Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17:
Không đợi Diệp Du Nhiên suy nghĩ nhiều chuông cửa đã vang lên, xem ra anh đúng là kêu thức ăn bên ngoài.
Diệp Du Nhiên nhanh chóng thay quần áo khác, sau đó vội vàng chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Diệp Du Nhiên đã bị người đàn ông cao lớn mặc âu phục mang giày da chặn trước mặt: “Thì ra anh là người giao thức ăn à?”
Có điều, nào có người mặc âu phục quý giá đi giao thức ăn chứ?
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương rơi vào mái tóc rối tung của cô, trên mặt viết hai chữ ‘hiểu rõ’ to tướng rõ ràng. Diệp Du Nhiên nhìn thấy biểu hiện này của anh, trên mặt cô lộ ra vẻ lúng túng: “Ha ha, trước đó đã dậy rồi, nhưng cảm thấy buồn ngủ quá nên ngủ lại…”
“Ừm.”
“…”
Lời nói dối bị bóc mẽ tại chỗ, Diệp Du Nhiên cực kỳ khó chịu, giả vờ bình tĩnh bày ra mặt lạnh, cô tránh qua một bên để Mộ Tấn Dương bước vào.
Chờ chút, cô không chỉ lừa Mộ Tấn Dương, hình như còn mắng anh, còn thô lỗ với anh nữa…
“Đến đây dùng cơm.” Mộ Tấn Dương đã dọn xong thức ăn mua bên ngoài lên bàn, sau đó quay đầu nhìn cô.
Diệp Du Nhiên hơi buồn bực nắm tóc. Lần thứ hai cô hối hận đã kích động đi lãnh giấy kết hôn với Mộ Tấn Dương.
“Anh biết mỗi người đều sẽ có tật nhỏ của mình, tính gắt ngủ của tôi rất xấu.”
Diệp Du Nhiên hơi cứng ngắc giải thích với anh, cô hoàn toàn không thích một số tật xấu nào đó của mình bị người khác biết được. Thói quen sinh hoạt của một người rất sợ bỗng nhiên bị người khác hiểu rõ.
Đối với cô mà nói, bị người khác xâm nhập vào cuộc sống của mình là vấn đề rất nguy hiểm.
“Ừm, tôi đã nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ?”
“Tôi mang cho cô thịt bò hấp thính.”
Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Du Nhiên nghi ngờ nhìn mình, thế là anh bổ sung một câu: “Tối qua, cô ăn nhiều nhất chính là món thịt bò xào, tôi đoán cô rất thích ăn thịt bò.”
Không thể không nói anh đã đoán đúng. Cô rất thích ăn thịt bò, các kiểu nấu thịt bò cô đều rất thích, ngoại trừ bò bít tết.
Thì ra anh nói nhớ kỹ rồi, chính là nói anh nhớ kỹ thói quen của cô.
Không nghĩ tới anh lại tỉ mỉ lại như thế… Không đúng, cô đang nghĩ lung tung gì thế!
Không thể bởi vì một người đàn ông tùy tiện đối xử tốt với bạn tốt một chút mà bạn đã cảm động rồi.
Diệp Du Nhiên chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó cô vội lạnh lùng nói: “Anh đoán sai rồi, tối hôm qua chẳng qua là tôi cảm thấy món thịt bò xào dễ ăn cơm mà thôi.”
“Ừm.”
Anh đáp lại một cách qua loa.
Diệp Du Nhiên cứng ngắc ngồi ở đó, cô có cần nói dối anh sao?
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, chân mày hơi nhíu lại nhỏ đến mức không nhìn thấy, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng khác của bàn ăn. Diệp Du Nhiên nhìn theo tầm mắt của anh, lúc này mới nhìn thấy ở đó đã để sẵn một phần ăn sáng được đậy kỹ.
Một ly sữa bò, hai miếng bánh mì nướng, một trứng gà rán. Một bữa sáng rất đơn nhưng cũng rất khỏe mạnh.
Thì ra buổi sáng lúc anh ra cửa đã để lại bữa sáng cho cô, khó trách anh biết cô vẫn chưa rời giường.
Trong nháy mắt Diệp Du Nhiên cảm thấy không chốn dung thân.
Không đợi Diệp Du Nhiên suy nghĩ nhiều chuông cửa đã vang lên, xem ra anh đúng là kêu thức ăn bên ngoài.
Diệp Du Nhiên nhanh chóng thay quần áo khác, sau đó vội vàng chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Diệp Du Nhiên đã bị người đàn ông cao lớn mặc âu phục mang giày da chặn trước mặt: “Thì ra anh là người giao thức ăn à?”
Có điều, nào có người mặc âu phục quý giá đi giao thức ăn chứ?
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương rơi vào mái tóc rối tung của cô, trên mặt viết hai chữ ‘hiểu rõ’ to tướng rõ ràng. Diệp Du Nhiên nhìn thấy biểu hiện này của anh, trên mặt cô lộ ra vẻ lúng túng: “Ha ha, trước đó đã dậy rồi, nhưng cảm thấy buồn ngủ quá nên ngủ lại…”
“Ừm.”
“…”
Lời nói dối bị bóc mẽ tại chỗ, Diệp Du Nhiên cực kỳ khó chịu, giả vờ bình tĩnh bày ra mặt lạnh, cô tránh qua một bên để Mộ Tấn Dương bước vào.
Chờ chút, cô không chỉ lừa Mộ Tấn Dương, hình như còn mắng anh, còn thô lỗ với anh nữa…
“Đến đây dùng cơm.” Mộ Tấn Dương đã dọn xong thức ăn mua bên ngoài lên bàn, sau đó quay đầu nhìn cô.
Diệp Du Nhiên hơi buồn bực nắm tóc. Lần thứ hai cô hối hận đã kích động đi lãnh giấy kết hôn với Mộ Tấn Dương.
“Anh biết mỗi người đều sẽ có tật nhỏ của mình, tính gắt ngủ của tôi rất xấu.”
Diệp Du Nhiên hơi cứng ngắc giải thích với anh, cô hoàn toàn không thích một số tật xấu nào đó của mình bị người khác biết được. Thói quen sinh hoạt của một người rất sợ bỗng nhiên bị người khác hiểu rõ.
Đối với cô mà nói, bị người khác xâm nhập vào cuộc sống của mình là vấn đề rất nguy hiểm.
“Ừm, tôi đã nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ?”
“Tôi mang cho cô thịt bò hấp thính.”
Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Du Nhiên nghi ngờ nhìn mình, thế là anh bổ sung một câu: “Tối qua, cô ăn nhiều nhất chính là món thịt bò xào, tôi đoán cô rất thích ăn thịt bò.”
Không thể không nói anh đã đoán đúng. Cô rất thích ăn thịt bò, các kiểu nấu thịt bò cô đều rất thích, ngoại trừ bò bít tết.
Thì ra anh nói nhớ kỹ rồi, chính là nói anh nhớ kỹ thói quen của cô.
Không nghĩ tới anh lại tỉ mỉ lại như thế… Không đúng, cô đang nghĩ lung tung gì thế!
Không thể bởi vì một người đàn ông tùy tiện đối xử tốt với bạn tốt một chút mà bạn đã cảm động rồi.
Diệp Du Nhiên chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó cô vội lạnh lùng nói: “Anh đoán sai rồi, tối hôm qua chẳng qua là tôi cảm thấy món thịt bò xào dễ ăn cơm mà thôi.”
“Ừm.”
Anh đáp lại một cách qua loa.
Diệp Du Nhiên cứng ngắc ngồi ở đó, cô có cần nói dối anh sao?
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, chân mày hơi nhíu lại nhỏ đến mức không nhìn thấy, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng khác của bàn ăn. Diệp Du Nhiên nhìn theo tầm mắt của anh, lúc này mới nhìn thấy ở đó đã để sẵn một phần ăn sáng được đậy kỹ.
Một ly sữa bò, hai miếng bánh mì nướng, một trứng gà rán. Một bữa sáng rất đơn nhưng cũng rất khỏe mạnh.
Thì ra buổi sáng lúc anh ra cửa đã để lại bữa sáng cho cô, khó trách anh biết cô vẫn chưa rời giường.
Trong nháy mắt Diệp Du Nhiên cảm thấy không chốn dung thân.