Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79+80
Chương 79:
Lâm Phạm đưa điện thoại cho Tần Phong xem: “Đường Trung Minh.”
Tần Phong nhận lấy điện thoại, lướt xem weibo một chút: “Tiếng khóc? Có tiếng khóc không nhất định sẽ là ma, ma khóc người cũng đâu có nghe thấy được. Có phải xung quanh đó có vấn đề gì không? Lát nữa qua đó xem một chút.”
Anh vừa định trả điện thoại cho Lâm Phạm thì nhìn thấy tên weibo của cô, nhướng mày: “Nhà tôi có một chú Tần?”
Lâm Phạm bị vạch trần một cái tên xấu hổ như vậy, liền nhanh tay giật điện thoại lại bỏ vào túi xách. Mặt cô đỏ lên, chống chế: “Anh nhìn nhầm rồi.”
Tần Phong cười cười nhìn cô, cũng không nói gì. Lâm Phạm bị nhìn như vậy rất lúng túng, ho một tiếng rồi nói: “Tên weibo em đặt bừa đó, một ngày em đổi những mấy cái tên, cũng đâu có làm sao.”
Tần Phong vẫn nhìn cô một cách đầy ẩn ý.
Lâm Phạm có chút căng thẳng, tìm bừa một đề tài khác: “Tên weibo của anh là gì, chúng ta follow lẫn nhau.”
“Anh không có weibo.” Tần Phong lấy điện thoại ra, thành thật trả lời: “Bây giờ anh có thể tạo một cái, để chúng ta follow lẫn nhau.”
“Không có thì thôi vậy….”
Tần Phong đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Phạm, trang chủ tạo tài khoản weibo xuất hiện một dòng chữ: Nhà lão Tần có một bé con.
Giọng nói của anh trầm thấp: “Cái này được đấy, chưa có ai dùng, có thể lập được.”
Tần Phong lấy ảnh của Lâm Phạm làm ảnh đại diện. Phục vụ đọc đến số bàn, anh đặt điện thoại xuống đi lấy đồ ăn. Lâm Phạm thò đầu qua nhìn một cái suýt nữa thì rớt cằm. Đây là cái ảnh quần què gì vậy? Mặt của cô lúc đang ngủ? Gương mặt phóng to trên màn hình. Lâm Phạm đang định cầm lấy điện thoại thì Tần Phong đã đi đến. Dưới quyền uy của Tần Phong, Lâm Phạm không dám lỗ mãng.
“Anh chụp lúc nào vậy? Xấu quá.”
“Em đoán xem.” Tần Phong đưa cháo cho cô: “Có cần đường không?”
“Không cần.” Lâm Phạm khuấy cháo, hỏi: “Lúc tối anh chưa ăn cơm à?”
“Vẫn chưa.” Trước giờ Tần Phong không hề chú trọng việc ăn uống, ăn cái gì cũng được, ăn cái gì cũng thấy ngon. Anh càn quét một hồi, đồ ăn trên bàn nhanh chóng đi hết một nửa: “Bánh này cũng ngon đấy.”
Tần Phong đưa một ít bánh sang trước mặt Lâm Phạm. Lâm Phạm vẫn còn lăn tăn chuyện bức ảnh: “Anh có thể đừng dùng bức ảnh kia làm ảnh đại diện được không. Xấu lắm.”
“Không xấu.”
Thẩm mỹ của trai thẳng cô không hiểu được. Lâm Phạm không đói, chỉ đơn thuần ngồi cùng anh ăn cơm.
“Đổi một cái đẹp hơn.”
Tần Phong rút giấy ra lau tay, cầm điện thoại lên hướng về phía Lâm Phạm: “Em ngẩng đầu lên, chụp một cái.”
Lâm Phạm còn đang nhai bánh, vẻ mặt ngơ ngác liền bị Tần Phong chụp lại: “Được rồi, cái này đi.”
Lâm Phạm nuốt bánh xuống: “Qua loa như vậy?”
Tần Phong nhanh chóng follow Lâm Phạm, tìm thấy tên của cô trong wechat: “Gửi cho em một bức ảnh của anh.”
Lâm Phạm: cũng đâu phải là đi xem mắt.
Dưới sự ép bức của Tần Phong, Lâm Phạm đành phải đổi ảnh đại diện của mình thành ảnh của anh. Công lý ở đâu chứ?
Lâm Phạm ăn xong trước, ngồi đợi Tần Phong: “Vừa rồi em nhìn thấy Đồng Huy, chú ấy rất đáng thương, tìm suốt ba năm cũng không tìm lại được con của mình. Nguyện vọng cuối cùng của chú ấy là được gặp con một lần, nhưng vẫn không thực hiện được.”
Tần Phong nghe vậy, trầm tư một hồi. Anh ăn xong hết đồ ăn còn lại rồi đứng lên: “Đi thôi.”
Lâm Phạm theo ở phía sau: “Có phải bây giờ anh còn phải về đơn vị không?”
“Ừ.”
Bởi vì bài viết trên weibo đó nên Lâm Phạm và Tần Phong lại đi đến tòa nhà cũ ở đường Trung Minh một lần nữa. Tần Phong đứng ở tầng một đợi Lâm Phạm. Anh châm một điếu thuốc, xem qua hình ảnh của vụ án trên điện thoại một chút. Con trai của Đồng Huy mất tích vào ba năm trước, cảnh sát cũng từng phối hợp tìm kiếm trong một khoảng thời gian. Nhưng lượng công việc của loại vụ án lừa gạt bán người này thật sự quá lớn, ba năm trước hệ thống camera giám sát còn chưa phát triển như hiện tại, rất khó tìm.
Tần Phong ném tàn thuốc xuống, xông lên phía trên gọi: “Lâm Phạm?”
Lâm Phạm đáp lại một tiếng. Tần Phong cất điện thoại vào trong túi, đi đến bên cạnh luống hoa dập tắt điếu thuốc. Rất nhanh sau đó Lâm Phạm liền đi xuống, cô lắc đầu: “Không có gì cả. Có lẽ nguồn gốc phát ra tiếng khóc không phải là ở đây.”
Thời gian sắp đến mười hai giờ, Tần Phong kéo Lâm Phạm đi ra ngoài: “Về nhà trước đi.”
“Ừ.”
Đi đến cửa thì đột nhiên có một tiếng khóc ngắn ngủi yếu ớt vang lên. Tần Phong và Lâm Phạm đồng thời dừng bước, nhìn nhau một cái. Lâm Phạm lên tiếng trước, hỏi: “Anh nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.” Tần Phong lấy súng ra, mở chốt an toàn: “Không phải ma, anh cũng nghe thấy rồi.”
Lâm Phạm lấy cây kiếm ngắn từ trong người ra. Tần Phong liếc nhìn cô: “Em nhét kiếm vào từ lúc nào vậy?”
“Lúc xuống xe.” Lâm Phạm vẫn chưa nói, cô sợ Âu Dương Ngọc sẽ ở đây.
Tần Phong bật đèn pin điện thoại lên soi sáng khu nhà, đưa tay lên kéo Lâm Phạm ra phía sau lưng mình: “Đừng xông đến nhanh như vậy.”
Tiếng khóc dường như đã ngừng lại. Khu nhà này có tổng cộng ba dãy, mỗi dãy có hai tòa nhà. Dãy nhà cuối cùng đã bị thiêu rụi, nhưng hai dãy nhà phía trước vẫn còn nguyên. Lúc bọn họ đi đến dãy nhà thứ hai thì lại có tiếng khóc.
Tần Phong ngăn Lâm Phạm lại, dỏng tai lên nghe, thấp giọng nói: “Dưới đất.”
Lâm Phạm ngồi xổm xuống nghe, quả nhiên là nghe được rõ hơn nhiều. Cô không khỏi buồn bực, sao dưới đất lại có tiếng khóc chứ? Mấy tòa nhà này được xây gần giống nhau, không có tầng ngầm. Tiếng khóc rốt cuộc là phát ra từ đâu?
Tần Phong ngồi xổm xuống, gõ một cái lên mặt đất, là đất thật. Anh nói nhỏ với Lâm Phạm: “Tìm miệng cống thoái nước.”
Rất nhanh sau đó bọn họ đã tìm thấy miệng cống thoát nước, phía dưới lại truyền đến một tiếng kêu khóc, lúc này đã nghe được tương đối rõ ràng. Miệng cống bị cố định, không kéo ra được. Tần Phong gọi điện cho đồng nghiệp trong đội hình sự, gọi người đến tiếp viện. Tiếng khóc này không hề bình thường.
Sau khi Tần Phong tắt điện thoại, Lâm Phạm đã tìm qua hết mảnh sân này một lần, lắc đầu nói: “Không có lối vào.”
“Phía sau.”
Bọn họ tìm từ hành lang đến mảnh sân này một lần nhưng vẫn không tìm thấy lối vào, tiếng khóc cũng ngừng lại.
Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh kéo Lâm Phạm ra khỏi khu nhà nghe điện thoại. Lâm Phạm chạy ra khỏi tay của anh, nhanh chóng đi về phía sau của khu nhà. Tần Phong nhìn Lâm Phạm trong tầm mắt, ngẩng đầu lên gọi Tiểu Vương đang dừng xe đến.
Tiểu Vương cùng ba đồng nghiệp nữa xuống xe, thở hồng hộc chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Phát hiện ra tiếng khóc ở chỗ này, hình như là ở dưới đất, tìm thử xem.”
Tiểu Vương trợn mắt, há hốc mồm: “Anh hai của em à, bây giờ là mười hai giờ rồi đó.”
“Lỡ như bỏ sót điều gì thì đó là mạng người đấy.” Tần Phong nhìn qua Lâm Phạm lần nữa, nhận ra đã không thấy cô đâu liền lập tức chạy về phía sau. Tiểu Vương cũng chạy theo, hỏi: “Tìm kiểu gì bây giờ?”
“Cứ tìm như vậy đi.”
Lâm Phạm đạp qua đống rác nhảy xuống đất bằng. Cô cầm đèn pin chiếu một cái thì thấy một con đường nhỏ. Chỗ này là một công trường bỏ hoang, người dân xung quanh liền mang rác qua đây đổ, không lâu sau đó thì hình thành nên bãi rác to lớn này.
Sau lưng có tiếng động vang lên. Lâm Phạm quay đầu lại thì thấy Tần Phong nhảy xuống tường rào, sải bước đến kéo lấy cánh tay cô: “Chạy lung tung cái gì vậy hả?”
Lâm Phạm trốn vào sau lưng anh: “Ở chỗ công trường bỏ hoang này có người nhìn sao?”
“Chắc là sẽ có người ở lại.” Tần Phong lấy đèn pin soi qua một chút, nhìn lên cái giá bằng thép ở trên đầu. Lúc đầu vì có tai nạn nên bị đình công, nhưng đồ đạc vẫn còn, chắc là sẽ có người ở lại trông giữ.
Sau đó hai người nhìn thấy ở trong góc của nhà cabin, sau lưng vang lên một tiếng “phốc”, hai người quay đầu lại thì thấy Tiểu Vương chật vật bụi bặm đi đến. Cũng không phải là chật vật bụi bặm, có lẽ vừa rồi anh ta rơi vào trong hố bùn nào đó, cả người toàn là bùn đất. Tiểu Vương nhổ ra một ngụm đầy bụi: “Đây là chỗ nào vậy? Ở đâu có tiếng khóc chứ? Sao tôi không nghe thấy?”
Tần Phong đi đến phòng cabin, soi đèn pin qua một lượt thấy trên sợi dây có treo quần áo. Nơi này có người ở. Tần Phong đi qua gõ cửa, trong phòng không có người, nhưng lại có mùi rượu.
Lâm Phạm xoa mũi: “Có lẽ trong phòng có người.”
Cửa được khóa từ bên trong. Tiểu Vương đi đến mở cửa sổ: “Phòng này có thể đi vào từ cửa sổ.”
Anh ta vừa nói vừa mở cửa sổ ra, soi đèn pin vào bên trong: “Không có người.”
“Không có người sao lại phải khóa cửa?” Tần Phong nói: “Anh đi vào xem thử một chút.”
Tiểu Vương: “…..”
Để lại hai người bên ngoài, còn lại bao gồm Lâm Phạm cũng nhảy vào trong xem xét, bật đèn pin lên. Trong phòng bừa bộn, bẩn thỉu lại còn có mùi thối. Trên bàn còn có mì xào đang ăn dở, Lâm Phạm đưa tay sờ thử nhiệt độ của mì xào: “Vẫn còn nóng.”
Bỗng nhiên dưới mặt đất có âm thanh truyền đến, âm thanh rất ngắn ngủi, dường như đang bị người khác bịt miệng. Tần Phong lấy chân vén ra một khối cao su màu đen dưới đất, cửa hầm xuất hiện ngay trước mặt mọi người, âm thanh bên dưới cũng càng rõ ràng hơn.
Có một cái thang đi xuống. Tần Phong xuống trước, tỏ ý với Tiểu Vương: “Anh trông chừng Lâm Phạm, tôi và Trịnh Vĩ đi xuống trước.”
Không gian dưới mặt đất rất lớn. Âm thanh thở dốc của người đàn ông và tiếng kêu của phụ nữ hỗn hợp lại. Tần Phong nhíu mày, phía dưới có đèn, rẽ qua một khúc cua liền thấy một người đàn ông và người phụ nữ trên giường. Tần Phong rút súng ra: “Cảnh sát đây!”
Người đàn ông còn chưa hồi hồn thì đã bị đạp một cước xuống mặt đất. Người phụ nữ đang bị trói tay ở trên giường, trên người không có một mảnh vải che thân. Người nọ lấy lại tinh thần, đang định với lấy chiếc dao ở gần đó. Tần Phong giơ chân lên giẫm lên lưng anh ta, lấy còng tay ra bắt anh ta lại.
Trịnh Vĩ cởi trói cho cô gái. Nhưng vì dây trói rất chặt, vẫn luôn cởi không được.
Tần Phong nhặt một tấm vải lên đắp cho cô gái, tháo giẻ trong miệng cô ấy ra. Cô gái òa lên khóc.
“Móa, thật sự có phụ nữ ở đây.” Phía sau vang lên tiếng nói.
Tần Phong quay đầu nhìn thấy Tiểu Vương, phía sau không xa còn có Lâm Phạm. Ở mặt này Lâm Phạm quả nhiên chưa bao giờ chịu nghe lời. Anh nói gì thì mặc anh, cô muốn làm gì thì làm cái đó.
Lâm Phạm nhìn thấy cô gái ở trên giường, lại nhìn thấy Trịnh Vĩ đang toát mồ hôi vì sợi dây liền vội vàng cầm kiếm ngắn đi qua cắt đứt dây thừng, đỡ cô gái dậy: “Cô sao rồi?”
“Cứu mạng, mau đưa tôi ra khỏi đây…”
Cô gái không ngừng khóc. Cũng may là có Lâm Phạm ở đây, có thể giúp cô ấy mặc quần áo, cũng có thể giúp đỡ tốt hơn cho cô ấy. Nếu không một đám đàn ông này không biết nên ra tay như thế nào.
Cô gái sống chết ôm chặt lấy Lâm Phạm, cô cũng chỉ đành bị kéo đến đội hình sự.
Không về nhà được rồi!
Phòng trực ban không có cảnh sát nữ. Tần Phong tìm được quần áo đưa cho Lâm Phạm để cô giúp cô gái mặc vào. Anh đưa chìa khóa cho cô: “Phòng trực ban có chăn, em qua đó ngủ trước đi. Đêm nay e là không được ngủ.”
Tần Phong bóp trán. Lâm Phạm nhìn anh, gật đầu. Sau đó lấy một viên kẹo cứng vị hoa quả ra đưa cho anh: “Anh vất vả rồi.”
Tần Phong nhận lấy viên kẹo, bật cười. Đưa tay xoa xoa mái tóc của cô: “Ngủ đi, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Tần Phong nhìn theo Lâm Phạm rời đi, bỏ kẹo vào túi quần. Sau đó vò đầu đi về phía phòng thẩm vấn.
Người đàn ông tên Từ Kiến Lập, bốn mươi hai tuổi. Một năm trước được gọi đến trông coi công trường, mỗi tháng được trả một nghìn rưỡi tiền lương.
“Tôi thích phụ nữ xinh đẹp, muốn cùng phụ nữ xinh đẹp phát sinh quan hệ. Nhưng các người cũng biết, tôi nghèo như vậy sẽ không có người phụ nữ nào chịu đi theo tôi. Huống hồ là những người phụ nữ xinh đẹp đó, bọn họ chỉ thích tiền.”
Trên mặt anh ta không có sự xấu hổ, cũng không có sợ hãi. Trong ánh mắt có một sự điên cuồng, là kiểu điên cuồng vô cùng cố chấp. Đây là loại người đáng sợ nhất. Anh ta không có cảm giác áy náy, không có sự tôn trọng, kính sợ đối với sinh mạng.
“Hôm đó đúng lúc tôi gặp phải cô ấy ở trên đường. Tôi liền đánh ngất cô ấy, đưa đến căn phòng trong hầm ngầm dưới đất của tôi.”
Chương 80
“Cô ta không chịu nghe lời, cứ liên tục khóc. Tôi chỉ đành trói cô ta lại, nhét giẻ vào miệng. Tôi chỉ muốn tốt với cô ta, không có ý xấu gì khác.”
Cmn, đây mà còn gọi là không có ý xấu. Tần Phong nghiến răng, đổi một tư thế ngồi khác.
“Anh đã như vậy rồi mà còn nói là mình không xấu ?” Tiểu Vương ném cây bút lên bàn: “Anh xấu một cách triệt để rồi ấy.”
Tần Phong nhìn anh ta một cái, Tiểu Vương bèn thu lại những lời đang nói dở: “Ngày bao nhiêu thì anh đưa cô ấy đến đây? Cái hầm đó là anh đào hả?”
“Có lẽ là ngày mười.” Gã đàn ông cười một tiếng, nhìn Tiểu Vương một cách “sao cũng được”: “Anh học hỏi người bên cạnh một chút đi. Nhìn người ta kìa, từ nãy đến giờ đều không sốt ruột.”
Tiểu Vương nhìn Tần Phong. Còn không phải sao, vị này trước giờ đều không nói lời thừa thãi với người khác.
“Anh đừng có phí lời. Cái hầm đó là do anh đào có đúng không?”
“Đúng vậy. Ở một mình rất buồn chán nên bắt đầu đào.”
“Anh có mục đích gì?” Anh ta không trả lời, Tiểu Vương tiếp tục hỏi: “Để giam giữ người sao?”
“Nhàn rỗi nên đào thôi.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Ở dưới đất nên cũng không ai biết, tôi muốn đào thế nào thì đào.”
Từ Kiến Lập sống ở đó một mình. Ở lâu nên nảy ra tâm tư không đứng đắn. Đúng lúc anh ta thấy được vụ án đào hầm ngầm giam giữ người của Lý Hạo trên báo, liền nổi lên ý xấu. Con người một khi đã trở nên xấu xa, thì sẽ có trăm ngàn cách để làm chuyện xấu.
Trước tiên, anh ta chuẩn bị hầm ngầm. Đào được một khoảng thời gian thì đụng phải nước ngầm dưới đất, liền tiếp tục đào sang một hướng khác. Anh ta sống một mình ở bãi đất hoang này, cả ngày không có lấy một bóng người, trên cơ bản đều đào ở đây. Cuối cùng cũng đào ra được hình dáng cơ bản của cái hầm, sau đó lấy tấm ván để cố định, kéo dây điện vào và thắp đèn lên. Lúc đó đã là nửa năm sau, lần đầu tiên anh ta gây án, cũng chỉ là muốn thử một chút.
Anh ta cưỡi xe điện đi ra ngoài, phát hiện ở gần đường Kiện Khang có một cô gái về nhà muộn, liền đánh ngất cô ấy sau đó trói về hầm ngầm. Anh ta ngàn lần không nghĩ đến rằng mình đã đào thông đến gần với cống thoát nước của khu dân cư. Ban ngày anh ta sợ có người tới phát hiện ra chuyện hầm ngầm nên vẫn thường ngủ trong nhà. Mỗi đêm từ mười một đến mười hai giờ anh ta sẽ đi đến một quán mì xào ở gần đó mua đồ ăn khuya, cô gái sẽ kêu cứu vào khoảng thời gian đó.
Anh ta cưỡng bức cô gái đó, định học theo vụ án trên báo. Có lẽ sau khi cưỡng bức xong thì cô gái này có thể giúp anh ta kiếm tiền. Anh ta vẫn còn mơ mộng giữa ban ngày cho đến khi bị cảnh sát bắt được.
Lưới trời tuy thưa mà khó lọt.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Tiểu Vương hỏi: “Tôi có thể đánh người không?”
“Anh muốn bị phạt thì cứ đi đi.”
Tần Phong ngáp một cái, châm một điếu thuốc lấy tinh thần: “Sao lại nhiều vụ án như vậy chứ?”
Tiểu Vương dựa lên tường, cũng ngáp một cái: “Những thứ táng tận lương tâm này sao lại nhiều như vậy chứ?” Anh ta cầm lấy điếu thuốc trên tay Tần Phong, châm một cái. Hít vào một hơi sâu rồi nhả khói ra: “Xử lý xong những vụ này tôi phải ngủ một giấc thật ngon.”
Vụ án giam giữ người này đã sáng tỏ rồi, anh ta đang suy nghĩ đến vụ án lừa gạt buôn bán người kia.
“Vụ án buôn bán người kia đã thẩm vấn được kết quả chưa?”
“Sống chết chịu đựng cũng không chịu nói, vẫn đang lề mề đây.”
“Người và tang vật cũng đã bắt về đầy đủ rồi mà còn không chịu nhận?” Tần Phong nhắm hai mắt lại, ngáp thêm một cái. Đã hai ngày liên tiếp anh không ngủ rồi: “Tôi đi ngủ một lúc, có phát hiện gì thì gọi tôi.”
“Được.” Tiểu Vương đáp: “Bây giờ cũng không có việc gì, tôi cũng phải đi ngủ hai tiếng, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ lao lực mà chết.”
Phòng trực ban rất bừa bộn. Lúc Tần Phong đi vào thì thấy Lâm Phạm đang ngủ trên góc giường, anh liền nằm xuống giường bên cạnh Lâm Phạm mà ngủ. Ngủ được bốn tiếng thì bị gọi dậy, Tần Phong đi rửa mặt. Ngủ như vậy thà rằng không ngủ. Ngủ được mấy tiếng mà đã bị gọi đúng là quá đau khổ mà. Tần Phong thấy Lâm Phạm còn chưa tỉnh, liền đắp thêm chăn cho cô. Sau đó rón ra rón rén đi ra ngoài.
Lúc Lâm Phạm tỉnh lại thì ánh nắng đã chiếu vào cả căn phòng. Cô mơ màng một lúc rồi mới ngồi dậy, ngây ngốc nhìn về phía trước. Khoảng một phút sau, Lâm Phạm lắc lắc đầu một chút rồi mới ngồi dậy đi ra ngoài.
Trên cơ thể bắt đầu có mùi rồi. Lâm Phạm không tìm thấy Tần Phong, anh để lại lời nhắn trên wechat cho cô: “Về nhà ngủ đi, anh đến hiện trường.”
Lâm Phạm lên xe bus về nhà. Mẹ Tần gửi tin nhắn cho cô: “Buổi trưa có thời gian thì đến nhà dì ăn cơm, dì sẽ nấu canh mà cháu thích.”
“Cháu cảm ơn dì. Để hôm khác đi ạ, hôm nay cháu hơi bận.”
Mẹ Tần trả lời: “Chú ý sức khỏe, đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
Buổi tối ngày thứ hai Lâm Phạm mới nhìn thấy Tần Phong. Lâm Phạm đang học từ vựng, nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tìm dép muốn đi mở, nhưng Tần Phong đã đi vào rồi. Râu của anh mọc ra rất nhiều, Tần Phong ném áo khoác lên huyền quan: “Có gì ăn không? Anh đói.”
Lâm Phạm thấy bộ dạng này của anh liền vội vàng vào bếp nấu mì. Thứ tiện lợi nhất vẫn là mì sợi. Cho rau và thịt vào thì đã có thể cân bằng dinh dưỡng. Nếu nấu những thứ khác thì đều phải cần thời gian. Tần Phong cũng lười đi đến phòng ăn, trực tiếp ngồi xuống phòng khách ăn mì.
Lâm Phạm nhìn quầng thâm trên mắt anh một chút, rồi cầm quyển sách tiếng anh lên: “Mấy ngày anh không ngủ rồi?”
“Không ngủ được bao nhiêu.” Tần Phong ăn rất nhanh. Ăn xong, anh mang bát vào nhà bếp tìm đồ ăn khác. Lâm Phạm có chút lúng túng, sờ sờ mũi đáp: “Chắc là không còn rồi.”
Tần Phong mở tủ lạnh ra, thấy còn dư lại cơm liền đổ vào bát rồi trộn thêm một chút rau cải muối: “Bận chết đi được.”
Lâm Phạm có chút hối hận, lẽ ra nên nấu nhiều một chút: “Cơm nguội rồi, hâm nóng lại một chút đã?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Cơm có hơi cứng, Tần Phong bị nghẹn một lúc rồi mới nói ra câu: “Rót cho anh ly nước.”
Lâm Phạm đi rót nước rồi đưa đến cho Tần Phong: “Còn có sữa, anh có uống không?”
“Ừ, có.”
Lâm Phạm hâm nóng một cốc sữa cho anh. Lúc này Tần Phong cũng ăn xong chỗ cơm còn lại rồi, ăn xong liền đi vào bếp: “Vụ án lừa gạt buôn bán người là do một nhóm người gây án, đã có tin tức rồi. Những đứa trẻ còn lại rất có khả năng sẽ tìm về được.”
“Nhanh vậy à?” Lâm Phạm rất bất ngờ. Hiệu suất phá án này cũng quá cao rồi. Tần Phong cũng gần như là liều mạng mà làm.
Tần Phong rửa sạch bát đĩa rồi cất vào chỗ cũ. Sau đó đi ra, cởi cúc áo sơ mi: “Buổi tối ngủ phòng ngủ chính, anh đi tắm đây.”
Nói xong liền xoay người rời đi. Lâm Phạm trợn to mắt, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi. Anh đã mệt mỏi như vậy mà còn định làm gì hả?
Lâm Phạm tắm xong, mặc quần áo ở nhà rồi ngồi cắn khớp tay một lúc. Sau đó lại tiếp tục đọc sách, nhưng ngay cả một chữ cũng đọc không ra. Trong đầu cô toàn là câu nói “Buổi tối ngủ phòng ngủ chính” đó của Tần Phong. Cô ngồi ở phòng khách bối rối một hồi. Tần Phong tắm xong đi ra, vừa cạo râu vừa mở cửa, nhìn Lâm Phạm hỏi: “Mấy giờ rồi mà em còn đọc sách?”
Anh mặc áo balo, quần dài. Lộ ra cánh tay rắn chắc cùng với hình dáng của lồng ngực. Dáng người cao to thon dài, đúng là rất chuẩn. Lâm Phạm nuốt nước bọt, bỏ cuốn sách xuống, chạy về phía anh: “Hay là em ngủ ở phòng của mình….”
“Đừng phí lời, qua đây ngủ.” Tần Phong vào nhà tắm rửa mặt. Lâm Phạm thò đầu vào, đưa tay ra sau lưng, nghiêng đầu gọi: “Tần Phong?”
“Ừ?” Giọng nói anh trầm khàn, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô: “Sao nào?”
Mặt Lâm Phạm có hơi đỏ. Cô cột tóc ở phía sau, để lộ ra cái trán sáng bóng. Mặt của Lâm Phạm rất nhỏ, trông vẫn còn non nớt. Tần Phong rửa mặt xong, đi tới kéo Lâm Phạm rồi hôn một cái, sau đó đóng cửa lại.
Lâm Phạm bị hôn nên có chút mờ mịt. Lúc bị đẩy đến mép giường mới bừng tỉnh, che ngực lại: “Vậy không thích hợp lắm.”
Tần Phong hơi nhướng mày lên: “Ngủ bên trong hay bên ngoài?”
Ánh mắt Lâm Phạm liếc nhìn khắp nơi, Tần Phong bèn leo lên giường: “Vậy anh ngủ bên ngoài, mau qua đây ngủ đi. Đừng nghĩ linh tinh, không làm gì em đâu.”
Lâm Phạm vội vàng chạy sang bên kia, leo lên giường nằm xuống, vô cùng cảnh giác. Tần Phong tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, sau đó đưa tay sang xoa tóc Lâm Phạm: “Chỉ nói chuyện thôi, đừng căng thẳng.”
Lâm Phạm nằm trong vòng tay anh, hỏi: “Mấy ngày nay anh rất bận hả? Vụ án hầm ngầm đã điều tra xong chưa?”
“Ừ.” Tần Phong đúng là đang buồn ngủ, tay đặt trên đỉnh đầu Lâm Phạm, đột nhiên hỏi một câu: “Nhớ anh hả?”
Tim của Lâm Phạm đập rộn lên, ngẩng đầu nhìn lên mặt của Tần Phong. Lúc anh không cạo râu trông có chút hung dữ tàn ác, đường nét trên gương mặt cũng trở nên cứng rắn. Lúc anh cạo râu thì trông tốt hơn nhiều, nhưng không phải kiểu đẹp trai của các “tiểu thịt tươi” đang lưu hành hiện nay. Ngũ quan của anh rất cường tráng.
Bọn họ đã hai ngày không gặp nhau, Lâm Phạm gửi tin nhắn cho anh anh cũng không trả lời. Ngay cả Tiểu Vương cũng không trả lời tin nhắn của cô. Tiểu Vương là người hay nói chuyện, lúc rảnh rỗi thường hay nói đến quên trời quên đất. Có lẽ là bận thật. Lâm Phạm lấy dũng khí, nắm tay của Tần Phong đáp nhỏ: “Vâng.”
Tần Phong không trả lời. Lâm Phạm tiến lại gần thì cảm nhận được hô hấp đều đều của anh, đã ngủ rồi. Cô cẩn thận tắt đèn ở đầu giường, sau đó tiến lại gần gối đầu lên cánh tay của anh, cũng nhắm mắt lại.
Lâm Phạm bị hôn đến tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, tiếp nhận một nụ hôn xông đến, rất mạnh mẽ. Lâm Phạm bị hôn đến mức không thở nổi, vội vàng đẩy anh ra. Tần Phong đặt tay bên người Lâm Phạm, ngón tay quét qua gương mặt cô: “Dùng mũi để hô hấp. Đồ ngốc.”
Lâm Phạm xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh…..”
Tần Phong lại hôn cô, trằn trọc triền miên trên môi Lâm Phạm rồi dần dần tiến vào. Lâm Phạm không biết đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy người mềm nhũn ra, “ưm” một tiếng. Tần Phong buông môi của cô ra, hôn theo cằm cô đi xuống. Lâm Phạm lấy lại tinh thần: “Đừng hôn lên cổ…”
Dấu vết lần trước anh để lại còn chưa có mờ đi. Lâm Phạm vốn là không cảm nhận được, thấy người khác cứ cười cười cô mới phát hiện dấu vết kịch liệt trên cổ mình. Tần Phong cười thầm, cởi nút áo của cô: “Muốn anh hôn chỗ nào?”
Lâm Phạm uốn éo cơ thể dưới người anh: “Đừng hôn trên cổ.”
Tần Phong hôn lên cằm cô, sau đó trượt qua cổ cô hôn lên xương quai xanh. Quần áo Lâm Phạm bị cởi ra. Loại chuyện này mặc dù đã từng làm một lần, nhưng vẫn rất xa lạ đối với cô.
“Đừng nhìn.” Lâm Phạm che mắt anh lại. Tần Phong gỡ tay cô ra, hôn lên đó một cái.
Quần áo Lâm Phạm bị cởi sạch, co rúc lại thành một khối. Lâm Phạm cố gắng chuyển chủ đề: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chín giờ anh mới đi, vẫn còn thời gian.”
Lâm Phạm không còn đường lui nữa. Tần Phong đã hôn đến rốn của cô, loại cảm giác này đúng là quá kỳ lạ. Lâm Phạm kẹp chân lại, không cẩn thận đụng phải một nơi không nên đụng. Ánh mắt Tần Phong trầm xuống, u ám nhìn cô.
Lâm Phạm lúng túng: “Em không cố ý.”
Tần Phong kéo cô lại, cúi người hôn lên dái tai cô, giọng nói mê hoặc: “Lần này sẽ không đau đâu, thử một chút nhé.”
Lâm Phạm rụt cổ lại, muốn né tránh: “Lần trước anh cũng nói không sao, đau chết đi được.”
Tần Phong cười khẽ, âm thanh khàn khàn vô cùng mê hoặc lòng người: “Lần này không giống.”
Lâm Phạm cũng không biết là không giống ở chỗ nào. Không giống ở chỗ nào chứ? Không có gì khác biệt. Cô cau mày nhìn lên người Tần Phong, cũng không quan tâm đến xấu hổ hay không nữa, cúi đầu nhìn một cái rồi nhanh chóng rời đi, đúng là đau mắt.
“Tần Phong….” Cô hít vào một hơi. Đến dưới cùng rồi. Câu nói tiếp theo không có cách nào nói ra được, trong đầu chỉ cảm thấy trống rỗng, dường như sự run rẩy đã co rút lên đến tận đầu óc. Lâm Phạm ưm một tiếng, Tần Phong cúi đầu hôn cô, kiên nhẫn đợi cô kịp thích ứng: “Phạm Phạm…”
Lâm Phạm tỉnh lại, nhìn người đàn ông anh tuấn ở phía trên: “Anh Tần….”
“Ừm…” Tần Phong đáp lại một tiếng: “Đau không?” Tần Phong hôn lên môi dưới của cô, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau. Mồ hôi trên người anh nhỏ xuống người Lâm Phạm. Giọng nói của anh trầm khàn, đè nén lại tình dục đang muốn lao nhanh đến: “Anh cử động đây.”
Lâm Phạm đưa điện thoại cho Tần Phong xem: “Đường Trung Minh.”
Tần Phong nhận lấy điện thoại, lướt xem weibo một chút: “Tiếng khóc? Có tiếng khóc không nhất định sẽ là ma, ma khóc người cũng đâu có nghe thấy được. Có phải xung quanh đó có vấn đề gì không? Lát nữa qua đó xem một chút.”
Anh vừa định trả điện thoại cho Lâm Phạm thì nhìn thấy tên weibo của cô, nhướng mày: “Nhà tôi có một chú Tần?”
Lâm Phạm bị vạch trần một cái tên xấu hổ như vậy, liền nhanh tay giật điện thoại lại bỏ vào túi xách. Mặt cô đỏ lên, chống chế: “Anh nhìn nhầm rồi.”
Tần Phong cười cười nhìn cô, cũng không nói gì. Lâm Phạm bị nhìn như vậy rất lúng túng, ho một tiếng rồi nói: “Tên weibo em đặt bừa đó, một ngày em đổi những mấy cái tên, cũng đâu có làm sao.”
Tần Phong vẫn nhìn cô một cách đầy ẩn ý.
Lâm Phạm có chút căng thẳng, tìm bừa một đề tài khác: “Tên weibo của anh là gì, chúng ta follow lẫn nhau.”
“Anh không có weibo.” Tần Phong lấy điện thoại ra, thành thật trả lời: “Bây giờ anh có thể tạo một cái, để chúng ta follow lẫn nhau.”
“Không có thì thôi vậy….”
Tần Phong đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Phạm, trang chủ tạo tài khoản weibo xuất hiện một dòng chữ: Nhà lão Tần có một bé con.
Giọng nói của anh trầm thấp: “Cái này được đấy, chưa có ai dùng, có thể lập được.”
Tần Phong lấy ảnh của Lâm Phạm làm ảnh đại diện. Phục vụ đọc đến số bàn, anh đặt điện thoại xuống đi lấy đồ ăn. Lâm Phạm thò đầu qua nhìn một cái suýt nữa thì rớt cằm. Đây là cái ảnh quần què gì vậy? Mặt của cô lúc đang ngủ? Gương mặt phóng to trên màn hình. Lâm Phạm đang định cầm lấy điện thoại thì Tần Phong đã đi đến. Dưới quyền uy của Tần Phong, Lâm Phạm không dám lỗ mãng.
“Anh chụp lúc nào vậy? Xấu quá.”
“Em đoán xem.” Tần Phong đưa cháo cho cô: “Có cần đường không?”
“Không cần.” Lâm Phạm khuấy cháo, hỏi: “Lúc tối anh chưa ăn cơm à?”
“Vẫn chưa.” Trước giờ Tần Phong không hề chú trọng việc ăn uống, ăn cái gì cũng được, ăn cái gì cũng thấy ngon. Anh càn quét một hồi, đồ ăn trên bàn nhanh chóng đi hết một nửa: “Bánh này cũng ngon đấy.”
Tần Phong đưa một ít bánh sang trước mặt Lâm Phạm. Lâm Phạm vẫn còn lăn tăn chuyện bức ảnh: “Anh có thể đừng dùng bức ảnh kia làm ảnh đại diện được không. Xấu lắm.”
“Không xấu.”
Thẩm mỹ của trai thẳng cô không hiểu được. Lâm Phạm không đói, chỉ đơn thuần ngồi cùng anh ăn cơm.
“Đổi một cái đẹp hơn.”
Tần Phong rút giấy ra lau tay, cầm điện thoại lên hướng về phía Lâm Phạm: “Em ngẩng đầu lên, chụp một cái.”
Lâm Phạm còn đang nhai bánh, vẻ mặt ngơ ngác liền bị Tần Phong chụp lại: “Được rồi, cái này đi.”
Lâm Phạm nuốt bánh xuống: “Qua loa như vậy?”
Tần Phong nhanh chóng follow Lâm Phạm, tìm thấy tên của cô trong wechat: “Gửi cho em một bức ảnh của anh.”
Lâm Phạm: cũng đâu phải là đi xem mắt.
Dưới sự ép bức của Tần Phong, Lâm Phạm đành phải đổi ảnh đại diện của mình thành ảnh của anh. Công lý ở đâu chứ?
Lâm Phạm ăn xong trước, ngồi đợi Tần Phong: “Vừa rồi em nhìn thấy Đồng Huy, chú ấy rất đáng thương, tìm suốt ba năm cũng không tìm lại được con của mình. Nguyện vọng cuối cùng của chú ấy là được gặp con một lần, nhưng vẫn không thực hiện được.”
Tần Phong nghe vậy, trầm tư một hồi. Anh ăn xong hết đồ ăn còn lại rồi đứng lên: “Đi thôi.”
Lâm Phạm theo ở phía sau: “Có phải bây giờ anh còn phải về đơn vị không?”
“Ừ.”
Bởi vì bài viết trên weibo đó nên Lâm Phạm và Tần Phong lại đi đến tòa nhà cũ ở đường Trung Minh một lần nữa. Tần Phong đứng ở tầng một đợi Lâm Phạm. Anh châm một điếu thuốc, xem qua hình ảnh của vụ án trên điện thoại một chút. Con trai của Đồng Huy mất tích vào ba năm trước, cảnh sát cũng từng phối hợp tìm kiếm trong một khoảng thời gian. Nhưng lượng công việc của loại vụ án lừa gạt bán người này thật sự quá lớn, ba năm trước hệ thống camera giám sát còn chưa phát triển như hiện tại, rất khó tìm.
Tần Phong ném tàn thuốc xuống, xông lên phía trên gọi: “Lâm Phạm?”
Lâm Phạm đáp lại một tiếng. Tần Phong cất điện thoại vào trong túi, đi đến bên cạnh luống hoa dập tắt điếu thuốc. Rất nhanh sau đó Lâm Phạm liền đi xuống, cô lắc đầu: “Không có gì cả. Có lẽ nguồn gốc phát ra tiếng khóc không phải là ở đây.”
Thời gian sắp đến mười hai giờ, Tần Phong kéo Lâm Phạm đi ra ngoài: “Về nhà trước đi.”
“Ừ.”
Đi đến cửa thì đột nhiên có một tiếng khóc ngắn ngủi yếu ớt vang lên. Tần Phong và Lâm Phạm đồng thời dừng bước, nhìn nhau một cái. Lâm Phạm lên tiếng trước, hỏi: “Anh nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.” Tần Phong lấy súng ra, mở chốt an toàn: “Không phải ma, anh cũng nghe thấy rồi.”
Lâm Phạm lấy cây kiếm ngắn từ trong người ra. Tần Phong liếc nhìn cô: “Em nhét kiếm vào từ lúc nào vậy?”
“Lúc xuống xe.” Lâm Phạm vẫn chưa nói, cô sợ Âu Dương Ngọc sẽ ở đây.
Tần Phong bật đèn pin điện thoại lên soi sáng khu nhà, đưa tay lên kéo Lâm Phạm ra phía sau lưng mình: “Đừng xông đến nhanh như vậy.”
Tiếng khóc dường như đã ngừng lại. Khu nhà này có tổng cộng ba dãy, mỗi dãy có hai tòa nhà. Dãy nhà cuối cùng đã bị thiêu rụi, nhưng hai dãy nhà phía trước vẫn còn nguyên. Lúc bọn họ đi đến dãy nhà thứ hai thì lại có tiếng khóc.
Tần Phong ngăn Lâm Phạm lại, dỏng tai lên nghe, thấp giọng nói: “Dưới đất.”
Lâm Phạm ngồi xổm xuống nghe, quả nhiên là nghe được rõ hơn nhiều. Cô không khỏi buồn bực, sao dưới đất lại có tiếng khóc chứ? Mấy tòa nhà này được xây gần giống nhau, không có tầng ngầm. Tiếng khóc rốt cuộc là phát ra từ đâu?
Tần Phong ngồi xổm xuống, gõ một cái lên mặt đất, là đất thật. Anh nói nhỏ với Lâm Phạm: “Tìm miệng cống thoái nước.”
Rất nhanh sau đó bọn họ đã tìm thấy miệng cống thoát nước, phía dưới lại truyền đến một tiếng kêu khóc, lúc này đã nghe được tương đối rõ ràng. Miệng cống bị cố định, không kéo ra được. Tần Phong gọi điện cho đồng nghiệp trong đội hình sự, gọi người đến tiếp viện. Tiếng khóc này không hề bình thường.
Sau khi Tần Phong tắt điện thoại, Lâm Phạm đã tìm qua hết mảnh sân này một lần, lắc đầu nói: “Không có lối vào.”
“Phía sau.”
Bọn họ tìm từ hành lang đến mảnh sân này một lần nhưng vẫn không tìm thấy lối vào, tiếng khóc cũng ngừng lại.
Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh kéo Lâm Phạm ra khỏi khu nhà nghe điện thoại. Lâm Phạm chạy ra khỏi tay của anh, nhanh chóng đi về phía sau của khu nhà. Tần Phong nhìn Lâm Phạm trong tầm mắt, ngẩng đầu lên gọi Tiểu Vương đang dừng xe đến.
Tiểu Vương cùng ba đồng nghiệp nữa xuống xe, thở hồng hộc chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Phát hiện ra tiếng khóc ở chỗ này, hình như là ở dưới đất, tìm thử xem.”
Tiểu Vương trợn mắt, há hốc mồm: “Anh hai của em à, bây giờ là mười hai giờ rồi đó.”
“Lỡ như bỏ sót điều gì thì đó là mạng người đấy.” Tần Phong nhìn qua Lâm Phạm lần nữa, nhận ra đã không thấy cô đâu liền lập tức chạy về phía sau. Tiểu Vương cũng chạy theo, hỏi: “Tìm kiểu gì bây giờ?”
“Cứ tìm như vậy đi.”
Lâm Phạm đạp qua đống rác nhảy xuống đất bằng. Cô cầm đèn pin chiếu một cái thì thấy một con đường nhỏ. Chỗ này là một công trường bỏ hoang, người dân xung quanh liền mang rác qua đây đổ, không lâu sau đó thì hình thành nên bãi rác to lớn này.
Sau lưng có tiếng động vang lên. Lâm Phạm quay đầu lại thì thấy Tần Phong nhảy xuống tường rào, sải bước đến kéo lấy cánh tay cô: “Chạy lung tung cái gì vậy hả?”
Lâm Phạm trốn vào sau lưng anh: “Ở chỗ công trường bỏ hoang này có người nhìn sao?”
“Chắc là sẽ có người ở lại.” Tần Phong lấy đèn pin soi qua một chút, nhìn lên cái giá bằng thép ở trên đầu. Lúc đầu vì có tai nạn nên bị đình công, nhưng đồ đạc vẫn còn, chắc là sẽ có người ở lại trông giữ.
Sau đó hai người nhìn thấy ở trong góc của nhà cabin, sau lưng vang lên một tiếng “phốc”, hai người quay đầu lại thì thấy Tiểu Vương chật vật bụi bặm đi đến. Cũng không phải là chật vật bụi bặm, có lẽ vừa rồi anh ta rơi vào trong hố bùn nào đó, cả người toàn là bùn đất. Tiểu Vương nhổ ra một ngụm đầy bụi: “Đây là chỗ nào vậy? Ở đâu có tiếng khóc chứ? Sao tôi không nghe thấy?”
Tần Phong đi đến phòng cabin, soi đèn pin qua một lượt thấy trên sợi dây có treo quần áo. Nơi này có người ở. Tần Phong đi qua gõ cửa, trong phòng không có người, nhưng lại có mùi rượu.
Lâm Phạm xoa mũi: “Có lẽ trong phòng có người.”
Cửa được khóa từ bên trong. Tiểu Vương đi đến mở cửa sổ: “Phòng này có thể đi vào từ cửa sổ.”
Anh ta vừa nói vừa mở cửa sổ ra, soi đèn pin vào bên trong: “Không có người.”
“Không có người sao lại phải khóa cửa?” Tần Phong nói: “Anh đi vào xem thử một chút.”
Tiểu Vương: “…..”
Để lại hai người bên ngoài, còn lại bao gồm Lâm Phạm cũng nhảy vào trong xem xét, bật đèn pin lên. Trong phòng bừa bộn, bẩn thỉu lại còn có mùi thối. Trên bàn còn có mì xào đang ăn dở, Lâm Phạm đưa tay sờ thử nhiệt độ của mì xào: “Vẫn còn nóng.”
Bỗng nhiên dưới mặt đất có âm thanh truyền đến, âm thanh rất ngắn ngủi, dường như đang bị người khác bịt miệng. Tần Phong lấy chân vén ra một khối cao su màu đen dưới đất, cửa hầm xuất hiện ngay trước mặt mọi người, âm thanh bên dưới cũng càng rõ ràng hơn.
Có một cái thang đi xuống. Tần Phong xuống trước, tỏ ý với Tiểu Vương: “Anh trông chừng Lâm Phạm, tôi và Trịnh Vĩ đi xuống trước.”
Không gian dưới mặt đất rất lớn. Âm thanh thở dốc của người đàn ông và tiếng kêu của phụ nữ hỗn hợp lại. Tần Phong nhíu mày, phía dưới có đèn, rẽ qua một khúc cua liền thấy một người đàn ông và người phụ nữ trên giường. Tần Phong rút súng ra: “Cảnh sát đây!”
Người đàn ông còn chưa hồi hồn thì đã bị đạp một cước xuống mặt đất. Người phụ nữ đang bị trói tay ở trên giường, trên người không có một mảnh vải che thân. Người nọ lấy lại tinh thần, đang định với lấy chiếc dao ở gần đó. Tần Phong giơ chân lên giẫm lên lưng anh ta, lấy còng tay ra bắt anh ta lại.
Trịnh Vĩ cởi trói cho cô gái. Nhưng vì dây trói rất chặt, vẫn luôn cởi không được.
Tần Phong nhặt một tấm vải lên đắp cho cô gái, tháo giẻ trong miệng cô ấy ra. Cô gái òa lên khóc.
“Móa, thật sự có phụ nữ ở đây.” Phía sau vang lên tiếng nói.
Tần Phong quay đầu nhìn thấy Tiểu Vương, phía sau không xa còn có Lâm Phạm. Ở mặt này Lâm Phạm quả nhiên chưa bao giờ chịu nghe lời. Anh nói gì thì mặc anh, cô muốn làm gì thì làm cái đó.
Lâm Phạm nhìn thấy cô gái ở trên giường, lại nhìn thấy Trịnh Vĩ đang toát mồ hôi vì sợi dây liền vội vàng cầm kiếm ngắn đi qua cắt đứt dây thừng, đỡ cô gái dậy: “Cô sao rồi?”
“Cứu mạng, mau đưa tôi ra khỏi đây…”
Cô gái không ngừng khóc. Cũng may là có Lâm Phạm ở đây, có thể giúp cô ấy mặc quần áo, cũng có thể giúp đỡ tốt hơn cho cô ấy. Nếu không một đám đàn ông này không biết nên ra tay như thế nào.
Cô gái sống chết ôm chặt lấy Lâm Phạm, cô cũng chỉ đành bị kéo đến đội hình sự.
Không về nhà được rồi!
Phòng trực ban không có cảnh sát nữ. Tần Phong tìm được quần áo đưa cho Lâm Phạm để cô giúp cô gái mặc vào. Anh đưa chìa khóa cho cô: “Phòng trực ban có chăn, em qua đó ngủ trước đi. Đêm nay e là không được ngủ.”
Tần Phong bóp trán. Lâm Phạm nhìn anh, gật đầu. Sau đó lấy một viên kẹo cứng vị hoa quả ra đưa cho anh: “Anh vất vả rồi.”
Tần Phong nhận lấy viên kẹo, bật cười. Đưa tay xoa xoa mái tóc của cô: “Ngủ đi, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Tần Phong nhìn theo Lâm Phạm rời đi, bỏ kẹo vào túi quần. Sau đó vò đầu đi về phía phòng thẩm vấn.
Người đàn ông tên Từ Kiến Lập, bốn mươi hai tuổi. Một năm trước được gọi đến trông coi công trường, mỗi tháng được trả một nghìn rưỡi tiền lương.
“Tôi thích phụ nữ xinh đẹp, muốn cùng phụ nữ xinh đẹp phát sinh quan hệ. Nhưng các người cũng biết, tôi nghèo như vậy sẽ không có người phụ nữ nào chịu đi theo tôi. Huống hồ là những người phụ nữ xinh đẹp đó, bọn họ chỉ thích tiền.”
Trên mặt anh ta không có sự xấu hổ, cũng không có sợ hãi. Trong ánh mắt có một sự điên cuồng, là kiểu điên cuồng vô cùng cố chấp. Đây là loại người đáng sợ nhất. Anh ta không có cảm giác áy náy, không có sự tôn trọng, kính sợ đối với sinh mạng.
“Hôm đó đúng lúc tôi gặp phải cô ấy ở trên đường. Tôi liền đánh ngất cô ấy, đưa đến căn phòng trong hầm ngầm dưới đất của tôi.”
Chương 80
“Cô ta không chịu nghe lời, cứ liên tục khóc. Tôi chỉ đành trói cô ta lại, nhét giẻ vào miệng. Tôi chỉ muốn tốt với cô ta, không có ý xấu gì khác.”
Cmn, đây mà còn gọi là không có ý xấu. Tần Phong nghiến răng, đổi một tư thế ngồi khác.
“Anh đã như vậy rồi mà còn nói là mình không xấu ?” Tiểu Vương ném cây bút lên bàn: “Anh xấu một cách triệt để rồi ấy.”
Tần Phong nhìn anh ta một cái, Tiểu Vương bèn thu lại những lời đang nói dở: “Ngày bao nhiêu thì anh đưa cô ấy đến đây? Cái hầm đó là anh đào hả?”
“Có lẽ là ngày mười.” Gã đàn ông cười một tiếng, nhìn Tiểu Vương một cách “sao cũng được”: “Anh học hỏi người bên cạnh một chút đi. Nhìn người ta kìa, từ nãy đến giờ đều không sốt ruột.”
Tiểu Vương nhìn Tần Phong. Còn không phải sao, vị này trước giờ đều không nói lời thừa thãi với người khác.
“Anh đừng có phí lời. Cái hầm đó là do anh đào có đúng không?”
“Đúng vậy. Ở một mình rất buồn chán nên bắt đầu đào.”
“Anh có mục đích gì?” Anh ta không trả lời, Tiểu Vương tiếp tục hỏi: “Để giam giữ người sao?”
“Nhàn rỗi nên đào thôi.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Ở dưới đất nên cũng không ai biết, tôi muốn đào thế nào thì đào.”
Từ Kiến Lập sống ở đó một mình. Ở lâu nên nảy ra tâm tư không đứng đắn. Đúng lúc anh ta thấy được vụ án đào hầm ngầm giam giữ người của Lý Hạo trên báo, liền nổi lên ý xấu. Con người một khi đã trở nên xấu xa, thì sẽ có trăm ngàn cách để làm chuyện xấu.
Trước tiên, anh ta chuẩn bị hầm ngầm. Đào được một khoảng thời gian thì đụng phải nước ngầm dưới đất, liền tiếp tục đào sang một hướng khác. Anh ta sống một mình ở bãi đất hoang này, cả ngày không có lấy một bóng người, trên cơ bản đều đào ở đây. Cuối cùng cũng đào ra được hình dáng cơ bản của cái hầm, sau đó lấy tấm ván để cố định, kéo dây điện vào và thắp đèn lên. Lúc đó đã là nửa năm sau, lần đầu tiên anh ta gây án, cũng chỉ là muốn thử một chút.
Anh ta cưỡi xe điện đi ra ngoài, phát hiện ở gần đường Kiện Khang có một cô gái về nhà muộn, liền đánh ngất cô ấy sau đó trói về hầm ngầm. Anh ta ngàn lần không nghĩ đến rằng mình đã đào thông đến gần với cống thoát nước của khu dân cư. Ban ngày anh ta sợ có người tới phát hiện ra chuyện hầm ngầm nên vẫn thường ngủ trong nhà. Mỗi đêm từ mười một đến mười hai giờ anh ta sẽ đi đến một quán mì xào ở gần đó mua đồ ăn khuya, cô gái sẽ kêu cứu vào khoảng thời gian đó.
Anh ta cưỡng bức cô gái đó, định học theo vụ án trên báo. Có lẽ sau khi cưỡng bức xong thì cô gái này có thể giúp anh ta kiếm tiền. Anh ta vẫn còn mơ mộng giữa ban ngày cho đến khi bị cảnh sát bắt được.
Lưới trời tuy thưa mà khó lọt.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Tiểu Vương hỏi: “Tôi có thể đánh người không?”
“Anh muốn bị phạt thì cứ đi đi.”
Tần Phong ngáp một cái, châm một điếu thuốc lấy tinh thần: “Sao lại nhiều vụ án như vậy chứ?”
Tiểu Vương dựa lên tường, cũng ngáp một cái: “Những thứ táng tận lương tâm này sao lại nhiều như vậy chứ?” Anh ta cầm lấy điếu thuốc trên tay Tần Phong, châm một cái. Hít vào một hơi sâu rồi nhả khói ra: “Xử lý xong những vụ này tôi phải ngủ một giấc thật ngon.”
Vụ án giam giữ người này đã sáng tỏ rồi, anh ta đang suy nghĩ đến vụ án lừa gạt buôn bán người kia.
“Vụ án buôn bán người kia đã thẩm vấn được kết quả chưa?”
“Sống chết chịu đựng cũng không chịu nói, vẫn đang lề mề đây.”
“Người và tang vật cũng đã bắt về đầy đủ rồi mà còn không chịu nhận?” Tần Phong nhắm hai mắt lại, ngáp thêm một cái. Đã hai ngày liên tiếp anh không ngủ rồi: “Tôi đi ngủ một lúc, có phát hiện gì thì gọi tôi.”
“Được.” Tiểu Vương đáp: “Bây giờ cũng không có việc gì, tôi cũng phải đi ngủ hai tiếng, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ lao lực mà chết.”
Phòng trực ban rất bừa bộn. Lúc Tần Phong đi vào thì thấy Lâm Phạm đang ngủ trên góc giường, anh liền nằm xuống giường bên cạnh Lâm Phạm mà ngủ. Ngủ được bốn tiếng thì bị gọi dậy, Tần Phong đi rửa mặt. Ngủ như vậy thà rằng không ngủ. Ngủ được mấy tiếng mà đã bị gọi đúng là quá đau khổ mà. Tần Phong thấy Lâm Phạm còn chưa tỉnh, liền đắp thêm chăn cho cô. Sau đó rón ra rón rén đi ra ngoài.
Lúc Lâm Phạm tỉnh lại thì ánh nắng đã chiếu vào cả căn phòng. Cô mơ màng một lúc rồi mới ngồi dậy, ngây ngốc nhìn về phía trước. Khoảng một phút sau, Lâm Phạm lắc lắc đầu một chút rồi mới ngồi dậy đi ra ngoài.
Trên cơ thể bắt đầu có mùi rồi. Lâm Phạm không tìm thấy Tần Phong, anh để lại lời nhắn trên wechat cho cô: “Về nhà ngủ đi, anh đến hiện trường.”
Lâm Phạm lên xe bus về nhà. Mẹ Tần gửi tin nhắn cho cô: “Buổi trưa có thời gian thì đến nhà dì ăn cơm, dì sẽ nấu canh mà cháu thích.”
“Cháu cảm ơn dì. Để hôm khác đi ạ, hôm nay cháu hơi bận.”
Mẹ Tần trả lời: “Chú ý sức khỏe, đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
Buổi tối ngày thứ hai Lâm Phạm mới nhìn thấy Tần Phong. Lâm Phạm đang học từ vựng, nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tìm dép muốn đi mở, nhưng Tần Phong đã đi vào rồi. Râu của anh mọc ra rất nhiều, Tần Phong ném áo khoác lên huyền quan: “Có gì ăn không? Anh đói.”
Lâm Phạm thấy bộ dạng này của anh liền vội vàng vào bếp nấu mì. Thứ tiện lợi nhất vẫn là mì sợi. Cho rau và thịt vào thì đã có thể cân bằng dinh dưỡng. Nếu nấu những thứ khác thì đều phải cần thời gian. Tần Phong cũng lười đi đến phòng ăn, trực tiếp ngồi xuống phòng khách ăn mì.
Lâm Phạm nhìn quầng thâm trên mắt anh một chút, rồi cầm quyển sách tiếng anh lên: “Mấy ngày anh không ngủ rồi?”
“Không ngủ được bao nhiêu.” Tần Phong ăn rất nhanh. Ăn xong, anh mang bát vào nhà bếp tìm đồ ăn khác. Lâm Phạm có chút lúng túng, sờ sờ mũi đáp: “Chắc là không còn rồi.”
Tần Phong mở tủ lạnh ra, thấy còn dư lại cơm liền đổ vào bát rồi trộn thêm một chút rau cải muối: “Bận chết đi được.”
Lâm Phạm có chút hối hận, lẽ ra nên nấu nhiều một chút: “Cơm nguội rồi, hâm nóng lại một chút đã?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Cơm có hơi cứng, Tần Phong bị nghẹn một lúc rồi mới nói ra câu: “Rót cho anh ly nước.”
Lâm Phạm đi rót nước rồi đưa đến cho Tần Phong: “Còn có sữa, anh có uống không?”
“Ừ, có.”
Lâm Phạm hâm nóng một cốc sữa cho anh. Lúc này Tần Phong cũng ăn xong chỗ cơm còn lại rồi, ăn xong liền đi vào bếp: “Vụ án lừa gạt buôn bán người là do một nhóm người gây án, đã có tin tức rồi. Những đứa trẻ còn lại rất có khả năng sẽ tìm về được.”
“Nhanh vậy à?” Lâm Phạm rất bất ngờ. Hiệu suất phá án này cũng quá cao rồi. Tần Phong cũng gần như là liều mạng mà làm.
Tần Phong rửa sạch bát đĩa rồi cất vào chỗ cũ. Sau đó đi ra, cởi cúc áo sơ mi: “Buổi tối ngủ phòng ngủ chính, anh đi tắm đây.”
Nói xong liền xoay người rời đi. Lâm Phạm trợn to mắt, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi. Anh đã mệt mỏi như vậy mà còn định làm gì hả?
Lâm Phạm tắm xong, mặc quần áo ở nhà rồi ngồi cắn khớp tay một lúc. Sau đó lại tiếp tục đọc sách, nhưng ngay cả một chữ cũng đọc không ra. Trong đầu cô toàn là câu nói “Buổi tối ngủ phòng ngủ chính” đó của Tần Phong. Cô ngồi ở phòng khách bối rối một hồi. Tần Phong tắm xong đi ra, vừa cạo râu vừa mở cửa, nhìn Lâm Phạm hỏi: “Mấy giờ rồi mà em còn đọc sách?”
Anh mặc áo balo, quần dài. Lộ ra cánh tay rắn chắc cùng với hình dáng của lồng ngực. Dáng người cao to thon dài, đúng là rất chuẩn. Lâm Phạm nuốt nước bọt, bỏ cuốn sách xuống, chạy về phía anh: “Hay là em ngủ ở phòng của mình….”
“Đừng phí lời, qua đây ngủ.” Tần Phong vào nhà tắm rửa mặt. Lâm Phạm thò đầu vào, đưa tay ra sau lưng, nghiêng đầu gọi: “Tần Phong?”
“Ừ?” Giọng nói anh trầm khàn, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô: “Sao nào?”
Mặt Lâm Phạm có hơi đỏ. Cô cột tóc ở phía sau, để lộ ra cái trán sáng bóng. Mặt của Lâm Phạm rất nhỏ, trông vẫn còn non nớt. Tần Phong rửa mặt xong, đi tới kéo Lâm Phạm rồi hôn một cái, sau đó đóng cửa lại.
Lâm Phạm bị hôn nên có chút mờ mịt. Lúc bị đẩy đến mép giường mới bừng tỉnh, che ngực lại: “Vậy không thích hợp lắm.”
Tần Phong hơi nhướng mày lên: “Ngủ bên trong hay bên ngoài?”
Ánh mắt Lâm Phạm liếc nhìn khắp nơi, Tần Phong bèn leo lên giường: “Vậy anh ngủ bên ngoài, mau qua đây ngủ đi. Đừng nghĩ linh tinh, không làm gì em đâu.”
Lâm Phạm vội vàng chạy sang bên kia, leo lên giường nằm xuống, vô cùng cảnh giác. Tần Phong tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, sau đó đưa tay sang xoa tóc Lâm Phạm: “Chỉ nói chuyện thôi, đừng căng thẳng.”
Lâm Phạm nằm trong vòng tay anh, hỏi: “Mấy ngày nay anh rất bận hả? Vụ án hầm ngầm đã điều tra xong chưa?”
“Ừ.” Tần Phong đúng là đang buồn ngủ, tay đặt trên đỉnh đầu Lâm Phạm, đột nhiên hỏi một câu: “Nhớ anh hả?”
Tim của Lâm Phạm đập rộn lên, ngẩng đầu nhìn lên mặt của Tần Phong. Lúc anh không cạo râu trông có chút hung dữ tàn ác, đường nét trên gương mặt cũng trở nên cứng rắn. Lúc anh cạo râu thì trông tốt hơn nhiều, nhưng không phải kiểu đẹp trai của các “tiểu thịt tươi” đang lưu hành hiện nay. Ngũ quan của anh rất cường tráng.
Bọn họ đã hai ngày không gặp nhau, Lâm Phạm gửi tin nhắn cho anh anh cũng không trả lời. Ngay cả Tiểu Vương cũng không trả lời tin nhắn của cô. Tiểu Vương là người hay nói chuyện, lúc rảnh rỗi thường hay nói đến quên trời quên đất. Có lẽ là bận thật. Lâm Phạm lấy dũng khí, nắm tay của Tần Phong đáp nhỏ: “Vâng.”
Tần Phong không trả lời. Lâm Phạm tiến lại gần thì cảm nhận được hô hấp đều đều của anh, đã ngủ rồi. Cô cẩn thận tắt đèn ở đầu giường, sau đó tiến lại gần gối đầu lên cánh tay của anh, cũng nhắm mắt lại.
Lâm Phạm bị hôn đến tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, tiếp nhận một nụ hôn xông đến, rất mạnh mẽ. Lâm Phạm bị hôn đến mức không thở nổi, vội vàng đẩy anh ra. Tần Phong đặt tay bên người Lâm Phạm, ngón tay quét qua gương mặt cô: “Dùng mũi để hô hấp. Đồ ngốc.”
Lâm Phạm xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh…..”
Tần Phong lại hôn cô, trằn trọc triền miên trên môi Lâm Phạm rồi dần dần tiến vào. Lâm Phạm không biết đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy người mềm nhũn ra, “ưm” một tiếng. Tần Phong buông môi của cô ra, hôn theo cằm cô đi xuống. Lâm Phạm lấy lại tinh thần: “Đừng hôn lên cổ…”
Dấu vết lần trước anh để lại còn chưa có mờ đi. Lâm Phạm vốn là không cảm nhận được, thấy người khác cứ cười cười cô mới phát hiện dấu vết kịch liệt trên cổ mình. Tần Phong cười thầm, cởi nút áo của cô: “Muốn anh hôn chỗ nào?”
Lâm Phạm uốn éo cơ thể dưới người anh: “Đừng hôn trên cổ.”
Tần Phong hôn lên cằm cô, sau đó trượt qua cổ cô hôn lên xương quai xanh. Quần áo Lâm Phạm bị cởi ra. Loại chuyện này mặc dù đã từng làm một lần, nhưng vẫn rất xa lạ đối với cô.
“Đừng nhìn.” Lâm Phạm che mắt anh lại. Tần Phong gỡ tay cô ra, hôn lên đó một cái.
Quần áo Lâm Phạm bị cởi sạch, co rúc lại thành một khối. Lâm Phạm cố gắng chuyển chủ đề: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chín giờ anh mới đi, vẫn còn thời gian.”
Lâm Phạm không còn đường lui nữa. Tần Phong đã hôn đến rốn của cô, loại cảm giác này đúng là quá kỳ lạ. Lâm Phạm kẹp chân lại, không cẩn thận đụng phải một nơi không nên đụng. Ánh mắt Tần Phong trầm xuống, u ám nhìn cô.
Lâm Phạm lúng túng: “Em không cố ý.”
Tần Phong kéo cô lại, cúi người hôn lên dái tai cô, giọng nói mê hoặc: “Lần này sẽ không đau đâu, thử một chút nhé.”
Lâm Phạm rụt cổ lại, muốn né tránh: “Lần trước anh cũng nói không sao, đau chết đi được.”
Tần Phong cười khẽ, âm thanh khàn khàn vô cùng mê hoặc lòng người: “Lần này không giống.”
Lâm Phạm cũng không biết là không giống ở chỗ nào. Không giống ở chỗ nào chứ? Không có gì khác biệt. Cô cau mày nhìn lên người Tần Phong, cũng không quan tâm đến xấu hổ hay không nữa, cúi đầu nhìn một cái rồi nhanh chóng rời đi, đúng là đau mắt.
“Tần Phong….” Cô hít vào một hơi. Đến dưới cùng rồi. Câu nói tiếp theo không có cách nào nói ra được, trong đầu chỉ cảm thấy trống rỗng, dường như sự run rẩy đã co rút lên đến tận đầu óc. Lâm Phạm ưm một tiếng, Tần Phong cúi đầu hôn cô, kiên nhẫn đợi cô kịp thích ứng: “Phạm Phạm…”
Lâm Phạm tỉnh lại, nhìn người đàn ông anh tuấn ở phía trên: “Anh Tần….”
“Ừm…” Tần Phong đáp lại một tiếng: “Đau không?” Tần Phong hôn lên môi dưới của cô, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau. Mồ hôi trên người anh nhỏ xuống người Lâm Phạm. Giọng nói của anh trầm khàn, đè nén lại tình dục đang muốn lao nhanh đến: “Anh cử động đây.”