Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Tiếng còi hụ vang lên, hai chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng vọt đến.
Hàn Đông thấy chiếc xe chạy trước ngừng lại, người bước xuống xe là Xa Tĩnh Chương, khóe miệng hơi tươi cười.
Động tác của người này cũng thật nhanh nhẹn.
Trên bãi sông, đôi bên vẫn còn đánh lộn, người vây xem trên con đường ven sông cũng ngày càng nhiều.
Hàn Đông nhíu mày, huyện Phú Nghĩa cũng khá nhiều người rảnh rỗi.
Trong đám đông vây xem đó, phần lớn lại là thanh niên trai tráng.
Quay người trở lại xe, Hàn Đông gọi điện thoại cho Tả Nhất Sơn, bảo anh ta tìm cho ra tài liệu khai thác cát ở Trường Giang và Hoàng Hà.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông xem xét tư liệu. Ven sông Trường Giang và Hoàng Hà tổng cộng có ba doanh nghiệp khai thác cát sông.
Cân nhắc trong chốc lát, Hàn Đông gọi điện thoại đến Ủy ban Kế hoạch, bảo Trang Dĩnh Lương đến đây một chuyến.
Được Hàn Đông triệu tập, Trang Dĩnh Lương nhanh chóng vui vẻ chạy tới.
- Chủ tịch huyện Hàn, anh có gì chỉ bảo sao?
Trang Dĩnh Lương cung kính nói.
Hiện giờ tuy anh ta chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch, nhưng chỉ là chủ trì mà thôi. Một ngày còn chưa ngồi vào vị trí Chủ nhiệm, anh ta không thể thả lỏng một khắc.
Thế nên, hiện giờ chỉ cần Hàn Đông căn dặn, Trang Dĩnh Lương sẽ dốc hết sức mà làm.
Chỉ là đi báo cáo công tác một chút thôi, Chủ tịch huyện Hàn đã để mình chủ trì công tác. Như vậy chỉ cần mình cố gắng làm việc, khiến Chủ tịch Hàn vừa lòng, thì vị trí Chủ nhiệm còn trốn đi đâu được nữa.
Trước đây, Trang Dĩnh Lương là phó Chủ nhiệm thứ hai của Ủy ban Kế hoạch, phó Chủ nhiệm thứ nhất là Đường Vinh Liễu.
Hiện giờ, Trang Dĩnh Lương miễn cưỡng cũng có thể xem như nhân vật số một của Ủy ban Kế hoạch, tất nhiên phải nghĩ đến việc củng cố vị trí tốt này.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngồi xuống rồi nói đi.
Trang Dĩnh Lương cẩn thận ghé mông ngồi xuống, hơi uốn cong thắt lưng, ánh mắt tràn đầy vẻ tôn kính nhìn Hàn Đông.
- Tình hình khai thác cát ven sông Trường Giang và Hoàng Hà, anh nói cụ thể một chút đi.
Trang Dĩnh Lương gật đầu, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, khai thác cát sông, trước mắt chủ yếu có ba doanh nghiệp. Nhà máy xi măng Đại Hoa, Nhà máy cát Đông Môn, Nhà máy cát Vạn Tân. Đại Hoa là xí nghiệp cũ của huyện. Nhà máy cát Đông Môn do Chủ tịch Trần trên Thành ủy giới thiệu. Nghe nói ông chủ sau lưng Nhà máy cát Đông Môn là Phương Kiến. Nhà máy cát Vạn Tân là do Bí thư Phùng giới thiệu. Ngoài ra còn có vài tư nhân khác đào cát, quy mô bình thường, chỉ là một xà lan thôi.
Hàn Đông gật đầu, trong lòng lại có thêm vài phần e dè với Trang Dĩnh Lương.
Toàn bộ mọi việc đã bị anh ta đào bới lên hết.
Như thế sau này anh ta có thể lật hết bản thân mình ra cho người khác xem không.
Tuy Hàn Đông tin rằng chính bản thân mình không có gì để anh ta lật hết cho người khác xem.
Nhưng Hàn Đông lại có ấn tượng không tốt với nhân phẩm của Trang Dĩnh Lương.
Có nhiều lúc con người là như thế. Anh hy vọng người khác đối với anh không giữ lại chút gì, nhưng nếu đối phương không còn gì để giữ lại thì rất khó chịu.
- Ừ, việc này tôi biết rồi.
Hàn Đông gật đầu, chẳng ừ hử gì nữa.
Trang Dĩnh Lương chần chừ nhìn Hàn Đông một chút, sau đó đứng lên nói:
- Vậy Chủ tịch huyện Hàn, tôi đi về trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Xa Tĩnh Chương gọi tới, nói cho Hàn Đông biết, hai phe kéo bè kéo lũ đánh nhau kia là công nhân của Nhà máy cát Đông Môn và Nhà máy cát Vạn Tân.
- Lãnh đạo, sự việc này cũng hơi phức tạp. Hai bên đều có chỗ dựa, anh xem phải giải quyết thế nào?
Hàn Đông khẽ cười, nói:
- Có chỗ dựa thì sao nào? Kéo bè kéo lũ đánh nhau ảnh hưởng không tốt đến xã hội. Nên giải quyết thế nào thì cứ làm thế ấy. Tôi nghĩ chuyện này không cần tôi nói. Gần đây Ủy ban Kỷ luật đang điều tra một vài tình huống ở Cục Công an. Anh cũng biết đấy, ngoài ra, Tổ giám sát liên hợp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng đã thành lập, rất nhanh chóng sẽ đi vào hoạt động. Nếu anh không muốn bị điều tra, tốt nhất nên xử lý theo trình tự bình thường.
Xa Tĩnh Chương cười ha hả nói:
- Nếu lãnh đạo đã nói như vậy, tôi đây cứ dựa theo chỉ dẫn của lãnh đạo mà làm. Nửa tháng là xong rồi.
Hàn Đông mỉm cười, đám đánh nhau này chỉ cần không có nhiều thương tổn, hoặc là hai bên đều không truy cứu gì nhau, chỉ tạm giam mười lăm ngày đã dừng hình phạt.
Đương nhiên, điều Hàn Đông chú ý không phải là vấn đề giữa bọn đánh nhau.
Điều hắn quan tâm hiện nay là vấn đề khai thác cát sông.
Dù sao người đàn bà kia cũng nói đúng, nếu chính phủ chỉ lo thu tiền mà không quản lý gì cả, cuối cùng chắc chắn sẽ dẫn đến vấn đề lớn hơn.
Thật ra, trên nhiều khía cạnh, cách làm của chính quyền cũng không khác gì mấy. Lúc đầu quản lý còn đỡ một chút, sau khi cho nhận thầu gì gì đó thì chính quyền không lo đến nữa.
Cũng vì kiểu như thế mà trong lòng mọi người luôn có ấn tượng là chính quyền chỉ lo lấy tiền mà mặc kệ mọi chuyện.
Dù sao vấn đề khai thác cát sông này cũng liên quan đến cơ quan mà Hàn Đông được phân công quản lý.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng đã nghĩ thông suốt chuyện này rồi, sẽ tiến hành điều chỉnh, quy phạm công tác của Ủy ban Kế hoạch.
- Chủ tịch huyện Hàn, về chỉ đạo đề nghị công ăn việc làm, tôi đã viết xong, xin anh xem qua.
Tả Nhất Sơn gõ cửa bước vào nói.
- Nhanh vậy sao, để tôi xem thử.
Hàn Đông hơi kinh ngạc một chút, xem qua từng nét bút của Tả Nhất Sơn. Đầu tiên là xem tổng thể, sau đó thì xem chi tiết, đồng thời cầm bút đánh dấu những điểm quan trọng, cũng có những chỗ bổ sung thêm vào.
Tả Nhất Sơn đứng đó, thấy Hàn Đông chăm chú nhìn bảng đề nghị do chính mình viết, trong lòng thật sự hy vọng. Đó chính là bài viết anh ta thật sự cân nhắc, nghiêm túc gọt giũa mà thành.
Một lúc sau, Hàn Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả Nhất Sơn còn đứng đó, liền cười nói:
- Viết không tồi. Thế này đi, anh gọi Cục trưởng Từ của Cục nghề nghiệp đến, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Có thể thấy được Tả Nhất Sơn rất dụng tâm để viết tài liệu này, vài đề nghị cũng có tính khả thi.
Nếu Tả Nhất Sơn không phải là thư ký của mình, Hàn Đông thật lòng muốn cho anh ta vào nhậm chức trong Cục nghề nghiệp. Nói không chừng anh ta sẽ làm ra thành tích một phen.
Nhưng hiện giờ, Hàn Đông vẫn còn rất cần người thư ký này.
Rất nhanh chóng, Cục trưởng Cục nghề nghiệp Từ Bác Bằng đã tới. Hàn Đông đưa tài liệu Tả Nhất Sơn đã viết cho Từ Bác Bằng, bảo ông ta xem trước rồi mới nói chuyện.
Từ Bác Bằng mau chóng nhìn qua, vì Hàn Đông đã đánh dấu những điểm quan trọng nên ông ta chỉ vừa nhìn qua đã xem rất nhanh.
- Chủ tịch huyện Hàn, bản đề nghị này rất khá.
Từ Bác Bằng tất nhiên phải tỏ ra khen ngợi trước.
- Ý tưởng bản đề nghị rất thoáng, hơn nữa vô cùng thích hợp với tình huống huyện Phú Nghĩa chúng ta. Nếu như có thể thực hành được thì chắc chắn có thể xúc tiến nghề nghiệp cho huyện Phú Nghĩa.
Ông ta cũng nhìn ra được, bản đề nghị này khẳng định không phải Hàn Đông viết. Những chỗ đánh dấu hay bổ sung gì đó mới có thể là bút tích của Hàn Đông. Nếu Hàn Đông đã đặc biệt mời ông ta đến, vậy có thể chắc chắn là bản đề nghị này được nhận rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Anh đừng ca ngợi nhiều trước. Bản đề nghị này nếu muốn thực hiện tốt thì cần phải là một công trình có hệ thống. Giao cho anh xử lý, anh có tự tin là sẽ làm tốt không?
Nếu như làm không xong thì để cho người khác làm cho tốt.
Từ Bác Bằng vỗ ngực nói:
- Xin Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này. Nhưng chuyện này tiêu tốn chi phí cũng không nhỏ.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Chuyện này tôi biết. Anh cứ cầm tài liệu đi, tồ chức một cuộc họp trong cục. Thảo luận cho xong, mau chóng chuẩn bị hệ thống phương án để thực thi. Bản đề nghị này là do Tả Nhất Sơn dành thời gian ngoài giờ viết ra, đừng để cậu ấy lãng phí tâm huyết đấy.
Những chuyện thế này, Hàn Đông cũng không cần phải chiếm lấy công lao của Tả Nhất Sơn. Sở dĩ nhanh chóng giao cho Từ Bác Bằng đi xử lý như thế là vì suy xét đến bản thân mình lúc này cũng bộn bề công việc, cũng không cho phép Tả Nhất Sơn dành ra được thời gian, vì thế vội vàng đưa cho Cục nghề nghiệp, để họ hoàn thiện nó, sau đó mình nắm giữ khâu cuối cùng mới là điều quan trọng nhất.
Từ Bác Bằng vừa nghe, lập tức cảm thán nói:
- Chủ tịch huyện Hàn đúng là có mắt biết nhìn người, thư ký Tả quả nhiên không hổ là học cao học nha.
Hàn Đông tức giận nói:
- Được rồi, anh không cần phải vỗ mông ngựa nữa, làm tốt công tác mới là chuyện chính. Nói cho anh hiểu, chuyện nghề nghiệp này tôi vô cùng chú ý. Làm cho tốt, tất nhiên tôi sẽ nhớ rõ công lao của anh. Làm không tốt thì anh cũng biết nên làm thế nào rồi đó.
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ cố hết sức, nhất định làm cho tốt.
Từ Bác Bằng kiên định nói. Hàn Đông đã nói đến nước này, nếu ông ta còn không nói cho xong thì e là vị trí cục trưởng này cũng không giữ được.
Trước mắt, vị phó Chủ tịch huyện này tuy rất nhẹ nhàng, nhưng làm việc cũng tuyệt đối nhanh gọn dứt khoát, lúc mới nhậm chức mấy ngày đã khiến Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh về nhà dưỡng già. Giờ Hàn Đông phân công ông ta quản lý bộ môn này, cả đám đều vô cùng cẩn thận, đều lo sợ người thứ hai sẽ đến lượt mình.
Hiện tại Hàn Đông đã nói rõ ràng như vậy, Từ Bác Bằng vô cùng khẩn trương, nhưng trong lòng lại cực lỳ hưng phấn. Hàn Đông coi trọng chuyện này, chỉ cần mình thật sự làm ra thành tích, để hắn cho vào mắt, tương lai nói không chừng còn có thể phát triển hơn nữa.
Trên con đường làm quan, có mấy người không muốn bước tới đâu.
Chỉ cần có một chút cơ hội như vậy, tất nhiên phải cố nắm chặt lấy.
Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn, khiến nhiều người trong huyện đều có ý muốn dựa vào, nhưng chẳng qua không qua được cửa này thôi.
Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn, khiến nhiều người trong huyện đều có ý muốn dựa vào, nhưng chẳng qua không qua được cửa này thôi.
Lúc hơn năm giờ, Hàn Đông nhận được điện thoại của Tiêu Bối Bối, gọi hắn đến Vinh Châu cùng ăn cơm.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Bối Bối, thế này đi. Đợi tí nữa tôi anh đón các em, sau đó đến nhà bác Lý Đại Dũng ngồi một chút. Em nói họ thong thả một chút, đến lúc đó cùng đi luôn.
Tuy lúc Lý Đại Dũng rời khỏi người lão thái gia, Tiêu Bối Bối chỉ vừa mới sinh ra, nhưng khi đó cô Út cùng với cô Mai rất thân, dẫn Tiêu Bối Bối đi, xem như cô đại diện cô út thăm hỏi họ và Lý Đại Dũng.
Là trưởng vệ sĩ theo cạnh lão thái gia mấy mươi năm, Lý Đại Dũng và phần lớn người nhà họ Hàn đều rất thân quen, gần như là người trong nhà vậy.
Tình hình cô Mai cũng không khác gì.
Tiêu Bối Bối cười nói:
- Dạ, em cũng nghe mẹ từng nói đến bác Lý và cô Mai. Vậy em mua chút quà trước, đợi đến lúc đó anh đến quản trường Ngũ Tinh đón chúng em cùng đi.
Hàn Đông cười nói:
- Được, chờ anh một chút sẽ ra ngay.
Lúc này giọng nói của Kiều San San vang lên, cô dịu dàng nói:
- Hàn Đông, hôm nay em không đi được. Hôm nay em phải dành thời gian về nhà một chuyến.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, cũng không miễn cưỡng, cười nói:
- Vậy cũng được, ngày mai có cần đến đón em không?
Kiều San San nói:
- Không cần, đến lúc đó em tự lái xe là được rồi.
Sau đó, Hàn Đông liền gọi điện thoại đến nhà Lý Đại Dũng. Cô Mai nhận điện thoại. Cô vừa nghe nói Hàn Đông muốn dẫn con gái của Hàn Tuệ Linh đến thăm liền rất vui mừng nói:
- Mọi người đến đây đi, cô bé đó giờ chắc đã trưởng thành rồi.
- Ha ha, đã học cấp ba rồi. Vậy bọn em khoảng gần sáu giờ sẽ đến.
Hàn Đông mỉm cười nói.
5g30, Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn một tiếng, tự mình xuống lầu, lái xe thẳng đến Vinh Châu.
Gần sáu giờ, Hàn Đông đã đến quảng trường Ngũ Tinh ở Vinh Châu, đón Tiêu Bối Bối, rồi lái xe đến nhà Lý Đại Dũng ngay.
Dừng xe trước cửa quân phân khu, Hàn Đông ló đầu ra. Anh vệ binh ở cửa tất nhiên nhớ rõ Hàn Đông, không cần nói tiếng thứ hai đã cho vào.
Lúc này Lý Đại Dũng cũng đang ở nhà, ông cũng rất vui vì Hàn Đông dẫn Tiêu Bối Bối đến nhà thăm hỏi. Hàn Đông đúng là không xem ông như người ngoài.
Tiêu Bối Bối chào bác và cô Mai, thoạt nhìn đúng là một cô gái ngoan.
Cô Mai hiền từ nhìn Tiêu Bối Bối, cười tủm tỉm gọi Tiêu Bối Bối là tiểu công chúa. Lòng nhiệt tình kia khiến mặt Tiêu Bối Bối hơi ửng đỏ.
Hàn Đông và Lý Đại Dũng ngồi một bên nói chuyện phiếm. Nghe Hàn Đông nói sơ lược về tình hình từ đấy đến giờ, Lý Đại Dũng hỏi:
- Cậu và Kiều Hiếu Nghĩa đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Đông hơi nao nao, nhưng liền hiểu được là Lý Đại Dũng không hỏi những chuyện đã xảy ra giữa mình và Kiếu Hiếu Nghĩa mà còn có yêu cầu khác, nên suy nghĩ một chút rồi cười hỏi:
- Bác Lý, thật ra cháu cũng không đắc tội anh Kiều, không biết sao anh ấy lại thấy cháu không vừa mắt. Cháu thấy có lẽ nguyên nhân là Kiều San San nên mới cố ý làm thế với cháu.
Đối với Lý Đại Dũng, Hàn Đông cũng không có gì cần giấu diếm.
Vẻ mặt Lý Đại Dũng khá nghiêm túc, nói đầy ý nghĩa:
- Hàn Đông này, chuyện của cháu và Kiều San San, cháu là thật tình chăng?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật.
Lý Đại Dũng im lặng một chút nói:
- Chuyện này, bác cũng không tiện đề nghị gì với cháu. Nhưng bác phải nhắc nhở cháu, cháu phải suy xét cho rõ ràng. Ngoài ra, lão gia kỳ vọng vào cháu cũng không ít. Làm chuyện gì, cháu cũng phải suy nghĩ đến đại cục, phải nhìn xa một chút mới được.
Hàn Đông gật đầu không nói gì. Hắn hiểu được ý của Lý Đại Dũng. Chuyện của mình và Kiều San San chắc chắn sẽ gặp phải áp lực rất lớn. Thật ra lực cản của Kiều Hiếu Nghĩa vẫn chỉ là vấn đề nhỏ, quan trọng là lực cản từ chính gia đình mình.
Nhớ tới chuyện này, Hàn Đông cảm thấy hơi đau đầu.
Có lẽ bản thân mình vẫn suy nghĩ quá đơn giản.
Cho dù đã đạt tới vị trí hiện tại, thật ra tiếng nói của mình vẫn còn nhỏ bé.
Lý Đại Dũng nhìn Hàn Đông, biết hiện tại nhất định hắn đang khó xử.
Hàn Đông này, thanh niên trẻ tuổi, có mấy người lại không mang tư tưởng chống đối? Nói chung, Hàn Đông cũng đã làm khá đủ rồi, chẳng qua vì thân phận của hắn khá đặc biệt cho nên bị chú ý nhiều hơn một chút. Vì thế có rất nhiều chuyện không thể tự theo ý mình được.
Cười khổ một chút, Hàn Đông ngẩng đầu lên nói:
- Bác Lý, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.
Dù thế nào đi nữa, Hàn Đông tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua tình cảm của mình.
Dù hiện tại sự chủ động của mình còn hạn chế nhưng vẫn có thể tiếp tục cố gắng.
Hơn nữa, giờ Hàn Đông còn chưa đến hai mươi ba tuổi, vì vậy còn thời gian vài năm dốc sức làm việc.
- Phải chứng minh mình có đủ thực lực, cháu luôn tin rằng có ngày sẽ tốt hơn.
Lý Đại Dũng mỉm cười nói:
- Hàn Đông, cháu làm được không tệ. Trong khoảng thời gian đến Vinh Châu này, thành tích cháu làm ra rõ như ban ngày. Bí thư Đinh trên Thành ủy cũng rất khen ngợi cháu. Giờ cháu đã làm lãnh đạo huyện, dốc lòng công tác, tương lai Thành ủy còn muốn giao thêm trọng trách cho cháu nữa.
Ăn cơm chiều xong, ở nhà Lý Đại Dũng chơi đến hơn chín giờ, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối mới cáo từ, ra xe quay về Phú Nghĩa.
Tiêu Bối Bối ngồi ở vị trí phụ lái, mở nhạc lên, khẽ cất tiếng ư ử theo.
Nhìn thấy bộ dáng của cô thật vô cùng đáng yêu, Hàn Đông hỏi:
- Mấy ngày nay đi chơi vui không?
Tiêu Bối Bối thản nhiên cười nói:
- Cũng tốt lắm. Nhưng anh Đông lại bận quá, không có cách nào cùng em đi chơi được.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Anh cũng không có cách nào. Chờ anh rảnh rỗi rồi đến lúc đó cùng đi với em.
Tiêu Bối Bối bĩu môi nói:
- Em thấy anh không biết đến khi nào mới được rảnh rỗi. Em nghe mẹ nói, ông ngoại rất hài lòng về anh, nói nào là em phải noi gương anh, cố gắng học tập, tương lai sẽ có tiền đồ.
Hàn Đông cười ha ha, Tiêu Bối Bối nghiến răng nói:
- Em theo anh học cái gì chứ. Em lại không thích làm quan, mỗi ngày qua vui vẻ là được rồi, thật tốt rồi.
Hàn Đông đưa tay véo cáo mũi nhỏ của cô nói:
- Đúng, em nói đúng, chỉ cần mở lòng ra vui vẻ mà sống là tốt nhất.
Trên thực tế, nếu có thể được, Hàn Đông cũng tình nguyện mỗi ngày mở lòng ra vui vẻ sống.
Nhưng hắn cũng biết chuyện này tuyệt không có khả năng. Trên người hắn, lưng vác nặng, trách nhiệm rất nhiều, hiện tại chỉ có thể trên đường cố gắng bôn ba, tranh thủ bước được tới càng tốt, càng quý.
Tiêu Bối Bối bất mãn quay đầu, nói:
- Anh Đông, anh còn phải lái xe nữa đó.
Hàn Đông cười ha hả:
- Được, anh lái xe, không nói nữa.
Trong xe có một khoảnh khắc im lặng.
Tiêu Bối Bối ngồi một bên, ánh mắt xinh đẹp nhìn Hàn Đông chăm chú, đột nhiên lại hỏi:
- Anh Đông, anh và chị San San dự định thế nào?
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ cố gắng thôi.
Tiêu Bối Bối duyên dáng cười, lập tức nắm hai nắm tay lại, nói:
- Anh Đông, hai người phải cố lên nha.
Hàn Đông gật đầu, cười nói:
- Ha ha, em quả là đứa nhỏ lanh lợi, quay về lo học là được, đừng bận tâm nhiều thế.
- Yên tâm đi, em sẽ không nói với người khác đâu.
Tiêu Bối Bối làm mặt xấu nói.
Hàn Đông lại không kìm nổi, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái.
Ngày hôm sau, vừa vào làm việc, Hàn Đông đã nhận được điện thoại của Lâm Phương Tri, giọng điệu của anh ta dường như hơi tức giận:
- Chủ tịch huyện Hàn, công tác của chúng ta thật làm không xong rồi.
Hàn Đông sửng sốt hỏi:
- Lão Lâm, có chuyện gì vậy?
Lâm Phương Tri nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, vấn đề của công ty Phú Hùng kia thật lớn. Anh đã nói qua mấy lần, tất cả phải dựa theo trình tự mà xử lý, nhưng Chủ tịch huyện Cam lại trực tiếp tìm hơn một ngàn mẫu đất cho người ta. Tôi có xem qua bản dự án. Căn bản rốt cuộc cũng không biết công ty Phú Hùng kia muốn làm gì. Tôi hỏi Trưởng phòng Na và Trưởng phòng Phạm, bọn họ cũng không ký tên, đều là Chủ tịch huyện Cam trực tiếp lấy danh nghĩa Ban quản lý ký vào.
Trong lòng Hàn Đông lập tức trào lên một cơn lửa giận. Cam Minh Địch này quả nhiên là theo bọn Sa Trí Tuyên quậy cùng một chỗ. Mới nhận chức chủ nhiệm có mấy ngày đã vội vã gây ra những chuyện như vậy. Y thật sự nghĩ rằng y có thể một tay che trời ở Ban quản lý sao?
Nén khí giận trong lòng xuống, Hàn Đông nói:
- Thế này đi, chuyện này cậu có thể tự mình quan sát, xem rốt cuộc công ty Phú Hùng muốn làm gì, còn chuyện muốn sử dụng đất đai phải nghiêm khắc nắm giữ. Tôi sẽ lưu ý chuyện này...
- Dạ được, có tình hình gì, tôi sẽ báo cáo với anh ngay.
Ngắt điện thoại rồi, trong lòng Hàn Đông thật không vui. Bọn Sa Trí Tuyên rốt cuộc cũng đạt được mục đích. Xem ra, Trần Thế Mặc gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận ra sức cho Cam Minh Địch lên kiêm nhiệm Ban quản lý, có lẽ có liên quan đến động thái của bọn Sa Trí Tuyên.
Gọi điện thoại cho Cam Minh Địch, cố nén giận, bình tĩnh nói:
- Chủ tịch huyện Cam phải không? Tôi là Hàn Đông. Anh có thời gian không? Đến đây tôi có chút việc muốn thảo luận với anh một chút.
Thân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch Thường trực huyện, Hàn Đông đương nhiên có thể trực tiếp gọi Cam Minh Địch đến văn phòng mình nói chuyện.
- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh. Tôi đang tiếp nhà đầu tư.
Cam Minh Địch hơi khó xử nói.
Ngay lúc này, cùng ngồi trong văn phòng y có cả Sa Trí Tuyên và Phương Kiến. Nghe được Cam Minh Địch xưng hô với đối phương, hai người liền mỉm cười khinh miệt.
- Vậy sao? Chủ tịch huyện Cam cũng khá bận rộn nha. Vậy khi nào anh có thời gian đến đây?
Hàn Đông cố nén cơn giận dữ trong lòng lại nói. Cam Minh Địch này, thật sự cho rằng tất cả mọi việc đều thuận lợi sao? Xem ra phải cho y biết tay mới được.
Cam Minh Địch nghe được giọng điệu của Hàn Đông rất không vui liền cẩn thận đưa mắt nhìn Sa Trí Tuyên đang ngồi trước mặt, lập tức cười nói:
- Mười giờ rưỡi tôi sẽ qua tới.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, lập tức ngắt điện thoại.
Ngồi yên một chỗ, Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui, Cam Minh Địch này, không thể để cho y đắc ý được.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền đi ra ngoài, nói với Tả Nhất Sơn:
- Tôi đi ra ngoài một chút, khi nào Chủ tịch huyện Cam đến, bảo y ở đây chờ tôi một chút.
- Dạ, Chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn cung kính nói.
Hàn Đông đi thẳng xuống lầu, bảo Lý Thiếu Võ lái xe, đến phố Duyên Hà thì kêu anh ta ngừng lại. Sau đó Hàn Đông đi dọc theo quãng đường giải tỏa, đi xuống dưới.
Hàn Đông quyết định đích thân đến xem xét tình hình bãi sông, nới đó còn mấy chiếc xà lan đang đậu. Hàn Đông quyết định bước tới xem tình hình.
Đê sông này cao hơn ba mét, chủ yếu là hỗn hợp của đá và bùn, gần đó còn có nơi bán thức ăn, có lẽ là của những người ở gần đó.
Tuy là buổi sáng, nhưng ở bờ sông vẫn có không ít người chơi đùa, phần lớn là trẻ con.
Thấy được một ông già đang câu cá, Hàn Đông liền đi qua, ngồi xuống trên cùng tảng đá, bắt chuyện với ông để tìm hiểu chút tình hình ở đây.
Ông già rút cho Hàn Đông một điếu thuốc, bắt đầu nói liên miên không dứt:
- Mấy người đó là người đào cát đấy, vốn là mấy người gần đây không biết chết sống. Phía trước có một khúc sông, chất lượng cát ở đó là tốt nhất, bọn họ liền cướp lấy mà đào. Sau vài trận lũ lụt, đê sụp xuống, mấy nhà trên bờ không thể không chuyển nhà được. Còn nữa, cậu đừng thấy hiện giờ nước sông không lớn, nhưng một khi nước dâng thì sẽ ngập cả phố Duyên Hà. Cái đê này, mỗi hai năm phải sửa một lần. Ủy ban nhân dân huyện cũng không nói phải trái. Anh nói sửa thì sửa, cứ xách một đống đá đổ lên lừa gạt người khác, căn bản không chịu nổi sự rửa trôi của lũ lụt, quả thật chỉ làm hao tài tốn của.
Hàn Đông cũng có thể hiểu được đại khái. Phố Duyên Hà này, có lẽ mỗi năm đều phải bị ngâm nước, còn cái đê kia cũng không được tu sửa, sau đó cả huyện có lẽ… Chuyện này đòi hỏi rất nhiều tiền, bởi vậy dân chúng ở bên bờ sông chính là vấn đề.
Giờ là mùa hè, nói không chừng khi nào nước dâng, đến lúc đó ắt hẳn là có phiền toái lớn.
Đang trò chuyện, chuông điện thoại di động của Hàn Đông reng lên, lấy ra xem thì ra Tả Nhất Sơn gọi tới, có lẽ là Cam Minh Địch đến văn phòng rồi.
Nhất nút nghe, liền nghe Tả Nhất Sơn nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, Chủ tịch huyện Cam đã tới rồi.
Hàn Đông nói:
- Ù, tôi sẽ nhanh chóng quay về, cậu bảo y chờ tôi một chút.
Ngắt điện thoại, Hàn Đông lại tìm hiểu thêm chút tình hình rồi mới quay về xe, chạy chậm rãi theo phố Duyên Hà. Con đường này kéo dài đến phía phố Đông Đại Kiều. Qua bên kia cầu đã thuộc địa bàn Đông phố, chủ yếu là nông thôn, vốn cũng không có đường phố gì, chỉ là con đường núi nhỏ thôi.
Sau đó, Hàn Đông lại bảo Lý Thiếu Võ bắt đầu lái từ phố Đông Đại Kiều này chạy về phái bên kia của phố Duyên Hà. Tính ra, cả phố Duyên Hà ước chừng dài khoảng năm dặm.
Hàn Đông đã tính rồi, nếu sửa phố này lại cho tốt, số tiền phải bỏ ra chắc sẽ không ít, có lẽ tài chính ở huyện sẽ không đủ sức.
“Không như trước kia, đúng là chuyện không dễ làm mà.” Hàn Đông buồn bực nghĩ, nói với Lý Thiếu Võ:
- Quay về Ủy ban nhân dân huyện đi.
Lúc đó, Phó Chủ tịch huyện Cam Minh Địch đang ngồi yên trong văn phòng Hàn Đông chờ, trong lòng bực bội. Đã hơn nửa giờ, Hàn Đông còn chưa quay về nữa.
Y đương nhiên biết là Hàn Đông cố ý. Y đã nói với hắn trước rằng mười giờ rưỡi sẽ đến đây, nhưng đến lúc y đến thì Tả Nhất Sơn lại nói Hàn Đông có việc gấp ra ngoài, bảo y ngồi chờ.
Cứ thế này đã hơn nửa giờ, khiến Cam Minh Địch thân là phó Chủ tịch huyện cảm giác vô cùng tức tối.
Nhưng Hàn Đông là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện. Nếu đã hẹn rồi, hắn cũng không thể bỏ đi như vậy.
Tả Nhất Sơn vừa rồi cũng đã gọi điện thoại, nói Chủ tịch huyện Hàn sẽ mau chóng quay về.
Vì vậy Cam Minh Địch chỉ có thể bực bội chờ đợi
Thế cục ở huyện hiện giờ y cũng rõ. Phe Hoàng Văn Vận đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, áp chế toàn diện bên Ủy ban nhân dân huyện. Lần này tổ giám sát liên hợp của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ra sân khấu chính là một ví dụ rất rõ ràng.
Mà Hàn Đông là người thuộc phe Hoàng Văn Vận, tất nhiên cũng không nên rước lấy phiền phức.
Tuy Cam Minh Địch cũng là phó Chủ tịch huyện, là cán bộ cấp Cục phó, là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy quản lý, nhưng cũng không thể đắc tội với Hàn Đông, bằng không lúc đó công tác ở huyện sẽ rất khó làm tốt được.
Còn chuyện tình hình Ban quản lý lần này, Cam Minh Địch cũng không lo lắng lắm. Dù sao người đứng sau lưng công ty Phú Hùng cũng không dễ cho Hàn Đông động tới.
Giữa lúc y đang nghĩ ngợi lung tung, Hàn Đông đã bước vào văn phòng.
Cam Minh Địch đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, anh về rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, ra ngoài làm chút việc, anh ngồi đi.
Sau đó liền cầm lấy tách trà, chẳng nói chẳng rằng ra phòng Tả Nhất Sơn rót nước uống.
Cam Minh Địch cũng không ngồi xuống, đợi đến khi Hàn Đông ngồi xuống rồi, y mới ngồi theo.
Nếu đã đến đây thì cẩn thận một tí cho thỏa đáng, tránh khỏi cống ngầm làm lật thuyền.
Bản chất của Cam Minh Địch vốn rất cẩn thận, đặc biệt vì lúc đó Hàn Đông bỗng nhiên nhảy ra leo lên chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch Thường trực huyện, bản tính cẩn thận của y lại càng lộ rõ không thể nghi ngờ. Nếu sau lưng không có đám người Sa Trí Tuyên khuyến khích, y còn cẩn thận hơn nữa.
Hàn Đông ngồi xuống nói:
- Chủ tịch huyện Cam, mời anh đến là để nói về tình hình Ban quản lý. Huyện ủy vô cùng coi trọng công tác của Ban quản lý. Hiện tại, khu công nghiệp Thần Quang được xem như một trong những điểm sáng của huyện Phú Nghĩa. Vì vậy, trên huyện cũng hy vọng Ban quản lý dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch huyện Cam có thể càng tạo ra nhiều thành tích, đưa tới đầu tư nhiều hơn.
Trong lòng Cam Minh Địch lại càng buồn bực. Hàn Đông là Ủy viên thường vụ, tất nhiên, dưới góc độ Huyện ủy mà nói, hắn hoàn toàn có thể quản đến loại chuyện này. Vì thế y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe, còn cẩn thận nói thêm:
- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Tôi nhất định cố gắng quản lý tốt Ban quản lý, dựa trên cơ sở Chủ tịch huyện Hàn đã gây dựng. Tôi tin tưởng các xí nghiệp trong khu công nghiệp sẽ ngày càng nhiều.
Hàn Đông cũng không tỏ rõ ý kiến nói:
- Ừ, đương nhiên, thu hút đầu tư cũng không thể chỉ một chuyện là kéo các xí nghiệp đến, còn phải làm tốt công tác quản lý. Đặc biệt đối với phương hướng của các xí nghiệp đầu tư, hạn ngạch đầu tư cùng với chính sách ưu đãi, sử dụng đất đai phải nghiêm túc dựa theo chính sách liên quan mà chấp hành mới được.
Cam Minh Địch hiểu được, chắc chắn là có người nói gì với Hàn Đông nên hắn mới tìm mình, e là nói đến chuyện của công ty Phú Hùng.
- Tôi sẽ làm theo chỉ thị của Chủ tịch Huyện Hàn, yêu cầu nghiêm khắc.
Hàn Đông gật đầu, biết Cam Minh Địch này chắc chắn sẽ bằng mặt mà không bằng lòng, liền cao giọng hơn một chút:
- Huyện ủy vô cùng chú trọng các hành vi vi phạm quy định. Lần này thành lập tổ giám sát liên hợp chính là để thanh tra các hành vi vi phạm quy định, ngăn chặn những việc không quy phạm, bất hợp lý. Đối tượng chú ý trọng điểm của tổ giám sát là Chủ tịch huyện, Ban quản lý. Tôi cũng không mong đến lúc đó tổ giám sát sẽ tìm Ban quản lý gây phiền toái.
Cam Minh Địch thầm rùng mình, Hàn Đông rõ ràng là uy hiếp mình.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của Hàn Đông, Cam Minh Địch bực tức trong lòng. Hàn Đông tỏ rõ là uy hiếp mình, nhưng hắn cũng nói đến tình hình thực tế.
Tổ giám sát này chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Hội nghị thường vụ, dù mình là phó chủ tịch huyện cũng không can thiệp được.
Vì thế trong lòng Cam Minh Địch không tránh khỏi có chút lo lắng.
Hàn Đông lãnh đạm nhìn y nói:
- Ừ, cũng gần tan tầm rồi, cứ như vậy đi.
Hàn Đông cố ý lấy dáng vẻ bề trên đối xử với Cam Minh Địch, cố ý cho y biết, y cuối cùng cũng không làm được đối thủ cùng đẳng cấp với hắn, nên có quy củ một chút.
Nói cách khác, dù cùng là Phó Chủ tịch huyện, Hàn Đông cũng không lấy thân phận Ủy viên thường vụ Huyện ủy ra để áp chế đối phương...
Cam Minh Địch tức giận trong lòng, nín nghẹn, mơ hồ có chút lo lắng, đứng lên nói:
- Tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hàn nữa.
Nhìn thấy gân xanh trên trán Cam Minh Địch đập liên hồi, trong lòng Hàn Đông vui như nở hoa. Cam Minh Địch vẫn phải nhẫn nhịn, rõ ràng chuyện này có liên quan rất lớn đến việc thay đổi lực lượng trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Nếu Phương Trung và Hoàng Văn Vận địa vị ngang nhau, thì Cam Minh Địch chắc chắn không thể tỏ vẻ hiền lành như thế đâu.
Đang muốn đi xuống lầu, điện thoại di động đã reng lên, Hàn Đông nhìn thấy một dãy số lạ, bắt máy thì nghe được tiếng nói của Tiêu Bối Bối, giọng cô có vẻ vô cùng tức giận nói:
- Anh Đông, có mấy tên lưu manh trêu ghẹo bọn em, anh mau gọi người tới đây đi.
Hàn Đông sửng sốt, cả giận nói:
- Bọn em đang ở đâu?
Tiêu Bối Bối nói:
- Ngay trước Cửa hàng bách hóa nhân dân.
- Được, anh tới liền.
Hàn Đông vô cùng tức giận, vội vã chạy xuống lầu. Tả Nhất Sơn thấy Hàn Đông dáng vẻ hấp tấp liền khẩn trương đi theo.
Hàn Đông lên xe, bảo Lý Thiếu Võ chạy đi.
Ngồi trên xe, Hàn Đông gọi điện thoại cho Xa Tĩnh Chương, ầm ĩ nói:
- Xa Tĩnh Chương, Cục công an các người làm gì không biết, rõ ràng là ban ngày ban mặt mà cũng có côn đồ trêu người?
Xa Tĩnh Chương hơi sửng sốt hỏi:
- Lãnh đạo, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hàn Đông cả giận nói:
- Em họ tôi bị tên côn đồ ngăn chặn ở Cửa hàng bách hóa nhân dân, muốn ra không được. Trên dưới Cục công an các người không biết đang làm gì.
Hàn Đông quả thật rất phẫn nộ. Đương nhiên trong lòng hắn cũng hiểu, nếu Tiêu Bối Bối còn gọi điện thoại tới được thì hẳn là chuyện cũng không lớn lắm.
Sở dĩ hắn giận dữ như vậy ngoài chuyện hắn rất yêu thương Tiêu Bối Bối, thì còn thấy được Cục Công an làm việc quá yếu kém. Dù thế nào đi nữa, ban ngày mà có lưu manh bức người đã chứng tỏ rằng trị an huyện Phú Nghĩa quả là không tốt.
Xa Tĩnh Chương nghe thấy, cũng vô cùng phẫn nộ. Anh ta đã từng gặp Tiêu Bối Bối, cũng rất thích cô bé xinh xắn như công chúa này. Anh ta lớn tiếng nói:
- Lãnh đạo yên tâm, tôi lập tức qua ngay.
Hàn Đông cười lạnh nói:
- Tôi cũng tới ngay đây, anh xem rồi xử lý đi.
Nghe được Hàn Đông giận dữ gọi điện thoại, Lý Thiếu Võ càng lái xe nhanh hơn.
Rất nhanh, xe đã tới trước Cửa hàng bách hóa nhân dân. Hàn Đông còn chưa xuống xe đã thấy phía trước có một đám người vây quanh, liền bảo Lý Thiếu Võ chạy tới.
Lý Thiếu Võ cũng không giảm tốc độ, xông xe thẳng tới, còn ấn loa mở đường.
Những người đang vây quanh kêu lên, đều tản ra cả.
Lý Thiếu Võ quay tay lái, chiếc xe liền dừng lại, anh ta vội nhảy xuống xe, quát to:
- Vây quanh ở đây làm gì?
Hàn Đông đẩy cửa xe bước xuống, liếc mắt nhìn thấy Kiều San San còn đứng đó, tức giận giằng co với mấy tên côn đồ.
Tiêu Bối Bối thì nấp phía sau Kiều San San, ló đầu nhìn ra, thấy Hàn Đông, liền mừng rỡ kêu lên:
- Anh Đông.
Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh tới hỏi:
- Mọi người không có việc gì chứ?
Tiêu Bối Bối gật đầu nói:
- Không sao, anh Đông, bọn người kia rất đáng ghét.
- Ừ, em không có việc gì là tốt rồi.
Hàn Đông nói xong, xoay lại nhìn mấy tên côn đồ kia, trầm giọng nói:
- Bọn mày đang làm gì đó?
- À, thằng nhóc mày lo chuyện bao đồng nha. Anh đây muốn kết giao bằng hữu với mấy cô nàng này, chẳng lẽ lại phạm pháp sao?
Tên ba mắt trừng trùng nhìn Hàn Đông, khinh thường nói.
Tiêu Bối Bối phẫn nộ nói:
- Ai lại kết giao bằng hữu với đồ rác rưởi như các người. Anh Đông, em và chị San San uống nước trong này, bọn chúng tiến vào nói xằng nói bậy, gã còn kéo tay em.
- Vậy sao?
Hàn Đông nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi:
- Tay nào của gã động vào?
Tiêu Bối Bối sửng sốt nói:
- Em cũng không nhớ rõ, hình như là léo cả hai tay, tức chết, em…
Một chiếc xe cảnh sát vọt nhanh tới. Xe còn chưa dừng hẳn, Xa Tĩnh Chương đã nhảy xuống, bước tới vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Mấy tên côn đồ kia thấy cảnh sát đến liền lui về phía sau.
Hàn Đông lạnh lùng đưa mắt nhìn chúng, nói với Xa Tĩnh Chương:
- Mấy tên côn đồ trêu ghẹo người này miệng không sạch sẽ. Tên ba mắt còn động tay động chân với Bối Bối, anh xem giải quyết đi.
Thấy vẻ mặt Hàn Đông bình tĩnh, giọng nói lại càng bình tĩnh hơn, Xa Tĩnh Chương đột nhiên cảm thấy áp lực, lập tức ra vẻ cảnh sát nói:
- Dẫn bọn chúng về từ từ điều tra.
Mấy người cảnh sát xông lên, phút chốc đã bắt mấy tên côn đồ đi.
Hàn Đông nói với Kiều San San và Tiêu Bối Bối:
- Chúng ta về thôi.
- Dạ.
Tiêu Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay níu lấy tay Hàn Đông.
Hàn Đông cũng không nói gì thêm, lên xe ngay. Kiều San San cũng nhìn qua nói:
- Hàn Đông, bọn em không sao, anh…
Hàn Đông cầm tay cô mỉm cười nói:
- Việc này em đừng lo nữa.
Tiêu Bối Bối bỗng nhiên cười khúc khích nói:
- Anh Đông, dáng vẻ của anh thật là dọa người.
Hàn Đông mỉm cười, véo cái mũi nhỏ của cô bé nói:
- Cô nhóc này, à, cũng trưa rồi, muốn ăn gì không?
Tiêu Bối Bối khẽ ngửa đầu, chớp chớp hàng mi dài, khẽ cười:
- Em muốn ăn gà vườn núi Thanh Sơn.
- Được thôi, chúng ta đi núi Thanh Sơn.
Hàn Đông cười nói. Hắn nói với Lý Thiếu Võ:
- Thiếu Võ, đánh xe đến phố Tiểu Nam, cậu và Nhất Sơn về trước đi.
Sau đó Hàn Đông giới thiệu bọn họ với nhau, Tả Nhất Sơn cung kính nói:
- Xin chào Cục trưởng Kiều, xin chào cô Tiếu.
Trong lòng anh vô cùng kích động, có thể nhận thấy Chủ tịch huyện Hàn vô cùng coi trọng hai người này, giờ lại giới thiệu cho mình biết. Nói cách khác, hiện giờ Chủ tịch huyện Hàn đã để mắt đến mình, cho rằng mình là người đáng tin sao?
Lý Thiếu Võ cũng chào hỏi như Tả Nhất Sơn, nhưng cậu ta không nghĩ ngợi nhiều như vậy.
Đến phố Tiểu Nam, Lý Thiếu Võ và Tả Nhất Sơn xuống xe, Hàn Đông bước lên đích thân lái xe về hướng núi Thanh Sơn.
Lúc ấy, trong một quán trà bên cạnh Cửa hàng bách hóa nhân dân, Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bào và Phương Kiến đang ngồi cạnh cửa sổ uống trà.
Phương Kiến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hàn Đông quả là tới rất nhanh.
Sa Trí Tuyên lắc đầu nói:
- Làm như vậy cũng không thể xong được.
Ngô Hiểu Bảo lại cảm thấy hứng thú nói:
- Cô bé kia cũng không tệ.
Hàn Đông lái xe, không bao lâu điện thoại di động lại reo vang, là số của văn phòng Xa Tĩnh Chương.
Hàn Đông liền dừng xe lại, để Tiêu Bối Bối chạy tiếp, sau đó hắn nghe điện thoại.
- Lãnh đạo, anh thấy việc này phải xử lý thế nào cho tốt?
Lúc nãy tuy Hàn Đông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Xa Tĩnh Chương lại cảm thấy Hàn Đông vô cùng tức giận. Lúc đứng bên cạnh, khí thế áp bức này khiến Xa Tĩnh Chương nghĩ đến mà lo.
Xem ra người làm lãnh đạo tất nhiên phải khác.
Bởi vậy, muốn xử lý mấy tên côn đồ kia, anh ta phải cẩn thận một chút, trước hết phải nghe ý của Hàn Đông rồi mới tính.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Việc này xử lý thế nào anh còn hỏi tôi sao?
Xa Tĩnh Chương nghe thấy thuận tiện nói:
- Tạm giam nửa tháng, tên ba mắt đánh gãy hai bàn tay, mấy tên còn lại đánh gãy một bàn tay thì sao?
- Việc này đã giao cho anh, nên xử lý thế nào thì tự anh giải quyết đi.
Hàn Đông lạnh nhạt nói.
- Ngoài ra, phải thẩm vấn kỹ xem có người nào sai khiến chúng không. Tôi cảm thấy việc này không bình thường đâu.
Bình tĩnh lại, Hàn Đông cảm thấy việc này khá kỳ quái. Ban ngày ban mặt, Cửa hàng bách hóa nhân dân là nơi có nhiều người, sao mấy tên côn đồ lại có thể hung hăng càn quấy như thế?
- Lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ tra rõ bọn chúng.
Xa Tĩnh Chương dõng dạc nói.
Nghe được Hàn Đông nói chuyện điện thoại, Kiều San San nghi hoặc nói:
- Anh Đông, anh hoài nghi mấy tên côn đồ kia có người sai khiến sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Anh cảm thấy có vấn đề. Chẳng lẽ trị an ở huyện Phú Nghĩa chúng ta trở nên kém như vậy sao?
Tiêu Bối Bối mỉm cười nói:
- Anh Đông rất có tinh thần làm chủ nha.
Hàn Đông cười nói:
- Anh cũng chỉ là một trong những chủ nhân của nơi này thôi.
Xe chạy vào một con đường uốn lượn quanh co. Phóng tầm mắt ra xa, phía trước là một vùng núi xanh ngát, trên núi cây cối tốt tươi.
Trên đỉnh núi cao nhất, giữa vùng cây cối thấp thoáng, có một tòa lầu màu vàng ẩn hiện, đó là Chùa Phổ Đà nổi tiếng, nghe nói nhang đèn cũng khá vượng.
Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa cũng được một thời gian dài, tuy có nghe nói phong cảnh núi Thanh Sơn mê hoặc lòng người nhưng chưa từng tới bao giờ.
Mở cửa sổ ra, từng đợt gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, tươi mát vô cùng, khiến lòng người cảm thấy thoải mái.
Núi Thanh Sơn bao gồm cả đỉnh núi cao nhất kia. Tổng cộng có năm ngọn núi vây quanh một chỗ. Rất ít gặp được vùng đất đai đồi núi thế này ở huyện Phú Nghĩa.
Trong rừng cây, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu xuống cây cỏ tốt tươi, trên mặt đất xuất hiện những chấm sáng lấp lánh, khiến ánh nắng cháy bỏng mất bớt uy lực.
Tiếng thông reo từng cơn, gió mát vi vu, khiến người ta như được hít thêm dưỡng khí.
Hàn Đông không nén nổi, cảm thán:
- Nơi đây đúng là dưỡng khí thiên nhiên.
Ô tô chạy theo đường núi về phía trên, Hàn Đông nhìn thấy rừng cây ven đường có vài loại quả dại không biết tên treo đầy trên cây, có màu xanh, có vàng nhạt, có phấn hồng, khiến người ta thèm rõ dãi.
Trên lưng chừng núi, có vài gia đình nông dân dùng ngay sân nhà mình để mở quán ăn nông gia.
Vài mái nhà thấp thoáng trong rừng cây xanh tươi làm cho người không hề cảm thấy được cái oi bức của mùa hè.
Trong rừng cây có rất nhiều du khách, có người đang ngồi trên chiếu, có người đánh bài, có người nói chuyện phiếm. Nhìn dáng vẻ thoải mái của họ khiến người ta không kìm được mà nảy sinh mong muốn được sống ở nơi này.
Xe ngừng lại, ba người xuống xe, đưa mắt ra xa, thấy trước mắt là một màu xanh đậm, tâm trạng cũng tốt hơn lên.
- Nếu Yến Kinh có được công viên như vậy thì sẽ có bao nhiêu là du khách chứ!
Tiêu Bối Bối than thở, vẻ mặt rất thích chí.
Kiều San San nói:
- Thật đáng tiếc, nơi này lại không có quy hoạch thống nhất. Nếu không chắc chắn có thể hấp dẫn rất nhiều người đến du ngoạn.
Hàn Đông đưa mắt nhìn bốn phía, chăm chú quan sát, nói:
- Nơi này quả thật không tệ, nếu như làm cho tốt, có thể xây dựng thành một công viên rừng xanh.
Tiêu Bối Bối cười ha ha:
- Anh Đông, giờ anh cũng đã là Phó Chủ tịch huyện, có thể làm tốt được mà. Đến lúc đó, chắc chắn có nhiều người đến chơi đó.
Hàn Đông thấy chiếc xe chạy trước ngừng lại, người bước xuống xe là Xa Tĩnh Chương, khóe miệng hơi tươi cười.
Động tác của người này cũng thật nhanh nhẹn.
Trên bãi sông, đôi bên vẫn còn đánh lộn, người vây xem trên con đường ven sông cũng ngày càng nhiều.
Hàn Đông nhíu mày, huyện Phú Nghĩa cũng khá nhiều người rảnh rỗi.
Trong đám đông vây xem đó, phần lớn lại là thanh niên trai tráng.
Quay người trở lại xe, Hàn Đông gọi điện thoại cho Tả Nhất Sơn, bảo anh ta tìm cho ra tài liệu khai thác cát ở Trường Giang và Hoàng Hà.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông xem xét tư liệu. Ven sông Trường Giang và Hoàng Hà tổng cộng có ba doanh nghiệp khai thác cát sông.
Cân nhắc trong chốc lát, Hàn Đông gọi điện thoại đến Ủy ban Kế hoạch, bảo Trang Dĩnh Lương đến đây một chuyến.
Được Hàn Đông triệu tập, Trang Dĩnh Lương nhanh chóng vui vẻ chạy tới.
- Chủ tịch huyện Hàn, anh có gì chỉ bảo sao?
Trang Dĩnh Lương cung kính nói.
Hiện giờ tuy anh ta chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch, nhưng chỉ là chủ trì mà thôi. Một ngày còn chưa ngồi vào vị trí Chủ nhiệm, anh ta không thể thả lỏng một khắc.
Thế nên, hiện giờ chỉ cần Hàn Đông căn dặn, Trang Dĩnh Lương sẽ dốc hết sức mà làm.
Chỉ là đi báo cáo công tác một chút thôi, Chủ tịch huyện Hàn đã để mình chủ trì công tác. Như vậy chỉ cần mình cố gắng làm việc, khiến Chủ tịch Hàn vừa lòng, thì vị trí Chủ nhiệm còn trốn đi đâu được nữa.
Trước đây, Trang Dĩnh Lương là phó Chủ nhiệm thứ hai của Ủy ban Kế hoạch, phó Chủ nhiệm thứ nhất là Đường Vinh Liễu.
Hiện giờ, Trang Dĩnh Lương miễn cưỡng cũng có thể xem như nhân vật số một của Ủy ban Kế hoạch, tất nhiên phải nghĩ đến việc củng cố vị trí tốt này.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngồi xuống rồi nói đi.
Trang Dĩnh Lương cẩn thận ghé mông ngồi xuống, hơi uốn cong thắt lưng, ánh mắt tràn đầy vẻ tôn kính nhìn Hàn Đông.
- Tình hình khai thác cát ven sông Trường Giang và Hoàng Hà, anh nói cụ thể một chút đi.
Trang Dĩnh Lương gật đầu, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, khai thác cát sông, trước mắt chủ yếu có ba doanh nghiệp. Nhà máy xi măng Đại Hoa, Nhà máy cát Đông Môn, Nhà máy cát Vạn Tân. Đại Hoa là xí nghiệp cũ của huyện. Nhà máy cát Đông Môn do Chủ tịch Trần trên Thành ủy giới thiệu. Nghe nói ông chủ sau lưng Nhà máy cát Đông Môn là Phương Kiến. Nhà máy cát Vạn Tân là do Bí thư Phùng giới thiệu. Ngoài ra còn có vài tư nhân khác đào cát, quy mô bình thường, chỉ là một xà lan thôi.
Hàn Đông gật đầu, trong lòng lại có thêm vài phần e dè với Trang Dĩnh Lương.
Toàn bộ mọi việc đã bị anh ta đào bới lên hết.
Như thế sau này anh ta có thể lật hết bản thân mình ra cho người khác xem không.
Tuy Hàn Đông tin rằng chính bản thân mình không có gì để anh ta lật hết cho người khác xem.
Nhưng Hàn Đông lại có ấn tượng không tốt với nhân phẩm của Trang Dĩnh Lương.
Có nhiều lúc con người là như thế. Anh hy vọng người khác đối với anh không giữ lại chút gì, nhưng nếu đối phương không còn gì để giữ lại thì rất khó chịu.
- Ừ, việc này tôi biết rồi.
Hàn Đông gật đầu, chẳng ừ hử gì nữa.
Trang Dĩnh Lương chần chừ nhìn Hàn Đông một chút, sau đó đứng lên nói:
- Vậy Chủ tịch huyện Hàn, tôi đi về trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Xa Tĩnh Chương gọi tới, nói cho Hàn Đông biết, hai phe kéo bè kéo lũ đánh nhau kia là công nhân của Nhà máy cát Đông Môn và Nhà máy cát Vạn Tân.
- Lãnh đạo, sự việc này cũng hơi phức tạp. Hai bên đều có chỗ dựa, anh xem phải giải quyết thế nào?
Hàn Đông khẽ cười, nói:
- Có chỗ dựa thì sao nào? Kéo bè kéo lũ đánh nhau ảnh hưởng không tốt đến xã hội. Nên giải quyết thế nào thì cứ làm thế ấy. Tôi nghĩ chuyện này không cần tôi nói. Gần đây Ủy ban Kỷ luật đang điều tra một vài tình huống ở Cục Công an. Anh cũng biết đấy, ngoài ra, Tổ giám sát liên hợp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng đã thành lập, rất nhanh chóng sẽ đi vào hoạt động. Nếu anh không muốn bị điều tra, tốt nhất nên xử lý theo trình tự bình thường.
Xa Tĩnh Chương cười ha hả nói:
- Nếu lãnh đạo đã nói như vậy, tôi đây cứ dựa theo chỉ dẫn của lãnh đạo mà làm. Nửa tháng là xong rồi.
Hàn Đông mỉm cười, đám đánh nhau này chỉ cần không có nhiều thương tổn, hoặc là hai bên đều không truy cứu gì nhau, chỉ tạm giam mười lăm ngày đã dừng hình phạt.
Đương nhiên, điều Hàn Đông chú ý không phải là vấn đề giữa bọn đánh nhau.
Điều hắn quan tâm hiện nay là vấn đề khai thác cát sông.
Dù sao người đàn bà kia cũng nói đúng, nếu chính phủ chỉ lo thu tiền mà không quản lý gì cả, cuối cùng chắc chắn sẽ dẫn đến vấn đề lớn hơn.
Thật ra, trên nhiều khía cạnh, cách làm của chính quyền cũng không khác gì mấy. Lúc đầu quản lý còn đỡ một chút, sau khi cho nhận thầu gì gì đó thì chính quyền không lo đến nữa.
Cũng vì kiểu như thế mà trong lòng mọi người luôn có ấn tượng là chính quyền chỉ lo lấy tiền mà mặc kệ mọi chuyện.
Dù sao vấn đề khai thác cát sông này cũng liên quan đến cơ quan mà Hàn Đông được phân công quản lý.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng đã nghĩ thông suốt chuyện này rồi, sẽ tiến hành điều chỉnh, quy phạm công tác của Ủy ban Kế hoạch.
- Chủ tịch huyện Hàn, về chỉ đạo đề nghị công ăn việc làm, tôi đã viết xong, xin anh xem qua.
Tả Nhất Sơn gõ cửa bước vào nói.
- Nhanh vậy sao, để tôi xem thử.
Hàn Đông hơi kinh ngạc một chút, xem qua từng nét bút của Tả Nhất Sơn. Đầu tiên là xem tổng thể, sau đó thì xem chi tiết, đồng thời cầm bút đánh dấu những điểm quan trọng, cũng có những chỗ bổ sung thêm vào.
Tả Nhất Sơn đứng đó, thấy Hàn Đông chăm chú nhìn bảng đề nghị do chính mình viết, trong lòng thật sự hy vọng. Đó chính là bài viết anh ta thật sự cân nhắc, nghiêm túc gọt giũa mà thành.
Một lúc sau, Hàn Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả Nhất Sơn còn đứng đó, liền cười nói:
- Viết không tồi. Thế này đi, anh gọi Cục trưởng Từ của Cục nghề nghiệp đến, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Có thể thấy được Tả Nhất Sơn rất dụng tâm để viết tài liệu này, vài đề nghị cũng có tính khả thi.
Nếu Tả Nhất Sơn không phải là thư ký của mình, Hàn Đông thật lòng muốn cho anh ta vào nhậm chức trong Cục nghề nghiệp. Nói không chừng anh ta sẽ làm ra thành tích một phen.
Nhưng hiện giờ, Hàn Đông vẫn còn rất cần người thư ký này.
Rất nhanh chóng, Cục trưởng Cục nghề nghiệp Từ Bác Bằng đã tới. Hàn Đông đưa tài liệu Tả Nhất Sơn đã viết cho Từ Bác Bằng, bảo ông ta xem trước rồi mới nói chuyện.
Từ Bác Bằng mau chóng nhìn qua, vì Hàn Đông đã đánh dấu những điểm quan trọng nên ông ta chỉ vừa nhìn qua đã xem rất nhanh.
- Chủ tịch huyện Hàn, bản đề nghị này rất khá.
Từ Bác Bằng tất nhiên phải tỏ ra khen ngợi trước.
- Ý tưởng bản đề nghị rất thoáng, hơn nữa vô cùng thích hợp với tình huống huyện Phú Nghĩa chúng ta. Nếu như có thể thực hành được thì chắc chắn có thể xúc tiến nghề nghiệp cho huyện Phú Nghĩa.
Ông ta cũng nhìn ra được, bản đề nghị này khẳng định không phải Hàn Đông viết. Những chỗ đánh dấu hay bổ sung gì đó mới có thể là bút tích của Hàn Đông. Nếu Hàn Đông đã đặc biệt mời ông ta đến, vậy có thể chắc chắn là bản đề nghị này được nhận rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Anh đừng ca ngợi nhiều trước. Bản đề nghị này nếu muốn thực hiện tốt thì cần phải là một công trình có hệ thống. Giao cho anh xử lý, anh có tự tin là sẽ làm tốt không?
Nếu như làm không xong thì để cho người khác làm cho tốt.
Từ Bác Bằng vỗ ngực nói:
- Xin Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này. Nhưng chuyện này tiêu tốn chi phí cũng không nhỏ.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Chuyện này tôi biết. Anh cứ cầm tài liệu đi, tồ chức một cuộc họp trong cục. Thảo luận cho xong, mau chóng chuẩn bị hệ thống phương án để thực thi. Bản đề nghị này là do Tả Nhất Sơn dành thời gian ngoài giờ viết ra, đừng để cậu ấy lãng phí tâm huyết đấy.
Những chuyện thế này, Hàn Đông cũng không cần phải chiếm lấy công lao của Tả Nhất Sơn. Sở dĩ nhanh chóng giao cho Từ Bác Bằng đi xử lý như thế là vì suy xét đến bản thân mình lúc này cũng bộn bề công việc, cũng không cho phép Tả Nhất Sơn dành ra được thời gian, vì thế vội vàng đưa cho Cục nghề nghiệp, để họ hoàn thiện nó, sau đó mình nắm giữ khâu cuối cùng mới là điều quan trọng nhất.
Từ Bác Bằng vừa nghe, lập tức cảm thán nói:
- Chủ tịch huyện Hàn đúng là có mắt biết nhìn người, thư ký Tả quả nhiên không hổ là học cao học nha.
Hàn Đông tức giận nói:
- Được rồi, anh không cần phải vỗ mông ngựa nữa, làm tốt công tác mới là chuyện chính. Nói cho anh hiểu, chuyện nghề nghiệp này tôi vô cùng chú ý. Làm cho tốt, tất nhiên tôi sẽ nhớ rõ công lao của anh. Làm không tốt thì anh cũng biết nên làm thế nào rồi đó.
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ cố hết sức, nhất định làm cho tốt.
Từ Bác Bằng kiên định nói. Hàn Đông đã nói đến nước này, nếu ông ta còn không nói cho xong thì e là vị trí cục trưởng này cũng không giữ được.
Trước mắt, vị phó Chủ tịch huyện này tuy rất nhẹ nhàng, nhưng làm việc cũng tuyệt đối nhanh gọn dứt khoát, lúc mới nhậm chức mấy ngày đã khiến Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh về nhà dưỡng già. Giờ Hàn Đông phân công ông ta quản lý bộ môn này, cả đám đều vô cùng cẩn thận, đều lo sợ người thứ hai sẽ đến lượt mình.
Hiện tại Hàn Đông đã nói rõ ràng như vậy, Từ Bác Bằng vô cùng khẩn trương, nhưng trong lòng lại cực lỳ hưng phấn. Hàn Đông coi trọng chuyện này, chỉ cần mình thật sự làm ra thành tích, để hắn cho vào mắt, tương lai nói không chừng còn có thể phát triển hơn nữa.
Trên con đường làm quan, có mấy người không muốn bước tới đâu.
Chỉ cần có một chút cơ hội như vậy, tất nhiên phải cố nắm chặt lấy.
Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn, khiến nhiều người trong huyện đều có ý muốn dựa vào, nhưng chẳng qua không qua được cửa này thôi.
Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn, khiến nhiều người trong huyện đều có ý muốn dựa vào, nhưng chẳng qua không qua được cửa này thôi.
Lúc hơn năm giờ, Hàn Đông nhận được điện thoại của Tiêu Bối Bối, gọi hắn đến Vinh Châu cùng ăn cơm.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Bối Bối, thế này đi. Đợi tí nữa tôi anh đón các em, sau đó đến nhà bác Lý Đại Dũng ngồi một chút. Em nói họ thong thả một chút, đến lúc đó cùng đi luôn.
Tuy lúc Lý Đại Dũng rời khỏi người lão thái gia, Tiêu Bối Bối chỉ vừa mới sinh ra, nhưng khi đó cô Út cùng với cô Mai rất thân, dẫn Tiêu Bối Bối đi, xem như cô đại diện cô út thăm hỏi họ và Lý Đại Dũng.
Là trưởng vệ sĩ theo cạnh lão thái gia mấy mươi năm, Lý Đại Dũng và phần lớn người nhà họ Hàn đều rất thân quen, gần như là người trong nhà vậy.
Tình hình cô Mai cũng không khác gì.
Tiêu Bối Bối cười nói:
- Dạ, em cũng nghe mẹ từng nói đến bác Lý và cô Mai. Vậy em mua chút quà trước, đợi đến lúc đó anh đến quản trường Ngũ Tinh đón chúng em cùng đi.
Hàn Đông cười nói:
- Được, chờ anh một chút sẽ ra ngay.
Lúc này giọng nói của Kiều San San vang lên, cô dịu dàng nói:
- Hàn Đông, hôm nay em không đi được. Hôm nay em phải dành thời gian về nhà một chuyến.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, cũng không miễn cưỡng, cười nói:
- Vậy cũng được, ngày mai có cần đến đón em không?
Kiều San San nói:
- Không cần, đến lúc đó em tự lái xe là được rồi.
Sau đó, Hàn Đông liền gọi điện thoại đến nhà Lý Đại Dũng. Cô Mai nhận điện thoại. Cô vừa nghe nói Hàn Đông muốn dẫn con gái của Hàn Tuệ Linh đến thăm liền rất vui mừng nói:
- Mọi người đến đây đi, cô bé đó giờ chắc đã trưởng thành rồi.
- Ha ha, đã học cấp ba rồi. Vậy bọn em khoảng gần sáu giờ sẽ đến.
Hàn Đông mỉm cười nói.
5g30, Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn một tiếng, tự mình xuống lầu, lái xe thẳng đến Vinh Châu.
Gần sáu giờ, Hàn Đông đã đến quảng trường Ngũ Tinh ở Vinh Châu, đón Tiêu Bối Bối, rồi lái xe đến nhà Lý Đại Dũng ngay.
Dừng xe trước cửa quân phân khu, Hàn Đông ló đầu ra. Anh vệ binh ở cửa tất nhiên nhớ rõ Hàn Đông, không cần nói tiếng thứ hai đã cho vào.
Lúc này Lý Đại Dũng cũng đang ở nhà, ông cũng rất vui vì Hàn Đông dẫn Tiêu Bối Bối đến nhà thăm hỏi. Hàn Đông đúng là không xem ông như người ngoài.
Tiêu Bối Bối chào bác và cô Mai, thoạt nhìn đúng là một cô gái ngoan.
Cô Mai hiền từ nhìn Tiêu Bối Bối, cười tủm tỉm gọi Tiêu Bối Bối là tiểu công chúa. Lòng nhiệt tình kia khiến mặt Tiêu Bối Bối hơi ửng đỏ.
Hàn Đông và Lý Đại Dũng ngồi một bên nói chuyện phiếm. Nghe Hàn Đông nói sơ lược về tình hình từ đấy đến giờ, Lý Đại Dũng hỏi:
- Cậu và Kiều Hiếu Nghĩa đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Đông hơi nao nao, nhưng liền hiểu được là Lý Đại Dũng không hỏi những chuyện đã xảy ra giữa mình và Kiếu Hiếu Nghĩa mà còn có yêu cầu khác, nên suy nghĩ một chút rồi cười hỏi:
- Bác Lý, thật ra cháu cũng không đắc tội anh Kiều, không biết sao anh ấy lại thấy cháu không vừa mắt. Cháu thấy có lẽ nguyên nhân là Kiều San San nên mới cố ý làm thế với cháu.
Đối với Lý Đại Dũng, Hàn Đông cũng không có gì cần giấu diếm.
Vẻ mặt Lý Đại Dũng khá nghiêm túc, nói đầy ý nghĩa:
- Hàn Đông này, chuyện của cháu và Kiều San San, cháu là thật tình chăng?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật.
Lý Đại Dũng im lặng một chút nói:
- Chuyện này, bác cũng không tiện đề nghị gì với cháu. Nhưng bác phải nhắc nhở cháu, cháu phải suy xét cho rõ ràng. Ngoài ra, lão gia kỳ vọng vào cháu cũng không ít. Làm chuyện gì, cháu cũng phải suy nghĩ đến đại cục, phải nhìn xa một chút mới được.
Hàn Đông gật đầu không nói gì. Hắn hiểu được ý của Lý Đại Dũng. Chuyện của mình và Kiều San San chắc chắn sẽ gặp phải áp lực rất lớn. Thật ra lực cản của Kiều Hiếu Nghĩa vẫn chỉ là vấn đề nhỏ, quan trọng là lực cản từ chính gia đình mình.
Nhớ tới chuyện này, Hàn Đông cảm thấy hơi đau đầu.
Có lẽ bản thân mình vẫn suy nghĩ quá đơn giản.
Cho dù đã đạt tới vị trí hiện tại, thật ra tiếng nói của mình vẫn còn nhỏ bé.
Lý Đại Dũng nhìn Hàn Đông, biết hiện tại nhất định hắn đang khó xử.
Hàn Đông này, thanh niên trẻ tuổi, có mấy người lại không mang tư tưởng chống đối? Nói chung, Hàn Đông cũng đã làm khá đủ rồi, chẳng qua vì thân phận của hắn khá đặc biệt cho nên bị chú ý nhiều hơn một chút. Vì thế có rất nhiều chuyện không thể tự theo ý mình được.
Cười khổ một chút, Hàn Đông ngẩng đầu lên nói:
- Bác Lý, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.
Dù thế nào đi nữa, Hàn Đông tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua tình cảm của mình.
Dù hiện tại sự chủ động của mình còn hạn chế nhưng vẫn có thể tiếp tục cố gắng.
Hơn nữa, giờ Hàn Đông còn chưa đến hai mươi ba tuổi, vì vậy còn thời gian vài năm dốc sức làm việc.
- Phải chứng minh mình có đủ thực lực, cháu luôn tin rằng có ngày sẽ tốt hơn.
Lý Đại Dũng mỉm cười nói:
- Hàn Đông, cháu làm được không tệ. Trong khoảng thời gian đến Vinh Châu này, thành tích cháu làm ra rõ như ban ngày. Bí thư Đinh trên Thành ủy cũng rất khen ngợi cháu. Giờ cháu đã làm lãnh đạo huyện, dốc lòng công tác, tương lai Thành ủy còn muốn giao thêm trọng trách cho cháu nữa.
Ăn cơm chiều xong, ở nhà Lý Đại Dũng chơi đến hơn chín giờ, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối mới cáo từ, ra xe quay về Phú Nghĩa.
Tiêu Bối Bối ngồi ở vị trí phụ lái, mở nhạc lên, khẽ cất tiếng ư ử theo.
Nhìn thấy bộ dáng của cô thật vô cùng đáng yêu, Hàn Đông hỏi:
- Mấy ngày nay đi chơi vui không?
Tiêu Bối Bối thản nhiên cười nói:
- Cũng tốt lắm. Nhưng anh Đông lại bận quá, không có cách nào cùng em đi chơi được.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Anh cũng không có cách nào. Chờ anh rảnh rỗi rồi đến lúc đó cùng đi với em.
Tiêu Bối Bối bĩu môi nói:
- Em thấy anh không biết đến khi nào mới được rảnh rỗi. Em nghe mẹ nói, ông ngoại rất hài lòng về anh, nói nào là em phải noi gương anh, cố gắng học tập, tương lai sẽ có tiền đồ.
Hàn Đông cười ha ha, Tiêu Bối Bối nghiến răng nói:
- Em theo anh học cái gì chứ. Em lại không thích làm quan, mỗi ngày qua vui vẻ là được rồi, thật tốt rồi.
Hàn Đông đưa tay véo cáo mũi nhỏ của cô nói:
- Đúng, em nói đúng, chỉ cần mở lòng ra vui vẻ mà sống là tốt nhất.
Trên thực tế, nếu có thể được, Hàn Đông cũng tình nguyện mỗi ngày mở lòng ra vui vẻ sống.
Nhưng hắn cũng biết chuyện này tuyệt không có khả năng. Trên người hắn, lưng vác nặng, trách nhiệm rất nhiều, hiện tại chỉ có thể trên đường cố gắng bôn ba, tranh thủ bước được tới càng tốt, càng quý.
Tiêu Bối Bối bất mãn quay đầu, nói:
- Anh Đông, anh còn phải lái xe nữa đó.
Hàn Đông cười ha hả:
- Được, anh lái xe, không nói nữa.
Trong xe có một khoảnh khắc im lặng.
Tiêu Bối Bối ngồi một bên, ánh mắt xinh đẹp nhìn Hàn Đông chăm chú, đột nhiên lại hỏi:
- Anh Đông, anh và chị San San dự định thế nào?
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ cố gắng thôi.
Tiêu Bối Bối duyên dáng cười, lập tức nắm hai nắm tay lại, nói:
- Anh Đông, hai người phải cố lên nha.
Hàn Đông gật đầu, cười nói:
- Ha ha, em quả là đứa nhỏ lanh lợi, quay về lo học là được, đừng bận tâm nhiều thế.
- Yên tâm đi, em sẽ không nói với người khác đâu.
Tiêu Bối Bối làm mặt xấu nói.
Hàn Đông lại không kìm nổi, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái.
Ngày hôm sau, vừa vào làm việc, Hàn Đông đã nhận được điện thoại của Lâm Phương Tri, giọng điệu của anh ta dường như hơi tức giận:
- Chủ tịch huyện Hàn, công tác của chúng ta thật làm không xong rồi.
Hàn Đông sửng sốt hỏi:
- Lão Lâm, có chuyện gì vậy?
Lâm Phương Tri nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, vấn đề của công ty Phú Hùng kia thật lớn. Anh đã nói qua mấy lần, tất cả phải dựa theo trình tự mà xử lý, nhưng Chủ tịch huyện Cam lại trực tiếp tìm hơn một ngàn mẫu đất cho người ta. Tôi có xem qua bản dự án. Căn bản rốt cuộc cũng không biết công ty Phú Hùng kia muốn làm gì. Tôi hỏi Trưởng phòng Na và Trưởng phòng Phạm, bọn họ cũng không ký tên, đều là Chủ tịch huyện Cam trực tiếp lấy danh nghĩa Ban quản lý ký vào.
Trong lòng Hàn Đông lập tức trào lên một cơn lửa giận. Cam Minh Địch này quả nhiên là theo bọn Sa Trí Tuyên quậy cùng một chỗ. Mới nhận chức chủ nhiệm có mấy ngày đã vội vã gây ra những chuyện như vậy. Y thật sự nghĩ rằng y có thể một tay che trời ở Ban quản lý sao?
Nén khí giận trong lòng xuống, Hàn Đông nói:
- Thế này đi, chuyện này cậu có thể tự mình quan sát, xem rốt cuộc công ty Phú Hùng muốn làm gì, còn chuyện muốn sử dụng đất đai phải nghiêm khắc nắm giữ. Tôi sẽ lưu ý chuyện này...
- Dạ được, có tình hình gì, tôi sẽ báo cáo với anh ngay.
Ngắt điện thoại rồi, trong lòng Hàn Đông thật không vui. Bọn Sa Trí Tuyên rốt cuộc cũng đạt được mục đích. Xem ra, Trần Thế Mặc gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận ra sức cho Cam Minh Địch lên kiêm nhiệm Ban quản lý, có lẽ có liên quan đến động thái của bọn Sa Trí Tuyên.
Gọi điện thoại cho Cam Minh Địch, cố nén giận, bình tĩnh nói:
- Chủ tịch huyện Cam phải không? Tôi là Hàn Đông. Anh có thời gian không? Đến đây tôi có chút việc muốn thảo luận với anh một chút.
Thân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch Thường trực huyện, Hàn Đông đương nhiên có thể trực tiếp gọi Cam Minh Địch đến văn phòng mình nói chuyện.
- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh. Tôi đang tiếp nhà đầu tư.
Cam Minh Địch hơi khó xử nói.
Ngay lúc này, cùng ngồi trong văn phòng y có cả Sa Trí Tuyên và Phương Kiến. Nghe được Cam Minh Địch xưng hô với đối phương, hai người liền mỉm cười khinh miệt.
- Vậy sao? Chủ tịch huyện Cam cũng khá bận rộn nha. Vậy khi nào anh có thời gian đến đây?
Hàn Đông cố nén cơn giận dữ trong lòng lại nói. Cam Minh Địch này, thật sự cho rằng tất cả mọi việc đều thuận lợi sao? Xem ra phải cho y biết tay mới được.
Cam Minh Địch nghe được giọng điệu của Hàn Đông rất không vui liền cẩn thận đưa mắt nhìn Sa Trí Tuyên đang ngồi trước mặt, lập tức cười nói:
- Mười giờ rưỡi tôi sẽ qua tới.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, lập tức ngắt điện thoại.
Ngồi yên một chỗ, Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui, Cam Minh Địch này, không thể để cho y đắc ý được.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền đi ra ngoài, nói với Tả Nhất Sơn:
- Tôi đi ra ngoài một chút, khi nào Chủ tịch huyện Cam đến, bảo y ở đây chờ tôi một chút.
- Dạ, Chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn cung kính nói.
Hàn Đông đi thẳng xuống lầu, bảo Lý Thiếu Võ lái xe, đến phố Duyên Hà thì kêu anh ta ngừng lại. Sau đó Hàn Đông đi dọc theo quãng đường giải tỏa, đi xuống dưới.
Hàn Đông quyết định đích thân đến xem xét tình hình bãi sông, nới đó còn mấy chiếc xà lan đang đậu. Hàn Đông quyết định bước tới xem tình hình.
Đê sông này cao hơn ba mét, chủ yếu là hỗn hợp của đá và bùn, gần đó còn có nơi bán thức ăn, có lẽ là của những người ở gần đó.
Tuy là buổi sáng, nhưng ở bờ sông vẫn có không ít người chơi đùa, phần lớn là trẻ con.
Thấy được một ông già đang câu cá, Hàn Đông liền đi qua, ngồi xuống trên cùng tảng đá, bắt chuyện với ông để tìm hiểu chút tình hình ở đây.
Ông già rút cho Hàn Đông một điếu thuốc, bắt đầu nói liên miên không dứt:
- Mấy người đó là người đào cát đấy, vốn là mấy người gần đây không biết chết sống. Phía trước có một khúc sông, chất lượng cát ở đó là tốt nhất, bọn họ liền cướp lấy mà đào. Sau vài trận lũ lụt, đê sụp xuống, mấy nhà trên bờ không thể không chuyển nhà được. Còn nữa, cậu đừng thấy hiện giờ nước sông không lớn, nhưng một khi nước dâng thì sẽ ngập cả phố Duyên Hà. Cái đê này, mỗi hai năm phải sửa một lần. Ủy ban nhân dân huyện cũng không nói phải trái. Anh nói sửa thì sửa, cứ xách một đống đá đổ lên lừa gạt người khác, căn bản không chịu nổi sự rửa trôi của lũ lụt, quả thật chỉ làm hao tài tốn của.
Hàn Đông cũng có thể hiểu được đại khái. Phố Duyên Hà này, có lẽ mỗi năm đều phải bị ngâm nước, còn cái đê kia cũng không được tu sửa, sau đó cả huyện có lẽ… Chuyện này đòi hỏi rất nhiều tiền, bởi vậy dân chúng ở bên bờ sông chính là vấn đề.
Giờ là mùa hè, nói không chừng khi nào nước dâng, đến lúc đó ắt hẳn là có phiền toái lớn.
Đang trò chuyện, chuông điện thoại di động của Hàn Đông reng lên, lấy ra xem thì ra Tả Nhất Sơn gọi tới, có lẽ là Cam Minh Địch đến văn phòng rồi.
Nhất nút nghe, liền nghe Tả Nhất Sơn nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, Chủ tịch huyện Cam đã tới rồi.
Hàn Đông nói:
- Ù, tôi sẽ nhanh chóng quay về, cậu bảo y chờ tôi một chút.
Ngắt điện thoại, Hàn Đông lại tìm hiểu thêm chút tình hình rồi mới quay về xe, chạy chậm rãi theo phố Duyên Hà. Con đường này kéo dài đến phía phố Đông Đại Kiều. Qua bên kia cầu đã thuộc địa bàn Đông phố, chủ yếu là nông thôn, vốn cũng không có đường phố gì, chỉ là con đường núi nhỏ thôi.
Sau đó, Hàn Đông lại bảo Lý Thiếu Võ bắt đầu lái từ phố Đông Đại Kiều này chạy về phái bên kia của phố Duyên Hà. Tính ra, cả phố Duyên Hà ước chừng dài khoảng năm dặm.
Hàn Đông đã tính rồi, nếu sửa phố này lại cho tốt, số tiền phải bỏ ra chắc sẽ không ít, có lẽ tài chính ở huyện sẽ không đủ sức.
“Không như trước kia, đúng là chuyện không dễ làm mà.” Hàn Đông buồn bực nghĩ, nói với Lý Thiếu Võ:
- Quay về Ủy ban nhân dân huyện đi.
Lúc đó, Phó Chủ tịch huyện Cam Minh Địch đang ngồi yên trong văn phòng Hàn Đông chờ, trong lòng bực bội. Đã hơn nửa giờ, Hàn Đông còn chưa quay về nữa.
Y đương nhiên biết là Hàn Đông cố ý. Y đã nói với hắn trước rằng mười giờ rưỡi sẽ đến đây, nhưng đến lúc y đến thì Tả Nhất Sơn lại nói Hàn Đông có việc gấp ra ngoài, bảo y ngồi chờ.
Cứ thế này đã hơn nửa giờ, khiến Cam Minh Địch thân là phó Chủ tịch huyện cảm giác vô cùng tức tối.
Nhưng Hàn Đông là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện. Nếu đã hẹn rồi, hắn cũng không thể bỏ đi như vậy.
Tả Nhất Sơn vừa rồi cũng đã gọi điện thoại, nói Chủ tịch huyện Hàn sẽ mau chóng quay về.
Vì vậy Cam Minh Địch chỉ có thể bực bội chờ đợi
Thế cục ở huyện hiện giờ y cũng rõ. Phe Hoàng Văn Vận đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, áp chế toàn diện bên Ủy ban nhân dân huyện. Lần này tổ giám sát liên hợp của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ra sân khấu chính là một ví dụ rất rõ ràng.
Mà Hàn Đông là người thuộc phe Hoàng Văn Vận, tất nhiên cũng không nên rước lấy phiền phức.
Tuy Cam Minh Địch cũng là phó Chủ tịch huyện, là cán bộ cấp Cục phó, là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy quản lý, nhưng cũng không thể đắc tội với Hàn Đông, bằng không lúc đó công tác ở huyện sẽ rất khó làm tốt được.
Còn chuyện tình hình Ban quản lý lần này, Cam Minh Địch cũng không lo lắng lắm. Dù sao người đứng sau lưng công ty Phú Hùng cũng không dễ cho Hàn Đông động tới.
Giữa lúc y đang nghĩ ngợi lung tung, Hàn Đông đã bước vào văn phòng.
Cam Minh Địch đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, anh về rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, ra ngoài làm chút việc, anh ngồi đi.
Sau đó liền cầm lấy tách trà, chẳng nói chẳng rằng ra phòng Tả Nhất Sơn rót nước uống.
Cam Minh Địch cũng không ngồi xuống, đợi đến khi Hàn Đông ngồi xuống rồi, y mới ngồi theo.
Nếu đã đến đây thì cẩn thận một tí cho thỏa đáng, tránh khỏi cống ngầm làm lật thuyền.
Bản chất của Cam Minh Địch vốn rất cẩn thận, đặc biệt vì lúc đó Hàn Đông bỗng nhiên nhảy ra leo lên chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch Thường trực huyện, bản tính cẩn thận của y lại càng lộ rõ không thể nghi ngờ. Nếu sau lưng không có đám người Sa Trí Tuyên khuyến khích, y còn cẩn thận hơn nữa.
Hàn Đông ngồi xuống nói:
- Chủ tịch huyện Cam, mời anh đến là để nói về tình hình Ban quản lý. Huyện ủy vô cùng coi trọng công tác của Ban quản lý. Hiện tại, khu công nghiệp Thần Quang được xem như một trong những điểm sáng của huyện Phú Nghĩa. Vì vậy, trên huyện cũng hy vọng Ban quản lý dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch huyện Cam có thể càng tạo ra nhiều thành tích, đưa tới đầu tư nhiều hơn.
Trong lòng Cam Minh Địch lại càng buồn bực. Hàn Đông là Ủy viên thường vụ, tất nhiên, dưới góc độ Huyện ủy mà nói, hắn hoàn toàn có thể quản đến loại chuyện này. Vì thế y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe, còn cẩn thận nói thêm:
- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Tôi nhất định cố gắng quản lý tốt Ban quản lý, dựa trên cơ sở Chủ tịch huyện Hàn đã gây dựng. Tôi tin tưởng các xí nghiệp trong khu công nghiệp sẽ ngày càng nhiều.
Hàn Đông cũng không tỏ rõ ý kiến nói:
- Ừ, đương nhiên, thu hút đầu tư cũng không thể chỉ một chuyện là kéo các xí nghiệp đến, còn phải làm tốt công tác quản lý. Đặc biệt đối với phương hướng của các xí nghiệp đầu tư, hạn ngạch đầu tư cùng với chính sách ưu đãi, sử dụng đất đai phải nghiêm túc dựa theo chính sách liên quan mà chấp hành mới được.
Cam Minh Địch hiểu được, chắc chắn là có người nói gì với Hàn Đông nên hắn mới tìm mình, e là nói đến chuyện của công ty Phú Hùng.
- Tôi sẽ làm theo chỉ thị của Chủ tịch Huyện Hàn, yêu cầu nghiêm khắc.
Hàn Đông gật đầu, biết Cam Minh Địch này chắc chắn sẽ bằng mặt mà không bằng lòng, liền cao giọng hơn một chút:
- Huyện ủy vô cùng chú trọng các hành vi vi phạm quy định. Lần này thành lập tổ giám sát liên hợp chính là để thanh tra các hành vi vi phạm quy định, ngăn chặn những việc không quy phạm, bất hợp lý. Đối tượng chú ý trọng điểm của tổ giám sát là Chủ tịch huyện, Ban quản lý. Tôi cũng không mong đến lúc đó tổ giám sát sẽ tìm Ban quản lý gây phiền toái.
Cam Minh Địch thầm rùng mình, Hàn Đông rõ ràng là uy hiếp mình.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của Hàn Đông, Cam Minh Địch bực tức trong lòng. Hàn Đông tỏ rõ là uy hiếp mình, nhưng hắn cũng nói đến tình hình thực tế.
Tổ giám sát này chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Hội nghị thường vụ, dù mình là phó chủ tịch huyện cũng không can thiệp được.
Vì thế trong lòng Cam Minh Địch không tránh khỏi có chút lo lắng.
Hàn Đông lãnh đạm nhìn y nói:
- Ừ, cũng gần tan tầm rồi, cứ như vậy đi.
Hàn Đông cố ý lấy dáng vẻ bề trên đối xử với Cam Minh Địch, cố ý cho y biết, y cuối cùng cũng không làm được đối thủ cùng đẳng cấp với hắn, nên có quy củ một chút.
Nói cách khác, dù cùng là Phó Chủ tịch huyện, Hàn Đông cũng không lấy thân phận Ủy viên thường vụ Huyện ủy ra để áp chế đối phương...
Cam Minh Địch tức giận trong lòng, nín nghẹn, mơ hồ có chút lo lắng, đứng lên nói:
- Tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hàn nữa.
Nhìn thấy gân xanh trên trán Cam Minh Địch đập liên hồi, trong lòng Hàn Đông vui như nở hoa. Cam Minh Địch vẫn phải nhẫn nhịn, rõ ràng chuyện này có liên quan rất lớn đến việc thay đổi lực lượng trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Nếu Phương Trung và Hoàng Văn Vận địa vị ngang nhau, thì Cam Minh Địch chắc chắn không thể tỏ vẻ hiền lành như thế đâu.
Đang muốn đi xuống lầu, điện thoại di động đã reng lên, Hàn Đông nhìn thấy một dãy số lạ, bắt máy thì nghe được tiếng nói của Tiêu Bối Bối, giọng cô có vẻ vô cùng tức giận nói:
- Anh Đông, có mấy tên lưu manh trêu ghẹo bọn em, anh mau gọi người tới đây đi.
Hàn Đông sửng sốt, cả giận nói:
- Bọn em đang ở đâu?
Tiêu Bối Bối nói:
- Ngay trước Cửa hàng bách hóa nhân dân.
- Được, anh tới liền.
Hàn Đông vô cùng tức giận, vội vã chạy xuống lầu. Tả Nhất Sơn thấy Hàn Đông dáng vẻ hấp tấp liền khẩn trương đi theo.
Hàn Đông lên xe, bảo Lý Thiếu Võ chạy đi.
Ngồi trên xe, Hàn Đông gọi điện thoại cho Xa Tĩnh Chương, ầm ĩ nói:
- Xa Tĩnh Chương, Cục công an các người làm gì không biết, rõ ràng là ban ngày ban mặt mà cũng có côn đồ trêu người?
Xa Tĩnh Chương hơi sửng sốt hỏi:
- Lãnh đạo, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hàn Đông cả giận nói:
- Em họ tôi bị tên côn đồ ngăn chặn ở Cửa hàng bách hóa nhân dân, muốn ra không được. Trên dưới Cục công an các người không biết đang làm gì.
Hàn Đông quả thật rất phẫn nộ. Đương nhiên trong lòng hắn cũng hiểu, nếu Tiêu Bối Bối còn gọi điện thoại tới được thì hẳn là chuyện cũng không lớn lắm.
Sở dĩ hắn giận dữ như vậy ngoài chuyện hắn rất yêu thương Tiêu Bối Bối, thì còn thấy được Cục Công an làm việc quá yếu kém. Dù thế nào đi nữa, ban ngày mà có lưu manh bức người đã chứng tỏ rằng trị an huyện Phú Nghĩa quả là không tốt.
Xa Tĩnh Chương nghe thấy, cũng vô cùng phẫn nộ. Anh ta đã từng gặp Tiêu Bối Bối, cũng rất thích cô bé xinh xắn như công chúa này. Anh ta lớn tiếng nói:
- Lãnh đạo yên tâm, tôi lập tức qua ngay.
Hàn Đông cười lạnh nói:
- Tôi cũng tới ngay đây, anh xem rồi xử lý đi.
Nghe được Hàn Đông giận dữ gọi điện thoại, Lý Thiếu Võ càng lái xe nhanh hơn.
Rất nhanh, xe đã tới trước Cửa hàng bách hóa nhân dân. Hàn Đông còn chưa xuống xe đã thấy phía trước có một đám người vây quanh, liền bảo Lý Thiếu Võ chạy tới.
Lý Thiếu Võ cũng không giảm tốc độ, xông xe thẳng tới, còn ấn loa mở đường.
Những người đang vây quanh kêu lên, đều tản ra cả.
Lý Thiếu Võ quay tay lái, chiếc xe liền dừng lại, anh ta vội nhảy xuống xe, quát to:
- Vây quanh ở đây làm gì?
Hàn Đông đẩy cửa xe bước xuống, liếc mắt nhìn thấy Kiều San San còn đứng đó, tức giận giằng co với mấy tên côn đồ.
Tiêu Bối Bối thì nấp phía sau Kiều San San, ló đầu nhìn ra, thấy Hàn Đông, liền mừng rỡ kêu lên:
- Anh Đông.
Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh tới hỏi:
- Mọi người không có việc gì chứ?
Tiêu Bối Bối gật đầu nói:
- Không sao, anh Đông, bọn người kia rất đáng ghét.
- Ừ, em không có việc gì là tốt rồi.
Hàn Đông nói xong, xoay lại nhìn mấy tên côn đồ kia, trầm giọng nói:
- Bọn mày đang làm gì đó?
- À, thằng nhóc mày lo chuyện bao đồng nha. Anh đây muốn kết giao bằng hữu với mấy cô nàng này, chẳng lẽ lại phạm pháp sao?
Tên ba mắt trừng trùng nhìn Hàn Đông, khinh thường nói.
Tiêu Bối Bối phẫn nộ nói:
- Ai lại kết giao bằng hữu với đồ rác rưởi như các người. Anh Đông, em và chị San San uống nước trong này, bọn chúng tiến vào nói xằng nói bậy, gã còn kéo tay em.
- Vậy sao?
Hàn Đông nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi:
- Tay nào của gã động vào?
Tiêu Bối Bối sửng sốt nói:
- Em cũng không nhớ rõ, hình như là léo cả hai tay, tức chết, em…
Một chiếc xe cảnh sát vọt nhanh tới. Xe còn chưa dừng hẳn, Xa Tĩnh Chương đã nhảy xuống, bước tới vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Mấy tên côn đồ kia thấy cảnh sát đến liền lui về phía sau.
Hàn Đông lạnh lùng đưa mắt nhìn chúng, nói với Xa Tĩnh Chương:
- Mấy tên côn đồ trêu ghẹo người này miệng không sạch sẽ. Tên ba mắt còn động tay động chân với Bối Bối, anh xem giải quyết đi.
Thấy vẻ mặt Hàn Đông bình tĩnh, giọng nói lại càng bình tĩnh hơn, Xa Tĩnh Chương đột nhiên cảm thấy áp lực, lập tức ra vẻ cảnh sát nói:
- Dẫn bọn chúng về từ từ điều tra.
Mấy người cảnh sát xông lên, phút chốc đã bắt mấy tên côn đồ đi.
Hàn Đông nói với Kiều San San và Tiêu Bối Bối:
- Chúng ta về thôi.
- Dạ.
Tiêu Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay níu lấy tay Hàn Đông.
Hàn Đông cũng không nói gì thêm, lên xe ngay. Kiều San San cũng nhìn qua nói:
- Hàn Đông, bọn em không sao, anh…
Hàn Đông cầm tay cô mỉm cười nói:
- Việc này em đừng lo nữa.
Tiêu Bối Bối bỗng nhiên cười khúc khích nói:
- Anh Đông, dáng vẻ của anh thật là dọa người.
Hàn Đông mỉm cười, véo cái mũi nhỏ của cô bé nói:
- Cô nhóc này, à, cũng trưa rồi, muốn ăn gì không?
Tiêu Bối Bối khẽ ngửa đầu, chớp chớp hàng mi dài, khẽ cười:
- Em muốn ăn gà vườn núi Thanh Sơn.
- Được thôi, chúng ta đi núi Thanh Sơn.
Hàn Đông cười nói. Hắn nói với Lý Thiếu Võ:
- Thiếu Võ, đánh xe đến phố Tiểu Nam, cậu và Nhất Sơn về trước đi.
Sau đó Hàn Đông giới thiệu bọn họ với nhau, Tả Nhất Sơn cung kính nói:
- Xin chào Cục trưởng Kiều, xin chào cô Tiếu.
Trong lòng anh vô cùng kích động, có thể nhận thấy Chủ tịch huyện Hàn vô cùng coi trọng hai người này, giờ lại giới thiệu cho mình biết. Nói cách khác, hiện giờ Chủ tịch huyện Hàn đã để mắt đến mình, cho rằng mình là người đáng tin sao?
Lý Thiếu Võ cũng chào hỏi như Tả Nhất Sơn, nhưng cậu ta không nghĩ ngợi nhiều như vậy.
Đến phố Tiểu Nam, Lý Thiếu Võ và Tả Nhất Sơn xuống xe, Hàn Đông bước lên đích thân lái xe về hướng núi Thanh Sơn.
Lúc ấy, trong một quán trà bên cạnh Cửa hàng bách hóa nhân dân, Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bào và Phương Kiến đang ngồi cạnh cửa sổ uống trà.
Phương Kiến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hàn Đông quả là tới rất nhanh.
Sa Trí Tuyên lắc đầu nói:
- Làm như vậy cũng không thể xong được.
Ngô Hiểu Bảo lại cảm thấy hứng thú nói:
- Cô bé kia cũng không tệ.
Hàn Đông lái xe, không bao lâu điện thoại di động lại reo vang, là số của văn phòng Xa Tĩnh Chương.
Hàn Đông liền dừng xe lại, để Tiêu Bối Bối chạy tiếp, sau đó hắn nghe điện thoại.
- Lãnh đạo, anh thấy việc này phải xử lý thế nào cho tốt?
Lúc nãy tuy Hàn Đông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Xa Tĩnh Chương lại cảm thấy Hàn Đông vô cùng tức giận. Lúc đứng bên cạnh, khí thế áp bức này khiến Xa Tĩnh Chương nghĩ đến mà lo.
Xem ra người làm lãnh đạo tất nhiên phải khác.
Bởi vậy, muốn xử lý mấy tên côn đồ kia, anh ta phải cẩn thận một chút, trước hết phải nghe ý của Hàn Đông rồi mới tính.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Việc này xử lý thế nào anh còn hỏi tôi sao?
Xa Tĩnh Chương nghe thấy thuận tiện nói:
- Tạm giam nửa tháng, tên ba mắt đánh gãy hai bàn tay, mấy tên còn lại đánh gãy một bàn tay thì sao?
- Việc này đã giao cho anh, nên xử lý thế nào thì tự anh giải quyết đi.
Hàn Đông lạnh nhạt nói.
- Ngoài ra, phải thẩm vấn kỹ xem có người nào sai khiến chúng không. Tôi cảm thấy việc này không bình thường đâu.
Bình tĩnh lại, Hàn Đông cảm thấy việc này khá kỳ quái. Ban ngày ban mặt, Cửa hàng bách hóa nhân dân là nơi có nhiều người, sao mấy tên côn đồ lại có thể hung hăng càn quấy như thế?
- Lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ tra rõ bọn chúng.
Xa Tĩnh Chương dõng dạc nói.
Nghe được Hàn Đông nói chuyện điện thoại, Kiều San San nghi hoặc nói:
- Anh Đông, anh hoài nghi mấy tên côn đồ kia có người sai khiến sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Anh cảm thấy có vấn đề. Chẳng lẽ trị an ở huyện Phú Nghĩa chúng ta trở nên kém như vậy sao?
Tiêu Bối Bối mỉm cười nói:
- Anh Đông rất có tinh thần làm chủ nha.
Hàn Đông cười nói:
- Anh cũng chỉ là một trong những chủ nhân của nơi này thôi.
Xe chạy vào một con đường uốn lượn quanh co. Phóng tầm mắt ra xa, phía trước là một vùng núi xanh ngát, trên núi cây cối tốt tươi.
Trên đỉnh núi cao nhất, giữa vùng cây cối thấp thoáng, có một tòa lầu màu vàng ẩn hiện, đó là Chùa Phổ Đà nổi tiếng, nghe nói nhang đèn cũng khá vượng.
Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa cũng được một thời gian dài, tuy có nghe nói phong cảnh núi Thanh Sơn mê hoặc lòng người nhưng chưa từng tới bao giờ.
Mở cửa sổ ra, từng đợt gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, tươi mát vô cùng, khiến lòng người cảm thấy thoải mái.
Núi Thanh Sơn bao gồm cả đỉnh núi cao nhất kia. Tổng cộng có năm ngọn núi vây quanh một chỗ. Rất ít gặp được vùng đất đai đồi núi thế này ở huyện Phú Nghĩa.
Trong rừng cây, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu xuống cây cỏ tốt tươi, trên mặt đất xuất hiện những chấm sáng lấp lánh, khiến ánh nắng cháy bỏng mất bớt uy lực.
Tiếng thông reo từng cơn, gió mát vi vu, khiến người ta như được hít thêm dưỡng khí.
Hàn Đông không nén nổi, cảm thán:
- Nơi đây đúng là dưỡng khí thiên nhiên.
Ô tô chạy theo đường núi về phía trên, Hàn Đông nhìn thấy rừng cây ven đường có vài loại quả dại không biết tên treo đầy trên cây, có màu xanh, có vàng nhạt, có phấn hồng, khiến người ta thèm rõ dãi.
Trên lưng chừng núi, có vài gia đình nông dân dùng ngay sân nhà mình để mở quán ăn nông gia.
Vài mái nhà thấp thoáng trong rừng cây xanh tươi làm cho người không hề cảm thấy được cái oi bức của mùa hè.
Trong rừng cây có rất nhiều du khách, có người đang ngồi trên chiếu, có người đánh bài, có người nói chuyện phiếm. Nhìn dáng vẻ thoải mái của họ khiến người ta không kìm được mà nảy sinh mong muốn được sống ở nơi này.
Xe ngừng lại, ba người xuống xe, đưa mắt ra xa, thấy trước mắt là một màu xanh đậm, tâm trạng cũng tốt hơn lên.
- Nếu Yến Kinh có được công viên như vậy thì sẽ có bao nhiêu là du khách chứ!
Tiêu Bối Bối than thở, vẻ mặt rất thích chí.
Kiều San San nói:
- Thật đáng tiếc, nơi này lại không có quy hoạch thống nhất. Nếu không chắc chắn có thể hấp dẫn rất nhiều người đến du ngoạn.
Hàn Đông đưa mắt nhìn bốn phía, chăm chú quan sát, nói:
- Nơi này quả thật không tệ, nếu như làm cho tốt, có thể xây dựng thành một công viên rừng xanh.
Tiêu Bối Bối cười ha ha:
- Anh Đông, giờ anh cũng đã là Phó Chủ tịch huyện, có thể làm tốt được mà. Đến lúc đó, chắc chắn có nhiều người đến chơi đó.