Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
- Á…
Ngũ Nhị kêu lên thảm thiết, vừa rồi cú đánh của Hàn Đông, đã làm gãy xương nơi cánh tay gã, bây giờ lại đánh lên đó, đau đến mức Ngũ Nhị như muốn ngất xỉu, trên trán nhanh chóng toát mồ hôi.
Những người bên cạnh thấy thế đều hét lên kinh hãi, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng sợ của Hàn Đông, người thanh niên trẻ này quá đáng sợ rồi. Không ngờ chỉ dùng vài cú đánh đã dẹp được Ngũ Nhị và những đồng bọn của y.
Người phụ nữ trung niên vừa nãy nói chuyện phiếm với Hàn Đông, lúc này há miệng kinh ngạc, cả nửa ngày cũng không ngậm miệng lại được.
Tôn Hiểu Linh khiếp sợ, lấy tay vỗ vỗ ngực.
Cốc Cương cũng thả lỏng cây cuốc trong tay, ánh mắt nhìn Hàn Đông đầy vẻ sùng bái. Không ngờ Chủ nhiệm Hàn lại có thể dũng mãnh như vậy.
Những người vốn dĩ trốn trong phòng xem, lúc này cũng kêu lên kinh ngạc, đều ngạc nhiên với thân thủ dũng mãnh của Hàn Đông.
- Mẹ nó!
Mã Lợi Bình phẫn nộ mắng một tiếng, đi lại không ngừng trong phòng làm việc. Lại không ngừng xoa xoa tay, mồ hôi trên trán lại toát ra càng nhiều.
Ngũ Nhị kia chính là Mã Lợi Bình cho người tìm tới. Đồng thời để làm việc này, trước đó y đã có chào hỏi trước với Phó đồn trưởng đồn công an Tây Thành.
Vốn dĩ tưởng rằng, để bọn Ngũ Nhị đi đánh đập phía Ban quản lý một phen, có thể khiến Hàn Đông xấu mặt một lần, thậm chí còn bị Ủy ban nhân dân huyện phê bình.
Nhưng, không thể ngờ được Hàn Đông nhanh như vậy đã chạy đến rồi. Chạy đến kịp cũng không sao, nhưng Hàn Đông lại lợi hại như vậy, một mình hắn đã có thể thu phục được Ngũ Nhị và hai người anh em của gã, chế định được tất cả mọi người.
- Làm thế nào, làm thế nào?
Trong lòng Mã Lợi Bình không ngừng tự hỏi, bỗng nhiên cắn răng, cầm danh bạ điện thoại lên, rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh đã được chuyển đi, nghe được giọng nói ở phía đầu dây bên kia, thắt lưng Mã Lợi Bình cũng cong hơn một chút, kính cẩn nói:
- Chào anh, Chủ tịch huyện Tiết, quấy rầy anh rồi. Tôi là Mã Lợi Bình – quản lý khu công nghiệp, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút.
- Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi!
Ngũ Nhị đau đến mức lớn tiếng kêu lên, nhưng vẫn còn có chút cứng đầu, một mực không nói ra là ai sai gã tới.
Hai tên đồng lõa của gã, lúc này cũng rất sợ hãi, muốn tiến lên giúp gã. Nhưng vừa nghĩ đến sự lợi hại của Hàn Đông, lại không có gan tiến lên.
Những người ở bên cạnh lại đứng vây quanh bên ngoài sân của Ban quản lý. Tuy cũng không thể gây được chuyện ồn ào gì hay ho, nhưng cũng có thể xem náo nhiệt được.
Rất nhiều người đang thăm dò gì đó về Hàn Đông, có người nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia lúc nãy đã nói chuyện với Hàn Đông, liền hỏi:
- Thím à, người kia là ai vậy? Lợi hại như thế?
Bà thím kia đương nhiên không biết thân phận cụ thể của Hàn Đông, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết hắn là ai nữa, vừa rồi cũng chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu thôi mà.
Mọi người đương nhiên không tin. Tuy nhiên cho dù họ hỏi thế nào, bà thím đó cũng không thể nói thêm điều gì được.
- Hừ, không nói à?
Hàn Đông cười lạnh, tay dùng sức hơn.
Ngũ Nhị kêu to lên một tiếng, tiếng kêu thê lương đó, khiến những người xung quanh đều có chút hoảng sợ.
Tôn Hiểu Linh nhìn thoáng qua những người đứng xung quanh, đi qua nói:
- Bà con đều thấy rồi đó, vừa rồi tên Ngũ Nhị này đâm Chủ nhiệm Hàn trước.
- Thấy rồi, thấy rồi.
Người đàn ông trẻ tuổi kia cười ha ha, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Tôn Hiểu Linh.
Sắc mặt Tôn Hiểu Linh ửng đỏ. Mùa hè ăn mặc thoải mái, hai bầu ngực kia lộ ra rõ ràng, có vẻ vô cùng đầy đặn. Đây vốn dĩ là điều khiến cô tự hào, nhưng đây lại là để cho bọn người kia nhìn thì không thoải mái lắm, bọn họ cũng không phải Chủ nhiệm Hàn.
Có người hỏi:
- Chủ nhiệm Tôn, người trẻ tuổi kia là ai vậy?
- Đúng vậy, trước đây sao chưa từng gặp hắn? Hình như cũng rất lợi hại đó.
Tôn Hiểu Linh bình tĩnh một lát rồi nói:
- Đó là Chủ nhiệm Hàn của chúng ta, vừa mới đến.
- Trẻ tuổi như vậy đã là Chủ nhiệm rồi sao?
- Cũng khá trẻ, nhưng cũng khá giỏi.
- Cũng không biết hắn có thể vực dậy khu của chúng ta được không?
Mọi người lại thảo luận, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên nhìn thấy Hàn Đông thu phục ba người bọn Ngũ Nhị, lại cảm thấy người thanh niên này khá tài năng. Thế là có nhiều người thực sự hy vọng hắn có thể vực khu cong nghiệp dậy, như vậy những thôn dân xung quanh cũng cảm thấy có lợi.
- Cậu không nói phải không, vậy đợi lát nữa công an tới hỏi cậu.
Hàn Đông nói.
Nơi này có không ít người vây quanh, chính mình cũng không thể quá đáng quá. Nếu không đến lúc đó truyền ra ngoài lại bị người ta lên án. Mặc dù tên Ngũ Nhị này là tên cầm đầu mọi người gây rối, nhưng bản thân hắn là Chủ nhiệm Ban quản lý, cũng không phải Cục trưởng cục công an, tự vệ thì được, nhưng bức cung thì không được.
Tuy nhiên, sự việc đã phát sinh lâu như vậy rồi. Từ lúc Tôn Hiểu Linh gọi điện thoại cho hắn, đến lúc hắn chạy tới, đồng thời thu phục bọn Ngũ Nhị. Thời gian cũng khá lâu rồi, nhưng người của đồn công an sao vẫn chưa tới.
Cho dù là thời gian giữa trưa, cũng không thể kéo dài lâu như vậy được chứ? Cũng không biết Tần Đại Lương này định làm thế nào nữa.
Vì không biết số điện thoại của Tần Đại Lương, Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, lại lần nữa gọi vào số của Xa Tĩnh Chương, nói:
- Phó phòng Xa, sao vậy? Tôi đã thu phục được mấy tên gây rối rồi, người của đồn công an Tây Thành còn chưa đến, hiệu suất làm việc thấp đến như vậy sao?
- Hử, đây là chuyện gì vậy?
Xa Tĩnh Chương cũng hơi kinh ngạc, hỏi:
- Cậu nói tên gây rối, là chuyện gì vậy, cậu không sao chứ? Tôi lập tức gọi điện thoại cho đồn công an Tây Thành ngay.
Hàn Đông nói:
- Tôi không sao. Vừa rồi tên gây rối dùng cuốc đâm tôi, đã bị tôi chế ngự rồi, vẫn đang đợi người của đồn công an đến đây.
Những thôn dân vây quanh đó xem thấy Hàn Đông lấy một đồ vật ra gọi điện thoại, liền tò mò hỏi đó là cái gì.
- Đó là điện thoại di động, hình như cũng rất đắt tiền.
Những thôn dân nhà có Ti vi thì hiểu biết nhiều hơn một chút, nhận ra trong tay Hàn Đông chính là điện thoại di động trong truyền thuyết.
- Người làm cán bộ thật khác biệt nhỉ!
Có người liền cảm khái với vẻ hâm mộ.
Rất nhanh điện thoại di động của Hàn Đông liền vang lên, là Xa Tĩnh Chương gọi đến, y nói:
- Hàn Đông, tôi hỏi rồi, đồn cảnh sát nói đã có người đi rồi. Tôi gọi điện thoại cho Tần Đại Lương, bảo y đích thân tới đó. Nhóm người này, đợi tôi có thời gian sẽ dạy dỗ chúng.
Hàn Đông cười cười nói:
- Phó phòng Xa, tôi cảm thấy việc này có chút không đúng, có phải có người đã chào hỏi trước rồi không. Tôi từ Bệnh viện Nhân dân chạy đến đây lâu như vậy rồi, lại không thấy bóng dáng người của đồn cảnh sát đâu hết.
- Ừ, nếu là như vậy, vậy tôi sẽ đến đó một chuyến, xem rốt cuộc là ai đang làm trò quỷ.
- Vậy phiền Phó phòng Xa rồi.
Cúp máy, Hàn Đông cười lạnh nhìn thoáng qua bọn Ngũ Nhị, nói:
- Cậu không nói, đợi lát nữa sẽ có người có cách khiến cậu nói. Dù sao cậu có can đảm ám sát cán bộ Nhà nước như vậy, phòng công an nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu.
Cốc Cương cũng bước tới, nói:
- Ngũ Nhị đúng không, biết đây là ai không?
- Tôi không quan tâm!
Ngũ Nhị quật cường nói, tuy nhiên lời nói cũng có vẻ yếu mềm rồi. Vừa rồi nghe Hàn Đông nói đến cán bộ nhà nước, trong lòng gã có chút lo lắng. Tư tưởng dân không thể đấu cùng quan đã ăn sâu trong tư tưởng của gã, thật không ngờ một người dũng mãnh như vậy lại là một cán bộ Nhà nước.
Cốc Cương trầm giọng nói:
- Đây là Trợ lý của Chủ tịch huyện chúng ta, là Chủ nhiệm Ban quản lý khu công khu! Cậu chờ công an tới xử lý đi.
- Ồ!
Những thôn dân vây quanh xem nghe Cốc Cương nói, đều cùng thét lên kinh ngạc. Người thanh niên này không ngờ lại là một cán bộ lớn.
Ngũ Nhị cũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Hàn Đông. Người này không ngờ lại là Chủ tịch huyện gì đó, có phải là thật hay không nhỉ?
Người bình thường, đương nhiên không rõ Trợ lý Chủ tịch huyện là chức vụ gì. Nhưng nói đến chữ Chủ tịch huyện, lại rất rõ ràng.
Âm thanh còi cảnh sát vang lên lanh lảnh, chiếc xe cảnh sát cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Những thôn dân xung quanh thấy vậy, đều tản đi, trốn ra phía xa xa.
Người dẫn đội là Phó đồn trưởng đồn công an Tây Thành Mạc Phong Nguyên. Y cùng Mã Lợi Bình cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng khá tốt. Lại thêm Đồn công an kiêm phụ trách quản lý trị an khuôn viên Khu công nghiệp, cho nên quan hệ hai người cũng khá thân thiết. Có được sự báo trước của Mã Lợi Bình, y đương nhiên phải kéo dài một chút, cho nên đến bây giờ mới chạy tới.
Tuy nhiên, nhìn những thôn dân này cũng không có kẻ gì là người gây rối, Mạc Phong Nguyên cũng có chút nghi hoặc.
Nhưng mà, chờ khi y nhìn đến cảnh tượng trong sân, liền hiểu được đôi chút. Xem ra sự việc đã được giải quyết rồi, cũng không biết người trẻ tuổi cầm đòn gánh kia là ai.
Thấy Mạc Phong Nguyên, Tôn Hiểu Linh liền bước lên trước nói:
- Đồn trưởng Mạc, sao các anh bây giờ mới đến?
Mạc Phong Nguyên cười nói:
- Không còn cách nào khác, là thời điểm giữa trưa, mọi người không ở trong đồn.
Cái cớ này khi ở trên đường đi y đã nghĩ kỹ rồi, người trong Ban quản lý cũng không thể trách y được.
Tôn Hiểu Linh nói:
- Tên Ngũ Nhị kia dẫn người đến gây rối, còn mang cuốc đâm Chủ nhiệm Hàn. Chúng tôi nghi ngờ có người sai khiến gã, mong đồn trưởng Mạc điều tra rõ ràng một chút.
Hai người vừa nói, vừa đi đến giữa sân, Tôn Hiểu Linh giới thiệu:
- Vị này là Chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn, đây là Đồn trưởng Mạc của đồn công an Tây Thành.
Mạc Phong Nguyên cũng là người thông minh, nghĩ trước nghĩ sau, liền biết tình hình đại khái, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì không xảy ra chuyện gì lớn. Nếu không nếu trợ lý Chủ tịch huyện xảy ra chuyện gì lớn, vậy thì y cũng sẽ phiền phức rồi. Cũng không biết cuối cùng Mã Lợi Bình muốn gì nữa.
- Trợ lý Hàn, chào anh. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng, anh cứ yên tâm.
Mạc Phong Nguyên rất khách sáo nói. Mặc dù một Trợ lý Chủ tịch huyện như Hàn Đông cũng không thể làm gì y được, nhưng cấp bậc của người ta nằm đó mà.
- Hừ!
Hàn Đông lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Đứng một bên chờ đi, Phó phòng Xa của các anh sẽ đến ngay. Có một số chuyện hãy cứ giải thích với Phó phòng Xa đi.
Mặt Mạc Phong Nguyên lập tức biến sắc, trong lòng liền cảm thấy bất an. Tại sao ngay cả Phó phòng Xa cũng biết chuyện này, thật là phiền toái.
Một chiếc xe máy chạy nhanh đến, Đồn trưởng đồn công an Tây Thành Tần Đại Lương nhảy xuống xe, vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Hàn Đông không sao, thì mới bình tĩnh lại, bước lên trước nói:
- Trợ lý Hàn, anh không sao chứ?
Hàn Đông biết y là người của Xa Tĩnh Chương, gật gật đầu nói với y:
- Tôi không sao, nhưng tác phong làm việc của các đồng chí trong đồn công an các anh cũng thật lề mề quá nhỉ? Đợi lát nữa Phó phòng Xa đến, tốt nhất anh hãy sớm làm cho rõ ràng đi.
- Thật xin lỗi, Trợ lý Hàn, tôi sẽ làm rõ ràng cho anh.
Tần Đại Lương hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong Nguyên một cái, rồi lập tức chuyển sang hỏi những cảnh sát đứng bên cạnh,
- Đây là chuyện gì, các cậu đi bộ tới đây sao?
Mạc Phong Nguyên bước lên nói:
- Đồn trưởng Tần…
Tần Đại Lương trừng mắt nhìn y, nói:
- Cậu đứng qua một bên, đợi lát nữa Phó phòng Xa đến sẽ nói chuyện với cậu.
Y vừa nhìn liền đoán được là Mạc Phong Nguyên phá rối, nếu không tại sao bây giờ mới chạy tới. Còn về những cảnh sát kia, chắc chắn là nghe theo y rồi.
Sắc mặt Mạc Phong Nguyên trở nên vô cùng khó coi. Cho dù bản thân y không nói, đến lúc đó Xa Tĩnh Chương chỉ cần hỏi những cảnh sát kia, cũng có thể nhanh chóng điều tra ra manh mối sự việc.
Một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới. Xe vừa mới dừng lại, Xa Tĩnh Chương liền từ trên xe bước xuống, từ xa đã quát:
- Tần Đại Lương, cậu làm cái gì thế, không muốn làm đồn trưởng nữa à?
Tần Đại Lương nói:
- Phó phòng Xa, hôm nay buổi trưa tôi nghỉ, là trách nhiệm của Mạc Phong Nguyên.
- Ừ…
Xa Tĩnh Chương gật gật đầu, lập tức xoay người nghiêm khắc hỏi:
- Mạc Phong Nguyên, đây là thế nào?
- Phó phòng Xa, tôi…
Mạc Phong Nguyên mặt mũi khổ não, làm thế nào cũng không thể ngờ được sự việc lại trở nên như thế này. Y cũng không muốn bán đứng anh em. Nhưng bây giờ xem ra, sự việc chắc chắn cũng sẽ lòi ra.
Thấy y ấp úng, Xa Tĩnh Chương hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh nhìn vào những cảnh sát kia, tức giận nói:
- Các cậu nói đi!
- Phó phòng Xa, chúng tôi cũng không biết chuyện thế nào, đồn trưởng Mạc…
Đứng trước mặt Phó trưởng phòng thường trực, những cảnh sát này không thể chống cự được, thành thật kể lại tất cả sự việc. Mặc dù không biết vì sao Mạc Phong Nguyên lại lề mề đến như vậy, nhưng vấn đề đã được rõ ràng rồi. Mạc Phong Nguyên sau khi nhận được báo cáo của Ban quản lý, cố ý kéo dài thời gian, hiển nhiên là có dụng tâm kín đáo.
Hàn Đông lạnh lùng đứng một bên nhìn, mỉm cười nói với Xa Tĩnh Chương:
- Phó phòng Xa, việc này giao cho anh vậy. Còn có tên Ngũ Nhị này, vừa rồi dẫn theo một nhóm người đến gây rối, còn dùng cuốc đâm tôi, nên xử lý thế nào thì anh xử lý đi!
Xa Tĩnh Chương nói:
- Yên tâm, rất nhanh sẽ được làm rõ ràng thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Vậy anh cứ bận việc trước đi, tôi còn có một chút việc nội bộ cần xử lý. Có kết quả rồi làm phiền Phó phòng Xa đến phòng họp, vui lòng thông báo tình hình cho tôi.
- Ừ, Chủ nhiệm Hàn cứ đi đi, rất nhanh sẽ xong thôi.
Xa Tĩnh Chương hiểu ý Hàn Đông, đương nhiên phối hợp cũng tốt một chút.
Nhìn đám đông đứng ở góc tường, Hàn Đông cười lạnh một chút. Những người này khi mọi người gây rối, thì đều trốn trong văn phòng. Bây giờ thì đi ra rồi, còn không bằng được một người phụ nữ như Tôn Hiểu Linh.
Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy sắc mặt Mã Lợi Bình hơi trắng, Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nói với Tôn Hiểu Linh:
- Chủ nhiệm Tôn, lập tức thông báo cho các cán bộ cấp trung trở lên đến phòng họp. Trưởng phòng Cốc, triệu tập những người hôm nay có mặt lại, hỏi bọn họ rốt cuộc là làm gì? Có việc thì trốn ra sau, còn không bằng phụ nữ.
- Được, Chủ nhiệm Hàn!
Tôn Hiểu Linh và Cốc Cương cùng đáp, sau đó đều đi làm việc.
Lúc những thôn dân gây rối, mọi người cũng vừa tan ca chưa lâu, cho nên phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ còn một số ít người ở lại. Nhưng sau khi nhận được thông báo của Tôn Hiểu Linh, tất cả những cán bộ cấp trung đều vội vàng chạy đến. Biết được xảy ra một chuyện lớn như vậy, không ai dám chậm trễ, để tránh bị Hàn Đông quở trách.
Không bao lâu sau, Xa Tĩnh Chương liền hỏi ra được kết quả. Lúc Tôn Hiều Linh và Cốc Cương đi vào phòng họp, ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, gật gật đầu với hắn.
Chờ cho mọi người trong Ban quản lý đến phòng họp, nhìn thấy Hàn Đông sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, bên cạnh còn có một cảnh sát, tất cả mọi người đều sững người. Xem ra có chuyện lớn rồi.
Ngũ Nhị kêu lên thảm thiết, vừa rồi cú đánh của Hàn Đông, đã làm gãy xương nơi cánh tay gã, bây giờ lại đánh lên đó, đau đến mức Ngũ Nhị như muốn ngất xỉu, trên trán nhanh chóng toát mồ hôi.
Những người bên cạnh thấy thế đều hét lên kinh hãi, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng sợ của Hàn Đông, người thanh niên trẻ này quá đáng sợ rồi. Không ngờ chỉ dùng vài cú đánh đã dẹp được Ngũ Nhị và những đồng bọn của y.
Người phụ nữ trung niên vừa nãy nói chuyện phiếm với Hàn Đông, lúc này há miệng kinh ngạc, cả nửa ngày cũng không ngậm miệng lại được.
Tôn Hiểu Linh khiếp sợ, lấy tay vỗ vỗ ngực.
Cốc Cương cũng thả lỏng cây cuốc trong tay, ánh mắt nhìn Hàn Đông đầy vẻ sùng bái. Không ngờ Chủ nhiệm Hàn lại có thể dũng mãnh như vậy.
Những người vốn dĩ trốn trong phòng xem, lúc này cũng kêu lên kinh ngạc, đều ngạc nhiên với thân thủ dũng mãnh của Hàn Đông.
- Mẹ nó!
Mã Lợi Bình phẫn nộ mắng một tiếng, đi lại không ngừng trong phòng làm việc. Lại không ngừng xoa xoa tay, mồ hôi trên trán lại toát ra càng nhiều.
Ngũ Nhị kia chính là Mã Lợi Bình cho người tìm tới. Đồng thời để làm việc này, trước đó y đã có chào hỏi trước với Phó đồn trưởng đồn công an Tây Thành.
Vốn dĩ tưởng rằng, để bọn Ngũ Nhị đi đánh đập phía Ban quản lý một phen, có thể khiến Hàn Đông xấu mặt một lần, thậm chí còn bị Ủy ban nhân dân huyện phê bình.
Nhưng, không thể ngờ được Hàn Đông nhanh như vậy đã chạy đến rồi. Chạy đến kịp cũng không sao, nhưng Hàn Đông lại lợi hại như vậy, một mình hắn đã có thể thu phục được Ngũ Nhị và hai người anh em của gã, chế định được tất cả mọi người.
- Làm thế nào, làm thế nào?
Trong lòng Mã Lợi Bình không ngừng tự hỏi, bỗng nhiên cắn răng, cầm danh bạ điện thoại lên, rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh đã được chuyển đi, nghe được giọng nói ở phía đầu dây bên kia, thắt lưng Mã Lợi Bình cũng cong hơn một chút, kính cẩn nói:
- Chào anh, Chủ tịch huyện Tiết, quấy rầy anh rồi. Tôi là Mã Lợi Bình – quản lý khu công nghiệp, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút.
- Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi!
Ngũ Nhị đau đến mức lớn tiếng kêu lên, nhưng vẫn còn có chút cứng đầu, một mực không nói ra là ai sai gã tới.
Hai tên đồng lõa của gã, lúc này cũng rất sợ hãi, muốn tiến lên giúp gã. Nhưng vừa nghĩ đến sự lợi hại của Hàn Đông, lại không có gan tiến lên.
Những người ở bên cạnh lại đứng vây quanh bên ngoài sân của Ban quản lý. Tuy cũng không thể gây được chuyện ồn ào gì hay ho, nhưng cũng có thể xem náo nhiệt được.
Rất nhiều người đang thăm dò gì đó về Hàn Đông, có người nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia lúc nãy đã nói chuyện với Hàn Đông, liền hỏi:
- Thím à, người kia là ai vậy? Lợi hại như thế?
Bà thím kia đương nhiên không biết thân phận cụ thể của Hàn Đông, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết hắn là ai nữa, vừa rồi cũng chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu thôi mà.
Mọi người đương nhiên không tin. Tuy nhiên cho dù họ hỏi thế nào, bà thím đó cũng không thể nói thêm điều gì được.
- Hừ, không nói à?
Hàn Đông cười lạnh, tay dùng sức hơn.
Ngũ Nhị kêu to lên một tiếng, tiếng kêu thê lương đó, khiến những người xung quanh đều có chút hoảng sợ.
Tôn Hiểu Linh nhìn thoáng qua những người đứng xung quanh, đi qua nói:
- Bà con đều thấy rồi đó, vừa rồi tên Ngũ Nhị này đâm Chủ nhiệm Hàn trước.
- Thấy rồi, thấy rồi.
Người đàn ông trẻ tuổi kia cười ha ha, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Tôn Hiểu Linh.
Sắc mặt Tôn Hiểu Linh ửng đỏ. Mùa hè ăn mặc thoải mái, hai bầu ngực kia lộ ra rõ ràng, có vẻ vô cùng đầy đặn. Đây vốn dĩ là điều khiến cô tự hào, nhưng đây lại là để cho bọn người kia nhìn thì không thoải mái lắm, bọn họ cũng không phải Chủ nhiệm Hàn.
Có người hỏi:
- Chủ nhiệm Tôn, người trẻ tuổi kia là ai vậy?
- Đúng vậy, trước đây sao chưa từng gặp hắn? Hình như cũng rất lợi hại đó.
Tôn Hiểu Linh bình tĩnh một lát rồi nói:
- Đó là Chủ nhiệm Hàn của chúng ta, vừa mới đến.
- Trẻ tuổi như vậy đã là Chủ nhiệm rồi sao?
- Cũng khá trẻ, nhưng cũng khá giỏi.
- Cũng không biết hắn có thể vực dậy khu của chúng ta được không?
Mọi người lại thảo luận, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên nhìn thấy Hàn Đông thu phục ba người bọn Ngũ Nhị, lại cảm thấy người thanh niên này khá tài năng. Thế là có nhiều người thực sự hy vọng hắn có thể vực khu cong nghiệp dậy, như vậy những thôn dân xung quanh cũng cảm thấy có lợi.
- Cậu không nói phải không, vậy đợi lát nữa công an tới hỏi cậu.
Hàn Đông nói.
Nơi này có không ít người vây quanh, chính mình cũng không thể quá đáng quá. Nếu không đến lúc đó truyền ra ngoài lại bị người ta lên án. Mặc dù tên Ngũ Nhị này là tên cầm đầu mọi người gây rối, nhưng bản thân hắn là Chủ nhiệm Ban quản lý, cũng không phải Cục trưởng cục công an, tự vệ thì được, nhưng bức cung thì không được.
Tuy nhiên, sự việc đã phát sinh lâu như vậy rồi. Từ lúc Tôn Hiểu Linh gọi điện thoại cho hắn, đến lúc hắn chạy tới, đồng thời thu phục bọn Ngũ Nhị. Thời gian cũng khá lâu rồi, nhưng người của đồn công an sao vẫn chưa tới.
Cho dù là thời gian giữa trưa, cũng không thể kéo dài lâu như vậy được chứ? Cũng không biết Tần Đại Lương này định làm thế nào nữa.
Vì không biết số điện thoại của Tần Đại Lương, Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, lại lần nữa gọi vào số của Xa Tĩnh Chương, nói:
- Phó phòng Xa, sao vậy? Tôi đã thu phục được mấy tên gây rối rồi, người của đồn công an Tây Thành còn chưa đến, hiệu suất làm việc thấp đến như vậy sao?
- Hử, đây là chuyện gì vậy?
Xa Tĩnh Chương cũng hơi kinh ngạc, hỏi:
- Cậu nói tên gây rối, là chuyện gì vậy, cậu không sao chứ? Tôi lập tức gọi điện thoại cho đồn công an Tây Thành ngay.
Hàn Đông nói:
- Tôi không sao. Vừa rồi tên gây rối dùng cuốc đâm tôi, đã bị tôi chế ngự rồi, vẫn đang đợi người của đồn công an đến đây.
Những thôn dân vây quanh đó xem thấy Hàn Đông lấy một đồ vật ra gọi điện thoại, liền tò mò hỏi đó là cái gì.
- Đó là điện thoại di động, hình như cũng rất đắt tiền.
Những thôn dân nhà có Ti vi thì hiểu biết nhiều hơn một chút, nhận ra trong tay Hàn Đông chính là điện thoại di động trong truyền thuyết.
- Người làm cán bộ thật khác biệt nhỉ!
Có người liền cảm khái với vẻ hâm mộ.
Rất nhanh điện thoại di động của Hàn Đông liền vang lên, là Xa Tĩnh Chương gọi đến, y nói:
- Hàn Đông, tôi hỏi rồi, đồn cảnh sát nói đã có người đi rồi. Tôi gọi điện thoại cho Tần Đại Lương, bảo y đích thân tới đó. Nhóm người này, đợi tôi có thời gian sẽ dạy dỗ chúng.
Hàn Đông cười cười nói:
- Phó phòng Xa, tôi cảm thấy việc này có chút không đúng, có phải có người đã chào hỏi trước rồi không. Tôi từ Bệnh viện Nhân dân chạy đến đây lâu như vậy rồi, lại không thấy bóng dáng người của đồn cảnh sát đâu hết.
- Ừ, nếu là như vậy, vậy tôi sẽ đến đó một chuyến, xem rốt cuộc là ai đang làm trò quỷ.
- Vậy phiền Phó phòng Xa rồi.
Cúp máy, Hàn Đông cười lạnh nhìn thoáng qua bọn Ngũ Nhị, nói:
- Cậu không nói, đợi lát nữa sẽ có người có cách khiến cậu nói. Dù sao cậu có can đảm ám sát cán bộ Nhà nước như vậy, phòng công an nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu.
Cốc Cương cũng bước tới, nói:
- Ngũ Nhị đúng không, biết đây là ai không?
- Tôi không quan tâm!
Ngũ Nhị quật cường nói, tuy nhiên lời nói cũng có vẻ yếu mềm rồi. Vừa rồi nghe Hàn Đông nói đến cán bộ nhà nước, trong lòng gã có chút lo lắng. Tư tưởng dân không thể đấu cùng quan đã ăn sâu trong tư tưởng của gã, thật không ngờ một người dũng mãnh như vậy lại là một cán bộ Nhà nước.
Cốc Cương trầm giọng nói:
- Đây là Trợ lý của Chủ tịch huyện chúng ta, là Chủ nhiệm Ban quản lý khu công khu! Cậu chờ công an tới xử lý đi.
- Ồ!
Những thôn dân vây quanh xem nghe Cốc Cương nói, đều cùng thét lên kinh ngạc. Người thanh niên này không ngờ lại là một cán bộ lớn.
Ngũ Nhị cũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Hàn Đông. Người này không ngờ lại là Chủ tịch huyện gì đó, có phải là thật hay không nhỉ?
Người bình thường, đương nhiên không rõ Trợ lý Chủ tịch huyện là chức vụ gì. Nhưng nói đến chữ Chủ tịch huyện, lại rất rõ ràng.
Âm thanh còi cảnh sát vang lên lanh lảnh, chiếc xe cảnh sát cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Những thôn dân xung quanh thấy vậy, đều tản đi, trốn ra phía xa xa.
Người dẫn đội là Phó đồn trưởng đồn công an Tây Thành Mạc Phong Nguyên. Y cùng Mã Lợi Bình cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng khá tốt. Lại thêm Đồn công an kiêm phụ trách quản lý trị an khuôn viên Khu công nghiệp, cho nên quan hệ hai người cũng khá thân thiết. Có được sự báo trước của Mã Lợi Bình, y đương nhiên phải kéo dài một chút, cho nên đến bây giờ mới chạy tới.
Tuy nhiên, nhìn những thôn dân này cũng không có kẻ gì là người gây rối, Mạc Phong Nguyên cũng có chút nghi hoặc.
Nhưng mà, chờ khi y nhìn đến cảnh tượng trong sân, liền hiểu được đôi chút. Xem ra sự việc đã được giải quyết rồi, cũng không biết người trẻ tuổi cầm đòn gánh kia là ai.
Thấy Mạc Phong Nguyên, Tôn Hiểu Linh liền bước lên trước nói:
- Đồn trưởng Mạc, sao các anh bây giờ mới đến?
Mạc Phong Nguyên cười nói:
- Không còn cách nào khác, là thời điểm giữa trưa, mọi người không ở trong đồn.
Cái cớ này khi ở trên đường đi y đã nghĩ kỹ rồi, người trong Ban quản lý cũng không thể trách y được.
Tôn Hiểu Linh nói:
- Tên Ngũ Nhị kia dẫn người đến gây rối, còn mang cuốc đâm Chủ nhiệm Hàn. Chúng tôi nghi ngờ có người sai khiến gã, mong đồn trưởng Mạc điều tra rõ ràng một chút.
Hai người vừa nói, vừa đi đến giữa sân, Tôn Hiểu Linh giới thiệu:
- Vị này là Chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn, đây là Đồn trưởng Mạc của đồn công an Tây Thành.
Mạc Phong Nguyên cũng là người thông minh, nghĩ trước nghĩ sau, liền biết tình hình đại khái, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì không xảy ra chuyện gì lớn. Nếu không nếu trợ lý Chủ tịch huyện xảy ra chuyện gì lớn, vậy thì y cũng sẽ phiền phức rồi. Cũng không biết cuối cùng Mã Lợi Bình muốn gì nữa.
- Trợ lý Hàn, chào anh. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng, anh cứ yên tâm.
Mạc Phong Nguyên rất khách sáo nói. Mặc dù một Trợ lý Chủ tịch huyện như Hàn Đông cũng không thể làm gì y được, nhưng cấp bậc của người ta nằm đó mà.
- Hừ!
Hàn Đông lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Đứng một bên chờ đi, Phó phòng Xa của các anh sẽ đến ngay. Có một số chuyện hãy cứ giải thích với Phó phòng Xa đi.
Mặt Mạc Phong Nguyên lập tức biến sắc, trong lòng liền cảm thấy bất an. Tại sao ngay cả Phó phòng Xa cũng biết chuyện này, thật là phiền toái.
Một chiếc xe máy chạy nhanh đến, Đồn trưởng đồn công an Tây Thành Tần Đại Lương nhảy xuống xe, vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Hàn Đông không sao, thì mới bình tĩnh lại, bước lên trước nói:
- Trợ lý Hàn, anh không sao chứ?
Hàn Đông biết y là người của Xa Tĩnh Chương, gật gật đầu nói với y:
- Tôi không sao, nhưng tác phong làm việc của các đồng chí trong đồn công an các anh cũng thật lề mề quá nhỉ? Đợi lát nữa Phó phòng Xa đến, tốt nhất anh hãy sớm làm cho rõ ràng đi.
- Thật xin lỗi, Trợ lý Hàn, tôi sẽ làm rõ ràng cho anh.
Tần Đại Lương hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong Nguyên một cái, rồi lập tức chuyển sang hỏi những cảnh sát đứng bên cạnh,
- Đây là chuyện gì, các cậu đi bộ tới đây sao?
Mạc Phong Nguyên bước lên nói:
- Đồn trưởng Tần…
Tần Đại Lương trừng mắt nhìn y, nói:
- Cậu đứng qua một bên, đợi lát nữa Phó phòng Xa đến sẽ nói chuyện với cậu.
Y vừa nhìn liền đoán được là Mạc Phong Nguyên phá rối, nếu không tại sao bây giờ mới chạy tới. Còn về những cảnh sát kia, chắc chắn là nghe theo y rồi.
Sắc mặt Mạc Phong Nguyên trở nên vô cùng khó coi. Cho dù bản thân y không nói, đến lúc đó Xa Tĩnh Chương chỉ cần hỏi những cảnh sát kia, cũng có thể nhanh chóng điều tra ra manh mối sự việc.
Một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới. Xe vừa mới dừng lại, Xa Tĩnh Chương liền từ trên xe bước xuống, từ xa đã quát:
- Tần Đại Lương, cậu làm cái gì thế, không muốn làm đồn trưởng nữa à?
Tần Đại Lương nói:
- Phó phòng Xa, hôm nay buổi trưa tôi nghỉ, là trách nhiệm của Mạc Phong Nguyên.
- Ừ…
Xa Tĩnh Chương gật gật đầu, lập tức xoay người nghiêm khắc hỏi:
- Mạc Phong Nguyên, đây là thế nào?
- Phó phòng Xa, tôi…
Mạc Phong Nguyên mặt mũi khổ não, làm thế nào cũng không thể ngờ được sự việc lại trở nên như thế này. Y cũng không muốn bán đứng anh em. Nhưng bây giờ xem ra, sự việc chắc chắn cũng sẽ lòi ra.
Thấy y ấp úng, Xa Tĩnh Chương hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh nhìn vào những cảnh sát kia, tức giận nói:
- Các cậu nói đi!
- Phó phòng Xa, chúng tôi cũng không biết chuyện thế nào, đồn trưởng Mạc…
Đứng trước mặt Phó trưởng phòng thường trực, những cảnh sát này không thể chống cự được, thành thật kể lại tất cả sự việc. Mặc dù không biết vì sao Mạc Phong Nguyên lại lề mề đến như vậy, nhưng vấn đề đã được rõ ràng rồi. Mạc Phong Nguyên sau khi nhận được báo cáo của Ban quản lý, cố ý kéo dài thời gian, hiển nhiên là có dụng tâm kín đáo.
Hàn Đông lạnh lùng đứng một bên nhìn, mỉm cười nói với Xa Tĩnh Chương:
- Phó phòng Xa, việc này giao cho anh vậy. Còn có tên Ngũ Nhị này, vừa rồi dẫn theo một nhóm người đến gây rối, còn dùng cuốc đâm tôi, nên xử lý thế nào thì anh xử lý đi!
Xa Tĩnh Chương nói:
- Yên tâm, rất nhanh sẽ được làm rõ ràng thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Vậy anh cứ bận việc trước đi, tôi còn có một chút việc nội bộ cần xử lý. Có kết quả rồi làm phiền Phó phòng Xa đến phòng họp, vui lòng thông báo tình hình cho tôi.
- Ừ, Chủ nhiệm Hàn cứ đi đi, rất nhanh sẽ xong thôi.
Xa Tĩnh Chương hiểu ý Hàn Đông, đương nhiên phối hợp cũng tốt một chút.
Nhìn đám đông đứng ở góc tường, Hàn Đông cười lạnh một chút. Những người này khi mọi người gây rối, thì đều trốn trong văn phòng. Bây giờ thì đi ra rồi, còn không bằng được một người phụ nữ như Tôn Hiểu Linh.
Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy sắc mặt Mã Lợi Bình hơi trắng, Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nói với Tôn Hiểu Linh:
- Chủ nhiệm Tôn, lập tức thông báo cho các cán bộ cấp trung trở lên đến phòng họp. Trưởng phòng Cốc, triệu tập những người hôm nay có mặt lại, hỏi bọn họ rốt cuộc là làm gì? Có việc thì trốn ra sau, còn không bằng phụ nữ.
- Được, Chủ nhiệm Hàn!
Tôn Hiểu Linh và Cốc Cương cùng đáp, sau đó đều đi làm việc.
Lúc những thôn dân gây rối, mọi người cũng vừa tan ca chưa lâu, cho nên phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ còn một số ít người ở lại. Nhưng sau khi nhận được thông báo của Tôn Hiểu Linh, tất cả những cán bộ cấp trung đều vội vàng chạy đến. Biết được xảy ra một chuyện lớn như vậy, không ai dám chậm trễ, để tránh bị Hàn Đông quở trách.
Không bao lâu sau, Xa Tĩnh Chương liền hỏi ra được kết quả. Lúc Tôn Hiều Linh và Cốc Cương đi vào phòng họp, ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, gật gật đầu với hắn.
Chờ cho mọi người trong Ban quản lý đến phòng họp, nhìn thấy Hàn Đông sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, bên cạnh còn có một cảnh sát, tất cả mọi người đều sững người. Xem ra có chuyện lớn rồi.