Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
“Sao em cũng đến đây rồi?”
Giọng nói khàn khàn bỗng vang lên.
Khương Trân thuận thế nhìn sang, phát hiện Thẩm Ương đã tỉnh rồi, “Anh tỉnh rồi.”
Thẩm Ương “Ừ” một tiếng, anh đã lâu lắm rồi không có trải qua mùi vị bị cảm mạo, đến nhanh chóng nhưng mãnh liệt như thế.
“Thẩm lão sư, anh có muốn ngồi dậy hay không, để dễ chịu hơn một chút.”
“Có thể.”
Khương Trân đưa tay quay đầu giường của Thẩm Ương lên, cũng đem gối để sau lưng cho Thẩm Ương, ánh mắt Thẩm Ương rơi trên mu bàn tay cô, kinh ngạc hỏi: “Tay của em từ lúc nào mà bị dây leo cứa cho bị thương rồi?”
“Anh còn nói em, tay của anh không phải cũng bị cứa hay sao?”
Thật ra tối hôm qua tay hai người đều bị dây léo cứa cho bị thương, chỉ là dưới tính huống tối đen như vậy, hai người bọn họ ai cũng không nói nên ai cũng không phát hiện, Thẩm Ương liếc thoáng qua mu bàn tay mà, cười nói: “Đều là bị thương ngoài da, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.”
Khương Trân cúi thấp đầu không nói lời nào, lần trước cô phát sốt liên lụy anh bị cư dân mạng công kích, lần này vì cô lạc đường trong núi liên lụy anh không chỉ bị thương mà còn phát sốt phải nhập viện, cô cảm thấy mình luôn liên lụy anh.
Thẩm Ương biết cô nhìn như cái gì đều không thèm để ý, nhưng trên thực tế rất mẫn cảm, gánh nặng trong lòng rất nặng, anh thản nhiên nói sang chuyện khác: “Chân của em tốt hơn chưa?”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương, “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”
“Hôm nay không đến trường quay sao?”
“Đạo diễn hôm nay cho em nghỉ.”
Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn bình truyền, còn lại hơn nửa bình, nghĩ đến đây anh lại đột nhiên nhớ đến lần trước cô phát sốt, là anh ở bên cạnh trông coi cô, lần này hai người đổi chỗ lại, nhớ đến anh không khỏi cười khẽ.
“Thẩm lão sư, anh đang cười cái gì?”
Thẩm Ương thật vất vả mới di chuyển chủ đề được, nên không muốn kéo trở về, thế là lắc đầu, “Không có gì?”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn bình truyền nước, phát hiện bình dược đã truyền xong, “Bình thuốc gần như truyền xong rồi, còn cần đổi bình truyền không anh?”
Thẩm Ương nhìn thoáng quả rổ nhỏ bên cạnh, phát hiện bên trong còn một bình chưa truyền, “Còn một bình nữa.”
Khương Trân ấn chuông nhỏ bên cạnh, chờ y tá đến đổi bình thuốc, không lâu lắm liền có y tá đến đổi thuốc cho anh, vì để tránh những hiểu lầm không cần thiết, trước khi y tá đến Khương Trân liền mang khẩu trang lên đi ra ngoài.
Nghiêm Lộc và Trương Tịnh Tịnh đứng bên ngoài, Khương Trân nói với Nghiêm Lộc: “Nghiêm tiên sinh, thuốc đã truyền xong rồi, tí nữa sẽ có y tá đến đổi thuốc, em và chị Tịnh Tịnh đi tránh trước một chút.”
Nghiêm Lộc gật đầu, “Được.”
Khương Trân và Trương Tịnh Tịnh đi đến một con đường không đáng chú ý, Khương Trân nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của Thẩm Ương, thế là quay người nói với Trương Tịnh Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh, chúng ta tí nữa trực tiếp về trường quay đi ạ.”
Trương Tịnh Tịnh nghi hoặc nhìn “Không phải là đạo diễn cho em nghỉ ngơi một ngày hay sao?”
“Em biết, nhưng trường quay một lúc thiếu cả hai diễn viên chính thì áp lực của những diễn viên khác sẽ rất lớn, với lại, chân của em đã không sao rồi.” Nói xong cô trước mặt chị bước hai bước, chỉ cần không đi quá mau, trên cơ bản sẽ không nhìn ra vấn đề gì.
Y tá còn ở bên trong đổi thuốc, Khương Trân cũng không vào chào Thẩm Ương, mà là nói với Nghiêm Lộc đang đứng bên ngoài, “Nghiêm đại ca, em không vào nữa, anh nói Thẩm lão sư nghỉ ngơi cho tốt, sau khi kết thúc em sẽ quay lại thăm anh ấy sau.”
“Kết thúc? Kết thúc cái gì?”
“Con bé muốn về trường quay, nói là đoàn phim thiếu hai diễn viên chính thì những diễn viên khác áp lực rất lớn.” Trương Tịnh Tịnh bất đắc dĩ nói.
“Chị Tịnh Tịnh…”
“Được rồi được rồi, chị không nói, vậy chị đi lấy xe trước, lát nữa chờ em ở cửa bệnh viện.”
“Vâng ạ.”
Khương Trân lại cùng Nghiêm Lộc nói hai câu rồi mới rời khỏi, đợi sau khi cô đi, y tá cũng đổi thuốc xong, Nghiêm Lộc đẩy cửa đi vào, vừa vào liền được Thẩm Ương nói với cậu, “Nghiêm Lộc, cậu đi làm thủ tục xuất viện đi, truyền xong bình nước này anh muốn xuất viện.”
“Anh vừa hạ sốt, không bằng ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một ngày lại trở về.”
“Không trở về, trực tiếp đến trường quay.”
“Hả?”
“Đoàn làm phim sao có thể thiếu cả nam chính lẫn nữ chính chứ?”
“Là bởi vì cái này sao? Nếu vì cái này thì anh không cần gấp, bởi vì Khương tiểu thư đã trở lại trường quay rồi.”
Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu nói cô ấy đi trường quay rồi?”
“Đúng vậy ạ.”
Nghiêm Lộc từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Thẩm Ương đang ngồi phía sau, sắc mặt trắng bệch, nhìn hơi tiều tụy, rõ ràng còn không có khôi phục liền còn để cậu làm thủ tục xuất viện về trường quay, vừa rồi đầu óc anh chưa có quay lại, nhưng hiện tại trong lòng cậu sáng như giương, hai người này đều vì đối phương mà âm thầm lo lắng cho nhau!
**
Cho cả Khương Trân và Thẩm Ương nghỉ không chỉ gây nên áp lực rất lớn cho các diễn viên khác mà cũng là áp lực rất lớn cho Tống Đàm, nhưng mà có biện pháp gì đâu?
Bởi vì sơ sẩy của ông, một cô hai nhỏ như Khương Trân hơn nửa đêm ở trong núi hơn một giờ hơn nửa còn đau chân, ông có thể không cho con bé nghỉ một ngày để khôi phục hay sao? Còn nữa nói đến Thẩm Ương, cũng là bởi vì ông nên mới vào núi, hơn nửa đêm phát sốt phải vào viện, hiện tại có hạ sốt hay không ông còn chưa biết, chuyện này có thể không cho nghỉ sao? Vậy coi như là ngày hôm nay có áp lực lớn thế nào ông đều phải gánh vác!
Lúc ông gánh áp lực chuẩn bị bắt đầu quay, Khương Trân trở lại nói mình có thể tiếp tục quay, cô có thể đứng vững được, ông cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cô tiếp tục quay phim, nhưng cũng may là mấy cảnh này cũng không có động tác đánh nhau gì, bắt đầu quay cũng không có áp lực gì.
Lúc ông vừa kết thúc một cảnh quay, thì nhân viên chạy lại nói với ông Thẩm Ương trở về làm việc! Hai người này một trước một sau trở về, Tống Đàm trong lòng vô cùng cảm động, ông cảm thấy mình mới được hai diễn viên vô cùng tận tụy, bị thương và bị bệnh thế mà còn kiên trì quay phim.
Lúc quay phim, có lẽ là có trang điểm, nên trạng thái của hai người cũng không có vấn đề gì, chỉ là tay hai người đều bị dây léo cứa bị thương, cho dù trang điểm cũng không thể nào che được nên lúc quay phim vẫn như cũ bị quay được, cho nên Tống Đàm suy nghĩ đến một biện pháp, cảnh quay đánh nhau trước đó thêm vào một cảnh bị thương ở cánh tay, như vậy liền có thể giải thích rõ nguyên nhân vết thương trên mu bàn tay hai người.
Lần này xảy ra sự cố an toàn làm mọi người vẫn còn sợ hãi, bởi vậy Tống Đàm tăng cường biện pháp an toàn, tình nguyện mất nhiều thời gian hơn để quay từng cảnh một, chứ nhất quyết không để diễn viên vào núi một mình, cho nên ban đầu dự kiến quay một tháng kéo dài đến một tháng rưỡi, những lại không xảy ra vấn đề an toàn giống lúc trước nữa.
Bởi vì do kéo dài thời gian, nên năm nay mọi người đều trải qua năm mới ở đoàn phim, mà vừa lúc vào ngày ăn tết này, trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống, lúc gần chạng vạng tối nhìn đỉnh núi xa xa đã sớm bị tuyết bao phủ, trên nhánh cây trụi lủi phủ một tầng sương trắng, gió Tây Bắc lạnh thấu xương phát ra tiếng gào thét chói tai, gió lạnh vèo vèo chui thẳng vào người/
Bầu không khí của đoàn phim lúc này vô cùng náo nhiệt, mọi người đã sớm mua sủi cảo đông lạnh, hiện tại đang đun nước để nấu sủi cảo, tết mà ăn sủi cảo là truyền thống của người Trung Quốc, ý nghĩa là năm mới tốt đẹp, năm mới đoàn viên cát tường như ý.
Đối với việc ăn tết ở đoàn phim mọi người đã sớm quen rồi, đối với nghề này của bọn họ mà nói thì không có khái niệm cuối tuần, nghỉ lễ hay nghỉ tết, nhưng với Khương Trân mà nói thì đây là lần đầu tiên, cô cùng này đang nói chuyện điện thoại với Khương Bạch Thiến, mặc dù trước đó mấy ngày cô đã gọi điện nói cho Khương Bạch Thiến là năm nay sẽ không trở về ăn tết, nhưng hôm nay cô vẫn muốn nói chuyện với bà một chút.
“Mẹ, ở nhà thím Tô ăn tết mẹ có ăn sủi cảo chưa ạ?”
“Con ở đoàn phim rất tốt, tất cả mọi người rất tốt, đối với con cũng rất tốt, đúng rồi, bây giờ ở đoàn phim cũng đang nấu sủi cảo, một chút nữa là con có thể ăn sủi cảo rồi.”
“…”
Cuộc điện thoại này trên cơ bản đều là Khương Trân nói, Khương Bạch Thiến ở đầu bên kia ngầu nhiên sẽ đáp lại cô vài câu, Khương Trân lại nói với bà vài câu, lúc này mới nói tạm biệt với bà, “Mẹ cứ vậy nhé, mẹ ở nhà chăm sóc mình cho tốt, con cúp máy trước ạ.”
Khương Bạch Thiến nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Mẹ, năm mới…”
“Tút tút tút tút…” Nghe âm thanh cúp máy truyền đến, trong mắt Khương Trân hiện lên vẻ cô đơn, cô miễn cưỡng cong khóe miệng cười chua xót, nói với âm thanh tắt máy kia câu nói hoàn chỉnh mà ban nãy cô chưa nói xong.
“Chúc mừng năm mới.”
Thẩm Ương nhìn Khương Trân đứng dưới ánh đèn gọi điện thoại, ánh đèn vàng chiếu trên mặt cô, trong nhát mắt càng phóng đại nổi cô đơn và khổ tâm đến vô tận, cô tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ, bàng hoàng luống cuống, nhưng lại làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì.
“Thẩm ca, sủi cảo xong rồi ạ.” Giọng nói của Nghiêm Lộc từ phía sau truyền đến.
Thẩm Ương xoay người đi về phía Nghiêm Lộc.
Khương Trần cầm điện thoại đứng đó một thời gian rất dài, cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân cô mới quay đầu lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Ương mỉm cười trong tay lại bưng một mân sủi cảo đi về phía cô.
Có lẽ là Thẩm Ương cười quá ấm áp, ấm áp đến mức trong nháy mắt những lo lắng của cô đều được anh hòa tan, “Thẩm lão sư.”
Thẩm Ương ra hiệu cho cô nhìn mâm sủi, “Lần đầu tiên ăn tết ở đoàn phim đúng không, nếm thử sủi cảo mà đoàn phim làm đi, cũng không khác trong nhà là mấy.”
Hai người ngồi xuống lều nghỉ bên cạnh, Thẩm Ương đẩy sủi cảo về phía cô, Khương Trân gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng.
Thẩm Ương nhẹ nhàng cười với cô, đôi mắt của anh thâm thúy ôn hòa, giống như có thể chứa trăm sông mênh mông vậy, bờ môi không dày không mỏng hơi cong lên, nhìn anh, trái tim Khương Trân bỗng nhiên chậm một nhịp, tim “phanh phanh” nhảy lên, trong khoảng thời gian này mỗi lần cô nhìn thấy anh đều như vậy, cô không có cách nào có thể giải thích được vì sao mình lại như vậy, chỉ biết là rất vui vẻ, nhìn thấy anh cô rất vui, thầm vui vẻ.
Cô nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, đột nhiên nghiêm túc nói, “Thẩm lão sư, thật sự rất cảm ơn anh.”
Thẩm Ương bị bộ dáng nghiêm túc của cô làm cho sửng sốt, mấy giấy sau, anh hơi mất tự nhiên cuộn tay lại thành nấm đấm đưa lên khẽ ho, “Đột nhiên nghiêm túc như vậy làm gì?”
Khương Trân cười, “Không có gì, chỉ là muốn biểu đạt sự biết ơn của em với anh mà thôi.”
“Thật sự muốn cảm ơn anh?”
“Vâng!”
“Vậy cảm ơn cũng không thể chỉ nói miệng không đâu?”
“Dạ?”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, chờ sau khi phim đóng máy trở về Tấn Thành phải mời anh ăn cơm đấy.”
Lần này đến đến phiên Khương Trân ngẩn người, anh nói là sau khi đóng máy?
“Ý của anh là nói, sau khi phim đóng máy thì em còn có thể liên lạc với anh thật sao?”
Giọng nói khàn khàn bỗng vang lên.
Khương Trân thuận thế nhìn sang, phát hiện Thẩm Ương đã tỉnh rồi, “Anh tỉnh rồi.”
Thẩm Ương “Ừ” một tiếng, anh đã lâu lắm rồi không có trải qua mùi vị bị cảm mạo, đến nhanh chóng nhưng mãnh liệt như thế.
“Thẩm lão sư, anh có muốn ngồi dậy hay không, để dễ chịu hơn một chút.”
“Có thể.”
Khương Trân đưa tay quay đầu giường của Thẩm Ương lên, cũng đem gối để sau lưng cho Thẩm Ương, ánh mắt Thẩm Ương rơi trên mu bàn tay cô, kinh ngạc hỏi: “Tay của em từ lúc nào mà bị dây leo cứa cho bị thương rồi?”
“Anh còn nói em, tay của anh không phải cũng bị cứa hay sao?”
Thật ra tối hôm qua tay hai người đều bị dây léo cứa cho bị thương, chỉ là dưới tính huống tối đen như vậy, hai người bọn họ ai cũng không nói nên ai cũng không phát hiện, Thẩm Ương liếc thoáng qua mu bàn tay mà, cười nói: “Đều là bị thương ngoài da, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.”
Khương Trân cúi thấp đầu không nói lời nào, lần trước cô phát sốt liên lụy anh bị cư dân mạng công kích, lần này vì cô lạc đường trong núi liên lụy anh không chỉ bị thương mà còn phát sốt phải nhập viện, cô cảm thấy mình luôn liên lụy anh.
Thẩm Ương biết cô nhìn như cái gì đều không thèm để ý, nhưng trên thực tế rất mẫn cảm, gánh nặng trong lòng rất nặng, anh thản nhiên nói sang chuyện khác: “Chân của em tốt hơn chưa?”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương, “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”
“Hôm nay không đến trường quay sao?”
“Đạo diễn hôm nay cho em nghỉ.”
Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn bình truyền, còn lại hơn nửa bình, nghĩ đến đây anh lại đột nhiên nhớ đến lần trước cô phát sốt, là anh ở bên cạnh trông coi cô, lần này hai người đổi chỗ lại, nhớ đến anh không khỏi cười khẽ.
“Thẩm lão sư, anh đang cười cái gì?”
Thẩm Ương thật vất vả mới di chuyển chủ đề được, nên không muốn kéo trở về, thế là lắc đầu, “Không có gì?”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn bình truyền nước, phát hiện bình dược đã truyền xong, “Bình thuốc gần như truyền xong rồi, còn cần đổi bình truyền không anh?”
Thẩm Ương nhìn thoáng quả rổ nhỏ bên cạnh, phát hiện bên trong còn một bình chưa truyền, “Còn một bình nữa.”
Khương Trân ấn chuông nhỏ bên cạnh, chờ y tá đến đổi bình thuốc, không lâu lắm liền có y tá đến đổi thuốc cho anh, vì để tránh những hiểu lầm không cần thiết, trước khi y tá đến Khương Trân liền mang khẩu trang lên đi ra ngoài.
Nghiêm Lộc và Trương Tịnh Tịnh đứng bên ngoài, Khương Trân nói với Nghiêm Lộc: “Nghiêm tiên sinh, thuốc đã truyền xong rồi, tí nữa sẽ có y tá đến đổi thuốc, em và chị Tịnh Tịnh đi tránh trước một chút.”
Nghiêm Lộc gật đầu, “Được.”
Khương Trân và Trương Tịnh Tịnh đi đến một con đường không đáng chú ý, Khương Trân nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của Thẩm Ương, thế là quay người nói với Trương Tịnh Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh, chúng ta tí nữa trực tiếp về trường quay đi ạ.”
Trương Tịnh Tịnh nghi hoặc nhìn “Không phải là đạo diễn cho em nghỉ ngơi một ngày hay sao?”
“Em biết, nhưng trường quay một lúc thiếu cả hai diễn viên chính thì áp lực của những diễn viên khác sẽ rất lớn, với lại, chân của em đã không sao rồi.” Nói xong cô trước mặt chị bước hai bước, chỉ cần không đi quá mau, trên cơ bản sẽ không nhìn ra vấn đề gì.
Y tá còn ở bên trong đổi thuốc, Khương Trân cũng không vào chào Thẩm Ương, mà là nói với Nghiêm Lộc đang đứng bên ngoài, “Nghiêm đại ca, em không vào nữa, anh nói Thẩm lão sư nghỉ ngơi cho tốt, sau khi kết thúc em sẽ quay lại thăm anh ấy sau.”
“Kết thúc? Kết thúc cái gì?”
“Con bé muốn về trường quay, nói là đoàn phim thiếu hai diễn viên chính thì những diễn viên khác áp lực rất lớn.” Trương Tịnh Tịnh bất đắc dĩ nói.
“Chị Tịnh Tịnh…”
“Được rồi được rồi, chị không nói, vậy chị đi lấy xe trước, lát nữa chờ em ở cửa bệnh viện.”
“Vâng ạ.”
Khương Trân lại cùng Nghiêm Lộc nói hai câu rồi mới rời khỏi, đợi sau khi cô đi, y tá cũng đổi thuốc xong, Nghiêm Lộc đẩy cửa đi vào, vừa vào liền được Thẩm Ương nói với cậu, “Nghiêm Lộc, cậu đi làm thủ tục xuất viện đi, truyền xong bình nước này anh muốn xuất viện.”
“Anh vừa hạ sốt, không bằng ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một ngày lại trở về.”
“Không trở về, trực tiếp đến trường quay.”
“Hả?”
“Đoàn làm phim sao có thể thiếu cả nam chính lẫn nữ chính chứ?”
“Là bởi vì cái này sao? Nếu vì cái này thì anh không cần gấp, bởi vì Khương tiểu thư đã trở lại trường quay rồi.”
Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu nói cô ấy đi trường quay rồi?”
“Đúng vậy ạ.”
Nghiêm Lộc từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Thẩm Ương đang ngồi phía sau, sắc mặt trắng bệch, nhìn hơi tiều tụy, rõ ràng còn không có khôi phục liền còn để cậu làm thủ tục xuất viện về trường quay, vừa rồi đầu óc anh chưa có quay lại, nhưng hiện tại trong lòng cậu sáng như giương, hai người này đều vì đối phương mà âm thầm lo lắng cho nhau!
**
Cho cả Khương Trân và Thẩm Ương nghỉ không chỉ gây nên áp lực rất lớn cho các diễn viên khác mà cũng là áp lực rất lớn cho Tống Đàm, nhưng mà có biện pháp gì đâu?
Bởi vì sơ sẩy của ông, một cô hai nhỏ như Khương Trân hơn nửa đêm ở trong núi hơn một giờ hơn nửa còn đau chân, ông có thể không cho con bé nghỉ một ngày để khôi phục hay sao? Còn nữa nói đến Thẩm Ương, cũng là bởi vì ông nên mới vào núi, hơn nửa đêm phát sốt phải vào viện, hiện tại có hạ sốt hay không ông còn chưa biết, chuyện này có thể không cho nghỉ sao? Vậy coi như là ngày hôm nay có áp lực lớn thế nào ông đều phải gánh vác!
Lúc ông gánh áp lực chuẩn bị bắt đầu quay, Khương Trân trở lại nói mình có thể tiếp tục quay, cô có thể đứng vững được, ông cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cô tiếp tục quay phim, nhưng cũng may là mấy cảnh này cũng không có động tác đánh nhau gì, bắt đầu quay cũng không có áp lực gì.
Lúc ông vừa kết thúc một cảnh quay, thì nhân viên chạy lại nói với ông Thẩm Ương trở về làm việc! Hai người này một trước một sau trở về, Tống Đàm trong lòng vô cùng cảm động, ông cảm thấy mình mới được hai diễn viên vô cùng tận tụy, bị thương và bị bệnh thế mà còn kiên trì quay phim.
Lúc quay phim, có lẽ là có trang điểm, nên trạng thái của hai người cũng không có vấn đề gì, chỉ là tay hai người đều bị dây léo cứa bị thương, cho dù trang điểm cũng không thể nào che được nên lúc quay phim vẫn như cũ bị quay được, cho nên Tống Đàm suy nghĩ đến một biện pháp, cảnh quay đánh nhau trước đó thêm vào một cảnh bị thương ở cánh tay, như vậy liền có thể giải thích rõ nguyên nhân vết thương trên mu bàn tay hai người.
Lần này xảy ra sự cố an toàn làm mọi người vẫn còn sợ hãi, bởi vậy Tống Đàm tăng cường biện pháp an toàn, tình nguyện mất nhiều thời gian hơn để quay từng cảnh một, chứ nhất quyết không để diễn viên vào núi một mình, cho nên ban đầu dự kiến quay một tháng kéo dài đến một tháng rưỡi, những lại không xảy ra vấn đề an toàn giống lúc trước nữa.
Bởi vì do kéo dài thời gian, nên năm nay mọi người đều trải qua năm mới ở đoàn phim, mà vừa lúc vào ngày ăn tết này, trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống, lúc gần chạng vạng tối nhìn đỉnh núi xa xa đã sớm bị tuyết bao phủ, trên nhánh cây trụi lủi phủ một tầng sương trắng, gió Tây Bắc lạnh thấu xương phát ra tiếng gào thét chói tai, gió lạnh vèo vèo chui thẳng vào người/
Bầu không khí của đoàn phim lúc này vô cùng náo nhiệt, mọi người đã sớm mua sủi cảo đông lạnh, hiện tại đang đun nước để nấu sủi cảo, tết mà ăn sủi cảo là truyền thống của người Trung Quốc, ý nghĩa là năm mới tốt đẹp, năm mới đoàn viên cát tường như ý.
Đối với việc ăn tết ở đoàn phim mọi người đã sớm quen rồi, đối với nghề này của bọn họ mà nói thì không có khái niệm cuối tuần, nghỉ lễ hay nghỉ tết, nhưng với Khương Trân mà nói thì đây là lần đầu tiên, cô cùng này đang nói chuyện điện thoại với Khương Bạch Thiến, mặc dù trước đó mấy ngày cô đã gọi điện nói cho Khương Bạch Thiến là năm nay sẽ không trở về ăn tết, nhưng hôm nay cô vẫn muốn nói chuyện với bà một chút.
“Mẹ, ở nhà thím Tô ăn tết mẹ có ăn sủi cảo chưa ạ?”
“Con ở đoàn phim rất tốt, tất cả mọi người rất tốt, đối với con cũng rất tốt, đúng rồi, bây giờ ở đoàn phim cũng đang nấu sủi cảo, một chút nữa là con có thể ăn sủi cảo rồi.”
“…”
Cuộc điện thoại này trên cơ bản đều là Khương Trân nói, Khương Bạch Thiến ở đầu bên kia ngầu nhiên sẽ đáp lại cô vài câu, Khương Trân lại nói với bà vài câu, lúc này mới nói tạm biệt với bà, “Mẹ cứ vậy nhé, mẹ ở nhà chăm sóc mình cho tốt, con cúp máy trước ạ.”
Khương Bạch Thiến nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Mẹ, năm mới…”
“Tút tút tút tút…” Nghe âm thanh cúp máy truyền đến, trong mắt Khương Trân hiện lên vẻ cô đơn, cô miễn cưỡng cong khóe miệng cười chua xót, nói với âm thanh tắt máy kia câu nói hoàn chỉnh mà ban nãy cô chưa nói xong.
“Chúc mừng năm mới.”
Thẩm Ương nhìn Khương Trân đứng dưới ánh đèn gọi điện thoại, ánh đèn vàng chiếu trên mặt cô, trong nhát mắt càng phóng đại nổi cô đơn và khổ tâm đến vô tận, cô tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ, bàng hoàng luống cuống, nhưng lại làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì.
“Thẩm ca, sủi cảo xong rồi ạ.” Giọng nói của Nghiêm Lộc từ phía sau truyền đến.
Thẩm Ương xoay người đi về phía Nghiêm Lộc.
Khương Trần cầm điện thoại đứng đó một thời gian rất dài, cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân cô mới quay đầu lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Ương mỉm cười trong tay lại bưng một mân sủi cảo đi về phía cô.
Có lẽ là Thẩm Ương cười quá ấm áp, ấm áp đến mức trong nháy mắt những lo lắng của cô đều được anh hòa tan, “Thẩm lão sư.”
Thẩm Ương ra hiệu cho cô nhìn mâm sủi, “Lần đầu tiên ăn tết ở đoàn phim đúng không, nếm thử sủi cảo mà đoàn phim làm đi, cũng không khác trong nhà là mấy.”
Hai người ngồi xuống lều nghỉ bên cạnh, Thẩm Ương đẩy sủi cảo về phía cô, Khương Trân gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng.
Thẩm Ương nhẹ nhàng cười với cô, đôi mắt của anh thâm thúy ôn hòa, giống như có thể chứa trăm sông mênh mông vậy, bờ môi không dày không mỏng hơi cong lên, nhìn anh, trái tim Khương Trân bỗng nhiên chậm một nhịp, tim “phanh phanh” nhảy lên, trong khoảng thời gian này mỗi lần cô nhìn thấy anh đều như vậy, cô không có cách nào có thể giải thích được vì sao mình lại như vậy, chỉ biết là rất vui vẻ, nhìn thấy anh cô rất vui, thầm vui vẻ.
Cô nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, đột nhiên nghiêm túc nói, “Thẩm lão sư, thật sự rất cảm ơn anh.”
Thẩm Ương bị bộ dáng nghiêm túc của cô làm cho sửng sốt, mấy giấy sau, anh hơi mất tự nhiên cuộn tay lại thành nấm đấm đưa lên khẽ ho, “Đột nhiên nghiêm túc như vậy làm gì?”
Khương Trân cười, “Không có gì, chỉ là muốn biểu đạt sự biết ơn của em với anh mà thôi.”
“Thật sự muốn cảm ơn anh?”
“Vâng!”
“Vậy cảm ơn cũng không thể chỉ nói miệng không đâu?”
“Dạ?”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, chờ sau khi phim đóng máy trở về Tấn Thành phải mời anh ăn cơm đấy.”
Lần này đến đến phiên Khương Trân ngẩn người, anh nói là sau khi đóng máy?
“Ý của anh là nói, sau khi phim đóng máy thì em còn có thể liên lạc với anh thật sao?”