Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11:
Cô đi sát vào Mộ Tấn Dương, khoác tay anh ra vẻ thân mật, cất giọng ngọt muốn chảy nước: “Chồng ơi, người ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một xíu.”
“Vậy cô cứ ngồi đây mà nghỉ, tôi đi một mình cũng được.” Mộ Tấn Dương nghiêm nghị, trong đáy mắt xẹt qua một tia khoái trá.
“…” Đàn ông cái kiểu gì vậy! Ngay cả ý của cô mà cũng không hiểu sao?
Diệp Du Nhiên ưỡn ngực nụ cười trên mặt biến mất, liếc xéo anh một cái, nhưng lại không buông tay ra mà nói: “Có mệt mỏi đi nữa cũng phải đưa chồng đi mua quần áo chứ.”
Mặc dù chỉ là một tờ giấy chứng nhận trên danh nghĩa nhưng cũng là chồng của Diệp Du Nhiên này.
“Du Nhiên?”
Đúng lúc này có một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên.
Diệp Du Nhiên ngước nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc, dường như cô ngay lập tức buông cánh tay của Mộ Tấn Dương ra.
“Đã lâu không gặp.”
Giọng nói của Diệp Du Nhiên có phần cứng ngắc, cô chỉ là theo bản năng nhéo tay mình để bản thân tỉnh táo một chút.
Mộ Tấn Dương ở bên cạnh thấy cô không khoác tay anh nữa, ánh mắt sâu thẳm hơi lóe lên, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Trên mặt anh lóe lên một tia lệ khí, nhưng rất nhanh đã thu lại, nhanh đến mức không ai phát hiện được.
“Nguyệt Nguyệt, không giới thiệu chàng trai này một chút sao?”
Mộ Tấn Dương tự nhiên ôm lấy bả vai của Diệp Du Nhiên, còn đưa tay ra giúp cô gạt đi lọn tóc dài lòa xòa trước ngực, thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Tiếng gọi “Nguyệt Nguyệt” vang dội khiến Diệp Du Nhiên có phần bối rối, sau khi ba cô vào tù thì đã không còn ai gọi cô như vậy nữa.
Diệp Du Nhiên hơi bừng tỉnh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tấn Dương không có biểu hiện gì, lúc này cô mới nhớ tới đây là ông xã từ trên trời rơi xuống của mình.
Mà cô và người đàn ông đối diện, mãi mãi đều không thể nào…
Nhờ các thủ đoạn gây khó dễ của người nhà họ Diệp trong mấy năm qua, Diệp Du Nhiên trưởng thành rất nhanh, năng lực kiểm soát tâm trạng cũng rất mạnh.
Lúc cô quay đầu nhìn lại người đàn ông đứng đối diện lần nữa, ánh mắt cô trong suốt mà sạch sẽ: “Vị này là cậu cả của Huỳnh thị, Huỳnh Tiến Dương.”
Tiếp theo đó cô quay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, dựa vào lòng của Mộ Tấn Dương, ý cười dịu dàng, cô mở miệng nói: “Đây là chồng tôi Mộ Tấn Dương.”
Huỳnh Tiến Dương vô cùng khiếp sợ nhìn Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, em đang đùa gì đấy?”
Gần đây anh ta hơi bận, khoảng thời gian trước lúc đi công tác ở nơi khác, có nghe nói Diệp Du Nhiên về nước, công việc trong tay còn chưa làm xong anh ta vẫn vội vã trở về, không nghĩ tới Diệp Du Nhiên đã kết hôn rồi. Anh ta căn bản chưa từng nghe về chuyện này.
“Tiến Dương!”
Diệp Yến Nhi gọi tên Huỳnh Tiến Dương một tiếng, sau đó nhanh chóng bước qua bên này, thậm chí còn có phần không quan tâm đến dáng vẻ điềm đạm, đoan chính thường ngày.
Từ rất xa cô ta đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên, không nghĩ tới đi dạo phố cũng có thể gặp được cô.
“Tiến Dương, không phải anh nói còn phải lựa đồ sao? Sao lại ra đại sảnh rồi, hại em tìm anh rõ lâu.” Diệp Yến Nhi vừa bước tới bên cạnh Huỳnh Tiến Dương đã giơ tay kéo chặt ống tay áo của anh ta, trên mặt ngập tràn vẻ tủi thân, thoạt nhìn đúng là dáng vẻ vừa thấy đã yêu.
Huỳnh Tiến Dương nhìn thấy như vậy vội vàng cúi đầu kéo tay cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô ta nói: “Xin lỗi, anh thấy bên trong hơi nóng, muốn ra ngoài hóng mát một chút.”
Cô đi sát vào Mộ Tấn Dương, khoác tay anh ra vẻ thân mật, cất giọng ngọt muốn chảy nước: “Chồng ơi, người ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một xíu.”
“Vậy cô cứ ngồi đây mà nghỉ, tôi đi một mình cũng được.” Mộ Tấn Dương nghiêm nghị, trong đáy mắt xẹt qua một tia khoái trá.
“…” Đàn ông cái kiểu gì vậy! Ngay cả ý của cô mà cũng không hiểu sao?
Diệp Du Nhiên ưỡn ngực nụ cười trên mặt biến mất, liếc xéo anh một cái, nhưng lại không buông tay ra mà nói: “Có mệt mỏi đi nữa cũng phải đưa chồng đi mua quần áo chứ.”
Mặc dù chỉ là một tờ giấy chứng nhận trên danh nghĩa nhưng cũng là chồng của Diệp Du Nhiên này.
“Du Nhiên?”
Đúng lúc này có một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên.
Diệp Du Nhiên ngước nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc, dường như cô ngay lập tức buông cánh tay của Mộ Tấn Dương ra.
“Đã lâu không gặp.”
Giọng nói của Diệp Du Nhiên có phần cứng ngắc, cô chỉ là theo bản năng nhéo tay mình để bản thân tỉnh táo một chút.
Mộ Tấn Dương ở bên cạnh thấy cô không khoác tay anh nữa, ánh mắt sâu thẳm hơi lóe lên, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Trên mặt anh lóe lên một tia lệ khí, nhưng rất nhanh đã thu lại, nhanh đến mức không ai phát hiện được.
“Nguyệt Nguyệt, không giới thiệu chàng trai này một chút sao?”
Mộ Tấn Dương tự nhiên ôm lấy bả vai của Diệp Du Nhiên, còn đưa tay ra giúp cô gạt đi lọn tóc dài lòa xòa trước ngực, thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Tiếng gọi “Nguyệt Nguyệt” vang dội khiến Diệp Du Nhiên có phần bối rối, sau khi ba cô vào tù thì đã không còn ai gọi cô như vậy nữa.
Diệp Du Nhiên hơi bừng tỉnh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tấn Dương không có biểu hiện gì, lúc này cô mới nhớ tới đây là ông xã từ trên trời rơi xuống của mình.
Mà cô và người đàn ông đối diện, mãi mãi đều không thể nào…
Nhờ các thủ đoạn gây khó dễ của người nhà họ Diệp trong mấy năm qua, Diệp Du Nhiên trưởng thành rất nhanh, năng lực kiểm soát tâm trạng cũng rất mạnh.
Lúc cô quay đầu nhìn lại người đàn ông đứng đối diện lần nữa, ánh mắt cô trong suốt mà sạch sẽ: “Vị này là cậu cả của Huỳnh thị, Huỳnh Tiến Dương.”
Tiếp theo đó cô quay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, dựa vào lòng của Mộ Tấn Dương, ý cười dịu dàng, cô mở miệng nói: “Đây là chồng tôi Mộ Tấn Dương.”
Huỳnh Tiến Dương vô cùng khiếp sợ nhìn Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, em đang đùa gì đấy?”
Gần đây anh ta hơi bận, khoảng thời gian trước lúc đi công tác ở nơi khác, có nghe nói Diệp Du Nhiên về nước, công việc trong tay còn chưa làm xong anh ta vẫn vội vã trở về, không nghĩ tới Diệp Du Nhiên đã kết hôn rồi. Anh ta căn bản chưa từng nghe về chuyện này.
“Tiến Dương!”
Diệp Yến Nhi gọi tên Huỳnh Tiến Dương một tiếng, sau đó nhanh chóng bước qua bên này, thậm chí còn có phần không quan tâm đến dáng vẻ điềm đạm, đoan chính thường ngày.
Từ rất xa cô ta đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên, không nghĩ tới đi dạo phố cũng có thể gặp được cô.
“Tiến Dương, không phải anh nói còn phải lựa đồ sao? Sao lại ra đại sảnh rồi, hại em tìm anh rõ lâu.” Diệp Yến Nhi vừa bước tới bên cạnh Huỳnh Tiến Dương đã giơ tay kéo chặt ống tay áo của anh ta, trên mặt ngập tràn vẻ tủi thân, thoạt nhìn đúng là dáng vẻ vừa thấy đã yêu.
Huỳnh Tiến Dương nhìn thấy như vậy vội vàng cúi đầu kéo tay cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô ta nói: “Xin lỗi, anh thấy bên trong hơi nóng, muốn ra ngoài hóng mát một chút.”