Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605: Bà ngoại của trần minh tân
Tô Ánh Nguyệt há miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Cô ngồi phịch xuống ghế, giơ tay vuốt mái tóc dài xõa ra trước trán, một lúc lâu cũng không nói lên lời.
Tính cách thay đổi, cảm xúc bất thường, nghi ngờ quá đáng, động tác và hành vi khác thường, đây đều là chuyện xảy ra trên người của Trần Minh Tân.
Cô dù không muốn thừa nhận đi nữa, nhưng sự thật bày ra trước mặt, khiến cô không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
Trần Minh Tân thật sự có...
Bệnh thần kinh.
Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt loạn thành một mớ, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm về một hướng, nửa ngày không nhúc nhích.
Mạc Tây Du cũng không làm phiền cô, anh ta biết, muốn để Tô Ánh Nguyệt chấp nhận được sự thật này, cần phải có một ít thời gian.
Lúc anh ta phát hiện Trần Minh Tân có khả năng mắc bệnh rối loạn tâm thần di truyền thì cũng cảm thấy sốc, cũng phải mấy một ít thời gian mới chấp nhận được.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đứng dậy cầm một ly nước lạnh đổ xuống, mới quay trở lại ngồi đối diện với Mạc Tây Du.
Cô khẽ thở dài rồi nói: “Tôi không biết trong nhà Trần Minh Tân có ai có tiền sử bị mắc bệnh tâm thần cả.”
Ba mẹ ruột của Trần Minh Tân đã qua đời rồi, người còn sống chỉ có quan hệ huyết thống, trừ Trần Úc Xuyên ra, chính là Huỳnh Tiến Dương.
Huỳnh Tiến Dương và anh là anh em ruột cùng ba khác mẹ, nhưng, 3 đời nhà họ Huỳnh, cô chưa từng nghe nói có ai mắc bệnh tâm thần cả.”
Ông cụ Huỳnh hơn 70 tuổi bị bệnh mà chết, Huỳnh Thư Triết hơn 40 tuổi chết ở trong tù, Huỳnh Tiến Dương bây giờ đang sống rất tốt, cho nên khả năng nhà họ Cung có người có tiền sử của bệnh tâm thần là rất nhỏ.
Vậy thì, chỉ còn gia tộc Mogwynn.
Trần Lê đã qua đời, không thể là bà ấy, Trần Úc Xuyên còn khỏe mạnh, cũng không thể là ông ta.
Vậy thì sẽ là ai chứ?
Gia tộc Mogwynn là gia tộc rất có danh vọng, nhiều chi, nhưng có quan hệ huyết thống trực hệ với Trần Minh Tân chính là đời của Trần Úc Xuyên, bởi vì đời Trần Lệ không có nghe nói, ai có bệnh tâm thần cả.
Sau khi loại bỏ tất cả mọi người, Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến vợ của Trần Úc Xuyên.
Vị Bá tước phu nhân này là con gái được sủng ái nhất của chủ nhân biệt thự Mogwynn.
Bà ta đã qua đời nhiều năm rồi.
Khi bà ta qua đời, ba của bà ta, người nắm quyền của gia tộc Mogwynn đã già, ở trong cùng thế hệ khó có thể tìm được người kế vị, ông cụ đã nén đau khổ chống lại dư luận mà trao quyền cho Trần Úc Xuyên.
May mà Trần Úc Xuyên cũng không có phụ sự kỳ vọng của ông cụ.
Gia tộc Mogwynn không nhưng không có sụp đổ trong tay của Trần Úc Xuyên, ngược lại còn nâng lên một tầm cao mới.
Khi cô đến nước J, đã điều tra không ít những tư liệu liên quan đến gia tộc Mogwynn, liên quan đến cái chết của vợ Trần Úc Xuyên, trên mạng có thể tra được thông tin là bị mắc bệnh ung thư phổi.
Vì bệnh tật mà qua đời, khiến người khác đau xót.
Chính vì bà ta qua đời sớm, Trần Lê lại phản nghịch, hai người đều có tính cách cương cứng, mâu thuẫn nảy ra, ai cũng không nhường ai, Trần Lê đi đế nước Z.
Cho nên, bây giờ người có khả năng duy nhất, chính là vợ của Trần Úc Xuyên, bà ngoại của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân không có ấn tượng gì với bà ngoại của anh, cho nên cũng rất ít khi nhắc đến với cô.
Mạc Tây Du chuẩn bị nói gì đó, thấy Tô Ánh Nguyệt mặt mày trầm tư thì dừng lại, không có mở miệng ngay.
Ở trong lòng Tô Ánh Nguyệt điểm qua một lượt các nhân vật, có chút ngập ngừng nói: “Anh hiểu bao nhiêu về gia tộc Mogwynn? Có biết gì về bà ngoại của Trần Minh Tân không?”
Mạc Tây Du cảm nhận được lời nói sâu xa trong lời nói của cô, hơi trầm ngâm một lúc, anh ta mới mở miệng: “Bên ngoài đều đồn Bá tước phu nhân chết vì bị bệnh ung thư phổi.”
“Có khả năng, bà ấy không phải chết vì bị bệnh ung thư phổ, có lẽ là nguyên nhân khác, nếu như bà ấy chết vì bệnh tâm thần, điều này không phải chuyện hay ho gì, sẽ ảnh hưởng đến gia tộc, cho nên gia tộc Mogwynn mới muốn giấu sự thật này đi, có loại khả năng này hay không?”
Tô Ánh Nguyệt mặc dù trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cơ bản đã chắc chắn suy nghĩ này.
Nếu như vợ của Trần Úc Xuyên thật sự chết vì mắc bệnh tâm thần, vậy thì chứng rối loạn di truyền của Trần Minh Tân sẽ có thể giải thích được.”
Mạc Tây Du cũng không nghĩ giống cô: “Nếu xác định được bà ngoại của cậu chủ là vì mắc bệnh tâm thần mà qua đời, thế thì phải bắt đầu lập kế hoạch điều trị cho cậu chủ ngay.”
“Bác sĩ Mạc.”
Tô Ánh Nguyệt gọi anh ta một tiếng, đứng dậy nói, mặt mày chưa bao giờ trịnh trọng và nghiêm nghị như thế: “Xin anh nhất định phải giữ bí mật về tình trạng cơ thể của Trần Minh Tân, anh biết tính nghiêm trọng của chuyện này mà.”
Nói xong, cô bèn cúi đầu với Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du không có nói gì, mà chỉ trầm mặc.
Trầm mặc đại biểu cho sự đồng ý.
Tô Ánh Nguyệt cảm kích đối với anh ta.
Nếu như Mạc Tây Du tiết lộ tình trạng rối loạn tâm thần di truyền của Trần Minh Tân cho đối thủ của anh, thế thì, Trần Minh Tân sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
Mặc dù ngoài miệng mọi người đều nói phải có dung khoan dung với những người bị bệnh, nhưng, xã hội đối với những người này luôn có ánh nhìn kỳ lạ.
Ở một mức độ khác, kiểu người này tiềm ẩn những nhân tố bất an rất lớn, tình tình của bọn họ bất định, có lẽ sẽ hại người khác.
Đến lúc đó, dù Trần Minh Tân không có hại ai, anh vẫn phải vào bệnh viện điều trị, hoặc nói, bệnh viện tâm thần.
Tô Ánh Nguyệt khó lòng tưởng tưởng, Trần Minh Tân sẽ có một ngày như vậy.
Cô không thể để một ngày đó đến được.
Ít nhất, cũng phải trước một ngày đó, chữa khỏi cho Trần Minh Tân.
...
Tô Ánh Nguyệt không biết bản thân rời khỏi chỗ của Mạc Tây Du như thế nào.
Cô ở chỗ của Mạc Tây Du mấy tiếng, lúc này đã gần trưa rồi.
“Mợ chủ.”
Sau khi tài xế gọi cô một tiếng thì mở cửa đứng đợi cô lên xe.
Tô Ánh Nguyệt lên xe, cả người có chút ngây ngốc.
Cô không nói một lời mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả người trông có chút thất hồn lạc phách.
Tài xế lái xe chậm rãi, lên tiếng hỏi cô: “Mợ chủ, bây giờ đi đâu tiếp?”
Ông ta nói xong mới phát hiện Tô Ánh Nguyệt thất thần nhìn ra bên ngoài cửa xe, căn bản không nghe thấy ông ta nói cái gì.
Chính vào lúc này, điện thoại của tài xế lại đổ chuông.
Đây là điện thoại chuyên để làm việc, người gọi điện cho ông ta không phải ai khác, mà chính là Trần Minh Tân.
“Cậu chủ.” Tài xế giảm tốc độ xe lại, giọng điệu cực kỳ cung kính.
Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng mà đặc biệt của anh từ đầu dây bên kia vang lên: “Mợ chủ ra ngoài sao?”
Tài xế nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Trước đó Trần Minh Tân đã căn dặn bọn họ, không được để mợ chủ ra ngoài, nhưng mấy ngày trước, cậu chủ lại nói có thể để mợ chủ ra ngoài.
Cho nên sáng nay, Tô Ánh Nguyệt nói muốn đi ra ngoài, bọn họ là người làm, tự nhiên phải đưa cô ra ngoài.
Nhưng bây giờ, vừa nghe thấy ngữ khí này của Trần Minh Tân, ông ta biết hỏng việc rồi.
Nhưng ông ta lại không dám không nói sự thật.
Ông ta cắn răng, đang muốn nói thì điện thoại trong tay ông ta bị một bàn tay trắng nõn cầm lấy.
Người tài xế sững người quay lại nhìn thì thấy Tô Ánh Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu với ông ta động tác im lặng, ý bảo ông ta đừng nói chuyện.
Người tài xế thấy thế, gật đầu liên tiếp, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Tô Ánh Nguyệt để điện thoại bên tai thì nghe thấy giọng nói mang theo sự tức giận của người đàn ông đó: “Bị điếc rồi sao, tôi hỏi ông, ông không nghe thấy sao! Trả lời tôi! Cô ấy đi đâu rồi!”
Cô ngồi phịch xuống ghế, giơ tay vuốt mái tóc dài xõa ra trước trán, một lúc lâu cũng không nói lên lời.
Tính cách thay đổi, cảm xúc bất thường, nghi ngờ quá đáng, động tác và hành vi khác thường, đây đều là chuyện xảy ra trên người của Trần Minh Tân.
Cô dù không muốn thừa nhận đi nữa, nhưng sự thật bày ra trước mặt, khiến cô không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
Trần Minh Tân thật sự có...
Bệnh thần kinh.
Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt loạn thành một mớ, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm về một hướng, nửa ngày không nhúc nhích.
Mạc Tây Du cũng không làm phiền cô, anh ta biết, muốn để Tô Ánh Nguyệt chấp nhận được sự thật này, cần phải có một ít thời gian.
Lúc anh ta phát hiện Trần Minh Tân có khả năng mắc bệnh rối loạn tâm thần di truyền thì cũng cảm thấy sốc, cũng phải mấy một ít thời gian mới chấp nhận được.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đứng dậy cầm một ly nước lạnh đổ xuống, mới quay trở lại ngồi đối diện với Mạc Tây Du.
Cô khẽ thở dài rồi nói: “Tôi không biết trong nhà Trần Minh Tân có ai có tiền sử bị mắc bệnh tâm thần cả.”
Ba mẹ ruột của Trần Minh Tân đã qua đời rồi, người còn sống chỉ có quan hệ huyết thống, trừ Trần Úc Xuyên ra, chính là Huỳnh Tiến Dương.
Huỳnh Tiến Dương và anh là anh em ruột cùng ba khác mẹ, nhưng, 3 đời nhà họ Huỳnh, cô chưa từng nghe nói có ai mắc bệnh tâm thần cả.”
Ông cụ Huỳnh hơn 70 tuổi bị bệnh mà chết, Huỳnh Thư Triết hơn 40 tuổi chết ở trong tù, Huỳnh Tiến Dương bây giờ đang sống rất tốt, cho nên khả năng nhà họ Cung có người có tiền sử của bệnh tâm thần là rất nhỏ.
Vậy thì, chỉ còn gia tộc Mogwynn.
Trần Lê đã qua đời, không thể là bà ấy, Trần Úc Xuyên còn khỏe mạnh, cũng không thể là ông ta.
Vậy thì sẽ là ai chứ?
Gia tộc Mogwynn là gia tộc rất có danh vọng, nhiều chi, nhưng có quan hệ huyết thống trực hệ với Trần Minh Tân chính là đời của Trần Úc Xuyên, bởi vì đời Trần Lệ không có nghe nói, ai có bệnh tâm thần cả.
Sau khi loại bỏ tất cả mọi người, Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến vợ của Trần Úc Xuyên.
Vị Bá tước phu nhân này là con gái được sủng ái nhất của chủ nhân biệt thự Mogwynn.
Bà ta đã qua đời nhiều năm rồi.
Khi bà ta qua đời, ba của bà ta, người nắm quyền của gia tộc Mogwynn đã già, ở trong cùng thế hệ khó có thể tìm được người kế vị, ông cụ đã nén đau khổ chống lại dư luận mà trao quyền cho Trần Úc Xuyên.
May mà Trần Úc Xuyên cũng không có phụ sự kỳ vọng của ông cụ.
Gia tộc Mogwynn không nhưng không có sụp đổ trong tay của Trần Úc Xuyên, ngược lại còn nâng lên một tầm cao mới.
Khi cô đến nước J, đã điều tra không ít những tư liệu liên quan đến gia tộc Mogwynn, liên quan đến cái chết của vợ Trần Úc Xuyên, trên mạng có thể tra được thông tin là bị mắc bệnh ung thư phổi.
Vì bệnh tật mà qua đời, khiến người khác đau xót.
Chính vì bà ta qua đời sớm, Trần Lê lại phản nghịch, hai người đều có tính cách cương cứng, mâu thuẫn nảy ra, ai cũng không nhường ai, Trần Lê đi đế nước Z.
Cho nên, bây giờ người có khả năng duy nhất, chính là vợ của Trần Úc Xuyên, bà ngoại của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân không có ấn tượng gì với bà ngoại của anh, cho nên cũng rất ít khi nhắc đến với cô.
Mạc Tây Du chuẩn bị nói gì đó, thấy Tô Ánh Nguyệt mặt mày trầm tư thì dừng lại, không có mở miệng ngay.
Ở trong lòng Tô Ánh Nguyệt điểm qua một lượt các nhân vật, có chút ngập ngừng nói: “Anh hiểu bao nhiêu về gia tộc Mogwynn? Có biết gì về bà ngoại của Trần Minh Tân không?”
Mạc Tây Du cảm nhận được lời nói sâu xa trong lời nói của cô, hơi trầm ngâm một lúc, anh ta mới mở miệng: “Bên ngoài đều đồn Bá tước phu nhân chết vì bị bệnh ung thư phổi.”
“Có khả năng, bà ấy không phải chết vì bị bệnh ung thư phổ, có lẽ là nguyên nhân khác, nếu như bà ấy chết vì bệnh tâm thần, điều này không phải chuyện hay ho gì, sẽ ảnh hưởng đến gia tộc, cho nên gia tộc Mogwynn mới muốn giấu sự thật này đi, có loại khả năng này hay không?”
Tô Ánh Nguyệt mặc dù trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cơ bản đã chắc chắn suy nghĩ này.
Nếu như vợ của Trần Úc Xuyên thật sự chết vì mắc bệnh tâm thần, vậy thì chứng rối loạn di truyền của Trần Minh Tân sẽ có thể giải thích được.”
Mạc Tây Du cũng không nghĩ giống cô: “Nếu xác định được bà ngoại của cậu chủ là vì mắc bệnh tâm thần mà qua đời, thế thì phải bắt đầu lập kế hoạch điều trị cho cậu chủ ngay.”
“Bác sĩ Mạc.”
Tô Ánh Nguyệt gọi anh ta một tiếng, đứng dậy nói, mặt mày chưa bao giờ trịnh trọng và nghiêm nghị như thế: “Xin anh nhất định phải giữ bí mật về tình trạng cơ thể của Trần Minh Tân, anh biết tính nghiêm trọng của chuyện này mà.”
Nói xong, cô bèn cúi đầu với Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du không có nói gì, mà chỉ trầm mặc.
Trầm mặc đại biểu cho sự đồng ý.
Tô Ánh Nguyệt cảm kích đối với anh ta.
Nếu như Mạc Tây Du tiết lộ tình trạng rối loạn tâm thần di truyền của Trần Minh Tân cho đối thủ của anh, thế thì, Trần Minh Tân sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
Mặc dù ngoài miệng mọi người đều nói phải có dung khoan dung với những người bị bệnh, nhưng, xã hội đối với những người này luôn có ánh nhìn kỳ lạ.
Ở một mức độ khác, kiểu người này tiềm ẩn những nhân tố bất an rất lớn, tình tình của bọn họ bất định, có lẽ sẽ hại người khác.
Đến lúc đó, dù Trần Minh Tân không có hại ai, anh vẫn phải vào bệnh viện điều trị, hoặc nói, bệnh viện tâm thần.
Tô Ánh Nguyệt khó lòng tưởng tưởng, Trần Minh Tân sẽ có một ngày như vậy.
Cô không thể để một ngày đó đến được.
Ít nhất, cũng phải trước một ngày đó, chữa khỏi cho Trần Minh Tân.
...
Tô Ánh Nguyệt không biết bản thân rời khỏi chỗ của Mạc Tây Du như thế nào.
Cô ở chỗ của Mạc Tây Du mấy tiếng, lúc này đã gần trưa rồi.
“Mợ chủ.”
Sau khi tài xế gọi cô một tiếng thì mở cửa đứng đợi cô lên xe.
Tô Ánh Nguyệt lên xe, cả người có chút ngây ngốc.
Cô không nói một lời mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả người trông có chút thất hồn lạc phách.
Tài xế lái xe chậm rãi, lên tiếng hỏi cô: “Mợ chủ, bây giờ đi đâu tiếp?”
Ông ta nói xong mới phát hiện Tô Ánh Nguyệt thất thần nhìn ra bên ngoài cửa xe, căn bản không nghe thấy ông ta nói cái gì.
Chính vào lúc này, điện thoại của tài xế lại đổ chuông.
Đây là điện thoại chuyên để làm việc, người gọi điện cho ông ta không phải ai khác, mà chính là Trần Minh Tân.
“Cậu chủ.” Tài xế giảm tốc độ xe lại, giọng điệu cực kỳ cung kính.
Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng mà đặc biệt của anh từ đầu dây bên kia vang lên: “Mợ chủ ra ngoài sao?”
Tài xế nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Trước đó Trần Minh Tân đã căn dặn bọn họ, không được để mợ chủ ra ngoài, nhưng mấy ngày trước, cậu chủ lại nói có thể để mợ chủ ra ngoài.
Cho nên sáng nay, Tô Ánh Nguyệt nói muốn đi ra ngoài, bọn họ là người làm, tự nhiên phải đưa cô ra ngoài.
Nhưng bây giờ, vừa nghe thấy ngữ khí này của Trần Minh Tân, ông ta biết hỏng việc rồi.
Nhưng ông ta lại không dám không nói sự thật.
Ông ta cắn răng, đang muốn nói thì điện thoại trong tay ông ta bị một bàn tay trắng nõn cầm lấy.
Người tài xế sững người quay lại nhìn thì thấy Tô Ánh Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu với ông ta động tác im lặng, ý bảo ông ta đừng nói chuyện.
Người tài xế thấy thế, gật đầu liên tiếp, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Tô Ánh Nguyệt để điện thoại bên tai thì nghe thấy giọng nói mang theo sự tức giận của người đàn ông đó: “Bị điếc rồi sao, tôi hỏi ông, ông không nghe thấy sao! Trả lời tôi! Cô ấy đi đâu rồi!”