Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 649
Dịch giả: Sakura_kudo
Trên mặt đất, một đám người ngồi không nói chuyện. Bầu không khí rất ngột ngạt. Đối với một đám "Tân đại sư" tâm cao khí ngạo, trả giá thương vong lớn như vậy, lại không thu hoạch được gì. Thật là một đòn cảnh cáo.
Ngồi trên tảng đá cao cỡ nửa người, sắc mặt của Phó Tư Tư cũng rất khó coi.
Bọn họ bị cảm giác thất bại bao phủ mãnh liệt, ai cũng ủ rũ. Giờ mới có người nhớ tới, kỳ thật, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám trẻ mới mười mấy, hai mươi tuổi mà thôi.
Họ nhờ "Đại sư chi quang" mà thay da đổi thịt, tấn chức Đại sư. Nhưng chung thủy tâm trí vẫn không thể nào trực tiếp đề cao. Dễ dàng thắng lợi thì coi trời bằng vung, khi thất bại thì tràn đầy uể oải.
"Bây giờ, chúng ta chia làm 2 đội. Quế Hổ, ngươi mang 20 người tìm Xà Dư. Yêu nữ kia bị trọng thương, chắc chắn sẽ không chạy xa, có lẽ đang trốn ở nơi nào đó. Khi phát hiện, tận lực bắt giữ. Nếu như không được, cũng đừng e ngại này nọ, tuyệt đối không thể để ả sống sót ly khai."
Phó Tư Tư ngẩng đầu, ngữ khí trở nên kiên định. Trải qua biến cố lớn trong nhà, tận mắt nhìn thấy phụ thân hi sinh, nàng so với những người khác càng thêm thành thục hơn. Diệp phu nhân nhìn trúng điểm này, nên mới để nàng làm phó bộ thủ của Thiên Diệp bộ.
Phó Tư Tư biết rõ lúc này cần vực dậy sĩ khí. Thất bại cũng không đáng sợ. Mất bò mới lo làm chuồng, hiện cũng không muộn. Ngay khi minh bạch sai lầm của mình, nàng rất nhanh điều chỉnh ý nghĩ của mình.
"Những người khác theo ta đi. Hừ, Vạn Thần Úy nỏ mạnh hết đà, cũng muốn chạy sao? Diệp Bạch Y liên quan rất lớn, không thể sai sót!"
Mọi người một lần nữa phấn khởi tinh thần, nhao nhao đứng dậy.
- -----------------
Cung Bội Dao nhìn thành Thiên Tâm phía xa xa, trong mắt có chút ảm đạm. Bên người nàng, Hàn Lạp nhạy cảm phát hiện Cung Bội Dao có chút sa sút. Hắn há to miệng cả buổi, nhưng không phát ra âm thanh. Hắn, không biết nên an ủi như thế nào.
Trước mắt Hàn Lạp, lần lượt hiện lên từng gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, máu tươi chảy tràn lan dưới chân bọn họ.
Thiên Diệp bộ!.
Sâu trong con ngươi xẹt qua một chút sợ hãi, tay hắn nắm chuôi kiếm. Tay kìm không được, dùng sức nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Một đám cỗ máy giết chóc lãnh khốc. Trong mắt bọn hắn, mạng người không khác gì cỏ dại.
Hàn Lạp rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Sau khi tấn chức Đại sư, tâm cảnh của hắn ngày càng vững vàng, không nóng nảy như trước đây. Huống chi, hắn biết rõ Bội Dao làm con tin tại thành Thiên Tâm, tính mạng sẽ không có nguy hiểm. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Diệp phu nhân, bà ta ngược lại sẽ cố sức lôi kéo, chiếu cố rất nhiều, dùng danh lợi mua lòng người.
Nếu có người muốn gây bất lợi cho Bội Dao, chỉ có thể bước qua thi thể của hắn trước.
Hàn Lạp trầm mê kiếm đạo, tính tình đạm bạc, đối với quyền lực không có dã tâm. Chỉ cần Bội Dao không có nguy hiểm đến tính mạng, hắn liền yên tâm. Bội Dao có lẽ sẽ không mấy vui vẻ. Cũng may nàng từ trước đến nay biết đại thế, năng lực điều chỉnh tâm tình rất mạnh. Điểm này, có lẽ còn vượt qua hắn.
Hắn yên lặng cười cười, ánh mắt một lần nữa hướng thành Thiên Tâm nơi xa xa. Có lẽ rời đi quá lâu, thành thị tang hoang năm nào, giờ khá náo nhiệt phồn vinh.
Cung Bội Dao nhớ tin tức vừa nhận được, tinh thần phấn khởi một chút: "Tiền tuyến đại thắng, Thần Lang, Ngân Sương toàn quân bị diệt, Hách Liên Thiên Hiểu đền tội, đại thắng trước nay chưa từng có. Ngải Huy cùng Tuyết Mạn tỷ, bọn họ thật lợi hại."
Sắc mặt Hàn Lạp thay đổi: "Đúng là một cuộc đại thắng!"
Ngân Sương, Thần Lang, lúc trước còn có Liệt Hoa Huyết bộ, nói cách khác tinh nhuệ Thần Chi Huyết đã tan thành mây khói một phần sáu. Cho dù là Thần Chi Huyết khổng lồ đến đâu, lần này xem như tổn thương nặng rồi.
Cung Bội Dao lại có chút lo lắng: "Bọn họ biểu hiện lợi hại như vậy. Diệp phu nhân bên kia... Có thể không phải là chuyện tốt."
Hàn Lạp im lặng.
Bổng nhiên, Cung Bội Dao tò mò hỏi: "Ngươi nói, Ngải Huy cùng Tuyết Mạn tỷ bọn họ so sánh với Thiên Diệp bộ, bên nào lợi hại hơn?"
Hàn Lạp suy nghĩ một chút: "Thiên Diệp bộ."
Cung Bội Dao bất mãn: "Sao lại là Thiên Diệp bộ?"
Hàn Lạp trầm ngâm nói: "Trong lịch sử, chưa từng có chiến bộ nào, toàn bộ đều là Đại Sư. Mỗi đội viên Thiên Diệp bộ, thực lực đều hơn xa một Đại Sư bình thường. Ta không thể tưởng được ai có thể chiến thắng được Thiên Diệp bộ."
Cung Bội Dao tính trẻ con, hừ một tiếng: "Dù sao ta tin tưởng Ngải Huy và Tuyết Mạn tỷ."
Ngải Huy...
Hàn Lạp nghĩ đến thân ảnh kia. Trong mắt ánh lên một tia khát vọng, chiến ý trong cơ thể bắt đầu rục rịnh. Chính kà nhờ thua Ngải Huy, hắn mới cảm nhận được sự ảo diệu của kiếm thuật. Nhờ đó mới tấn chức Đại Sư.
Nếu như có thể lại cùng hắn đánh một trận, nhất định thống khoái đến cực điểm!
Hàn Lạp kìm lòng không được nắm chặt chuôi kiếm. Một lát sau, mới chậm rãi thở ra một hơi. Khí trắng như kiếm, ngưng tụ không tan, ánh mắt của hắn chậm rãi trầm tĩnh lại.
Đáng tiếc, thành Thiên Tâm không có cao thủ kiếm thuật nào cả.
Sau khi tấn chức Đại sư, một thế giới kiếm đạo hoàn toàn mới mở ra trước mắt hắn. Có vô số điều bí ẩn đang chờ đợi hắn thăm dò. Hắn hy vọng có thể gặp được kiếm thuật Đại sư để cùng nhau luận bàn.
Hắn đã từng chờ mong ngày kiếm đạo hưng thịnh. Nhưng hiện tại đã không còn trông chờ.
Đại Sư Chi Quang đạt được thành công lớn. Mở ra con đường sáng cho tất cả Nguyên tu trẻ tuổi. Con đường để nhanh chóng đạt được lực lượng, quyền lợi, địa vị, tài phú, danh vọng.
Thân là Nguyên tu truyền thống, Hàn Lạp bản năng chán ghét Đại Sư Chi Quang. Dưới cái nhìn của hắn, Đại Sư Chi Quang cùng Thú Cổ Cung Huyết Luyện có cái gì khác nhau?
Còn chưa tới cửa thành, thì sớm có Nguyên tu đứng chờ đón tiếp bọn họ.
Gương mặt rất lạ lẫm, Hàn Lạp cũng không nhận ra. Nhưng mà hắn từ chấn động xung quanh đối phương, đoán được người này nhất định xuất từ Thiên Diệp bộ.
Đối phương có chút khom người, giọng điệu cung kính, vẻ mặt đạm mạc: "Hoan nghênh Bội Dao tiểu thư cùng Hàn sư. Phu nhân biết được hai vị hôm nay đến, vô cùng vui mừng. Người căn dặn, hai vị nếu trong cuộc sống hằng ngày có yêu cầu gì, xin cứ báo, không cần khách khí. Phu nhân chuẩn bị tiệc đón tiếp cho hai vị. Tất cả các gia chủ trong thành đều sẽ đến. Hành lý có quản sự đưa đến chỗ ở, hai vị xin mời đi theo ta."
Cung Bội Dao tươi cười, đáp lễ dịu dàng nói: "Làm phiền đại nhân dẫn đường."
"Không dám nhận."
Đối phương vẻ mặt đạm mạc như thường, đi phía trước dẫn đường.
Tiến vào thành Thiên Tâm, Cung Bội Dao cùng Hàn Lạp liếc nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt nhau. Hai người đều đã tới thành Thiên Tâm, đương nhiên biết rõ thành Thiên Tâm trước đây ra sao. Thành Thiên Tâm bây giờ, cảnh tượng rực rỡ hẳn lên, cửa hàng như rừng, người đi đường như dệt cửi.
Đây, chính là... Minh chủ khí tượng sao?
Tâm tình Cung Bội Dao phức tạp.
Tiệc phi thường long trọng, các đại nhân vật cũng có mặt. Rất nhiều người có bối phận, thậm chí Cung gia gia chủ cũng tham gia tiếp đãi, Cung Bội Dao chỉ có thể hành lễ vãn bối. Từ bầu không khí buổi tiệc, tuyệt đối nhìn không ra đây vì một con tin chuẩn bị.
Diệp phu nhân vui vẻ thân thiện như gió xuân ấm áp. Tiệc ăn uống linh đình, chủ và khách đều vui vẻ.
Cung Bội Dao biết rõ, đây chẳng qua là Diệp phu nhân đổi một phương thức phô trương khác. Để bày tỏ sự từ bi và thương cảm của bà ta.
Khi trở lại chỗ ở, nàng đã sức cùng lực kiệt, không bao lâu liền ngủ thật say.
Hàn Lạp nhìn Cung Bội Dao ngủ ngon lành, trong nội tâm khẽ thở dài một cái. Phát giác được bên ngoài có người, hắn đứng dậy lặng yên không một tiếng động ly khai. Mở cửa phòng thì nhìn thấy vị Nguyên tu Thiên Diệp bộ đã đón tiếp họ.
"Phu nhân muốn gặp ngươi."
Đi vào sâu trong chỗ ở, hắn gặp phu nhân tại một gian phòng bình thường.
Dung mạo phu nhân không có nửa điểm biến hóa, thời gian không có để lại bất cứ dấu vết gì trên người bà. Hàn Lạp cảm nhận được, trong bóng tối cách đây không xa, có vài đạo chấn động nhẹ.
Hàn Lạp tâm không gợn sóng, đứng tại nguyên chỗ, như pho tượng.
"Hàn Lạp, ta có bạc đãi ngươi sao?"
Diệp phu nhân giọng điệu lãnh đạm.
Hàn Lạp mở miệng: "Chưa từng."
Diệp phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi có cái gì để giải thích?"
Hàn Lạp lắc đầu: "Không có."
Diệp phu nhân tựa hồ không nghĩ tới Hàn Lạp có thể nói lời ngu ngốc như thế, sắc mặt trầm xuống. Dường như cảm nhận được phu nhân tức giận. Sát ý từ trong góc tối lan tràn ra, độ ấm gian phòng không ngừng hạ thấp,
Hàn Lạp mơ hồ như chưa phát hiện.
Diệp phu nhân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên đại sư, khí độ cũng không như trước."
Hàn Lạp trong nội tâm thở dài, biết mình và Diệp phu nhân hoàn toàn chấm dứt. Không có ai biết, Hàn Lạp tiến vào Côn Luân kiếm minh, chính là Diệp phu nhân an bài. Lúc trước Diệp phu nhân câu nói kia, chính là cho hắn một cơ hội cứu vãn. Chỉ cần hắn chịu cúi đầu nghe lệnh, Diệp phu nhân sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nhưng mà hắn vẫn cự tuyệt, cho dù đó là con đường vinh hoa phú quý.
Sát ý nhàn nhạt bao phủ gian phòng biến mất hết sạch, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Diệp phu nhân cười dài mà nói: "Hiện tại ngươi là kiếm thuật đại sư, kiếm thuật thành tựu thâm hậu. Vừa vặn ta đây có một đoạn ảo ảnh, ngươi lại đây nhìn xem."
Hàn Lạp trong lòng có chút nghi hoặc, không có lên tiếng.
Trong phòng, một chùm ánh sáng nở rộ, tâm tư Hàn Lạp lập tức bị ảo ảnh trước mắt hấp dẫn. Là chiến trường!
Nhìn ra được, Quả Đậu Huyễn Ảnh được dùng để ghi chép có phẩm chất phi phàm. Ảo ảnh vô cùng sắc nét, rất nhiều chi tiết đều rõ ràng rành mạch.
Con mắt Hàn Lạp gần như lồi ra. Miệng không biết khi nào mở ra, cả buổi cũng không khép lại.
Diệp phu nhân nhìn chăm chú một màn này. Nàng không có chút ý cười nhạo. Nàng còn nhớ rõ trong lòng kinh hãi như thế nào khi xem đoạn ảo ảnh này.
Kiếm quang từ trên trời giáng xuống, như một cơn mưa sáng rực rỡ. Ngay cả ánh sáng do Tháp Pháo bắn, tại trước mặt nó, đều ảm đạm phai mờ. Trước kiếm quang, Huyết tu cường hãn cũng yếu ớt như giấy dán, không chịu nổi một kích.
Máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng.
Đây là kiếm gì? Quang mang đặc biệt như thế?
Đây là bao nhiêu thanh kiếm? Vì sao đếm cũng đếm không xuể?
Vì sao mỗi một thanh kiếm hình dạng đều không giống nhau?
Số lượng kiếm quang kinh người như thế, làm sao mà điều khiển?
Uy lực vì sao sắc bén như thế?
Chuyện này... Đây là kiếm thuật gì?
Trong đầu Hàn Lạp, vô số nghi vấn xoay quanh. Trong lòng hắn, nhấc lên sóng to gió lớn, lý giải đối với kiếm thuật lập tức bị phá vỡ. Tự tin khi tấn chức đại sư, giờ khắc này ầm ầm sụp đổ.
Hắn không có chú ý tới. Khi Hách Liên Thiên Hiểu hô lớn "Ngải Huy, ngươi là Huyết tu", con ngươi của Diệp phu nhân co lại nhỏ bé đến khó có thể nhận.
Đắm chìm trong ảo ảnh, Hàn Lạp cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ. Đây chính là quá trình Thần Lang bộ bị diệt!
Trận mưa kiếm sáng chói này...
Trong đầu Hàn Lạ,p không tự chủ nhảy ra một cái tên
—— Ngải Huy!
Hắn khó có thể tin.
Ảo ảnh chấm dứt, gian phòng một lần nữa an tĩnh lại. Tiếng thở dốc Hàn Lạp ồ ồ rõ ràng. Ánh mắt Hắn mê mang, mặt trắng như tờ giấy, quần áo toàn thân ướt đẫm.
Diệp phu nhân trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Theo ngươi, nếu chỉ là kiếm thuật, có khả năng có uy lực này không?"
Trên mặt đất, một đám người ngồi không nói chuyện. Bầu không khí rất ngột ngạt. Đối với một đám "Tân đại sư" tâm cao khí ngạo, trả giá thương vong lớn như vậy, lại không thu hoạch được gì. Thật là một đòn cảnh cáo.
Ngồi trên tảng đá cao cỡ nửa người, sắc mặt của Phó Tư Tư cũng rất khó coi.
Bọn họ bị cảm giác thất bại bao phủ mãnh liệt, ai cũng ủ rũ. Giờ mới có người nhớ tới, kỳ thật, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám trẻ mới mười mấy, hai mươi tuổi mà thôi.
Họ nhờ "Đại sư chi quang" mà thay da đổi thịt, tấn chức Đại sư. Nhưng chung thủy tâm trí vẫn không thể nào trực tiếp đề cao. Dễ dàng thắng lợi thì coi trời bằng vung, khi thất bại thì tràn đầy uể oải.
"Bây giờ, chúng ta chia làm 2 đội. Quế Hổ, ngươi mang 20 người tìm Xà Dư. Yêu nữ kia bị trọng thương, chắc chắn sẽ không chạy xa, có lẽ đang trốn ở nơi nào đó. Khi phát hiện, tận lực bắt giữ. Nếu như không được, cũng đừng e ngại này nọ, tuyệt đối không thể để ả sống sót ly khai."
Phó Tư Tư ngẩng đầu, ngữ khí trở nên kiên định. Trải qua biến cố lớn trong nhà, tận mắt nhìn thấy phụ thân hi sinh, nàng so với những người khác càng thêm thành thục hơn. Diệp phu nhân nhìn trúng điểm này, nên mới để nàng làm phó bộ thủ của Thiên Diệp bộ.
Phó Tư Tư biết rõ lúc này cần vực dậy sĩ khí. Thất bại cũng không đáng sợ. Mất bò mới lo làm chuồng, hiện cũng không muộn. Ngay khi minh bạch sai lầm của mình, nàng rất nhanh điều chỉnh ý nghĩ của mình.
"Những người khác theo ta đi. Hừ, Vạn Thần Úy nỏ mạnh hết đà, cũng muốn chạy sao? Diệp Bạch Y liên quan rất lớn, không thể sai sót!"
Mọi người một lần nữa phấn khởi tinh thần, nhao nhao đứng dậy.
- -----------------
Cung Bội Dao nhìn thành Thiên Tâm phía xa xa, trong mắt có chút ảm đạm. Bên người nàng, Hàn Lạp nhạy cảm phát hiện Cung Bội Dao có chút sa sút. Hắn há to miệng cả buổi, nhưng không phát ra âm thanh. Hắn, không biết nên an ủi như thế nào.
Trước mắt Hàn Lạp, lần lượt hiện lên từng gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, máu tươi chảy tràn lan dưới chân bọn họ.
Thiên Diệp bộ!.
Sâu trong con ngươi xẹt qua một chút sợ hãi, tay hắn nắm chuôi kiếm. Tay kìm không được, dùng sức nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Một đám cỗ máy giết chóc lãnh khốc. Trong mắt bọn hắn, mạng người không khác gì cỏ dại.
Hàn Lạp rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Sau khi tấn chức Đại sư, tâm cảnh của hắn ngày càng vững vàng, không nóng nảy như trước đây. Huống chi, hắn biết rõ Bội Dao làm con tin tại thành Thiên Tâm, tính mạng sẽ không có nguy hiểm. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Diệp phu nhân, bà ta ngược lại sẽ cố sức lôi kéo, chiếu cố rất nhiều, dùng danh lợi mua lòng người.
Nếu có người muốn gây bất lợi cho Bội Dao, chỉ có thể bước qua thi thể của hắn trước.
Hàn Lạp trầm mê kiếm đạo, tính tình đạm bạc, đối với quyền lực không có dã tâm. Chỉ cần Bội Dao không có nguy hiểm đến tính mạng, hắn liền yên tâm. Bội Dao có lẽ sẽ không mấy vui vẻ. Cũng may nàng từ trước đến nay biết đại thế, năng lực điều chỉnh tâm tình rất mạnh. Điểm này, có lẽ còn vượt qua hắn.
Hắn yên lặng cười cười, ánh mắt một lần nữa hướng thành Thiên Tâm nơi xa xa. Có lẽ rời đi quá lâu, thành thị tang hoang năm nào, giờ khá náo nhiệt phồn vinh.
Cung Bội Dao nhớ tin tức vừa nhận được, tinh thần phấn khởi một chút: "Tiền tuyến đại thắng, Thần Lang, Ngân Sương toàn quân bị diệt, Hách Liên Thiên Hiểu đền tội, đại thắng trước nay chưa từng có. Ngải Huy cùng Tuyết Mạn tỷ, bọn họ thật lợi hại."
Sắc mặt Hàn Lạp thay đổi: "Đúng là một cuộc đại thắng!"
Ngân Sương, Thần Lang, lúc trước còn có Liệt Hoa Huyết bộ, nói cách khác tinh nhuệ Thần Chi Huyết đã tan thành mây khói một phần sáu. Cho dù là Thần Chi Huyết khổng lồ đến đâu, lần này xem như tổn thương nặng rồi.
Cung Bội Dao lại có chút lo lắng: "Bọn họ biểu hiện lợi hại như vậy. Diệp phu nhân bên kia... Có thể không phải là chuyện tốt."
Hàn Lạp im lặng.
Bổng nhiên, Cung Bội Dao tò mò hỏi: "Ngươi nói, Ngải Huy cùng Tuyết Mạn tỷ bọn họ so sánh với Thiên Diệp bộ, bên nào lợi hại hơn?"
Hàn Lạp suy nghĩ một chút: "Thiên Diệp bộ."
Cung Bội Dao bất mãn: "Sao lại là Thiên Diệp bộ?"
Hàn Lạp trầm ngâm nói: "Trong lịch sử, chưa từng có chiến bộ nào, toàn bộ đều là Đại Sư. Mỗi đội viên Thiên Diệp bộ, thực lực đều hơn xa một Đại Sư bình thường. Ta không thể tưởng được ai có thể chiến thắng được Thiên Diệp bộ."
Cung Bội Dao tính trẻ con, hừ một tiếng: "Dù sao ta tin tưởng Ngải Huy và Tuyết Mạn tỷ."
Ngải Huy...
Hàn Lạp nghĩ đến thân ảnh kia. Trong mắt ánh lên một tia khát vọng, chiến ý trong cơ thể bắt đầu rục rịnh. Chính kà nhờ thua Ngải Huy, hắn mới cảm nhận được sự ảo diệu của kiếm thuật. Nhờ đó mới tấn chức Đại Sư.
Nếu như có thể lại cùng hắn đánh một trận, nhất định thống khoái đến cực điểm!
Hàn Lạp kìm lòng không được nắm chặt chuôi kiếm. Một lát sau, mới chậm rãi thở ra một hơi. Khí trắng như kiếm, ngưng tụ không tan, ánh mắt của hắn chậm rãi trầm tĩnh lại.
Đáng tiếc, thành Thiên Tâm không có cao thủ kiếm thuật nào cả.
Sau khi tấn chức Đại sư, một thế giới kiếm đạo hoàn toàn mới mở ra trước mắt hắn. Có vô số điều bí ẩn đang chờ đợi hắn thăm dò. Hắn hy vọng có thể gặp được kiếm thuật Đại sư để cùng nhau luận bàn.
Hắn đã từng chờ mong ngày kiếm đạo hưng thịnh. Nhưng hiện tại đã không còn trông chờ.
Đại Sư Chi Quang đạt được thành công lớn. Mở ra con đường sáng cho tất cả Nguyên tu trẻ tuổi. Con đường để nhanh chóng đạt được lực lượng, quyền lợi, địa vị, tài phú, danh vọng.
Thân là Nguyên tu truyền thống, Hàn Lạp bản năng chán ghét Đại Sư Chi Quang. Dưới cái nhìn của hắn, Đại Sư Chi Quang cùng Thú Cổ Cung Huyết Luyện có cái gì khác nhau?
Còn chưa tới cửa thành, thì sớm có Nguyên tu đứng chờ đón tiếp bọn họ.
Gương mặt rất lạ lẫm, Hàn Lạp cũng không nhận ra. Nhưng mà hắn từ chấn động xung quanh đối phương, đoán được người này nhất định xuất từ Thiên Diệp bộ.
Đối phương có chút khom người, giọng điệu cung kính, vẻ mặt đạm mạc: "Hoan nghênh Bội Dao tiểu thư cùng Hàn sư. Phu nhân biết được hai vị hôm nay đến, vô cùng vui mừng. Người căn dặn, hai vị nếu trong cuộc sống hằng ngày có yêu cầu gì, xin cứ báo, không cần khách khí. Phu nhân chuẩn bị tiệc đón tiếp cho hai vị. Tất cả các gia chủ trong thành đều sẽ đến. Hành lý có quản sự đưa đến chỗ ở, hai vị xin mời đi theo ta."
Cung Bội Dao tươi cười, đáp lễ dịu dàng nói: "Làm phiền đại nhân dẫn đường."
"Không dám nhận."
Đối phương vẻ mặt đạm mạc như thường, đi phía trước dẫn đường.
Tiến vào thành Thiên Tâm, Cung Bội Dao cùng Hàn Lạp liếc nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt nhau. Hai người đều đã tới thành Thiên Tâm, đương nhiên biết rõ thành Thiên Tâm trước đây ra sao. Thành Thiên Tâm bây giờ, cảnh tượng rực rỡ hẳn lên, cửa hàng như rừng, người đi đường như dệt cửi.
Đây, chính là... Minh chủ khí tượng sao?
Tâm tình Cung Bội Dao phức tạp.
Tiệc phi thường long trọng, các đại nhân vật cũng có mặt. Rất nhiều người có bối phận, thậm chí Cung gia gia chủ cũng tham gia tiếp đãi, Cung Bội Dao chỉ có thể hành lễ vãn bối. Từ bầu không khí buổi tiệc, tuyệt đối nhìn không ra đây vì một con tin chuẩn bị.
Diệp phu nhân vui vẻ thân thiện như gió xuân ấm áp. Tiệc ăn uống linh đình, chủ và khách đều vui vẻ.
Cung Bội Dao biết rõ, đây chẳng qua là Diệp phu nhân đổi một phương thức phô trương khác. Để bày tỏ sự từ bi và thương cảm của bà ta.
Khi trở lại chỗ ở, nàng đã sức cùng lực kiệt, không bao lâu liền ngủ thật say.
Hàn Lạp nhìn Cung Bội Dao ngủ ngon lành, trong nội tâm khẽ thở dài một cái. Phát giác được bên ngoài có người, hắn đứng dậy lặng yên không một tiếng động ly khai. Mở cửa phòng thì nhìn thấy vị Nguyên tu Thiên Diệp bộ đã đón tiếp họ.
"Phu nhân muốn gặp ngươi."
Đi vào sâu trong chỗ ở, hắn gặp phu nhân tại một gian phòng bình thường.
Dung mạo phu nhân không có nửa điểm biến hóa, thời gian không có để lại bất cứ dấu vết gì trên người bà. Hàn Lạp cảm nhận được, trong bóng tối cách đây không xa, có vài đạo chấn động nhẹ.
Hàn Lạp tâm không gợn sóng, đứng tại nguyên chỗ, như pho tượng.
"Hàn Lạp, ta có bạc đãi ngươi sao?"
Diệp phu nhân giọng điệu lãnh đạm.
Hàn Lạp mở miệng: "Chưa từng."
Diệp phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi có cái gì để giải thích?"
Hàn Lạp lắc đầu: "Không có."
Diệp phu nhân tựa hồ không nghĩ tới Hàn Lạp có thể nói lời ngu ngốc như thế, sắc mặt trầm xuống. Dường như cảm nhận được phu nhân tức giận. Sát ý từ trong góc tối lan tràn ra, độ ấm gian phòng không ngừng hạ thấp,
Hàn Lạp mơ hồ như chưa phát hiện.
Diệp phu nhân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên đại sư, khí độ cũng không như trước."
Hàn Lạp trong nội tâm thở dài, biết mình và Diệp phu nhân hoàn toàn chấm dứt. Không có ai biết, Hàn Lạp tiến vào Côn Luân kiếm minh, chính là Diệp phu nhân an bài. Lúc trước Diệp phu nhân câu nói kia, chính là cho hắn một cơ hội cứu vãn. Chỉ cần hắn chịu cúi đầu nghe lệnh, Diệp phu nhân sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nhưng mà hắn vẫn cự tuyệt, cho dù đó là con đường vinh hoa phú quý.
Sát ý nhàn nhạt bao phủ gian phòng biến mất hết sạch, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Diệp phu nhân cười dài mà nói: "Hiện tại ngươi là kiếm thuật đại sư, kiếm thuật thành tựu thâm hậu. Vừa vặn ta đây có một đoạn ảo ảnh, ngươi lại đây nhìn xem."
Hàn Lạp trong lòng có chút nghi hoặc, không có lên tiếng.
Trong phòng, một chùm ánh sáng nở rộ, tâm tư Hàn Lạp lập tức bị ảo ảnh trước mắt hấp dẫn. Là chiến trường!
Nhìn ra được, Quả Đậu Huyễn Ảnh được dùng để ghi chép có phẩm chất phi phàm. Ảo ảnh vô cùng sắc nét, rất nhiều chi tiết đều rõ ràng rành mạch.
Con mắt Hàn Lạp gần như lồi ra. Miệng không biết khi nào mở ra, cả buổi cũng không khép lại.
Diệp phu nhân nhìn chăm chú một màn này. Nàng không có chút ý cười nhạo. Nàng còn nhớ rõ trong lòng kinh hãi như thế nào khi xem đoạn ảo ảnh này.
Kiếm quang từ trên trời giáng xuống, như một cơn mưa sáng rực rỡ. Ngay cả ánh sáng do Tháp Pháo bắn, tại trước mặt nó, đều ảm đạm phai mờ. Trước kiếm quang, Huyết tu cường hãn cũng yếu ớt như giấy dán, không chịu nổi một kích.
Máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng.
Đây là kiếm gì? Quang mang đặc biệt như thế?
Đây là bao nhiêu thanh kiếm? Vì sao đếm cũng đếm không xuể?
Vì sao mỗi một thanh kiếm hình dạng đều không giống nhau?
Số lượng kiếm quang kinh người như thế, làm sao mà điều khiển?
Uy lực vì sao sắc bén như thế?
Chuyện này... Đây là kiếm thuật gì?
Trong đầu Hàn Lạp, vô số nghi vấn xoay quanh. Trong lòng hắn, nhấc lên sóng to gió lớn, lý giải đối với kiếm thuật lập tức bị phá vỡ. Tự tin khi tấn chức đại sư, giờ khắc này ầm ầm sụp đổ.
Hắn không có chú ý tới. Khi Hách Liên Thiên Hiểu hô lớn "Ngải Huy, ngươi là Huyết tu", con ngươi của Diệp phu nhân co lại nhỏ bé đến khó có thể nhận.
Đắm chìm trong ảo ảnh, Hàn Lạp cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ. Đây chính là quá trình Thần Lang bộ bị diệt!
Trận mưa kiếm sáng chói này...
Trong đầu Hàn Lạ,p không tự chủ nhảy ra một cái tên
—— Ngải Huy!
Hắn khó có thể tin.
Ảo ảnh chấm dứt, gian phòng một lần nữa an tĩnh lại. Tiếng thở dốc Hàn Lạp ồ ồ rõ ràng. Ánh mắt Hắn mê mang, mặt trắng như tờ giấy, quần áo toàn thân ướt đẫm.
Diệp phu nhân trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Theo ngươi, nếu chỉ là kiếm thuật, có khả năng có uy lực này không?"