Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71+72
Chương 71:
Lâm Phạm phát giác ra điểm không thích hợp. Cô nhanh chóng móc dao găm từ trong cặp ra. Con dao găm này vẫn luôn để trong cặp cô. Âu Dương Ngọc lui ra tới giữa đường, tiên sinh vẫn đứng chắn trước mặt Lâm Phạm: “Nghịch lại trời để sửa mệnh, anh Âu Dương, anh sẽ bị trời phạt đấy.”
Từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Âm thanh bén nhọn, rạch ngang bầu trời. Thoáng chốc, vô số tiếng ồn đã xông thẳng vào màng nhĩ. Lâm Phạm vội đi lên đứng bên cạnh tiên sinh: “Ông không sao chứ?”
“Không sao.” Đôi mắt không nhìn thấy được của ông ấy vẫn hướng về phía Âu Dương Ngọc. Lâm Phạm ngẩng đầu, Âu Dương Ngọc đã biến mất rồi. Toàn thân cô đều nổi da gà, đi lên phía trước một bước, bắt lấy cánh tay tiên sinh: “Tiên sinh, rốt cuộc anh ta là cái gì?”
“Tôi không biết.”
Xe cảnh sát dừng lại ngay trước mặt. Cửa xe mở ra, Tần Phong liền xông tới. Anh mang theo súng: “Người đâu rồi?”
Vừa nhìn đã thấy Lâm Phạm và vị tiên sinh kia, Tần Phong liền bước nhanh tới kéo Lâm Phạm ra kiểm tra một lượt. Lâm Phạm bình an vô sự rồi anh mới yên tâm.
“Tiên sinh.”
Vị tiên sinh nhìn về phía Tần Phong: “Vậy tôi xin cáo từ.”
Tần Phong nhíu mày, bảo vệ Lâm Pham phía trước mình: “Tiên sinh.”
“Xin cứ nói.”
“Anh ta có phải người không?’
“Là người mà cũng không phải người.”
Sắc mặt Tần Phong trở nên khó coi. Ban đầu anh nói với Lâm Phạm cũng là câu nói đó. Anh đi lên một bước: “Xin chút thời gian nói chuyện đi.”
“Thôi. Hôm nay vừa khéo đi ngang qua nên rút đao tương trợ thôi. Sau này hai người tự lo cho mình đi.”
“Mục đích của anh ta là gì?”
“Tôi không biết.” Tiên sinh cầm gậy người mù gõ lên mặt đường phía trước, đi về một hướng.
“Tiên sinh?”
Ông ấy không quay đầu lại và cũng không trả lời, trực tiếp đi thẳng. Lâm Phạm kéo cánh tay Tần Phong lại. Cao nhân như vậy, bọn họ không muốn nói thì người khác cũng không có cách nào.
Tiểu Vương chạy tới: “Đội trưởng Tần, có chuyện gì vậy?”
“Không sao, cậu về trước đi. Tôi đưa Lâm Phạm về nhà.”
Suốt dọc đường họ đều không nói gì. Đến nhà, Lâm Phạm kể hết một lượt sự việc cho Tần Phong nghe, nói: “Rốt cuộc tiên sinh đó là ai? Ông ấy rất lợi hại, có điều tóm lại thì Âu Dương Ngọc này là ai? Anh ta cần em để làm gì?”
“Em nói Âu Dương Ngọc biết pháp thuật, có thể khiến người khác không động đậy được đúng không?”
“Đúng thế.”
Tần Phong đứng dậy châm một điếu thuốc. Anh bước chậm rãi trong phòng khách, đứng hồi lâu trước cửa sổ sát đất mà nhìn ra bên ngoài: “Có phải vụ án moi tim đó là anh ta làm không? Không có camera, không có vết thương chống cự.” Lâm Phạm cũng đi tới: “Anh Tần.” Tần Phong thấy Lâm Phạm tới gần liền dập tắt thuốc: “Anh đi gặp Âu Dương Ngọc.”
“Anh chú ý an toàn nha.”
Tần Phong xoay người nhìn Lâm Phạm, ôm cô vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh vẫn luôn tin tưởng tà không thắng chính. Loại tà ma đó không làm nên được kết quả gì đâu.”
“Vâng.” Lâm Phạm nghĩ một hồi, ôm ngang eo Tần Phong, cô vùi mặt vào lòng anh: “Không gì lớn hơn pháp luật được.”
“Đợi ở nhà nhé, tối về sẽ đem đồ ăn về cho em.”
“Cảm ơn nha.”
Lâm Phạm ngước mặt lên cười. Tần Phong hôn lên chóp mũi cô. Sau đó, anh buông Lâm Phạm ra, đi thẳng về phòng, rất nhanh đã lấy một thanh kiếm ngắn ra đưa cho Lâm Phạm: “Thanh kiếm này là thứ do nhà họ Tần anh truyền lại, nghe nói đã từng thấy máu. Em cầm lấy phòng thân đi.”
Ở nhà cũng không an toàn. Âu Dương Ngọc đó có thể không phải là người.
Lâm Phạm thấy kiếm, máu toàn thân đều chảy ngược. Cô ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn Tần Phong. Thanh kiếm này quá quen thuộc rồi. Trong mơ, trên người anh có một thanh kiếm ngắn như vậy, hoa văn cũng giống.
“Ngẩn ngơ gì thế?”
Lâm Phạm nhận lấy kiếm, xem thật kỹ: “Đồ của nhà họ Tần anh sao?”
“Ba anh đưa cho, chắc là thế, chưa tìm chuyên gia nghiên cứu bao giờ.” Tần Phong đi tới bên chiếc bàn trong phòng khách, bưng cốc nước lên uống rồi nói; “Anh đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Tần Phong.” Lâm Phạm đột nhiên mở miệng.
Tần Phong đã đi tới cửa rồi lại quay đầu: “Hửm?”
“Anh có tin vào kiếp trước không?”
Tần Phong nhìn vào mắt cô: “Anh chỉ tin kiếp này.”
Anh cứ luôn cảm thấy sự cố chấp của Âu Dương Ngọc với Lâm Phạm rất kỳ lạ, vừa nãy lại nghe Lâm Phạm nhắc tới kiếp trước. Ghen chết đi được. Anh luôn nghĩ có phải kiếp trước Âu Dương Ngọc và Lâm Phạm có dây dưa gì không, bỗng dưng lại tìm ra một tình địch cho mình.
“Kiếp này gặp được em, vậy thì chính là em rồi.”
Lâm Phạm nở nụ cười, đôi mắt cong cong, tay nắm chặt thanh kiếm: “Được.”
“Một đời chỉ có mấy chục năm thôi, qua hết là kết thúc rồi.”
Em từng mơ thấy anh. Kiếp trước anh là tướng quân, anh bảo vệ em trong lòng mình. Can qua chiến mã, anh nói, anh bảo vệ em một đoạn đường cuối cùng. Sau này sinh tử cách xa, không còn gặp lại nhau nữa.
Nụ cười của Lâm Phạm càng thêm xán lạn, cô ngước lên nói: “Em thích anh.”
Tần Phong đã kéo cửa ra, bất chợt lại quay đầu nhìn Lâm Phạm đang đứng bên cửa sổ. Cô mỉm cười như một đứa trẻ vậy.
“Nếu em không muốn anh ra ngoài thì anh không đi nữa.”
“Em đợi anh.”
Tần Phong cũng mỉm cười. Anh đưa tay lên như muốn biểu đạt điều gì đó, cuối cùng lời ra đến miệng lại thành: “Lúc nào về sẽ đem đồ ăn ngon về cho em.”
“Vâng.”
Vụ án moi tim rất có khả năng là do Âu Dương Ngọc gây ra. Pháp thuật đó của anh ta thật sự quá đi ngược lẽ trời rồi.
Sau khi Tần Phong rời đi, Lâm Phạm ngồi trong phòng khách nghiên cứu thanh kiếm. Thật sự là quá đẹp mà. Cô rút kiếm khỏi vỏ, để lộ thân kiếm sắc bén, khí lạnh đập thẳng vào mặt. Lệ khí theo đó mà tới rất giống với khí tức trên người Tần Phong.
Lạnh lẽo, mang theo mùi sát phạt.
Lâm Phạm chưa từng học qua đao kiếm, nhưng lại yêu thích vô cùng. Cô rất thích loại vũ khí lạnh này. Chúng luôn phát ra sức hấp dẫn độc đáo. Lâm Phạm thích thanh kiếm này đến không nỡ rời tay. Chuôi kiếm có hoa văn giống như chữ viết, nhưng trải qua thời gian, đã không còn quá rõ ràng nữa rồi.
Cô ôm kiếm đợi đến khi trời tối, nghiêng đầu sang ngủ thiếp đi mất.
Đó là một cung điện, lúc này cô đã biến thành một người nằm ngoài câu chuyện. Trong cung điện âm u, tràn ngập mùi thảo dược nồng đậm. Cô đi tới gần, trên giường bệnh có một người phụ nữ đang nằm, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy đến tột cùng.
“Công chúa?”
Quỳ bên giường là một thanh niên. Anh ta mặc quần áo thị vệ. Lâm Phạm không nhìn rõ được đây là triều đại nào, nhưng cô biết đó là thị vệ. Người phụ nữ trên giường ho khan kịch liệt, máu theo khóe miệng cô mà chảy xuống, làm bẩn cả giường đệm bên dưới.
“Tiểu Ngọc Tử, cứ ở trong Cẩm Y Vệ cho đàng hoàng, đừng gây chuyện…”
“Công chúa…”
“Sống tiếp, lấy vợ sinh con.”
Lâm Phạm càng đi tới gần, giọng của người phụ nữ lại càng lúc càng thấp. Một búng máu lớn từ trong miệng cô trào ra. Lâm Phạm nghĩ, không phải người này bị lao phổi đấy chứ? Ho ra nhiều máu thế kia.
“Nỗi tiếc nuối duy nhất của ta, Tần tướng quân…” Cô ho càng lúc càng dồn dập, đã không nói được nên lời nữa rồi, máu càng nhiều hơn.
“Ngự y! Mau đi mời ngự y! Công chúa không hay rồi!”
Cuối cùng Lâm Phạm đã nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ trên giường, chính là cô! Lâm Phạm giật mình tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi.
Cửa cũng bị đẩy ra. Cô vội vã cầm thanh kiếm trên bàn lên: “Ai?”
“Lâm Phạm? Sao không bật đèn?”
Tần Phong bật đèn lên, vào cửa, đặt hộp cơm xuống. Anh thấy Lâm Phạm cầm kiếm ngây ngẩn, liền bật cười: “Em làm gì thế? Ngủ đến mơ hồ rồi à?”
Lâm Phạm đặt thanh kiếm xuống, vò vò mái tóc: “Ngủ mơ hồ luôn rồi. Em đi rửa mặt.”
“Ngủ thì về phòng, đừng để bị cảm lạnh.”
Tần Phong đến phòng bếp lấy bát đũa, khi đi ra đã thấy Lâm Phạm bước ra với gương mặt ướt nước. Thấy cô, tâm trạng anh liền tốt lên. Cô nhóc này thật khiến người ta thương yêu quá đi. Vuốt vuốt tóc mái của cô, anh nói: “Đến ăn cơm nào.”
Lâm Phạm kéo ghế ra, ngồi xuống. Tần Phong múc cháo cho cô, nói: “Cháo nhà này không tồi, em thử xem.”
Lâm Phạm nhận lấy bát: “Anh đã gặp Âu Dương Ngọc chưa?”
“Gặp rồi.”
“Anh ta nói thế nào?” Lâm Phạm múc một thìa cháo, vị quả thực rất ngon, dẻo mịn thiên về thanh đạm.
“Anh ta chẳng nói gì cả. Camera xung quanh bệnh viện cũng đúng lúc bị hỏng, thật trùng hợp.” Tần Phong mở đồ ăn ra, còn có nem cuốn*: “Em tự cuốn hay anh giúp em?”
(*) Nem cuốn 春饼là một loại đồ ăn Trung Quốc, thường ăn vào tiết lập xuân.
“Em tự cuốn.”
Tần Phong ăn cơm không câu nệ tiểu tiết, ăn liền hai cái nem cuốn rồi mới ăn cháo: “Người của bọn anh vẫn luôn đi theo Âu Dương Ngọc. Nhưng trưa nay bọn họ đã để mất dấu Âu Dương Ngọc rồi.”
Lâm Phạm ăn cháo, nhíu mày.
“Vừa nãy em nằm mơ.”
“Mơ gì?”
Lâm Phạm bỏ thìa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong: “Có khả năng là chúng ta quen biết từ kiếp trước không?”
Tần Phong chợt khựng lại: “Kiếp trước chúng ta có quan hệ gì?”
“Anh là tướng quân, em là công chúa.”
Tần Phong cuốn một cuộn nem đưa cho Lâm Phạm: “Ăn đi.”
“Anh không tin sao?”
“Vậy chúng ta có ở bên nhau không?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Anh chết rồi, em thì chắc rất nhanh cũng sẽ chết thôi.”
“Tại sao lại chết?”
Lâm Phạm nghĩ một hồi: “Không biết ở giữa đã xảy ra biến cố gì, bị bệnh gì đó. Anh nhận được mệnh lệnh đi đón em, sau đó bị quân lính truy đuổi giết chết.”
Tần Phong như có điều suy nghĩ: “Em thì sao?”
“Chắc em bị lao phổi, nôn ra rất nhiều máu. Có khả năng đã là thời hòa bình rồi.”
“Triều đại nào?”
“Giống triều Minh. Người em thấy mặc phi ngư phục*.”
(*) Phi ngư phục là trang phục của thị vệ triều Minh.
Tần Phong lấy điện thoại ra nhanh chóng tra một lượt rồi lại bỏ xuống: “Em có gả cho người khác không?”
“Hình như là không.”
“Em có quen Âu Dương Ngọc không?”
Lâm Phạm nghĩ tới ánh mắt của người đó liền cảm thấy không rét mà run: “Hình như anh ta là thị vệ của em, không phải là em bây giờ, có khả năng là đời trước.”
Tần Phong nghiêm túc mà nhìn vào mắt Lâm Phạm: “Huyền ảo quá rồi. Hơn nữa, kết cục của chúng ta cũng không đẹp, anh không thích.”
Lâm Phạm không dám nhìn vào mắt anh nữa, vùi đầu ăn nem cuốn: “Có thể là gần đây em xem ti vi nhiều nên mơ mấy giấc mơ lung tung vớ vẩn thôi.”
Ăn cơm xong, Tần Phong ngồi trong phòng khách ôm máy tính viết tài liệu. Lâm Phạm tắm xong đi ra, thấy anh vẫn còn đang viết, liền bước tới: “Sao anh không đến phòng làm việc ấy?”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi mới bỏ máy tính xuống: “Qua đây.”
Lâm Phạm thấy tư thế của anh, có lẽ là muốn ôm cô, thoáng chốc liền tưởng tượng ta một vài cảnh tượng không “khỏe mạnh” lắm, gạch chéo đầy đầu, ngồi xuống sofa: “Anh Tần…”
Tần Phong ngả lên vai Lâm Phạm. Đồ ngủ trên người cô là do mẹ mua cho, màu sắc rất nhạt, dài qua đầu gối, để lộ cặp chân nhỏ. Tần Phong cúi đầu hôn cô.
Lâm Phạm hơi giật mình, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Tần Phong buông cô ra, dịch xa ra một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Phạm nhanh chóng nhắm mắt. Tần Phong ôm cô đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn cô. Lâm Phạm căng thẳng vô cùng. Động tác của anh rất dịu dàng, không hề mạnh. Lâm Phạm căng thẳng túm chặt lấy áo anh, trong đầu trống rỗng. Chốc lát sau, cô vội vã đẩy Tần Phong ra, há miệng thở dốc. Tần Phong cười ra tiếng, nhìn chằm chằm vào cô: “Mũi là để thở mà. Em hôn mà cũng ngạt thở được à?”
Lâm Phạm muốn chạy, lúc này mới phát hiện mình còn ngồi trên đùi Tần Phong. Tần Phong nhìn cô tỉ mỉ hồi lâu rồi liền bế cô lên, sải bước đi vào phòng ngủ. Lâm Phạm vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm.
Hương thơm ập thẳng vào mặt.
Lâm Phạm rất căng thẳng, sợ Tần Phong làm cô ngã. Cô túm áo Tần Phong, nhỏ giọng kháng nghị: “Bỏ em xuống.”
“Không bỏ.”
Chương 72:
Trong phòng không bật đèn. Tần Phong đặt cô lên giường, bàn tay đặt bên cạnh đầu Lâm Phạm: “Lâm Phạm.”
Giọng anh trầm khàn, ẩn chứa bao cảm xúc. Lâm Phạm túm lấy ga giường dưới thân, nhìn vào mắt Tần Phong. Tim cô đập nhanh vô cùng. Tay Tần Phong nhẹ lướt vẽ lại đường nét gương mặt cô. Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, môi chầm chầm dời xuống môi cô.
“Tần Phong…” Lâm Phạm sợ, tay nắm chặt rồi lại buông ra. Trong không gian tối tăm, cô nhìn thấy gương mặt Tần Phong, đường nét lạnh lùng cứng rắn, mơ hồ trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt đen nặng trĩu.
Cô không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chuyện này rất hệ trọng. Ngón tay anh thô ráp ấm nóng. Máu toàn thân Lâm Phạm đều vọt thẳng lên não. Cô ngửa đầu hôn môi với Tần Phong. Tay anh lần mò tới vạt váy của cô. Lâm Phạm chợt trợn trừng mắt, túm lấy cánh tay Tần Phong, giãy dụa rời môi ra, thở gấp: “Anh Tần…”
Tần Phong nắm tay cô. Anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Sợ à?”
Lâm Phạm “ừm” một tiếng, không biết tiếp theo sẽ làm gì. Vì không biết nên mới sợ hãi. Cô và Tần Phong có thân mật hơn đi chăng nữa thì chung quy vẫn là hai con người, chung quy vẫn là nam nữ khác nhau.
“Anh bật đèn nhé?”
“Đừng!” Lâm Phạm thấy anh đứng dậy đi bật đèn liền nhanh chóng túm tay anh lại: “Đừng bật.”
Tần Phong nửa quỳ trên giường, nắm tay Lâm Phạm ấn trở lại, kiên nhẫn dỗ dành. Lâm Phạm còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không biết, cũng không có ai dạy. Nếu không có nhiều chuyện như vậy, anh bằng lòng đợi, đợi mấy năm cũng được.
“Anh sẽ không làm tổn thương em.” Lâm Phạm vẫn nắm lấy tay anh. Tần Phong hôn lên mặt cô, giọng nói gần như nỉ non: “Bé con.”
Tay Lâm Phạm dần buông lỏng. Cô run lẩy bẩy. Quần áo còn chưa cởi xong, Tần Phong đã thở dài một hơi, ôm Lâm Phạm vào lòng, nằm xuống, vuốt tóc cô.
Con mẹ nó chứ! Không làm nữa.
Thích thế nào thì cứ thế đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
“Đừng khóc nữa.” Anh mặc lại quần áo cho Lâm Phạm: “Đừng khóc.”
Khóc, anh đau lòng muốn chết.
Gương mặt Lâm Phạm vì lau nước mắt mà đau rát. Cô ôm eo Tần Phong, vùi mặt vào ngực anh, xấu hổ không nơi trốn tránh. Tần Phong dỗ dành cô: “Không đụng vào em nữa, ngủ đi.”
Lâm Phạm cũng không biết mình sợ cái gì. Con người Tần Phong, cô tin tưởng, cũng rất thích. Nhưng cô cứ không khống chế được bản thân. Cô nghe nhịp tim Tần Phong đập. Hóa ra vợ chồng thật sự không phải chỉ đơn thuần là ngủ chung chăn.
Lâm Phạm suy nghĩ lung tung, không dám động đậy, cũng không biết nên làm gì mới được. Dần dần, suy tư liền chìm xuống. Cô nhắm mắt lại. Đợi đến khi hơi thở của cô trở nên đều đặn, Tần Phong mới đứng dậy, đi ra ngoài. Ở trong phòng khách, hút hết hai điếu thuốc mới đè nén được ngọn lửa trong lòng xuống. Anh mở máy tính lên, lôi hồ sơ vụ án ra tiếp tục xem vụ án moi tim từ đầu đến cuối.
Xem mãi đến tận khi trời sáng, Tần Phong đứng dậy hoạt động gân cốt, đi rửa mặt một cái. Cửa phòng ngủ chính mở ra. Tần Phong lau khô mặt, ra ngoài, thấy Lâm Phạm ló đầu ra. Anh cười: “Làm gì thế?”
Lâm Phạm bất chợt thấy Tần Phong, giật nảy mình, lập tức đứng thẳng lên: “Không có gì. Anh dậy lúc nào mà sớm thế?”
“Không ngủ.” Tần Phong bước ra: “Sáng nay muốn ăn gì nào?”
Lâm Phạm nhìn tơ máu trong mắt anh, cảm thấy trong lòng rất xót xa, nuốt một ngụm nước bọt: “Tại sao lại không ngủ? Anh giận à?” Cô dịch chuyển về phía Tần Phong. Tần Phong cười nhẹ, xoa tóc cô: “Đi rửa mặt đi.”
“Giận thật rồi à?” Lâm Phạm không đi, ngẩng đầu lên: “Anh Tần.”
“Trẻ con biết gì chứ.” Tần Phong đẩy cô vào nhà vệ sinh rồi sải bước đi vào phòng ngủ chính. Anh phải thay quần áo, trên người toàn là mùi thuốc lá.
Cửa phòng ngủ chính được đóng lại. Lâm Phạm đảo mắt mấy lần, vẫn cảm thấy Tần Phong đang tức giận. Nhưng chuyện đêm qua thật sự không thể nghĩ sâu thêm được, quá khó xử rồi.
Bên kia, Tần Phong vẫn đang tra vụ án moi tim, theo dõi Âu Dương Ngọc. Có thể là Lâm Phạm được canh chừng quá kỹ nên Âu Dương Ngọc không có cơ hội tới gần. Lâm Phạm thì lại được yên tĩnh một khoảng thời gian, ở nhà ôn tập. Tháng chín là khai giảng, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.
Mẹ Tần Phong gọi điện thoại tới kêu Lâm Phạm qua nhà ăn cơm cùng bà. Ấn tượng của Lâm Phạm về mẹ Tần Phong rất tốt, nên cô liền tới đó. Ba Tần Phong không có ở nhà, ăn cơm xong, mẹ anh lại dẫn Lâm Phạm đến khu vui chơi ở gần đó chơi.
Lâm Phạm là lần đầu tiên đến một nơi như thế này, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
“Dì ơi, dì từng ngồi tàu lượn siêu tốc kia chưa?”
“Chưa, ba Tần Phong không cho dì chơi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười. Nửa tiếng sau, mẹ Tần Phong đã túm lấy tay Lâm Phạm mà kêu la thảm thiết. Kích thích quá đi mất. Trước đây Lâm Phạm chỉ từng xem trên ti vi thôi, nay được đích thân trải nghiệm, vui đến muốn bay lên rồi.
Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Lâm Phạm liền đi mua hai ly kem: “Dì này.”
Mẹ Tần Phong còn chưa ăn hết một ly kem thì mắt đã nhắm sang mục trò chơi khác. Chồng bà là một người khá nghiêm túc, bình thường cũng không có cơ hội để chơi cái này. Chơi một lượt đầy kích thích xong, Lâm Phạm lại là người không chịu nổi trước, đề nghị đến khu thành phố bánh kẹo. Trong đó có rất nhiều trò chơi dành cho trẻ nhỏ.
Lâm Phạm ngồi trong chiếc cốc bánh kẹo mà cười, mẹ Tần Phong chụp ảnh cho cô. Đột nhiên, phía xa vang lên một tiếng kêu khóc chói tai: “Con tôi!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang. Lâm Phạm phản ứng lại, liền nhảy ra khỏi chiếc cốc, ngoái lại hô: “Dì đợi con chút nhé, con đi xem xem có chuyện gì xảy ra.”
Đợi khi máy móc của trò chơi dừng lại, mẹ Tần Phong cũng vội vã chạy ra.
Một người phụ nữ vừa khóc vừa kêu gào: “Con của tôi đâu? Mọi người có thấy con của tôi không?”
Nhân viên quản lý của khu vui chơi chạy tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con tôi lạc mất rồi. Vừa nãy nó muốn ăn kem ly, chớp mắt cái đã không thấy nó đâu nữa rồi!”
“Có thể là đã đi lạc. Chúng tôi gọi loa phát thanh tìm giúp chị. Khu vui chơi chỗ nào cũng có camera cả, chị đừng sốt ruột.”
Mẹ Tần Phong túm lấy cánh tay Lâm Phạm: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hình như là trẻ con đi lạc, không trông con cho kỹ ấy ạ.” Lâm Phạm thấy không phải là chuyện gì lớn, lúc này mới yên tâm. Tiếng khóc khi nãy của người phụ nữ ấy thật sự quá thảm thiết mà: “Dì ơi, dì có chơi nữa không?”
“Cũng không còn sớm nữa rồi.” Mặt trời đã xuống núi, ráng chiều nơi chân trời đầy diễm lệ. Mẹ Tần Phong nói: “Về nhà ăn cơm thôi.”
“Con gọi điện thoại cho anh Tần, kêu anh ấy tới đón chúng ta nhé?”
“Gọi xe về nhà đi, chúng ta không dẫn theo nó chơi cùng nữa.” Mẹ Tần Phong vừa nói dứt lời thì điện thoại của Lâm Phạm đã đổ chuông. Lâm Phạm lấy điện thoại ra xem, thấy người gọi là Tần Phong, liền nghe máy: “Anh Tần ạ.”
“Tối nay ăn gì? Lúc về anh sẽ mang về, anh đang ở siêu thị.”
“Em với dì đang ở khu vui chơi.”
“Dì?”
“Mẹ anh đó.”
Tần Phong: “…”
“Tối về nhà dì ăn cơm.” Lâm Phạm hỏi dò: “Được không?”
“Hai người ở đó đợi đi, anh qua đón em.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Lâm Phạm nói: “Anh Tần nói sẽ đến đón chúng ta.”
Mẹ Tần Phong: “Thằng nhóc thối này.”
Lâm Phạm mua trà sữa đưa qua cho mẹ Tần Phong. Hai người đi ra khỏi khu vui chơi, ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi bên ngoài. Lâm Phạm vẫn còn nghĩ tới người phụ nữ khóc thê thảm ban nãy: “Cũng không biết người khi nãy đã tìm được con chưa.”
“Hi vọng là tìm được.” Mẹ Tần Phong nói.
Bà nội nói ráng chiều quá đẹp là điềm xấu. Ráng chiều hôm nay lại rực rỡ chói mắt vô cùng. Từ trong khu vui chơi mơ hồ có tiếng loa phát thanh vang lên.
“Hiện giờ gọi loa tìm người: Bé trai, năm tuổi, mặc áo màu xanh lam, quần yếm màu đen, có đội mũ. Vừa nãy bé đi lạc ở xung quanh khu vực hồ thiên nga. Các bạn ai có manh mối gì xin hãy liên hệ với chúng tôi. Số điện thoại là…”
Vẫn chưa tìm được. Lâm Phạm thở dài một hơi: “Vẫn chưa tìm được, loa phát thanh đang lặp lại kìa.”
Khi Tần Phong tới nơi thì đã là bảy giờ, trời đã tối rồi, người trong khu vui chơi cũng ít đi. Bọn họ đều đang chuẩn bị về nhà. Lâm Phạm kéo cửa xe ra, ngồi vào. Sau lưng như có tiếng khóc, cô liền quay đầu lại nhìn một cái.
Không hề có gì khác thường. Cô lại lên xe.
“Sao lại đến đây chơi?” Tần Phong quay đầu, ánh mắt đặt lên người Lâm Phạm: “Có vui không?”
Lâm Phạm gật đầu. Tuy có hơi mệt, nhưng thật sự rất vui.
“Vui ạ.”
Mẹ Tần Phong ở phía sau hừ một tiếng: “Nó có hiểu đâu. Đám người cuồng công việc này.”
Tần Phong lại bị giận dỗi một cách khó hiểu. Anh sờ sờ mũi, khởi động xe. Lâm Phạm nhìn ra ngoài, từ kính cửa xe, cô nhìn thấy một người đàn ông đang lảo đảo lảo đảo chạy trên đường. Xe đã lái ra đường chính, trên đường xe qua xe lại vô cùng nguy hiểm. Lâm Phạm kéo kính xe xuống, muốn quay đầu nhìn một cái. Một chiếc xe chợt xuyên qua thân thể người đàn ông, vượt qua xe bọn họ, nghênh ngang rời đi.
Lâm Phạm ngẩn ra, vừa định la lên thì thấy sau khi xe đi qua, người đàn ông kia vẫn đang chạy trên đường. Tay Lâm Phạm bám lấy cửa xe liền siết chặt.
“Lâm Phạm, con đang nhìn gì thế?”
Mẹ Tần Phong hỏi. Lúc này, Lâm Phạm mới thu hồi tầm mắt, kéo cửa kính lên lại. Cô quay đầu cười cười đầy miễn cưỡng, nói: “Nhìn hoa mắt thôi ạ.”
Ánh mắt của mẹ Tần Phong nhìn về phía cô. Khi tới nhà, bà liền về phòng thay quần áo. Tần Phong ôm vai Lâm Phạm, dẫn cô tới trước sofa, ngồi xuống: “Vừa nãy nhìn thấy gì rồi?”
“Có một người cứ chạy đuổi theo xe mãi. Ban đầu em tưởng là người, sau đó có một chiếc xe đâm xuyên qua thân thể anh ta, mà anh ta vẫn chạy, không hề tổn hại đến một cọng lông. Chắc đây không phải là người đâu nhỉ?”
“Chạy đuổi theo xe ư?” Tần Phong nhíu mày: “Người trông như thế nào?”
“Chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, đàn ông.”
Thế này thì cũng không nghe ra được điều gì. Tần Phong chuyển chủ đề, hỏi: “Thích khu vui chơi à?”
Lâm Phạm quay đầu nhìn vào mắt anh, mỉm cười: “Lần đầu em đi, chơi rất vui.”
Tần Phong cũng cười, xoa xoa mái tóc cô: “Đợi anh được nghỉ phép rồi sẽ dẫn em đi.”
“Thôi đi vậy.” Vé vào cửa rất đắt. Lâm Phạm nói: “Cũng đi rồi mà.”
“Đi Disney, từng chơi bao giờ chưa?”
Lâm Phạm không che giấu nổi khóe miệng cong lên, nắm lấy tay Tần Phong: “Được ạ.”
Tần Phong bị dáng vẻ trẻ con của cô chọc cho vui vẻ, ngón tay nhẹ lướt qua cái mũi của cô: “Mai anh phải đi công tác rồi. Nếu em không thích ở nhà thì qua đây đi, có mẹ anh cũng an toàn hơn chút.”
“Nói sau đi. Sắp khai giảng rồi, em muốn ôn tập cho kỹ. Bên phía Âu Dương Ngọc điều tra thế nào rồi?”
“Xuất thân của anh ta rất sạch sẽ, là gia đình làm công ăn lương bình thường, tuổi ba mươi. Ba mẹ khỏe mạnh, nhà ở thành phố S. Từ tiểu học đến khi tốt nghiệp đại học đều không có tiền án tiền sự, tư liệu vô cùng sạch sẽ, không tra ra được gì cả.”
“Anh ta ba mươi sao?” Thực ra Lâm Phạm có hơi bất ngờ. Mặt Âu Dương Ngọc có vẻ rất trẻ, nhìn thì thấy cùng lắm là hai mươi thôi: “Còn lớn hơn anh nữa à?”
Tần Phong hơi nheo mắt lại nhìn Lâm Phạm: “Hửm?”
Lâm Phạm: “… Ha?”
Tần Phong hất cằm: “Anh già lắm à?”
Lâm Phạm hiểu ra. Anh lại bị chọc trúng vào chỗ đau rồi. Cô chợt bật cười ra tiếng, ngoắc ngón tay anh, lắc đầu: “Không già.”
Tần Phong nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền kéo cô tới mà hôn một cái, sa sầm nét mặt: “Không cho phép chê anh già!”
“Em không chê mà.” Mặt Lâm Phạm nóng bừng lên, sợ anh lại hôn tiếp. Mẹ anh vẫn còn ở trong phòng đó. Cô ôm mặt: “Anh là đẹp trai nhất, anh Tần khôi ngô tuấn tú nhất luôn.”
Bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, Tần Phong liền thu lại ý nghĩ muốn ức hiếp cô, thả cô ra.
Mẹ anh nói: “Hôm nay ba con không về ăn cơm đâu, chỉ có ba người chúng ta thôi. Hai đứa muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Lâm Phạm thừa cơ thoát khỏi sự ràng buộc của Tần Phong, đứng dậy: “Dì, để con giúp dì.”
Ngày hôm sau, khi Lâm Phạm tỉnh dậy thì đã không thấy Tần Phong nữa rồi. Cô hâm nóng bữa sáng, trong lúc đợi thì điện thoại đã nhảy ra thông báo một tin tức mới.
“Hôm qua khu vui chơi XX có một bé trai năm tuổi bị lạc, nghi ngờ là bị người khác bắt cóc đi mất.”
Lâm Phạm vội vã mở tin tức. Tin đăng lên là một đoạn video từ camera an ninh. Mẹ dẫn con đến gần hồ thiên nga. Đứa bé ồn ào đòi ăn kem ly, người mẹ liền đi mua. Vì người xếp hàng quá đông, người mẹ liền mở điện thoại lên xem. Đứa bé dần đi ra khỏi tầm mắt của mẹ. Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên xông ra, bế đứa bé lên rồi đi mất. Đại khái là bà ta đã bịt miệng đứa bé lại nên nó không hề kêu, người mẹ cũng không phát hiện ra.
Năm phút sau, người mẹ lấy được kem ly rồi mới phát hiện con mình đã lạc mất.
“Đây là vụ án trẻ em mất tích thứ hai xảy ra gần đây. Hi vọng đông đảo quần chúng nhân dân có thể đề cao cảnh giác, chú ý đến hành vi của con trẻ mọi lúc mọi nơi, đề phòng con trẻ đi lạc.”
Người phụ nữ hôm qua chưa tìm được con về. Đứa bé mất tích rồi.
Lâm Phạm phát giác ra điểm không thích hợp. Cô nhanh chóng móc dao găm từ trong cặp ra. Con dao găm này vẫn luôn để trong cặp cô. Âu Dương Ngọc lui ra tới giữa đường, tiên sinh vẫn đứng chắn trước mặt Lâm Phạm: “Nghịch lại trời để sửa mệnh, anh Âu Dương, anh sẽ bị trời phạt đấy.”
Từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Âm thanh bén nhọn, rạch ngang bầu trời. Thoáng chốc, vô số tiếng ồn đã xông thẳng vào màng nhĩ. Lâm Phạm vội đi lên đứng bên cạnh tiên sinh: “Ông không sao chứ?”
“Không sao.” Đôi mắt không nhìn thấy được của ông ấy vẫn hướng về phía Âu Dương Ngọc. Lâm Phạm ngẩng đầu, Âu Dương Ngọc đã biến mất rồi. Toàn thân cô đều nổi da gà, đi lên phía trước một bước, bắt lấy cánh tay tiên sinh: “Tiên sinh, rốt cuộc anh ta là cái gì?”
“Tôi không biết.”
Xe cảnh sát dừng lại ngay trước mặt. Cửa xe mở ra, Tần Phong liền xông tới. Anh mang theo súng: “Người đâu rồi?”
Vừa nhìn đã thấy Lâm Phạm và vị tiên sinh kia, Tần Phong liền bước nhanh tới kéo Lâm Phạm ra kiểm tra một lượt. Lâm Phạm bình an vô sự rồi anh mới yên tâm.
“Tiên sinh.”
Vị tiên sinh nhìn về phía Tần Phong: “Vậy tôi xin cáo từ.”
Tần Phong nhíu mày, bảo vệ Lâm Pham phía trước mình: “Tiên sinh.”
“Xin cứ nói.”
“Anh ta có phải người không?’
“Là người mà cũng không phải người.”
Sắc mặt Tần Phong trở nên khó coi. Ban đầu anh nói với Lâm Phạm cũng là câu nói đó. Anh đi lên một bước: “Xin chút thời gian nói chuyện đi.”
“Thôi. Hôm nay vừa khéo đi ngang qua nên rút đao tương trợ thôi. Sau này hai người tự lo cho mình đi.”
“Mục đích của anh ta là gì?”
“Tôi không biết.” Tiên sinh cầm gậy người mù gõ lên mặt đường phía trước, đi về một hướng.
“Tiên sinh?”
Ông ấy không quay đầu lại và cũng không trả lời, trực tiếp đi thẳng. Lâm Phạm kéo cánh tay Tần Phong lại. Cao nhân như vậy, bọn họ không muốn nói thì người khác cũng không có cách nào.
Tiểu Vương chạy tới: “Đội trưởng Tần, có chuyện gì vậy?”
“Không sao, cậu về trước đi. Tôi đưa Lâm Phạm về nhà.”
Suốt dọc đường họ đều không nói gì. Đến nhà, Lâm Phạm kể hết một lượt sự việc cho Tần Phong nghe, nói: “Rốt cuộc tiên sinh đó là ai? Ông ấy rất lợi hại, có điều tóm lại thì Âu Dương Ngọc này là ai? Anh ta cần em để làm gì?”
“Em nói Âu Dương Ngọc biết pháp thuật, có thể khiến người khác không động đậy được đúng không?”
“Đúng thế.”
Tần Phong đứng dậy châm một điếu thuốc. Anh bước chậm rãi trong phòng khách, đứng hồi lâu trước cửa sổ sát đất mà nhìn ra bên ngoài: “Có phải vụ án moi tim đó là anh ta làm không? Không có camera, không có vết thương chống cự.” Lâm Phạm cũng đi tới: “Anh Tần.” Tần Phong thấy Lâm Phạm tới gần liền dập tắt thuốc: “Anh đi gặp Âu Dương Ngọc.”
“Anh chú ý an toàn nha.”
Tần Phong xoay người nhìn Lâm Phạm, ôm cô vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh vẫn luôn tin tưởng tà không thắng chính. Loại tà ma đó không làm nên được kết quả gì đâu.”
“Vâng.” Lâm Phạm nghĩ một hồi, ôm ngang eo Tần Phong, cô vùi mặt vào lòng anh: “Không gì lớn hơn pháp luật được.”
“Đợi ở nhà nhé, tối về sẽ đem đồ ăn về cho em.”
“Cảm ơn nha.”
Lâm Phạm ngước mặt lên cười. Tần Phong hôn lên chóp mũi cô. Sau đó, anh buông Lâm Phạm ra, đi thẳng về phòng, rất nhanh đã lấy một thanh kiếm ngắn ra đưa cho Lâm Phạm: “Thanh kiếm này là thứ do nhà họ Tần anh truyền lại, nghe nói đã từng thấy máu. Em cầm lấy phòng thân đi.”
Ở nhà cũng không an toàn. Âu Dương Ngọc đó có thể không phải là người.
Lâm Phạm thấy kiếm, máu toàn thân đều chảy ngược. Cô ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn Tần Phong. Thanh kiếm này quá quen thuộc rồi. Trong mơ, trên người anh có một thanh kiếm ngắn như vậy, hoa văn cũng giống.
“Ngẩn ngơ gì thế?”
Lâm Phạm nhận lấy kiếm, xem thật kỹ: “Đồ của nhà họ Tần anh sao?”
“Ba anh đưa cho, chắc là thế, chưa tìm chuyên gia nghiên cứu bao giờ.” Tần Phong đi tới bên chiếc bàn trong phòng khách, bưng cốc nước lên uống rồi nói; “Anh đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Tần Phong.” Lâm Phạm đột nhiên mở miệng.
Tần Phong đã đi tới cửa rồi lại quay đầu: “Hửm?”
“Anh có tin vào kiếp trước không?”
Tần Phong nhìn vào mắt cô: “Anh chỉ tin kiếp này.”
Anh cứ luôn cảm thấy sự cố chấp của Âu Dương Ngọc với Lâm Phạm rất kỳ lạ, vừa nãy lại nghe Lâm Phạm nhắc tới kiếp trước. Ghen chết đi được. Anh luôn nghĩ có phải kiếp trước Âu Dương Ngọc và Lâm Phạm có dây dưa gì không, bỗng dưng lại tìm ra một tình địch cho mình.
“Kiếp này gặp được em, vậy thì chính là em rồi.”
Lâm Phạm nở nụ cười, đôi mắt cong cong, tay nắm chặt thanh kiếm: “Được.”
“Một đời chỉ có mấy chục năm thôi, qua hết là kết thúc rồi.”
Em từng mơ thấy anh. Kiếp trước anh là tướng quân, anh bảo vệ em trong lòng mình. Can qua chiến mã, anh nói, anh bảo vệ em một đoạn đường cuối cùng. Sau này sinh tử cách xa, không còn gặp lại nhau nữa.
Nụ cười của Lâm Phạm càng thêm xán lạn, cô ngước lên nói: “Em thích anh.”
Tần Phong đã kéo cửa ra, bất chợt lại quay đầu nhìn Lâm Phạm đang đứng bên cửa sổ. Cô mỉm cười như một đứa trẻ vậy.
“Nếu em không muốn anh ra ngoài thì anh không đi nữa.”
“Em đợi anh.”
Tần Phong cũng mỉm cười. Anh đưa tay lên như muốn biểu đạt điều gì đó, cuối cùng lời ra đến miệng lại thành: “Lúc nào về sẽ đem đồ ăn ngon về cho em.”
“Vâng.”
Vụ án moi tim rất có khả năng là do Âu Dương Ngọc gây ra. Pháp thuật đó của anh ta thật sự quá đi ngược lẽ trời rồi.
Sau khi Tần Phong rời đi, Lâm Phạm ngồi trong phòng khách nghiên cứu thanh kiếm. Thật sự là quá đẹp mà. Cô rút kiếm khỏi vỏ, để lộ thân kiếm sắc bén, khí lạnh đập thẳng vào mặt. Lệ khí theo đó mà tới rất giống với khí tức trên người Tần Phong.
Lạnh lẽo, mang theo mùi sát phạt.
Lâm Phạm chưa từng học qua đao kiếm, nhưng lại yêu thích vô cùng. Cô rất thích loại vũ khí lạnh này. Chúng luôn phát ra sức hấp dẫn độc đáo. Lâm Phạm thích thanh kiếm này đến không nỡ rời tay. Chuôi kiếm có hoa văn giống như chữ viết, nhưng trải qua thời gian, đã không còn quá rõ ràng nữa rồi.
Cô ôm kiếm đợi đến khi trời tối, nghiêng đầu sang ngủ thiếp đi mất.
Đó là một cung điện, lúc này cô đã biến thành một người nằm ngoài câu chuyện. Trong cung điện âm u, tràn ngập mùi thảo dược nồng đậm. Cô đi tới gần, trên giường bệnh có một người phụ nữ đang nằm, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy đến tột cùng.
“Công chúa?”
Quỳ bên giường là một thanh niên. Anh ta mặc quần áo thị vệ. Lâm Phạm không nhìn rõ được đây là triều đại nào, nhưng cô biết đó là thị vệ. Người phụ nữ trên giường ho khan kịch liệt, máu theo khóe miệng cô mà chảy xuống, làm bẩn cả giường đệm bên dưới.
“Tiểu Ngọc Tử, cứ ở trong Cẩm Y Vệ cho đàng hoàng, đừng gây chuyện…”
“Công chúa…”
“Sống tiếp, lấy vợ sinh con.”
Lâm Phạm càng đi tới gần, giọng của người phụ nữ lại càng lúc càng thấp. Một búng máu lớn từ trong miệng cô trào ra. Lâm Phạm nghĩ, không phải người này bị lao phổi đấy chứ? Ho ra nhiều máu thế kia.
“Nỗi tiếc nuối duy nhất của ta, Tần tướng quân…” Cô ho càng lúc càng dồn dập, đã không nói được nên lời nữa rồi, máu càng nhiều hơn.
“Ngự y! Mau đi mời ngự y! Công chúa không hay rồi!”
Cuối cùng Lâm Phạm đã nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ trên giường, chính là cô! Lâm Phạm giật mình tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi.
Cửa cũng bị đẩy ra. Cô vội vã cầm thanh kiếm trên bàn lên: “Ai?”
“Lâm Phạm? Sao không bật đèn?”
Tần Phong bật đèn lên, vào cửa, đặt hộp cơm xuống. Anh thấy Lâm Phạm cầm kiếm ngây ngẩn, liền bật cười: “Em làm gì thế? Ngủ đến mơ hồ rồi à?”
Lâm Phạm đặt thanh kiếm xuống, vò vò mái tóc: “Ngủ mơ hồ luôn rồi. Em đi rửa mặt.”
“Ngủ thì về phòng, đừng để bị cảm lạnh.”
Tần Phong đến phòng bếp lấy bát đũa, khi đi ra đã thấy Lâm Phạm bước ra với gương mặt ướt nước. Thấy cô, tâm trạng anh liền tốt lên. Cô nhóc này thật khiến người ta thương yêu quá đi. Vuốt vuốt tóc mái của cô, anh nói: “Đến ăn cơm nào.”
Lâm Phạm kéo ghế ra, ngồi xuống. Tần Phong múc cháo cho cô, nói: “Cháo nhà này không tồi, em thử xem.”
Lâm Phạm nhận lấy bát: “Anh đã gặp Âu Dương Ngọc chưa?”
“Gặp rồi.”
“Anh ta nói thế nào?” Lâm Phạm múc một thìa cháo, vị quả thực rất ngon, dẻo mịn thiên về thanh đạm.
“Anh ta chẳng nói gì cả. Camera xung quanh bệnh viện cũng đúng lúc bị hỏng, thật trùng hợp.” Tần Phong mở đồ ăn ra, còn có nem cuốn*: “Em tự cuốn hay anh giúp em?”
(*) Nem cuốn 春饼là một loại đồ ăn Trung Quốc, thường ăn vào tiết lập xuân.
“Em tự cuốn.”
Tần Phong ăn cơm không câu nệ tiểu tiết, ăn liền hai cái nem cuốn rồi mới ăn cháo: “Người của bọn anh vẫn luôn đi theo Âu Dương Ngọc. Nhưng trưa nay bọn họ đã để mất dấu Âu Dương Ngọc rồi.”
Lâm Phạm ăn cháo, nhíu mày.
“Vừa nãy em nằm mơ.”
“Mơ gì?”
Lâm Phạm bỏ thìa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong: “Có khả năng là chúng ta quen biết từ kiếp trước không?”
Tần Phong chợt khựng lại: “Kiếp trước chúng ta có quan hệ gì?”
“Anh là tướng quân, em là công chúa.”
Tần Phong cuốn một cuộn nem đưa cho Lâm Phạm: “Ăn đi.”
“Anh không tin sao?”
“Vậy chúng ta có ở bên nhau không?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Anh chết rồi, em thì chắc rất nhanh cũng sẽ chết thôi.”
“Tại sao lại chết?”
Lâm Phạm nghĩ một hồi: “Không biết ở giữa đã xảy ra biến cố gì, bị bệnh gì đó. Anh nhận được mệnh lệnh đi đón em, sau đó bị quân lính truy đuổi giết chết.”
Tần Phong như có điều suy nghĩ: “Em thì sao?”
“Chắc em bị lao phổi, nôn ra rất nhiều máu. Có khả năng đã là thời hòa bình rồi.”
“Triều đại nào?”
“Giống triều Minh. Người em thấy mặc phi ngư phục*.”
(*) Phi ngư phục là trang phục của thị vệ triều Minh.
Tần Phong lấy điện thoại ra nhanh chóng tra một lượt rồi lại bỏ xuống: “Em có gả cho người khác không?”
“Hình như là không.”
“Em có quen Âu Dương Ngọc không?”
Lâm Phạm nghĩ tới ánh mắt của người đó liền cảm thấy không rét mà run: “Hình như anh ta là thị vệ của em, không phải là em bây giờ, có khả năng là đời trước.”
Tần Phong nghiêm túc mà nhìn vào mắt Lâm Phạm: “Huyền ảo quá rồi. Hơn nữa, kết cục của chúng ta cũng không đẹp, anh không thích.”
Lâm Phạm không dám nhìn vào mắt anh nữa, vùi đầu ăn nem cuốn: “Có thể là gần đây em xem ti vi nhiều nên mơ mấy giấc mơ lung tung vớ vẩn thôi.”
Ăn cơm xong, Tần Phong ngồi trong phòng khách ôm máy tính viết tài liệu. Lâm Phạm tắm xong đi ra, thấy anh vẫn còn đang viết, liền bước tới: “Sao anh không đến phòng làm việc ấy?”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi mới bỏ máy tính xuống: “Qua đây.”
Lâm Phạm thấy tư thế của anh, có lẽ là muốn ôm cô, thoáng chốc liền tưởng tượng ta một vài cảnh tượng không “khỏe mạnh” lắm, gạch chéo đầy đầu, ngồi xuống sofa: “Anh Tần…”
Tần Phong ngả lên vai Lâm Phạm. Đồ ngủ trên người cô là do mẹ mua cho, màu sắc rất nhạt, dài qua đầu gối, để lộ cặp chân nhỏ. Tần Phong cúi đầu hôn cô.
Lâm Phạm hơi giật mình, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Tần Phong buông cô ra, dịch xa ra một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Phạm nhanh chóng nhắm mắt. Tần Phong ôm cô đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn cô. Lâm Phạm căng thẳng vô cùng. Động tác của anh rất dịu dàng, không hề mạnh. Lâm Phạm căng thẳng túm chặt lấy áo anh, trong đầu trống rỗng. Chốc lát sau, cô vội vã đẩy Tần Phong ra, há miệng thở dốc. Tần Phong cười ra tiếng, nhìn chằm chằm vào cô: “Mũi là để thở mà. Em hôn mà cũng ngạt thở được à?”
Lâm Phạm muốn chạy, lúc này mới phát hiện mình còn ngồi trên đùi Tần Phong. Tần Phong nhìn cô tỉ mỉ hồi lâu rồi liền bế cô lên, sải bước đi vào phòng ngủ. Lâm Phạm vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm.
Hương thơm ập thẳng vào mặt.
Lâm Phạm rất căng thẳng, sợ Tần Phong làm cô ngã. Cô túm áo Tần Phong, nhỏ giọng kháng nghị: “Bỏ em xuống.”
“Không bỏ.”
Chương 72:
Trong phòng không bật đèn. Tần Phong đặt cô lên giường, bàn tay đặt bên cạnh đầu Lâm Phạm: “Lâm Phạm.”
Giọng anh trầm khàn, ẩn chứa bao cảm xúc. Lâm Phạm túm lấy ga giường dưới thân, nhìn vào mắt Tần Phong. Tim cô đập nhanh vô cùng. Tay Tần Phong nhẹ lướt vẽ lại đường nét gương mặt cô. Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, môi chầm chầm dời xuống môi cô.
“Tần Phong…” Lâm Phạm sợ, tay nắm chặt rồi lại buông ra. Trong không gian tối tăm, cô nhìn thấy gương mặt Tần Phong, đường nét lạnh lùng cứng rắn, mơ hồ trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt đen nặng trĩu.
Cô không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chuyện này rất hệ trọng. Ngón tay anh thô ráp ấm nóng. Máu toàn thân Lâm Phạm đều vọt thẳng lên não. Cô ngửa đầu hôn môi với Tần Phong. Tay anh lần mò tới vạt váy của cô. Lâm Phạm chợt trợn trừng mắt, túm lấy cánh tay Tần Phong, giãy dụa rời môi ra, thở gấp: “Anh Tần…”
Tần Phong nắm tay cô. Anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Sợ à?”
Lâm Phạm “ừm” một tiếng, không biết tiếp theo sẽ làm gì. Vì không biết nên mới sợ hãi. Cô và Tần Phong có thân mật hơn đi chăng nữa thì chung quy vẫn là hai con người, chung quy vẫn là nam nữ khác nhau.
“Anh bật đèn nhé?”
“Đừng!” Lâm Phạm thấy anh đứng dậy đi bật đèn liền nhanh chóng túm tay anh lại: “Đừng bật.”
Tần Phong nửa quỳ trên giường, nắm tay Lâm Phạm ấn trở lại, kiên nhẫn dỗ dành. Lâm Phạm còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không biết, cũng không có ai dạy. Nếu không có nhiều chuyện như vậy, anh bằng lòng đợi, đợi mấy năm cũng được.
“Anh sẽ không làm tổn thương em.” Lâm Phạm vẫn nắm lấy tay anh. Tần Phong hôn lên mặt cô, giọng nói gần như nỉ non: “Bé con.”
Tay Lâm Phạm dần buông lỏng. Cô run lẩy bẩy. Quần áo còn chưa cởi xong, Tần Phong đã thở dài một hơi, ôm Lâm Phạm vào lòng, nằm xuống, vuốt tóc cô.
Con mẹ nó chứ! Không làm nữa.
Thích thế nào thì cứ thế đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
“Đừng khóc nữa.” Anh mặc lại quần áo cho Lâm Phạm: “Đừng khóc.”
Khóc, anh đau lòng muốn chết.
Gương mặt Lâm Phạm vì lau nước mắt mà đau rát. Cô ôm eo Tần Phong, vùi mặt vào ngực anh, xấu hổ không nơi trốn tránh. Tần Phong dỗ dành cô: “Không đụng vào em nữa, ngủ đi.”
Lâm Phạm cũng không biết mình sợ cái gì. Con người Tần Phong, cô tin tưởng, cũng rất thích. Nhưng cô cứ không khống chế được bản thân. Cô nghe nhịp tim Tần Phong đập. Hóa ra vợ chồng thật sự không phải chỉ đơn thuần là ngủ chung chăn.
Lâm Phạm suy nghĩ lung tung, không dám động đậy, cũng không biết nên làm gì mới được. Dần dần, suy tư liền chìm xuống. Cô nhắm mắt lại. Đợi đến khi hơi thở của cô trở nên đều đặn, Tần Phong mới đứng dậy, đi ra ngoài. Ở trong phòng khách, hút hết hai điếu thuốc mới đè nén được ngọn lửa trong lòng xuống. Anh mở máy tính lên, lôi hồ sơ vụ án ra tiếp tục xem vụ án moi tim từ đầu đến cuối.
Xem mãi đến tận khi trời sáng, Tần Phong đứng dậy hoạt động gân cốt, đi rửa mặt một cái. Cửa phòng ngủ chính mở ra. Tần Phong lau khô mặt, ra ngoài, thấy Lâm Phạm ló đầu ra. Anh cười: “Làm gì thế?”
Lâm Phạm bất chợt thấy Tần Phong, giật nảy mình, lập tức đứng thẳng lên: “Không có gì. Anh dậy lúc nào mà sớm thế?”
“Không ngủ.” Tần Phong bước ra: “Sáng nay muốn ăn gì nào?”
Lâm Phạm nhìn tơ máu trong mắt anh, cảm thấy trong lòng rất xót xa, nuốt một ngụm nước bọt: “Tại sao lại không ngủ? Anh giận à?” Cô dịch chuyển về phía Tần Phong. Tần Phong cười nhẹ, xoa tóc cô: “Đi rửa mặt đi.”
“Giận thật rồi à?” Lâm Phạm không đi, ngẩng đầu lên: “Anh Tần.”
“Trẻ con biết gì chứ.” Tần Phong đẩy cô vào nhà vệ sinh rồi sải bước đi vào phòng ngủ chính. Anh phải thay quần áo, trên người toàn là mùi thuốc lá.
Cửa phòng ngủ chính được đóng lại. Lâm Phạm đảo mắt mấy lần, vẫn cảm thấy Tần Phong đang tức giận. Nhưng chuyện đêm qua thật sự không thể nghĩ sâu thêm được, quá khó xử rồi.
Bên kia, Tần Phong vẫn đang tra vụ án moi tim, theo dõi Âu Dương Ngọc. Có thể là Lâm Phạm được canh chừng quá kỹ nên Âu Dương Ngọc không có cơ hội tới gần. Lâm Phạm thì lại được yên tĩnh một khoảng thời gian, ở nhà ôn tập. Tháng chín là khai giảng, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.
Mẹ Tần Phong gọi điện thoại tới kêu Lâm Phạm qua nhà ăn cơm cùng bà. Ấn tượng của Lâm Phạm về mẹ Tần Phong rất tốt, nên cô liền tới đó. Ba Tần Phong không có ở nhà, ăn cơm xong, mẹ anh lại dẫn Lâm Phạm đến khu vui chơi ở gần đó chơi.
Lâm Phạm là lần đầu tiên đến một nơi như thế này, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
“Dì ơi, dì từng ngồi tàu lượn siêu tốc kia chưa?”
“Chưa, ba Tần Phong không cho dì chơi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười. Nửa tiếng sau, mẹ Tần Phong đã túm lấy tay Lâm Phạm mà kêu la thảm thiết. Kích thích quá đi mất. Trước đây Lâm Phạm chỉ từng xem trên ti vi thôi, nay được đích thân trải nghiệm, vui đến muốn bay lên rồi.
Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Lâm Phạm liền đi mua hai ly kem: “Dì này.”
Mẹ Tần Phong còn chưa ăn hết một ly kem thì mắt đã nhắm sang mục trò chơi khác. Chồng bà là một người khá nghiêm túc, bình thường cũng không có cơ hội để chơi cái này. Chơi một lượt đầy kích thích xong, Lâm Phạm lại là người không chịu nổi trước, đề nghị đến khu thành phố bánh kẹo. Trong đó có rất nhiều trò chơi dành cho trẻ nhỏ.
Lâm Phạm ngồi trong chiếc cốc bánh kẹo mà cười, mẹ Tần Phong chụp ảnh cho cô. Đột nhiên, phía xa vang lên một tiếng kêu khóc chói tai: “Con tôi!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang. Lâm Phạm phản ứng lại, liền nhảy ra khỏi chiếc cốc, ngoái lại hô: “Dì đợi con chút nhé, con đi xem xem có chuyện gì xảy ra.”
Đợi khi máy móc của trò chơi dừng lại, mẹ Tần Phong cũng vội vã chạy ra.
Một người phụ nữ vừa khóc vừa kêu gào: “Con của tôi đâu? Mọi người có thấy con của tôi không?”
Nhân viên quản lý của khu vui chơi chạy tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con tôi lạc mất rồi. Vừa nãy nó muốn ăn kem ly, chớp mắt cái đã không thấy nó đâu nữa rồi!”
“Có thể là đã đi lạc. Chúng tôi gọi loa phát thanh tìm giúp chị. Khu vui chơi chỗ nào cũng có camera cả, chị đừng sốt ruột.”
Mẹ Tần Phong túm lấy cánh tay Lâm Phạm: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hình như là trẻ con đi lạc, không trông con cho kỹ ấy ạ.” Lâm Phạm thấy không phải là chuyện gì lớn, lúc này mới yên tâm. Tiếng khóc khi nãy của người phụ nữ ấy thật sự quá thảm thiết mà: “Dì ơi, dì có chơi nữa không?”
“Cũng không còn sớm nữa rồi.” Mặt trời đã xuống núi, ráng chiều nơi chân trời đầy diễm lệ. Mẹ Tần Phong nói: “Về nhà ăn cơm thôi.”
“Con gọi điện thoại cho anh Tần, kêu anh ấy tới đón chúng ta nhé?”
“Gọi xe về nhà đi, chúng ta không dẫn theo nó chơi cùng nữa.” Mẹ Tần Phong vừa nói dứt lời thì điện thoại của Lâm Phạm đã đổ chuông. Lâm Phạm lấy điện thoại ra xem, thấy người gọi là Tần Phong, liền nghe máy: “Anh Tần ạ.”
“Tối nay ăn gì? Lúc về anh sẽ mang về, anh đang ở siêu thị.”
“Em với dì đang ở khu vui chơi.”
“Dì?”
“Mẹ anh đó.”
Tần Phong: “…”
“Tối về nhà dì ăn cơm.” Lâm Phạm hỏi dò: “Được không?”
“Hai người ở đó đợi đi, anh qua đón em.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Lâm Phạm nói: “Anh Tần nói sẽ đến đón chúng ta.”
Mẹ Tần Phong: “Thằng nhóc thối này.”
Lâm Phạm mua trà sữa đưa qua cho mẹ Tần Phong. Hai người đi ra khỏi khu vui chơi, ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi bên ngoài. Lâm Phạm vẫn còn nghĩ tới người phụ nữ khóc thê thảm ban nãy: “Cũng không biết người khi nãy đã tìm được con chưa.”
“Hi vọng là tìm được.” Mẹ Tần Phong nói.
Bà nội nói ráng chiều quá đẹp là điềm xấu. Ráng chiều hôm nay lại rực rỡ chói mắt vô cùng. Từ trong khu vui chơi mơ hồ có tiếng loa phát thanh vang lên.
“Hiện giờ gọi loa tìm người: Bé trai, năm tuổi, mặc áo màu xanh lam, quần yếm màu đen, có đội mũ. Vừa nãy bé đi lạc ở xung quanh khu vực hồ thiên nga. Các bạn ai có manh mối gì xin hãy liên hệ với chúng tôi. Số điện thoại là…”
Vẫn chưa tìm được. Lâm Phạm thở dài một hơi: “Vẫn chưa tìm được, loa phát thanh đang lặp lại kìa.”
Khi Tần Phong tới nơi thì đã là bảy giờ, trời đã tối rồi, người trong khu vui chơi cũng ít đi. Bọn họ đều đang chuẩn bị về nhà. Lâm Phạm kéo cửa xe ra, ngồi vào. Sau lưng như có tiếng khóc, cô liền quay đầu lại nhìn một cái.
Không hề có gì khác thường. Cô lại lên xe.
“Sao lại đến đây chơi?” Tần Phong quay đầu, ánh mắt đặt lên người Lâm Phạm: “Có vui không?”
Lâm Phạm gật đầu. Tuy có hơi mệt, nhưng thật sự rất vui.
“Vui ạ.”
Mẹ Tần Phong ở phía sau hừ một tiếng: “Nó có hiểu đâu. Đám người cuồng công việc này.”
Tần Phong lại bị giận dỗi một cách khó hiểu. Anh sờ sờ mũi, khởi động xe. Lâm Phạm nhìn ra ngoài, từ kính cửa xe, cô nhìn thấy một người đàn ông đang lảo đảo lảo đảo chạy trên đường. Xe đã lái ra đường chính, trên đường xe qua xe lại vô cùng nguy hiểm. Lâm Phạm kéo kính xe xuống, muốn quay đầu nhìn một cái. Một chiếc xe chợt xuyên qua thân thể người đàn ông, vượt qua xe bọn họ, nghênh ngang rời đi.
Lâm Phạm ngẩn ra, vừa định la lên thì thấy sau khi xe đi qua, người đàn ông kia vẫn đang chạy trên đường. Tay Lâm Phạm bám lấy cửa xe liền siết chặt.
“Lâm Phạm, con đang nhìn gì thế?”
Mẹ Tần Phong hỏi. Lúc này, Lâm Phạm mới thu hồi tầm mắt, kéo cửa kính lên lại. Cô quay đầu cười cười đầy miễn cưỡng, nói: “Nhìn hoa mắt thôi ạ.”
Ánh mắt của mẹ Tần Phong nhìn về phía cô. Khi tới nhà, bà liền về phòng thay quần áo. Tần Phong ôm vai Lâm Phạm, dẫn cô tới trước sofa, ngồi xuống: “Vừa nãy nhìn thấy gì rồi?”
“Có một người cứ chạy đuổi theo xe mãi. Ban đầu em tưởng là người, sau đó có một chiếc xe đâm xuyên qua thân thể anh ta, mà anh ta vẫn chạy, không hề tổn hại đến một cọng lông. Chắc đây không phải là người đâu nhỉ?”
“Chạy đuổi theo xe ư?” Tần Phong nhíu mày: “Người trông như thế nào?”
“Chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, đàn ông.”
Thế này thì cũng không nghe ra được điều gì. Tần Phong chuyển chủ đề, hỏi: “Thích khu vui chơi à?”
Lâm Phạm quay đầu nhìn vào mắt anh, mỉm cười: “Lần đầu em đi, chơi rất vui.”
Tần Phong cũng cười, xoa xoa mái tóc cô: “Đợi anh được nghỉ phép rồi sẽ dẫn em đi.”
“Thôi đi vậy.” Vé vào cửa rất đắt. Lâm Phạm nói: “Cũng đi rồi mà.”
“Đi Disney, từng chơi bao giờ chưa?”
Lâm Phạm không che giấu nổi khóe miệng cong lên, nắm lấy tay Tần Phong: “Được ạ.”
Tần Phong bị dáng vẻ trẻ con của cô chọc cho vui vẻ, ngón tay nhẹ lướt qua cái mũi của cô: “Mai anh phải đi công tác rồi. Nếu em không thích ở nhà thì qua đây đi, có mẹ anh cũng an toàn hơn chút.”
“Nói sau đi. Sắp khai giảng rồi, em muốn ôn tập cho kỹ. Bên phía Âu Dương Ngọc điều tra thế nào rồi?”
“Xuất thân của anh ta rất sạch sẽ, là gia đình làm công ăn lương bình thường, tuổi ba mươi. Ba mẹ khỏe mạnh, nhà ở thành phố S. Từ tiểu học đến khi tốt nghiệp đại học đều không có tiền án tiền sự, tư liệu vô cùng sạch sẽ, không tra ra được gì cả.”
“Anh ta ba mươi sao?” Thực ra Lâm Phạm có hơi bất ngờ. Mặt Âu Dương Ngọc có vẻ rất trẻ, nhìn thì thấy cùng lắm là hai mươi thôi: “Còn lớn hơn anh nữa à?”
Tần Phong hơi nheo mắt lại nhìn Lâm Phạm: “Hửm?”
Lâm Phạm: “… Ha?”
Tần Phong hất cằm: “Anh già lắm à?”
Lâm Phạm hiểu ra. Anh lại bị chọc trúng vào chỗ đau rồi. Cô chợt bật cười ra tiếng, ngoắc ngón tay anh, lắc đầu: “Không già.”
Tần Phong nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền kéo cô tới mà hôn một cái, sa sầm nét mặt: “Không cho phép chê anh già!”
“Em không chê mà.” Mặt Lâm Phạm nóng bừng lên, sợ anh lại hôn tiếp. Mẹ anh vẫn còn ở trong phòng đó. Cô ôm mặt: “Anh là đẹp trai nhất, anh Tần khôi ngô tuấn tú nhất luôn.”
Bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, Tần Phong liền thu lại ý nghĩ muốn ức hiếp cô, thả cô ra.
Mẹ anh nói: “Hôm nay ba con không về ăn cơm đâu, chỉ có ba người chúng ta thôi. Hai đứa muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Lâm Phạm thừa cơ thoát khỏi sự ràng buộc của Tần Phong, đứng dậy: “Dì, để con giúp dì.”
Ngày hôm sau, khi Lâm Phạm tỉnh dậy thì đã không thấy Tần Phong nữa rồi. Cô hâm nóng bữa sáng, trong lúc đợi thì điện thoại đã nhảy ra thông báo một tin tức mới.
“Hôm qua khu vui chơi XX có một bé trai năm tuổi bị lạc, nghi ngờ là bị người khác bắt cóc đi mất.”
Lâm Phạm vội vã mở tin tức. Tin đăng lên là một đoạn video từ camera an ninh. Mẹ dẫn con đến gần hồ thiên nga. Đứa bé ồn ào đòi ăn kem ly, người mẹ liền đi mua. Vì người xếp hàng quá đông, người mẹ liền mở điện thoại lên xem. Đứa bé dần đi ra khỏi tầm mắt của mẹ. Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên xông ra, bế đứa bé lên rồi đi mất. Đại khái là bà ta đã bịt miệng đứa bé lại nên nó không hề kêu, người mẹ cũng không phát hiện ra.
Năm phút sau, người mẹ lấy được kem ly rồi mới phát hiện con mình đã lạc mất.
“Đây là vụ án trẻ em mất tích thứ hai xảy ra gần đây. Hi vọng đông đảo quần chúng nhân dân có thể đề cao cảnh giác, chú ý đến hành vi của con trẻ mọi lúc mọi nơi, đề phòng con trẻ đi lạc.”
Người phụ nữ hôm qua chưa tìm được con về. Đứa bé mất tích rồi.