Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 801
CHƯƠNG 801: QUÁ COI THƯỜNG NHÀ HỌ BÙI CHÚNG TÔI
Trong giây phút Tô Yến Nhi nhìn thấy tờ giấy khai sinh này, cả người đều ngây ra, trong đầu trống rỗng, hơi lạnh dần dần bao phủ toàn thân.
Cô vẫn đấu tranh đến cùng.
“Đây là… cái gì?”
Nhưng mà giọng nói của cô lại đang run rẩy.
Bùi Diệp Kỳ cười lạnh thành tiếng: “Tô Yến Nhi, nhìn không ra, cô còn có một chiêu mạnh như vậy.”
Tô Yến Nhi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, Bùi Diệp Kỳ sẽ điều tra mình.
Năm đó hai người cũng chỉ ngủ với nhau một lần, cô không tin Bùi Diệp Kỳ lại nhớ mãi không quên cô, hoặc là mới ly hôn xong đã thích cô.
Vì vậy nên cô căn bản không hề nghĩ đến chuyện này, cô cho rằng chỉ cần mình cẩn thận, chính mình không để lộ là được rồi.
Ý cười trên mặt Bùi Diệp Kỳ càng sâu hơn: “Giấy khai sinh của con trai tôi, nhìn không hiểu sao? Có cần tôi dạy cô xem không?”
Tô Yến Nhi đã không chịu nổi, cô cảm thấy mình đã sắp sụp đổ rồi.
Nhưng trên mặt cô vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Ngài Bùi nói đùa.”
Diễn kịch chứ gì, cô đã quá lành nghề rồi.
“Nếu như tôi không cho người đi điều tra, cô định giấu diếm tôi cả đời sao?” Bùi Diệp Kỳ thấy cô như vậy, càng tức giận hơn.
Cả người Tô Yến Nhi cứng ngắc, nhớ đến chuyện lúc trước, sắc mặt cũng không tốt nổi.
“Đêm năm đó, chúng ta cũng không phải anh tình tôi nguyện, con trai là của tôi, không có quan hệ với anh, không có cái gì gọi là giấu diếm cả.”
Cô biết, mình có nói nhiều hơn nữa cũng đều là uổng phí.
“Tôi đã phái người đón con tôi về, còn cô, chờ đón con tôi về rồi hẵng nói.”
Bùi Diệp Kỳ nói xong, cũng mặc kệ cô phản ứng thế nào, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Ừm, anh ta có thể trở về khoe khoang với Bùi Dục Ngôn, anh ta cũng có con trai.
Sắc mặt Tô Yến Nhi rất khó coi nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lẽo: “Bùi Diệp Kỳ, nếu anh dám đưa con trai đi, tôi sẽ nói chuyện năm đó ra, nhà họ Bùi các anh định vứt hết mặt mũi sao?”
Lúc đó, thân phận của hai người họ đều là người đã có gia đình, chuyện này cho dù nhìn từ góc độ nào đều không vẻ vang.
Mà Bùi Diệp Kỳ cũng hơi nhạy cảm đối với chuyện này.
Anh ta cũng là sinh ra khi Bùi Minh Huyền và mẹ anh ta đều đã có gia đình.
Sự ra đời của anh ta, cũng mang theo tội lỗi.
Mà con trai của anh ta và người phụ nữ này, ra đời cũng không vẻ vang gì.
Dường như tất cả đều đang bị vận mệnh điều khiển, lượn hết một vòng, lại trở về chốn cũ.
Tô Yến Nhi có thể cảm giác thấy thái độ của người đàn ông thay đổi, cô hơi sợ anh ta, nhưng lại không thể không gắng gượng chống đỡ, cô tự nói với chính mình, cô không thể không có con trai.
“Cô quá coi thường nhà họ Bùi chúng tôi? Hay là, cô quá coi trọng bản thân? Cô không cần phải nói lời này uy hiếp tôi, cho dù cô thật sự muốn làm vậy, không cần tôi ra tay, cũng tự nhiên có người ra tay ngăn cô lại, bên nào nặng bên nào nhẹ, tự cô suy nghĩ cho kỹ.”
Bùi Diệp Kỳ đổi tư thế, cả người lộ ra vẻ vô cùng lười biếng.
Rất hài lòng nhìn nét mặt mất hồn mất vía của Tô Yến Nhi, đứng dậy nói: “Chắc hẳn hôm nay cô cũng không có tâm trạng nấu cơm cho tôi ăn, tôi đi trước.”
Chờ đến khi anh ta rời đi, Tô Yến Nhi lập tức ngồi xổm xuống, cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Sợ hãi bao phủ toàn thân cô.
Bây giờ cô phải làm thế nào đây?
Bùi Diệp Kỳ vừa nói, anh ta đã phái người ra nước ngoài đón con trai cô rồi.
Tô Yến Nhi tìm điện thoại di động, gọi điện thoại đến gia đình cô gửi nuôi con trai.
“Cô Tô.”
“Chào cô, tôi là mẹ của Tô Diễm , bây giờ thằng bé còn đang ở nhà các cô sao?”
Người bên kia nghi ngờ chốc lát rồi hỏi: “Không phải cô bảo ba của Tô Diễm phái người đến đón thằng bé về nước sao? Bọn họ vừa rời đi rồi.”
Tay Tô Yến Nhi chợt run rẩy, điện thoại di động lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Sao cô có thể đấu được với Bùi Diệp Kỳ.
Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành đều rất khôn khéo, tất nhiên anh ta sẽ không thua kém nhiều.
Anh ta âm thầm điều tra được sự tồn tại của Tô Diễm , sau khi phái người ra nước ngoài đón Tô Diễm về mới ngả bài với cô.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Mà cô vẫn còn ngu ngốc cho rằng, chỉ cần vết thương của Bùi Diệp Kỳ khỏi rồi rời đi, cô và anh ta sẽ không còn dây dưa.
…
Bùi Diệp Kỳ vốn định về nhà, nhưng đi được nửa đường, dường như anh ta nghĩ đến điều gì, lại bảo tài xế đổi hướng đi vào trong nội thành.
Mấy năm trước anh ta mua một căn hộ hai tầng ở trong nội thành, vị trí địa lý rất tốt, phòng ở cũng lớn.
Lúc đầu, anh ta dự định sau khi có con với Thư Nhã Niệm sẽ dọn ra khỏi nhà họ Bùi ở, nhưng kết hôn mấy năm, đừng nói đến con cái, số lần sinh hoạt vợ chồng của hai người bọn họ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quá khứ anh ta vẫn luôn im lặng không nói gì, chẳng qua là không muốn thừa nhận mình đã nhìn nhầm người.
Hai người ly hôn, Thư Nhã Niệm vào tù.
Anh ta không cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy đau đớn.
Chút tình yêu của anh ta đối với Thư Nhã Niệm đã sớm hao mòn hết rồi.
Gọi điện thoại bảo trợ lý cầm chìa khóa đến, anh ta vào nhà, xem một lượt tầng trên tầng dưới, dặn dò: “Làm một căn phòng cho trẻ em, phải nhanh một chút, còn cả quần áo của phụ nữ trong mùa này… đều mang một ít đến đây, thêm một số đồ dùng trong nhà, màu sắc không cần u ám như vậy, tươi sáng một chút, dù sao cũng có phụ nữ và trẻ em…”
Trợ lý nghe thấy thì sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ liên tục nói: “Vâng ạ.”
Nếu anh ta nhớ không nhầm, hình như Tổng giám đốc Bùi mới ly hôn chưa bao lâu, lại muốn kết hôn rồi? Còn có con?
Trợ lý cảm thấy mơ hồ, nhưng là người tự biết thân phận, anh ta sẽ không hỏi rõ ngọn nguồn việc của sếp.
Bùi Diệp Kỳ dặn dò chuyện nhà ở xong, vui vẻ rời đi.
Trên đường trở về có hơi tắc đường, anh ta lơ đãng quay đầu nhìn, lại thấy Lục Thanh Du đang dây dưa lôi kéo với một người đàn ông trung niên ở ven đường.
Người đàn ông trung niên cao hơn Lục Thanh Du rất nhiều, lại rất khỏe, Lục Thanh Du vốn không phải đối thủ của ông ta, nhìn cô sắp bị kéo lên xe, Bùi Diệp Kỳ thấy tình hình khác thường, lập tức xuống xe đi đến.
Khi anh ta đi đến, người đàn ông trung niên đã nhét Lục Thanh Du vào trong xe, ông ta cũng lên xe ngay sau đó, đang muốn cài dây an toàn, lại bị Bùi Diệp Kỳ đưa tay ngăn lại.
May mắn anh ta bị thương tay trái.
Người đàn ông bên trong nhất thời chưa phản ứng kịp thì đã bị Bùi Diệp Kỳ kéo ra ngoài.
Bùi Diệp Kỳ cao hơn ông ta một chút, nhưng lại gầy hơn ông ta nhiều, người đàn ông trung niên bị kéo ra còn cảm thấy hơi kinh ngạc, sao người đàn ông này lại khỏe như vậy.
Vành mắt Lục Thanh Du đỏ hồng nhìn Bùi Diệp Kỳ: “Anh hai.”
Bùi Diệp Kỳ thấy dáng vẻ của cô như thế này, sắc mặt lạnh lùng giơ tay ra với cô, trong giọng nói cố nén lại tức giận: “Đi xuống.”
Lục Thanh Du nắm chặt tay Bùi Diệp Kỳ rồi xuống xe.
Người đàn ông trung niên bị người ta làm hỏng chuyện tốt, sắc mặt hung tợn nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ: “Cậu là ai, dám xen vào việc của người khác!”
Bùi Diệp Kỳ bảo vệ Lục Thanh Du ở sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn ông ta, nhưng lại nói với Lục Thanh Du: “Người kia là ai?”
Có vẻ Lục Thanh Du vẫn chưa hoàn hồn, nói: “Ông chủ công ty.”
Sáng sớm, ông chủ dẫn cô ra ngoài, nói là đi ăn sáng cùng ông ta.
Bình thường ông chủ cũng đối xử với cô rất tốt, cô không tiện từ chối nên ra ngoài với ông ta, chỉ là ăn sáng xong đi ra, ông chủ lại bắt đầu táy máy tay chân.
Bùi Diệp Kỳ nhìn Lục Thanh Du hỏi: “Muốn xử lý thế nào?”
Trong giây phút Tô Yến Nhi nhìn thấy tờ giấy khai sinh này, cả người đều ngây ra, trong đầu trống rỗng, hơi lạnh dần dần bao phủ toàn thân.
Cô vẫn đấu tranh đến cùng.
“Đây là… cái gì?”
Nhưng mà giọng nói của cô lại đang run rẩy.
Bùi Diệp Kỳ cười lạnh thành tiếng: “Tô Yến Nhi, nhìn không ra, cô còn có một chiêu mạnh như vậy.”
Tô Yến Nhi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, Bùi Diệp Kỳ sẽ điều tra mình.
Năm đó hai người cũng chỉ ngủ với nhau một lần, cô không tin Bùi Diệp Kỳ lại nhớ mãi không quên cô, hoặc là mới ly hôn xong đã thích cô.
Vì vậy nên cô căn bản không hề nghĩ đến chuyện này, cô cho rằng chỉ cần mình cẩn thận, chính mình không để lộ là được rồi.
Ý cười trên mặt Bùi Diệp Kỳ càng sâu hơn: “Giấy khai sinh của con trai tôi, nhìn không hiểu sao? Có cần tôi dạy cô xem không?”
Tô Yến Nhi đã không chịu nổi, cô cảm thấy mình đã sắp sụp đổ rồi.
Nhưng trên mặt cô vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Ngài Bùi nói đùa.”
Diễn kịch chứ gì, cô đã quá lành nghề rồi.
“Nếu như tôi không cho người đi điều tra, cô định giấu diếm tôi cả đời sao?” Bùi Diệp Kỳ thấy cô như vậy, càng tức giận hơn.
Cả người Tô Yến Nhi cứng ngắc, nhớ đến chuyện lúc trước, sắc mặt cũng không tốt nổi.
“Đêm năm đó, chúng ta cũng không phải anh tình tôi nguyện, con trai là của tôi, không có quan hệ với anh, không có cái gì gọi là giấu diếm cả.”
Cô biết, mình có nói nhiều hơn nữa cũng đều là uổng phí.
“Tôi đã phái người đón con tôi về, còn cô, chờ đón con tôi về rồi hẵng nói.”
Bùi Diệp Kỳ nói xong, cũng mặc kệ cô phản ứng thế nào, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Ừm, anh ta có thể trở về khoe khoang với Bùi Dục Ngôn, anh ta cũng có con trai.
Sắc mặt Tô Yến Nhi rất khó coi nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lẽo: “Bùi Diệp Kỳ, nếu anh dám đưa con trai đi, tôi sẽ nói chuyện năm đó ra, nhà họ Bùi các anh định vứt hết mặt mũi sao?”
Lúc đó, thân phận của hai người họ đều là người đã có gia đình, chuyện này cho dù nhìn từ góc độ nào đều không vẻ vang.
Mà Bùi Diệp Kỳ cũng hơi nhạy cảm đối với chuyện này.
Anh ta cũng là sinh ra khi Bùi Minh Huyền và mẹ anh ta đều đã có gia đình.
Sự ra đời của anh ta, cũng mang theo tội lỗi.
Mà con trai của anh ta và người phụ nữ này, ra đời cũng không vẻ vang gì.
Dường như tất cả đều đang bị vận mệnh điều khiển, lượn hết một vòng, lại trở về chốn cũ.
Tô Yến Nhi có thể cảm giác thấy thái độ của người đàn ông thay đổi, cô hơi sợ anh ta, nhưng lại không thể không gắng gượng chống đỡ, cô tự nói với chính mình, cô không thể không có con trai.
“Cô quá coi thường nhà họ Bùi chúng tôi? Hay là, cô quá coi trọng bản thân? Cô không cần phải nói lời này uy hiếp tôi, cho dù cô thật sự muốn làm vậy, không cần tôi ra tay, cũng tự nhiên có người ra tay ngăn cô lại, bên nào nặng bên nào nhẹ, tự cô suy nghĩ cho kỹ.”
Bùi Diệp Kỳ đổi tư thế, cả người lộ ra vẻ vô cùng lười biếng.
Rất hài lòng nhìn nét mặt mất hồn mất vía của Tô Yến Nhi, đứng dậy nói: “Chắc hẳn hôm nay cô cũng không có tâm trạng nấu cơm cho tôi ăn, tôi đi trước.”
Chờ đến khi anh ta rời đi, Tô Yến Nhi lập tức ngồi xổm xuống, cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Sợ hãi bao phủ toàn thân cô.
Bây giờ cô phải làm thế nào đây?
Bùi Diệp Kỳ vừa nói, anh ta đã phái người ra nước ngoài đón con trai cô rồi.
Tô Yến Nhi tìm điện thoại di động, gọi điện thoại đến gia đình cô gửi nuôi con trai.
“Cô Tô.”
“Chào cô, tôi là mẹ của Tô Diễm , bây giờ thằng bé còn đang ở nhà các cô sao?”
Người bên kia nghi ngờ chốc lát rồi hỏi: “Không phải cô bảo ba của Tô Diễm phái người đến đón thằng bé về nước sao? Bọn họ vừa rời đi rồi.”
Tay Tô Yến Nhi chợt run rẩy, điện thoại di động lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Sao cô có thể đấu được với Bùi Diệp Kỳ.
Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành đều rất khôn khéo, tất nhiên anh ta sẽ không thua kém nhiều.
Anh ta âm thầm điều tra được sự tồn tại của Tô Diễm , sau khi phái người ra nước ngoài đón Tô Diễm về mới ngả bài với cô.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Mà cô vẫn còn ngu ngốc cho rằng, chỉ cần vết thương của Bùi Diệp Kỳ khỏi rồi rời đi, cô và anh ta sẽ không còn dây dưa.
…
Bùi Diệp Kỳ vốn định về nhà, nhưng đi được nửa đường, dường như anh ta nghĩ đến điều gì, lại bảo tài xế đổi hướng đi vào trong nội thành.
Mấy năm trước anh ta mua một căn hộ hai tầng ở trong nội thành, vị trí địa lý rất tốt, phòng ở cũng lớn.
Lúc đầu, anh ta dự định sau khi có con với Thư Nhã Niệm sẽ dọn ra khỏi nhà họ Bùi ở, nhưng kết hôn mấy năm, đừng nói đến con cái, số lần sinh hoạt vợ chồng của hai người bọn họ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quá khứ anh ta vẫn luôn im lặng không nói gì, chẳng qua là không muốn thừa nhận mình đã nhìn nhầm người.
Hai người ly hôn, Thư Nhã Niệm vào tù.
Anh ta không cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy đau đớn.
Chút tình yêu của anh ta đối với Thư Nhã Niệm đã sớm hao mòn hết rồi.
Gọi điện thoại bảo trợ lý cầm chìa khóa đến, anh ta vào nhà, xem một lượt tầng trên tầng dưới, dặn dò: “Làm một căn phòng cho trẻ em, phải nhanh một chút, còn cả quần áo của phụ nữ trong mùa này… đều mang một ít đến đây, thêm một số đồ dùng trong nhà, màu sắc không cần u ám như vậy, tươi sáng một chút, dù sao cũng có phụ nữ và trẻ em…”
Trợ lý nghe thấy thì sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ liên tục nói: “Vâng ạ.”
Nếu anh ta nhớ không nhầm, hình như Tổng giám đốc Bùi mới ly hôn chưa bao lâu, lại muốn kết hôn rồi? Còn có con?
Trợ lý cảm thấy mơ hồ, nhưng là người tự biết thân phận, anh ta sẽ không hỏi rõ ngọn nguồn việc của sếp.
Bùi Diệp Kỳ dặn dò chuyện nhà ở xong, vui vẻ rời đi.
Trên đường trở về có hơi tắc đường, anh ta lơ đãng quay đầu nhìn, lại thấy Lục Thanh Du đang dây dưa lôi kéo với một người đàn ông trung niên ở ven đường.
Người đàn ông trung niên cao hơn Lục Thanh Du rất nhiều, lại rất khỏe, Lục Thanh Du vốn không phải đối thủ của ông ta, nhìn cô sắp bị kéo lên xe, Bùi Diệp Kỳ thấy tình hình khác thường, lập tức xuống xe đi đến.
Khi anh ta đi đến, người đàn ông trung niên đã nhét Lục Thanh Du vào trong xe, ông ta cũng lên xe ngay sau đó, đang muốn cài dây an toàn, lại bị Bùi Diệp Kỳ đưa tay ngăn lại.
May mắn anh ta bị thương tay trái.
Người đàn ông bên trong nhất thời chưa phản ứng kịp thì đã bị Bùi Diệp Kỳ kéo ra ngoài.
Bùi Diệp Kỳ cao hơn ông ta một chút, nhưng lại gầy hơn ông ta nhiều, người đàn ông trung niên bị kéo ra còn cảm thấy hơi kinh ngạc, sao người đàn ông này lại khỏe như vậy.
Vành mắt Lục Thanh Du đỏ hồng nhìn Bùi Diệp Kỳ: “Anh hai.”
Bùi Diệp Kỳ thấy dáng vẻ của cô như thế này, sắc mặt lạnh lùng giơ tay ra với cô, trong giọng nói cố nén lại tức giận: “Đi xuống.”
Lục Thanh Du nắm chặt tay Bùi Diệp Kỳ rồi xuống xe.
Người đàn ông trung niên bị người ta làm hỏng chuyện tốt, sắc mặt hung tợn nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ: “Cậu là ai, dám xen vào việc của người khác!”
Bùi Diệp Kỳ bảo vệ Lục Thanh Du ở sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn ông ta, nhưng lại nói với Lục Thanh Du: “Người kia là ai?”
Có vẻ Lục Thanh Du vẫn chưa hoàn hồn, nói: “Ông chủ công ty.”
Sáng sớm, ông chủ dẫn cô ra ngoài, nói là đi ăn sáng cùng ông ta.
Bình thường ông chủ cũng đối xử với cô rất tốt, cô không tiện từ chối nên ra ngoài với ông ta, chỉ là ăn sáng xong đi ra, ông chủ lại bắt đầu táy máy tay chân.
Bùi Diệp Kỳ nhìn Lục Thanh Du hỏi: “Muốn xử lý thế nào?”