Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Tình thế nghịch chuyển, đám người Trần nhị ca và Tiêu Văn đã bị vây quanh.
Lúc Tiếu lão đại nhìn thấy thi thể Địch lão đại, sắc mặt âm trầm, cả giận nói: "Trần Nhị, hôm nay mày đừng nghĩ tới chuyện sống sót rời khỏi nơi này!"
Trần nhị ca cười lạnh, đứng núp sau bảo hộ của thủ hạ, thờ ơ nói: "Tao lại không cảm thấy tao sẽ chết ở đây."
Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, ánh lửa bật lên ở nơi xa, nhưng căn cứ lại chìm vào bóng tối.
Trạm phát điện bị người khác phá sập, hệ thống chiếu sáng của căn cứ chìm vào tê liệt, bóng đêm ùa đến trong nháy mắt, tiếng súng nổi lên bốn phía.
Gió lốc và lửa lớn lại lần nữa đụng nhau, lần này Trần nhị ca không hề khinh địch, lấy toàn bộ tinh thần ứng phó, vài lần trốn tránh đều rất nguy hiểm.
Nương ánh trăng, Tiếu lão đại nổ súng bắn Trần nhị ca, đồng thời hỏi: "Mày cho rằng chỉ với vài người của mày thì có thể chạy tới nơi nào?"
"Nhìn kỹ đi, chẳng phải người của bên ông tương đối thiếu?" Trần nhị ca cười quỷ dị.
Đậu Dương đang tới chỗ Lạc Thanh Phong đột nhiên bị người ở sau lưng kéo trở lại, lúc Lạc Thanh Phong đi lên bị một phát súng bức lui, ngọn lửa bốc cháy hóa thành rồng lớn rít gào bay lượn, nhưng đối phương không hiện hoảng loạn, gió lốc và bóng điện đối kháng trực diện.
Đám người Tiếu lão đại bị công kích trong bóng đêm, bắt đầu gấp rút chống đỡ.
Lúc Tuyết Tiêu nhìn thấy các loại đèn tín hiệu trước mắt thì chìm vào trầm tư, đại khái là cuộc hỗn chiến giữa những người có dị năng.
Cô không buông tha cho Tiêu Văn có ý định trộm bỏ đi, ngay khi Tiêu Văn tính xoay người chạy vào trong vòng chiến đấu của đám người Trần nhị ca, Tuyết Tiêu mười phần thoải mái bắt người trở về.
Tiêu Văn phẫn nộ giơ tay, phóng phiến băng vào cô, lại bị Tuyết Tiêu né được, bẻ ngược lại tay Tiêu Văn, khiến chị ta thống khổ la thảm thiết.
Trong thời gian giao chiến ngắn ngủi, Trần nhị ca đã vòng ra con đường phía sau.
Chiếc xe vọt nhanh tới từ phía sau, khi cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra mặt Bành lão đại, ông ta hô lớn với Trần nhị ca: "Lên xe!"
Xuyên qua cửa sổ xe, có thể thấy người lái xe là chủ quản kho dược phẩm, Tiết lão đại.
"Mấy người vậy mà!" Tiếu lão đại cảm nhận được sự phản bội thật sâu sắc.
Trần nhị ca thuận lợi lên xe, ba người lưu loát rời đi.
Lạc Thanh Phong cứu Đậu Dương trở về, chiếc xe màu đen lướt qua người hắn.
"Đuổi theo!" Tiếu lão đại nổi giận gầm lên một tiếng.
"Anh!" Đậu Dương mở cửa xe, Lạc Thanh Phong lập tức đi lên, lái xe đuổi theo đám người Trần nhị ca.
Nếu cứ như vậy để đám người Trần nhị ca chạy mất, bọn họ sẽ tức chết.
Tuyết Tiêu bắt lấy Tiêu Văn đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe sáng đèn dần dần đi xa, Tiêu Văn còn đang la hét: "Mày buông tao ra!"
Nơi xa có zombie tru lên tới gần, nhìn qua thì chắc là tốc độ của loại biến dị loại.
Vì thế Tuyết Tiêu nói: "Được chứ, tôi thả chị ra."
Cô huýt sáo về phía zombie, thành công hấp dẫn lực chú ý của đối phương, rồi lui về phía sau.
"Mày!" Tiêu Văn trừng cô.
"Không phải bà chị có dị năng đấy ư? Cảm thấy mình có năng lực bảo hộ mình mà, vậy bà chị thử xem." Tuyết Tiêu cười nhạo nói.
Tốc độ loài biến dị rất nhanh, ánh sáng xanh lực sâu hút tới gần, Tiêu Văn chịu đựng cơn đau đớn vì một cánh tay bị bẻ, cuống quít đứng dậy khỏi mặt đất, sợ hãi trong lòng đối với zombie không thể bởi vì mình có dị năng mà tiêu giảm được chút nào.
Loài biến dị há mồm lộ ra răng nanh, mượn sức bật nhảy ưu tú của mình vọt lại chỗ Tiêu Văn.
"Cút ngay!" Tiêu Văn sợ hãi hô to một tiếng, trụ băng dâng lên, nhưng bởi vì tốc độ quá chậm mà bị loài biến dị né tránh.
Tiêu Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thấy một kích này không thể giết chết zombie, chính mình càng luống cuống.
Tuyết Tiêu đứng ở bên cạnh, thưởng thức cảnh gà mổ lẫn nhau trước mắt, đột nhiên nghe thấy bộ đàm phát ra giọng của Mai Nhất Xuyên: "Thịnh Tuyết Tiêu, chị của cậu có hơi kỳ quái."
"Cái gì?" Cô nhíu mày.
"Cậu xong việc bên đó chưa? Quay về nhìn thử." Mai Nhất Xuyên nói.
Tuyết Tiêu rút súng, một súng xử lý con biến dị, Tiêu Văn sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Cô tiến lên đào tinh hạch ra, nhìn về phía Tiêu Văn nói: "Giết người duy nhất che chở cho mình để chiếm được tinh hạch, nhưng bị chị phá hư như này, chị nói chị có ích lợi gì?"
Nước mắt trong mắt Tiêu Văn đảo quanh, chị ta phẫn hận nói: "Mày thì biết cái gì! Ông ta chỉ cần một bảo mẫu ở bên con trai của ông ta mà thôi!"
"Nếu nói chỉ là bảo mẫu, không có thì thay là được, cần gì khi chị bị zombie người nhái bắt đi, nói thế nào cũng đòi xuống nước đi tìm người?" Tuyết Tiêu cười nhạo, bẻ gãy luôn một bên tay còn lại của Tiêu Văn.
Tiêu Văn la thảm, mồ hôi đầy đầu, oán hận nhìn cô.
Tuyết Tiêu giao Tiêu Văn cho những người khác nhìn, còn mình thì trở về nhà Lạc Thanh Phong, nhìn xem Thịnh Viện rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.
Mai Nhất Xuyên không đi qua nhà Địch lão đại.
Cậu nhìn Hạ Phàm Thiến bị mù hai mắt, nói cho cùng thì vẫn có hơn một năm tình cảm với đối phương. Hạ Phàm Thiến cảm thấy suy sụp khi trúc mã tử vong, tất cả những lời nói ra khỏi miệng toàn là nguyền rủa Mai Nhất Xuyên.
Ác độc, oán hận, không nói lý, ngay cả Thịnh Viện bên cạnh nghe xong còn không nhịn được khinh thường nhìn lại cô ta.
Mai Nhất Xuyên nghe mãi cuối cùng chết lặng, phẫn nộ, chua xót, rồi bình tĩnh.
Lúc đang muốn kết thúc dứt điểm với Hạ Phàm Thiến, lại phát hiện cô ta bỗng nhiên ôm vai, ngục đầu xuống, sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.
Da thịt trần trụi bên ngoài phình mạch máu, hoa văn màu nâu đen nổi lên bò đầy ra khắp cổ và mặt, khi Hạ Phàm Thiến ngẩng đầu lần nữa, trong mắt đã là ánh sáng xanh nguy hiểm.
Cô ta vậy mà biến thành một con Dị Khôi.
Mai Nhất Xuyên ngẩn ra, Hạ Phàm Thiến bạo loạn trên mặt đất, phát động công kích với cậu.
Đồng thời Thịnh Viện ôm đầu ngồi xổm xuống thét chói tai, "Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"
Mai Nhất Xuyên nhanh chóng quyết định, trước tiên bắt lấy Hạ Phàm Thiến.
-
Khi Tuyết Tiêu tới, hết thảy đã kết thúc.
Lúc cô đi lên bậc thang, ngửi thấy mùi hôi thối thuộc về zombie trong không khí, cho rằng Mai Nhất Xuyên và chị gặp phải zombie công kích, bước nhanh đi qua, thì phát hiện thứ nằm liệt trên đất, là xác Hạ Phàm Thiến đang phân huỷ.
"Cô ta......" Tuyết Tiêu sửng sốt.
Mai Nhất Xuyên quay đầu lại nhìn, Thịnh Viện ngồi xổm bên cạnh cậu, hai tay ôm đầu, điên điên khùng khùng thấp giọng nỉ non câm miệng.
"Hoá thành Dị Khôi." Mai Nhất Xuyên lời ít ý nhiều, giải thích một lượt chuyện đã xảy qua.
Tuyết Tiêu đi tới bên cạnh Thịnh Viện nghe ngóng, nhíu mày ngồi xổm xuống nhìn chị, rồi duỗi tay quơ quơ trước mắt chị, hỏi: "Chị ơi?"
Thịnh Viện dường như không nhận thức được, lầm bầm lầu bầu như cũ.
"Dựa theo cậu nói, không có zombie lại đây, cũng không thấy cô ta có miệng vết thương bị cắn, vậy sao đột nhiên biến thành Dị Khôi?" Tuyết Tiêu quay đầu nhìn Hạ Phàm Thiến đã chết.
Mai Nhất Xuyên bị chuyện trước mắt khiến cho rất nhọc lòng, nhìn qua có hơi mỏi mệt, giơ tay bứt bứt mũi, tay hơi hơi phát run.
Ánh mắt cậu phức tạp nhìn về phía Hạ Phàm Thiến, cuối cùng không đành lòng dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Động chạm tới cô ta chỉ có mình chị của cậu, mà sau khi cô ta biến thành Dị Khôi, chị của cậu cũng biến thành như bây giờ."
Tuyết Tiêu duỗi tay vỗ nhẹ vai Thịnh Viện an ủi, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt của chị, "Nếu, mình nói là nếu, Triệu Sinh chính là vua zombie —— biến người khác thành Dị Khôi, có phải hợp lý ngay không?"
Mai Nhất Xuyên nghe xong thì sắc mặt hơi khựng.
"Không phải nếu, vua zombie đích xác có năng lực như vậy, nhưng, nói Triệu Sinh là vua zombie, vậy chị của cậu......" Mai Nhất Xuyên chỉ chỉ Thịnh Viện, "Là vợ của vua zombie?"
Tuyết Tiêu: "......"
"Vua zombie là anh rể của cậu?"
Tuyết Tiêu đỡ trán.
Mai Nhất Xuyên nhéo mũi, đã chua xót lại còn nhọc lòng: "A, vai ác quá chất."
Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Mình cảm thấy bây giờ cậu cần bình tĩnh."
"Mình rất bình tĩnh." Mai Nhất Xuyên ngồi xuống ngay tại chỗ, trầm mặc một lát rồi nói, "Vua Zombie là boss cuối của thế giới này, tổng cộng có năm người, chỉ có tiêu diệt năm vị vua zombie, mới có thể hoàn toàn hủy diệt zombie, để nhân loại trở về cuộc sống lúc trước."
"Dựa theo giả thiết, trước khi nam nữ chính gặp mặt, mỗi người giết một vua zombie." Mai Nhất Xuyên nói cho cô nghe tình báo kịch bản mà mình đã biết, "Còn lại ba người thì phải đồng tâm hiệp lực hợp tác với nhau để giết chết, cứu vớt thế giới."
"Chi tiết thì sao?"
"Không có."
Tuyết Tiêu: "......"
Hai người yên lặng không nói gì đối diện vài giây, Mai Nhất Xuyên gãi gãi đầu, nói: "Mình chọn cấp độ khó, hệ thống chỉ cho hướng đi chủ yếu đại khái của cốt truyện, không có chi tiết."
"Mình có thể hiểu được, rốt cuộc chỉ làm vậy thì tiền thưởng kiếm được mới nhiều." Tuyết Tiêu gật đầu.
Mai Nhất Xuyên cũng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn vì đã hiểu.
Hai người lại chìm vào trầm mặc.
Chỉ có Thịnh Viện còn đang lầu bầu.
Tuyết Tiêu giương mắt đánh giá Mai Nhất Xuyên ngồi đối diện, hệ thống điện tê liệt, quanh người không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng cao cao tại thượng sáng vằng vặc.
Cô nhìn nét mặt Mai Nhất Xuyên ngơ ngơ, còn cả hốc mắt ửng đỏ, do dự, vẫn mở miệng hỏi: "Cậu ổn không?"
Mai Nhất Xuyên cúi đầu nhìn tay của mình, nhẹ giọng nói: "Không ổn lắm, cảm giác trong lòng vắng vẻ."
Tuyết Tiêu nói: "Kết cục của cậu là HE cơ mà, có thể sống đến cuối cùng, thời gian còn dài, dọc theo đường đi có rất nhiều lựa chọn."
"Lời nói thì nói như vậy, nhưng cậu có biết mình đã trải qua quá nhiều thế giới giống vậy, trừ bỏ cốt truyện cần, chưa từng có người nào trong cốt truyện thích mình." Mai Nhất Xuyên nhíu mày, giọng vẫn rất nhẹ, "Loại cảm giác này, rất kỳ quái."
Tuyết Tiêu bị cậu nói mà trái tim run rẩy, gần như là trong nháy mắt liền nghĩ tới Lạc Thanh Phong.
"Trừ bỏ vai nữ phụ pháo hôi ác độc, chỉ có tiền thưởng của nhân vật anh em tốt của nam chính như bọn mình là cao nhất. Nữ phụ pháo hôi bởi vì phải chịu khổ nhiều nhất nên nhu cầu nhiều, mà bọn mình, còn lại hết thảy vì vai chính phục vụ chuyên nghiệp chỉ để làm nền."
Mai Nhất Xuyên không hề đè nén những lời muốn nói trong lòng, cứ như vậy ở trong tình thế hỗn loạn, mặc kệ cho mình tâm sự: "Làm nhiệm vụ nhiều rồi, lâu lâu sẽ cảm thấy không thú vị, cả đời đều làm nền cho người khác, tựa như không có gì thuộc về mình."
Nhưng bọn cậu lại không thể đổi nghề, ngay từ đầu bị phân cho làm nam phụ, thì vĩnh viễn là nhân vật này.
"Ở một thế giới mà tất cả mọi người đều có người thích, bỗng nhiên có người thích cậu, thật sự khó có thể tưởng tượng được."
Tuyết Tiêu hơi hơi mím môi, không nói chuyện.
"Chỉ một chút thích như vậy cũng vô cùng trân quý, có được rồi lại mất đi, mình thật sự không thể nói mình vẫn ổn, miễn cưỡng cũng khó có thể làm được." Mai Nhất Xuyên duỗi tay cào cào tóc, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, "Thôi, cuộc sống còn phải tiếp tục, mình cứ chậm rãi là được."
Tuyết Tiêu kéo kéo khóe miệng, nói: "Cậu có thể nghĩ thông là được rồi."
Mai Nhất Xuyên vuốt mặt nói: "Nếu cậu còn phiền não đi vào cốt truyện thế nào, hiện giờ có một con đường lồ lộ trước mắt cậu đó."
Tuyết Tiêu buồn bực: "Đường nào?"
"Phản bội tình yêu của cậu ấy." Mai Nhất Xuyên nhìn cô, giọng điệu sâu kín, "Mình bảo đảm, cậu ấy tuyệt đối không tha thứ cho cậu, hơn nữa nhất định sẽ tự tay giết cậu."
Tuyết Tiêu: "......"
Ngày tháng kế tiếp vẫn nên đối tốt với Mai Nhất Xuyên một chút, bằng không nam chính còn chưa hắc hóa, cậu ấy vậy mà lại giành trước.
Tuyết Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Chu kỳ nhiệm vụ trước kia của mình rất ngắn, dài nhất cùng lắm chỉ ba tháng."
"Nhưng lần này mình đã ở được bốn năm, còn phải tiếp tục trải qua bốn năm nữa."
"Cậu có biết vì sao không?"
Ánh mắt Mai Nhất Xuyên đau kịch liệt, nói: "Mình hiểu mà, không có tiền gia tốc."
Tuyết Tiêu thở dài nói: "Cho nên mới nói, đừng quá thương tâm, nỗ lực kiếm tiền đi."
Mai Nhất Xuyên nhìn nhìn tài khoản trống của mình, vô hình cảm thấy càng thêm khổ sở, muốn khóc tới nơi.
______________
"Gì chứ phú bà độc thân nhiều lắm!! Vung tình an ủi, phát yêu thương cho anh yêu Nhất Xuyên nàoooooo! Cưng chết anh!!!! "
Lúc Tiếu lão đại nhìn thấy thi thể Địch lão đại, sắc mặt âm trầm, cả giận nói: "Trần Nhị, hôm nay mày đừng nghĩ tới chuyện sống sót rời khỏi nơi này!"
Trần nhị ca cười lạnh, đứng núp sau bảo hộ của thủ hạ, thờ ơ nói: "Tao lại không cảm thấy tao sẽ chết ở đây."
Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, ánh lửa bật lên ở nơi xa, nhưng căn cứ lại chìm vào bóng tối.
Trạm phát điện bị người khác phá sập, hệ thống chiếu sáng của căn cứ chìm vào tê liệt, bóng đêm ùa đến trong nháy mắt, tiếng súng nổi lên bốn phía.
Gió lốc và lửa lớn lại lần nữa đụng nhau, lần này Trần nhị ca không hề khinh địch, lấy toàn bộ tinh thần ứng phó, vài lần trốn tránh đều rất nguy hiểm.
Nương ánh trăng, Tiếu lão đại nổ súng bắn Trần nhị ca, đồng thời hỏi: "Mày cho rằng chỉ với vài người của mày thì có thể chạy tới nơi nào?"
"Nhìn kỹ đi, chẳng phải người của bên ông tương đối thiếu?" Trần nhị ca cười quỷ dị.
Đậu Dương đang tới chỗ Lạc Thanh Phong đột nhiên bị người ở sau lưng kéo trở lại, lúc Lạc Thanh Phong đi lên bị một phát súng bức lui, ngọn lửa bốc cháy hóa thành rồng lớn rít gào bay lượn, nhưng đối phương không hiện hoảng loạn, gió lốc và bóng điện đối kháng trực diện.
Đám người Tiếu lão đại bị công kích trong bóng đêm, bắt đầu gấp rút chống đỡ.
Lúc Tuyết Tiêu nhìn thấy các loại đèn tín hiệu trước mắt thì chìm vào trầm tư, đại khái là cuộc hỗn chiến giữa những người có dị năng.
Cô không buông tha cho Tiêu Văn có ý định trộm bỏ đi, ngay khi Tiêu Văn tính xoay người chạy vào trong vòng chiến đấu của đám người Trần nhị ca, Tuyết Tiêu mười phần thoải mái bắt người trở về.
Tiêu Văn phẫn nộ giơ tay, phóng phiến băng vào cô, lại bị Tuyết Tiêu né được, bẻ ngược lại tay Tiêu Văn, khiến chị ta thống khổ la thảm thiết.
Trong thời gian giao chiến ngắn ngủi, Trần nhị ca đã vòng ra con đường phía sau.
Chiếc xe vọt nhanh tới từ phía sau, khi cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra mặt Bành lão đại, ông ta hô lớn với Trần nhị ca: "Lên xe!"
Xuyên qua cửa sổ xe, có thể thấy người lái xe là chủ quản kho dược phẩm, Tiết lão đại.
"Mấy người vậy mà!" Tiếu lão đại cảm nhận được sự phản bội thật sâu sắc.
Trần nhị ca thuận lợi lên xe, ba người lưu loát rời đi.
Lạc Thanh Phong cứu Đậu Dương trở về, chiếc xe màu đen lướt qua người hắn.
"Đuổi theo!" Tiếu lão đại nổi giận gầm lên một tiếng.
"Anh!" Đậu Dương mở cửa xe, Lạc Thanh Phong lập tức đi lên, lái xe đuổi theo đám người Trần nhị ca.
Nếu cứ như vậy để đám người Trần nhị ca chạy mất, bọn họ sẽ tức chết.
Tuyết Tiêu bắt lấy Tiêu Văn đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe sáng đèn dần dần đi xa, Tiêu Văn còn đang la hét: "Mày buông tao ra!"
Nơi xa có zombie tru lên tới gần, nhìn qua thì chắc là tốc độ của loại biến dị loại.
Vì thế Tuyết Tiêu nói: "Được chứ, tôi thả chị ra."
Cô huýt sáo về phía zombie, thành công hấp dẫn lực chú ý của đối phương, rồi lui về phía sau.
"Mày!" Tiêu Văn trừng cô.
"Không phải bà chị có dị năng đấy ư? Cảm thấy mình có năng lực bảo hộ mình mà, vậy bà chị thử xem." Tuyết Tiêu cười nhạo nói.
Tốc độ loài biến dị rất nhanh, ánh sáng xanh lực sâu hút tới gần, Tiêu Văn chịu đựng cơn đau đớn vì một cánh tay bị bẻ, cuống quít đứng dậy khỏi mặt đất, sợ hãi trong lòng đối với zombie không thể bởi vì mình có dị năng mà tiêu giảm được chút nào.
Loài biến dị há mồm lộ ra răng nanh, mượn sức bật nhảy ưu tú của mình vọt lại chỗ Tiêu Văn.
"Cút ngay!" Tiêu Văn sợ hãi hô to một tiếng, trụ băng dâng lên, nhưng bởi vì tốc độ quá chậm mà bị loài biến dị né tránh.
Tiêu Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thấy một kích này không thể giết chết zombie, chính mình càng luống cuống.
Tuyết Tiêu đứng ở bên cạnh, thưởng thức cảnh gà mổ lẫn nhau trước mắt, đột nhiên nghe thấy bộ đàm phát ra giọng của Mai Nhất Xuyên: "Thịnh Tuyết Tiêu, chị của cậu có hơi kỳ quái."
"Cái gì?" Cô nhíu mày.
"Cậu xong việc bên đó chưa? Quay về nhìn thử." Mai Nhất Xuyên nói.
Tuyết Tiêu rút súng, một súng xử lý con biến dị, Tiêu Văn sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Cô tiến lên đào tinh hạch ra, nhìn về phía Tiêu Văn nói: "Giết người duy nhất che chở cho mình để chiếm được tinh hạch, nhưng bị chị phá hư như này, chị nói chị có ích lợi gì?"
Nước mắt trong mắt Tiêu Văn đảo quanh, chị ta phẫn hận nói: "Mày thì biết cái gì! Ông ta chỉ cần một bảo mẫu ở bên con trai của ông ta mà thôi!"
"Nếu nói chỉ là bảo mẫu, không có thì thay là được, cần gì khi chị bị zombie người nhái bắt đi, nói thế nào cũng đòi xuống nước đi tìm người?" Tuyết Tiêu cười nhạo, bẻ gãy luôn một bên tay còn lại của Tiêu Văn.
Tiêu Văn la thảm, mồ hôi đầy đầu, oán hận nhìn cô.
Tuyết Tiêu giao Tiêu Văn cho những người khác nhìn, còn mình thì trở về nhà Lạc Thanh Phong, nhìn xem Thịnh Viện rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.
Mai Nhất Xuyên không đi qua nhà Địch lão đại.
Cậu nhìn Hạ Phàm Thiến bị mù hai mắt, nói cho cùng thì vẫn có hơn một năm tình cảm với đối phương. Hạ Phàm Thiến cảm thấy suy sụp khi trúc mã tử vong, tất cả những lời nói ra khỏi miệng toàn là nguyền rủa Mai Nhất Xuyên.
Ác độc, oán hận, không nói lý, ngay cả Thịnh Viện bên cạnh nghe xong còn không nhịn được khinh thường nhìn lại cô ta.
Mai Nhất Xuyên nghe mãi cuối cùng chết lặng, phẫn nộ, chua xót, rồi bình tĩnh.
Lúc đang muốn kết thúc dứt điểm với Hạ Phàm Thiến, lại phát hiện cô ta bỗng nhiên ôm vai, ngục đầu xuống, sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.
Da thịt trần trụi bên ngoài phình mạch máu, hoa văn màu nâu đen nổi lên bò đầy ra khắp cổ và mặt, khi Hạ Phàm Thiến ngẩng đầu lần nữa, trong mắt đã là ánh sáng xanh nguy hiểm.
Cô ta vậy mà biến thành một con Dị Khôi.
Mai Nhất Xuyên ngẩn ra, Hạ Phàm Thiến bạo loạn trên mặt đất, phát động công kích với cậu.
Đồng thời Thịnh Viện ôm đầu ngồi xổm xuống thét chói tai, "Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"
Mai Nhất Xuyên nhanh chóng quyết định, trước tiên bắt lấy Hạ Phàm Thiến.
-
Khi Tuyết Tiêu tới, hết thảy đã kết thúc.
Lúc cô đi lên bậc thang, ngửi thấy mùi hôi thối thuộc về zombie trong không khí, cho rằng Mai Nhất Xuyên và chị gặp phải zombie công kích, bước nhanh đi qua, thì phát hiện thứ nằm liệt trên đất, là xác Hạ Phàm Thiến đang phân huỷ.
"Cô ta......" Tuyết Tiêu sửng sốt.
Mai Nhất Xuyên quay đầu lại nhìn, Thịnh Viện ngồi xổm bên cạnh cậu, hai tay ôm đầu, điên điên khùng khùng thấp giọng nỉ non câm miệng.
"Hoá thành Dị Khôi." Mai Nhất Xuyên lời ít ý nhiều, giải thích một lượt chuyện đã xảy qua.
Tuyết Tiêu đi tới bên cạnh Thịnh Viện nghe ngóng, nhíu mày ngồi xổm xuống nhìn chị, rồi duỗi tay quơ quơ trước mắt chị, hỏi: "Chị ơi?"
Thịnh Viện dường như không nhận thức được, lầm bầm lầu bầu như cũ.
"Dựa theo cậu nói, không có zombie lại đây, cũng không thấy cô ta có miệng vết thương bị cắn, vậy sao đột nhiên biến thành Dị Khôi?" Tuyết Tiêu quay đầu nhìn Hạ Phàm Thiến đã chết.
Mai Nhất Xuyên bị chuyện trước mắt khiến cho rất nhọc lòng, nhìn qua có hơi mỏi mệt, giơ tay bứt bứt mũi, tay hơi hơi phát run.
Ánh mắt cậu phức tạp nhìn về phía Hạ Phàm Thiến, cuối cùng không đành lòng dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Động chạm tới cô ta chỉ có mình chị của cậu, mà sau khi cô ta biến thành Dị Khôi, chị của cậu cũng biến thành như bây giờ."
Tuyết Tiêu duỗi tay vỗ nhẹ vai Thịnh Viện an ủi, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt của chị, "Nếu, mình nói là nếu, Triệu Sinh chính là vua zombie —— biến người khác thành Dị Khôi, có phải hợp lý ngay không?"
Mai Nhất Xuyên nghe xong thì sắc mặt hơi khựng.
"Không phải nếu, vua zombie đích xác có năng lực như vậy, nhưng, nói Triệu Sinh là vua zombie, vậy chị của cậu......" Mai Nhất Xuyên chỉ chỉ Thịnh Viện, "Là vợ của vua zombie?"
Tuyết Tiêu: "......"
"Vua zombie là anh rể của cậu?"
Tuyết Tiêu đỡ trán.
Mai Nhất Xuyên nhéo mũi, đã chua xót lại còn nhọc lòng: "A, vai ác quá chất."
Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Mình cảm thấy bây giờ cậu cần bình tĩnh."
"Mình rất bình tĩnh." Mai Nhất Xuyên ngồi xuống ngay tại chỗ, trầm mặc một lát rồi nói, "Vua Zombie là boss cuối của thế giới này, tổng cộng có năm người, chỉ có tiêu diệt năm vị vua zombie, mới có thể hoàn toàn hủy diệt zombie, để nhân loại trở về cuộc sống lúc trước."
"Dựa theo giả thiết, trước khi nam nữ chính gặp mặt, mỗi người giết một vua zombie." Mai Nhất Xuyên nói cho cô nghe tình báo kịch bản mà mình đã biết, "Còn lại ba người thì phải đồng tâm hiệp lực hợp tác với nhau để giết chết, cứu vớt thế giới."
"Chi tiết thì sao?"
"Không có."
Tuyết Tiêu: "......"
Hai người yên lặng không nói gì đối diện vài giây, Mai Nhất Xuyên gãi gãi đầu, nói: "Mình chọn cấp độ khó, hệ thống chỉ cho hướng đi chủ yếu đại khái của cốt truyện, không có chi tiết."
"Mình có thể hiểu được, rốt cuộc chỉ làm vậy thì tiền thưởng kiếm được mới nhiều." Tuyết Tiêu gật đầu.
Mai Nhất Xuyên cũng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn vì đã hiểu.
Hai người lại chìm vào trầm mặc.
Chỉ có Thịnh Viện còn đang lầu bầu.
Tuyết Tiêu giương mắt đánh giá Mai Nhất Xuyên ngồi đối diện, hệ thống điện tê liệt, quanh người không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng cao cao tại thượng sáng vằng vặc.
Cô nhìn nét mặt Mai Nhất Xuyên ngơ ngơ, còn cả hốc mắt ửng đỏ, do dự, vẫn mở miệng hỏi: "Cậu ổn không?"
Mai Nhất Xuyên cúi đầu nhìn tay của mình, nhẹ giọng nói: "Không ổn lắm, cảm giác trong lòng vắng vẻ."
Tuyết Tiêu nói: "Kết cục của cậu là HE cơ mà, có thể sống đến cuối cùng, thời gian còn dài, dọc theo đường đi có rất nhiều lựa chọn."
"Lời nói thì nói như vậy, nhưng cậu có biết mình đã trải qua quá nhiều thế giới giống vậy, trừ bỏ cốt truyện cần, chưa từng có người nào trong cốt truyện thích mình." Mai Nhất Xuyên nhíu mày, giọng vẫn rất nhẹ, "Loại cảm giác này, rất kỳ quái."
Tuyết Tiêu bị cậu nói mà trái tim run rẩy, gần như là trong nháy mắt liền nghĩ tới Lạc Thanh Phong.
"Trừ bỏ vai nữ phụ pháo hôi ác độc, chỉ có tiền thưởng của nhân vật anh em tốt của nam chính như bọn mình là cao nhất. Nữ phụ pháo hôi bởi vì phải chịu khổ nhiều nhất nên nhu cầu nhiều, mà bọn mình, còn lại hết thảy vì vai chính phục vụ chuyên nghiệp chỉ để làm nền."
Mai Nhất Xuyên không hề đè nén những lời muốn nói trong lòng, cứ như vậy ở trong tình thế hỗn loạn, mặc kệ cho mình tâm sự: "Làm nhiệm vụ nhiều rồi, lâu lâu sẽ cảm thấy không thú vị, cả đời đều làm nền cho người khác, tựa như không có gì thuộc về mình."
Nhưng bọn cậu lại không thể đổi nghề, ngay từ đầu bị phân cho làm nam phụ, thì vĩnh viễn là nhân vật này.
"Ở một thế giới mà tất cả mọi người đều có người thích, bỗng nhiên có người thích cậu, thật sự khó có thể tưởng tượng được."
Tuyết Tiêu hơi hơi mím môi, không nói chuyện.
"Chỉ một chút thích như vậy cũng vô cùng trân quý, có được rồi lại mất đi, mình thật sự không thể nói mình vẫn ổn, miễn cưỡng cũng khó có thể làm được." Mai Nhất Xuyên duỗi tay cào cào tóc, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, "Thôi, cuộc sống còn phải tiếp tục, mình cứ chậm rãi là được."
Tuyết Tiêu kéo kéo khóe miệng, nói: "Cậu có thể nghĩ thông là được rồi."
Mai Nhất Xuyên vuốt mặt nói: "Nếu cậu còn phiền não đi vào cốt truyện thế nào, hiện giờ có một con đường lồ lộ trước mắt cậu đó."
Tuyết Tiêu buồn bực: "Đường nào?"
"Phản bội tình yêu của cậu ấy." Mai Nhất Xuyên nhìn cô, giọng điệu sâu kín, "Mình bảo đảm, cậu ấy tuyệt đối không tha thứ cho cậu, hơn nữa nhất định sẽ tự tay giết cậu."
Tuyết Tiêu: "......"
Ngày tháng kế tiếp vẫn nên đối tốt với Mai Nhất Xuyên một chút, bằng không nam chính còn chưa hắc hóa, cậu ấy vậy mà lại giành trước.
Tuyết Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Chu kỳ nhiệm vụ trước kia của mình rất ngắn, dài nhất cùng lắm chỉ ba tháng."
"Nhưng lần này mình đã ở được bốn năm, còn phải tiếp tục trải qua bốn năm nữa."
"Cậu có biết vì sao không?"
Ánh mắt Mai Nhất Xuyên đau kịch liệt, nói: "Mình hiểu mà, không có tiền gia tốc."
Tuyết Tiêu thở dài nói: "Cho nên mới nói, đừng quá thương tâm, nỗ lực kiếm tiền đi."
Mai Nhất Xuyên nhìn nhìn tài khoản trống của mình, vô hình cảm thấy càng thêm khổ sở, muốn khóc tới nơi.
______________
"Gì chứ phú bà độc thân nhiều lắm!! Vung tình an ủi, phát yêu thương cho anh yêu Nhất Xuyên nàoooooo! Cưng chết anh!!!! "