Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Chương 52: Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, là người anh yêu, là người anh muốn chung sống cùng cả cuộc đời.
Vào ngày sinh nhật Giản Ninh, thời tiết khá tốt. Cô dậy từ sớm, mở điện thoại ra trông thấy một loạt các lời chúc. Khi xuống lầu đến phòng khách lại trông thấy một đống quà sinh nhật chất đầy trên ghế sofa, hầu hết là của bạn bè trong khu biệt thự gửi tới.
Khi ở núi Đại Linh, Giản Ninh chưa từng tổ chức sinh nhật, vì không ai nhớ, cộng thêm cô còn bận kiếm tiền đóng học phí và cũng chẳng có mấy bạn bè. Đây là lần đầu tiên cô được nhận nhiều quà sinh nhật như vậy.
Giản Ninh đánh răng rửa mặt, cô không ăn bữa sáng mà đi đến sofa chuẩn bị bóc quà. Triệu Dã tặng cô một khẩu súng cao su, tốt hơn nhiều so với cái Giản Ninh đang dùng, trong tấm thiệp có viết dòng chữ:
Súng cao su chuyên dùng để bắn Hứa Trạch.
Vệ Thành Thành tặng cô một chiếc búa hình con thỏ xinh đẹp, bên trên được bọc một lớp vải lông mềm mại, trong thiệp viết:
Búa chuyên dùng để đập Hứa Trạch.
……
Giản Ninh mỉm cười cất món quà đi. Cô không ăn sáng ở nhà mà sang bên nhà họ Giản, dù sao cũng là sinh nhật, ba còn đang đợi cô.
Giản Thế Huân mang quà sinh nhật tới, Giản Ninh ăn sáng cùng ông ấy. Giản Bằng không ở nhà, sáng sớm đã đến công ty, nhưng cũng gửi lại một món quà cho cô.
Sau bữa sáng, Giản Ninh trò chuyện cùng Giản Thế Huân một lúc, đến hơn mười một giờ, mẹ Hứa tới kêu họ qua ăn cơm. Ba mẹ Hứa tặng Giản Ninh một chiếc đồng hồ, còn thêm cả một bàn đầy ắp đồ ăn. Hứa Trạch là siêng năng nhất, anh giúp người lớn chuẩn bị bát đũa, rồi nói chuyện cùng Giản Thế Huân. Bọn họ đã có một bữa ăn đầy thú vị.
“Ba, mẹ, chú Giản, con đưa Giản Ninh ra ngoài chơi ạ.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, nói.
Mẹ Hứa kéo Hứa Trạch sang một bên, thì thầm: “Đừng có quên đeo đó.”
Lại nói: “Đừng có làm đau người ta.”
Hứa Trạch nhìn Giản Ninh một cái, cảm thấy mình thật xấu xa, cả nhà anh đều xấu xa, hai ngày nay tất cả đều đang nghĩ cách để lấy đi trinh tiết của cô gái nhỏ này. Mẹ kiếp!
Hứa Trạch lên lầu nhét hộp bao cao su vào túi. Giản Ninh người không hề hay biết gì đang đứng đợi Hứa Trạch ở của, nhìn thấy túi anh hơi phồng lên.
“Trong túi anh có gì thế?” Giản Ninh hỏi.
“Không có gì.” Hứa Trạch đáp.
“Há?!” Giản Ninh lại hỏi.
“Muốn biết thật sao?” Hứa Trạch nghiêng mặt sang nhìn cô: “Anh không nói cho em.”
Sự tò mò của con người rất mạnh, Hứa Trạch càng không nói Giản Ninh lại càng muốn biết, cuối cùng nhân lúc anh không chú ý, cô đã nhìn thấy một góc của chiếc hộp.
“Anh mang thuốc lá đi làm gì, không phải anh không hút thuốc sao?” Rõ ràng là Giản Ninh đã hiểu lầm đồ bên trong.
“Không phải hút thuốc.” Hứa Trạch cúi đầu xuống nhìn, rồi nhét chiếc hộp vào sâu trong túi.
“Không được nhìn nữa.” Hứa Trạch đập một cái lên đầu Giản Ninh.
Hai người tiếp tục đi dạo trong khu biệt thự.
“Buổi tối đến quảng trường trung tâm chơi đi.” Giản Ninh ôm cánh tay Hứa Trạch, mỉm cười nói.
“Không đi.” Hứa Trạch đáp rất ngắn gọn: “Ở nhà thôi.”
“Quà sinh nhật của em, anh còn chưa tặng đâu đó.” Giản Ninh đưa tay ra, nói.
“Tối nay tặng.” Hứa Trạch nắm lấy tay cô.
Hai người ngồi trong chòi hóng mát ở khu biệt thự một lúc, Giản Ninh vào nhà lấy ra một bộ cờ tướng. Kỹ thuật đánh cờ của cô không tệ, nhưng so với Hứa Trạch thì vẫn còn kém hơn một chút. May mắn thay hôm nay là sinh nhật cô, nên anh đã âm thầm nhường cô.
“Anh đừng có nhường em.” Giản Ninh vỗ vỗ vào tay Hứa Trạch một cái, bĩu môi nói: “Tưởng em không nhìn ra hả?”
“Bạn gái của anh giỏi thật, đến cái này cũng nhìn ra rồi à?” Hứa Trạch mỉm cười với Giản Ninh, giơ ngón tay cái về phía cô: “Cô gái này đúng là tài sắc vẹn toàn.”
“Vị công tử này, đến anh đi cờ rồi kia.” Giản Ninh nhìn vào bàn cờ, nói.
Hai người đánh tơi đánh lui, cứ thế cho tới khi mặt trời lặn, Giản Ninh mới cất bàn cờ đi. Cô rất thích điều này, yên lặng ở bên Hứa Trạch, thỉnh thoảng nhìn vào ánh mắt anh, đôi mắt ẩn chứa nụ cười, nhìn cô đầy dịu dàng, cái gọi là thời gian yên bình có lẽ cũng là như vậy.
Hai người cùng về nhà Giản Ninh.
“Dì giúp việc đâu, sao không thấy?” Giản Ninh có chút ngạc nhiên, bình thường vào lúc này đáng lẽ dì giúp việc đã đang chuẩn bị bữa tối rồi.
“Anh cho dì ấy nghỉ rồi.” Hứa Trạch ngồi xuống ghế sofa và thực sự nghĩ mình là nam chủ nhân của căn nhà này rồi.
“Anh được lắm.” Giản Ninh rửa tay, đi vào bếp.
Cũng may là bữa tối đã được dì chuẩn bị xong, lúc nào muốn ăn chỉ cần đun lại cho nóng là được. Giản Ninh vắt một cốc nước cam bê tới. Uống nước cam xong thì trời cũng đã tối.
“Anh muốn ăn món gà om tiêu ở cổng biệt thự.” Hứa Trạch nói với Giản Ninh: “Muốn bạn gái mua giúp anh.”
“Gà om tiêu, ngày mai ăn không được à, đã muộn thế này rồi.” Giản Ninh trả lời.
“Anh muốn ăn bây giờ cơ.” Hứa Trạch làm nũng.
Cô chịu không nổi chiêu này của anh, nên chỉ đành ra khỏi cửa, nơi đó cũng không xa, mười phút là có thể quay lại. Khi Giản Ninh mua xong, về nhà, cô lại thấy cả căn nhà tối đen như mực, có ánh nến mờ ảo hắt qua cửa sổ. Cái tên này, Giản Ninh khẽ mỉm cười. Muốn ăn gà om tiêu là giả, còn chuẩn bị sinh nhật cho cô mới là thật.
Giản Ninh vào của, ánh sáng của cây nến sinh nhật lập loè trên bàn ăn, là màu vàng cam, đang nhảy nhót trên chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi trông vô cùng đẹp mắt.
Hứa Trạch từ bên cạnh chiếc bánh đi tới, ôm cô lên xoay hai vòng, nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.” Giản Ninh mỉm cười: “Cảm ơn anh, a Trạch.”
Cô xuống khỏi người anh, bước đến chiếc bánh nhẹ nhàng nhắm mắt lại thực hiện một điều ước rồi thổi nến. Cả căn nhà chìm vào bóng tối.
“Để em đi bật đèn.” Giản Ninh vừa nói vừa mò mẫm tìm tới vị trí công tắc, nhưng còn chưa đi được hai bước lại bị anh bế lên từ phía sau.
“Anh……” Giản Ninh vẫn chưa kịp lên tiếng miệng đã bị anh chặn lấy.
Nụ hôn của anh rất nóng bỏng, trong bóng tối cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh nhưng có thể cảm nhận rõ tiếng thở của anh.
Anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu hai, cô bật đèn hành lang lên. Cũng chính thứ ánh sáng màu vàng cam đó đã soi rõ đường nét khuôn mặt anh, đôi mắt quen thuộc ấy luôn tràn đầy ánh sáng dịu dàng khi nhìn về phía cô. Cô luôn thích hình dáng của đôi môi anh, đôi môi kề sát bên tai cô.
“Anh muốn em.” Giọng nói của anh mang theo sự mê đắm, khiến cô phát nghiện.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Giản Ninh khẽ mở mắt. Người bên cạnh tối qua bị quăng quật đến kiệt sức, hiện tại vẫn chưa tỉnh. Cô gối đầu lên tay nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Khi anh ngủ, lông mi xem ra còn dài hơn bình thường, Giản Ninh nhìn nó trông giống như một con bướm đang đậu bên trên. Cô nhịn không được, đưa tay ra vuốt ve hàng lông mi của anh.
Mắt Hứa Trạch khẽ động, mở mắt ra đối diện với ánh mắt Giản Ninh. Cô còn chưa kịp nói chào buổi sáng đã bị anh lật người áp xuống. Và lần này lại “vật lộn” đến tận mười hai giờ trưa.
Giản Ninh đứng dậy mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Hứa Trạch dựa vào khung cửa phòng tắm nhìn cô đánh răng.
“Anh nhìn em làm gì?” Giản Ninh vừa đánh răng vừa nói: “Lại đây đánh răng đi.”
Trên bệ bồn rửa mặt, cạnh cốc đánh răng của Giản Ninh có một chiếc cốc mới cùng màu cùng kiểu dáng với cốc của cô, cả bàn chải cũng vậy, là một đôi với chiếc của cô.
“Em chuẩn bị bàn chải đánh răng từ khi nào thế?” Hứa Trạch cong môi, ánh mắt ẩn hiện ý cười.
Cô cũng có ý định với anh, nếu không đã không chuẩn bị trước bàn chải đánh răng cho anh.
“Đừng có hỏi em, làm sao mà em biết được.” Giản Ninh đánh răng xong, súc miệng sạch rồi bắt đầu rửa mặt. Lớp bọt của sữa rửa mặt che đi dấu vết ửng hồng trên gương mặt cô.
Ga trải giường trong phòng ngủ lộn xộn, dưới đất vài chiếc quần áo vứt vương vãi. Áo phông của anh, váy của cô nằm bừa bãi trên sàn nhà. Giản Ninh nhấc chăn lên nhìn, thấy một vết đỏ nhỏ trên ga trải giường.
“Người phụ nữ của anh.” Hứa Trạch ra khỏi phòng tắm nhìn theo tầm mắt cô.
Giản Ninh thay ga trải giường mới, chăn cũng được mang ra ngoài phơi.
“Hình như em vẫn chưa nhận được quà sinh nhật của anh.” Lúc này Giản Ninh mới nhớ ra, tối qua từ sau khi bị anh bế lên giường, anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho cô.
“Cái này không phải sao?” Hứa Trạch đi tới trước mặt Giản Ninh, ánh mắt lộ ra nụ cười, anh nắm tay cô đặt lên ngực mình: “Trái tim anh và cả cơ thể anh.”
“Từ này về sau anh đã là người của em rồi.” Hứa Trạch ôm Giản Ninh: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Nói xong họ lại hôn nhau, như thể có hôn thế nào cũng chẳng thấy đủ.
Còn một tháng nữa là bắt đầu nhập học, trong một tháng này Hứa Trạch đã đưa Giản Ninh đi khắp các đường to ngõ nhỏ tại thành phố. Trước đây, Giản Ninh đều không có cơ hội mua sắm, nếu không phải bán nước bán bản đồ ở khu tham quan thì cũng là học hành. Quan trọng là cũng chẳng có người nào thích hợp để chơi cùng cô. Hiện tại cô đã có Hứa Trạch, anh nắm tay cô, cùng ăn những món ăn ngon, cùng nhau ngắm cảnh đẹp.
Trước khi nhập học, điểm dừng chân cuối cùng của họ là núi Đại Linh.
“A Trạch.” Giản Ninh ôm tay anh, nói: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?”
“Ngốc ạ, cái này mà em cũng cần phải hỏi sao?” Hứa Trạch hôn lên trán Giản Ninh nhẹ nhàng nói.
Một con mèo hoang nhỏ chui ra từ bãi cỏ bên cạnh. Giản Ninh lấy trong túi ra một mẩu bánh mì nhỏ, ngồi xổm xuống xé ra đút cho con mèo ăn.
“Người cho đi tấm lòng nhân hậu nhất định sẽ có được hạnh phúc mỹ mãn.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Giản Ninh quay đầu lại, nhìn thấy một nhà sư, từ trang phục nhà sư đó mặc trên người thì chắc hẳn đây là trụ trì mới của chùa Đại Linh.
“Cảm ơn.” Giản Ninh khẽ cười.
Sau khi trụ trì rời đi, Hứa Trạch vuốt tóc Giản Ninh: “Vật may mắn của anh.”
Giản Ninh quay đầu lại và mỉm cười với anh.
Khi lên đến đỉnh núi Đại Linh, ánh mặt trời đã lên cao, bọn họ không thể bắt kịp khoảnh khắc mặt trời mọc. Vốn dĩ đã nói là đi ngắm bình minh.
“Chẹp, bỏ lỡ bình minh rồi.” Hứa Trạch có chút tiếc nuối, nói.
“Còn không phải tại anh.” Giản Ninh mỉm cười, nhìn Hứa Trạch một cái.
“Anh làm sao?” Hứa trạch quay sang nhìn cô.
“Nếu không phải sáng sớm nay, anh…” Giản Ninh không tiện nói tiếp.
“Anh làm sao?” Hứa Trạch trêu chọc cô, đưa tay ra vén phần tóc trên trán cô ra sau tai.
“Anh quấy rầy người ta.” Giản Ninh quay người đi, không thèm để ý tới anh nữa mà cứ thế ngắm nhìn về phía bên kia ngọn núi.
Từ đây có thể nhìn thấy con phố mua sắm và khu dân cư phía sau núi Đại Linh, từ trên núi nhìn xuống, trông những ngôi nhà vô cùng thấp bé. Những chuyện không vui vẻ trước đây, dường như cũng giống như những căn nhà này, không bao giờ còn có thể dồn ép cô được nữa.
“Về thôi.” Giản Ninh kéo tay Hứa Trạch, nói: “Hôm nay về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng bỏ lỡ chuyến bay sáng mai.”
Ngay mai là ngày đầu tiên bọn họ nhập học.
Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh đi xuống dọc theo con đường lên núi. Xa xa là đồi núi trập trùng, xung quanh có tiếng chim hót và hoa cỏ, anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy trong đôi mắt anh là người mà anh yêu, người mà anh muốn chung sống cả cuộc đời.
– HOÀN –
Vào ngày sinh nhật Giản Ninh, thời tiết khá tốt. Cô dậy từ sớm, mở điện thoại ra trông thấy một loạt các lời chúc. Khi xuống lầu đến phòng khách lại trông thấy một đống quà sinh nhật chất đầy trên ghế sofa, hầu hết là của bạn bè trong khu biệt thự gửi tới.
Khi ở núi Đại Linh, Giản Ninh chưa từng tổ chức sinh nhật, vì không ai nhớ, cộng thêm cô còn bận kiếm tiền đóng học phí và cũng chẳng có mấy bạn bè. Đây là lần đầu tiên cô được nhận nhiều quà sinh nhật như vậy.
Giản Ninh đánh răng rửa mặt, cô không ăn bữa sáng mà đi đến sofa chuẩn bị bóc quà. Triệu Dã tặng cô một khẩu súng cao su, tốt hơn nhiều so với cái Giản Ninh đang dùng, trong tấm thiệp có viết dòng chữ:
Súng cao su chuyên dùng để bắn Hứa Trạch.
Vệ Thành Thành tặng cô một chiếc búa hình con thỏ xinh đẹp, bên trên được bọc một lớp vải lông mềm mại, trong thiệp viết:
Búa chuyên dùng để đập Hứa Trạch.
……
Giản Ninh mỉm cười cất món quà đi. Cô không ăn sáng ở nhà mà sang bên nhà họ Giản, dù sao cũng là sinh nhật, ba còn đang đợi cô.
Giản Thế Huân mang quà sinh nhật tới, Giản Ninh ăn sáng cùng ông ấy. Giản Bằng không ở nhà, sáng sớm đã đến công ty, nhưng cũng gửi lại một món quà cho cô.
Sau bữa sáng, Giản Ninh trò chuyện cùng Giản Thế Huân một lúc, đến hơn mười một giờ, mẹ Hứa tới kêu họ qua ăn cơm. Ba mẹ Hứa tặng Giản Ninh một chiếc đồng hồ, còn thêm cả một bàn đầy ắp đồ ăn. Hứa Trạch là siêng năng nhất, anh giúp người lớn chuẩn bị bát đũa, rồi nói chuyện cùng Giản Thế Huân. Bọn họ đã có một bữa ăn đầy thú vị.
“Ba, mẹ, chú Giản, con đưa Giản Ninh ra ngoài chơi ạ.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, nói.
Mẹ Hứa kéo Hứa Trạch sang một bên, thì thầm: “Đừng có quên đeo đó.”
Lại nói: “Đừng có làm đau người ta.”
Hứa Trạch nhìn Giản Ninh một cái, cảm thấy mình thật xấu xa, cả nhà anh đều xấu xa, hai ngày nay tất cả đều đang nghĩ cách để lấy đi trinh tiết của cô gái nhỏ này. Mẹ kiếp!
Hứa Trạch lên lầu nhét hộp bao cao su vào túi. Giản Ninh người không hề hay biết gì đang đứng đợi Hứa Trạch ở của, nhìn thấy túi anh hơi phồng lên.
“Trong túi anh có gì thế?” Giản Ninh hỏi.
“Không có gì.” Hứa Trạch đáp.
“Há?!” Giản Ninh lại hỏi.
“Muốn biết thật sao?” Hứa Trạch nghiêng mặt sang nhìn cô: “Anh không nói cho em.”
Sự tò mò của con người rất mạnh, Hứa Trạch càng không nói Giản Ninh lại càng muốn biết, cuối cùng nhân lúc anh không chú ý, cô đã nhìn thấy một góc của chiếc hộp.
“Anh mang thuốc lá đi làm gì, không phải anh không hút thuốc sao?” Rõ ràng là Giản Ninh đã hiểu lầm đồ bên trong.
“Không phải hút thuốc.” Hứa Trạch cúi đầu xuống nhìn, rồi nhét chiếc hộp vào sâu trong túi.
“Không được nhìn nữa.” Hứa Trạch đập một cái lên đầu Giản Ninh.
Hai người tiếp tục đi dạo trong khu biệt thự.
“Buổi tối đến quảng trường trung tâm chơi đi.” Giản Ninh ôm cánh tay Hứa Trạch, mỉm cười nói.
“Không đi.” Hứa Trạch đáp rất ngắn gọn: “Ở nhà thôi.”
“Quà sinh nhật của em, anh còn chưa tặng đâu đó.” Giản Ninh đưa tay ra, nói.
“Tối nay tặng.” Hứa Trạch nắm lấy tay cô.
Hai người ngồi trong chòi hóng mát ở khu biệt thự một lúc, Giản Ninh vào nhà lấy ra một bộ cờ tướng. Kỹ thuật đánh cờ của cô không tệ, nhưng so với Hứa Trạch thì vẫn còn kém hơn một chút. May mắn thay hôm nay là sinh nhật cô, nên anh đã âm thầm nhường cô.
“Anh đừng có nhường em.” Giản Ninh vỗ vỗ vào tay Hứa Trạch một cái, bĩu môi nói: “Tưởng em không nhìn ra hả?”
“Bạn gái của anh giỏi thật, đến cái này cũng nhìn ra rồi à?” Hứa Trạch mỉm cười với Giản Ninh, giơ ngón tay cái về phía cô: “Cô gái này đúng là tài sắc vẹn toàn.”
“Vị công tử này, đến anh đi cờ rồi kia.” Giản Ninh nhìn vào bàn cờ, nói.
Hai người đánh tơi đánh lui, cứ thế cho tới khi mặt trời lặn, Giản Ninh mới cất bàn cờ đi. Cô rất thích điều này, yên lặng ở bên Hứa Trạch, thỉnh thoảng nhìn vào ánh mắt anh, đôi mắt ẩn chứa nụ cười, nhìn cô đầy dịu dàng, cái gọi là thời gian yên bình có lẽ cũng là như vậy.
Hai người cùng về nhà Giản Ninh.
“Dì giúp việc đâu, sao không thấy?” Giản Ninh có chút ngạc nhiên, bình thường vào lúc này đáng lẽ dì giúp việc đã đang chuẩn bị bữa tối rồi.
“Anh cho dì ấy nghỉ rồi.” Hứa Trạch ngồi xuống ghế sofa và thực sự nghĩ mình là nam chủ nhân của căn nhà này rồi.
“Anh được lắm.” Giản Ninh rửa tay, đi vào bếp.
Cũng may là bữa tối đã được dì chuẩn bị xong, lúc nào muốn ăn chỉ cần đun lại cho nóng là được. Giản Ninh vắt một cốc nước cam bê tới. Uống nước cam xong thì trời cũng đã tối.
“Anh muốn ăn món gà om tiêu ở cổng biệt thự.” Hứa Trạch nói với Giản Ninh: “Muốn bạn gái mua giúp anh.”
“Gà om tiêu, ngày mai ăn không được à, đã muộn thế này rồi.” Giản Ninh trả lời.
“Anh muốn ăn bây giờ cơ.” Hứa Trạch làm nũng.
Cô chịu không nổi chiêu này của anh, nên chỉ đành ra khỏi cửa, nơi đó cũng không xa, mười phút là có thể quay lại. Khi Giản Ninh mua xong, về nhà, cô lại thấy cả căn nhà tối đen như mực, có ánh nến mờ ảo hắt qua cửa sổ. Cái tên này, Giản Ninh khẽ mỉm cười. Muốn ăn gà om tiêu là giả, còn chuẩn bị sinh nhật cho cô mới là thật.
Giản Ninh vào của, ánh sáng của cây nến sinh nhật lập loè trên bàn ăn, là màu vàng cam, đang nhảy nhót trên chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi trông vô cùng đẹp mắt.
Hứa Trạch từ bên cạnh chiếc bánh đi tới, ôm cô lên xoay hai vòng, nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.” Giản Ninh mỉm cười: “Cảm ơn anh, a Trạch.”
Cô xuống khỏi người anh, bước đến chiếc bánh nhẹ nhàng nhắm mắt lại thực hiện một điều ước rồi thổi nến. Cả căn nhà chìm vào bóng tối.
“Để em đi bật đèn.” Giản Ninh vừa nói vừa mò mẫm tìm tới vị trí công tắc, nhưng còn chưa đi được hai bước lại bị anh bế lên từ phía sau.
“Anh……” Giản Ninh vẫn chưa kịp lên tiếng miệng đã bị anh chặn lấy.
Nụ hôn của anh rất nóng bỏng, trong bóng tối cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh nhưng có thể cảm nhận rõ tiếng thở của anh.
Anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu hai, cô bật đèn hành lang lên. Cũng chính thứ ánh sáng màu vàng cam đó đã soi rõ đường nét khuôn mặt anh, đôi mắt quen thuộc ấy luôn tràn đầy ánh sáng dịu dàng khi nhìn về phía cô. Cô luôn thích hình dáng của đôi môi anh, đôi môi kề sát bên tai cô.
“Anh muốn em.” Giọng nói của anh mang theo sự mê đắm, khiến cô phát nghiện.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Giản Ninh khẽ mở mắt. Người bên cạnh tối qua bị quăng quật đến kiệt sức, hiện tại vẫn chưa tỉnh. Cô gối đầu lên tay nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Khi anh ngủ, lông mi xem ra còn dài hơn bình thường, Giản Ninh nhìn nó trông giống như một con bướm đang đậu bên trên. Cô nhịn không được, đưa tay ra vuốt ve hàng lông mi của anh.
Mắt Hứa Trạch khẽ động, mở mắt ra đối diện với ánh mắt Giản Ninh. Cô còn chưa kịp nói chào buổi sáng đã bị anh lật người áp xuống. Và lần này lại “vật lộn” đến tận mười hai giờ trưa.
Giản Ninh đứng dậy mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Hứa Trạch dựa vào khung cửa phòng tắm nhìn cô đánh răng.
“Anh nhìn em làm gì?” Giản Ninh vừa đánh răng vừa nói: “Lại đây đánh răng đi.”
Trên bệ bồn rửa mặt, cạnh cốc đánh răng của Giản Ninh có một chiếc cốc mới cùng màu cùng kiểu dáng với cốc của cô, cả bàn chải cũng vậy, là một đôi với chiếc của cô.
“Em chuẩn bị bàn chải đánh răng từ khi nào thế?” Hứa Trạch cong môi, ánh mắt ẩn hiện ý cười.
Cô cũng có ý định với anh, nếu không đã không chuẩn bị trước bàn chải đánh răng cho anh.
“Đừng có hỏi em, làm sao mà em biết được.” Giản Ninh đánh răng xong, súc miệng sạch rồi bắt đầu rửa mặt. Lớp bọt của sữa rửa mặt che đi dấu vết ửng hồng trên gương mặt cô.
Ga trải giường trong phòng ngủ lộn xộn, dưới đất vài chiếc quần áo vứt vương vãi. Áo phông của anh, váy của cô nằm bừa bãi trên sàn nhà. Giản Ninh nhấc chăn lên nhìn, thấy một vết đỏ nhỏ trên ga trải giường.
“Người phụ nữ của anh.” Hứa Trạch ra khỏi phòng tắm nhìn theo tầm mắt cô.
Giản Ninh thay ga trải giường mới, chăn cũng được mang ra ngoài phơi.
“Hình như em vẫn chưa nhận được quà sinh nhật của anh.” Lúc này Giản Ninh mới nhớ ra, tối qua từ sau khi bị anh bế lên giường, anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho cô.
“Cái này không phải sao?” Hứa Trạch đi tới trước mặt Giản Ninh, ánh mắt lộ ra nụ cười, anh nắm tay cô đặt lên ngực mình: “Trái tim anh và cả cơ thể anh.”
“Từ này về sau anh đã là người của em rồi.” Hứa Trạch ôm Giản Ninh: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Nói xong họ lại hôn nhau, như thể có hôn thế nào cũng chẳng thấy đủ.
Còn một tháng nữa là bắt đầu nhập học, trong một tháng này Hứa Trạch đã đưa Giản Ninh đi khắp các đường to ngõ nhỏ tại thành phố. Trước đây, Giản Ninh đều không có cơ hội mua sắm, nếu không phải bán nước bán bản đồ ở khu tham quan thì cũng là học hành. Quan trọng là cũng chẳng có người nào thích hợp để chơi cùng cô. Hiện tại cô đã có Hứa Trạch, anh nắm tay cô, cùng ăn những món ăn ngon, cùng nhau ngắm cảnh đẹp.
Trước khi nhập học, điểm dừng chân cuối cùng của họ là núi Đại Linh.
“A Trạch.” Giản Ninh ôm tay anh, nói: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?”
“Ngốc ạ, cái này mà em cũng cần phải hỏi sao?” Hứa Trạch hôn lên trán Giản Ninh nhẹ nhàng nói.
Một con mèo hoang nhỏ chui ra từ bãi cỏ bên cạnh. Giản Ninh lấy trong túi ra một mẩu bánh mì nhỏ, ngồi xổm xuống xé ra đút cho con mèo ăn.
“Người cho đi tấm lòng nhân hậu nhất định sẽ có được hạnh phúc mỹ mãn.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Giản Ninh quay đầu lại, nhìn thấy một nhà sư, từ trang phục nhà sư đó mặc trên người thì chắc hẳn đây là trụ trì mới của chùa Đại Linh.
“Cảm ơn.” Giản Ninh khẽ cười.
Sau khi trụ trì rời đi, Hứa Trạch vuốt tóc Giản Ninh: “Vật may mắn của anh.”
Giản Ninh quay đầu lại và mỉm cười với anh.
Khi lên đến đỉnh núi Đại Linh, ánh mặt trời đã lên cao, bọn họ không thể bắt kịp khoảnh khắc mặt trời mọc. Vốn dĩ đã nói là đi ngắm bình minh.
“Chẹp, bỏ lỡ bình minh rồi.” Hứa Trạch có chút tiếc nuối, nói.
“Còn không phải tại anh.” Giản Ninh mỉm cười, nhìn Hứa Trạch một cái.
“Anh làm sao?” Hứa trạch quay sang nhìn cô.
“Nếu không phải sáng sớm nay, anh…” Giản Ninh không tiện nói tiếp.
“Anh làm sao?” Hứa Trạch trêu chọc cô, đưa tay ra vén phần tóc trên trán cô ra sau tai.
“Anh quấy rầy người ta.” Giản Ninh quay người đi, không thèm để ý tới anh nữa mà cứ thế ngắm nhìn về phía bên kia ngọn núi.
Từ đây có thể nhìn thấy con phố mua sắm và khu dân cư phía sau núi Đại Linh, từ trên núi nhìn xuống, trông những ngôi nhà vô cùng thấp bé. Những chuyện không vui vẻ trước đây, dường như cũng giống như những căn nhà này, không bao giờ còn có thể dồn ép cô được nữa.
“Về thôi.” Giản Ninh kéo tay Hứa Trạch, nói: “Hôm nay về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng bỏ lỡ chuyến bay sáng mai.”
Ngay mai là ngày đầu tiên bọn họ nhập học.
Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh đi xuống dọc theo con đường lên núi. Xa xa là đồi núi trập trùng, xung quanh có tiếng chim hót và hoa cỏ, anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy trong đôi mắt anh là người mà anh yêu, người mà anh muốn chung sống cả cuộc đời.
– HOÀN –