Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Chương 35:
Bóng đen giật giật rồi đột nhiên giang tay ôm cô vào lòng.
Diệp Du Nhiên vốn dĩ chỉ có một cái khăn tắm trên người, lại bị Mộ Tấn Dương kéo mạnh vào lòng như vậy nên khăn tắm đang có xu hướng bị rơi xuống.
“Anh thả tôi ra trước đã.” Diệp Du Nhiên đánh nhẹ lên bả vai của anh nhưng không mạnh lắm.
Cũng không biết mấy cú đánh nhẹ liên tục của cô đã làm gì khiến Mộ Tấn Dương xúc động mà anh đột nhiên vùi đầu xuống lò dò một lát chuẩn bị tóm lấy đôi môi của Diệp Du Nhiên rồi ngấu nghiếng hôn cô.
Hai người cứ quấn quít nhau trước cửa phòng tắm trong bóng tối như vậy.
Diệp Du Nhiên cảm thấy Mộ Tấn Dương là lạ nên sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại bằng cách giãy giụa.
Nhưng Mộ Tấn Dương mạnh một cách đáng sợ, cô hoàn toàn không thể thoát ra được.
“Mộ Tấn Dương anh sao vậy!” Diệp Du Nhiên quay đầu đi, nhân cơ hội gọi lớn tên của anh.
Mộ Tấn Dương hơi sững người rồi đột nhiên buông cô ra.
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp thở phào liền bị Mộ Tấn Dương bế bổng lên, nhờ ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào mà thấy được bóng dáng của chiếc giường màu trắng.
Diệp Du Nhiên bị anh ném lên giường, không đau, nhưng cô hơi sợ hãi trong lòng, cô liền ngồi bật dậy: “Mộ Tấn Dương, rốt cuộc anh sao vậy? Anh nói gì đi!”
Cuối cùng Mộ Tấn Dương cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng nhưng hơi khàn khàn: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
“Anh nói sẽ không cưỡng ép tôi.” Diệp Du Nhiên lò mò lùi vào góc tường.
Hơi thở của Mộ Tấn Dương đã ép tới gần: “Chỉ lát nữa thôi em sẽ tự nguyện.”
Diệp Du Nhiên đột nhiên nghĩ ra gì đó nên bậm môi nói: “Có phải anh sợ bóng tối không?”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Một hồi lâu, Mộ Tấn Dương mới bình tĩnh nói: “Không có.”
Nói dối! Vừa rồi đang yên đang lành.
“Vậy anh tới đây đi, tôi ôm anh ngủ, anh không phải sợ nữa.” Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh ấy chần chừ lâu như vậy rõ ràng là vì sợ bóng tối nên mới có sự thay đổi lớn đến thế.
“Không cần, đi ngủ thôi.” Hơi thở của Mộ Tấn Dương đã bình tĩnh lại, nói bằng giọng thản nhiên, tựa như sự khác thường vừa rồi chỉ là ảo giác của Diệp Du Nhiên mà thôi.
Diệp Du Nhiên không ngốc đến mức thật sự cho rằng đó là ảo giác của cô.
Cô đưa tay mò điện thoại di động của mình được đặt ở đầu giường, xoay mình xuống giường tìm đèn pin, bật lên rồi đặt ở đầu giường, quay lại phòng tắm thay đồ ngủ rồi mới đi ra.
Phát hiện đèn pin ở đầu giường đã bị tắt, Mộ Tấn Dương đã ngủ rồi.
Diệp Du Nhiên bây giờ càng tin rằng Mộ Tấn Dương sợ bóng tối.
Nhưng anh không đợi cô ra đã tắt đèn pin đi, chỉ vì muốn chứng minh mình không sợ bóng tối, nhưng bình thường Mộ Tấn Dương là một người đàn ông cẩn thận chu đáo, theo thói quen của anh thì anh sẽ để đèn pin đợi Diệp Du Nhiên ra mới đúng.
Là vì thể diện sao? Cho nên mới không thừa nhận.
Diệp Du Nhiên rón rén leo lên giường, chậm rãi đến gần Mộ Tấn Dương, đưa tay ôm eo anh.
Mộ Tấn Dương vẫn chưa ngủ, hình như anh cũng không ngờ Diệp Du Nhiên sẽ chủ động ôm mình nên thân thể hơi cứng đơ rồi nhích sang bên cạnh, cách xa cô một chút.
Diệp Du Nhiên không nhịn được cười, khóe môi hơi cong lên, Mộ Tấn Dương xưa nay luôn lạnh lùng vừa mạnh mẽ vừa thích nói lý lẽ nhưng lại sợ bóng tối.
Nhất định là sợ cô biết được sẽ cảm thấy rất mất mặt, cho nên mới sống chết không thừa nhận.
Diệp Du Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nên càng kiên quyết thực hiện lờ nói vừa rồi của mình… ôm anh ngủ.
Bóng đen giật giật rồi đột nhiên giang tay ôm cô vào lòng.
Diệp Du Nhiên vốn dĩ chỉ có một cái khăn tắm trên người, lại bị Mộ Tấn Dương kéo mạnh vào lòng như vậy nên khăn tắm đang có xu hướng bị rơi xuống.
“Anh thả tôi ra trước đã.” Diệp Du Nhiên đánh nhẹ lên bả vai của anh nhưng không mạnh lắm.
Cũng không biết mấy cú đánh nhẹ liên tục của cô đã làm gì khiến Mộ Tấn Dương xúc động mà anh đột nhiên vùi đầu xuống lò dò một lát chuẩn bị tóm lấy đôi môi của Diệp Du Nhiên rồi ngấu nghiếng hôn cô.
Hai người cứ quấn quít nhau trước cửa phòng tắm trong bóng tối như vậy.
Diệp Du Nhiên cảm thấy Mộ Tấn Dương là lạ nên sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại bằng cách giãy giụa.
Nhưng Mộ Tấn Dương mạnh một cách đáng sợ, cô hoàn toàn không thể thoát ra được.
“Mộ Tấn Dương anh sao vậy!” Diệp Du Nhiên quay đầu đi, nhân cơ hội gọi lớn tên của anh.
Mộ Tấn Dương hơi sững người rồi đột nhiên buông cô ra.
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp thở phào liền bị Mộ Tấn Dương bế bổng lên, nhờ ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào mà thấy được bóng dáng của chiếc giường màu trắng.
Diệp Du Nhiên bị anh ném lên giường, không đau, nhưng cô hơi sợ hãi trong lòng, cô liền ngồi bật dậy: “Mộ Tấn Dương, rốt cuộc anh sao vậy? Anh nói gì đi!”
Cuối cùng Mộ Tấn Dương cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng nhưng hơi khàn khàn: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
“Anh nói sẽ không cưỡng ép tôi.” Diệp Du Nhiên lò mò lùi vào góc tường.
Hơi thở của Mộ Tấn Dương đã ép tới gần: “Chỉ lát nữa thôi em sẽ tự nguyện.”
Diệp Du Nhiên đột nhiên nghĩ ra gì đó nên bậm môi nói: “Có phải anh sợ bóng tối không?”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Một hồi lâu, Mộ Tấn Dương mới bình tĩnh nói: “Không có.”
Nói dối! Vừa rồi đang yên đang lành.
“Vậy anh tới đây đi, tôi ôm anh ngủ, anh không phải sợ nữa.” Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh ấy chần chừ lâu như vậy rõ ràng là vì sợ bóng tối nên mới có sự thay đổi lớn đến thế.
“Không cần, đi ngủ thôi.” Hơi thở của Mộ Tấn Dương đã bình tĩnh lại, nói bằng giọng thản nhiên, tựa như sự khác thường vừa rồi chỉ là ảo giác của Diệp Du Nhiên mà thôi.
Diệp Du Nhiên không ngốc đến mức thật sự cho rằng đó là ảo giác của cô.
Cô đưa tay mò điện thoại di động của mình được đặt ở đầu giường, xoay mình xuống giường tìm đèn pin, bật lên rồi đặt ở đầu giường, quay lại phòng tắm thay đồ ngủ rồi mới đi ra.
Phát hiện đèn pin ở đầu giường đã bị tắt, Mộ Tấn Dương đã ngủ rồi.
Diệp Du Nhiên bây giờ càng tin rằng Mộ Tấn Dương sợ bóng tối.
Nhưng anh không đợi cô ra đã tắt đèn pin đi, chỉ vì muốn chứng minh mình không sợ bóng tối, nhưng bình thường Mộ Tấn Dương là một người đàn ông cẩn thận chu đáo, theo thói quen của anh thì anh sẽ để đèn pin đợi Diệp Du Nhiên ra mới đúng.
Là vì thể diện sao? Cho nên mới không thừa nhận.
Diệp Du Nhiên rón rén leo lên giường, chậm rãi đến gần Mộ Tấn Dương, đưa tay ôm eo anh.
Mộ Tấn Dương vẫn chưa ngủ, hình như anh cũng không ngờ Diệp Du Nhiên sẽ chủ động ôm mình nên thân thể hơi cứng đơ rồi nhích sang bên cạnh, cách xa cô một chút.
Diệp Du Nhiên không nhịn được cười, khóe môi hơi cong lên, Mộ Tấn Dương xưa nay luôn lạnh lùng vừa mạnh mẽ vừa thích nói lý lẽ nhưng lại sợ bóng tối.
Nhất định là sợ cô biết được sẽ cảm thấy rất mất mặt, cho nên mới sống chết không thừa nhận.
Diệp Du Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nên càng kiên quyết thực hiện lờ nói vừa rồi của mình… ôm anh ngủ.