Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608
Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp
Bàn tử nhìn không chớp mắt. Đến khi thấy quân địch rút đi như nước triều xuống, y vẫn còn không dám tin hẳn vào mắt mình.
Thắng... thắng rồi?
Y đờ đẫn quẹt mồ hôi trán. Toàn thân bỗng nhiên không còn chút sức lực nào, hai chân như nhũn ra, y ngồi phệt mông xuống đất.
Trong quá trình tu luyện hàng ngày, bọn y chưa bao giờ từng công kích mục tiêu nào trong khoảng cách gần đến thế. Mặc dù y đặt trọn niềm tin vào sức công phá của Phong Sào Trọng Pháo, thế nhưng nếu như kẻ địch ở quá gần, bọn chúng có thể sẽ ỷ vào sức chịu đòn của mình để xộc thẳng vào phòng tuyến, lúc đó họ sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bàn tử chẳng hiểu nổi lúc ấy mình nghĩ thế nào mà lại hành động quá mức mạo hiểm như vậy. Mình hoàn toàn có thể đánh chắc một chút. Có lẽ lúc ấy y chỉ nghĩ rằng mình nhất định phải đập tan khí thế của kẻ địch.
Đó chỉ là một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu y, giống như một tia sét chợt lóe lên. Không cần suy nghĩ nhiều, y lập tức quyết định đánh cược một lần. Tại sao phải đập tan khí thế của kẻ địch? Y không hiểu rõ lắm, cũng chẳng thèm tìm hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ biết rằng làm mình buộc phải làm như vậy.
Đó là một loại trực giác rất khó miêu tả bằng lời.
Đến giờ... y cảm thấy sợ hãi.
Niềm sợ hãi khôn cùng khiến hai chân Bàn tử tự động run rẩy không sao cưỡng lại được, mồ hôi ào ào tuôn ra như suối, chảy thành dòng từ đầu đến chân, mũi thở phì phì ra hơi sương giống như núi lửa đang tuôn ra khói bụi.
Mẹ ơi...
Đôi môi run rẩy của Bàn tử chợt thì thào. Y muốn nhổ một cọng cỏ nhét vào miệng, nhưng tay quá run rẩy nên mất một lúc lâu mà chẳng giật được cọng nào. Thình thình thình, y cảm thấy tiếng tim mình đang đập liên hồi như trống đánh, vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Vì sao tay chân mình lại nhũn ra như vậy?
Y hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ làm càn như vậy nữa, quả thực là tổn thọ mà.
Đột nhiên tiếng động như sấm rền nổi lên khiến Bàn tử sợ tới mức co rúm người, thiếu chút nữa là đã ôm đầu cuộn tròn người lại.
Một lát sau y mới nhận ra, hóa ra đó là tiếng hoan hô của bên quân mình. Y thở phào một hơi, may mà vừa rồi mình không ôm đầu cuộn tròn người lại, nếu không thì chẳng còn mặt mũi mà gặp ai nữa.
Y định đứng lên, những lúc thế này anh hùng cần phải ngạo nghễ đứng thẳng thì phải?
Ít nhất cũng phải chống nạnh, thể hiện ra thái độ bất khuất, hoặc là, mặt trơ ra như đá giống cái tên sát thủ lạnh lùng tàn khốc Ngải Huy thường thể hiện ra thì hình như cũng có vẻ rất khí thế...
Sau khi giật bắn người, niềm sợ hãi khôn cùng lúc trước của y đã không cánh mà bay. Ôi, tại sao không đứng dậy nổi thế này?
Y chợt phát hiện ra tay chân mình mềm nhũn ra như bún, không có một chút sức lực nào. Y lập tức thẹn quá hoá giận, vất vả lắm mới có thể tận hưởng thành quả chiến thắng, nhưng oái ăm thay y lại không thể đứng lên nổi. Là kẻ trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lợi dụng người khác, Bàn tử làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
"Chết cả rồi hay sao! Sao không ai đến đỡ Bàn gia một tay?"
Tiếng gào rú vì thẹn quá hóa giận của Bàn tử chìm nghỉm trong tiếng hoan hô.
Các tháp pháo thủ đang say men chiến thắng, vừa mới hú hồn tưởng chết, áp lực đè nén từ nãy đến giờ bỗng biến mất, thành quả chiến đấu huy hoàng lại càng trở nên ngọt ngào hơn.
Chỉ có Tổ Diễm nghe thấy câu chửi của Bàn tử, gã cười hì hì, chẳng hề có vẻ gì là sẽ qua bên đó giúp một tay.
Sư Tuyết Mạn nhìn không rời mắt lên trận địa tháp pháo đang chìm trong tiếng hoan hô như sấm động ở trên núi. Gương mặt những người đang đứng bên cạnh nàng ngập tràn thán phục lẫn rung động.
Khương Duy vừa lắc đầu, vừa than thở: "Quá điên cuồng! Quá bạo gan!"
Y không thể tưởng nổi, một tác phong điên cuồng đến thế lại xuất hiện trên người kẻ nổi tiếng nhát gan là Bàn tử. Điều này thật sự đã làm cho người khác phải giật bắn người. Không riêng gì y, phản ứng của những người khác cũng giống như vậy. Thường ngày, mọi người vẫn luôn tu luyện cùng với Bàn tử, tính nết kẻ này ra sao, họ còn lạ gì nữa.
Nhưng tất cả rõ ràng đã diễn ra trước mặt họ, họ đã được tận mắt nhìn thấy.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Khẽ mỉm cười, Sư Tuyết Mạn tếu táo: "Bàn tử đã thực sự tự mình chống đỡ một phía, chúng ta lời to rồi!"
Mọi người không hẹn mà cùng mỉm cười, phấn chấn ra mặt. Chị cả quả thực đã nói thay cảm nhận trong lòng của họ. Vài năm về trước, nếu như có ai bảo rằng Bàn tử rồi sẽ có ngày không chỉ lên chức đại sư, mà còn có thể một mình chống đỡ một phía, mọi người nhất định sẽ bò lăn ra mà cười.
"Đúng là người đã cùng với Ngải Huy sống sót chạy ra khỏi Man Hoang có khác!"
Không biết ai cảm thán một câu, lập tức được đa số mọi người tán thành.
"Đúng là người đã cùng với Ngải Huy sống sót chạy ra khỏi Man Hoang có khác!"
Trong đầu Hà Hoan tự nhiên lại vang lên câu nói đó.
Lúc trước, gã đã vô cùng coi trọng Bàn Tử, đánh giá người này rất cao. Những gì diễn ra ngày hôm nay đã xác thực phán đoán lúc ấy của gã. Trận chiến vừa rồi diến ra trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng thành quả chiến đấu lại rất huy hoàng, không có ngôn từ nào đủ để ca ngợi. Nhưng Hà Hoan còn thấy được nhiều hơn thế, đó là những tình tiết ảnh hưởng tới cả quá trình.
Quân địch ồ ạt kéo tới với khí thế hùng hổ. Nếu như không thể đập tan được khí thế của đối phương, quá trình chiến đấu sau đó sẽ trở nên vô cùng gian khổ. Huyết Thú của đối phương đông đảo, thương vong ở mức độ bình thường tuyệt đối không đủ để làm cho kẻ địch chùn bước, mà trái lại sẽ chỉ kích thích sự khát máu và điên cuồng của bọn chúng, quá trình chiến đấu sẽ thảm thiết hơn rất nhiều.
Lý lẽ nào ai cũng hiểu.
Nhưng có bao nhiêu người dám để kẻ địch áp sát tới khoảng cách gần như thế rồi mới phản kích?
Người bình thường hoàn toàn không dám, bởi vì chỉ cần sơ sẩy là kẻ địch sẽ phá thủng phòng tuyến, đến lúc đó thảm họa sẽ đổ ập xuống đầu mọi người. Vậy mà một kẻ nổi tiếng nhát gan như thỏ để là Bàn tử lại dám đưa ra quyết định điên cuồng đến như vậy.
Tiềm lực và phẩm chất đặc biệt giấu trong thân hình béo tròn, giấu dưới cái bóng của danh hiệu nhát gan, không muốn người biết tới, đã bắt đầu phát sáng.
Không chỉ can đảm và quả quyết, quan trọng là..., Bàn tử đã thắng cược!
Được làm vua thua làm giặc, là chân lý không bao giờ thay đổi trên chiến trường.
Nếu như bảo rằng thất bại sẽ mang lại kinh nghiệm, giúp cho một người tránh lặp lại sai lầm, vậy thì thắng lợi sẽ mang lại sự tự tin, giúp cho người đó chín chắn hơn nhiều, sẽ khiến người khác sinh lòng tin tưởng và kính phục.
Trong lòng Hà Hoan vô cùng vui mừng, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành rối bời. Phe mình có thêm một vị đại tướng, phòng tuyến sẽ vững chắc hơn, hy vọng thắng lợi sẽ sáng sủa hơn. Nhưng Bàn tử không chỉ là người của phòng tuyến phong kiều Trân Châu mà còn là người của phái Tùng Gian.
Mâu thuẫn giữa phái Tùng Gian và thành Thiên Tâm khó có thể hóa giải.
Hà Hoan đã tận mắt nhìn thấy, phái Tùng Gian gần như tiến bộ lên từng ngày, họ đang trở nên hùng mạnh hơn. Hiện giờ thành Thiên Tâm cần Ngải Huy canh giữ tiền tuyến, thế nhưng, sau khi phái Tùng Gian hùng mạnh lên, thành Thiên Tâm còn có thể áp chế được nữa không?
Gã chợt cảm thấy lo lắng.
Niềm lo lắng đó chỉ chợt thoáng lướt qua trong đầu, ngay sau đó gã lại đã thật lòng vui mừng trở lại. Sau này ra sao, có ai biết trước được? Cho dù thế nào đi nữa, giữ vững phòng tuyến mới là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.
Toàn bộ Thần Lang chìm trong bầu không khí nặng như chì.
Gương mặt ai cũng cau lại. Chẳng một ai ngờ tới, trong trận đánh đầu tiên Thú Doanh lại gặp thương vong nghiêm trọng đến thế.
"Đó là tháp pháo gì thế? Có ai từng nhìn thấy chưa?"
Trong doanh trướng, Hách Liên Thiên Hiểu lướt nhìn tất cả mọi người, gương mặt không tỏ rõ thái độ gì. Sự chấn động lúc trước đã hoàn toàn bay biến, tinh thần đã bình thường trở lại, gã lại tỏa ra khí thế khiến người khác phải khiếp sợ.
Gã lại quay trở lại hình tượng vị bộ thủ hùng mạnh, không gì không làm được trong suy nghĩ của các tướng sĩ.
Sĩ khí sa sút đã có phần nào phấn chấn hơn, bầu không khí căng cứng trong doanh trướng cũng thả lỏng hơn một chút.
Tống Tiểu Khiểm lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, hẳn là tháp pháo do quân địch mới chế tạo ra, khác xa với Địa Hỏa Tháp Pháo. Theo quan sát vừa rồi, khi ở khoảng cách gần, lực đánh rất mạnh, còn ở khoảng cách xa thì sẽ tỏa ra, có thể bao trùm một phạm vi lớn. Vừa rồi quá hỗn loạn, quân ta lại ở khoảng cách quá gần, rất khó đánh giá được phạm vi chính xác."
"Quá hèn hạ! Lúc trước lại chỉ dùng Địa Hỏa Tháp Pháo để lừa chúng ta!"
"Cứ tưởng Sư Tuyết Mạn thuộc dòng chính thống cơ đấy, không ngờ hành vi lại thâm độc như thế!"
"Chưa chắc đã phải Sư Tuyết Mạn, có lẽ là tên đại sư tháp pháo Tiền Đại kia, nghe nói tính cách kẻ này đê hèn khỏi phải nói!"
Mọi người tranh nhau nói, căm giận ra mặt.
Hách Liên Thiên Hiểu lạnh lùng hừ một tiếng: "Câm miệng!"
Đám tướng lĩnh lập tức câm như hến.
Hách Liên Thiên Hiểu dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn lướt qua tất cả mọi người, đám tướng lĩnh chẳng ai bảo ai cùng cúi đầu xuống.
Giọng gã cũng sắc bén như đao: "Không nên đổ lỗi lên người kẻ khác! Trên chiến trường chỉ có sống chết thắng thua, không có cao thượng hèn hạ gì hết."
Mới vừa rồi còn om sòm, đến giờ đám tướng lĩnh đỏ mặt vì xấu hổ.
"Việc cấp bách hiện giờ của chúng ta là phải thăm dò cho được loại tháp pháo hoàn toàn mới này." Mặt chẳng có biểu cảm gì, Hách Liên Thiên Hiểu bình thản nói: "Trên đời này không có vũ khí hay chiến thuật hoàn mỹ, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó là chúng ta sẽ có thể nắm được chìa khóa thắng lợi vào tay. Mạc Thiếu Quân, ngươi nói đi!"
Mặt nặng như đeo đá, Mạc Thiếu Quân đứng trong góc khuất của doanh trướng.
Trong trận chiến ngày hôm nay, quân gã đã bị tổn thất nghiêm trọng. Quân lính không bị thương vong quá lớn, nhưng một nửa số Khoan Bối Bức Ngư đã bị chết đã khiến gã đau nhức nhối đến tận xương cốt.
Cơ hội tham chiến hiếm có này, Mạc Thiếu Quân vô cùng quý trọng, không ngờ chiến đấu chỉ mới bắt đầu mà mình đã chịu tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Thần Quốc coi trọng nhất là chiến công, bởi vậy tất cả Chiến bộ đều tranh nhau ra chiến trường, khao khát kiến công lập nghiệp. Sáu Thần Bộ mười hai Huyết Bộ thay nhau tham dự vào tất cả các cuộc chiến, Thú Doanh hoàn toàn không có cơ hội đánh trận.
Không thắng trận, không có công lao, sẽ không thể nào lên chức được.
Vất vả lắm mới có cơ hội, kết quả ăn một gậy vào đầu, Mạc Thiếu Quân nản lòng thoái chí.
Vào lúc này, thương vong của quân lính không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là... thương vong của Khoan Bối Bức Ngư. Điều đó có nghĩa là tương lai sắp tới của gã vô cùng bất ổn.
Lúc này, khi nghe đại nhân gọi tên, gã giật mình tỉnh táo trở lại: "Đại nhân nói rất đúng! Hiện giờ, việc quan trọng nhất chúng ta cần làm là tìm hiểu rõ ràng thông số loại tháp pháo mới của kẻ địch. Thuộc hạ đã tính toán, số tháp pháo của kẻ địch tầm trên dưới một trăm khẩu, tổng cộng phát động mười hai lượt công kích. Thuộc hạ đã phán đoán sai lầm, định lợi dụng đội hình áp đảo về số lượng hòng đột phá phòng tuyến của kẻ địch, cho nên mới tạo thành tổn thất nghiêm trọng như vậy."
Hách Liên Thiên Hiểu không bình luận gì: "Nói tiếp đi!"
Mạc Thiếu Quân trầm ngâm: "Chúng ta cần phải tìm hiểu rõ những thông số như sức công phá, tầm bắn, phạm vi sát thương,.. của loại tháp pháo này. Ngoài ra, còn cần phải tìm hiểu ra tổng cộng kẻ địch có bao nhiêu khẩu tháp pháo loại mới. Nhiên liệu của tháp pháo là Tuyết Dung Nham, loại tháp pháo mới tiêu thụ bao nhiêu Tuyết Dung Nham? Pháo thủ của kẻ địch có thể nã pháo liên tục bao nhiêu lượt,..."
Hách Liên Thiên Hiểu thản nhiên hỏi: "Nếu tìm hiểu được chính xác thông số của loại tháp pháo mới, ngươi dự định sẽ đánh như thế nào?"
Mạc Thiếu Quân nghiêm trang đáp: "Lúc trước bên ta bị thương vong nghiêm trọng là do đội hình quá dày đặc. Nếu như được tái chiến, thuộc hạ sẽ chia làm ba đường, tấn công ba ngọn Trấn Thần Phong theo các hướng khác nhau, khiến cho tháp pháo của kẻ địch không thể bắn chính xác. Ngoài ra, thuộc hạ dự định sẽ tăng số lượng quân sĩ phụ công, ném đạn khói màu đỏ để che mắt quân địch."
Đến lúc này Hách Liên Thiên Hiểu mới tỏ vẻ hài lòng, động viên: "Ngày mai ngươi tiếp tục làm chủ công, đêm nay suy nghĩ cách đánh cho thật kỹ, vận động đầu óc nhiều một chút, đừng để cho ta phải thất vọng. Không cần phải đau lòng vì mất quân, ta sẽ bổ sung cho ngươi toàn bộ quân số đã hao hụt. Chỉ cần tìm hiểu được tình hình thực tế của kẻ địch, công lao đó sẽ thuộc về ngươi, không ai có thể đoạt đi được!"
Mạc Thiếu Quân vui mừng quá đỗi, kích động nói: "Cảm ơn Đại nhân đã tin tưởng!"
Biên: Đậu bắp
Bàn tử nhìn không chớp mắt. Đến khi thấy quân địch rút đi như nước triều xuống, y vẫn còn không dám tin hẳn vào mắt mình.
Thắng... thắng rồi?
Y đờ đẫn quẹt mồ hôi trán. Toàn thân bỗng nhiên không còn chút sức lực nào, hai chân như nhũn ra, y ngồi phệt mông xuống đất.
Trong quá trình tu luyện hàng ngày, bọn y chưa bao giờ từng công kích mục tiêu nào trong khoảng cách gần đến thế. Mặc dù y đặt trọn niềm tin vào sức công phá của Phong Sào Trọng Pháo, thế nhưng nếu như kẻ địch ở quá gần, bọn chúng có thể sẽ ỷ vào sức chịu đòn của mình để xộc thẳng vào phòng tuyến, lúc đó họ sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bàn tử chẳng hiểu nổi lúc ấy mình nghĩ thế nào mà lại hành động quá mức mạo hiểm như vậy. Mình hoàn toàn có thể đánh chắc một chút. Có lẽ lúc ấy y chỉ nghĩ rằng mình nhất định phải đập tan khí thế của kẻ địch.
Đó chỉ là một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu y, giống như một tia sét chợt lóe lên. Không cần suy nghĩ nhiều, y lập tức quyết định đánh cược một lần. Tại sao phải đập tan khí thế của kẻ địch? Y không hiểu rõ lắm, cũng chẳng thèm tìm hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ biết rằng làm mình buộc phải làm như vậy.
Đó là một loại trực giác rất khó miêu tả bằng lời.
Đến giờ... y cảm thấy sợ hãi.
Niềm sợ hãi khôn cùng khiến hai chân Bàn tử tự động run rẩy không sao cưỡng lại được, mồ hôi ào ào tuôn ra như suối, chảy thành dòng từ đầu đến chân, mũi thở phì phì ra hơi sương giống như núi lửa đang tuôn ra khói bụi.
Mẹ ơi...
Đôi môi run rẩy của Bàn tử chợt thì thào. Y muốn nhổ một cọng cỏ nhét vào miệng, nhưng tay quá run rẩy nên mất một lúc lâu mà chẳng giật được cọng nào. Thình thình thình, y cảm thấy tiếng tim mình đang đập liên hồi như trống đánh, vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Vì sao tay chân mình lại nhũn ra như vậy?
Y hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ làm càn như vậy nữa, quả thực là tổn thọ mà.
Đột nhiên tiếng động như sấm rền nổi lên khiến Bàn tử sợ tới mức co rúm người, thiếu chút nữa là đã ôm đầu cuộn tròn người lại.
Một lát sau y mới nhận ra, hóa ra đó là tiếng hoan hô của bên quân mình. Y thở phào một hơi, may mà vừa rồi mình không ôm đầu cuộn tròn người lại, nếu không thì chẳng còn mặt mũi mà gặp ai nữa.
Y định đứng lên, những lúc thế này anh hùng cần phải ngạo nghễ đứng thẳng thì phải?
Ít nhất cũng phải chống nạnh, thể hiện ra thái độ bất khuất, hoặc là, mặt trơ ra như đá giống cái tên sát thủ lạnh lùng tàn khốc Ngải Huy thường thể hiện ra thì hình như cũng có vẻ rất khí thế...
Sau khi giật bắn người, niềm sợ hãi khôn cùng lúc trước của y đã không cánh mà bay. Ôi, tại sao không đứng dậy nổi thế này?
Y chợt phát hiện ra tay chân mình mềm nhũn ra như bún, không có một chút sức lực nào. Y lập tức thẹn quá hoá giận, vất vả lắm mới có thể tận hưởng thành quả chiến thắng, nhưng oái ăm thay y lại không thể đứng lên nổi. Là kẻ trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lợi dụng người khác, Bàn tử làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
"Chết cả rồi hay sao! Sao không ai đến đỡ Bàn gia một tay?"
Tiếng gào rú vì thẹn quá hóa giận của Bàn tử chìm nghỉm trong tiếng hoan hô.
Các tháp pháo thủ đang say men chiến thắng, vừa mới hú hồn tưởng chết, áp lực đè nén từ nãy đến giờ bỗng biến mất, thành quả chiến đấu huy hoàng lại càng trở nên ngọt ngào hơn.
Chỉ có Tổ Diễm nghe thấy câu chửi của Bàn tử, gã cười hì hì, chẳng hề có vẻ gì là sẽ qua bên đó giúp một tay.
Sư Tuyết Mạn nhìn không rời mắt lên trận địa tháp pháo đang chìm trong tiếng hoan hô như sấm động ở trên núi. Gương mặt những người đang đứng bên cạnh nàng ngập tràn thán phục lẫn rung động.
Khương Duy vừa lắc đầu, vừa than thở: "Quá điên cuồng! Quá bạo gan!"
Y không thể tưởng nổi, một tác phong điên cuồng đến thế lại xuất hiện trên người kẻ nổi tiếng nhát gan là Bàn tử. Điều này thật sự đã làm cho người khác phải giật bắn người. Không riêng gì y, phản ứng của những người khác cũng giống như vậy. Thường ngày, mọi người vẫn luôn tu luyện cùng với Bàn tử, tính nết kẻ này ra sao, họ còn lạ gì nữa.
Nhưng tất cả rõ ràng đã diễn ra trước mặt họ, họ đã được tận mắt nhìn thấy.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Khẽ mỉm cười, Sư Tuyết Mạn tếu táo: "Bàn tử đã thực sự tự mình chống đỡ một phía, chúng ta lời to rồi!"
Mọi người không hẹn mà cùng mỉm cười, phấn chấn ra mặt. Chị cả quả thực đã nói thay cảm nhận trong lòng của họ. Vài năm về trước, nếu như có ai bảo rằng Bàn tử rồi sẽ có ngày không chỉ lên chức đại sư, mà còn có thể một mình chống đỡ một phía, mọi người nhất định sẽ bò lăn ra mà cười.
"Đúng là người đã cùng với Ngải Huy sống sót chạy ra khỏi Man Hoang có khác!"
Không biết ai cảm thán một câu, lập tức được đa số mọi người tán thành.
"Đúng là người đã cùng với Ngải Huy sống sót chạy ra khỏi Man Hoang có khác!"
Trong đầu Hà Hoan tự nhiên lại vang lên câu nói đó.
Lúc trước, gã đã vô cùng coi trọng Bàn Tử, đánh giá người này rất cao. Những gì diễn ra ngày hôm nay đã xác thực phán đoán lúc ấy của gã. Trận chiến vừa rồi diến ra trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng thành quả chiến đấu lại rất huy hoàng, không có ngôn từ nào đủ để ca ngợi. Nhưng Hà Hoan còn thấy được nhiều hơn thế, đó là những tình tiết ảnh hưởng tới cả quá trình.
Quân địch ồ ạt kéo tới với khí thế hùng hổ. Nếu như không thể đập tan được khí thế của đối phương, quá trình chiến đấu sau đó sẽ trở nên vô cùng gian khổ. Huyết Thú của đối phương đông đảo, thương vong ở mức độ bình thường tuyệt đối không đủ để làm cho kẻ địch chùn bước, mà trái lại sẽ chỉ kích thích sự khát máu và điên cuồng của bọn chúng, quá trình chiến đấu sẽ thảm thiết hơn rất nhiều.
Lý lẽ nào ai cũng hiểu.
Nhưng có bao nhiêu người dám để kẻ địch áp sát tới khoảng cách gần như thế rồi mới phản kích?
Người bình thường hoàn toàn không dám, bởi vì chỉ cần sơ sẩy là kẻ địch sẽ phá thủng phòng tuyến, đến lúc đó thảm họa sẽ đổ ập xuống đầu mọi người. Vậy mà một kẻ nổi tiếng nhát gan như thỏ để là Bàn tử lại dám đưa ra quyết định điên cuồng đến như vậy.
Tiềm lực và phẩm chất đặc biệt giấu trong thân hình béo tròn, giấu dưới cái bóng của danh hiệu nhát gan, không muốn người biết tới, đã bắt đầu phát sáng.
Không chỉ can đảm và quả quyết, quan trọng là..., Bàn tử đã thắng cược!
Được làm vua thua làm giặc, là chân lý không bao giờ thay đổi trên chiến trường.
Nếu như bảo rằng thất bại sẽ mang lại kinh nghiệm, giúp cho một người tránh lặp lại sai lầm, vậy thì thắng lợi sẽ mang lại sự tự tin, giúp cho người đó chín chắn hơn nhiều, sẽ khiến người khác sinh lòng tin tưởng và kính phục.
Trong lòng Hà Hoan vô cùng vui mừng, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành rối bời. Phe mình có thêm một vị đại tướng, phòng tuyến sẽ vững chắc hơn, hy vọng thắng lợi sẽ sáng sủa hơn. Nhưng Bàn tử không chỉ là người của phòng tuyến phong kiều Trân Châu mà còn là người của phái Tùng Gian.
Mâu thuẫn giữa phái Tùng Gian và thành Thiên Tâm khó có thể hóa giải.
Hà Hoan đã tận mắt nhìn thấy, phái Tùng Gian gần như tiến bộ lên từng ngày, họ đang trở nên hùng mạnh hơn. Hiện giờ thành Thiên Tâm cần Ngải Huy canh giữ tiền tuyến, thế nhưng, sau khi phái Tùng Gian hùng mạnh lên, thành Thiên Tâm còn có thể áp chế được nữa không?
Gã chợt cảm thấy lo lắng.
Niềm lo lắng đó chỉ chợt thoáng lướt qua trong đầu, ngay sau đó gã lại đã thật lòng vui mừng trở lại. Sau này ra sao, có ai biết trước được? Cho dù thế nào đi nữa, giữ vững phòng tuyến mới là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.
Toàn bộ Thần Lang chìm trong bầu không khí nặng như chì.
Gương mặt ai cũng cau lại. Chẳng một ai ngờ tới, trong trận đánh đầu tiên Thú Doanh lại gặp thương vong nghiêm trọng đến thế.
"Đó là tháp pháo gì thế? Có ai từng nhìn thấy chưa?"
Trong doanh trướng, Hách Liên Thiên Hiểu lướt nhìn tất cả mọi người, gương mặt không tỏ rõ thái độ gì. Sự chấn động lúc trước đã hoàn toàn bay biến, tinh thần đã bình thường trở lại, gã lại tỏa ra khí thế khiến người khác phải khiếp sợ.
Gã lại quay trở lại hình tượng vị bộ thủ hùng mạnh, không gì không làm được trong suy nghĩ của các tướng sĩ.
Sĩ khí sa sút đã có phần nào phấn chấn hơn, bầu không khí căng cứng trong doanh trướng cũng thả lỏng hơn một chút.
Tống Tiểu Khiểm lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, hẳn là tháp pháo do quân địch mới chế tạo ra, khác xa với Địa Hỏa Tháp Pháo. Theo quan sát vừa rồi, khi ở khoảng cách gần, lực đánh rất mạnh, còn ở khoảng cách xa thì sẽ tỏa ra, có thể bao trùm một phạm vi lớn. Vừa rồi quá hỗn loạn, quân ta lại ở khoảng cách quá gần, rất khó đánh giá được phạm vi chính xác."
"Quá hèn hạ! Lúc trước lại chỉ dùng Địa Hỏa Tháp Pháo để lừa chúng ta!"
"Cứ tưởng Sư Tuyết Mạn thuộc dòng chính thống cơ đấy, không ngờ hành vi lại thâm độc như thế!"
"Chưa chắc đã phải Sư Tuyết Mạn, có lẽ là tên đại sư tháp pháo Tiền Đại kia, nghe nói tính cách kẻ này đê hèn khỏi phải nói!"
Mọi người tranh nhau nói, căm giận ra mặt.
Hách Liên Thiên Hiểu lạnh lùng hừ một tiếng: "Câm miệng!"
Đám tướng lĩnh lập tức câm như hến.
Hách Liên Thiên Hiểu dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn lướt qua tất cả mọi người, đám tướng lĩnh chẳng ai bảo ai cùng cúi đầu xuống.
Giọng gã cũng sắc bén như đao: "Không nên đổ lỗi lên người kẻ khác! Trên chiến trường chỉ có sống chết thắng thua, không có cao thượng hèn hạ gì hết."
Mới vừa rồi còn om sòm, đến giờ đám tướng lĩnh đỏ mặt vì xấu hổ.
"Việc cấp bách hiện giờ của chúng ta là phải thăm dò cho được loại tháp pháo hoàn toàn mới này." Mặt chẳng có biểu cảm gì, Hách Liên Thiên Hiểu bình thản nói: "Trên đời này không có vũ khí hay chiến thuật hoàn mỹ, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó là chúng ta sẽ có thể nắm được chìa khóa thắng lợi vào tay. Mạc Thiếu Quân, ngươi nói đi!"
Mặt nặng như đeo đá, Mạc Thiếu Quân đứng trong góc khuất của doanh trướng.
Trong trận chiến ngày hôm nay, quân gã đã bị tổn thất nghiêm trọng. Quân lính không bị thương vong quá lớn, nhưng một nửa số Khoan Bối Bức Ngư đã bị chết đã khiến gã đau nhức nhối đến tận xương cốt.
Cơ hội tham chiến hiếm có này, Mạc Thiếu Quân vô cùng quý trọng, không ngờ chiến đấu chỉ mới bắt đầu mà mình đã chịu tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Thần Quốc coi trọng nhất là chiến công, bởi vậy tất cả Chiến bộ đều tranh nhau ra chiến trường, khao khát kiến công lập nghiệp. Sáu Thần Bộ mười hai Huyết Bộ thay nhau tham dự vào tất cả các cuộc chiến, Thú Doanh hoàn toàn không có cơ hội đánh trận.
Không thắng trận, không có công lao, sẽ không thể nào lên chức được.
Vất vả lắm mới có cơ hội, kết quả ăn một gậy vào đầu, Mạc Thiếu Quân nản lòng thoái chí.
Vào lúc này, thương vong của quân lính không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là... thương vong của Khoan Bối Bức Ngư. Điều đó có nghĩa là tương lai sắp tới của gã vô cùng bất ổn.
Lúc này, khi nghe đại nhân gọi tên, gã giật mình tỉnh táo trở lại: "Đại nhân nói rất đúng! Hiện giờ, việc quan trọng nhất chúng ta cần làm là tìm hiểu rõ ràng thông số loại tháp pháo mới của kẻ địch. Thuộc hạ đã tính toán, số tháp pháo của kẻ địch tầm trên dưới một trăm khẩu, tổng cộng phát động mười hai lượt công kích. Thuộc hạ đã phán đoán sai lầm, định lợi dụng đội hình áp đảo về số lượng hòng đột phá phòng tuyến của kẻ địch, cho nên mới tạo thành tổn thất nghiêm trọng như vậy."
Hách Liên Thiên Hiểu không bình luận gì: "Nói tiếp đi!"
Mạc Thiếu Quân trầm ngâm: "Chúng ta cần phải tìm hiểu rõ những thông số như sức công phá, tầm bắn, phạm vi sát thương,.. của loại tháp pháo này. Ngoài ra, còn cần phải tìm hiểu ra tổng cộng kẻ địch có bao nhiêu khẩu tháp pháo loại mới. Nhiên liệu của tháp pháo là Tuyết Dung Nham, loại tháp pháo mới tiêu thụ bao nhiêu Tuyết Dung Nham? Pháo thủ của kẻ địch có thể nã pháo liên tục bao nhiêu lượt,..."
Hách Liên Thiên Hiểu thản nhiên hỏi: "Nếu tìm hiểu được chính xác thông số của loại tháp pháo mới, ngươi dự định sẽ đánh như thế nào?"
Mạc Thiếu Quân nghiêm trang đáp: "Lúc trước bên ta bị thương vong nghiêm trọng là do đội hình quá dày đặc. Nếu như được tái chiến, thuộc hạ sẽ chia làm ba đường, tấn công ba ngọn Trấn Thần Phong theo các hướng khác nhau, khiến cho tháp pháo của kẻ địch không thể bắn chính xác. Ngoài ra, thuộc hạ dự định sẽ tăng số lượng quân sĩ phụ công, ném đạn khói màu đỏ để che mắt quân địch."
Đến lúc này Hách Liên Thiên Hiểu mới tỏ vẻ hài lòng, động viên: "Ngày mai ngươi tiếp tục làm chủ công, đêm nay suy nghĩ cách đánh cho thật kỹ, vận động đầu óc nhiều một chút, đừng để cho ta phải thất vọng. Không cần phải đau lòng vì mất quân, ta sẽ bổ sung cho ngươi toàn bộ quân số đã hao hụt. Chỉ cần tìm hiểu được tình hình thực tế của kẻ địch, công lao đó sẽ thuộc về ngươi, không ai có thể đoạt đi được!"
Mạc Thiếu Quân vui mừng quá đỗi, kích động nói: "Cảm ơn Đại nhân đã tin tưởng!"