Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 674
Chương 674:
Không đợi Cố Hàm Yên nói xong, Mộ Tấn Dương chán ghét cắt ngang lời cô ta: “Diệp Du Nhiên là vợ tôi.”
Vừa nói ra những lời này, trong phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc đầu Mộ Tấn Dương sẽ đính hôn với Cố Hàm Yên, chắc thật sự có lý do khác nhỉ.
Nhưng thế thì có gì khác nhau chứ?
“Vậy có bao nhiêu người biết Diệp Du Nhiên là vợ anh chứ? Mọi người đều biết anh là chồng chưa cưới của em.”
Cố Hàm Yên nhẹ nhàng vén tóc dài bên tai, chậm rãi nói: “Anh cũng biết đó, mỗi ngày đều có vô số paparazzi đi theo em muốn chụp vài nội dung đặc biệt, nếu để bọn họ chụp được ảnh anh và Diệp Du Nhiên ở bên nhau, đến lúc đó, em nghĩ cho dù anh và em có làm sáng tỏ thế nào, mọi người cũng chỉ cảm thấy ấn tượng ban đầu, là Diệp Du Nhiên chen chân vào tình cảm của chúng ta.”
Mộ Tấn Dương nghe đến đó, sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Cố Hàm Yên lại thêm dầu vào lửa: “Anh đừng quên, lúc trước là tự anh chủ động nhắc tới chuyện đính hôn với em.”
Diệp Du Nhiên quay phắt đầu lại nhìn Mộ Tấn Dương.
Cô đã biết suy nghĩ lúc đầu của mình là không sai mà.
Cũng không phải Mộ Tấn Dương bị ép đến bất đắc dĩ, mà là dưới tình huống anh có thể lựa chọn, đã lựa chọn đính hôn với Cố Hàm Yên để giải quyết hoàn cảnh khó khăn lúc đó.
Cho dù trong lòng cô từng có suy nghĩ làm lành với Mộ Tấn Dương, cũng đều mất hết vào lúc này.
Cô là người anh có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ngoài lần đó ra, cô có ý nghĩa gì khác biệt với anh chứ.
Đương nhiên Mộ Tấn Dương cũng biết, mặc dù những lời này của Cố Hàm Yên có nghĩa khác, nhưng đây là sự thật.
Anh khó chịu ra mặt, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cô đi ra ngoài!”
“Nếu không chào đón em, bây giờ em sẽ đi, nhưng ông ngoại thật đáng thương, nếu ông biết anh còn quấn quýt lấy người phụ nữ này, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.”
Cố Hàm Yên nở nụ cười đạt được mục đích.
Tuy cô ta không biết vì sao Mộ Úc Xuyên đột nhiên chán ghét Diệp Du Nhiên như vậy, nhưng cô ta cảm thấy mình cần phải cho Diệp Du Nhiên biết, Mộ Úc Xuyên ghét cô đến mức nào.
Nói xong, trước khi Mộ Tấn Dương nổi giận lần nữa, cô ta xoay người rời khỏi.
…
Cố Hàm Yên rời khỏi, Thịt Bò ở trong phòng nó.
Phòng khách to như vậy chỉ còn hai người Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đi làm mang giày cao gót không quá cao, đứng bên cạnh Mộ Tấn Dương cũng chỉ cao đến môi anh.
Tuy Diệp Du Nhiên đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến Mộ Tấn Dương cảm thấy khoảng cách của hai người đang trở nên vô cùng xa xôi.
Một lúc lâu sau đó, Mộ Tấn Dương lên tiếng trước, giọng nói hơi khàn: “Diệp Du Nhiên, em nói một câu đi.”
“Là anh bảo tôi nói chuyện đấy, tôi nói rồi anh cũng đừng tức giận.”
Diệp Du Nhiên lùi về sau một bước, mới ngẩng đầu nhìn Mộ Tấn Dương, ánh mắt lạnh lùng.
Không đợi Cố Hàm Yên nói xong, Mộ Tấn Dương chán ghét cắt ngang lời cô ta: “Diệp Du Nhiên là vợ tôi.”
Vừa nói ra những lời này, trong phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lúc đầu Mộ Tấn Dương sẽ đính hôn với Cố Hàm Yên, chắc thật sự có lý do khác nhỉ.
Nhưng thế thì có gì khác nhau chứ?
“Vậy có bao nhiêu người biết Diệp Du Nhiên là vợ anh chứ? Mọi người đều biết anh là chồng chưa cưới của em.”
Cố Hàm Yên nhẹ nhàng vén tóc dài bên tai, chậm rãi nói: “Anh cũng biết đó, mỗi ngày đều có vô số paparazzi đi theo em muốn chụp vài nội dung đặc biệt, nếu để bọn họ chụp được ảnh anh và Diệp Du Nhiên ở bên nhau, đến lúc đó, em nghĩ cho dù anh và em có làm sáng tỏ thế nào, mọi người cũng chỉ cảm thấy ấn tượng ban đầu, là Diệp Du Nhiên chen chân vào tình cảm của chúng ta.”
Mộ Tấn Dương nghe đến đó, sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Cố Hàm Yên lại thêm dầu vào lửa: “Anh đừng quên, lúc trước là tự anh chủ động nhắc tới chuyện đính hôn với em.”
Diệp Du Nhiên quay phắt đầu lại nhìn Mộ Tấn Dương.
Cô đã biết suy nghĩ lúc đầu của mình là không sai mà.
Cũng không phải Mộ Tấn Dương bị ép đến bất đắc dĩ, mà là dưới tình huống anh có thể lựa chọn, đã lựa chọn đính hôn với Cố Hàm Yên để giải quyết hoàn cảnh khó khăn lúc đó.
Cho dù trong lòng cô từng có suy nghĩ làm lành với Mộ Tấn Dương, cũng đều mất hết vào lúc này.
Cô là người anh có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ngoài lần đó ra, cô có ý nghĩa gì khác biệt với anh chứ.
Đương nhiên Mộ Tấn Dương cũng biết, mặc dù những lời này của Cố Hàm Yên có nghĩa khác, nhưng đây là sự thật.
Anh khó chịu ra mặt, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cô đi ra ngoài!”
“Nếu không chào đón em, bây giờ em sẽ đi, nhưng ông ngoại thật đáng thương, nếu ông biết anh còn quấn quýt lấy người phụ nữ này, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.”
Cố Hàm Yên nở nụ cười đạt được mục đích.
Tuy cô ta không biết vì sao Mộ Úc Xuyên đột nhiên chán ghét Diệp Du Nhiên như vậy, nhưng cô ta cảm thấy mình cần phải cho Diệp Du Nhiên biết, Mộ Úc Xuyên ghét cô đến mức nào.
Nói xong, trước khi Mộ Tấn Dương nổi giận lần nữa, cô ta xoay người rời khỏi.
…
Cố Hàm Yên rời khỏi, Thịt Bò ở trong phòng nó.
Phòng khách to như vậy chỉ còn hai người Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đi làm mang giày cao gót không quá cao, đứng bên cạnh Mộ Tấn Dương cũng chỉ cao đến môi anh.
Tuy Diệp Du Nhiên đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến Mộ Tấn Dương cảm thấy khoảng cách của hai người đang trở nên vô cùng xa xôi.
Một lúc lâu sau đó, Mộ Tấn Dương lên tiếng trước, giọng nói hơi khàn: “Diệp Du Nhiên, em nói một câu đi.”
“Là anh bảo tôi nói chuyện đấy, tôi nói rồi anh cũng đừng tức giận.”
Diệp Du Nhiên lùi về sau một bước, mới ngẩng đầu nhìn Mộ Tấn Dương, ánh mắt lạnh lùng.