Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Chương 687:
Trong thôn có hơn mười đứa bé, độ tuổi không đồng đều.
Nhưng hơn mười bé đều học ở một nơi, nghe nói chỉ có một giáo viên, lớp học ở trong động núi đá.
“Tổng giám Diệp , đến rồi.”
Cả đường đi Lê Bách Lạc đều chú ý đến tình hình của Diệp Du Nhiên.
“Không cần quan tâm tôi, cô đi bên kia đi.”
Diệp Du Nhiên nói rồi đưa tay chỉ bên phía đang chụp ảnh, cô biết Lê Bách Lạc có hứng thú với những thứ đó.
Lê Bách Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi đi qua đó.
Diệp Du Nhiên cũng tự chụp hai bức ảnh, nhìn cột tín hiệu trên góc phải phát hiện vẫn không có sóng.
Vốn cô định gửi vài tấm ảnh cho Phong Hành xem trước rồi gọi cho An Hạ và Lục Thời Sơ báo bình an nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Một lúc sau, sau lưng bỗng có tiếng bước chân.
Diệp Du Nhiên quay phắt đầu lại, nhìn thấy người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng đang đứng sau lưng cô.
Vẻ mặt anh ta hơi mất tự nhiên.
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên một lát rồi nói: “Chào anh, thầy Lý.”
Trước đây cô nghe người trong đoàn nói, giáo viên duy nhất ở đây tên là Lý Yến Nam.
Lý Yến Nam khoảng ba mươi tuổi, người rất gầy, áo sơ mi trên người rất sạch sẽ, điểm này rất khác với người dân bản địa ở đây.
Có lẽ là do hoàn cảnh môi trường sống từ nhỏ quá khắc nghiệt nên chiều cao anh ta chỉ tầm Diệp Du Nhiên.
“Cô Diệp biết tôi?” Lý Yến Nam thấy Diệp Du Nhiên gọi tên mình, hai mắt sáng lên rõ ràng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Du Nhiên luôn cảm thấy ánh mắt anh ta có chút kỳ lạ.
Cô bị anh ta nhìn đến mức không được tự nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời câu hỏi anh ta: “Vì anh là thầy giáo duy nhất ở đây, muốn không biết anh cũng rất khó, nghe nói trước đây anh từng ra ngoài, sau này lại trở về núi làm giáo viên?”
Cô rất tò mò về điều này.
Một người, nếu đã thấy thế giới phồn hoa mà vẫn không quên cội nguồn, trái tim vẫn trở lại nguyên trạng, thật đúng là rất hiếm có.
Đổi lại là cô, rất có thể cũng không làm được điều này.
Mặc dù cô cảm thấy người dân ở đây rất cần được giúp đỡ nhưng cô lại không có trái tim vô tư như vậy.
Cô đã quen với các loại thiết bị điện, con đường sạch sẽ và toà nhà cao tầng.
Không biết câu nói nào của cô không đúng mà lời cô vừa dứt, vẻ mặt Lý Yến Nam lại biến hoá vi diệu.
“Không phải đều nói lá rụng về cội sao, thế giới bên ngoài có tốt hơn nữa cũng không phải nhà mình, hơn nữa áp lực quá lớn, trong núi mặc dù nghèo khó lạc hậu nhưng lại tự tại.”
Lời của Lý Yến Nam có vài phần chân thành tha thiết.
Diệp Du Nhiên định nói gì đó thì đạo diễn đã đi về bên này: “Tổng giám Diệp, bây giờ chúng tôi muốn phỏng vấn thầy giáo Lý một chút.”
“Vậy anh qua đó trước đi, cảm ơn anh đã phối hợp với công việc của chúng tôi.” Diệp Du Nhiên nói xong cũng nhấc chân bước qua.
Cả ngày hôm nay quay chụp rất thuận lợi.
…
Trong thôn có hơn mười đứa bé, độ tuổi không đồng đều.
Nhưng hơn mười bé đều học ở một nơi, nghe nói chỉ có một giáo viên, lớp học ở trong động núi đá.
“Tổng giám Diệp , đến rồi.”
Cả đường đi Lê Bách Lạc đều chú ý đến tình hình của Diệp Du Nhiên.
“Không cần quan tâm tôi, cô đi bên kia đi.”
Diệp Du Nhiên nói rồi đưa tay chỉ bên phía đang chụp ảnh, cô biết Lê Bách Lạc có hứng thú với những thứ đó.
Lê Bách Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi đi qua đó.
Diệp Du Nhiên cũng tự chụp hai bức ảnh, nhìn cột tín hiệu trên góc phải phát hiện vẫn không có sóng.
Vốn cô định gửi vài tấm ảnh cho Phong Hành xem trước rồi gọi cho An Hạ và Lục Thời Sơ báo bình an nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Một lúc sau, sau lưng bỗng có tiếng bước chân.
Diệp Du Nhiên quay phắt đầu lại, nhìn thấy người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng đang đứng sau lưng cô.
Vẻ mặt anh ta hơi mất tự nhiên.
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên một lát rồi nói: “Chào anh, thầy Lý.”
Trước đây cô nghe người trong đoàn nói, giáo viên duy nhất ở đây tên là Lý Yến Nam.
Lý Yến Nam khoảng ba mươi tuổi, người rất gầy, áo sơ mi trên người rất sạch sẽ, điểm này rất khác với người dân bản địa ở đây.
Có lẽ là do hoàn cảnh môi trường sống từ nhỏ quá khắc nghiệt nên chiều cao anh ta chỉ tầm Diệp Du Nhiên.
“Cô Diệp biết tôi?” Lý Yến Nam thấy Diệp Du Nhiên gọi tên mình, hai mắt sáng lên rõ ràng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Du Nhiên luôn cảm thấy ánh mắt anh ta có chút kỳ lạ.
Cô bị anh ta nhìn đến mức không được tự nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời câu hỏi anh ta: “Vì anh là thầy giáo duy nhất ở đây, muốn không biết anh cũng rất khó, nghe nói trước đây anh từng ra ngoài, sau này lại trở về núi làm giáo viên?”
Cô rất tò mò về điều này.
Một người, nếu đã thấy thế giới phồn hoa mà vẫn không quên cội nguồn, trái tim vẫn trở lại nguyên trạng, thật đúng là rất hiếm có.
Đổi lại là cô, rất có thể cũng không làm được điều này.
Mặc dù cô cảm thấy người dân ở đây rất cần được giúp đỡ nhưng cô lại không có trái tim vô tư như vậy.
Cô đã quen với các loại thiết bị điện, con đường sạch sẽ và toà nhà cao tầng.
Không biết câu nói nào của cô không đúng mà lời cô vừa dứt, vẻ mặt Lý Yến Nam lại biến hoá vi diệu.
“Không phải đều nói lá rụng về cội sao, thế giới bên ngoài có tốt hơn nữa cũng không phải nhà mình, hơn nữa áp lực quá lớn, trong núi mặc dù nghèo khó lạc hậu nhưng lại tự tại.”
Lời của Lý Yến Nam có vài phần chân thành tha thiết.
Diệp Du Nhiên định nói gì đó thì đạo diễn đã đi về bên này: “Tổng giám Diệp, bây giờ chúng tôi muốn phỏng vấn thầy giáo Lý một chút.”
“Vậy anh qua đó trước đi, cảm ơn anh đã phối hợp với công việc của chúng tôi.” Diệp Du Nhiên nói xong cũng nhấc chân bước qua.
Cả ngày hôm nay quay chụp rất thuận lợi.
…