Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Tuy rằng không ai nhắc đến, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng bọn họ sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Vua zombie đang dần cắn nuốt cơ thể và ý thức của Lạc Thanh Phong, có ý định giết hắn.
Nó đã thành công một nửa, biến thời gian hôn mê của Lạc Thanh Phong dài hơn, mỗi ngày Lạc Thanh Phong nỗ lực chống cự lại, nhưng bởi vậy có vẻ càng lúc càng suy yếu.
Tuyết Tiêu trước sau vẫn không liên hệ được với hệ thống, không thể thu được tin tức nào từ phía hệ thống, chỉ có thể tự mình ra tay.
Cô thử xâm nhập vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong, nhưng bị một lực lượng cản ở bên ngoài, không lấn vào được. Tuyết Tiêu suy nghĩ không ít biện pháp, cũng vẫn chưa thể đột phá, cho nên có hơi ủ rũ.
Hạ sang.
Thảm cỏ khắp núi rừng ríu rít, tiếng gió ban đêm ào ào.
Trên vùng núi cao vời, đêm nào cũng có thể thấy dải ngân hà sáng lạn.
Ánh trăng theo ngoài cửa sổ lẻn vào, phủ lên tấm lưng trần trụi cong nhẹ của người đàn ông, dưới đường sống lưng rõ ràng có vài vết sẹo dữ tợn.
Tuyết Tiêu gác cằm trên đầu vai của Lạc Thanh Phong, tầm mắt dừng lại chỗ mấy vết sẹo, sâu kín hỏi: "Anh không sợ túng dục quá độ khiến cơ thể càng lúc càng kém hả?"
"Một ngày anh chỉ tỉnh được một lúc." Lạc Thanh Phong nghiêng đầu, ngửi ngửi mùi thơm trên người cô, thấp giọng hỏi lại, "Không muốn?"
"Em sợ anh bỏ em lại một mình." Tuyết Tiêu trầm mặc hai giây xong lắc lắc đầu, vẫn nói ra chuyện mình sợ hãi giấu dưới đáy lòng mấy ngày gần đây, "Em thật vất vả mới tìm được anh, đòi anh làm lành với em, có thể không chút băn khoăn ở bên anh, nhưng lúc này em...... Không tìm ra biện pháp giúp anh."
Cô cau mày, có chút bực.
Lạc Thanh Phong ngơ ngẩn nhìn cô.
Từ trước đến nay luôn là Lạc Thanh Phòng bị Tuyết Tiêu bỏ rơi, thế nhưng lúc này được nghe cô nói ra những lời thế này.
Trái tim bị nạn được lấp đầy bằng thứ tình cảm khôn xiết, hắn ôm người ngã nằm xuống, ánh trăng trải rộng trên mái tóc đen dài xoã tung.
"Đừng sợ." Lạc Thanh Phong cúi đầu, gần như thành kính áp mặt cô, "Anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn sẽ không."
Một đêm này Tuyết Tiêu không thể nói với hắn chuyện gì khác, sức lực cô có dành hết cho việc thừa nhận Lạc Thanh Phong đoạt lấy và điên cuồng chiếm hữu, như là muốn nghiền nát xương cốt của cô nuốt vào trong bụng, hoàn hoàn toàn toàn hợp nhất thân thể, không bao giờ có thể chia lìa.
Mùa hạ nên cỏ cây sinh sôi tốt, sơn cốc dưới chân núi tuyết không quá nóng nực, suối nước trong vắt tràn trề, mặt cỏ kề bờ sông trổ ra từng cụm hoa trắng nho nhỏ không biết tên.
Tuyết Tiêu có một khoảng thời gian rảnh, là vì Lạc Thanh Phong không thức vào ban ngày.
Cô mở cửa sổ, để cho ánh mặt trời tinh tươm rọi vào, bỗng thấy một con hồ ly trắng muốt đang uống nước bên bờ sông, lập tức lấy điện thoại ra chụp lại.
Buổi tối, cô kể cho Lạc Thanh Phong nghe: "Hôm nay em thấy một con hồ ly, lông xù xù, cực kỳ xinh đẹp, khó trách hồ ly tinh toàn là đại mỹ nhân."
"Hôm nay em còn thấy hươu cao cổ, là cái con mà hôm chúng ta vừa đến nơi này nhìn thấy á."
"Cái cây bên kia sông kết quả rồi, xanh hồng đan xen, không biết gọi là quả gì nữa."
"Động vật xung quanh càng ngày càng nhiều, chắc chắn là do anh nấu đồ ăn thơm quá nên dẫn chúng nó đến đây đó."
"Anh xem này! Lão hổ già vờn cả sóc nhỏ, nhưng mà lão hổ có ăn thịt sóc không? Em thấy nó cứ đuổi theo con sóc mãi, có phải là do đói bụng quá rồi không?"
"Ôi trời, dưới sông thế nhưng có cá! Có cá đó, anh tin nổi không! Chúng ta tới nơi đây gần hai tháng rồi, lần đầu tiên thấy có cá! Đêm nay anh Thanh Phong ăn cá không?"
Lạc Thanh Phong đã không còn thức vào ban ngày nữa.
Tuyết Tiêu chụp lại hết những gì ban ngày nhìn thấy nghe thấy, đợi đến khi hắn tỉnh lại vào buổi tối thì kể lại cho hắn nghe.
Nhưng hắn hôn mê càng ngày càng lâu.
Từ khi có thể tỉnh lại vào lúc đêm vừa buông xuống, đến khi mãi tới đêm khuya mới tỉnh. Thời gian tỉnh dần dần rút ngắn lại, từ mười tiếng, xuống còn tám tiếng, năm tiếng ——
Tuyết Tiêu nhìn Lạc Thanh Phong ngủ, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
Tối nay hắn chỉ tỉnh ba tiếng.
Bên ngoài trời đã sắp sáng.
Lạc Thanh Phong nắm tay cô không thả, Tuyết Tiêu tốn chút hơi sức mới rút tay ra được, trước khi rời giường hôn lên trán hắn, theo thường lệ cầm điện thoại gọi điện cho hệ thống.
Không bắt máy.
Tuyết Tiêu thử xâm nhập vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong lần nữa, vẫn không vào được.
Cô mặc xong quần áo, dựa vào bên cửa sổ nhìn ánh mặt trời lộ dần nơi chân trời, trong mắt bỗng có vài phần mờ mịt. Nên làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ thật sự phải tìm Tô Nga tới?
Nhưng Tô Nga bây giờ chỉ ước gì một đao chém chết Lạc Thanh Phong để giải quyết cho xong việc.
Nàng ta giết zombie thì không do dự một chút nào.
Tuy rằng nắm giữ hệ dị năng tinh thần mạnh nhất, nhưng lại không thể công phá tiềm thức của Lạc Thanh Phong tìm được vua zombie, là vì cô không đủ mạnh, hay là bởi vì cô không phải là nữ chính?
Tuyết Tiêu cau chặt mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng thấy hơi đói bụng, đi vào phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn Lạc Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn.
Ánh nắng sáng ngời, gió mát mùa hạ thổi qua, hoa cỏ bên bờ sông đong đưa.
Tuyết Tiêu ngơ ngẩn nhìn.
Rất muốn được cùng Lạc Thanh Phong đi dạo vào một ngày rạng rỡ ánh nắng như này.
Buổi tối hôm nay, Lạc Thanh Phong không tỉnh.
Tuyết Tiêu canh giữ ở mép giường không đi đâu hết.
Trời đã sáng, hắn vẫn đang ngủ như trước.
Mãi cho đến buổi chiều lúc 3, 4 giờ, Lạc Thanh Phong mới chậm rãi mở mắt, thấy Tuyết Tiêu canh giữ ở bên cạnh, trong mắt hắn lập loè ánh sáng xanh lục sâu kín, ảnh ngược của người con gái hiện vẻ mặt hoảng hốt.
Tuyết Tiêu duỗi tay sờ sờ mặt hắn, bị Lạc Thanh Phong bắt lấy tay, nhiệt độ truyền tới đầu ngón tay, cô lúc này mới cười nói: "Rốt cuộc anh cũng chịu tỉnh."
Cô không ngủ một đêm, trong mắt hiện lên tơ máu, nhìn qua có vẻ hơi mệt, nhưng lúc cười với Lạc Thanh Phong vẫn rất ngọt ngào.
Lạc Thanh Phong khẽ nhúc nhích yết hầu, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, nặng nề ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Rất xin lỗi."
Tuyết Tiêu ở trong lòng ngực hắn nhắm hai mắt lại, "Lần này thật sự lâu hơn một chút rồi."
Tay cô nắm chặt áo Lạc Thanh Phong, thấp giọng nói: "Nhưng mà không sao hết, em có thể chờ được."
"Sẽ không có lần sau." Lạc Thanh Phong vùi đầu vào cổ cô dụi nhẹ, "Hôn mê là bởi vì nó đang cướp lấy ý thức của anh, cần phải tiêu phí rất nhiều lực tinh thần để ngăn cản, cho nên khó có thể tỉnh lại."
"Lần này nó muốn công chiếm mạnh, cho nên lấy nhiều thời gian hơn."
Tuyết Tiêu có hơi tủi thân nói: "Em không vào được tiềm thức của anh."
Lạc Thanh Phong cười nhẹ: "Vào không được cũng tốt, quá nguy hiểm, anh sẽ đau lòng."
Tuyết Tiêu ngồi dậy nhìn hắn, "Còn cười được?"
Lạc Thanh Phong thấy khoé mắt cô ửng đỏ, thu hồi ý cười, dịu dàng hôn hôn cô, Tuyết Tiêu bị ghì lấy cổ ngã trở lại trên giường.
Cả hai thân mật một hồi, Tuyết Tiêu nhìn ánh mặt trời lọt qua cửa sổ rọi vào, nói: "Thời tiết hôm nay đẹp lắm, ra ngoài đi dạo một lát không?"
Lạc Thanh Phong híp híp mắt, hắn đã thật lâu chưa thấy ánh mặt trời.
Đứng lên tắm rửa một lượt, mặc đồ xong rồi lập tức cùng Tuyết Tiêu ra cửa.
Tàn nắng chuyển qua màu cam êm dịu, hai người dọc theo con sông đi lại chỗ sơn cốc bên dưới. Tuy rằng mùa xuân đã đi qua, sau khi vào hạ, hoa hoa cỏ cỏ xung quanh vẫn không thưa thớt.
Tuyết Tiêu cảm thấy trong phòng không có cái gì trang trí, trông hơi buồn chán, ngày thường canh chừng Lạc Thanh Phong nên cũng không dám đi xa, lần này hai người đi ra ngoài, hái được không ít hoa rồi bắt Lạc Thanh Phong ôm.
Tuyết Tiêu trông thấy một cái cây xinh đẹp mọc kín hoa, lập tức nghĩ cách leo lên, muốn hái cho bằng được một bông đẹp nhất.
Lạc Thanh Phong đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cô duỗi dài tay theo chạc cây, "Ui, không với tới, em leo lên cao một chút nữa mới được."
"Em xuống dưới đi, leo cao nữa là ngã đó." Lạc Thanh Phong nói, "Anh hái cho."
Tuyết Tiêu vậy mà nghe lời xuống dưới, trong lúc chờ Lạc Thanh Phong leo cây hái hoa, cô đã chạy tới dưới một cái cây khác, ngửa đầu nhìn vòm cây mọc đầy hoa: "Em cảm thấy bông này đẹp hơn."
Cô gái có mới nới cũ.
Lạc Thanh Phong chiều cô, nghe lời đi qua hỗ trợ hái một bông mới.
Tuyết Tiêu vui vẻ sai sử hắn làm việc, hai người không ai dùng dị năng.
Đang chơi trong vui vẻ, điện thoại bỗng vang lên.
Tiếng chuông điện thoạt đột nhiên ập đến, khiến hai người đều sửng sốt.
Tuyết Tiêu cầm lên nhìn, là hệ thống gọi tới.
Lạc Thanh Phong nhướng mày nhìn cô, Tuyết Tiêu nói: "Em em em đi tiếp điện thoại! Đợi lát nữa quay lại! Anh cứ ở đây đừng đi đâu nha!"
"Chỗ này mà vẫn nhận được điện thoại?" Lạc Thanh Phong không nhanh không chậm hỏi.
Tuyết Tiêu cười với hắn một cái, cầm điện thoại đi ra xa.
Đổi lại là trước kia, Lạc Thanh Phong chắc chắn đã tức giận muốn chết, trong đầu đã miên man suy nghĩ chất vấn rằng người con gái này có phải không yêu mình không, có phải lại muốn lừa mình, nghĩ cách bỏ mình lại rồi cao chạy xa bay lần nữa không.
Tuyết Tiêu kích động nhận điện thoại, lập tức nghe hệ thống nói: "Hai phút, chuyện gì?"
"Bà có biết kết cuộc của cốt truyện không? Thanh Phong bị vua zombie ký sinh, nên làm thế nào để cứu anh ấy?" Tuyết Tiêu hỏi.
Bên kia trầm mặc hai giây, nói: "Mới vừa nhìn lướt qua cốt truyện, nữ chính dựa vào dị năng hệ thủy áp chế lực lượng của vua zombie, sau đó dùng dị năng hệ tinh thần cưỡng chế chia cắt rồi mới dùng hệ thủy giết chết."
Tuyết Tiêu: "......"
"Phải là dị năng hệ thủy mới được hả?"
Hệ thống nói: "Cần phải là dị năng hệ thủy của Tô Nga."
"...... Bây giờ Tô Nga chỉ muốn giết anh ấy."
"Đây là biện pháp trong cốt truyện, nhưng vẫn còn một biện pháp khác, hiện tại cậu ta và vua zombie là mối quan hệ đồng sinh cộng tử, tổn thương cậu ta chính là tổn thương vua zombie." Hệ thống nói, "Thời điểm cậu ta cận kề cái chết, cũng là thời điểm lực lượng của vua zombie yếu nhất, bà dùng dị năng hệ tinh thần nhân cơ hội đó mà chia cắt."
Tuyết Tiêu u uất đáp: "Ngay cả tiềm thức của anh ấy tui còn không thể nào vào được, hơn nữa tui cũng đã nghĩ tới biện pháp này của bà, nhưng nếu như vậy...... Anh ấy sẽ không thể sống."
"Luôn có một cơ hội, còn nhớ thuốc vạn năng của bà chứ?" Hệ thống nói, "Đã hết giờ, bà cố lên, chuyện trả tiền tui tạm thời không nóng nảy."
Tuyết Tiêu: "......"
Đúng vậy.
Thuốc vạn năng.
Chỉ cần còn một hơi thở, thì vẫn có thể cứu được!
Nhưng mà cô đã không hết thuốc rồi, mấy ngày nay bởi vì canh Lạc Thanh Phong nên cũng không đi ra ngoài săn rương tích vật phẩm.
Tuyết Tiêu cất điện thoại đi, xoay người nhìn Lạc Thanh Phong đứng ôm hoa dưới tàng cây, hắn đang nhặt thêm một bông hoa khác bị rơi trên mặt đất, tựa như có linh cảm, bỗng nghiêng đầu qua nhìn Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu chạy chậm qua ôm hắn, nhón chân hôn lên cằm hắn, mang theo chút lấy lòng cười.
Lạc Thanh Phong hừ nhẹ, rũ mắt nhìn cô không nói chuyện.
Tuyết Tiêu tỏ thái độ vồn vã giải thích: "Là, là người ngoài hành tinh! Cho nên mới có thể gọi điện cho em!"
Lạc Thanh Phong thiếu chút nữa không cười được ra tiếng.
Hắn à một tiếng, lặp lại: "Người ngoài hành tinh ——"
"Nó chỉ cho em biện pháp chia cắt vua zombie." Tuyết Tiêu cắn môi, có vẻ hơi khó xử, "Trước có cũng đã giúp em tìm được anh ở trong ảo cảnh nên em, em......"
"Ừm?" Lạc Thanh Phong kéo dài âm cuối, nghe có vẻ nguy hiểm.
Tuyết Tiêu tội nghiệp nói: "Em thiếu nó 8 tỷ."
Lạc Thanh Phong: "......"
"8 tỷ? Người ngoài hành tinh?" Lạc Thanh Phong không nhẹ không nặng hỏi, "Khi nào hết hạn trả?"
"Đến tận khi em chết cơ." Tuyết Tiêu thở dài, "Sau này em phải nỗ lực kiếm tiền mới được, bằng không... Không cẩn thận em sẽ bị người ngoài hành tinh bắt đi mất."
Lạc Thanh Phong tức giận liếc cô một cái, không nghe cô nói hươu nói vượn, cũng không truy hỏi nhiều, "Trở về thôi, không đủ thì ngày mai anh đi với em nữa."
Tuyết Tiêu ôm đống hoa còn dư lại, đi theo hắn trở về.
Trên đường đi thuật lại biện pháp hệ thống chỉ cho, Lạc Thanh Phong nghe xong nói: "Không khác suy nghĩ của anh lắm, trên lý luận là vậy."
Tuyết Tiêu buồn rầu nói: "Nhưng em không thể tiến vào tiềm thức của anh, cũng không thể dùng lực tinh thần lôi nó ra...... Là do em quá vô dụng hay sao?"
"Nói bừa cái gì vậy, nếu không phải vì em thì anh đã sớm không chịu đựng nổi đầu hàng nó rồi." Lạc Thanh Phong nói, "Em không vào được, khả năng là bởi vì luôn tiến hành vào những lúc anh đang hôn mê."
Tuyết Tiêu: "......"
Lạc Thanh Phong nói: "Nếu trạng thái tỉnh táo, chắc là có thể, anh không phòng bị em, nên sẽ không bố trí phòng vệ."
Tuyết Tiêu cắn răng: "Sớm biết vậy thì đã làm như thế!"
Lạc Thanh Phong cười: "Trước đó không nghe em nói."
Tuyết Tiêu nghe xong càng tức: "Lúc anh tỉnh chỉ biết cùng em làm...... Làm......" Nói đến một nửa lại im bặt, không có mặt mũi nói ra, dưới cái nhìn chăm chú bỡn cợt của Lạc Thanh Phong, sửa miệng lại, "Chúng ta trở về thử xem."
Lạc Thanh Phong nói: "Quá nguy hiểm."
"Anh biết với em mà nói chuyện chân chính nguy hiểm là chuyện gì không?" Tuyết Tiêu nhẹ giọng nói, "Là khi mất đi anh."
———————————
Tác giả có lời muốn kể:
Tuyết Tiêu nghe xong càng tức: "Lúc anh chỉ biết cùng em làm...... Làm......" Nói đến một nửa lại im bặt, không có mặt mũi nói ra, dưới cái nhìn chăm chú bỡn cợt của Lạc Thanh Phong, sửa miệng lại, "Làm chuyện Tấn Giang không cho phép phát sinh!"
Tui: "Mình bà tác giả ác vẫn chưa đủ, còn gặp Tấn Giang ko cho tui hưởng ké những lúc anh chị "thịt nhau" uhuhu"
Vua zombie đang dần cắn nuốt cơ thể và ý thức của Lạc Thanh Phong, có ý định giết hắn.
Nó đã thành công một nửa, biến thời gian hôn mê của Lạc Thanh Phong dài hơn, mỗi ngày Lạc Thanh Phong nỗ lực chống cự lại, nhưng bởi vậy có vẻ càng lúc càng suy yếu.
Tuyết Tiêu trước sau vẫn không liên hệ được với hệ thống, không thể thu được tin tức nào từ phía hệ thống, chỉ có thể tự mình ra tay.
Cô thử xâm nhập vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong, nhưng bị một lực lượng cản ở bên ngoài, không lấn vào được. Tuyết Tiêu suy nghĩ không ít biện pháp, cũng vẫn chưa thể đột phá, cho nên có hơi ủ rũ.
Hạ sang.
Thảm cỏ khắp núi rừng ríu rít, tiếng gió ban đêm ào ào.
Trên vùng núi cao vời, đêm nào cũng có thể thấy dải ngân hà sáng lạn.
Ánh trăng theo ngoài cửa sổ lẻn vào, phủ lên tấm lưng trần trụi cong nhẹ của người đàn ông, dưới đường sống lưng rõ ràng có vài vết sẹo dữ tợn.
Tuyết Tiêu gác cằm trên đầu vai của Lạc Thanh Phong, tầm mắt dừng lại chỗ mấy vết sẹo, sâu kín hỏi: "Anh không sợ túng dục quá độ khiến cơ thể càng lúc càng kém hả?"
"Một ngày anh chỉ tỉnh được một lúc." Lạc Thanh Phong nghiêng đầu, ngửi ngửi mùi thơm trên người cô, thấp giọng hỏi lại, "Không muốn?"
"Em sợ anh bỏ em lại một mình." Tuyết Tiêu trầm mặc hai giây xong lắc lắc đầu, vẫn nói ra chuyện mình sợ hãi giấu dưới đáy lòng mấy ngày gần đây, "Em thật vất vả mới tìm được anh, đòi anh làm lành với em, có thể không chút băn khoăn ở bên anh, nhưng lúc này em...... Không tìm ra biện pháp giúp anh."
Cô cau mày, có chút bực.
Lạc Thanh Phong ngơ ngẩn nhìn cô.
Từ trước đến nay luôn là Lạc Thanh Phòng bị Tuyết Tiêu bỏ rơi, thế nhưng lúc này được nghe cô nói ra những lời thế này.
Trái tim bị nạn được lấp đầy bằng thứ tình cảm khôn xiết, hắn ôm người ngã nằm xuống, ánh trăng trải rộng trên mái tóc đen dài xoã tung.
"Đừng sợ." Lạc Thanh Phong cúi đầu, gần như thành kính áp mặt cô, "Anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn sẽ không."
Một đêm này Tuyết Tiêu không thể nói với hắn chuyện gì khác, sức lực cô có dành hết cho việc thừa nhận Lạc Thanh Phong đoạt lấy và điên cuồng chiếm hữu, như là muốn nghiền nát xương cốt của cô nuốt vào trong bụng, hoàn hoàn toàn toàn hợp nhất thân thể, không bao giờ có thể chia lìa.
Mùa hạ nên cỏ cây sinh sôi tốt, sơn cốc dưới chân núi tuyết không quá nóng nực, suối nước trong vắt tràn trề, mặt cỏ kề bờ sông trổ ra từng cụm hoa trắng nho nhỏ không biết tên.
Tuyết Tiêu có một khoảng thời gian rảnh, là vì Lạc Thanh Phong không thức vào ban ngày.
Cô mở cửa sổ, để cho ánh mặt trời tinh tươm rọi vào, bỗng thấy một con hồ ly trắng muốt đang uống nước bên bờ sông, lập tức lấy điện thoại ra chụp lại.
Buổi tối, cô kể cho Lạc Thanh Phong nghe: "Hôm nay em thấy một con hồ ly, lông xù xù, cực kỳ xinh đẹp, khó trách hồ ly tinh toàn là đại mỹ nhân."
"Hôm nay em còn thấy hươu cao cổ, là cái con mà hôm chúng ta vừa đến nơi này nhìn thấy á."
"Cái cây bên kia sông kết quả rồi, xanh hồng đan xen, không biết gọi là quả gì nữa."
"Động vật xung quanh càng ngày càng nhiều, chắc chắn là do anh nấu đồ ăn thơm quá nên dẫn chúng nó đến đây đó."
"Anh xem này! Lão hổ già vờn cả sóc nhỏ, nhưng mà lão hổ có ăn thịt sóc không? Em thấy nó cứ đuổi theo con sóc mãi, có phải là do đói bụng quá rồi không?"
"Ôi trời, dưới sông thế nhưng có cá! Có cá đó, anh tin nổi không! Chúng ta tới nơi đây gần hai tháng rồi, lần đầu tiên thấy có cá! Đêm nay anh Thanh Phong ăn cá không?"
Lạc Thanh Phong đã không còn thức vào ban ngày nữa.
Tuyết Tiêu chụp lại hết những gì ban ngày nhìn thấy nghe thấy, đợi đến khi hắn tỉnh lại vào buổi tối thì kể lại cho hắn nghe.
Nhưng hắn hôn mê càng ngày càng lâu.
Từ khi có thể tỉnh lại vào lúc đêm vừa buông xuống, đến khi mãi tới đêm khuya mới tỉnh. Thời gian tỉnh dần dần rút ngắn lại, từ mười tiếng, xuống còn tám tiếng, năm tiếng ——
Tuyết Tiêu nhìn Lạc Thanh Phong ngủ, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
Tối nay hắn chỉ tỉnh ba tiếng.
Bên ngoài trời đã sắp sáng.
Lạc Thanh Phong nắm tay cô không thả, Tuyết Tiêu tốn chút hơi sức mới rút tay ra được, trước khi rời giường hôn lên trán hắn, theo thường lệ cầm điện thoại gọi điện cho hệ thống.
Không bắt máy.
Tuyết Tiêu thử xâm nhập vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong lần nữa, vẫn không vào được.
Cô mặc xong quần áo, dựa vào bên cửa sổ nhìn ánh mặt trời lộ dần nơi chân trời, trong mắt bỗng có vài phần mờ mịt. Nên làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ thật sự phải tìm Tô Nga tới?
Nhưng Tô Nga bây giờ chỉ ước gì một đao chém chết Lạc Thanh Phong để giải quyết cho xong việc.
Nàng ta giết zombie thì không do dự một chút nào.
Tuy rằng nắm giữ hệ dị năng tinh thần mạnh nhất, nhưng lại không thể công phá tiềm thức của Lạc Thanh Phong tìm được vua zombie, là vì cô không đủ mạnh, hay là bởi vì cô không phải là nữ chính?
Tuyết Tiêu cau chặt mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng thấy hơi đói bụng, đi vào phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn Lạc Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn.
Ánh nắng sáng ngời, gió mát mùa hạ thổi qua, hoa cỏ bên bờ sông đong đưa.
Tuyết Tiêu ngơ ngẩn nhìn.
Rất muốn được cùng Lạc Thanh Phong đi dạo vào một ngày rạng rỡ ánh nắng như này.
Buổi tối hôm nay, Lạc Thanh Phong không tỉnh.
Tuyết Tiêu canh giữ ở mép giường không đi đâu hết.
Trời đã sáng, hắn vẫn đang ngủ như trước.
Mãi cho đến buổi chiều lúc 3, 4 giờ, Lạc Thanh Phong mới chậm rãi mở mắt, thấy Tuyết Tiêu canh giữ ở bên cạnh, trong mắt hắn lập loè ánh sáng xanh lục sâu kín, ảnh ngược của người con gái hiện vẻ mặt hoảng hốt.
Tuyết Tiêu duỗi tay sờ sờ mặt hắn, bị Lạc Thanh Phong bắt lấy tay, nhiệt độ truyền tới đầu ngón tay, cô lúc này mới cười nói: "Rốt cuộc anh cũng chịu tỉnh."
Cô không ngủ một đêm, trong mắt hiện lên tơ máu, nhìn qua có vẻ hơi mệt, nhưng lúc cười với Lạc Thanh Phong vẫn rất ngọt ngào.
Lạc Thanh Phong khẽ nhúc nhích yết hầu, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, nặng nề ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Rất xin lỗi."
Tuyết Tiêu ở trong lòng ngực hắn nhắm hai mắt lại, "Lần này thật sự lâu hơn một chút rồi."
Tay cô nắm chặt áo Lạc Thanh Phong, thấp giọng nói: "Nhưng mà không sao hết, em có thể chờ được."
"Sẽ không có lần sau." Lạc Thanh Phong vùi đầu vào cổ cô dụi nhẹ, "Hôn mê là bởi vì nó đang cướp lấy ý thức của anh, cần phải tiêu phí rất nhiều lực tinh thần để ngăn cản, cho nên khó có thể tỉnh lại."
"Lần này nó muốn công chiếm mạnh, cho nên lấy nhiều thời gian hơn."
Tuyết Tiêu có hơi tủi thân nói: "Em không vào được tiềm thức của anh."
Lạc Thanh Phong cười nhẹ: "Vào không được cũng tốt, quá nguy hiểm, anh sẽ đau lòng."
Tuyết Tiêu ngồi dậy nhìn hắn, "Còn cười được?"
Lạc Thanh Phong thấy khoé mắt cô ửng đỏ, thu hồi ý cười, dịu dàng hôn hôn cô, Tuyết Tiêu bị ghì lấy cổ ngã trở lại trên giường.
Cả hai thân mật một hồi, Tuyết Tiêu nhìn ánh mặt trời lọt qua cửa sổ rọi vào, nói: "Thời tiết hôm nay đẹp lắm, ra ngoài đi dạo một lát không?"
Lạc Thanh Phong híp híp mắt, hắn đã thật lâu chưa thấy ánh mặt trời.
Đứng lên tắm rửa một lượt, mặc đồ xong rồi lập tức cùng Tuyết Tiêu ra cửa.
Tàn nắng chuyển qua màu cam êm dịu, hai người dọc theo con sông đi lại chỗ sơn cốc bên dưới. Tuy rằng mùa xuân đã đi qua, sau khi vào hạ, hoa hoa cỏ cỏ xung quanh vẫn không thưa thớt.
Tuyết Tiêu cảm thấy trong phòng không có cái gì trang trí, trông hơi buồn chán, ngày thường canh chừng Lạc Thanh Phong nên cũng không dám đi xa, lần này hai người đi ra ngoài, hái được không ít hoa rồi bắt Lạc Thanh Phong ôm.
Tuyết Tiêu trông thấy một cái cây xinh đẹp mọc kín hoa, lập tức nghĩ cách leo lên, muốn hái cho bằng được một bông đẹp nhất.
Lạc Thanh Phong đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cô duỗi dài tay theo chạc cây, "Ui, không với tới, em leo lên cao một chút nữa mới được."
"Em xuống dưới đi, leo cao nữa là ngã đó." Lạc Thanh Phong nói, "Anh hái cho."
Tuyết Tiêu vậy mà nghe lời xuống dưới, trong lúc chờ Lạc Thanh Phong leo cây hái hoa, cô đã chạy tới dưới một cái cây khác, ngửa đầu nhìn vòm cây mọc đầy hoa: "Em cảm thấy bông này đẹp hơn."
Cô gái có mới nới cũ.
Lạc Thanh Phong chiều cô, nghe lời đi qua hỗ trợ hái một bông mới.
Tuyết Tiêu vui vẻ sai sử hắn làm việc, hai người không ai dùng dị năng.
Đang chơi trong vui vẻ, điện thoại bỗng vang lên.
Tiếng chuông điện thoạt đột nhiên ập đến, khiến hai người đều sửng sốt.
Tuyết Tiêu cầm lên nhìn, là hệ thống gọi tới.
Lạc Thanh Phong nhướng mày nhìn cô, Tuyết Tiêu nói: "Em em em đi tiếp điện thoại! Đợi lát nữa quay lại! Anh cứ ở đây đừng đi đâu nha!"
"Chỗ này mà vẫn nhận được điện thoại?" Lạc Thanh Phong không nhanh không chậm hỏi.
Tuyết Tiêu cười với hắn một cái, cầm điện thoại đi ra xa.
Đổi lại là trước kia, Lạc Thanh Phong chắc chắn đã tức giận muốn chết, trong đầu đã miên man suy nghĩ chất vấn rằng người con gái này có phải không yêu mình không, có phải lại muốn lừa mình, nghĩ cách bỏ mình lại rồi cao chạy xa bay lần nữa không.
Tuyết Tiêu kích động nhận điện thoại, lập tức nghe hệ thống nói: "Hai phút, chuyện gì?"
"Bà có biết kết cuộc của cốt truyện không? Thanh Phong bị vua zombie ký sinh, nên làm thế nào để cứu anh ấy?" Tuyết Tiêu hỏi.
Bên kia trầm mặc hai giây, nói: "Mới vừa nhìn lướt qua cốt truyện, nữ chính dựa vào dị năng hệ thủy áp chế lực lượng của vua zombie, sau đó dùng dị năng hệ tinh thần cưỡng chế chia cắt rồi mới dùng hệ thủy giết chết."
Tuyết Tiêu: "......"
"Phải là dị năng hệ thủy mới được hả?"
Hệ thống nói: "Cần phải là dị năng hệ thủy của Tô Nga."
"...... Bây giờ Tô Nga chỉ muốn giết anh ấy."
"Đây là biện pháp trong cốt truyện, nhưng vẫn còn một biện pháp khác, hiện tại cậu ta và vua zombie là mối quan hệ đồng sinh cộng tử, tổn thương cậu ta chính là tổn thương vua zombie." Hệ thống nói, "Thời điểm cậu ta cận kề cái chết, cũng là thời điểm lực lượng của vua zombie yếu nhất, bà dùng dị năng hệ tinh thần nhân cơ hội đó mà chia cắt."
Tuyết Tiêu u uất đáp: "Ngay cả tiềm thức của anh ấy tui còn không thể nào vào được, hơn nữa tui cũng đã nghĩ tới biện pháp này của bà, nhưng nếu như vậy...... Anh ấy sẽ không thể sống."
"Luôn có một cơ hội, còn nhớ thuốc vạn năng của bà chứ?" Hệ thống nói, "Đã hết giờ, bà cố lên, chuyện trả tiền tui tạm thời không nóng nảy."
Tuyết Tiêu: "......"
Đúng vậy.
Thuốc vạn năng.
Chỉ cần còn một hơi thở, thì vẫn có thể cứu được!
Nhưng mà cô đã không hết thuốc rồi, mấy ngày nay bởi vì canh Lạc Thanh Phong nên cũng không đi ra ngoài săn rương tích vật phẩm.
Tuyết Tiêu cất điện thoại đi, xoay người nhìn Lạc Thanh Phong đứng ôm hoa dưới tàng cây, hắn đang nhặt thêm một bông hoa khác bị rơi trên mặt đất, tựa như có linh cảm, bỗng nghiêng đầu qua nhìn Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu chạy chậm qua ôm hắn, nhón chân hôn lên cằm hắn, mang theo chút lấy lòng cười.
Lạc Thanh Phong hừ nhẹ, rũ mắt nhìn cô không nói chuyện.
Tuyết Tiêu tỏ thái độ vồn vã giải thích: "Là, là người ngoài hành tinh! Cho nên mới có thể gọi điện cho em!"
Lạc Thanh Phong thiếu chút nữa không cười được ra tiếng.
Hắn à một tiếng, lặp lại: "Người ngoài hành tinh ——"
"Nó chỉ cho em biện pháp chia cắt vua zombie." Tuyết Tiêu cắn môi, có vẻ hơi khó xử, "Trước có cũng đã giúp em tìm được anh ở trong ảo cảnh nên em, em......"
"Ừm?" Lạc Thanh Phong kéo dài âm cuối, nghe có vẻ nguy hiểm.
Tuyết Tiêu tội nghiệp nói: "Em thiếu nó 8 tỷ."
Lạc Thanh Phong: "......"
"8 tỷ? Người ngoài hành tinh?" Lạc Thanh Phong không nhẹ không nặng hỏi, "Khi nào hết hạn trả?"
"Đến tận khi em chết cơ." Tuyết Tiêu thở dài, "Sau này em phải nỗ lực kiếm tiền mới được, bằng không... Không cẩn thận em sẽ bị người ngoài hành tinh bắt đi mất."
Lạc Thanh Phong tức giận liếc cô một cái, không nghe cô nói hươu nói vượn, cũng không truy hỏi nhiều, "Trở về thôi, không đủ thì ngày mai anh đi với em nữa."
Tuyết Tiêu ôm đống hoa còn dư lại, đi theo hắn trở về.
Trên đường đi thuật lại biện pháp hệ thống chỉ cho, Lạc Thanh Phong nghe xong nói: "Không khác suy nghĩ của anh lắm, trên lý luận là vậy."
Tuyết Tiêu buồn rầu nói: "Nhưng em không thể tiến vào tiềm thức của anh, cũng không thể dùng lực tinh thần lôi nó ra...... Là do em quá vô dụng hay sao?"
"Nói bừa cái gì vậy, nếu không phải vì em thì anh đã sớm không chịu đựng nổi đầu hàng nó rồi." Lạc Thanh Phong nói, "Em không vào được, khả năng là bởi vì luôn tiến hành vào những lúc anh đang hôn mê."
Tuyết Tiêu: "......"
Lạc Thanh Phong nói: "Nếu trạng thái tỉnh táo, chắc là có thể, anh không phòng bị em, nên sẽ không bố trí phòng vệ."
Tuyết Tiêu cắn răng: "Sớm biết vậy thì đã làm như thế!"
Lạc Thanh Phong cười: "Trước đó không nghe em nói."
Tuyết Tiêu nghe xong càng tức: "Lúc anh tỉnh chỉ biết cùng em làm...... Làm......" Nói đến một nửa lại im bặt, không có mặt mũi nói ra, dưới cái nhìn chăm chú bỡn cợt của Lạc Thanh Phong, sửa miệng lại, "Chúng ta trở về thử xem."
Lạc Thanh Phong nói: "Quá nguy hiểm."
"Anh biết với em mà nói chuyện chân chính nguy hiểm là chuyện gì không?" Tuyết Tiêu nhẹ giọng nói, "Là khi mất đi anh."
———————————
Tác giả có lời muốn kể:
Tuyết Tiêu nghe xong càng tức: "Lúc anh chỉ biết cùng em làm...... Làm......" Nói đến một nửa lại im bặt, không có mặt mũi nói ra, dưới cái nhìn chăm chú bỡn cợt của Lạc Thanh Phong, sửa miệng lại, "Làm chuyện Tấn Giang không cho phép phát sinh!"
Tui: "Mình bà tác giả ác vẫn chưa đủ, còn gặp Tấn Giang ko cho tui hưởng ké những lúc anh chị "thịt nhau" uhuhu"