Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Khi Tuyết Tiêu mở mắt, ánh nắng vàng nhạt ấm áp ngoài cửa sổ không tiếng động rọi vào phòng.
Cô có chút không thích ứng, giơ tay che mắt, trong đầu vang lên tiếng của hệ thống.
【 Mục tiêu đã đăng nhập thành công, thế giới đánh số A47298. 】
Tuyết Tiêu dụi dụi mắt, xốc chăn lên rồi xuống giường, lấy đồng phục đặt ở một bên mặc vào.
【 Kịch bản của nhân vật đã được gửi đến, mời kiểm tra và nhận. 】
Tuyết Tiêu bớt thời giờ lướt qua phần biên tập và mạch truyện trước khi chọn đồng ý.
Từ khoá mấu chốt: Mạt thế, ngược luyến, nữ phụ, pháo hôi.
Tuyết Tiêu chậm rì rì xem.
【 Bởi vì cốt truyện còn chưa bắt đầu mà nữ phụ lại bỏ mình ngoài ý muốn, cho nên yêu cầu hiện giờ của bạn là phát triển cốt truyện 《 Bạch nguyệt quang của nam chính》. 】
Tuyết Tiêu âm thầm mắt trợn trắng.
Khúc đầu cốt truyện, đại bộ phận thuộc về nữ phụ Tuyết Tiêu, chỉ có ngắn ngủn mấy câu thoại, vẫn là cậy vào tình cảm của nam chính.
Tổng kết lại là:
1. Đối tượng thầm mến của nam chính thời niên thiếu.
2. Tính cách đại tiểu thư kiêu căng.
3. Mạt thế tới, là đầu xỏ đẩy nam chính thời niên thiếu ngã vào giữa bầy zombie.
4. Tra nữ.
Đáng tiếc cốt truyện còn chưa kịp tiến triển tới đoạn nam chính thích nữ phụ, người này lại bởi vì lý do ngoài ý muốn mà phải rời đi thế giới mỹ lệ này trước.
Tuyết Tiêu của hiện tại, là thành viên của liên minh xuyên nhanh, chuyên môn xử lý các tình huống ngoài ý muốn và lỗ hổng của thế giới.
Trong gương là một thiếu nữ mặc đồng phục màu lam, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài màu nâu thắt bím lỏng rũ bên vành tai, càng ra vẻ nghịch ngợm.
【 Trước mắt, nam chính không hề có hứng thú với bạn, mời nỗ lực hơn, chúc bạn thành công. 】
Tuyết Tiêu nhìn người trong gương cong mắt cười, chậm rì rì nói: "Yên tâm, tôi là dân chuyên nghiệp mà."
Tính ra các nhiệm vụ trước kia của cô toàn các thể loại kịch Mary Sue học đường, am hiểu nhất chính là ứng phó với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
***
"Thịnh Tuyết Tiêu! Em còn đang lề mề cái gì đó, chạy nhanh lên!" Bên ngoài truyền đến tiếng la không kiên nhẫn của chị gái Thịnh Viện.
Tuyết Tiêu cắn trong miệng một cái sandwich, cầm lấy balo chạy ra bên ngoài, "Tới đây tới đây!"
Mẹ hai người ở phía sau lắc đầu cười, nói: "Ăn từ từ thôi con, coi chừng nghẹn!"
Cô gái đứng ở xa xa kia lớn hơn cô bốn tuổi, năm nay vừa mới đi làm, mặc váy công sở, trang điểm tinh xảo.
"Nếu như đến muộn thì tự em đi đi."
Thịnh Viện đóng cửa xe cho cô, vòng qua bên kia lái xe.
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn cô gái.
Về cuối truyện, đây chính là vai ác đối nghịch với nữ chính nhất.
Là một người cực kỳ yêu cái đẹp lại còn ích kỷ.
Sắm vai nữ phụ rắn rết, là loại hình không có đầu óc, về cuối thậm chí còn bán đứng em gái để đổi lấy cơ hội sinh tồn.
Nguyên chủ thì tính tình đại tiểu thư kiêu căng, lại còn thích khoe khoang, có một chị gái xinh đẹp là điều cô hãnh diện nhất.
Quan hệ giữa hai chị em cũng không phải quá thân.
Trên đường đưa Tuyết Tiêu đến trường, Thịnh Viện hỏi: "Lần trước kiểm tra sao rồi?"
"Cũng tạm."
Thịnh Viện: "Toán được nhiêu điểm?"
Tuyết Tiêu lục lọi trong ký ức rồi đáp: "68."
Sau đó cô xong rồi.
Toàn bộ quá trình còn lại lâm vào trạng thái bị Thịnh Viện vứt cho ánh mắt ghét bỏ, mắng mỏ việc học của cô, một người giỏi toán như chị ấy sao lại có thể có một đứa em gái ngu ngốc như vậy, chọc chị ấy tức giận.
Rất may, Thịnh Viện của hiện tại chỉ là người chị cực kỳ bắt bẻ thành tích môn toán của em gái mà thôi.
Sau khi đến trường, Tuyết Tiêu lanh lẹ mở cửa xuống xe, cúi đầu buông một câu tạm biệt, ngay cả đầu cũng không quay lại đã chạy biến đi.
Phòng học ở tầng hai, vai chính đúng tiêu chuẩn đang ngồi dựa cửa sổ.
Bức màn màu trắng theo gió nhẹ lên lên xuống xuống, ánh nắng ấm áp từ trên cao hắt vào, thiếu niên mặc đồng phục ngồi bên cửa sổ sở hữu mái tóc đen nhánh, dáng ngồi đoan chính, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm bút bi viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, ngũ quan tinh xảo, lại không ồn không nháo làm cho người ta cảm giác sạch sẽ thoải mái, an tĩnh ngồi một góc, không phù hợp với không khí ầm ĩ trong phòng học.
Tựa như trong phim điện ảnh được quay riêng và cách điệu, không hổ là nam chính.
Tuyết Tiêu cảm thán trong lòng, bước chậm vào phòng học.
Đây là tiểu thuyết mạt thế ngược luyến lấy nữ chủ là trung tâm, tổng cộng có ba nam phụ quan trọng, cùng nữ chính phát triển tuyến tình cảm.
Nhưng nam chính chỉ có thể có một người, nếu không không còn là truyện.
Tuy nói mỗi nhân vật quan trọng đã từng trải qua chuyện cá nhân thảm thiết, nhưng Tuyết Tiêu cảm thấy người thảm nhất vẫn là nam chính Lạc Thanh Phong.
Vào năm tám tuổi thì cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, bị ông chú chiếm đoạt gia sản, từ nhỏ nhận hết xem thường của thím và khinh miệt của anh họ, thậm chí ông chú độc ác còn vài lần muốn để hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, hoàn hảo tiếp quản hết gia sản sở hữu.
Cho dù thiếu niên về sau đã vượt qua hết bất hạnh trở thành đại ma vương, nhưng lại đến lúc chịu đựng ba gã nam phụ ở dưới mí mắt mình thân mật các thứ với nữ chính.
Quả thực đây là nam chính thảm nhất cô đã từng gặp!
Tuyết Tiêu thậm chí cảm thấy tác giả có thù oán với nam chính, bằng không vì sao lại muốn ngược hắn như vậy?
—— Từ từ, hình như bộ này vốn dĩ là truyện ngược.
Tuyết Tiêu giơ tay vuốt mặt, lúc cách gần nam chính, cần phải chuyên chú.
Kịch bản không miêu tả tính cách nam chính thời thiếu niên thế nào, nhưng nam chính ở mạt thế là một người khó đoán tâm tư, hằng ngày phơi ra vẻ mặt trào phúng, một đại ma vương khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.
Hiện tại thì ——
"Lạc Thanh Phong, buổi sáng tốt lành." Thiếu nữ lấy hộp sữa giấu sau lưng đặt lên bàn, lộ ra nụ cười tỏa nắng với thiếu niên.
Lạc Thanh Phong bị cô làm hoảng sợ, có chút kinh ngạc nhìn lại.
Màu trà trong mắt chứa ảnh ngược thiếu nữ tươi cười, ngọt mà không ngấy.
"Chào." Lạc Thanh Phong lễ phép đáp lại.
Tuy là bạn học cùng lớp, nhưng hai người rất ít khi đụng chạm, bằng không sẽ không tới bây giờ còn chưa có tiến vào cốt truyện.
"Cái này cho cậu." Tuyết Tiêu đưa hộp sữa qua, đè thấp tiếng nói: "Sáng nay nè, chị của mình biết mình kiểm tra toán chỉ được 68 điểm, cực kỳ tức giận, dọa mình xém ứa cả nước mắt!"
Lạc Thanh Phong không tiếp lời, một tay nắm bút, một tay đè lên sách, thần sắc an tĩnh dịu ngoan, chỉ hơi hơi nhấc mắt, nghe cô nói.
"Cô cho mình vài đề toán, nói rằng nếu mình làm không xong thì đêm nay đừng hòng về nhà." Tuyết Tiêu đáng thương vô cùng đưa đề toán hệ thống đã chuẩn bị sẵn.
"Lạc Thanh Phong, cậu giúp mình xem thử chỗ nào làm đúng hay chưa đúng được không?"
Giọng nói thiếu nữ giòn ngọt cố ý có chút làm nũng, dù cho ai nghe xong cùng không cầm lòng nổi.
Trên mặt Lạc Thanh Phong bình tĩnh như không bị bất luận cái gì dao động.
Tuyết Tiêu nhấc tay thề thốt: "Chị của mình thật sự nói được làm được!"
Sau một lúc lâu, thiếu niên mới tiếp lời, nhẹ giọng nói: "Để mình xem thử."
Từ đây, Lạc Thanh Phong bắt đầu mỗi ngày giúp người nào đó làm ba đề toán học.
Tuyết Tiêu rất nhanh đã thăm dò xong tính cách nam chính thời thiếu niên.
An tĩnh, dịu dàng, làm việc với mọi người cực kỳ lễ phép, cho dù trong lòng không vui, cũng sẽ không ác ý với người khác.
Là một đứa bé rất lương thiện.
Tuyết Tiêu dùng hết các chiêu trò mà mình có lên trên người Lạc Thanh Phong.
Tất cả toàn là kinh nghiệm cô đã tích lũy khi lăn lộn bò trườn trong truyện học đường.
Chỉ bốn chữ: Lì lợm la liếm.
Cứ lấy lý do mỗi ngày làm bài, cô với Lạc Thanh Phong càng thêm thân quen.
Tục ngữ nói chỉ cần bạn chủ động thì chúng ta ắt sẽ có chuyện xưa, Tuyết Tiêu tất nhiên là quá chủ động với hắn, nơi nơi quan tâm lại còn gãi đúng chỗ ngứa trêu chọc.
Lạc Thanh Phong từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, sức chống cự với một Tuyết Tiêu như thế dần dần suy giảm.
Tuyết Tiêu vẫn còn đang tiếp tục nỗ lực.
Lạc Thanh Phong không ngu ngốc, ngược lại hắn còn rất thông minh, ít nhiều đã nhận ra tâm tư của Tuyết Tiêu, vì thế có đoạn thời gian bắt đầu cố tình duy trì khoảng cách với cô.
Ý đồ muốn để cho mình bình tĩnh.
Ngày đó trước khi tan học trời đổ mưa, Tuyết Tiêu nói với hắn mình quên mang dù, có thể đi cùng với hắn không.
Lạc Thanh Phong từ chối, nói: "Mình có việc phải về trước, không đưa cậu về được."
Nhìn ánh mắt thiếu nữ thất vọng, thiếu niên cứng rắn xoay người đi.
Tuyết Tiêu thấy hắn muốn đi thật, trong lòng cảm thán, thiếu niên, có chí khí đó.
Lạc Thanh Phong mới đi không quá hai bước, liền nghe thấy gần bên truyền đến tiếng bạn nam học chung: "Tuyết Tiêu! Có phải cậu không mang dù đi mưa không? Lại đây lại đây, mình đưa cậu về, dù mình lớn lắm!"
Lạc Thanh Phong hơi hơi mím môi, nắm chặt cây dù.
Tuyết Tiêu: "Không cần đâu, mưa nhỏ thế này thì tính là gì!"
Giây tiếp theo, bạn học nam trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyết Tiêu với thần sắc anh dũng lao vào trời mưa to.
Cô lại còn chạy.
Không đến hai giây đã chạy vượt qua Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong: "......"
Hắn lập tức đuổi theo bắt lấy người kéo vào dưới dù.
Tuyết Tiêu còn vô tội hỏi: "A? Thanh Phong, cậu làm gì vậy, không phải nói có việc à?"
Lạc Thanh Phong lần đầu tiên từ chối thất bại.
Hắn không nói một lời đưa thiếu nữ về nhà.
Trên đường về tùy ý Tuyết Tiêu có nói cỡ nào cũng không thèm đáp lại.
Lạc Thanh Phong dùng hai chiêu, trầm mặc vắng vẻ.
Và bắt đầu không giúp Tuyết Tiêu làm đề toán nữa.
Tuyết Tiêu diễn một vở thiếu nữ tan nát cõi lòng bày ra biểu tình đáng thương.
Kế tiếp có làm nũng hay tỏ vẻ đáng yêu cỡ nào cũng không có tác dụng, Lạc Thanh Phong đến liếc cũng không liếc cô dù chỉ một cái, Tuyết Tiêu không chút nào che giấu tủi thân khổ sở của mình, chờ đến khi tan học, cô lại phải bắt đầu vỡ diễn của mình.
Trên đường đầy xe đủ màu bay vọt, Lạc Thanh Phong bước nhanh ở phía trước, đối với tiếng la của thiếu nữ phía sau mắt điếc tai ngơ.
Cho tới khi tiếng thắng xe chói tai và tiếng la hoảng sợ của thiếu nữ đột ngột vang lên mới xoay người nhìn lại.
Một chiếc motor ngã xuống đất, chủ xe hùng hùng hổ hổ bò dậy, tay tháo mũ xuống rồi mắng thiếu nữ: "Con mẹ mày có thể......"
Thiếu niên chạy như bay trở về cản lại chủ xe đang giơ nắm đấm, từ trước đến nay người vốn không có cảm xúc gì có thể dao động lại lộ ra ánh mắt sắc bén, như lưỡi dao tuốt ra khỏi vỏ, làm người ta không rét mà run.
"Xin lỗi xin lỗi." Tuyết Tiêu nửa ngồi dậy, duỗi tay bắt lấy vạt áo Lạc Thanh Phong, hồng hốc mắt xin lỗi.
Nhìn thấy thiếu niên chạy lại, Tuyết Tiêu nghĩ thầm, tuy rằng cẩu huyết, nhưng mà con mẹ nó quá hữu dụng.
Đêm đó, trên đường Lạc Thanh Phong cõng Tuyết Tiêu bị trẹo chân đi về nhà.
Hai tay thiếu nữ ôm cổ hắn, cúi đầu áp vào tấm lưng đơn bạc của hắn, hồng hốc mắt thấp giọng nói: "Nếu mình có làm gì sai, thì cậu cứ nói ra, mình sẽ sửa, cậu đừng có không để ý tới mình."
Lạc Thanh Phong dừng bước chân lại, hơi hơi cúi đầu, nửa người hắn dưới đèn đường đổ bóng xuống, trông không rõ khuôn mặt.
"Thịnh Tuyết Tiêu, cậu vì sao......"
Giọng nói thiếu niên thanh thấu lần đầu tiên trở nên trầm thấp khàn khàn, "Một hai phải tới trêu chọc mình?"
Tuyết Tiêu cong mắt cười, từ trên lưng hắn ngẩng đầu, nằm bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Bởi vì em muốn cùng anh yêu đương đậm sâu nhất thiên hạ, cả một thế giới chỉ thích anh nhất."
Lạc Thanh Phong hồi lâu không nói chuyện.
Tuyết Tiêu lặng lẽ quan sát, phát hiện vành tai thấp thoáng dưới tóc đen, lặng yên đỏ.
Từ đây, tâm lý phòng bị của thiếu niên hoàn toàn bị đánh tan.
Trước khi mạt thế tới, Tuyết Tiêu chỉ việc phát triển tuyến tình cảm học đường.
Cả ngày chỉ việc trêu chọc Lạc Thanh Phong đã động tâm.
Thứ bảy, buổi sáng cùng ngày mạt thế tới.
Tuyết Tiêu thấy Lạc Thanh Phong ở ven đường cho mèo hoang ăn, một con mèo vàng lúc nãy còn hung dữ gào to với nàng vừa quay ra lại làm nũng cọ cọ ống quần thiếu niên.
Lạc Thanh Phong còn rất nể tình gãi cằm cho nó, mèo vàng vì vậy phát ra tiếng rừ thoải mái.
Tuyết Tiêu nhìn hết người, lại nhìn đến mèo, cười lạnh trong lòng, yên lặng rời đi.
Không quá một hồi, Lạc Thanh Phong thấy thiếu nữ trở về, trên đầu đeo một cái tai mèo hồng nhạt, khả khả ái ái bắt chước tiếng mèo gọi hắn: "Meo, meo meo meo ~"
Lạc Thanh Phong chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được cười ra tiếng.
Thần sắc hắn dịu dàng đi tới chỗ Tuyết Tiêu, duỗi tay sờ sờ đầu cô.
Tuyết Tiêu hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đang cười, nhưng trong lòng lại không hề dao động.
Đêm nay cô muốn dựa theo cốt truyện đẩy thiếu niên dịu dàng này vào địa ngục...
_____________
"Ở đây có truyện bao NGỌT bao HÀI bao MẶN )) Hoan nghênh~
Truyện càng về sau càng hút nên đừng vì mấy chương đầu mà quá cả thèm chóng chán, hihi" _Hạ Hạ
Cô có chút không thích ứng, giơ tay che mắt, trong đầu vang lên tiếng của hệ thống.
【 Mục tiêu đã đăng nhập thành công, thế giới đánh số A47298. 】
Tuyết Tiêu dụi dụi mắt, xốc chăn lên rồi xuống giường, lấy đồng phục đặt ở một bên mặc vào.
【 Kịch bản của nhân vật đã được gửi đến, mời kiểm tra và nhận. 】
Tuyết Tiêu bớt thời giờ lướt qua phần biên tập và mạch truyện trước khi chọn đồng ý.
Từ khoá mấu chốt: Mạt thế, ngược luyến, nữ phụ, pháo hôi.
Tuyết Tiêu chậm rì rì xem.
【 Bởi vì cốt truyện còn chưa bắt đầu mà nữ phụ lại bỏ mình ngoài ý muốn, cho nên yêu cầu hiện giờ của bạn là phát triển cốt truyện 《 Bạch nguyệt quang của nam chính》. 】
Tuyết Tiêu âm thầm mắt trợn trắng.
Khúc đầu cốt truyện, đại bộ phận thuộc về nữ phụ Tuyết Tiêu, chỉ có ngắn ngủn mấy câu thoại, vẫn là cậy vào tình cảm của nam chính.
Tổng kết lại là:
1. Đối tượng thầm mến của nam chính thời niên thiếu.
2. Tính cách đại tiểu thư kiêu căng.
3. Mạt thế tới, là đầu xỏ đẩy nam chính thời niên thiếu ngã vào giữa bầy zombie.
4. Tra nữ.
Đáng tiếc cốt truyện còn chưa kịp tiến triển tới đoạn nam chính thích nữ phụ, người này lại bởi vì lý do ngoài ý muốn mà phải rời đi thế giới mỹ lệ này trước.
Tuyết Tiêu của hiện tại, là thành viên của liên minh xuyên nhanh, chuyên môn xử lý các tình huống ngoài ý muốn và lỗ hổng của thế giới.
Trong gương là một thiếu nữ mặc đồng phục màu lam, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài màu nâu thắt bím lỏng rũ bên vành tai, càng ra vẻ nghịch ngợm.
【 Trước mắt, nam chính không hề có hứng thú với bạn, mời nỗ lực hơn, chúc bạn thành công. 】
Tuyết Tiêu nhìn người trong gương cong mắt cười, chậm rì rì nói: "Yên tâm, tôi là dân chuyên nghiệp mà."
Tính ra các nhiệm vụ trước kia của cô toàn các thể loại kịch Mary Sue học đường, am hiểu nhất chính là ứng phó với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
***
"Thịnh Tuyết Tiêu! Em còn đang lề mề cái gì đó, chạy nhanh lên!" Bên ngoài truyền đến tiếng la không kiên nhẫn của chị gái Thịnh Viện.
Tuyết Tiêu cắn trong miệng một cái sandwich, cầm lấy balo chạy ra bên ngoài, "Tới đây tới đây!"
Mẹ hai người ở phía sau lắc đầu cười, nói: "Ăn từ từ thôi con, coi chừng nghẹn!"
Cô gái đứng ở xa xa kia lớn hơn cô bốn tuổi, năm nay vừa mới đi làm, mặc váy công sở, trang điểm tinh xảo.
"Nếu như đến muộn thì tự em đi đi."
Thịnh Viện đóng cửa xe cho cô, vòng qua bên kia lái xe.
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn cô gái.
Về cuối truyện, đây chính là vai ác đối nghịch với nữ chính nhất.
Là một người cực kỳ yêu cái đẹp lại còn ích kỷ.
Sắm vai nữ phụ rắn rết, là loại hình không có đầu óc, về cuối thậm chí còn bán đứng em gái để đổi lấy cơ hội sinh tồn.
Nguyên chủ thì tính tình đại tiểu thư kiêu căng, lại còn thích khoe khoang, có một chị gái xinh đẹp là điều cô hãnh diện nhất.
Quan hệ giữa hai chị em cũng không phải quá thân.
Trên đường đưa Tuyết Tiêu đến trường, Thịnh Viện hỏi: "Lần trước kiểm tra sao rồi?"
"Cũng tạm."
Thịnh Viện: "Toán được nhiêu điểm?"
Tuyết Tiêu lục lọi trong ký ức rồi đáp: "68."
Sau đó cô xong rồi.
Toàn bộ quá trình còn lại lâm vào trạng thái bị Thịnh Viện vứt cho ánh mắt ghét bỏ, mắng mỏ việc học của cô, một người giỏi toán như chị ấy sao lại có thể có một đứa em gái ngu ngốc như vậy, chọc chị ấy tức giận.
Rất may, Thịnh Viện của hiện tại chỉ là người chị cực kỳ bắt bẻ thành tích môn toán của em gái mà thôi.
Sau khi đến trường, Tuyết Tiêu lanh lẹ mở cửa xuống xe, cúi đầu buông một câu tạm biệt, ngay cả đầu cũng không quay lại đã chạy biến đi.
Phòng học ở tầng hai, vai chính đúng tiêu chuẩn đang ngồi dựa cửa sổ.
Bức màn màu trắng theo gió nhẹ lên lên xuống xuống, ánh nắng ấm áp từ trên cao hắt vào, thiếu niên mặc đồng phục ngồi bên cửa sổ sở hữu mái tóc đen nhánh, dáng ngồi đoan chính, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm bút bi viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, ngũ quan tinh xảo, lại không ồn không nháo làm cho người ta cảm giác sạch sẽ thoải mái, an tĩnh ngồi một góc, không phù hợp với không khí ầm ĩ trong phòng học.
Tựa như trong phim điện ảnh được quay riêng và cách điệu, không hổ là nam chính.
Tuyết Tiêu cảm thán trong lòng, bước chậm vào phòng học.
Đây là tiểu thuyết mạt thế ngược luyến lấy nữ chủ là trung tâm, tổng cộng có ba nam phụ quan trọng, cùng nữ chính phát triển tuyến tình cảm.
Nhưng nam chính chỉ có thể có một người, nếu không không còn là truyện.
Tuy nói mỗi nhân vật quan trọng đã từng trải qua chuyện cá nhân thảm thiết, nhưng Tuyết Tiêu cảm thấy người thảm nhất vẫn là nam chính Lạc Thanh Phong.
Vào năm tám tuổi thì cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, bị ông chú chiếm đoạt gia sản, từ nhỏ nhận hết xem thường của thím và khinh miệt của anh họ, thậm chí ông chú độc ác còn vài lần muốn để hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, hoàn hảo tiếp quản hết gia sản sở hữu.
Cho dù thiếu niên về sau đã vượt qua hết bất hạnh trở thành đại ma vương, nhưng lại đến lúc chịu đựng ba gã nam phụ ở dưới mí mắt mình thân mật các thứ với nữ chính.
Quả thực đây là nam chính thảm nhất cô đã từng gặp!
Tuyết Tiêu thậm chí cảm thấy tác giả có thù oán với nam chính, bằng không vì sao lại muốn ngược hắn như vậy?
—— Từ từ, hình như bộ này vốn dĩ là truyện ngược.
Tuyết Tiêu giơ tay vuốt mặt, lúc cách gần nam chính, cần phải chuyên chú.
Kịch bản không miêu tả tính cách nam chính thời thiếu niên thế nào, nhưng nam chính ở mạt thế là một người khó đoán tâm tư, hằng ngày phơi ra vẻ mặt trào phúng, một đại ma vương khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.
Hiện tại thì ——
"Lạc Thanh Phong, buổi sáng tốt lành." Thiếu nữ lấy hộp sữa giấu sau lưng đặt lên bàn, lộ ra nụ cười tỏa nắng với thiếu niên.
Lạc Thanh Phong bị cô làm hoảng sợ, có chút kinh ngạc nhìn lại.
Màu trà trong mắt chứa ảnh ngược thiếu nữ tươi cười, ngọt mà không ngấy.
"Chào." Lạc Thanh Phong lễ phép đáp lại.
Tuy là bạn học cùng lớp, nhưng hai người rất ít khi đụng chạm, bằng không sẽ không tới bây giờ còn chưa có tiến vào cốt truyện.
"Cái này cho cậu." Tuyết Tiêu đưa hộp sữa qua, đè thấp tiếng nói: "Sáng nay nè, chị của mình biết mình kiểm tra toán chỉ được 68 điểm, cực kỳ tức giận, dọa mình xém ứa cả nước mắt!"
Lạc Thanh Phong không tiếp lời, một tay nắm bút, một tay đè lên sách, thần sắc an tĩnh dịu ngoan, chỉ hơi hơi nhấc mắt, nghe cô nói.
"Cô cho mình vài đề toán, nói rằng nếu mình làm không xong thì đêm nay đừng hòng về nhà." Tuyết Tiêu đáng thương vô cùng đưa đề toán hệ thống đã chuẩn bị sẵn.
"Lạc Thanh Phong, cậu giúp mình xem thử chỗ nào làm đúng hay chưa đúng được không?"
Giọng nói thiếu nữ giòn ngọt cố ý có chút làm nũng, dù cho ai nghe xong cùng không cầm lòng nổi.
Trên mặt Lạc Thanh Phong bình tĩnh như không bị bất luận cái gì dao động.
Tuyết Tiêu nhấc tay thề thốt: "Chị của mình thật sự nói được làm được!"
Sau một lúc lâu, thiếu niên mới tiếp lời, nhẹ giọng nói: "Để mình xem thử."
Từ đây, Lạc Thanh Phong bắt đầu mỗi ngày giúp người nào đó làm ba đề toán học.
Tuyết Tiêu rất nhanh đã thăm dò xong tính cách nam chính thời thiếu niên.
An tĩnh, dịu dàng, làm việc với mọi người cực kỳ lễ phép, cho dù trong lòng không vui, cũng sẽ không ác ý với người khác.
Là một đứa bé rất lương thiện.
Tuyết Tiêu dùng hết các chiêu trò mà mình có lên trên người Lạc Thanh Phong.
Tất cả toàn là kinh nghiệm cô đã tích lũy khi lăn lộn bò trườn trong truyện học đường.
Chỉ bốn chữ: Lì lợm la liếm.
Cứ lấy lý do mỗi ngày làm bài, cô với Lạc Thanh Phong càng thêm thân quen.
Tục ngữ nói chỉ cần bạn chủ động thì chúng ta ắt sẽ có chuyện xưa, Tuyết Tiêu tất nhiên là quá chủ động với hắn, nơi nơi quan tâm lại còn gãi đúng chỗ ngứa trêu chọc.
Lạc Thanh Phong từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, sức chống cự với một Tuyết Tiêu như thế dần dần suy giảm.
Tuyết Tiêu vẫn còn đang tiếp tục nỗ lực.
Lạc Thanh Phong không ngu ngốc, ngược lại hắn còn rất thông minh, ít nhiều đã nhận ra tâm tư của Tuyết Tiêu, vì thế có đoạn thời gian bắt đầu cố tình duy trì khoảng cách với cô.
Ý đồ muốn để cho mình bình tĩnh.
Ngày đó trước khi tan học trời đổ mưa, Tuyết Tiêu nói với hắn mình quên mang dù, có thể đi cùng với hắn không.
Lạc Thanh Phong từ chối, nói: "Mình có việc phải về trước, không đưa cậu về được."
Nhìn ánh mắt thiếu nữ thất vọng, thiếu niên cứng rắn xoay người đi.
Tuyết Tiêu thấy hắn muốn đi thật, trong lòng cảm thán, thiếu niên, có chí khí đó.
Lạc Thanh Phong mới đi không quá hai bước, liền nghe thấy gần bên truyền đến tiếng bạn nam học chung: "Tuyết Tiêu! Có phải cậu không mang dù đi mưa không? Lại đây lại đây, mình đưa cậu về, dù mình lớn lắm!"
Lạc Thanh Phong hơi hơi mím môi, nắm chặt cây dù.
Tuyết Tiêu: "Không cần đâu, mưa nhỏ thế này thì tính là gì!"
Giây tiếp theo, bạn học nam trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyết Tiêu với thần sắc anh dũng lao vào trời mưa to.
Cô lại còn chạy.
Không đến hai giây đã chạy vượt qua Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong: "......"
Hắn lập tức đuổi theo bắt lấy người kéo vào dưới dù.
Tuyết Tiêu còn vô tội hỏi: "A? Thanh Phong, cậu làm gì vậy, không phải nói có việc à?"
Lạc Thanh Phong lần đầu tiên từ chối thất bại.
Hắn không nói một lời đưa thiếu nữ về nhà.
Trên đường về tùy ý Tuyết Tiêu có nói cỡ nào cũng không thèm đáp lại.
Lạc Thanh Phong dùng hai chiêu, trầm mặc vắng vẻ.
Và bắt đầu không giúp Tuyết Tiêu làm đề toán nữa.
Tuyết Tiêu diễn một vở thiếu nữ tan nát cõi lòng bày ra biểu tình đáng thương.
Kế tiếp có làm nũng hay tỏ vẻ đáng yêu cỡ nào cũng không có tác dụng, Lạc Thanh Phong đến liếc cũng không liếc cô dù chỉ một cái, Tuyết Tiêu không chút nào che giấu tủi thân khổ sở của mình, chờ đến khi tan học, cô lại phải bắt đầu vỡ diễn của mình.
Trên đường đầy xe đủ màu bay vọt, Lạc Thanh Phong bước nhanh ở phía trước, đối với tiếng la của thiếu nữ phía sau mắt điếc tai ngơ.
Cho tới khi tiếng thắng xe chói tai và tiếng la hoảng sợ của thiếu nữ đột ngột vang lên mới xoay người nhìn lại.
Một chiếc motor ngã xuống đất, chủ xe hùng hùng hổ hổ bò dậy, tay tháo mũ xuống rồi mắng thiếu nữ: "Con mẹ mày có thể......"
Thiếu niên chạy như bay trở về cản lại chủ xe đang giơ nắm đấm, từ trước đến nay người vốn không có cảm xúc gì có thể dao động lại lộ ra ánh mắt sắc bén, như lưỡi dao tuốt ra khỏi vỏ, làm người ta không rét mà run.
"Xin lỗi xin lỗi." Tuyết Tiêu nửa ngồi dậy, duỗi tay bắt lấy vạt áo Lạc Thanh Phong, hồng hốc mắt xin lỗi.
Nhìn thấy thiếu niên chạy lại, Tuyết Tiêu nghĩ thầm, tuy rằng cẩu huyết, nhưng mà con mẹ nó quá hữu dụng.
Đêm đó, trên đường Lạc Thanh Phong cõng Tuyết Tiêu bị trẹo chân đi về nhà.
Hai tay thiếu nữ ôm cổ hắn, cúi đầu áp vào tấm lưng đơn bạc của hắn, hồng hốc mắt thấp giọng nói: "Nếu mình có làm gì sai, thì cậu cứ nói ra, mình sẽ sửa, cậu đừng có không để ý tới mình."
Lạc Thanh Phong dừng bước chân lại, hơi hơi cúi đầu, nửa người hắn dưới đèn đường đổ bóng xuống, trông không rõ khuôn mặt.
"Thịnh Tuyết Tiêu, cậu vì sao......"
Giọng nói thiếu niên thanh thấu lần đầu tiên trở nên trầm thấp khàn khàn, "Một hai phải tới trêu chọc mình?"
Tuyết Tiêu cong mắt cười, từ trên lưng hắn ngẩng đầu, nằm bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Bởi vì em muốn cùng anh yêu đương đậm sâu nhất thiên hạ, cả một thế giới chỉ thích anh nhất."
Lạc Thanh Phong hồi lâu không nói chuyện.
Tuyết Tiêu lặng lẽ quan sát, phát hiện vành tai thấp thoáng dưới tóc đen, lặng yên đỏ.
Từ đây, tâm lý phòng bị của thiếu niên hoàn toàn bị đánh tan.
Trước khi mạt thế tới, Tuyết Tiêu chỉ việc phát triển tuyến tình cảm học đường.
Cả ngày chỉ việc trêu chọc Lạc Thanh Phong đã động tâm.
Thứ bảy, buổi sáng cùng ngày mạt thế tới.
Tuyết Tiêu thấy Lạc Thanh Phong ở ven đường cho mèo hoang ăn, một con mèo vàng lúc nãy còn hung dữ gào to với nàng vừa quay ra lại làm nũng cọ cọ ống quần thiếu niên.
Lạc Thanh Phong còn rất nể tình gãi cằm cho nó, mèo vàng vì vậy phát ra tiếng rừ thoải mái.
Tuyết Tiêu nhìn hết người, lại nhìn đến mèo, cười lạnh trong lòng, yên lặng rời đi.
Không quá một hồi, Lạc Thanh Phong thấy thiếu nữ trở về, trên đầu đeo một cái tai mèo hồng nhạt, khả khả ái ái bắt chước tiếng mèo gọi hắn: "Meo, meo meo meo ~"
Lạc Thanh Phong chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được cười ra tiếng.
Thần sắc hắn dịu dàng đi tới chỗ Tuyết Tiêu, duỗi tay sờ sờ đầu cô.
Tuyết Tiêu hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đang cười, nhưng trong lòng lại không hề dao động.
Đêm nay cô muốn dựa theo cốt truyện đẩy thiếu niên dịu dàng này vào địa ngục...
_____________
"Ở đây có truyện bao NGỌT bao HÀI bao MẶN
Truyện càng về sau càng hút nên đừng vì mấy chương đầu mà quá cả thèm chóng chán, hihi" _Hạ Hạ