Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Thủy Căn muốn hét lên, muốn đứng lên đập cửa gọi người, nhưng hết thảy những ý niệm này đều lập tức chấm dứt khi “hắn” chạm lên da thịt cậu.
Đó là một cảm giác không nói nên lời, giống như ngàn vạn sợi tơ mỏng manh tinh tế tràn vào, quấn quanh tứ chi bách hài của cậu, không kêu lên được, cũng không động đậy được.
“Hắn” thoải mái mà ôm lấy Thủy Căn, đem cậu đặt trên giường, lại không chút ôn nhu xé tù phục trên người cậu, lấy tay cùng đầu lưỡi luân chuyển vuốt ve từng tấc da thịt đang lộ ra của Thủy Căn.
Rất nhanh toàn thân thiếu niên đã không còn một tấc vải, đắm chìm trong ánh trăng rọi qua song sắt.
“Đới Bằng” không giống Long ca khẩn cấp như vậy, mà chờ đến khi Thủy Căn toàn thân ngượng ngùng, thì ngừng lại, yêu thương dùng chóp mũi chạm vào Thủy Căn, lại dùng tay vỗ về chơi đùa tầng lông tơ mềm mại trên đầu cậu.
Thủy Căn trong lòng run rẩy.
Nhà hàng xóm cậu có một cô bé năm tuổi, khi có món đồ chơi búp bê mới, cũng là cẩn thận như vậy mà chải tóc, thay váy, đeo dây chuyền vân vân. Thế nhưng không đến mấy ngày sau, tay chân búp bê đều bị kéo rời ra, sau đó lại khóc lóc nỉ non đòi mẹ mua cho cái mới.
Cái tên trước mắt này, nhất định muốn đem cậu ra làm đồ chơi tiêu khiển! Chơi xong rồi sẽ đem cậu xé vụn ra, làm một bữa ăn sáng!
Không thể trách Thủy Căn không có tiết tháo (hành vi giữ đúng lễ nghĩa), cậu hiện tại lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình còn hơn lo lắng cho mặt sau của mình. Nhưng mà xem tình hình này, tên này có lẽ muốn tiền gian hậu sát, hài tử nghĩ vậy thì khóc không ra nước mắt, sao không phải là tiên sát hậu gian? Ít ra thì cậu có thể đỡ phải chịu đả kích về tinh thần mà.
Có điều trong trò đùa giỡn xấu xa này, chẳng có chỗ để nói chuyện phải trái.
“Đới Bằng” vuốt ve tóc cậu một lát, đột nhiên từ trong miệng cứng đơ mà xổ ra một câu nói quái dị: “Tóc, để dài.”
Cũng đã thành quái vật rồi, lại còn kén chọn! Để dài? Đó là cần thời gian cùng mạng sống nha. Bằng không thì chả lẽ ý hắn là để dài rồi mới giết?
Không đợi Thủy Căn nghĩ xong, “Đới Bằng” đã lột sạch quần áo hướng về phía cậu nhào tới.
Mấy ngày liên tiếp hấp thụ máu làm cho hắn tinh lực tràn đầy, lần này không còn cái gì có thể ngăn hắn triệt để hưởng dụng thân thể trẻ trung của thiếu niên này nữa.
Sự ôn tồn lúc trước hoàn toàn biến mất, hắn tựa như đã đói khát trăm ngàn năm nay, vội vàng dùng tay, đầu lưỡi tham lam, còn có làm hạ thân đã cứng run rẩy cuốn lấy tất cả những gì hắn có thể cướp đoạt.
Thủy Căn lúc đầu còn có thể cắn răng gắng gượng, thế nhưng thân thể chưa từng trải đời trong sự xâm phạm điên cuồng vẫn mơ hồ sinh ra khoái cảm.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra từ yết hầu, làm cho mãnh thú trên người càng thêm kích động.
Thủy Căn mở lớn hai chân, như một con búp bê vải, bị động vùng vẫy thân thể, lưng mấy lần bị đập lên song sắt, đau đớn vì đằng sau bị khai mở cùng khoái cảm vì phía trước bị bàn tay nhiều lần đùa bỡn luân chuyển đan xen.
Khi trò vui quái quỷ chuẩn bị tiến tới lần thứ tư, Thủy Căn rốt cục co quắp ngón chân, hôn mê bất tỉnh.
Bất quá việc này tựa hồ không chút nào ảnh hưởng đến kẻ kia, sau lần tiến công cuối cùng, hắn gầm nhẹ rồi đạt đến đỉnh.
Rút ra hung khí còn dính bạch mạt (mạt là bọt), hắn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mí mắt Thủy Căn, tựa hồ mong chờ cậu lại lần nữa mở mắt nhìn hắn.
Vỗ về chơi đùa một hồi lâu, hắn rốt cục đứng dậy, xuống giường đi đến chỗ hai thi thể xụi lơ trước mặt. Lấy tay ấn lên mặt đất, hai chân quỳ xuống, miệng lẩm bẩm.
Giọng nói quái dị, ngôn ngữ thần bí, trong không gian khép kín của phòng giam không ngừng vang vọng, không khí tựa hồ bị nén lại, trở nên khô nóng lạ thường……
Chỉ thấy nền nhà xi măng bắt đầu chậm rãi xuất hiện vết nứt, hai đám khói nhẹ xanh thẫm từ trong vết nứt từ từ thoát ra, tách ra chui vào miệng mũi của hai cỗ thi thể.
“Đới Bằng” cắn rách ngón tay của mình, đem mấy giọt máu nhỏ vào cái miệng hé mở của cỗ thi thể, sau đó hai tay vung lên, hai cỗ thi thể chậm rãi đứng dậy.
Một cái xác lấy tay đem cái đầu bị vặn ra sau lưng bẻ lại, phát ra một tiếng “rắc”. Mà cái kia dùng sức túm lấy lỗ hổng trước ngực, làm cho da thịt bị xé mở khép lại một chỗ.
Cuối cùng, hai “người” chậm rãi chống mí mắt cứng ngắc lên, trong con mắt tỏa ra ánh sáng xanh thẫm……
Khi Thủy Căn lần nữa tỉnh lại, âm thanh đầu tiên lọt vào tai chính là tiếng quản giáo bên ngoài đang thúc giục tù nhân rời giường.
Hẳn là đã năm giờ sáng, Thủy Căn dè dặt mở to mắt, phát hiện Đới Bằng đang ở ngay bên cạnh bám chặt lấy mình. Nước miếng trong suốt đến hơn một nửa là đang từ từ chảy xuống cổ cùng mặt cậu.
Hơi thở nóng hổi phả trên mặt Thủy Căn, làm cho người ta cảm thấy nóng như lửa đốt.
Thủy Căn thử nhúc nhích hạ thân mình, có lẽ là quấy rầy mộng đẹp của tên kia. Đới Bằng phát ra tiếng lầu bầu: “Ai nha, để ta ngủ……”
Thanh âm này cũng không phải giọng nói quái dị tối hôm qua hắn phát ra.
Thủy Căn sững sờ, ôn thần biến mất rồi? Cậu lại thử gọi một tiếng: “Đới Bằng?”
“Đáng ghét, đừng kêu! Có để cho người ta ngủ hay không?”, Đới Bằng rốt cục không tình nguyện mở mắt.
Nhưng nhấc mí mắt lên đã nhìn thấy Ngô Thủy Căn cánh tay trơn bóng, cùng mình mặt dán mặt, lập tức “Ngao” kêu một tiếng, sau đó lại nhìn thấy cái mông trần trụi của mình, cái kia giữa hai chân vẫn còn dịch tích (tích là dấu vết) bừa bãi, kêu còn thảm thiết hơn. Phỏng chừng trí nhớ của tên này vẫn còn dừng lại ở đoạn bị Long ca ấn lên giường.
Nhìn Thủy Căn như vậy, tiểu công tử nghĩ có lẽ là sau khi hai vị đại ca thi bạo xong, hắn cũng không chịu tỏ ra yếu thế làm một phát, vô duyên vô cớ một đêm bị luân phiên làm ba lần, Đới công tử lập tức khóc nấc lên, sụt sịt nước mũi, trừng mắt với Thủy Căn: “Mi là đồ lưu manh, mi chờ đấy, chờ ta ra được, ta để cha ta tìm người phế mi!”
Thủy Căn muốn đứng lên, nhưng toàn thân như bị xe lu cán qua, đành lực bất tòng tâm. Nhìn Đới Bằng lúc này ngược lại cứ như người bị hại, kẹp chặt hai chân, lấy tay một hồi che ngực một hồi che điểu, trong lòng thê lương cùng phẫn nộ khỏi cần phải nói.
“Thao… Thao mẹ mi, mắt mi mù à, nhìn không ra chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này, Đới Bằng cũng đã nhìn ra điều bất thường.
Hai chân Thủy Căn căn bản là khép lại không được, nhìn qua một cái, có thể thấy từ bên trong cửa huyệt còn chưa đóng lại ở mặt sau đang chảy ra dịch thể trắng trắng đỏ đỏ chứ đâu! Những dấu tích xanh tím trên ngực bụng lại càng khỏi phải nói.
Ngược lại, chính hắn, ngoại trừ chỗ nào đó có chút dinh dính, trên người bắn tung toé nhiều vết máu, thật đúng là không gì khác lạ.
Đới Bằng yên lòng, hắn nhìn nhìn Thủy Căn nằm bẹp trên giường, ngẩng đầu lại nhìn nhìn, lập tức thông cảm mà vỗ vỗ khuôn mặt tức giận đến cứng ngắc của Thủy Căn, tươi cười nói: “Cám ơn hai vị đại ca giơ cao đánh khẽ, ta biết các người hay nói giỡn ta mà, biết hối hận thì ta bảo cha ta tiện thể mang cho các ngươi mấy bao thuốc ngon, từ nay về sau lại phiền các ngươi chiếu cố tiểu đệ ta.”
Thủy Căn ngẫm nghĩ lấy đâu ra người cho hắn nói chuyện? Quay đầu xem xét.
“A ——!”
Lúc đó, so với Đới Bằng còn nương. (theo bản raw chữ nương này là mẹ nhưng ta nghĩ nương này là nương trong nương nhẹ)
Hiện tại đã là lúc những tia nắng ban mai bắt đầu le lói, là thời điểm quỷ thần thôi tán, thế nhưng Long ca cùng tên thủ hạ của hắn kia, đang song song ngồi trước mặt, ánh mắt dại ra nhìn cậu.
Ông trời ơi, người đùa ta sao? Thế nào mà cơn ác mộng này vẫn chưa chấm dứt chứ!
Đó là một cảm giác không nói nên lời, giống như ngàn vạn sợi tơ mỏng manh tinh tế tràn vào, quấn quanh tứ chi bách hài của cậu, không kêu lên được, cũng không động đậy được.
“Hắn” thoải mái mà ôm lấy Thủy Căn, đem cậu đặt trên giường, lại không chút ôn nhu xé tù phục trên người cậu, lấy tay cùng đầu lưỡi luân chuyển vuốt ve từng tấc da thịt đang lộ ra của Thủy Căn.
Rất nhanh toàn thân thiếu niên đã không còn một tấc vải, đắm chìm trong ánh trăng rọi qua song sắt.
“Đới Bằng” không giống Long ca khẩn cấp như vậy, mà chờ đến khi Thủy Căn toàn thân ngượng ngùng, thì ngừng lại, yêu thương dùng chóp mũi chạm vào Thủy Căn, lại dùng tay vỗ về chơi đùa tầng lông tơ mềm mại trên đầu cậu.
Thủy Căn trong lòng run rẩy.
Nhà hàng xóm cậu có một cô bé năm tuổi, khi có món đồ chơi búp bê mới, cũng là cẩn thận như vậy mà chải tóc, thay váy, đeo dây chuyền vân vân. Thế nhưng không đến mấy ngày sau, tay chân búp bê đều bị kéo rời ra, sau đó lại khóc lóc nỉ non đòi mẹ mua cho cái mới.
Cái tên trước mắt này, nhất định muốn đem cậu ra làm đồ chơi tiêu khiển! Chơi xong rồi sẽ đem cậu xé vụn ra, làm một bữa ăn sáng!
Không thể trách Thủy Căn không có tiết tháo (hành vi giữ đúng lễ nghĩa), cậu hiện tại lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình còn hơn lo lắng cho mặt sau của mình. Nhưng mà xem tình hình này, tên này có lẽ muốn tiền gian hậu sát, hài tử nghĩ vậy thì khóc không ra nước mắt, sao không phải là tiên sát hậu gian? Ít ra thì cậu có thể đỡ phải chịu đả kích về tinh thần mà.
Có điều trong trò đùa giỡn xấu xa này, chẳng có chỗ để nói chuyện phải trái.
“Đới Bằng” vuốt ve tóc cậu một lát, đột nhiên từ trong miệng cứng đơ mà xổ ra một câu nói quái dị: “Tóc, để dài.”
Cũng đã thành quái vật rồi, lại còn kén chọn! Để dài? Đó là cần thời gian cùng mạng sống nha. Bằng không thì chả lẽ ý hắn là để dài rồi mới giết?
Không đợi Thủy Căn nghĩ xong, “Đới Bằng” đã lột sạch quần áo hướng về phía cậu nhào tới.
Mấy ngày liên tiếp hấp thụ máu làm cho hắn tinh lực tràn đầy, lần này không còn cái gì có thể ngăn hắn triệt để hưởng dụng thân thể trẻ trung của thiếu niên này nữa.
Sự ôn tồn lúc trước hoàn toàn biến mất, hắn tựa như đã đói khát trăm ngàn năm nay, vội vàng dùng tay, đầu lưỡi tham lam, còn có làm hạ thân đã cứng run rẩy cuốn lấy tất cả những gì hắn có thể cướp đoạt.
Thủy Căn lúc đầu còn có thể cắn răng gắng gượng, thế nhưng thân thể chưa từng trải đời trong sự xâm phạm điên cuồng vẫn mơ hồ sinh ra khoái cảm.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra từ yết hầu, làm cho mãnh thú trên người càng thêm kích động.
Thủy Căn mở lớn hai chân, như một con búp bê vải, bị động vùng vẫy thân thể, lưng mấy lần bị đập lên song sắt, đau đớn vì đằng sau bị khai mở cùng khoái cảm vì phía trước bị bàn tay nhiều lần đùa bỡn luân chuyển đan xen.
Khi trò vui quái quỷ chuẩn bị tiến tới lần thứ tư, Thủy Căn rốt cục co quắp ngón chân, hôn mê bất tỉnh.
Bất quá việc này tựa hồ không chút nào ảnh hưởng đến kẻ kia, sau lần tiến công cuối cùng, hắn gầm nhẹ rồi đạt đến đỉnh.
Rút ra hung khí còn dính bạch mạt (mạt là bọt), hắn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mí mắt Thủy Căn, tựa hồ mong chờ cậu lại lần nữa mở mắt nhìn hắn.
Vỗ về chơi đùa một hồi lâu, hắn rốt cục đứng dậy, xuống giường đi đến chỗ hai thi thể xụi lơ trước mặt. Lấy tay ấn lên mặt đất, hai chân quỳ xuống, miệng lẩm bẩm.
Giọng nói quái dị, ngôn ngữ thần bí, trong không gian khép kín của phòng giam không ngừng vang vọng, không khí tựa hồ bị nén lại, trở nên khô nóng lạ thường……
Chỉ thấy nền nhà xi măng bắt đầu chậm rãi xuất hiện vết nứt, hai đám khói nhẹ xanh thẫm từ trong vết nứt từ từ thoát ra, tách ra chui vào miệng mũi của hai cỗ thi thể.
“Đới Bằng” cắn rách ngón tay của mình, đem mấy giọt máu nhỏ vào cái miệng hé mở của cỗ thi thể, sau đó hai tay vung lên, hai cỗ thi thể chậm rãi đứng dậy.
Một cái xác lấy tay đem cái đầu bị vặn ra sau lưng bẻ lại, phát ra một tiếng “rắc”. Mà cái kia dùng sức túm lấy lỗ hổng trước ngực, làm cho da thịt bị xé mở khép lại một chỗ.
Cuối cùng, hai “người” chậm rãi chống mí mắt cứng ngắc lên, trong con mắt tỏa ra ánh sáng xanh thẫm……
Khi Thủy Căn lần nữa tỉnh lại, âm thanh đầu tiên lọt vào tai chính là tiếng quản giáo bên ngoài đang thúc giục tù nhân rời giường.
Hẳn là đã năm giờ sáng, Thủy Căn dè dặt mở to mắt, phát hiện Đới Bằng đang ở ngay bên cạnh bám chặt lấy mình. Nước miếng trong suốt đến hơn một nửa là đang từ từ chảy xuống cổ cùng mặt cậu.
Hơi thở nóng hổi phả trên mặt Thủy Căn, làm cho người ta cảm thấy nóng như lửa đốt.
Thủy Căn thử nhúc nhích hạ thân mình, có lẽ là quấy rầy mộng đẹp của tên kia. Đới Bằng phát ra tiếng lầu bầu: “Ai nha, để ta ngủ……”
Thanh âm này cũng không phải giọng nói quái dị tối hôm qua hắn phát ra.
Thủy Căn sững sờ, ôn thần biến mất rồi? Cậu lại thử gọi một tiếng: “Đới Bằng?”
“Đáng ghét, đừng kêu! Có để cho người ta ngủ hay không?”, Đới Bằng rốt cục không tình nguyện mở mắt.
Nhưng nhấc mí mắt lên đã nhìn thấy Ngô Thủy Căn cánh tay trơn bóng, cùng mình mặt dán mặt, lập tức “Ngao” kêu một tiếng, sau đó lại nhìn thấy cái mông trần trụi của mình, cái kia giữa hai chân vẫn còn dịch tích (tích là dấu vết) bừa bãi, kêu còn thảm thiết hơn. Phỏng chừng trí nhớ của tên này vẫn còn dừng lại ở đoạn bị Long ca ấn lên giường.
Nhìn Thủy Căn như vậy, tiểu công tử nghĩ có lẽ là sau khi hai vị đại ca thi bạo xong, hắn cũng không chịu tỏ ra yếu thế làm một phát, vô duyên vô cớ một đêm bị luân phiên làm ba lần, Đới công tử lập tức khóc nấc lên, sụt sịt nước mũi, trừng mắt với Thủy Căn: “Mi là đồ lưu manh, mi chờ đấy, chờ ta ra được, ta để cha ta tìm người phế mi!”
Thủy Căn muốn đứng lên, nhưng toàn thân như bị xe lu cán qua, đành lực bất tòng tâm. Nhìn Đới Bằng lúc này ngược lại cứ như người bị hại, kẹp chặt hai chân, lấy tay một hồi che ngực một hồi che điểu, trong lòng thê lương cùng phẫn nộ khỏi cần phải nói.
“Thao… Thao mẹ mi, mắt mi mù à, nhìn không ra chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này, Đới Bằng cũng đã nhìn ra điều bất thường.
Hai chân Thủy Căn căn bản là khép lại không được, nhìn qua một cái, có thể thấy từ bên trong cửa huyệt còn chưa đóng lại ở mặt sau đang chảy ra dịch thể trắng trắng đỏ đỏ chứ đâu! Những dấu tích xanh tím trên ngực bụng lại càng khỏi phải nói.
Ngược lại, chính hắn, ngoại trừ chỗ nào đó có chút dinh dính, trên người bắn tung toé nhiều vết máu, thật đúng là không gì khác lạ.
Đới Bằng yên lòng, hắn nhìn nhìn Thủy Căn nằm bẹp trên giường, ngẩng đầu lại nhìn nhìn, lập tức thông cảm mà vỗ vỗ khuôn mặt tức giận đến cứng ngắc của Thủy Căn, tươi cười nói: “Cám ơn hai vị đại ca giơ cao đánh khẽ, ta biết các người hay nói giỡn ta mà, biết hối hận thì ta bảo cha ta tiện thể mang cho các ngươi mấy bao thuốc ngon, từ nay về sau lại phiền các ngươi chiếu cố tiểu đệ ta.”
Thủy Căn ngẫm nghĩ lấy đâu ra người cho hắn nói chuyện? Quay đầu xem xét.
“A ——!”
Lúc đó, so với Đới Bằng còn nương. (theo bản raw chữ nương này là mẹ nhưng ta nghĩ nương này là nương trong nương nhẹ)
Hiện tại đã là lúc những tia nắng ban mai bắt đầu le lói, là thời điểm quỷ thần thôi tán, thế nhưng Long ca cùng tên thủ hạ của hắn kia, đang song song ngồi trước mặt, ánh mắt dại ra nhìn cậu.
Ông trời ơi, người đùa ta sao? Thế nào mà cơn ác mộng này vẫn chưa chấm dứt chứ!