Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16:
Việc đề cập đến vấn đề ly hôn trước đó đã bị anh làm gián đoạn, cô lại ngại nhắc đến một lần nữa, cô không phải là người không biết xấu hổ giống anh.
Ngủ không công? Rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt chứ?
Buổi tối hôm đó, cô và Mộ Tấn Dương hai người hoàn toàn không quen biết nhau đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Mà bây giờ hai người hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay lại đi lãnh giấy kết hôn rồi, lúc này bọn họ đã vợ chồng hợp pháp.
Nếu không cô ngủ ở phòng khách vậy. Diệp Du Nhiên lướt nhìn phòng khách, trong lòng không bằng lòng lắm, cô nhón chân đi vào phòng ngủ giống như kẻ trộm.
Cô đưa tay đẩy nhẹ, cửa phòng liền mở ra.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng nhạt, Mộ Tấn Dương mặc áo tắm rộng rãi đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại, dưới ánh đèn bao phủ, cả người anh như có thêm một tầng ánh sáng dìu dịu, hơi thở lạnh lẽo trên người anh cũng giảm đi.
Nhìn thấy cô đứng ở cửa, Mộ Tấn Dương đứng lên cầm điện thoại đi tới trước mặt cô, trên mặt anh không có tâm trạng gì, hoàn toàn không lo lắng thấp thỏm như Diệp Du Nhiên.
Tiếng nói của anh vẫn trong trẻo êm tai: “Tôi đi nhận điện thoại một lát, cô tắm xong rồi ngủ trước đi.”
Mộ Tấn Dương thu hồi ánh mắt, đi tới trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, lần thứ hai đặt điện thoại lên tai, bóng lưng rộng rãi dưới ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật dáng người to lớn của anh.
Diệp Du Nhiên mím môi, xoay người bước vào phòng ngủ.
Chờ cô tắm xong đi ra, phát hiện Mộ Tấn Dương không có ở trong phòng, cô đi tới cạnh cửa lặng lẽ liếc mắt nhìn, phát hiện anh vẫn còn đang nghe điện thoại.
Đột nhiên cô nghĩ đến phòng cách vách cũng có giường, cô liền lặng lẽ đi đến cạnh cửa khóa kỹ lại.
Nếu như ngày mai anh hỏi, thì cô nói mình đã quen sống một mình, quên luôn anh cũng đang ở đây, đây đúng là một quyết định thật khiến người ta vui vẻ mà.
Khóa kỹ cửa, cô nằm ở trên giường không bao lâu đã ngủ say.
Sáng hôm sau Diệp Du Nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng sờ soạng điện thoại di động, vừa nhìn thì thấy trên màn hình hiển thị hai chữ: Ông xã.
Ông xã?
Bệnh thần kinh!
Diệp Du Nhiên cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp di động lại vang lên.
Diệp Du Nhiên nắm tóc ngồi dậy, vừa nhận điện thoại đã mắng xối xả: “Ai vậy, tốt nhất là có chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, nếu không bà đây sẽ phế bỏ anh!”
Đầu kia điện thoại bên im lặng một lát, Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc lại có phần xa lạ vang lên.
Tiếng nói như nước chảy, giọng điệu lại hoàn toàn không tức giận, bình tĩnh đến độ khiến Diệp Du Nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
“Cô còn chưa thức dậy?”
Bàn tay nắm tóc của Diệp Du Nhiên không nhịn được giật một cái, đau đến độ da đầu cô tê rần, cô cắn răng nhịn xuống, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Dậy rồi.”
Lại là Mộ Tấn Dương, cô cũng đã quên hôm qua mình và anh đã lãnh giấy kết hôn .
Giọng nói trong điện thoại của Mộ Tấn Dương cũng đặc biệt êm tai: “Thức ăn mua bên ngoài đã giao đến cửa, cô ra lấy đi.”
“A?” Diệp Du Nhiên bối rối một lúc, sau đó hỏi: “Anh gọi thức ăn bên ngoài sao”
“Cô đi mở cửa đi, đừng đợi người ta đợi lâu.”
Nói xong anh vội cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại. Đã mười một giờ rưỡi trưa, không ngờ mình lại ngủ dậy trễ như vậy.
Việc đề cập đến vấn đề ly hôn trước đó đã bị anh làm gián đoạn, cô lại ngại nhắc đến một lần nữa, cô không phải là người không biết xấu hổ giống anh.
Ngủ không công? Rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt chứ?
Buổi tối hôm đó, cô và Mộ Tấn Dương hai người hoàn toàn không quen biết nhau đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Mà bây giờ hai người hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay lại đi lãnh giấy kết hôn rồi, lúc này bọn họ đã vợ chồng hợp pháp.
Nếu không cô ngủ ở phòng khách vậy. Diệp Du Nhiên lướt nhìn phòng khách, trong lòng không bằng lòng lắm, cô nhón chân đi vào phòng ngủ giống như kẻ trộm.
Cô đưa tay đẩy nhẹ, cửa phòng liền mở ra.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng nhạt, Mộ Tấn Dương mặc áo tắm rộng rãi đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại, dưới ánh đèn bao phủ, cả người anh như có thêm một tầng ánh sáng dìu dịu, hơi thở lạnh lẽo trên người anh cũng giảm đi.
Nhìn thấy cô đứng ở cửa, Mộ Tấn Dương đứng lên cầm điện thoại đi tới trước mặt cô, trên mặt anh không có tâm trạng gì, hoàn toàn không lo lắng thấp thỏm như Diệp Du Nhiên.
Tiếng nói của anh vẫn trong trẻo êm tai: “Tôi đi nhận điện thoại một lát, cô tắm xong rồi ngủ trước đi.”
Mộ Tấn Dương thu hồi ánh mắt, đi tới trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, lần thứ hai đặt điện thoại lên tai, bóng lưng rộng rãi dưới ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật dáng người to lớn của anh.
Diệp Du Nhiên mím môi, xoay người bước vào phòng ngủ.
Chờ cô tắm xong đi ra, phát hiện Mộ Tấn Dương không có ở trong phòng, cô đi tới cạnh cửa lặng lẽ liếc mắt nhìn, phát hiện anh vẫn còn đang nghe điện thoại.
Đột nhiên cô nghĩ đến phòng cách vách cũng có giường, cô liền lặng lẽ đi đến cạnh cửa khóa kỹ lại.
Nếu như ngày mai anh hỏi, thì cô nói mình đã quen sống một mình, quên luôn anh cũng đang ở đây, đây đúng là một quyết định thật khiến người ta vui vẻ mà.
Khóa kỹ cửa, cô nằm ở trên giường không bao lâu đã ngủ say.
Sáng hôm sau Diệp Du Nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng sờ soạng điện thoại di động, vừa nhìn thì thấy trên màn hình hiển thị hai chữ: Ông xã.
Ông xã?
Bệnh thần kinh!
Diệp Du Nhiên cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp di động lại vang lên.
Diệp Du Nhiên nắm tóc ngồi dậy, vừa nhận điện thoại đã mắng xối xả: “Ai vậy, tốt nhất là có chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, nếu không bà đây sẽ phế bỏ anh!”
Đầu kia điện thoại bên im lặng một lát, Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc lại có phần xa lạ vang lên.
Tiếng nói như nước chảy, giọng điệu lại hoàn toàn không tức giận, bình tĩnh đến độ khiến Diệp Du Nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
“Cô còn chưa thức dậy?”
Bàn tay nắm tóc của Diệp Du Nhiên không nhịn được giật một cái, đau đến độ da đầu cô tê rần, cô cắn răng nhịn xuống, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Dậy rồi.”
Lại là Mộ Tấn Dương, cô cũng đã quên hôm qua mình và anh đã lãnh giấy kết hôn .
Giọng nói trong điện thoại của Mộ Tấn Dương cũng đặc biệt êm tai: “Thức ăn mua bên ngoài đã giao đến cửa, cô ra lấy đi.”
“A?” Diệp Du Nhiên bối rối một lúc, sau đó hỏi: “Anh gọi thức ăn bên ngoài sao”
“Cô đi mở cửa đi, đừng đợi người ta đợi lâu.”
Nói xong anh vội cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại. Đã mười một giờ rưỡi trưa, không ngờ mình lại ngủ dậy trễ như vậy.