trụ trì mới.
Sau khi Diêu Tĩnh Vân bị cảnh sát bắt đi, Giản Ninh có đến nhận mặt một lần. Dường như Diêu Tĩnh Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, bà ta chỉ thẳng vào mặt Giản Ninh chửi bới: “Tôi thành ra thế này tất cả đều là do bị cô hại, cô là đồ sao chổi.”
Giản Ninh phớt lờ những câu mắng nhiếc của Diêu Tĩnh Vân.
“Sau này tất cả mọi thức của nhà họ Giản đều thuộc về con trai tôi, đợi tôi ra tù rồi thì mọi thứ vẫn là của tôi, cô là đồ con gái ngoài giá thú, mau cút đi đâu thì cút đi.” Diêu Tĩnh Vân tiếp tục chửi bới.
Giản Ninh bị cảnh sát dẫn đi hỏi vài câu rồi về nhà.
Gần đây tâm trạng của Giản Thế Huân không tốt, chẳng có đầu óc để lo việc công ty. Cũng may là Giản Bằng đã từ nước ngoài trở về để giải quyết công việc trong công ty cùng Giản Thế Huân.
Giản Ninh không quan tâm tới công ty của nhà họ Giản, trong cô tồn tại ý né tránh sự nghi ngờ, mỗi lần Giản Thế Huân và Giản Bằng bàn bạc chuyện công ty là cô sẽ tự động tránh mặt.
Phần lớn thời gian Giản Bằng có mặt ở nhà thì Giản Ninh sẽ không đến đó. Cô sống trong căn nhà mà bà nội để lại cho mình đã là rất tốt rồi.
Sau khi có kết quả thi đại học, Giản Ninh không dám xem, vì sợ kết quả thi không được như mong muốn, nên Hứa Trạch đã xem giúp cô. Ông trời đã đền đáp cho sự siêng năng của cô, điểm số của cô nhiều hơn hai mươi điểm đối với các trường tuyến đầu, tuy rằng chẳng thể so được với một người đứng nhất toàn thành phố như Hứa Trạch.
Hai người chọn hai trường đại học tại thành phố B, đến tháng chín cùng nhau nhập học. Triệu Dã và Vệ Thành Thành đều ở lại thành phố, học tại một ngôi trường tuyến ba, sau hai năm thì ra nước ngoài du học.
Tháng bảy, trời nắng nóng kinh khủng. Vài năm trước đây, Giản Ninh không bao giờ mặc áo ngắn tay, chứ đừng nói đến áo khoét nách, nhưng năm nay cô đã mua rất nhiều áo ngắn tay, cũng không còn che giấu hình xăm trên cánh tay nữa.
Cô chạm vào hình xăm trên cánh tay, dấu vết của tàn thuốc lá vẫn còn rõ ràng, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi nữa, nỗi khiếp sợ trong lòng từ nhỏ cuối cùng cũng đã được thay thế bằng ánh sáng mặt trời.
“Giản Ninh.” Hứa Trạch đạp xe đứng trước cổng nhà Giản Ninh gọi to: “Bạn gái ơi.”
“Ra ngay đây.” Giản Ninh mở cửa sổ trên lầu hai, đáp.
Nói xong liền thay quần áo rồi xuống lầu.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy liền thân ngắn tay màu trắng, mái tóc dài được cắt tỉa cẩn thận phủ lên bờ vai, đội chiếc mũ màu be, trông vô cùng dịu dàng.
“Hôm nay đi đâu?” Giản Ninh vừa nói vừa nhảy lên yên sau xe Hứa Trạch.
“Đi xăm hình cùng anh.” Hứa Trạch chạm vào cánh tay Giản Ninh, nói: “Muốn giống em, hình xăm đôi.”
“Hoa Hướng dương?” Giản Ninh hỏi: “Con trai mà xăm hình này trông có nữ tính quá không?”
“Bổn thiếu gia thích.” Hứa Trạch đạp xe, nhỏ giọng nói: “Có nữ tính đến mấy cũng là nằm trên.”
“Cái gì?” Giọng nói phía sau của anh có chút nhỏ, Giản Ninh không nghe rõ.
“Không có gì.” Hứa Trạch quay đầu lại liếc nhìn Giản Ninh đầy ẩn ý, ngay từ khi nộp đơn đăng ký anh đã nghĩ, đến khi nào mới có thể hái được bông hoa Hướng dương của cô xuống.
Một người bạn của Triệu Dã là thợ xăm hình giỏi, ở sau đường Phụ Nữ. Hứa Trạch đưa Giản Ninh lên lầu hai.
“Hứa thiếu gia.” Trợ trang trí nhìn thấy Hứa Trạch liền lên tiếng chào hỏi.
“Anh thường xuyên đến đây à?” Giản Ninh nhỏ giọng hỏi Hứa Trạch.
“Không.” Hứa Trạch đáp: “Đây là lần đầu tiên, có thể là Triệu Dã đưa ảnh của anh cho người ta xem.”
Sau khi bàn bạc với thợ xăm hình, Hứa Trạch ngồi trên ghế xăm, khi thợ xăm đi đường nét đầu tiên của hình xăm anh liền cảm thấy quan hệ của mình và Giản Ninh lại càng thân thiết hơn. Sau khi thợ xăm hình hoàn thành hình xăm, Hứa Trạch thấy rằng hiện tại anh và cô đã hòa làm một.
Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Giản Ninh nắm lấy cánh tay Hứa Trạch nhìn tới nhìn lui: “Thợ xăm cũng giỏi thật đấy, hình xăm của anh và của em giống hệt nhau này.”
“Thích không?” Hứa Trạch quay mặt sang nhìn Giản Ninh.
“Thích.” Giản Ninh khẽ cười: “Em và bạn trai em có hình xăm độc quyền nè.”
“Ngoan lắm.” Hứa Trạch hôn lên trán Giản Ninh, nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Mì.” Giản Ninh trả lời.
“Về nhà, anh nấu cho em ăn.” Hứa Trạch nói.
“Anh có được không thế?” Giản Ninh nghi ngờ tài nấu nướng của Hứa Trạch, bởi vì mỗi lần bọn họ ăn cùng nhau thì người nấu nướng đều là Giản Ninh, đồ ăn mà Hứa Trạch nấu thực sự là không nuốt nổi.
“Phải được.” Hứa Trạch vừa nói vừa dẫn Giản Ninh đến siêu thị.
Cả hai đi dạo quanh siêu thị, mua nguyên liệu rồi về nhà. Dì giúp việc thấy đôi tình nhân trẻ mang đồ ăn về nhà, rất thức thời ra khỏi phòng bếp đi làm việc khác.
“Hôm nay làm mì lạnh.” Hứa Trạch nói rồi đặt nguyên liệu lên bồn rửa bên cạnh.
“Hay là em làm nhé?” Giản Ninh vẫn không yên tâm.
“Em ngồi đó đi.” Hứa Trạch đẩy Giản Ninh vào phòng ăn bên ngoài cửa bếp, bảo cô ngồi xuống ghế quan sát.
Hôm nay, Hứa Trạch làm món mì lạnh Tứ Xuyên, không có gì khó, quan trọng là khâu chuẩn bị nước sốt. Tỏi, xì dầu, dầu tiêu, vừng vân vân trộn thành nước sốt. Hứa Trạch bỏ vào đó rất ít ớt bột, vì sợ cô bị cay. Nước sốt được đổ lên trên mì lạnh, đảo đều, trên cùng là giá đỗ, dưa chuột thái sợi và dăm bông thái sợi.
Từ xa Giản Ninh đã ngửi thấy mùi thơm của dầu tiêu, con sâu đói trong bụng lập tức bị gọi dậy. Hứa Trạch bưng bát mì lạnh tới, giúp cô chuẩn bị đũa, đưa qua. Nhìn vẻ bề ngoài thì không tệ, Giản Ninh ăn một miếng với tâm lý nếm thử.
“Lần đầu tiên anh làm à?” Giản Ninh có chút không dám tin, tay nghề nấu ăn này tiến bộ quá nhanh, mới nửa tháng trước người này còn không biết ngâm cả mì gói cơ mà.
“Không phải lần đầu tiên, trước đó đã thất bại cả N lần rồi, nhưng đều được ba mẹ anh ăn hết.” Hứa Trạch mỉm cười: “Hiện tại em đang ăn món mì lạnh hoàn hảo cuối cùng.”
Giản Ninh ăn hết bát mì lạnh, lại xin thêm hơn nửa bát của Hứa Trạch, ăn xong mới mãn nguyện đặt đũa xuống.
“Không hổ là học bá, học cũng nhanh thật đó.” Giản Ninh lấy khăn giấy ra lau miệng, nói.
“Anh là tài năng thiên phú mà.” Hứa Trạch cong môi nhìn cô: “Rất nhiều chuyện khác nữa cũng vậy.”
“Còn gì nữa?” Giản Ninh ngước lên nhìn anh.
“Không có gì.” Hứa Trạch vừa nói vừa thu dọn bát đũa.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giản Ninh đi theo Hứa Trạch vào tận phòng bếp.
“Em thực sự muốn biết sao?” Hứa Trạch quay đầu lại nhìn Giản Ninh, nụ cười trên gương mặt càng sâu hơn.
Ngay khi Giản Ninh nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh, cô đã biết trong đầu cái tên này chẳng có gì nghiêm túc.
“Không phù hợp với trẻ em.” Hứa Trạch đáp.
Quả nhiên, cô biết mà.
“Thêm một tuần nữa thì em không còn là trẻ em nữa rồi.” Giản Ninh tính sinh nhật mình, còn bảy ngày nữa là sô sẽ thành niên. Đến khi đó, có lẽ thông báo nhập học cũng tới.
“Đợi đến sinh nhật em, anh sẽ tặng em một món quà thật lớn.” Hứa Trạch lau tay, búng lên trán Giản Ninh, âu yếm nói: “Người phụ nữ của anh.”
“Đừng có ăn nói lung tung.” Đây là lần đầu tiên anh dùng từ phụ nữ để xưng hô với cô, điều này khiến Giản Ninh có chút ngại ngùng.
“Đâu có nói lung tung, là người phụ nữ của anh mà.” Hứa Trạch trả lời với giọng không cho người khác phản bác.
“Được, được, được, của anh của anh, tất cả đều là của anh.” Giản Ninh mỉm cười, mặc kệ anh.
Con cái của gia đình khác sau khi thi xong đại học thì coi như được giải phóng hoàn toàn, còn Giản Ninh thì ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện.
May mắn thay tình trạng hồi phục của Giản Thế Huân khá tốt, rất nhanh đã được ra viện, chỉ có điều một bên chân cử động không được linh hoạt, e là phải chống nạng cả phần đời còn lại. Về vấn đề này, Giản Thế Huân suy nghĩ khá thoáng, ông ấy cho rằng đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình, hình phạt cho một đêm hồ đồ thời trẻ.
Giản Ninh thường xuyên hầm canh sườn heo mang tới.
“Tiểu Ninh.” Giản Thế Huân đang ngồi trong hoa viên, gọi Giản Ninh một câu: “Lại đây tắm nắng cùng ba.”
Giản Ninh đi đến giúp Giản Thế Huân bóp chân.
“Có thể kiểm tra kết quả thi đại học chưa?” Giản Thế Huân vừa chỉ vào chiếc ghế bên cạnh vừa nói: “Đừng bóp nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Hai ngày nữa là có thể kiểm tra rồi ạ.” Giản Ninh nói xong liền ngồi xuống ghế.
“Có trường đại học nào mà con thích không?” Giản Thế Huân hỏi.
“Không ạ, đợi có kết quả con sẽ tính.” Giản Ninh mỉm cười đáp.
Tài xế lái xe tải vẫn đang lẩn trốn, nhưng cảnh sát đã xác định được phạm vi hoạt động gần đây của đối phương, ước tính rằng rất nhanh sẽ bị bắt. Quả nhiên, ba ngày sau tài xế đó đã lọt lưới.
Khu vực mà Giản Thế Huân xảy ra tai nạn ô tô là nơi giao nhau giữa nội thành và ngoại ô, tài xế ở trong một khu gần đó, vừa cho chiếc xe chở đá lao ra, trước khi tới đường chính thì tông phải Giản Thế Huân.
Theo lời khai của tài xế khi vừa nhìn thấy xe của người khác bị đâm lại còn là xe sang, anh ta hoảng sợ đến mềm nhũn chân tay, nên mới bỏ chạy khỏi xe. Nhưng cảnh sát không dễ bị lừa, chẳng mấy chốc đã tìm ra số tiền khổng lồ được chuyển vào tài khoản của mẹ tài xế.
Bị thẩm vấn gắt gao, tài xế gây tai nạn chỉ đành khai nhận rằng có người đưa tiền cho anh ta bảo anh ta làm vậy. Người phụ nữ đưa tiền cho anh ta đeo kính râm và bịt kín người, anh ta không thể xác nhận được người đó là ai.
Phương thức giao dịch là thanh toán tiền mặt, số điện thoại liên lạc cũng là sim rác, không được dùng giấy tờ tùy thân đăng ký hợp lệ. Để cố gắng lập công, tài xế gây tai nạn biểu thị rằng mình có thể hẹn gặp mặt người đó.
Dưới sự sắp xếp của cảnh sát, người tài xế gây tai nạn giả vờ rằng anh ta không bị bắt và yêu cầu người đứng sau ra mặt thanh toán nốt khoản tiền, còn nói nếu không thanh toán nốt số tiền còn lại sẽ tố cáo bà ta.
Địa điểm đối tượng hẹn là khu vực trung tâm thành phố, sau khi giao dịch xong với tài xế, bà ta sẽ tẩu thoát dưới sự hỗn độn của đám đông.
Ở khu vực trung tâm thành phố có rất nhiều camera, lần này còn chụp được ảnh khuôn mặt của người này. Khi Giản Thế Huân đến đồn cảnh sát để nhận dạng, ông ngay lập tức nhận ra đó là vợ mình, Diêu Tĩnh Vân, người đã chung chăn gối với mình bao nhiêu năm nay.
Tuy rằng không muốn tin nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến người ta không thể không tin. Quả nhiên, sau đó Diêu Tĩnh Vân đã không còn quay lại nhà họ Giản nữa.
Ý định ban đầu của bà ta không phải là giết chết Giản Thế Huân mà chỉ muốn phá rối kỳ thi đại học của Giản Ninh và kích động người lớn trong nhà, để đuổi cô ra ngoài để cô chẳng còn lại gì.
Ngay sau đó, cảnh sát đã bắt đầu triển khai bắt giữ Diêu Tĩnh Vân, nhưng dường như người này lại như đã bốc hơi khỏi thế gian, có tìm thế nào cũng không ra.
“Cháu biết bà ta có thể đang ở đâu.” Giản Ninh gọi điện cho cảnh sát phụ trách vụ án, nói: “Gần chùa Đại Linh ở núi Đại Linh.”
Giản Ninh cũng chỉ là phỏng đoán chứ không hoàn toàn chắc chắn.
Năm giờ sáng hôm sau, cảnh sát đến núi Đại Linh và lục soát toàn bộ ngọn núi cùng khu mua sắm, nhưng cũng không thấy bóng dáng người đâu.
“Vẫn còn bên trong ngôi chùa là chưa lục soát.” Một viên cảnh sát trẻ lên tiếng nhắc nhở.
“Không thể, ai lại trốn được trong chùa chứ, anh nghĩ đang quay phim kiếm hiệp đấy à?” Một viên cảnh sát khác nói.
“Lục soát.” Đội trưởng phát lệnh và cả nhóm bắt đầu tìm kiếm trong ngôi chùa.
Cảnh sát mở căn phòng nhỏ phía sau chùa, phát hiện một đôi nam nữ khoả thân, cạnh giường còn để một cặp tượng Phật nhỏ. Tư tình vụng trộm còn chạy đến cả thánh địa của Phật luôn rồi.
Ngay sau đó, cả nhóm mới nhìn rõ người phụ nữ kia chính là Diêu Tĩnh Vân, ở cùng bà ta là trụ trì của ngôi chùa, Minh Đường Đại sư.
Sự việc này đã gây xôn xao dư luận, thậm chí đến mảng du lịch của núi Đại Linh cũng bị ảnh hưởng, trước đây mọi người đến dâng hương ở ngôi chùa linh thiêng này hiện tại nghe nói trụ trì ở đó phạm thượng như vậy nên không còn muốn đến nữa, nên ngôi chùa lập tức thay đổi một trụ trì mới.
Sau khi Diêu Tĩnh Vân bị cảnh sát bắt đi, Giản Ninh có đến nhận mặt một lần. Dường như Diêu Tĩnh Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, bà ta chỉ thẳng vào mặt Giản Ninh chửi bới: “Tôi thành ra thế này tất cả đều là do bị cô hại, cô là đồ sao chổi.”
Giản Ninh phớt lờ những câu mắng nhiếc của Diêu Tĩnh Vân.
“Sau này tất cả mọi thức của nhà họ Giản đều thuộc về con trai tôi, đợi tôi ra tù rồi thì mọi thứ vẫn là của tôi, cô là đồ con gái ngoài giá thú, mau cút đi đâu thì cút đi.” Diêu Tĩnh Vân tiếp tục chửi bới.
Giản Ninh bị cảnh sát dẫn đi hỏi vài câu rồi về nhà.
Gần đây tâm trạng của Giản Thế Huân không tốt, chẳng có đầu óc để lo việc công ty. Cũng may là Giản Bằng đã từ nước ngoài trở về để giải quyết công việc trong công ty cùng Giản Thế Huân.
Giản Ninh không quan tâm tới công ty của nhà họ Giản, trong cô tồn tại ý né tránh sự nghi ngờ, mỗi lần Giản Thế Huân và Giản Bằng bàn bạc chuyện công ty là cô sẽ tự động tránh mặt.
Phần lớn thời gian Giản Bằng có mặt ở nhà thì Giản Ninh sẽ không đến đó. Cô sống trong căn nhà mà bà nội để lại cho mình đã là rất tốt rồi.
Sau khi có kết quả thi đại học, Giản Ninh không dám xem, vì sợ kết quả thi không được như mong muốn, nên Hứa Trạch đã xem giúp cô. Ông trời đã đền đáp cho sự siêng năng của cô, điểm số của cô nhiều hơn hai mươi điểm đối với các trường tuyến đầu, tuy rằng chẳng thể so được với một người đứng nhất toàn thành phố như Hứa Trạch.
Hai người chọn hai trường đại học tại thành phố B, đến tháng chín cùng nhau nhập học. Triệu Dã và Vệ Thành Thành đều ở lại thành phố, học tại một ngôi trường tuyến ba, sau hai năm thì ra nước ngoài du học.
Tháng bảy, trời nắng nóng kinh khủng. Vài năm trước đây, Giản Ninh không bao giờ mặc áo ngắn tay, chứ đừng nói đến áo khoét nách, nhưng năm nay cô đã mua rất nhiều áo ngắn tay, cũng không còn che giấu hình xăm trên cánh tay nữa.
Cô chạm vào hình xăm trên cánh tay, dấu vết của tàn thuốc lá vẫn còn rõ ràng, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi nữa, nỗi khiếp sợ trong lòng từ nhỏ cuối cùng cũng đã được thay thế bằng ánh sáng mặt trời.
“Giản Ninh.” Hứa Trạch đạp xe đứng trước cổng nhà Giản Ninh gọi to: “Bạn gái ơi.”
“Ra ngay đây.” Giản Ninh mở cửa sổ trên lầu hai, đáp.
Nói xong liền thay quần áo rồi xuống lầu.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy liền thân ngắn tay màu trắng, mái tóc dài được cắt tỉa cẩn thận phủ lên bờ vai, đội chiếc mũ màu be, trông vô cùng dịu dàng.
“Hôm nay đi đâu?” Giản Ninh vừa nói vừa nhảy lên yên sau xe Hứa Trạch.
“Đi xăm hình cùng anh.” Hứa Trạch chạm vào cánh tay Giản Ninh, nói: “Muốn giống em, hình xăm đôi.”
“Hoa Hướng dương?” Giản Ninh hỏi: “Con trai mà xăm hình này trông có nữ tính quá không?”
“Bổn thiếu gia thích.” Hứa Trạch đạp xe, nhỏ giọng nói: “Có nữ tính đến mấy cũng là nằm trên.”
“Cái gì?” Giọng nói phía sau của anh có chút nhỏ, Giản Ninh không nghe rõ.
“Không có gì.” Hứa Trạch quay đầu lại liếc nhìn Giản Ninh đầy ẩn ý, ngay từ khi nộp đơn đăng ký anh đã nghĩ, đến khi nào mới có thể hái được bông hoa Hướng dương của cô xuống.
Một người bạn của Triệu Dã là thợ xăm hình giỏi, ở sau đường Phụ Nữ. Hứa Trạch đưa Giản Ninh lên lầu hai.
“Hứa thiếu gia.” Trợ trang trí nhìn thấy Hứa Trạch liền lên tiếng chào hỏi.
“Anh thường xuyên đến đây à?” Giản Ninh nhỏ giọng hỏi Hứa Trạch.
“Không.” Hứa Trạch đáp: “Đây là lần đầu tiên, có thể là Triệu Dã đưa ảnh của anh cho người ta xem.”
Sau khi bàn bạc với thợ xăm hình, Hứa Trạch ngồi trên ghế xăm, khi thợ xăm đi đường nét đầu tiên của hình xăm anh liền cảm thấy quan hệ của mình và Giản Ninh lại càng thân thiết hơn. Sau khi thợ xăm hình hoàn thành hình xăm, Hứa Trạch thấy rằng hiện tại anh và cô đã hòa làm một.
Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Giản Ninh nắm lấy cánh tay Hứa Trạch nhìn tới nhìn lui: “Thợ xăm cũng giỏi thật đấy, hình xăm của anh và của em giống hệt nhau này.”
“Thích không?” Hứa Trạch quay mặt sang nhìn Giản Ninh.
“Thích.” Giản Ninh khẽ cười: “Em và bạn trai em có hình xăm độc quyền nè.”
“Ngoan lắm.” Hứa Trạch hôn lên trán Giản Ninh, nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Mì.” Giản Ninh trả lời.
“Về nhà, anh nấu cho em ăn.” Hứa Trạch nói.
“Anh có được không thế?” Giản Ninh nghi ngờ tài nấu nướng của Hứa Trạch, bởi vì mỗi lần bọn họ ăn cùng nhau thì người nấu nướng đều là Giản Ninh, đồ ăn mà Hứa Trạch nấu thực sự là không nuốt nổi.
“Phải được.” Hứa Trạch vừa nói vừa dẫn Giản Ninh đến siêu thị.
Cả hai đi dạo quanh siêu thị, mua nguyên liệu rồi về nhà. Dì giúp việc thấy đôi tình nhân trẻ mang đồ ăn về nhà, rất thức thời ra khỏi phòng bếp đi làm việc khác.
“Hôm nay làm mì lạnh.” Hứa Trạch nói rồi đặt nguyên liệu lên bồn rửa bên cạnh.
“Hay là em làm nhé?” Giản Ninh vẫn không yên tâm.
“Em ngồi đó đi.” Hứa Trạch đẩy Giản Ninh vào phòng ăn bên ngoài cửa bếp, bảo cô ngồi xuống ghế quan sát.
Hôm nay, Hứa Trạch làm món mì lạnh Tứ Xuyên, không có gì khó, quan trọng là khâu chuẩn bị nước sốt. Tỏi, xì dầu, dầu tiêu, vừng vân vân trộn thành nước sốt. Hứa Trạch bỏ vào đó rất ít ớt bột, vì sợ cô bị cay. Nước sốt được đổ lên trên mì lạnh, đảo đều, trên cùng là giá đỗ, dưa chuột thái sợi và dăm bông thái sợi.
Từ xa Giản Ninh đã ngửi thấy mùi thơm của dầu tiêu, con sâu đói trong bụng lập tức bị gọi dậy. Hứa Trạch bưng bát mì lạnh tới, giúp cô chuẩn bị đũa, đưa qua. Nhìn vẻ bề ngoài thì không tệ, Giản Ninh ăn một miếng với tâm lý nếm thử.
“Lần đầu tiên anh làm à?” Giản Ninh có chút không dám tin, tay nghề nấu ăn này tiến bộ quá nhanh, mới nửa tháng trước người này còn không biết ngâm cả mì gói cơ mà.
“Không phải lần đầu tiên, trước đó đã thất bại cả N lần rồi, nhưng đều được ba mẹ anh ăn hết.” Hứa Trạch mỉm cười: “Hiện tại em đang ăn món mì lạnh hoàn hảo cuối cùng.”
Giản Ninh ăn hết bát mì lạnh, lại xin thêm hơn nửa bát của Hứa Trạch, ăn xong mới mãn nguyện đặt đũa xuống.
“Không hổ là học bá, học cũng nhanh thật đó.” Giản Ninh lấy khăn giấy ra lau miệng, nói.
“Anh là tài năng thiên phú mà.” Hứa Trạch cong môi nhìn cô: “Rất nhiều chuyện khác nữa cũng vậy.”
“Còn gì nữa?” Giản Ninh ngước lên nhìn anh.
“Không có gì.” Hứa Trạch vừa nói vừa thu dọn bát đũa.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giản Ninh đi theo Hứa Trạch vào tận phòng bếp.
“Em thực sự muốn biết sao?” Hứa Trạch quay đầu lại nhìn Giản Ninh, nụ cười trên gương mặt càng sâu hơn.
Ngay khi Giản Ninh nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh, cô đã biết trong đầu cái tên này chẳng có gì nghiêm túc.
“Không phù hợp với trẻ em.” Hứa Trạch đáp.
Quả nhiên, cô biết mà.
“Thêm một tuần nữa thì em không còn là trẻ em nữa rồi.” Giản Ninh tính sinh nhật mình, còn bảy ngày nữa là sô sẽ thành niên. Đến khi đó, có lẽ thông báo nhập học cũng tới.
“Đợi đến sinh nhật em, anh sẽ tặng em một món quà thật lớn.” Hứa Trạch lau tay, búng lên trán Giản Ninh, âu yếm nói: “Người phụ nữ của anh.”
“Đừng có ăn nói lung tung.” Đây là lần đầu tiên anh dùng từ phụ nữ để xưng hô với cô, điều này khiến Giản Ninh có chút ngại ngùng.
“Đâu có nói lung tung, là người phụ nữ của anh mà.” Hứa Trạch trả lời với giọng không cho người khác phản bác.
“Được, được, được, của anh của anh, tất cả đều là của anh.” Giản Ninh mỉm cười, mặc kệ anh.