Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 655
Dịch: hoangtruc
Cảnh ban đêm thâm trầm, dải sao sáng như tô điểm trời đêm, ánh sao vung vãi nhân gian. Có điều Ngư Cốt Đầu đèn đuốc sáng trưng như cướp hết tất cả hào quang. Trên ngọn núi là tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng còn nhìn thấy ánh lửa đỏ rực phóng lên trời. Đó là nham tương đang bị khai thác phong tồn, chúng nó sắp bị luyện chế thành Tuyết Dung Nham, trở thành đạn dược cung cấp đầy đủ cho Tháp Pháo liên minh.
Tùng Gian cốc cách đó không xa lại yên tĩnh không chút tiếng động, hơi nước nhu hòa như một tầng vải mỏng ngăn cách toàn bộ tiếng động rầm rĩ nơi thế giới bên ngoài. Có chăng chỉ có ánh sao không tốn sức lực xuyên thấu qua màn hơi nước, phủ thêm một tầng vải mỏng nữa cho sơn cốc. Từng thanh kiếm trúc xanh phiêu linh như thể phiến lá rơi khỏi cành trúc, cuộn xoay trong gió nhẹ, thỉnh thoảng ngân lên một tiếng trong trẻo pha thêm vài phần sinh khí cho nơi này.
Như thường ngày, Tùng Gian cốc hầu như không một bóng người, bọn nhỏ đều đã ngủ cả. Lần trước Thần Lang Ngân Sương tập kích dọa mọi người hoảng sợ không ít. Sau đó, Đậu tiên sinh đã nghiêm lệnh tất cả trẻ nhỏ phải lưu lại Tùng Gian cốc.
Những người khác rất hiếm khi lui tới Tùng Gian cốc, người nào người nấy đều bận rộn đầy việc, chuyện phải làm nhiều khôn xiết. Tất nhiên là ngoại trừ Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ làm những chuyện bản thân cảm thấy hứng thú, ví dụ như phục kích quấy rối địch nhân. Còn những chuyện không có hứng thú, y chẳng buồn phản ứng. Lúc đầu còn đỡ, địch nhân như đám trâu bò ngu xuẩn, thoáng trêu chọc đã nổi giận đùng đùng. Kết quả sau khi bị Đoan Mộc Hoàng Hôn phối hợp với Trọng Vân Chi Thương, Lôi Đình Chi Kiếm ám hại vài lần, hao tốn đến hai tên cường giả thần thông thì Thần Bộ Huyết tu được xưng huyết dũng vô song, lại biến thành rùa đen rút đầu không còn chút thú vị nào.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thoáng cái trở nên nhàn rỗi.
Sai khiến được y hiện giờ chỉ có hai người, là Sư Tuyết Mạn và Lâu Lan. Nhưng mà hôm nay Ngải Huy còn chưa xuất quan, toàn bộ chuyện phòng tuyến đều quấn cả trên người Sư Tuyết Mạn. Đủ loại tình huống cần giải quyết khiến cô có thời gian đâu mà tìm Đoan Mộc Hoàng Hôn làm phiền?
Lâu Lan cũng rất bận rộn, chế biến Nguyên Lực Thang, dò xét kiếm trận sơn cốc, luôn luôn cần cù chăm chỉ. Lâu Lan là một hài tử ngoan ngoãn, không thích gây phiền hà người khác, những chuyện giải quyết được sẽ tự mình giải quyết. Nếu Lâu Lan có gặp phải khó khăn gì, tất cả mọi người sẽ nhiệt tình chủ động trợ giúp, cũng không đợi tới phiên Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nửa nằm ở trên nhánh cây, hừ hừ cười khẽ đầy vẻ hưởng thụ. Có cơn gió khẽ phe phẩy vào mặt, cảm giác thoải mái không nói ra được. Y thật sự rất thích sự tĩnh lặng nơi Tùng Gian cốc này. Nơi đây giống như thế ngoại đào nguyên, dù bên ngoài chiến hỏa tán loạn thế nào cũng không bị chút ảnh hưởng.
Thời điểm này, ngẩn người thế này đại khái là đoạn thời gian tốt đẹp nhất trong đời người.
Nhớ tới Ngải Huy ngu xuẩn vẫn còn đang đau khổ giãy giụa trong kiếm trận, bản thân lại đang hưởng thụ cảnh tuyệt vời thế này...
Y nhịn không được mà bật cười ha ha, rất là đắc ý.
Nói thật, hiện tại y phi thường hài lòng với trạng thái hiện gì, bởi chẳng có chuyện gì khiến y phiền lòng cả.
Phỉ Thúy Sâm có lão sư tọa trấn, không người dám phạm. Đoan Mộc gia có địa vị ổn định ở Phỉ Thúy Sâm, không cần phải lo tới. Chuyện chiến đấu đã có Tuyết Mạn tỷ, thỉnh thoảng cần y nhúng tay chút chuyện mà thôi. Hiện tại dù là Trọng Vân Chi Thương hay Tháp Pháo liên minh đều đã ổn định, chiến pháp cũng dần dần thành hình không cần y mó tay. Về phần Binh Nhân Thiên Phong thì lại chẳng quan hệ gì tới y.
Nghĩ như thế, như thể trừ tu luyện ra y chẳng còn chuyện gì để làm cả.
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngây ngốc một chút, có chút không dám tin, bản thân có thể nhàm chán mức này sao? Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không phải không thừa nhận quả thật mình đang vô cùng buồn chán đến mức này đấy.
Y cẩn thận suy nghĩ lại.
A... Vậy có gì là không tốt?
Y rất hài lòng với trạng thái hiện giờ, không chỉ với sinh hoạt mà còn với trạng thái bản thân nữa.
Thực lực và cảnh giới tăng lên, thiếu niên thiên tài bắt đầu dần chuyển dời về hướng trưởng thành.
Theo năm tháng, rất nhiều chấp niệm thấm đầy khí phách và hoang đường thời thiếu niên đã dần biến mất trong cơn gió sau lưng một lữ khách đầy chí tiến thủ đi về ánh mặt trời, chỉ để lại chút bóng dáng nhàn nhạt mà thôi.
Nhưng mà cốt khí bên trong vẫn còn đó, khó có thể cải biến được.
Nghĩ đến tu luyện, Đoan Mộc Hoàng Hôn lập tức phấn chấn tinh thần, ngồi thẳng người. Y bình tĩnh xòe bàn tay ra, vẻ lười biếng lúc trước đã chuyển sang nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Bộp! Y nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng.
Một chút ánh sáng màu xanh nở rộ nơi ngón giữa của y, mầm non xanh tươi nở rộ trong lòng bàn tay, vươn cành, vờn quanh bàn tay một vòng như những sợi xích phỉ thúy óng ánh. Lá non chập chờn như gió, hóa thành từng điểm ánh sáng màu xanh vờn quanh bàn tay.
Tiếng gió khẽ như tiếng người khẽ ngâm một khúc ca.
Ánh sáng màu xanh yếu ớt như sương như khói, như thể tùy thời sẽ phiêu tán mai một.
Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn chăm chú dị thường, khống chế lấy ánh sáng nhạt vờn quanh kia. Thế nhưng chỉ sau hơn mười hơi thở, vòng sáng màu xanh tiêu tán không còn thấy tăm hơi.
Vẫn chưa được!
Đoan Mộc Hoàng Hôn khẽ nhíu mày, suy nghĩ xem đến cùng thì vấn đề ở đâu?
Màn mưa kiếm đẹp mắt rực rỡ đầy khí thế kia không chỉ khiến đám người Hàn Lạp, Diệp phu nhân rung động chưa từng thấy, mà còn làm cả Đoan Mộc Hoàng Hôn rung động.
Tên hỗn đản kia vậy mà... lại có sát chiêu đáng sợ như thế?
Rung động, không thể tin một hồi lâu, niềm vui sướng khi bế quan lĩnh ngộ được Thanh Hoa Triền Chi đã biến mất không còn tăm hơi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhận phải kích thích nặng nề, nghẹn khuất trong ngực không tan.
Y quyết định, nhất định phải sáng chế sát chiêu vượt qua cả Ngải Huy! Không sai, không phải không thua kém, mà là vượt qua!
Đường đường là Đoan Mộc Hoàng Hôn, làm sao có thể bị Ngải Huy vượt mặt được? Đây chính là ý tưởng đơn thuần nhất của y!
Sau quyết định đó, Đoan Mộc Hoàng Hôn mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn tâm cao khí ngạo nhưng cũng không ngốc. Xưa nay y luôn cho rằng người thì có thể điên cuồng, nhưng tuyệt không được ngu xuẩn. Y rất tỉnh táo, muốn vượt qua kiếm trận như mưa kia không phải là chuyện đơn giản.
Y nhắm vào Thính Phong Hữu Tín.
Thính Phong Hữu Tín, sát chiêu vô thượng của Thính Phong bộ, nghe đồn có thể đối phó với Tông Sư. Đoan Mộc Hoàng Hôn đã từng nghe đến từ lâu nhưng trước kia vẫn xì mũi coi thường mấy lời này. Thầy của y là Tông Sư, y thừa biết Tông Sư lợi hại thế nào.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy Thính Phong Hữu Tín thiếu chút nữa vây khốn toàn bộ Thần Lang Ngân Sương khiến y rất rung động. Nếu không phải số lượng tướng sĩ Thính Phong bộ quá ít khiến Thính Phong Hữu Tín không hoàn thành được thì Thần Lang Ngân Sương chắc chắn đã bị chôn vùi toàn bộ.
Sát chiêu có thể một lần diệt được Thần Lang Ngân Sương khiến y ngẩn người mê mẩn.
Những ngày này, cứ một đoạn thời gian y lại chạy tới chỗ lồng gió nhàn nhạt ánh sáng, nghiền ngẫm những ảo diệu từ đó. Kết cấu lồng gió ánh sáng kia cực kỳ ổn định, không nói ngoa rằng có thể sừng sững ngàn năm không đổ. Loại kết cấu cực kỳ đặc thù này đã gợi cho Hoàng Hôn rất nhiều ý tưởng.
Nhưng mà chỉ nghiên cứu sơ sơ, y mới phát hiện trình độ Thính Phong Hữu Tín phức tạp hơn y tưởng rất nhiều.
Về phương diện tu luyện, Đoan Mộc Hoàng Hôn luôn cảm thấy tự ngạo với bản thân, mà thiên phú và tài trí của y cũng không thua kém bất kì kẻ nào. Liên tục vấp phải trắc trở không khiến y nhụt chí mà còn kích phát ngạo khí của y, khiến bản thân nảy sinh ngoan độc nhất định phải phá giải cho kì được huyền bí của nó.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân y ưa thích ở lại Tùng Gian cốc, yên tĩnh không người quấy rầy, Nguyên lực dồi dào, rất phù hợp để suy tư.
Mấy ngày hôm trước, rốt cuộc y cũng có chỗ đột phá, như thể nhìn thấy một tia rạng đông.
Quầng sáng màu xanh nhàn nhạt trong tay y chính là Thính Phong Hữu Tín cỡ nhỏ. Dù vẫn còn cách xa so với bản chính thì vẫn không nghi ngờ gì, đây là một khởi đầu rất tốt đẹp.
Mấu chốt nhất, đây chính là Thính Phong Hữu Tín từ Thanh Hoa cấu thành.
Dã tâm của Đoan Mộc Hoàng Hôn không chỉ phục hồi được Thính Phong Hữu Tín!
Bóng đêm lặng yên chầm chậm trôi qua, đôi mắt kia vẫn một mực chăm chú như thế, ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay cứ sáng lên, lại tắt, rồi sáng lên lại tắt mất.
Tiếng gió đứt quãng khe khẽ, như một tràng tuyệt xướng giữa chiến trường này.
- --
Phó Tư Tư từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt thâm trầm, không chút gợn sóng.
Vương Nhị Đản dưới mặt đất, quần áo tả tơi, thở hổn hển, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng cùng không cam lòng. Đáng tiếc gã đã là dầu hết đèn tắt. Trong lòng Phó Tư Tư âm thầm tán thưởng. Cô không thể không thừa nhận, từ Vạn Thần Úy cho đến tên binh sĩ Thần Úy mà đến tên tuổi cô còn chẳng biết này đều có một ý chí dũng mãnh gan dạ mà tàn nhẫn.
Dù là không còn lối thoát, đao phủ kề sát cổ vẫn còn ý chí dũng mãnh gan dạ muốn cắn ngược lại một cái.
Chính cái ý chí dũng mãnh này mới kéo dài tới cục diện tới hiện tại. Từ lúc Vạn Thần Úy dụ dỗ Xà Dư, tướng sĩ Thần Úy lấy thân làm mồi, đến không ngừng lừa gạt bọn họ khiến cô chật vật như thế này.
Trong lòng cô cực hận đám người này, lại có chút ít bội phục. Cô thấy rất nhiều cảnh kẻ hung ác xem mạng người như cỏ rác, nhưng mà kẻ xem tính mạng mình như cỏ rác thì mới chỉ thấy lần đầu tiên này.
Thực lực Thiên Diệp bộ hơn xa Thần Úy, thế nhưng ý chí thì còn xa mới đuổi kịp.
Chỉ có điều, cuối cùng cũng kết thúc.
Ánh mắt cô rơi vào Diệp Bạch Y đang bị kéo lê trên mặt đất, đôi mắt đẹp đột nhiên lóe sáng ngời. Diệp Bạch Y áo trắng hơn tuyết, không nhiễm một hạt bụi, còn có tiếng tim đập mơ hồ, lại như là tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Quả nhiên bất phàm!
Cô không nói nhảm, ngón tay cách không nhẹ nhàng điểm về hướng Vương Nhị Đản.
Một chút ánh sáng âm u chợt xuất hiện trước mặt gã.
Lúc toàn thịnh nhất của Vương Nhị Đản cũng còn lâu mới là đối thủ của Phó Tư Tư, huống chi lúc này đã cạn kiệt sức lực? Thế nhưng gã không lúc nào từ bỏ, yết hầu phát ra tiếng rống giận trầm thấp như một con dã thú bị dồn đến đường cùng.
Gã kéo mạnh Diệp Bạch Y trong tay lên, chắn ngay trước mặt.
Sắc mặt Phó Tư Tư biến hóa, không tốt!
Ánh sáng âm u không chút kĩ xảo đánh thẳng lên Diệp Bạch Y.
Ônggg... Một tiếng trong veo như tiếng chuông thần nơi chùa miểu thâm sơn vang lên, Chỉ thấy quanh thân Diệp Bạch Y đột nhiên sáng rực một màu đỏ máu. Như thể có một cái miệng lớn đỏ máu cắn nuốt sạch toàn bộ ánh sáng âm u.
Một lực lượng mạnh mẽ, mãnh liệt như dời sông lấp bể xô tới, Vương Nhị Đản như bị sét đánh, phun ra một phun ra một ngụm máu tươi. Dù vậy, gã vẫn nắm chặt lấy Diệp Bạch Y không buông.
Trời đất quay cuồng, gã kéo theo Diệp Bạch Y văng ra xa vài trượng, va vào một khối nham thạch phía sau.
Vương Nhị Đản kêu lên một tiếng buồn bực, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Hào quang trên người Phó Tư Tư càng sáng hơn. Nghe đồn Diệp Bạch Y bị cấy Thiên Thần Tâm vào người nên xuất hiện thần dị, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống người thường. Một kích vừa rồi cô không lưu lực, lại không mảy may gây tổn thương cho Diệp Bạch Y.
Trong thoáng chốc, đó không phải là Diệp Bạch Y đang ngủ say, mà như biến thành một con Hoang Thú Viễn Cổ đáng sợ.
Phó Tư Tư lập tức tỉnh táo lại. Nếu như Diệp Bạch Y tỉnh dậy thì hỏng bét mất.
Cô cố ý tránh Diệp Bạch Y ra, thế nhưng Vương Nhị Đản như đoán được suy nghĩ của cô, một mực dùng Diệp Bạch Y như một tấm thuẫn che kín không có kẽ hở. Trong lúc nhất thời, Phó Tư Tư bó tay bó chân, không biết xử lý Vương Nhị Đản thế nào.
Phó Tư Tư giận quá hóa cười: "Được, được, được, quả nhiên không hổ danh xuất thân từ Thần Úy. Vạn Thần Úy có một đám cấp dưới rất giỏi! Ta giết được Vạn Thần Úy, giết được Tây Môn Tài Quyết, còn không giết được đám dư nghiệt các ngươi? Đừng hòng có kẻ nào mơ tưởng thoát được."
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp mà hùng hồn vang lên.
"Ngươi đã giết Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết?"
Cảnh ban đêm thâm trầm, dải sao sáng như tô điểm trời đêm, ánh sao vung vãi nhân gian. Có điều Ngư Cốt Đầu đèn đuốc sáng trưng như cướp hết tất cả hào quang. Trên ngọn núi là tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng còn nhìn thấy ánh lửa đỏ rực phóng lên trời. Đó là nham tương đang bị khai thác phong tồn, chúng nó sắp bị luyện chế thành Tuyết Dung Nham, trở thành đạn dược cung cấp đầy đủ cho Tháp Pháo liên minh.
Tùng Gian cốc cách đó không xa lại yên tĩnh không chút tiếng động, hơi nước nhu hòa như một tầng vải mỏng ngăn cách toàn bộ tiếng động rầm rĩ nơi thế giới bên ngoài. Có chăng chỉ có ánh sao không tốn sức lực xuyên thấu qua màn hơi nước, phủ thêm một tầng vải mỏng nữa cho sơn cốc. Từng thanh kiếm trúc xanh phiêu linh như thể phiến lá rơi khỏi cành trúc, cuộn xoay trong gió nhẹ, thỉnh thoảng ngân lên một tiếng trong trẻo pha thêm vài phần sinh khí cho nơi này.
Như thường ngày, Tùng Gian cốc hầu như không một bóng người, bọn nhỏ đều đã ngủ cả. Lần trước Thần Lang Ngân Sương tập kích dọa mọi người hoảng sợ không ít. Sau đó, Đậu tiên sinh đã nghiêm lệnh tất cả trẻ nhỏ phải lưu lại Tùng Gian cốc.
Những người khác rất hiếm khi lui tới Tùng Gian cốc, người nào người nấy đều bận rộn đầy việc, chuyện phải làm nhiều khôn xiết. Tất nhiên là ngoại trừ Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ làm những chuyện bản thân cảm thấy hứng thú, ví dụ như phục kích quấy rối địch nhân. Còn những chuyện không có hứng thú, y chẳng buồn phản ứng. Lúc đầu còn đỡ, địch nhân như đám trâu bò ngu xuẩn, thoáng trêu chọc đã nổi giận đùng đùng. Kết quả sau khi bị Đoan Mộc Hoàng Hôn phối hợp với Trọng Vân Chi Thương, Lôi Đình Chi Kiếm ám hại vài lần, hao tốn đến hai tên cường giả thần thông thì Thần Bộ Huyết tu được xưng huyết dũng vô song, lại biến thành rùa đen rút đầu không còn chút thú vị nào.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thoáng cái trở nên nhàn rỗi.
Sai khiến được y hiện giờ chỉ có hai người, là Sư Tuyết Mạn và Lâu Lan. Nhưng mà hôm nay Ngải Huy còn chưa xuất quan, toàn bộ chuyện phòng tuyến đều quấn cả trên người Sư Tuyết Mạn. Đủ loại tình huống cần giải quyết khiến cô có thời gian đâu mà tìm Đoan Mộc Hoàng Hôn làm phiền?
Lâu Lan cũng rất bận rộn, chế biến Nguyên Lực Thang, dò xét kiếm trận sơn cốc, luôn luôn cần cù chăm chỉ. Lâu Lan là một hài tử ngoan ngoãn, không thích gây phiền hà người khác, những chuyện giải quyết được sẽ tự mình giải quyết. Nếu Lâu Lan có gặp phải khó khăn gì, tất cả mọi người sẽ nhiệt tình chủ động trợ giúp, cũng không đợi tới phiên Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nửa nằm ở trên nhánh cây, hừ hừ cười khẽ đầy vẻ hưởng thụ. Có cơn gió khẽ phe phẩy vào mặt, cảm giác thoải mái không nói ra được. Y thật sự rất thích sự tĩnh lặng nơi Tùng Gian cốc này. Nơi đây giống như thế ngoại đào nguyên, dù bên ngoài chiến hỏa tán loạn thế nào cũng không bị chút ảnh hưởng.
Thời điểm này, ngẩn người thế này đại khái là đoạn thời gian tốt đẹp nhất trong đời người.
Nhớ tới Ngải Huy ngu xuẩn vẫn còn đang đau khổ giãy giụa trong kiếm trận, bản thân lại đang hưởng thụ cảnh tuyệt vời thế này...
Y nhịn không được mà bật cười ha ha, rất là đắc ý.
Nói thật, hiện tại y phi thường hài lòng với trạng thái hiện gì, bởi chẳng có chuyện gì khiến y phiền lòng cả.
Phỉ Thúy Sâm có lão sư tọa trấn, không người dám phạm. Đoan Mộc gia có địa vị ổn định ở Phỉ Thúy Sâm, không cần phải lo tới. Chuyện chiến đấu đã có Tuyết Mạn tỷ, thỉnh thoảng cần y nhúng tay chút chuyện mà thôi. Hiện tại dù là Trọng Vân Chi Thương hay Tháp Pháo liên minh đều đã ổn định, chiến pháp cũng dần dần thành hình không cần y mó tay. Về phần Binh Nhân Thiên Phong thì lại chẳng quan hệ gì tới y.
Nghĩ như thế, như thể trừ tu luyện ra y chẳng còn chuyện gì để làm cả.
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngây ngốc một chút, có chút không dám tin, bản thân có thể nhàm chán mức này sao? Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không phải không thừa nhận quả thật mình đang vô cùng buồn chán đến mức này đấy.
Y cẩn thận suy nghĩ lại.
A... Vậy có gì là không tốt?
Y rất hài lòng với trạng thái hiện giờ, không chỉ với sinh hoạt mà còn với trạng thái bản thân nữa.
Thực lực và cảnh giới tăng lên, thiếu niên thiên tài bắt đầu dần chuyển dời về hướng trưởng thành.
Theo năm tháng, rất nhiều chấp niệm thấm đầy khí phách và hoang đường thời thiếu niên đã dần biến mất trong cơn gió sau lưng một lữ khách đầy chí tiến thủ đi về ánh mặt trời, chỉ để lại chút bóng dáng nhàn nhạt mà thôi.
Nhưng mà cốt khí bên trong vẫn còn đó, khó có thể cải biến được.
Nghĩ đến tu luyện, Đoan Mộc Hoàng Hôn lập tức phấn chấn tinh thần, ngồi thẳng người. Y bình tĩnh xòe bàn tay ra, vẻ lười biếng lúc trước đã chuyển sang nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Bộp! Y nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng.
Một chút ánh sáng màu xanh nở rộ nơi ngón giữa của y, mầm non xanh tươi nở rộ trong lòng bàn tay, vươn cành, vờn quanh bàn tay một vòng như những sợi xích phỉ thúy óng ánh. Lá non chập chờn như gió, hóa thành từng điểm ánh sáng màu xanh vờn quanh bàn tay.
Tiếng gió khẽ như tiếng người khẽ ngâm một khúc ca.
Ánh sáng màu xanh yếu ớt như sương như khói, như thể tùy thời sẽ phiêu tán mai một.
Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn chăm chú dị thường, khống chế lấy ánh sáng nhạt vờn quanh kia. Thế nhưng chỉ sau hơn mười hơi thở, vòng sáng màu xanh tiêu tán không còn thấy tăm hơi.
Vẫn chưa được!
Đoan Mộc Hoàng Hôn khẽ nhíu mày, suy nghĩ xem đến cùng thì vấn đề ở đâu?
Màn mưa kiếm đẹp mắt rực rỡ đầy khí thế kia không chỉ khiến đám người Hàn Lạp, Diệp phu nhân rung động chưa từng thấy, mà còn làm cả Đoan Mộc Hoàng Hôn rung động.
Tên hỗn đản kia vậy mà... lại có sát chiêu đáng sợ như thế?
Rung động, không thể tin một hồi lâu, niềm vui sướng khi bế quan lĩnh ngộ được Thanh Hoa Triền Chi đã biến mất không còn tăm hơi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhận phải kích thích nặng nề, nghẹn khuất trong ngực không tan.
Y quyết định, nhất định phải sáng chế sát chiêu vượt qua cả Ngải Huy! Không sai, không phải không thua kém, mà là vượt qua!
Đường đường là Đoan Mộc Hoàng Hôn, làm sao có thể bị Ngải Huy vượt mặt được? Đây chính là ý tưởng đơn thuần nhất của y!
Sau quyết định đó, Đoan Mộc Hoàng Hôn mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn tâm cao khí ngạo nhưng cũng không ngốc. Xưa nay y luôn cho rằng người thì có thể điên cuồng, nhưng tuyệt không được ngu xuẩn. Y rất tỉnh táo, muốn vượt qua kiếm trận như mưa kia không phải là chuyện đơn giản.
Y nhắm vào Thính Phong Hữu Tín.
Thính Phong Hữu Tín, sát chiêu vô thượng của Thính Phong bộ, nghe đồn có thể đối phó với Tông Sư. Đoan Mộc Hoàng Hôn đã từng nghe đến từ lâu nhưng trước kia vẫn xì mũi coi thường mấy lời này. Thầy của y là Tông Sư, y thừa biết Tông Sư lợi hại thế nào.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy Thính Phong Hữu Tín thiếu chút nữa vây khốn toàn bộ Thần Lang Ngân Sương khiến y rất rung động. Nếu không phải số lượng tướng sĩ Thính Phong bộ quá ít khiến Thính Phong Hữu Tín không hoàn thành được thì Thần Lang Ngân Sương chắc chắn đã bị chôn vùi toàn bộ.
Sát chiêu có thể một lần diệt được Thần Lang Ngân Sương khiến y ngẩn người mê mẩn.
Những ngày này, cứ một đoạn thời gian y lại chạy tới chỗ lồng gió nhàn nhạt ánh sáng, nghiền ngẫm những ảo diệu từ đó. Kết cấu lồng gió ánh sáng kia cực kỳ ổn định, không nói ngoa rằng có thể sừng sững ngàn năm không đổ. Loại kết cấu cực kỳ đặc thù này đã gợi cho Hoàng Hôn rất nhiều ý tưởng.
Nhưng mà chỉ nghiên cứu sơ sơ, y mới phát hiện trình độ Thính Phong Hữu Tín phức tạp hơn y tưởng rất nhiều.
Về phương diện tu luyện, Đoan Mộc Hoàng Hôn luôn cảm thấy tự ngạo với bản thân, mà thiên phú và tài trí của y cũng không thua kém bất kì kẻ nào. Liên tục vấp phải trắc trở không khiến y nhụt chí mà còn kích phát ngạo khí của y, khiến bản thân nảy sinh ngoan độc nhất định phải phá giải cho kì được huyền bí của nó.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân y ưa thích ở lại Tùng Gian cốc, yên tĩnh không người quấy rầy, Nguyên lực dồi dào, rất phù hợp để suy tư.
Mấy ngày hôm trước, rốt cuộc y cũng có chỗ đột phá, như thể nhìn thấy một tia rạng đông.
Quầng sáng màu xanh nhàn nhạt trong tay y chính là Thính Phong Hữu Tín cỡ nhỏ. Dù vẫn còn cách xa so với bản chính thì vẫn không nghi ngờ gì, đây là một khởi đầu rất tốt đẹp.
Mấu chốt nhất, đây chính là Thính Phong Hữu Tín từ Thanh Hoa cấu thành.
Dã tâm của Đoan Mộc Hoàng Hôn không chỉ phục hồi được Thính Phong Hữu Tín!
Bóng đêm lặng yên chầm chậm trôi qua, đôi mắt kia vẫn một mực chăm chú như thế, ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay cứ sáng lên, lại tắt, rồi sáng lên lại tắt mất.
Tiếng gió đứt quãng khe khẽ, như một tràng tuyệt xướng giữa chiến trường này.
- --
Phó Tư Tư từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt thâm trầm, không chút gợn sóng.
Vương Nhị Đản dưới mặt đất, quần áo tả tơi, thở hổn hển, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng cùng không cam lòng. Đáng tiếc gã đã là dầu hết đèn tắt. Trong lòng Phó Tư Tư âm thầm tán thưởng. Cô không thể không thừa nhận, từ Vạn Thần Úy cho đến tên binh sĩ Thần Úy mà đến tên tuổi cô còn chẳng biết này đều có một ý chí dũng mãnh gan dạ mà tàn nhẫn.
Dù là không còn lối thoát, đao phủ kề sát cổ vẫn còn ý chí dũng mãnh gan dạ muốn cắn ngược lại một cái.
Chính cái ý chí dũng mãnh này mới kéo dài tới cục diện tới hiện tại. Từ lúc Vạn Thần Úy dụ dỗ Xà Dư, tướng sĩ Thần Úy lấy thân làm mồi, đến không ngừng lừa gạt bọn họ khiến cô chật vật như thế này.
Trong lòng cô cực hận đám người này, lại có chút ít bội phục. Cô thấy rất nhiều cảnh kẻ hung ác xem mạng người như cỏ rác, nhưng mà kẻ xem tính mạng mình như cỏ rác thì mới chỉ thấy lần đầu tiên này.
Thực lực Thiên Diệp bộ hơn xa Thần Úy, thế nhưng ý chí thì còn xa mới đuổi kịp.
Chỉ có điều, cuối cùng cũng kết thúc.
Ánh mắt cô rơi vào Diệp Bạch Y đang bị kéo lê trên mặt đất, đôi mắt đẹp đột nhiên lóe sáng ngời. Diệp Bạch Y áo trắng hơn tuyết, không nhiễm một hạt bụi, còn có tiếng tim đập mơ hồ, lại như là tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Quả nhiên bất phàm!
Cô không nói nhảm, ngón tay cách không nhẹ nhàng điểm về hướng Vương Nhị Đản.
Một chút ánh sáng âm u chợt xuất hiện trước mặt gã.
Lúc toàn thịnh nhất của Vương Nhị Đản cũng còn lâu mới là đối thủ của Phó Tư Tư, huống chi lúc này đã cạn kiệt sức lực? Thế nhưng gã không lúc nào từ bỏ, yết hầu phát ra tiếng rống giận trầm thấp như một con dã thú bị dồn đến đường cùng.
Gã kéo mạnh Diệp Bạch Y trong tay lên, chắn ngay trước mặt.
Sắc mặt Phó Tư Tư biến hóa, không tốt!
Ánh sáng âm u không chút kĩ xảo đánh thẳng lên Diệp Bạch Y.
Ônggg... Một tiếng trong veo như tiếng chuông thần nơi chùa miểu thâm sơn vang lên, Chỉ thấy quanh thân Diệp Bạch Y đột nhiên sáng rực một màu đỏ máu. Như thể có một cái miệng lớn đỏ máu cắn nuốt sạch toàn bộ ánh sáng âm u.
Một lực lượng mạnh mẽ, mãnh liệt như dời sông lấp bể xô tới, Vương Nhị Đản như bị sét đánh, phun ra một phun ra một ngụm máu tươi. Dù vậy, gã vẫn nắm chặt lấy Diệp Bạch Y không buông.
Trời đất quay cuồng, gã kéo theo Diệp Bạch Y văng ra xa vài trượng, va vào một khối nham thạch phía sau.
Vương Nhị Đản kêu lên một tiếng buồn bực, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Hào quang trên người Phó Tư Tư càng sáng hơn. Nghe đồn Diệp Bạch Y bị cấy Thiên Thần Tâm vào người nên xuất hiện thần dị, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống người thường. Một kích vừa rồi cô không lưu lực, lại không mảy may gây tổn thương cho Diệp Bạch Y.
Trong thoáng chốc, đó không phải là Diệp Bạch Y đang ngủ say, mà như biến thành một con Hoang Thú Viễn Cổ đáng sợ.
Phó Tư Tư lập tức tỉnh táo lại. Nếu như Diệp Bạch Y tỉnh dậy thì hỏng bét mất.
Cô cố ý tránh Diệp Bạch Y ra, thế nhưng Vương Nhị Đản như đoán được suy nghĩ của cô, một mực dùng Diệp Bạch Y như một tấm thuẫn che kín không có kẽ hở. Trong lúc nhất thời, Phó Tư Tư bó tay bó chân, không biết xử lý Vương Nhị Đản thế nào.
Phó Tư Tư giận quá hóa cười: "Được, được, được, quả nhiên không hổ danh xuất thân từ Thần Úy. Vạn Thần Úy có một đám cấp dưới rất giỏi! Ta giết được Vạn Thần Úy, giết được Tây Môn Tài Quyết, còn không giết được đám dư nghiệt các ngươi? Đừng hòng có kẻ nào mơ tưởng thoát được."
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp mà hùng hồn vang lên.
"Ngươi đã giết Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết?"