Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Hàn Đông tỏ vẻ mình có ý kiến khác. Nói:
- Tôi cho rằng, tốt nhất là tìm kiếm người thích hợp đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý ở trong phạm vi toàn bộ huyện thì hơn, mà không chỉ giới hạn trong mấy người Phó chủ tịch huyện chúng ta.
Khu công nghiệp Thần Quang là kết tinh tâm huyết của Hàn Đông. Hắn cũng không muốn để người khác phá hỏng.
Cho dù phải giao cho người của Phương Trung quản lý. Cũng muốn giao cho một người có năng lực làm việc.
Thẩm Tòng Phi cũng nói:
- Không sai, chúng ta quả thật hẳn là nên phóng tầm mắt ra xa một chút.
Phương Trung cười cười, nói:
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên sau lại ngẫm lại. Nguyên nhân chính là vì công tác của khu công nghiệp Thần Quang vô cùng quan trọng, như vậy đề cử ra một người từ trong mấy vị Phó chủ tịch huyện, thì vẫn là có lợi hơn cả. Ít nhất mức độ liên hệ công tác sẽ cao hơn một chút, cũng dễ dàng cho việc thống nhất quản lý thôi.
Hàn Đông cười cười, liền cười nói:
- Chủ tịch huyện Phương suy xét cũng khá chu toàn. Vậy vấn đề này tôi liền bỏ phiếu trắng.
Có đám người Cam Minh Địch ủng hộ, cho dù mình và Thẩm Tòng Phi kịch liệt phản đối, Phương Trung cũng có thể đủ phiếu để thông qua chuyện này.
Như vậy dứt khoát bỏ phiếu trắng, cũng giúp tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt ngay từ đầu, rất không có lợi cho công tác về sau của mình.
Dù sao cho dù mình đứng về phía Hoàng Văn Vận, nhưng thân là Phó chủ tịch thường trực huyện, nếu Chủ tịch huyện một mặt làm khó dễ, làm khó dễ từ giữa, thì khi làm công tác, phiền toái vẫn là khá nhiều.
Mặt khác ứng cử viên cho chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp khẳng định phải thảo luận trên hội nghị thường vụ, khi đó mới là thời điểm thực sự.
Thấy Hàn Đông bỏ phiếu trắng, Thẩm Tòng Phi tự nhiên cũng liền bỏ phiếu trắng theo.
Cuối cùng quyết định ra ứng cử viên chính là Cam Minh Địch. Gã sẽ được phân công quản lý khu công nghiệp, kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý.
Chẳng qua trong lòng Hàn Đông rất không thích Cam Minh Địch.
Không chỉ bởi vì Cam Minh Địch từng vươn tay vào Ban quản lý, còn bởi vì Cam Minh Địch và Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo cùng nhau càn quấy. Mặt khác lại qua lại khá gần với Tổng giám đốc Du của Dược phẩm Lợi Đạt.
Bởi vậy, Hàn Đông cảm thấy, để Cam Minh Địch kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý, chỉ sợ đến lúc đó khu công nghiệp sẽ bị làm cho rối tinh rối mù.
- Ừ, việc đề bạt Chủ nhiệm Ban quản lý quyết định như vậy.
Phương Trung có vẻ vô cùng thoải mái, ít nhất Hàn Đông không phải loại người kháng cự mãnh liệt, cũng biết nhường nhịn. Vừa mới bắt đầu gã còn lo lắng sự việc gần nhất của Hàn Đông mình đã đối nghịch với hắn.
Đương nhiên, hiện tại biểu hiện của Hàn Đông khiến Phương Trung rất vui mừng, đồng thời lại cảnh giác thêm vài phần. Người thanh niên này không đơn giản như vậy.
Lòng dạ và tâm tính như thế, đến lúc đó chỉ sợ thực sự sẽ trở thành kình địch của mình thôi.
- Tốt lắm, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Phó chủ tịch huyện Hàn, về mặt văn phòng, thư ký, lái xe của anh có vấn đề gì, thì cứ trực tiếp dặn dò Chủ nhiệm Lư xử lý đi. Buổi sáng ngày mai, anh và Phó chủ tịch huyện Thẩm bàn giao công tác một chút, hy vọng anh sớm bắt được vào nhịp.
Trước đây, công tác của Phó chủ tịch thường trực huyện là do Thẩm Tòng Phi tạm thực hiện.
Lúc này nghe được lời nói của Phương Trung, trong lòng Thẩm Tòng Phi lại càng căng thẳng, rất không thoải mái.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, cảm ơn Chủ tịch huyện Phương.
Sau khi tan họp, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên liền đi tới trước mặt Hàn Đông, cung kính nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, hiện tại có hai gian phòng trống. Đều ở lầu ba, trong đó một phòng là Phó chủ tịch huyện Hàn đã từng dùng, còn một phòng khác là mới làm lại, nếu tiện bây giờ tôi dẫn ngài đi xem?
Hàn Đông gật gật đầu,
- Được, đi xem đi.
Lư Kim Nguyên liền đứng phía trước, nghiêng thân mình dẫn đường.
Trong lòng gã có chút áp lực, tuy rằng gã là người của Chủ tịch huyện Phương Trung, nhưng Hàn Đông được phân công quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân. Nếu thực sự khó chịu đối với gã, hàng ngày không có việc gì đều đến văn phòng Ủy ban nhân dân gây khó dễ, thì bản thân mình ngày sau cũng không yên ổn được.
Phó chủ tịch thường trực huyện không thể so với các Phó chủ tịch huyện khác. Cho dù Thẩm Tòng Phi làm ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, Lư Kim Nguyên cũng có thể không cần quá mức căng thẳng, nhưng Phó chủ tịch thường trực huyện được phân công quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân đó.
Nói cách khác, Hàn Đông hiện tại là lãnh đạo trực tiếp của Lư Kim Nguyên, muốn trừng trị gã, vẫn có rất nhiều cớ.
Hai văn phòng ở lầu ba trang trí cũng khá đẹp. Nhưng gian phòng vốn dĩ là của Hàn Văn Học bày biện cân xứng hơn, mặt khác bên ngoài cửa sổ còn nhìn ra cây cối. Hàn Đông liền quyết định dùng gian phòng này.
Văn phòng có một buồng xép, bên ngoài là phòng cho thư ký sử dụng, tương đối nhỏ một chút, đặt nước uống, trà và vài thứ.
Tận cùng bên trong đương nhiên là gian phòng làm việc của Hàn Đông. Đi vào cửa, liền nhìn thấy thẳng chính giữa trên tường phía trước lần lượt trái phải treo bản đồ Trung Quốc và huyện Phú Nghĩa.
Phía dưới bản đồ là một bộ bàn làm việc màu đen. Bàn làm việc này có vẻ khá rộng. Bên trái còn cắm một lá quốc kỳ.
Đối diện bàn làm việc là một khu tiếp khách, một bàn trà, hai ghế sa-lông dài.
Bốn góc trong phòng bày chậu hoa màu lục.
Phía bên trái có một buồng vệ sinh.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông không khỏi cảm thán. Một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ mà điều kiện làm việc tốt như vậy, chức cao hơn nữa liền càng phải biết.
Khó trách nhiều người tranh đoạt để làm quan như vậy.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, nếu ngài còn cần vật dụng gì nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi lập tức mua cho ngài.
Lữ Kim Nguyên cẩn thận nói.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Ừ, đem hết mấy bức tranh chữ trên tường này đi, chỉ để lại tờ giấy "Vì nhân dân phục vụ" này là được.
Lư Kim Nguyên nói:
- Được, tôi sẽ gọi người đến xử lý chuyện này, ngài chờ một chút.
Gã xoay người đi đến văn phòng đối diện gọi hai nhân viên công tác trẻ tuổi đến, chỉ bảo bọn họ đem tranh chữ đi, cũng quét tước văn phòng lại cho sạch sẽ một chút.
Hai nhân viên công tác kia cẩn thận theo sát Hàn Đông chào hỏi. Trước kia khi Hàn Đông viết bản kiểm điểm ở văn phòng Ủy ban nhân dân, không ai có thái độ tốt đẹp với hắn, không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian vài ngày, Hàn Đông lên thẳng Ủy ban nhân dân huyện với thân phận của ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện được phân công quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân.
Có lẽ Hàn Đông còn chưa thể chân chính sai bảo Lư Kim Nguyên, nhưng đối với nhân viên công tác bình thường ở văn phòng Ủy ban nhân dân, muốn thu phục bọn họ, cũng là một việc rất đơn giản.
Lư Kim Nguyên có lòng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn. Hay là ngài đến một văn phòng khác nghỉ ngơi trong chốc lát trước? Tôi sẽ báo cáo cho ngài về vấn đề thư ký và lái xe.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, thư ký và lái xe đều là người khá thân cận, rất nhiều sự tình anh có thể giấu diếm được người khác, nhưng thư ký thì biết rành mạch.
Tuy rằng tự mình cũng sẽ lái xe, nhưng về sau công tác bận rộn rồi, lái xe là cần phải có rồi.
- Như vậy đi, thư ký phải chọn người có kỹ năng hành văn tốt một chút, thời gian tham gia công tác không quá năm năm, tuổi không được quá lớn. Lái xe, tốt nhất là quân nhân xuất ngũ, người có kỹ thuật trình độ vững vàng.
Về sau thư ký phải soạn thảo một số văn bản, bản thảo. Cho nên kỹ năng hành văn kém là không thể được. Tuy rằng kỹ năng hành văn của bản thân Hàn Đông tốt, nhưng cũng không thể tự làm hết mọi chuyện được.
Sở dĩ yêu cầu thời gian công tác không quá dài. Đó là bởi vì người như vậy biết về chuyện ở huyện ít một chút, thì mình sử dụng càng tiện lợi yên tâm một chút.
Về phần nói đến người trẻ tuổi, chủ yếu là bởi vì chính Hàn Đông cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi, tự nhiên không hy vọng có một người quá lớn tuổi làm thư ký, như vậy sẽ rất không được tự nhiên.
Trong lúc Hàn Đông lược thuật những yêu cầu trọng điểm, Lư Kim Nguyên cầm giấy bút nhanh chóng ghi chép lại. Sau khi Hàn Đông nói xong, gã lại nhanh gọn lặp lại một lần. Thấy Hàn Đông gật đầu, gã nhân tiện nói;
- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài chờ một chút, bây giờ tôi đi sắp xếp cho ngài ngay.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi, liền xua tay nói:
- Anh cứ xem xét người tốt thì tuyển chọn, buổi sáng ngày mai đưa tới văn phòng tôi đi. Hôm nay tôi tự mình lái xe là được, số điện thoại di động của tôi anh hẳn là biết chứ?
Lư Kim Nguyên gật gật đầu, nói:
- Phải, có chuyện gì, tôi sẽ báo cáo cho ngài đúng lúc.
Hàn Đông nói:
- Tốt lắm, anh đi làm việc của anh đi.
Lư Kim Nguyên cẩn thận cáo từ, sau đó lui đi ra ngoài. Đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất hiện tại Hàn Đông còn chưa thể hiện ra ý thù hận mình. Hy vọng về sau hắn cũng không cố ý gây khó dễ cho mình thì tốt rồi.
Trên thực tế, cũng là gã lo lắng vô ích.
Tuy rằng trước kia khi Hàn Đông viết kiểm điểm ở văn phòng Ủy ban nhân dân, thái độ của gã đối với Hàn Đông quả thật không tốt chút nào.
Nhưng Hàn Đông cũng không đến mức vẫn để thù hận trong lòng.
Đối với Hàn Đông mà nói, Lư Kim Nguyên chỉ là một nhân vật nhỏ, không được tính là đối thủ.
- Tôi cho rằng, tốt nhất là tìm kiếm người thích hợp đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý ở trong phạm vi toàn bộ huyện thì hơn, mà không chỉ giới hạn trong mấy người Phó chủ tịch huyện chúng ta.
Khu công nghiệp Thần Quang là kết tinh tâm huyết của Hàn Đông. Hắn cũng không muốn để người khác phá hỏng.
Cho dù phải giao cho người của Phương Trung quản lý. Cũng muốn giao cho một người có năng lực làm việc.
Thẩm Tòng Phi cũng nói:
- Không sai, chúng ta quả thật hẳn là nên phóng tầm mắt ra xa một chút.
Phương Trung cười cười, nói:
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên sau lại ngẫm lại. Nguyên nhân chính là vì công tác của khu công nghiệp Thần Quang vô cùng quan trọng, như vậy đề cử ra một người từ trong mấy vị Phó chủ tịch huyện, thì vẫn là có lợi hơn cả. Ít nhất mức độ liên hệ công tác sẽ cao hơn một chút, cũng dễ dàng cho việc thống nhất quản lý thôi.
Hàn Đông cười cười, liền cười nói:
- Chủ tịch huyện Phương suy xét cũng khá chu toàn. Vậy vấn đề này tôi liền bỏ phiếu trắng.
Có đám người Cam Minh Địch ủng hộ, cho dù mình và Thẩm Tòng Phi kịch liệt phản đối, Phương Trung cũng có thể đủ phiếu để thông qua chuyện này.
Như vậy dứt khoát bỏ phiếu trắng, cũng giúp tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt ngay từ đầu, rất không có lợi cho công tác về sau của mình.
Dù sao cho dù mình đứng về phía Hoàng Văn Vận, nhưng thân là Phó chủ tịch thường trực huyện, nếu Chủ tịch huyện một mặt làm khó dễ, làm khó dễ từ giữa, thì khi làm công tác, phiền toái vẫn là khá nhiều.
Mặt khác ứng cử viên cho chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp khẳng định phải thảo luận trên hội nghị thường vụ, khi đó mới là thời điểm thực sự.
Thấy Hàn Đông bỏ phiếu trắng, Thẩm Tòng Phi tự nhiên cũng liền bỏ phiếu trắng theo.
Cuối cùng quyết định ra ứng cử viên chính là Cam Minh Địch. Gã sẽ được phân công quản lý khu công nghiệp, kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý.
Chẳng qua trong lòng Hàn Đông rất không thích Cam Minh Địch.
Không chỉ bởi vì Cam Minh Địch từng vươn tay vào Ban quản lý, còn bởi vì Cam Minh Địch và Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo cùng nhau càn quấy. Mặt khác lại qua lại khá gần với Tổng giám đốc Du của Dược phẩm Lợi Đạt.
Bởi vậy, Hàn Đông cảm thấy, để Cam Minh Địch kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý, chỉ sợ đến lúc đó khu công nghiệp sẽ bị làm cho rối tinh rối mù.
- Ừ, việc đề bạt Chủ nhiệm Ban quản lý quyết định như vậy.
Phương Trung có vẻ vô cùng thoải mái, ít nhất Hàn Đông không phải loại người kháng cự mãnh liệt, cũng biết nhường nhịn. Vừa mới bắt đầu gã còn lo lắng sự việc gần nhất của Hàn Đông mình đã đối nghịch với hắn.
Đương nhiên, hiện tại biểu hiện của Hàn Đông khiến Phương Trung rất vui mừng, đồng thời lại cảnh giác thêm vài phần. Người thanh niên này không đơn giản như vậy.
Lòng dạ và tâm tính như thế, đến lúc đó chỉ sợ thực sự sẽ trở thành kình địch của mình thôi.
- Tốt lắm, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Phó chủ tịch huyện Hàn, về mặt văn phòng, thư ký, lái xe của anh có vấn đề gì, thì cứ trực tiếp dặn dò Chủ nhiệm Lư xử lý đi. Buổi sáng ngày mai, anh và Phó chủ tịch huyện Thẩm bàn giao công tác một chút, hy vọng anh sớm bắt được vào nhịp.
Trước đây, công tác của Phó chủ tịch thường trực huyện là do Thẩm Tòng Phi tạm thực hiện.
Lúc này nghe được lời nói của Phương Trung, trong lòng Thẩm Tòng Phi lại càng căng thẳng, rất không thoải mái.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, cảm ơn Chủ tịch huyện Phương.
Sau khi tan họp, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên liền đi tới trước mặt Hàn Đông, cung kính nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, hiện tại có hai gian phòng trống. Đều ở lầu ba, trong đó một phòng là Phó chủ tịch huyện Hàn đã từng dùng, còn một phòng khác là mới làm lại, nếu tiện bây giờ tôi dẫn ngài đi xem?
Hàn Đông gật gật đầu,
- Được, đi xem đi.
Lư Kim Nguyên liền đứng phía trước, nghiêng thân mình dẫn đường.
Trong lòng gã có chút áp lực, tuy rằng gã là người của Chủ tịch huyện Phương Trung, nhưng Hàn Đông được phân công quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân. Nếu thực sự khó chịu đối với gã, hàng ngày không có việc gì đều đến văn phòng Ủy ban nhân dân gây khó dễ, thì bản thân mình ngày sau cũng không yên ổn được.
Phó chủ tịch thường trực huyện không thể so với các Phó chủ tịch huyện khác. Cho dù Thẩm Tòng Phi làm ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, Lư Kim Nguyên cũng có thể không cần quá mức căng thẳng, nhưng Phó chủ tịch thường trực huyện được phân công quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân đó.
Nói cách khác, Hàn Đông hiện tại là lãnh đạo trực tiếp của Lư Kim Nguyên, muốn trừng trị gã, vẫn có rất nhiều cớ.
Hai văn phòng ở lầu ba trang trí cũng khá đẹp. Nhưng gian phòng vốn dĩ là của Hàn Văn Học bày biện cân xứng hơn, mặt khác bên ngoài cửa sổ còn nhìn ra cây cối. Hàn Đông liền quyết định dùng gian phòng này.
Văn phòng có một buồng xép, bên ngoài là phòng cho thư ký sử dụng, tương đối nhỏ một chút, đặt nước uống, trà và vài thứ.
Tận cùng bên trong đương nhiên là gian phòng làm việc của Hàn Đông. Đi vào cửa, liền nhìn thấy thẳng chính giữa trên tường phía trước lần lượt trái phải treo bản đồ Trung Quốc và huyện Phú Nghĩa.
Phía dưới bản đồ là một bộ bàn làm việc màu đen. Bàn làm việc này có vẻ khá rộng. Bên trái còn cắm một lá quốc kỳ.
Đối diện bàn làm việc là một khu tiếp khách, một bàn trà, hai ghế sa-lông dài.
Bốn góc trong phòng bày chậu hoa màu lục.
Phía bên trái có một buồng vệ sinh.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông không khỏi cảm thán. Một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ mà điều kiện làm việc tốt như vậy, chức cao hơn nữa liền càng phải biết.
Khó trách nhiều người tranh đoạt để làm quan như vậy.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, nếu ngài còn cần vật dụng gì nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi lập tức mua cho ngài.
Lữ Kim Nguyên cẩn thận nói.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Ừ, đem hết mấy bức tranh chữ trên tường này đi, chỉ để lại tờ giấy "Vì nhân dân phục vụ" này là được.
Lư Kim Nguyên nói:
- Được, tôi sẽ gọi người đến xử lý chuyện này, ngài chờ một chút.
Gã xoay người đi đến văn phòng đối diện gọi hai nhân viên công tác trẻ tuổi đến, chỉ bảo bọn họ đem tranh chữ đi, cũng quét tước văn phòng lại cho sạch sẽ một chút.
Hai nhân viên công tác kia cẩn thận theo sát Hàn Đông chào hỏi. Trước kia khi Hàn Đông viết bản kiểm điểm ở văn phòng Ủy ban nhân dân, không ai có thái độ tốt đẹp với hắn, không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian vài ngày, Hàn Đông lên thẳng Ủy ban nhân dân huyện với thân phận của ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện được phân công quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân.
Có lẽ Hàn Đông còn chưa thể chân chính sai bảo Lư Kim Nguyên, nhưng đối với nhân viên công tác bình thường ở văn phòng Ủy ban nhân dân, muốn thu phục bọn họ, cũng là một việc rất đơn giản.
Lư Kim Nguyên có lòng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn. Hay là ngài đến một văn phòng khác nghỉ ngơi trong chốc lát trước? Tôi sẽ báo cáo cho ngài về vấn đề thư ký và lái xe.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, thư ký và lái xe đều là người khá thân cận, rất nhiều sự tình anh có thể giấu diếm được người khác, nhưng thư ký thì biết rành mạch.
Tuy rằng tự mình cũng sẽ lái xe, nhưng về sau công tác bận rộn rồi, lái xe là cần phải có rồi.
- Như vậy đi, thư ký phải chọn người có kỹ năng hành văn tốt một chút, thời gian tham gia công tác không quá năm năm, tuổi không được quá lớn. Lái xe, tốt nhất là quân nhân xuất ngũ, người có kỹ thuật trình độ vững vàng.
Về sau thư ký phải soạn thảo một số văn bản, bản thảo. Cho nên kỹ năng hành văn kém là không thể được. Tuy rằng kỹ năng hành văn của bản thân Hàn Đông tốt, nhưng cũng không thể tự làm hết mọi chuyện được.
Sở dĩ yêu cầu thời gian công tác không quá dài. Đó là bởi vì người như vậy biết về chuyện ở huyện ít một chút, thì mình sử dụng càng tiện lợi yên tâm một chút.
Về phần nói đến người trẻ tuổi, chủ yếu là bởi vì chính Hàn Đông cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi, tự nhiên không hy vọng có một người quá lớn tuổi làm thư ký, như vậy sẽ rất không được tự nhiên.
Trong lúc Hàn Đông lược thuật những yêu cầu trọng điểm, Lư Kim Nguyên cầm giấy bút nhanh chóng ghi chép lại. Sau khi Hàn Đông nói xong, gã lại nhanh gọn lặp lại một lần. Thấy Hàn Đông gật đầu, gã nhân tiện nói;
- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài chờ một chút, bây giờ tôi đi sắp xếp cho ngài ngay.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi, liền xua tay nói:
- Anh cứ xem xét người tốt thì tuyển chọn, buổi sáng ngày mai đưa tới văn phòng tôi đi. Hôm nay tôi tự mình lái xe là được, số điện thoại di động của tôi anh hẳn là biết chứ?
Lư Kim Nguyên gật gật đầu, nói:
- Phải, có chuyện gì, tôi sẽ báo cáo cho ngài đúng lúc.
Hàn Đông nói:
- Tốt lắm, anh đi làm việc của anh đi.
Lư Kim Nguyên cẩn thận cáo từ, sau đó lui đi ra ngoài. Đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất hiện tại Hàn Đông còn chưa thể hiện ra ý thù hận mình. Hy vọng về sau hắn cũng không cố ý gây khó dễ cho mình thì tốt rồi.
Trên thực tế, cũng là gã lo lắng vô ích.
Tuy rằng trước kia khi Hàn Đông viết kiểm điểm ở văn phòng Ủy ban nhân dân, thái độ của gã đối với Hàn Đông quả thật không tốt chút nào.
Nhưng Hàn Đông cũng không đến mức vẫn để thù hận trong lòng.
Đối với Hàn Đông mà nói, Lư Kim Nguyên chỉ là một nhân vật nhỏ, không được tính là đối thủ.