Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Chương 45:
Điện thoại bị dập máy, Diệp Du Nhiên khẽ buông tay, điện thoại rớt xuống mặt đất, cô lại lần về nhắn cho An Hạ một tin nhắn.
Cô cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, ngay sau đó, giống như nhìn thấy Mộ Tấn Dương.
Cô đưa tay túm một lúc, nhưng không có gì, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, là ảo giác sao, tại sao lại nghĩ đến anh, có thể là vì từ lúc cô chín tuổi đến giờ, Mộ Tấn Dương là người đối xử với cô tốt nhất.
Dù anh luôn trêu ghẹo cô, nhưng anh bằng lòng cưới cô, nấu cơm cho cô, chịu đựng tính xấu của cô, sấy tóc cho cô…
Đầu Diệp Du Nhiên càng ngày càng xoay vòng, cô sờ sờ vết máu trên mặt, sau đó chậm chạp đứng dậy từ từ tiến về phía trước.
Cô muốn lái xe đến bệnh viện, cô chưa muốn chết, ba cô vẫn chưa ra tù, cổ phần vẫn chưa lấy được, Diệp Yến Nhi vẫn chưa bị trả giá.
Nhưng mà, cô thật sự rất hận bọn họ.
Cô không làm gì sai, chỉ là vì cô là cô hai của nhà họ Diệp, cho nên tất cả mọi người đều bắt nạt cô, muốn đạp cô dìm xuống.
Thật sự không cách nào tha thứ được.
Có giọt nước lạnh lẽo rơi trên người cô, hình như là trời đã mưa.
Có người đi đường dừng lại bên cạnh cô.
“Cô, cô, cô sao vậy?”
“Cô chảy nhiều máu quá, phải đi bệnh viện mau…”
“Cho tôi gọi điện thoại…”
Diệp Du Nhiên định mở miệng nói cô không sao, có thể tự mình đến bệnh viện, nhưng lại không mở miệng được, trước mắt cô tối sầm lại, trước lúc bị ngất đi, cô còn nghe thấp thoáng bên tai âm thanh quen thuộc: “Cô Diệp!”.
“Tít…”
Diệp Du Nhiên mở mắt ra, đập vào mắt cô à một màu trắng xóa.
Tầm nhìn có chút mờ, cô chớp chớp lại mắt, mở mắt thêm lần nữa thì mới nhìn thấy đó là trần nhà, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hắc vào mũi cô.
Thì ra là ở bệnh viện.
“Tỉnh rồi sao?”
Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc, là giọng nói cô nghe được trước khi ngất xỉu.
Diệp Du Nhiên quay đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nam Sơn.
“Nam…” vừa mở miệng, cô phát hiện ra cổ họng mình khó chịu lạ thường, khô khan cảm giác như bị nhét đầy cát trong đó.
Nam Sơn nhíu nhíu mày, đôi mắt xanh dương của anh thoáng hiện lên chút lo lắng, xoay người rót nước cho cô, cắm ống hút vào, cẩn thận đưa đến trước mặt cô: “Uống chút nước trước đi.”
Diệp Du Nhiên hút hai ngụm nước, cảm giác cổ họng dễ chịu hơn, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo như vậy, không cần biết là ai, gặp phải chuyện như vậy thì đều sẽ giúp đỡ thôi.” Nam Sơn đặt ly nước qua một bên, lúc anh xoay qua nhìn Diệp Du Nhiên, gương mặt anh vẫn chưa thư giãn hoàn toàn.
Diệp Du Nhiên cười cười, cô thật không ngờ người cứu cô lại là Nam Sơn.
Chỉ là Nam Sơn không biết rằng, không phải ai gặp phải tình huống như vậy cũng đều sẽ giúp đỡ, nếu như gặp phải Diệp Yến Nhi, e rằng cô ta sẽ tặng thêm một nhát dao cho cô, thiếu điều muốn cô phải chết ngay lập tức.
May mắn là Nam Sơn.
Nam Sơn thấy cô cười, mắt anh hiện lên chút tò mò: “Có cần tôi liên hệ người nhà của cô không?”
“Không cần đâu, cám ơn anh, đã làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện rồi.” Diệp Du Nhiên lắc đầu, không phải là bạn bè, Nam Sơn đưa cô đến bệnh viện, cô đã rất cảm kích anh rồi.
Điện thoại bị dập máy, Diệp Du Nhiên khẽ buông tay, điện thoại rớt xuống mặt đất, cô lại lần về nhắn cho An Hạ một tin nhắn.
Cô cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, ngay sau đó, giống như nhìn thấy Mộ Tấn Dương.
Cô đưa tay túm một lúc, nhưng không có gì, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, là ảo giác sao, tại sao lại nghĩ đến anh, có thể là vì từ lúc cô chín tuổi đến giờ, Mộ Tấn Dương là người đối xử với cô tốt nhất.
Dù anh luôn trêu ghẹo cô, nhưng anh bằng lòng cưới cô, nấu cơm cho cô, chịu đựng tính xấu của cô, sấy tóc cho cô…
Đầu Diệp Du Nhiên càng ngày càng xoay vòng, cô sờ sờ vết máu trên mặt, sau đó chậm chạp đứng dậy từ từ tiến về phía trước.
Cô muốn lái xe đến bệnh viện, cô chưa muốn chết, ba cô vẫn chưa ra tù, cổ phần vẫn chưa lấy được, Diệp Yến Nhi vẫn chưa bị trả giá.
Nhưng mà, cô thật sự rất hận bọn họ.
Cô không làm gì sai, chỉ là vì cô là cô hai của nhà họ Diệp, cho nên tất cả mọi người đều bắt nạt cô, muốn đạp cô dìm xuống.
Thật sự không cách nào tha thứ được.
Có giọt nước lạnh lẽo rơi trên người cô, hình như là trời đã mưa.
Có người đi đường dừng lại bên cạnh cô.
“Cô, cô, cô sao vậy?”
“Cô chảy nhiều máu quá, phải đi bệnh viện mau…”
“Cho tôi gọi điện thoại…”
Diệp Du Nhiên định mở miệng nói cô không sao, có thể tự mình đến bệnh viện, nhưng lại không mở miệng được, trước mắt cô tối sầm lại, trước lúc bị ngất đi, cô còn nghe thấp thoáng bên tai âm thanh quen thuộc: “Cô Diệp!”.
“Tít…”
Diệp Du Nhiên mở mắt ra, đập vào mắt cô à một màu trắng xóa.
Tầm nhìn có chút mờ, cô chớp chớp lại mắt, mở mắt thêm lần nữa thì mới nhìn thấy đó là trần nhà, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hắc vào mũi cô.
Thì ra là ở bệnh viện.
“Tỉnh rồi sao?”
Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc, là giọng nói cô nghe được trước khi ngất xỉu.
Diệp Du Nhiên quay đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nam Sơn.
“Nam…” vừa mở miệng, cô phát hiện ra cổ họng mình khó chịu lạ thường, khô khan cảm giác như bị nhét đầy cát trong đó.
Nam Sơn nhíu nhíu mày, đôi mắt xanh dương của anh thoáng hiện lên chút lo lắng, xoay người rót nước cho cô, cắm ống hút vào, cẩn thận đưa đến trước mặt cô: “Uống chút nước trước đi.”
Diệp Du Nhiên hút hai ngụm nước, cảm giác cổ họng dễ chịu hơn, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo như vậy, không cần biết là ai, gặp phải chuyện như vậy thì đều sẽ giúp đỡ thôi.” Nam Sơn đặt ly nước qua một bên, lúc anh xoay qua nhìn Diệp Du Nhiên, gương mặt anh vẫn chưa thư giãn hoàn toàn.
Diệp Du Nhiên cười cười, cô thật không ngờ người cứu cô lại là Nam Sơn.
Chỉ là Nam Sơn không biết rằng, không phải ai gặp phải tình huống như vậy cũng đều sẽ giúp đỡ, nếu như gặp phải Diệp Yến Nhi, e rằng cô ta sẽ tặng thêm một nhát dao cho cô, thiếu điều muốn cô phải chết ngay lập tức.
May mắn là Nam Sơn.
Nam Sơn thấy cô cười, mắt anh hiện lên chút tò mò: “Có cần tôi liên hệ người nhà của cô không?”
“Không cần đâu, cám ơn anh, đã làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện rồi.” Diệp Du Nhiên lắc đầu, không phải là bạn bè, Nam Sơn đưa cô đến bệnh viện, cô đã rất cảm kích anh rồi.