Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Bình minh, từng trận gió lạnh thổi qua, khiến tâm tình người ta thoải mái hơn.
Hàn Đông hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào xe, đồng thời mở nhạc của Để Lệ Quân. Giọng hát mượt mà kia vang lên, rồi nhanh chóng thoáng bay trong gió.
Kiều San San ngồi ở ghế lái phụ, nụ cười tràn đầy hạnh phúc vẫn nở trên môi, miệng nhẹ nhàng nhẩm theo lời hát.
Mặt cô hơi hồng, nhìn từ một bên, lông mi dài hơi cong lại, nhẹ nhàng chớp. Khi hát, hai cánh môi đóng mở, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
- Nhìn cái gì thế?
Kiều San San hờn dỗi nói,
- Phiền anh tập trung tinh thần lái xe đi, được không?
Hàn Đông cười ha ha, không tự chủ được mà liếm môi. Mùi vị nụ hôn ngày hôm qua với Kiều San San, dường như vẫn còn lưu lại trên môi.
- Con người này…
Kiều San San nhìn thấy động tác của Hàn Đông, mặt có vẻ thẹn thùng. Sau khi ngày hôm qua bị Hàn Đông cưỡng ép hôn, buổi tối nằm mơ vẫn còn lặp lại cảnh tượng đó. Buổi sáng khi rời giường tẩy trang, nhìn vào gương, cô cũng cong đôi môi đỏ mọng lên say mê một lúc lâu.
Mười giờ, Hàn Đông lái xe đến tiểu khu Ủy viên Thành ủy, cả nhà Kiều San San ở nhà số bốn ở khu phía tây.
Hàn Đông cầm theo hai bọc giấy to, bên trong là thuốc lá Trung Hoa và mật ong chúa.
Bộ dạng Kiều San San nhìn cũng có vẻ căng thẳng, mặt cũng hơi ửng đỏ. Đi tới cửa, Kiều San San hạ giọng nói:
- Đến lúc đó anh thành thật một chút nhé.
Hàn Đông thổi phù một cái mỉm cười:
- Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ rất thành thực.
Mặt Kiều San San lại ửng đỏ, nói:
- Ba em không thích những người lỗ mãng.
Hàn Đông gật gật đầu, nghĩ thầm ông già đó tại sao lại coi trọng Lăng Tĩnh Nhiên, nói cho cùng cũng chỉ vì người ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh thôi.
Tối qua Kiều San San đã gọi điện thoại cho người nhà. Cô hít sâu một cái, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông cười nhàn nhạt, rồi lấy chìa khóa mở cửa nhà.
- San San đã về rồi!
Mẹ Kiều San San từ trên sô pha đứng lên, mỉm cười hiền lành, lại nhìn Hàn Đông:
- Cậu chính là Hàn Đông nhỉ, sao lại còn mang quà đến thế này?
- Chào bác gái, cháu là Hàn Đông, lần đầu đến nhà, chỉ là một chút tấm lòng mà thôi.
Hàn Đông mỉm cười nói, sau đó quay đầu nói với Kiều Hiếu Nghĩa:
- Bí thư Kiều, chào bác!
Sở dĩ gọi Kiều Hiếu Nghĩa là Bí thư Kiều, là vì Hàn Đông nghĩ người này thích làm quan, cho nên xưng hô chức quan của ông có thể ông sẽ thích hơn. Hơn nữa nếu vừa gặp mặt đã gọi ông là bác trai, chi sợ sẽ làm ông không thích. Hơn nữa như vậy cũng có vẻ như mặt dày mà lôi kéo quan hệ.
- Tới rồi à, ngồi đi.
Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu nói, vẫn ngồi trên sô pha không đứng lên.
Mẹ Kiều San San cất xong quà mà Hàn Đông mang đến xong, đi ra nói:
- Tiểu Hàn, cậu ngồi đi, không cần câu nệ đâu.
Kiều San San rót một ly nước, đẩy tới trước mặt Hàn Đông, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Mẹ cô cũng ngồi xuống bên cạnh, sau đó mỉm cười hỏi Hàn Đông một vài câu. Người ở đâu, nhà làm gì, cha mẹ còn khỏe không? Nghiễm nhiên chính là kiểu mẹ vợ hỏi con rể.
Hàn Đông đều trả lời hết. Còn về tình hình trong nhà cũng trả lời nửa thật nửa giả, chủ yếu chỉ nói mẹ cùng với người khác mở công ty.
- Tiểu Hàn à, nghe nói trước đây cháu làm giáo viên ở Đại học Yến Kinh à?
Mẹ Kiều San San tò mò hỏi,
- Vì sao lại muốn đến Vinh Châu đi làm vậy?
Hàn Đông nói:
- Cháu cũng không phải làm giáo viên, là nhân viên công tác hành chính. Chỉ là người nhà cảm thấy đến cơ quan chính phủ sẽ có tiền đồ hơn, nên nhờ vào các mối quan hệ, cho cháu đến Vinh Châu.
- Vậy thì hơi đáng tiếc nhỉ, ở trong trường học tốt bao nhiêu lại yên tĩnh, một năm còn có hai kỳ nghỉ.
Kiều San San hờn dỗi nói:
- Mẹ, Hàn Đông đã là cấp phó Cục rồi, trong trường học thì phải phấn đấu đến bao giờ?
- Đã đến cấp phó cục rồi sao?
Mẹ Kiều San San kinh ngạc nhìn Hàn Đông,
- Cậu và Hàn Đông cũng gần bằng tuổi nhau nhỉ. Cấp phó cục ở độ tuổi hơn hai mươi, quả thật không tồi. Ba của San San đến độ tuổi này vẫn mới chỉ là nhân viên công tác bình thường nữa.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kiều Hiếu Nghĩa ngồi một bên, vẻ mặt không hề thay đổi mà xem tin tức. Gạt tàn thuốc trước mặt lại đầy những tàn thuốc.
Thoạt nhìn Kiều Hiếu Nghĩa có vẻ rất bình thường, lưng rộng, làn da hơi đen, cũng có chút tư thế của Bí thư Đảng ủy Công an. Nhưng Hàn Đông lại nghĩ đến việc ông ta vì tiền đồ của mình, liền bức Kiều San San làm bạn với Lăng Tĩnh Nhiên, không hề suy nghĩ đến hạnh phúc của Kiều San San.
Nhưng mẹ của Kiều San San, có vẻ rất hiền từ, nụ cười trên mặt, xem ra cũng khá hài lòng với Hàn Đông.
Nói chuyện một lát, mẹ của Kiều San San dường như cũng không còn gì để hỏi nữa, tình hình có vẻ trở nên tẻ ngắt hơn rồi.
Kiều Hiếu Nghĩa lúc này đứng lên, nói:
- Hàn Đông, đi theo tôi một chút.
Nói xong, liền đi vào thư phòng.
Hàn Đông sửng sốt, Kiều San San lo lắng đẩy hắn, nói:
- Nhanh đi đi.
- Biết rồi.
Hàn Đông đứng lên. Kiều Hiếu Nghĩa này thật là, ở nhà cũng muốn bày ra thái độ lãnh đạo hay sao?
Bước vào thư phòng, bên trong có một bàn làm việc, ngoài ra còn có hai giá sách, bên trên có bày một ít sách. Có một số tác phẩm vĩ đại, có lẽ cũng chưa từng được mở ra.
Kiều Hiếu Nghĩa ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì:
- Ngồi đi!
Hàn Đông ngồi xuống, nhìn thẳng vào Kiều Hiếu Nghĩa, không biết rốt cuộc ông ta muốn nói cái gì.
Kiều Hiếu Nghĩa hút một hơi thuốc, hỏi:
- Cậu và Lăng Tĩnh Nhiên là như thế nào?
Hàn Đông sửng sốt, hỏi:
- Cháu và anh ta không có quan hệ gì hết!
- Thật không, vậy việc tôi nghe nói anh ta bị đánh gãy chân, không liên quan gì đến cậu?
Hàn Đông không rõ vì sao ông ta lại muốn nhắc đến Lăng Tĩnh Nhiên. Bây giờ Lăng Tụ Giai đã rơi đài, lẽ nào ông ta còn muốn trút giận thay cho Lăng Tĩnh Nhiên. Dường như cũng không còn cần thiết lắm thì phải.
- Ngày hôm đó cháu cũng vì đi ăn cơm với người ta mới đụng phải chuyện này. Lăng Tĩnh Nhiên bị đánh, không có liên quan gì đến cháu cả.
Đôi mắt Kiều Hiếu Nghĩa nhìn chằm chằm vào Hàn Đông,
- Vậy các cậu vì sao lại xung đột với Lăng Tĩnh Nhiên?
Dường như Hàn Đông đã hiểu ra được điều gì đó, nhưng cũng không xác định lắm, nói:
- Đó cũng chỉ là một hiểu lầm mà thôi, dù sao cũng chỉ là những trò chơi giữa các công tử bột với nhau. Sở dĩ cháu gặp phải dịp đó, chủ yếu là vì thông qua người giới thiệu mà quen được với người ở sở Thương mại, vừa lúc có mặt ở đó mà thôi.
Mặt Kiều Hiếu Nghĩa vẫn không có biểu hiện gì, đôi mắt lại vô cùng sắc bén, lại hỏi tình hình làm việc của Hàn Đông, sau đó lại nói:
- San San là con gái của tôi, đương nhiên tôi hy vọng nó sẽ hạnh phúc. Tôi cũng hy vọng nó tìm được một người điềm đạm, kiên định, thành thật một chút.
Ngụ ý là ngại Hàn Đông không đủ kiên định. Hàn Đông vội vàng nói:
- Bí thư Kiều, cháu thật sự thành thật với San San, cháu sẽ dốc toàn lực khiến cô ấy hạnh phúc.
Kiều Hiếu Nghĩa khoát tay nói:
- Bây giờ nói điều đó cũng vô ích, tôi biết hai người là bạn đại học. Thật ra bạn học cũng tốt mà.
Đây là đang khuyên bảo hắn nên duy trì quan hệ bạn học với Kiều San San. Hàn Đông rất buồn bực, tại sao Kiều Hiếu Nghĩa cứ không xem trọng hắn chứ? Lẽ nào một cấp phó cục còn trẻ như hắn, trong mắt ông ta cũng chẳng có tiền đồ gì? Hay là phải tìm một người trong nhà có chỗ dựa có bối cảnh gia đình tốt?
Hàn Đông rất muốn nói với ông ta, nếu nói bối cảnh của hắn ra, nhất định ông ta sẽ bị dọa đến mức không ngủ được.
Đang lúc Hàn Đông đang rối rắm không biết nên nói như thế nào, điện thoại di động vang lên. Lấy ra nhìn số, lại là người trong nhà gọi đến, liền áy náy nói:
- Bí thư Kiều, ngại quá, cháu nghe điện thoại của người nhà trước.
Kiều Hiếu Nghĩa gật gật đầu, nói:
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hàn Đông cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ phòng khách, sau khi bắt máy, không ngờ lại là ba gọi đến.
- Tiểu Đông, ông nội muốn nói chuyện cùng con.
Hàn Đông giật mình, lập tức nghe được giọng nói hiền từ của ông cụ truyền đến:
- Tiểu Đông!
- Ông nội, chào ông!
Giọng nói của Hàn Đông tràn đầy sự kính yêu, đó là xuất phát từ nội tâm. Cuộc sống tốt đẹp này, đều là do thế hệ cách mạng trước đây tạo nên, huống chi người đó còn chính là ông nội của hắn.
- Ừ, công việc của cháu vẫn thuận lợi chứ? Sự việc lần này của Lăng Tụ Giai, là ông đánh tiếng với ông ngoại cháu. Cũng để người khác biết, người nhà họ Hàn, cũng không phải có thể tùy ý chèn ép.
- Cảm ơn ông nội!
Hàn Đông hạ giọng nói. Tuy đã đoán được sự việc Lăng Tụ Giai có liên quan đến thái độ của ông cụ, nhưng lúc này khi chính tai nghe được giọng nói bình tĩnh mà đầy tang thương của ông cụ, trong lòng Hàn Đông lại tràn đầy cảm giác rung động. Tuy ông nội nói có vẻ bình thường, nhưng lại mang theo sự tự tin mạnh mẽ, đó là sự bình tĩnh được xây dựng trên nền tảng thực lực hùng mạnh. Có lẽ trong lúc hành động, sẽ khiến một số người tự cho rằng mình ghê gớm trở thành mây khói.
- Ha ha…
Ông cụ nhẹ nhàng mỉm cười, biểu hiện sự vui vẻ trong lòng,
- Ông già rồi, nhìn thấy thế hệ sau trưởng thành khỏe mạnh, ông rất vui mừng. Còn nhớ tám chữ trước đây ông tặng cho cháu không? Bây giờ lại tặng cháu thêm tám chữ nữa. ‘Làm việc lên giọng, làm người khiêm tốn’. Hy vọng cháu có thể làm được thành tích lớn hơn nữa.
Nói xong, ông cụ liền chuyển máy cho Hàn Chính. Hàn Chính cười nói:
- Tiểu Đông, sự việc lần này xem như đã qua rồi, con an tâm làm việc cho tốt. Làm cho tốt.
- Được rồi, để tôi nói chuyện với tiểu Đông.
Giọng của mẹ truyền đến. Trên mặt Hàn Đông hiện lên một nụ cười, mẹ vẫn là bộ dạng vội vàng đó.
- Tiểu Đông, con ở đó phải tự chăm sóc mình thật tốt nhé, tiền còn đủ dùng không? Nếu không mẹ lại gửi cho con.
Hàn Đông đang có ý này, liền nói:
- Mẹ, con ở đây có người bạn có việc cần mượn tiền, gần đây hơi thiếu tiền, mẹ gửi nhiều một chút nhé.
- Được, lát nữa mẹ gửi cho con một trăm ngàn. Gần đây việc kinh doanh của công ty rất phát đạt, cô út con nói phải chia phần cho con thật tốt.
Hàn Đông cười khổ một chút, nói:
- Mẹ, không cần nhiều như vậy đâu. Năm mười ngàn là được rồi, con cũng có tiền lương mà.
- Không sao, con ở bên ngoài trong túi có chút tiền cũng tốt hơn, một trăm ngàn này coi như dự chi tiền hoa hồng trước cho con.
Dư Ngọc Trân cười nói.
Hàn Đông chỉ có thể mặc kệ mẹ mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kiều Hiếu Nghĩa ngồi trước bàn trà, nghe Phất Đông nghe điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Nghe giọng điệu và thần thái của Hàn Đông, có vẻ rất kính trọng đối với ông nội hắn, giống như cấp trên đối với lãnh đạo vậy, ngược lại không cảm thấy nhiều cảm giác tình thân lắm. Còn sau đó khi nói chuyện với ba và mẹ hắn, thì thân mật hơn không ít.
Còn mẹ Kiều San San lại chú ý nghe đến việc Hàn Đông nói về tiền, rất hiển nhiên là mẹ hắn muốn gửi tiền, còn Hàn Đông lại chỉ cần năm mươi ngàn. Xem ra công ty mà mẹ hắn mở cũng không tồi!
- Hàn Đông à, ông nội cậu rất quan tâm đến cậu nhỉ.
Đợi Hàn Đông cúp máy, Kiều Hiếu Nghĩa hỏi với vẻ không để ý:
- Ông cụ còn khỏe không?
Hàn Đông hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào xe, đồng thời mở nhạc của Để Lệ Quân. Giọng hát mượt mà kia vang lên, rồi nhanh chóng thoáng bay trong gió.
Kiều San San ngồi ở ghế lái phụ, nụ cười tràn đầy hạnh phúc vẫn nở trên môi, miệng nhẹ nhàng nhẩm theo lời hát.
Mặt cô hơi hồng, nhìn từ một bên, lông mi dài hơi cong lại, nhẹ nhàng chớp. Khi hát, hai cánh môi đóng mở, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
- Nhìn cái gì thế?
Kiều San San hờn dỗi nói,
- Phiền anh tập trung tinh thần lái xe đi, được không?
Hàn Đông cười ha ha, không tự chủ được mà liếm môi. Mùi vị nụ hôn ngày hôm qua với Kiều San San, dường như vẫn còn lưu lại trên môi.
- Con người này…
Kiều San San nhìn thấy động tác của Hàn Đông, mặt có vẻ thẹn thùng. Sau khi ngày hôm qua bị Hàn Đông cưỡng ép hôn, buổi tối nằm mơ vẫn còn lặp lại cảnh tượng đó. Buổi sáng khi rời giường tẩy trang, nhìn vào gương, cô cũng cong đôi môi đỏ mọng lên say mê một lúc lâu.
Mười giờ, Hàn Đông lái xe đến tiểu khu Ủy viên Thành ủy, cả nhà Kiều San San ở nhà số bốn ở khu phía tây.
Hàn Đông cầm theo hai bọc giấy to, bên trong là thuốc lá Trung Hoa và mật ong chúa.
Bộ dạng Kiều San San nhìn cũng có vẻ căng thẳng, mặt cũng hơi ửng đỏ. Đi tới cửa, Kiều San San hạ giọng nói:
- Đến lúc đó anh thành thật một chút nhé.
Hàn Đông thổi phù một cái mỉm cười:
- Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ rất thành thực.
Mặt Kiều San San lại ửng đỏ, nói:
- Ba em không thích những người lỗ mãng.
Hàn Đông gật gật đầu, nghĩ thầm ông già đó tại sao lại coi trọng Lăng Tĩnh Nhiên, nói cho cùng cũng chỉ vì người ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh thôi.
Tối qua Kiều San San đã gọi điện thoại cho người nhà. Cô hít sâu một cái, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông cười nhàn nhạt, rồi lấy chìa khóa mở cửa nhà.
- San San đã về rồi!
Mẹ Kiều San San từ trên sô pha đứng lên, mỉm cười hiền lành, lại nhìn Hàn Đông:
- Cậu chính là Hàn Đông nhỉ, sao lại còn mang quà đến thế này?
- Chào bác gái, cháu là Hàn Đông, lần đầu đến nhà, chỉ là một chút tấm lòng mà thôi.
Hàn Đông mỉm cười nói, sau đó quay đầu nói với Kiều Hiếu Nghĩa:
- Bí thư Kiều, chào bác!
Sở dĩ gọi Kiều Hiếu Nghĩa là Bí thư Kiều, là vì Hàn Đông nghĩ người này thích làm quan, cho nên xưng hô chức quan của ông có thể ông sẽ thích hơn. Hơn nữa nếu vừa gặp mặt đã gọi ông là bác trai, chi sợ sẽ làm ông không thích. Hơn nữa như vậy cũng có vẻ như mặt dày mà lôi kéo quan hệ.
- Tới rồi à, ngồi đi.
Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu nói, vẫn ngồi trên sô pha không đứng lên.
Mẹ Kiều San San cất xong quà mà Hàn Đông mang đến xong, đi ra nói:
- Tiểu Hàn, cậu ngồi đi, không cần câu nệ đâu.
Kiều San San rót một ly nước, đẩy tới trước mặt Hàn Đông, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Mẹ cô cũng ngồi xuống bên cạnh, sau đó mỉm cười hỏi Hàn Đông một vài câu. Người ở đâu, nhà làm gì, cha mẹ còn khỏe không? Nghiễm nhiên chính là kiểu mẹ vợ hỏi con rể.
Hàn Đông đều trả lời hết. Còn về tình hình trong nhà cũng trả lời nửa thật nửa giả, chủ yếu chỉ nói mẹ cùng với người khác mở công ty.
- Tiểu Hàn à, nghe nói trước đây cháu làm giáo viên ở Đại học Yến Kinh à?
Mẹ Kiều San San tò mò hỏi,
- Vì sao lại muốn đến Vinh Châu đi làm vậy?
Hàn Đông nói:
- Cháu cũng không phải làm giáo viên, là nhân viên công tác hành chính. Chỉ là người nhà cảm thấy đến cơ quan chính phủ sẽ có tiền đồ hơn, nên nhờ vào các mối quan hệ, cho cháu đến Vinh Châu.
- Vậy thì hơi đáng tiếc nhỉ, ở trong trường học tốt bao nhiêu lại yên tĩnh, một năm còn có hai kỳ nghỉ.
Kiều San San hờn dỗi nói:
- Mẹ, Hàn Đông đã là cấp phó Cục rồi, trong trường học thì phải phấn đấu đến bao giờ?
- Đã đến cấp phó cục rồi sao?
Mẹ Kiều San San kinh ngạc nhìn Hàn Đông,
- Cậu và Hàn Đông cũng gần bằng tuổi nhau nhỉ. Cấp phó cục ở độ tuổi hơn hai mươi, quả thật không tồi. Ba của San San đến độ tuổi này vẫn mới chỉ là nhân viên công tác bình thường nữa.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kiều Hiếu Nghĩa ngồi một bên, vẻ mặt không hề thay đổi mà xem tin tức. Gạt tàn thuốc trước mặt lại đầy những tàn thuốc.
Thoạt nhìn Kiều Hiếu Nghĩa có vẻ rất bình thường, lưng rộng, làn da hơi đen, cũng có chút tư thế của Bí thư Đảng ủy Công an. Nhưng Hàn Đông lại nghĩ đến việc ông ta vì tiền đồ của mình, liền bức Kiều San San làm bạn với Lăng Tĩnh Nhiên, không hề suy nghĩ đến hạnh phúc của Kiều San San.
Nhưng mẹ của Kiều San San, có vẻ rất hiền từ, nụ cười trên mặt, xem ra cũng khá hài lòng với Hàn Đông.
Nói chuyện một lát, mẹ của Kiều San San dường như cũng không còn gì để hỏi nữa, tình hình có vẻ trở nên tẻ ngắt hơn rồi.
Kiều Hiếu Nghĩa lúc này đứng lên, nói:
- Hàn Đông, đi theo tôi một chút.
Nói xong, liền đi vào thư phòng.
Hàn Đông sửng sốt, Kiều San San lo lắng đẩy hắn, nói:
- Nhanh đi đi.
- Biết rồi.
Hàn Đông đứng lên. Kiều Hiếu Nghĩa này thật là, ở nhà cũng muốn bày ra thái độ lãnh đạo hay sao?
Bước vào thư phòng, bên trong có một bàn làm việc, ngoài ra còn có hai giá sách, bên trên có bày một ít sách. Có một số tác phẩm vĩ đại, có lẽ cũng chưa từng được mở ra.
Kiều Hiếu Nghĩa ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì:
- Ngồi đi!
Hàn Đông ngồi xuống, nhìn thẳng vào Kiều Hiếu Nghĩa, không biết rốt cuộc ông ta muốn nói cái gì.
Kiều Hiếu Nghĩa hút một hơi thuốc, hỏi:
- Cậu và Lăng Tĩnh Nhiên là như thế nào?
Hàn Đông sửng sốt, hỏi:
- Cháu và anh ta không có quan hệ gì hết!
- Thật không, vậy việc tôi nghe nói anh ta bị đánh gãy chân, không liên quan gì đến cậu?
Hàn Đông không rõ vì sao ông ta lại muốn nhắc đến Lăng Tĩnh Nhiên. Bây giờ Lăng Tụ Giai đã rơi đài, lẽ nào ông ta còn muốn trút giận thay cho Lăng Tĩnh Nhiên. Dường như cũng không còn cần thiết lắm thì phải.
- Ngày hôm đó cháu cũng vì đi ăn cơm với người ta mới đụng phải chuyện này. Lăng Tĩnh Nhiên bị đánh, không có liên quan gì đến cháu cả.
Đôi mắt Kiều Hiếu Nghĩa nhìn chằm chằm vào Hàn Đông,
- Vậy các cậu vì sao lại xung đột với Lăng Tĩnh Nhiên?
Dường như Hàn Đông đã hiểu ra được điều gì đó, nhưng cũng không xác định lắm, nói:
- Đó cũng chỉ là một hiểu lầm mà thôi, dù sao cũng chỉ là những trò chơi giữa các công tử bột với nhau. Sở dĩ cháu gặp phải dịp đó, chủ yếu là vì thông qua người giới thiệu mà quen được với người ở sở Thương mại, vừa lúc có mặt ở đó mà thôi.
Mặt Kiều Hiếu Nghĩa vẫn không có biểu hiện gì, đôi mắt lại vô cùng sắc bén, lại hỏi tình hình làm việc của Hàn Đông, sau đó lại nói:
- San San là con gái của tôi, đương nhiên tôi hy vọng nó sẽ hạnh phúc. Tôi cũng hy vọng nó tìm được một người điềm đạm, kiên định, thành thật một chút.
Ngụ ý là ngại Hàn Đông không đủ kiên định. Hàn Đông vội vàng nói:
- Bí thư Kiều, cháu thật sự thành thật với San San, cháu sẽ dốc toàn lực khiến cô ấy hạnh phúc.
Kiều Hiếu Nghĩa khoát tay nói:
- Bây giờ nói điều đó cũng vô ích, tôi biết hai người là bạn đại học. Thật ra bạn học cũng tốt mà.
Đây là đang khuyên bảo hắn nên duy trì quan hệ bạn học với Kiều San San. Hàn Đông rất buồn bực, tại sao Kiều Hiếu Nghĩa cứ không xem trọng hắn chứ? Lẽ nào một cấp phó cục còn trẻ như hắn, trong mắt ông ta cũng chẳng có tiền đồ gì? Hay là phải tìm một người trong nhà có chỗ dựa có bối cảnh gia đình tốt?
Hàn Đông rất muốn nói với ông ta, nếu nói bối cảnh của hắn ra, nhất định ông ta sẽ bị dọa đến mức không ngủ được.
Đang lúc Hàn Đông đang rối rắm không biết nên nói như thế nào, điện thoại di động vang lên. Lấy ra nhìn số, lại là người trong nhà gọi đến, liền áy náy nói:
- Bí thư Kiều, ngại quá, cháu nghe điện thoại của người nhà trước.
Kiều Hiếu Nghĩa gật gật đầu, nói:
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hàn Đông cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ phòng khách, sau khi bắt máy, không ngờ lại là ba gọi đến.
- Tiểu Đông, ông nội muốn nói chuyện cùng con.
Hàn Đông giật mình, lập tức nghe được giọng nói hiền từ của ông cụ truyền đến:
- Tiểu Đông!
- Ông nội, chào ông!
Giọng nói của Hàn Đông tràn đầy sự kính yêu, đó là xuất phát từ nội tâm. Cuộc sống tốt đẹp này, đều là do thế hệ cách mạng trước đây tạo nên, huống chi người đó còn chính là ông nội của hắn.
- Ừ, công việc của cháu vẫn thuận lợi chứ? Sự việc lần này của Lăng Tụ Giai, là ông đánh tiếng với ông ngoại cháu. Cũng để người khác biết, người nhà họ Hàn, cũng không phải có thể tùy ý chèn ép.
- Cảm ơn ông nội!
Hàn Đông hạ giọng nói. Tuy đã đoán được sự việc Lăng Tụ Giai có liên quan đến thái độ của ông cụ, nhưng lúc này khi chính tai nghe được giọng nói bình tĩnh mà đầy tang thương của ông cụ, trong lòng Hàn Đông lại tràn đầy cảm giác rung động. Tuy ông nội nói có vẻ bình thường, nhưng lại mang theo sự tự tin mạnh mẽ, đó là sự bình tĩnh được xây dựng trên nền tảng thực lực hùng mạnh. Có lẽ trong lúc hành động, sẽ khiến một số người tự cho rằng mình ghê gớm trở thành mây khói.
- Ha ha…
Ông cụ nhẹ nhàng mỉm cười, biểu hiện sự vui vẻ trong lòng,
- Ông già rồi, nhìn thấy thế hệ sau trưởng thành khỏe mạnh, ông rất vui mừng. Còn nhớ tám chữ trước đây ông tặng cho cháu không? Bây giờ lại tặng cháu thêm tám chữ nữa. ‘Làm việc lên giọng, làm người khiêm tốn’. Hy vọng cháu có thể làm được thành tích lớn hơn nữa.
Nói xong, ông cụ liền chuyển máy cho Hàn Chính. Hàn Chính cười nói:
- Tiểu Đông, sự việc lần này xem như đã qua rồi, con an tâm làm việc cho tốt. Làm cho tốt.
- Được rồi, để tôi nói chuyện với tiểu Đông.
Giọng của mẹ truyền đến. Trên mặt Hàn Đông hiện lên một nụ cười, mẹ vẫn là bộ dạng vội vàng đó.
- Tiểu Đông, con ở đó phải tự chăm sóc mình thật tốt nhé, tiền còn đủ dùng không? Nếu không mẹ lại gửi cho con.
Hàn Đông đang có ý này, liền nói:
- Mẹ, con ở đây có người bạn có việc cần mượn tiền, gần đây hơi thiếu tiền, mẹ gửi nhiều một chút nhé.
- Được, lát nữa mẹ gửi cho con một trăm ngàn. Gần đây việc kinh doanh của công ty rất phát đạt, cô út con nói phải chia phần cho con thật tốt.
Hàn Đông cười khổ một chút, nói:
- Mẹ, không cần nhiều như vậy đâu. Năm mười ngàn là được rồi, con cũng có tiền lương mà.
- Không sao, con ở bên ngoài trong túi có chút tiền cũng tốt hơn, một trăm ngàn này coi như dự chi tiền hoa hồng trước cho con.
Dư Ngọc Trân cười nói.
Hàn Đông chỉ có thể mặc kệ mẹ mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kiều Hiếu Nghĩa ngồi trước bàn trà, nghe Phất Đông nghe điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Nghe giọng điệu và thần thái của Hàn Đông, có vẻ rất kính trọng đối với ông nội hắn, giống như cấp trên đối với lãnh đạo vậy, ngược lại không cảm thấy nhiều cảm giác tình thân lắm. Còn sau đó khi nói chuyện với ba và mẹ hắn, thì thân mật hơn không ít.
Còn mẹ Kiều San San lại chú ý nghe đến việc Hàn Đông nói về tiền, rất hiển nhiên là mẹ hắn muốn gửi tiền, còn Hàn Đông lại chỉ cần năm mươi ngàn. Xem ra công ty mà mẹ hắn mở cũng không tồi!
- Hàn Đông à, ông nội cậu rất quan tâm đến cậu nhỉ.
Đợi Hàn Đông cúp máy, Kiều Hiếu Nghĩa hỏi với vẻ không để ý:
- Ông cụ còn khỏe không?