Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Tháng 5, mưa gió triền miên. Hoa lựu ở thành phố A đã nở đỏ một góc trời.
Viện ca múa kịch của tỉnh sắp tới không có buổi diễn nào nên mọi người chỉ cần luyện tập. Viện ca múa kịch của tỉnh A có lịch sử thành lập hơn 60 năm, là một trong những nhà hát cỡ lớn ở Trung Quốc, với đoàn múa cổ điển nổi tiếng trong và ngoài nước. Trong đoàn kịch thì đoàn ca múa, ca kịch và nghệ thuật cổ điển là ba cái tên nổi danh nhất.
10 giờ sáng, trong lúc đoàn nghệ thuật cổ điển đang nghỉ ngơi sau giờ tập, mấy thành viên đang tụm lại tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.
Ở giữa có một đường ngăn cách, nam một bên nữ một bên. Bên ngoài phòng tập mưa cứ rả rích rơi, người đứng đầu nhóm múa - Lương Hiểu Bạch bị mấy cô gái vây quanh nói chuyện. Đột nhiên có một cô gái mở miệng:
"Mọi người nghe tin gì chưa? Đoàn chúng ta vừa có người mới đến, nghe đâu là từ nhà hát thủ đô chuyển đến."
"Lúc trước còn được giải thưởng quốc gia. Không biết tại sao lại chuyển đến chỗ này."
Một cô gái khác vừa lo vừa phấn khích nói vào, "Tôi biết này! Sáng nay lúc đi đưa tài liệu cho đội trưởng, tôi thấy có một cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng anh ta."
"Hình như tên là Nhiếp Thanh Anh."
Ngay lập tức, mọi người tụ lại một chỗ bàn tán về Nhiếp Thanh Anh. Nghe nói, sự nghiệp cô ấy đang trên đà phát triển nhưng không hiểu tại sao đột nhiên mai danh ẩn tích, bây giờ lại chuyển đến đoàn múa của bọn họ. Mấy cô gái thảo luận một lát rồi lại do dự, "Cô Lưu đặc biệt dẫn người đi tìm đội trưởng, chắc chắn là rất coi trọng cô ấy. Nếu Nhiếp Thanh Anh mà đến thì vị trí trong đoàn chúng ta e là sẽ thay đổi..."
Bọn họ lén nhìn Lương Hiểu Bạch, người đứng đầu đoàn múa hiện nay là cô ta. Không biết Nhiếp Thanh Anh đến có uy hiếp vị trí của cô ta hay không? Lương Hiểu Bạch cúi đầu vẽ mũi chân xuống nền nhà. Nhìn cô ta như thế, âm thanh thảo luận từ từ nhỏ lại. Bỗng nhiên, Cửa phòng tập bị đẩy ra, cô giáo ở độ tuổi trung niên với khí chất hơn người dẫn theo một cô gái đi vào. Bà vỗ tay ý bảo mọi người im lặng rồi giới thiệu với cô gái đứng phía sau:
"Mọi người im lặng một chút, trong đoàn chúng ta có một người mới đến. Lúc trước Nhiếp Thanh Anh làm việc ở thủ đô, vì bị thương ở chân nên nghỉ ngơi một năm, bây giờ cô ấy chuyển đến đoàn múa chúng ta nên mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé."
Vừa nghe "chân bị thương" mọi người liền hiểu. Nghề múa này, bị thương như cơm bữa. Trong phòng tập, mọi người dù đứng hay ngồi đều nhìn về cô gái đứng sau cô Lưu. Giày cao gót giẫm lên sàn tập, cô gái tên Nhiếp Thanh Anh kia bước vào trong, bốn mặt gương đều phản chiếu hình ảnh cô gái xinh đẹp ấy, nam nữ có mặt tại phòng tập như đang đánh giá cô một lượt.
Mỹ nhân vừa tiến vào có dáng người siêu chuẩn của một vũ công, vừa cao vừa gầy. Cô mặc một cái áo sơ mi trắng khoác thêm một cái áo khoác dài mẫu mới nhất. Thắt lưng áo khoát làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi giày cao gót màu trắng bạc làm nổi bật đôi chân trắng nõn của cô. Cô vừa từ bên ngoài bước vào, trời thì đang mưa. Hai ống quần màu đen ướt sũng vì nước mưa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền nhà.
Trong tiếng nước tí tách, thời gian như ngừng lại.
...
Giờ ăn trưa tại căn tin, tin tức có một mỹ nhân vừa chuyển đến nhóm múa cổ điển đã truyền đi khắp nơi.
Buổi chiều trong giờ làm việc, biết bao nhiêu người thấp thoáng bên ngoài phòng tập của nhóm múa cổ điển chỉ để xem thử dung nhan mỹ nhân. Nhiếp Thanh Anh không bị ảnh hưởng vì mấy chuyện này, sau khi thay đồ múa, cô buộc mái tóc dài ra sau rồi bắt đầu tập múa với mấy người trong nhóm. Trong nhóm múa cổ điển cũng âm thầm hỏi han gốc gác của Nhiếp Thanh Anh khắp nơi.
Sau khi hết giờ làm, mấy cô gái ở trong phòng thay đồ bắt đầu nói về Nhiếp Thanh Anh.
"Tôi đã hỏi rồi. Cô ta không có tham gia phỏng vấn gì cả. Nghỉ một năm mà còn được chuyển đến đây đều là nhờ bạn trai cô ta cả. Mấy người biết bạn trai người ta là ai không? Là Từ Bạch Dương đó! Mấy bữa trước còn xuất hiện trên chương trình "10 thanh niên trẻ tuổi". Ba của Từ thiếu là...Hóa ra Từ thiếu là bạn trai cô ta, đúng là may mắn thật. Đúng rồi, cô ta cũng không ở ký túc xá chung với chúng ta."
"Vậy cô ta ở cùng Từ Bạch Dương hả?"
"Không biết dùng thủ đoạn gì mà bò lên giường Từ Thiếu được."
Lương Hiểu Bạch ngồi trên ghế thay giày vẫn không thay đổi vẻ mặt, cô ta không hứng thú với mấy tin đồn nhảm. Nhưng mấy cô kia vừa nhắc đến "Từ Bạch Dương" thì hàng mi cô ta bỗng nhiên run lên. Lương Hiểu Bạch ngẩng đầu định nghe xem bọn họ nói gì thì bỗng dưng bọn họ im lặng. Cửa phòng bị mở ra, mấy cô gái luống cuống tay chân nhìn Nhiếp Thanh Anh hờ hững bước vào.
Mái tóc dài như tản ra, gò má ướt đẫm mồ hôi, cô đứng dưới nắng chiều tà, đôi mắt đen lay láy lạnh lùng nhìn thẳng vào mấy người trong phòng thay đồ. Nhiếp Thanh Anh mở miệng, "Hỏi đi."
Mấy cô gái vừa xấu hổ vừa khó hiểu, "Hỏi, hỏi cái gì?"
Nhiếp Thanh Anh đứng dựa vào cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói, "Hỏi tôi dùng thủ đoạn gì mà bò lên giường Từ thiếu."
Mọi người càng thêm xấu hổ, "..."
Nhiếp Thanh Anh chờ hai giây, nhưng vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh không hề lộ vẻ châm chọc.
Không khí trong phòng thay đồ vô cùng yên tĩnh, Nhiếp Thanh Anh yên lặng mở tủ của mình lấy quần áo ra thay. Sau khi thay xong mới có một cô gái bình tĩnh lại nói chuyện với cô, "Nhiếp Thanh Anh, cô mới đến ngày đầu có muốn cùng bọn tôi ăn tối không?"
Nhiếp Thanh Anh đi tới cửa rồi dừng lại, giọng nói vẫn hờ hững như trước, nhưng không còn xa cách như vừa nãy, "Tối mai đi, hôm nay tôi phải đi dự tiệc."
Mấy cô gái bắt đầu rục rịch, có người lớn gan hỏi, "Tiệc của Từ thiếu hả?"
Lòng Lương Hiểu Bạch run lên, vội vàng ngẩng đầu.
Nhiếp Thanh Anh quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng biến mất khi nhìn bọn họ, cô nhẹ giọng đáp, "...Ừ."
Sau khi Nhiếp Thanh Anh rời khỏi, bọn họ mới dám thở ra rồi từng người từng người đi ra khỏi phòng. Lương Hiểu Bạch cầm điện thoại lên, vẻ mặt lạnh lùng mở khóa màn hình bắt đầu nhắn một tin ngọt ngấy, "Bạch Dương, em thấy tâm can bảo bối của anh rồi, đúng là thật xinh đẹp. Khó trách anh thích cô ấy nhiều năm như thế <hôn nhẹ>."
...
Đến chiều thì mưa đã tạnh, tiệc rượu buổi tối vẫn diễn ra ngoài trời như kế hoạch. Là một tiệc rượu nhỏ mời các thanh niên tài tuấn trong giới chính trị và giới kinh doanh. Sau khi nhận được thiệp mời mọi người đều nể tình chủ bữa tiệc mà đến góp vui. Ban đêm, âm nhạc linh đình, phong cảnh xa hoa, trai xinh gái đẹp đều tụ tập trên sàn nhảy.
Trong lúc yến tiệc linh đình thì xuất hiện một chàng trai trẻ. Khác hẳn với dáng vẻ giầy da, áo vest của mấy người đến dự tiệc, anh chỉ mặc một cái áo khoác màu đen, mái tóc được chải gọn gàng. Anh cao khoảng 1 mét 83, chân dài vai rộng, gương mặt với đường nét sắc bén. Anh đứng ở bên ngoài đám người kia khép hờ mắt, hai chân đứng thẳng tràn đầy khí thế.
Âm nhạc dừng lại, mọi người cũng dừng nhảy. Mấy cô gái rời khỏi sàn nhảy với tâm trạng đứng ngồi không yên, "Chu thiếu! Lâu rồi không gặp, Chu tam thiếu về nước rồi à?"
Mấy người đàn ông đang ngồi trêu chọc phụ nữ nghe thấy lập tức đứng dậy chào đón, "Thằng nhóc này, lâu rồi không gặp, về nước cũng không thèm báo cho anh em một tiếng? Có còn coi nhau là bạn không hả?"
Vẻ mặt Chu Minh không hề thay đổi, né cái tay heo của bạn đang đặt trên vai mình. Đôi mắt anh chứa đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi. Anh nhếch môi, giọng điệu lười nhác, "Chu Kiến Quốc tổ chức à? Tiệc xem mắt tập thể hả?"
Tiệc rượu sang trọng thế này, vừa vào miệng anh bỗng chốc trở nên đầy mùi nhà quê. Mấy người bạn vây quanh anh, Hàn Đạt bạn anh cứ khăng khăng khoát tay lên vai Chu Minh, ngại ngùng nói, "Vì ba cậu muốn nhanh được ôm cháu thôi. Chu tam thiếu nhà cậu mà lại sợ chỗ này hả?"
Chu Minh, "Mình sợ phù hoa che mắt, sợ không cẩn thận mà ngủ với người tình của Chu Kiến Quốc."
Bạn của anh, "..." Tam thiếu vẫn thần kinh như xưa.
Sau khi đùa giỡn mấy câu, Chu Minh bị mấy người vây quanh dẫn đến ghế ngồi xuống, anh gác chân lên cầm ly rượu uống một hớp. Bạn bè xung quanh hò hét khiến bầu không khí trong chốc lát nóng lên...
"Tam thiếu! Tam thiếu!"
Có cô gái lần đầu dự tiệc rượu mặt đỏ tim đập, thỉnh thoảng nhìn về người đàn ông ở đằng kia. Anh đẹp trai vô cùng, hai chân bắt chéo, tay cầm ly rượu, đôi mắt hơn nhếch lên. Rõ ràng là đang uống rượu mua vui, gái đẹp vây quanh, nhưng anh lại giống như một con báo đen đang ngủ đông, đôi mắt tỉnh táo như người ngoài cuộc.
Có người hỏi thăm, "Anh ta là ai vậy?"
"Chu Thiếu đó. Ba anh ta là đại gia giàu nhất thành phố A. Ba mẹ anh ta ly hôn, anh ta có hai người chị cùng cha khác mẹ, ba anh ta lại cưới vợ mới, vợ nhỏ cũng sắp sinh, lại cùng ba anh ta...Nhức đầu đúng không? Tóm lại gia đình họ phức tạp lắm!"
Chu thiếu có gia cảnh phức tạp bị bạn bè chuốc rượu, anh chậm chạp xoa xoa trán. Bỗng nhiên, trong đôi mắt mê ly ấy, anh nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục lộ vai màu vàng cam được người khác dẫn vào. Đôi vai mỏng manh, mái tóc suôn dài, phần da thịt bị lộ ra ngoài trắng như tuyết.
Một bên mặt cô dưới ánh đèn trở nên vô cùng xinh đẹp.
Chu Minh nhìn cô gái kia rồi bật cười chế nhạo.
Nhóm bạn thân nhìn theo anh, nghe Chu tam thiếu chỉ tay bình luận, "Là cô ta hả? Là đối tượng xem mặt mà Chu Kiến Quốc sắp xếp? Lần này ông ấy có tâm ghê, điều tra không ít nhỉ. Ngay cả mối tình đầu của tôi mà cũng tra ra được...Khuôn mặt kia, dáng người kia, chậc chậc. Đúng là y chang mối tình đầu của ông đây."
Mọi người say khướt trừng mắt nhìn.
Chưa kịp lấy lại tinh thần thì Chu Minh đã kéo áo khoác ra bước tới chỗ cô gái kia. Anh khoát lên vai cô trêu chọc hỏi, "Em gái, làm ngoài giờ hả?"
Bọn người đuổi theo phía sau:...Ai đến đây làm ngoài giờ hả!
Chu Minh ngăn cản trước mặt cô gái, hơi chần chờ.
Đột nhiên, anh thu lại dáng vẻ đùa cợt vừa nãy. Cả người cứng đờ, gương mặt dại ra như một thằng ngốc, từng thớ thịt trên người như đang run lên, con ngươi co rụt lại --- Nhiếp Thanh Anh!
Lúc này bạn bè của anh mới đuổi tới kịp, "Này này...cậu vừa về nước nên bọn mình chưa kịp nhắc, cô Nhiếp quay về rồi."
Mối tình đầu của cậu đã quay lại. Nhưng...hình như cô ấy không nhận ra cậu.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Viện ca múa kịch của tỉnh sắp tới không có buổi diễn nào nên mọi người chỉ cần luyện tập. Viện ca múa kịch của tỉnh A có lịch sử thành lập hơn 60 năm, là một trong những nhà hát cỡ lớn ở Trung Quốc, với đoàn múa cổ điển nổi tiếng trong và ngoài nước. Trong đoàn kịch thì đoàn ca múa, ca kịch và nghệ thuật cổ điển là ba cái tên nổi danh nhất.
10 giờ sáng, trong lúc đoàn nghệ thuật cổ điển đang nghỉ ngơi sau giờ tập, mấy thành viên đang tụm lại tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.
Ở giữa có một đường ngăn cách, nam một bên nữ một bên. Bên ngoài phòng tập mưa cứ rả rích rơi, người đứng đầu nhóm múa - Lương Hiểu Bạch bị mấy cô gái vây quanh nói chuyện. Đột nhiên có một cô gái mở miệng:
"Mọi người nghe tin gì chưa? Đoàn chúng ta vừa có người mới đến, nghe đâu là từ nhà hát thủ đô chuyển đến."
"Lúc trước còn được giải thưởng quốc gia. Không biết tại sao lại chuyển đến chỗ này."
Một cô gái khác vừa lo vừa phấn khích nói vào, "Tôi biết này! Sáng nay lúc đi đưa tài liệu cho đội trưởng, tôi thấy có một cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng anh ta."
"Hình như tên là Nhiếp Thanh Anh."
Ngay lập tức, mọi người tụ lại một chỗ bàn tán về Nhiếp Thanh Anh. Nghe nói, sự nghiệp cô ấy đang trên đà phát triển nhưng không hiểu tại sao đột nhiên mai danh ẩn tích, bây giờ lại chuyển đến đoàn múa của bọn họ. Mấy cô gái thảo luận một lát rồi lại do dự, "Cô Lưu đặc biệt dẫn người đi tìm đội trưởng, chắc chắn là rất coi trọng cô ấy. Nếu Nhiếp Thanh Anh mà đến thì vị trí trong đoàn chúng ta e là sẽ thay đổi..."
Bọn họ lén nhìn Lương Hiểu Bạch, người đứng đầu đoàn múa hiện nay là cô ta. Không biết Nhiếp Thanh Anh đến có uy hiếp vị trí của cô ta hay không? Lương Hiểu Bạch cúi đầu vẽ mũi chân xuống nền nhà. Nhìn cô ta như thế, âm thanh thảo luận từ từ nhỏ lại. Bỗng nhiên, Cửa phòng tập bị đẩy ra, cô giáo ở độ tuổi trung niên với khí chất hơn người dẫn theo một cô gái đi vào. Bà vỗ tay ý bảo mọi người im lặng rồi giới thiệu với cô gái đứng phía sau:
"Mọi người im lặng một chút, trong đoàn chúng ta có một người mới đến. Lúc trước Nhiếp Thanh Anh làm việc ở thủ đô, vì bị thương ở chân nên nghỉ ngơi một năm, bây giờ cô ấy chuyển đến đoàn múa chúng ta nên mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé."
Vừa nghe "chân bị thương" mọi người liền hiểu. Nghề múa này, bị thương như cơm bữa. Trong phòng tập, mọi người dù đứng hay ngồi đều nhìn về cô gái đứng sau cô Lưu. Giày cao gót giẫm lên sàn tập, cô gái tên Nhiếp Thanh Anh kia bước vào trong, bốn mặt gương đều phản chiếu hình ảnh cô gái xinh đẹp ấy, nam nữ có mặt tại phòng tập như đang đánh giá cô một lượt.
Mỹ nhân vừa tiến vào có dáng người siêu chuẩn của một vũ công, vừa cao vừa gầy. Cô mặc một cái áo sơ mi trắng khoác thêm một cái áo khoác dài mẫu mới nhất. Thắt lưng áo khoát làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi giày cao gót màu trắng bạc làm nổi bật đôi chân trắng nõn của cô. Cô vừa từ bên ngoài bước vào, trời thì đang mưa. Hai ống quần màu đen ướt sũng vì nước mưa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền nhà.
Trong tiếng nước tí tách, thời gian như ngừng lại.
...
Giờ ăn trưa tại căn tin, tin tức có một mỹ nhân vừa chuyển đến nhóm múa cổ điển đã truyền đi khắp nơi.
Buổi chiều trong giờ làm việc, biết bao nhiêu người thấp thoáng bên ngoài phòng tập của nhóm múa cổ điển chỉ để xem thử dung nhan mỹ nhân. Nhiếp Thanh Anh không bị ảnh hưởng vì mấy chuyện này, sau khi thay đồ múa, cô buộc mái tóc dài ra sau rồi bắt đầu tập múa với mấy người trong nhóm. Trong nhóm múa cổ điển cũng âm thầm hỏi han gốc gác của Nhiếp Thanh Anh khắp nơi.
Sau khi hết giờ làm, mấy cô gái ở trong phòng thay đồ bắt đầu nói về Nhiếp Thanh Anh.
"Tôi đã hỏi rồi. Cô ta không có tham gia phỏng vấn gì cả. Nghỉ một năm mà còn được chuyển đến đây đều là nhờ bạn trai cô ta cả. Mấy người biết bạn trai người ta là ai không? Là Từ Bạch Dương đó! Mấy bữa trước còn xuất hiện trên chương trình "10 thanh niên trẻ tuổi". Ba của Từ thiếu là...Hóa ra Từ thiếu là bạn trai cô ta, đúng là may mắn thật. Đúng rồi, cô ta cũng không ở ký túc xá chung với chúng ta."
"Vậy cô ta ở cùng Từ Bạch Dương hả?"
"Không biết dùng thủ đoạn gì mà bò lên giường Từ Thiếu được."
Lương Hiểu Bạch ngồi trên ghế thay giày vẫn không thay đổi vẻ mặt, cô ta không hứng thú với mấy tin đồn nhảm. Nhưng mấy cô kia vừa nhắc đến "Từ Bạch Dương" thì hàng mi cô ta bỗng nhiên run lên. Lương Hiểu Bạch ngẩng đầu định nghe xem bọn họ nói gì thì bỗng dưng bọn họ im lặng. Cửa phòng bị mở ra, mấy cô gái luống cuống tay chân nhìn Nhiếp Thanh Anh hờ hững bước vào.
Mái tóc dài như tản ra, gò má ướt đẫm mồ hôi, cô đứng dưới nắng chiều tà, đôi mắt đen lay láy lạnh lùng nhìn thẳng vào mấy người trong phòng thay đồ. Nhiếp Thanh Anh mở miệng, "Hỏi đi."
Mấy cô gái vừa xấu hổ vừa khó hiểu, "Hỏi, hỏi cái gì?"
Nhiếp Thanh Anh đứng dựa vào cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói, "Hỏi tôi dùng thủ đoạn gì mà bò lên giường Từ thiếu."
Mọi người càng thêm xấu hổ, "..."
Nhiếp Thanh Anh chờ hai giây, nhưng vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh không hề lộ vẻ châm chọc.
Không khí trong phòng thay đồ vô cùng yên tĩnh, Nhiếp Thanh Anh yên lặng mở tủ của mình lấy quần áo ra thay. Sau khi thay xong mới có một cô gái bình tĩnh lại nói chuyện với cô, "Nhiếp Thanh Anh, cô mới đến ngày đầu có muốn cùng bọn tôi ăn tối không?"
Nhiếp Thanh Anh đi tới cửa rồi dừng lại, giọng nói vẫn hờ hững như trước, nhưng không còn xa cách như vừa nãy, "Tối mai đi, hôm nay tôi phải đi dự tiệc."
Mấy cô gái bắt đầu rục rịch, có người lớn gan hỏi, "Tiệc của Từ thiếu hả?"
Lòng Lương Hiểu Bạch run lên, vội vàng ngẩng đầu.
Nhiếp Thanh Anh quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng biến mất khi nhìn bọn họ, cô nhẹ giọng đáp, "...Ừ."
Sau khi Nhiếp Thanh Anh rời khỏi, bọn họ mới dám thở ra rồi từng người từng người đi ra khỏi phòng. Lương Hiểu Bạch cầm điện thoại lên, vẻ mặt lạnh lùng mở khóa màn hình bắt đầu nhắn một tin ngọt ngấy, "Bạch Dương, em thấy tâm can bảo bối của anh rồi, đúng là thật xinh đẹp. Khó trách anh thích cô ấy nhiều năm như thế <hôn nhẹ>."
...
Đến chiều thì mưa đã tạnh, tiệc rượu buổi tối vẫn diễn ra ngoài trời như kế hoạch. Là một tiệc rượu nhỏ mời các thanh niên tài tuấn trong giới chính trị và giới kinh doanh. Sau khi nhận được thiệp mời mọi người đều nể tình chủ bữa tiệc mà đến góp vui. Ban đêm, âm nhạc linh đình, phong cảnh xa hoa, trai xinh gái đẹp đều tụ tập trên sàn nhảy.
Trong lúc yến tiệc linh đình thì xuất hiện một chàng trai trẻ. Khác hẳn với dáng vẻ giầy da, áo vest của mấy người đến dự tiệc, anh chỉ mặc một cái áo khoác màu đen, mái tóc được chải gọn gàng. Anh cao khoảng 1 mét 83, chân dài vai rộng, gương mặt với đường nét sắc bén. Anh đứng ở bên ngoài đám người kia khép hờ mắt, hai chân đứng thẳng tràn đầy khí thế.
Âm nhạc dừng lại, mọi người cũng dừng nhảy. Mấy cô gái rời khỏi sàn nhảy với tâm trạng đứng ngồi không yên, "Chu thiếu! Lâu rồi không gặp, Chu tam thiếu về nước rồi à?"
Mấy người đàn ông đang ngồi trêu chọc phụ nữ nghe thấy lập tức đứng dậy chào đón, "Thằng nhóc này, lâu rồi không gặp, về nước cũng không thèm báo cho anh em một tiếng? Có còn coi nhau là bạn không hả?"
Vẻ mặt Chu Minh không hề thay đổi, né cái tay heo của bạn đang đặt trên vai mình. Đôi mắt anh chứa đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi. Anh nhếch môi, giọng điệu lười nhác, "Chu Kiến Quốc tổ chức à? Tiệc xem mắt tập thể hả?"
Tiệc rượu sang trọng thế này, vừa vào miệng anh bỗng chốc trở nên đầy mùi nhà quê. Mấy người bạn vây quanh anh, Hàn Đạt bạn anh cứ khăng khăng khoát tay lên vai Chu Minh, ngại ngùng nói, "Vì ba cậu muốn nhanh được ôm cháu thôi. Chu tam thiếu nhà cậu mà lại sợ chỗ này hả?"
Chu Minh, "Mình sợ phù hoa che mắt, sợ không cẩn thận mà ngủ với người tình của Chu Kiến Quốc."
Bạn của anh, "..." Tam thiếu vẫn thần kinh như xưa.
Sau khi đùa giỡn mấy câu, Chu Minh bị mấy người vây quanh dẫn đến ghế ngồi xuống, anh gác chân lên cầm ly rượu uống một hớp. Bạn bè xung quanh hò hét khiến bầu không khí trong chốc lát nóng lên...
"Tam thiếu! Tam thiếu!"
Có cô gái lần đầu dự tiệc rượu mặt đỏ tim đập, thỉnh thoảng nhìn về người đàn ông ở đằng kia. Anh đẹp trai vô cùng, hai chân bắt chéo, tay cầm ly rượu, đôi mắt hơn nhếch lên. Rõ ràng là đang uống rượu mua vui, gái đẹp vây quanh, nhưng anh lại giống như một con báo đen đang ngủ đông, đôi mắt tỉnh táo như người ngoài cuộc.
Có người hỏi thăm, "Anh ta là ai vậy?"
"Chu Thiếu đó. Ba anh ta là đại gia giàu nhất thành phố A. Ba mẹ anh ta ly hôn, anh ta có hai người chị cùng cha khác mẹ, ba anh ta lại cưới vợ mới, vợ nhỏ cũng sắp sinh, lại cùng ba anh ta...Nhức đầu đúng không? Tóm lại gia đình họ phức tạp lắm!"
Chu thiếu có gia cảnh phức tạp bị bạn bè chuốc rượu, anh chậm chạp xoa xoa trán. Bỗng nhiên, trong đôi mắt mê ly ấy, anh nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục lộ vai màu vàng cam được người khác dẫn vào. Đôi vai mỏng manh, mái tóc suôn dài, phần da thịt bị lộ ra ngoài trắng như tuyết.
Một bên mặt cô dưới ánh đèn trở nên vô cùng xinh đẹp.
Chu Minh nhìn cô gái kia rồi bật cười chế nhạo.
Nhóm bạn thân nhìn theo anh, nghe Chu tam thiếu chỉ tay bình luận, "Là cô ta hả? Là đối tượng xem mặt mà Chu Kiến Quốc sắp xếp? Lần này ông ấy có tâm ghê, điều tra không ít nhỉ. Ngay cả mối tình đầu của tôi mà cũng tra ra được...Khuôn mặt kia, dáng người kia, chậc chậc. Đúng là y chang mối tình đầu của ông đây."
Mọi người say khướt trừng mắt nhìn.
Chưa kịp lấy lại tinh thần thì Chu Minh đã kéo áo khoác ra bước tới chỗ cô gái kia. Anh khoát lên vai cô trêu chọc hỏi, "Em gái, làm ngoài giờ hả?"
Bọn người đuổi theo phía sau:...Ai đến đây làm ngoài giờ hả!
Chu Minh ngăn cản trước mặt cô gái, hơi chần chờ.
Đột nhiên, anh thu lại dáng vẻ đùa cợt vừa nãy. Cả người cứng đờ, gương mặt dại ra như một thằng ngốc, từng thớ thịt trên người như đang run lên, con ngươi co rụt lại --- Nhiếp Thanh Anh!
Lúc này bạn bè của anh mới đuổi tới kịp, "Này này...cậu vừa về nước nên bọn mình chưa kịp nhắc, cô Nhiếp quay về rồi."
Mối tình đầu của cậu đã quay lại. Nhưng...hình như cô ấy không nhận ra cậu.Đọc nhanh tại Vietwriter.com