Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47:
Người đàn ông vài phút trước còn đang nói chuyện điện thoại với cô, giây phút này lại ngồi ngay trước mặt cô không hề động đậy, ánh mắt sâu thẳm như đinh đóng vào người cô, anh nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Im lặng một lúc lâu, Mộ Tấn Dương mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyên gia nói dối!”
Giọng của anh vẫn dễ nghe như thường, nhưng có chút xa cách.
Diệp Du Nhiên cúi đầu, lần đầu tiên cô không phản bác lại lời anh.
Diệp Du Nhiên vốn đã gầy, giờ còn thêm băng bó nguyên phần đầu, nhìn có vẻ rất đáng thương, Mộ Tấn Dương mím mím môi nói: “Buổi tối đã ăn gì chưa?”
“Dạ, chưa.” Diệp Du Nhiên không dám nói dối nữa, càng không dám đuổi anh đi.
Mộ Tấn Dương nghe vậy đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên đột nhiên liền gọi anh lại: “Mộ Tấn Dương!”
Người đàn ông đi đến gần cửa nghe tiếng cô gọi nhất thời hơi khựng lại, quay đầu nói: “Đối diện bệnh viện có tiệm cháo bán suốt đêm, tôi đi mua cháo cho em, nhưng mà nếu như em muốn nhân lúc tôi đi mua đồ trốn khỏi đây thì cũng được thôi.”
Giọng của anh vẫn bình thản, nhưng Diệp Du Nhiên có cảm giác nếu như mà cô trốn khỏi đây trong lúc anh đi mua đồ, chắc chắn Mộ Tấn Dương sẽ không quan tâm cô nữa.
Nói xong anh cất bước đi, đồng thời không quên cẩn thận đóng cửa phòng.
Diệp Du Nhiên đơ đơ nhìn theo hướng cửa, sao cô dám trốn đi được, không ai là không muốn có người quan tâm mình.
Mộ Tấn Dương quay lại có chút muộn.
Diệp Du Nhiên vẫn duy trì dáng ngồi dựa vào đầu giường, lúc anh bước vào, nhìn dáng vẻ của Diệp Du Nhiên không khác gì kiểu hòn vọng phu.
Chỉ có mỗi vấn đề là miếng băng trên đầu cô hơi chướng mắt.
Mộ Tấn Dương bày phần cháo và món ăn kèm ra, rồi lại đặt muỗng vào trong chén cháo, Diệp Du Nhiên nhìn theo động tác của anh từ đầu tới đuôi.
Anh cằm chén cháo, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy vài cái, rồi múc một muỗng đưa lên trước mặt Diệp Du Nhiên: “Ăn đi.”
Ánh mắt của Diệp Du Nhiên dừng lại trên những ngón tay thon dài của anh, ngoan ngoãn cúi đầu nuốt chửng muỗng cháo.
Sau khi ăn xong chén cháo, Diệp Du Nhiên cảm thấy bụng cô vừa no vừa ấm, dễ chịu hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
Ánh mắt cô lại theo dõi Mộ Tấn Dương đang thu dọn chén ăn, cô có thể khẳng định cô chưa từng gặp được người đàn ông nào đẹp hơn anh.
Vì cô chưa thấy qua có người nào mà ngay cả đến vứt rác cũng toát lên nét quý phái.
Mộ Tấn Dương vứt rác xong quay lại ngồi bên giường cô hỏi: “Ai làm vậy?”
Rõ ràng lời nói của anh rất bình thản, nhưng Diệp Du Nhiên lại cảm thấy có thể anh sẽ trả thù giùm cô.
Diệp Du Nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc đó, giờ mới cảm thấy có chút sợ, ngước mắt nhìn gương mặt thanh tú của Mộ Tấn Dương, những uất ức trong lòng đột nhiên bùng phát dâng trào, mũi cô bắt đầu không nghe lời mà thút thít.
“Anh có thể ngồi sát qua đây một chút được không?” Diệp Du Nhiên hơi mím môi, hốc mắt cô có chút đỏ.
Mộ Tấn Dương nhìn đôi mắt trong trẻo của cô bất chợt có chút chần chừ.
Diệp Du Nhiên thấy anh bất động, chậm rãi đưa đôi tay mình về hướng anh, giống như đứa trẻ chịu uất ức muốn được người lớn ôm vỗ về.
Mộ Tấn Dương mím môi thật chặt, có thể là vì dùng sức quá nên có chút trở nên trắng nhạt, có vẻ như anh đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Diệp Du Nhiên không biết anh đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt cô bắt đầu từ từ hiện lên vẻ rụt rè, đúng lúc này, Mộ Tấn Dương nhích lên ngồi gần hơn, kéo cô ôm vào lòng.
Người đàn ông vài phút trước còn đang nói chuyện điện thoại với cô, giây phút này lại ngồi ngay trước mặt cô không hề động đậy, ánh mắt sâu thẳm như đinh đóng vào người cô, anh nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Im lặng một lúc lâu, Mộ Tấn Dương mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyên gia nói dối!”
Giọng của anh vẫn dễ nghe như thường, nhưng có chút xa cách.
Diệp Du Nhiên cúi đầu, lần đầu tiên cô không phản bác lại lời anh.
Diệp Du Nhiên vốn đã gầy, giờ còn thêm băng bó nguyên phần đầu, nhìn có vẻ rất đáng thương, Mộ Tấn Dương mím mím môi nói: “Buổi tối đã ăn gì chưa?”
“Dạ, chưa.” Diệp Du Nhiên không dám nói dối nữa, càng không dám đuổi anh đi.
Mộ Tấn Dương nghe vậy đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên đột nhiên liền gọi anh lại: “Mộ Tấn Dương!”
Người đàn ông đi đến gần cửa nghe tiếng cô gọi nhất thời hơi khựng lại, quay đầu nói: “Đối diện bệnh viện có tiệm cháo bán suốt đêm, tôi đi mua cháo cho em, nhưng mà nếu như em muốn nhân lúc tôi đi mua đồ trốn khỏi đây thì cũng được thôi.”
Giọng của anh vẫn bình thản, nhưng Diệp Du Nhiên có cảm giác nếu như mà cô trốn khỏi đây trong lúc anh đi mua đồ, chắc chắn Mộ Tấn Dương sẽ không quan tâm cô nữa.
Nói xong anh cất bước đi, đồng thời không quên cẩn thận đóng cửa phòng.
Diệp Du Nhiên đơ đơ nhìn theo hướng cửa, sao cô dám trốn đi được, không ai là không muốn có người quan tâm mình.
Mộ Tấn Dương quay lại có chút muộn.
Diệp Du Nhiên vẫn duy trì dáng ngồi dựa vào đầu giường, lúc anh bước vào, nhìn dáng vẻ của Diệp Du Nhiên không khác gì kiểu hòn vọng phu.
Chỉ có mỗi vấn đề là miếng băng trên đầu cô hơi chướng mắt.
Mộ Tấn Dương bày phần cháo và món ăn kèm ra, rồi lại đặt muỗng vào trong chén cháo, Diệp Du Nhiên nhìn theo động tác của anh từ đầu tới đuôi.
Anh cằm chén cháo, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy vài cái, rồi múc một muỗng đưa lên trước mặt Diệp Du Nhiên: “Ăn đi.”
Ánh mắt của Diệp Du Nhiên dừng lại trên những ngón tay thon dài của anh, ngoan ngoãn cúi đầu nuốt chửng muỗng cháo.
Sau khi ăn xong chén cháo, Diệp Du Nhiên cảm thấy bụng cô vừa no vừa ấm, dễ chịu hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
Ánh mắt cô lại theo dõi Mộ Tấn Dương đang thu dọn chén ăn, cô có thể khẳng định cô chưa từng gặp được người đàn ông nào đẹp hơn anh.
Vì cô chưa thấy qua có người nào mà ngay cả đến vứt rác cũng toát lên nét quý phái.
Mộ Tấn Dương vứt rác xong quay lại ngồi bên giường cô hỏi: “Ai làm vậy?”
Rõ ràng lời nói của anh rất bình thản, nhưng Diệp Du Nhiên lại cảm thấy có thể anh sẽ trả thù giùm cô.
Diệp Du Nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc đó, giờ mới cảm thấy có chút sợ, ngước mắt nhìn gương mặt thanh tú của Mộ Tấn Dương, những uất ức trong lòng đột nhiên bùng phát dâng trào, mũi cô bắt đầu không nghe lời mà thút thít.
“Anh có thể ngồi sát qua đây một chút được không?” Diệp Du Nhiên hơi mím môi, hốc mắt cô có chút đỏ.
Mộ Tấn Dương nhìn đôi mắt trong trẻo của cô bất chợt có chút chần chừ.
Diệp Du Nhiên thấy anh bất động, chậm rãi đưa đôi tay mình về hướng anh, giống như đứa trẻ chịu uất ức muốn được người lớn ôm vỗ về.
Mộ Tấn Dương mím môi thật chặt, có thể là vì dùng sức quá nên có chút trở nên trắng nhạt, có vẻ như anh đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Diệp Du Nhiên không biết anh đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt cô bắt đầu từ từ hiện lên vẻ rụt rè, đúng lúc này, Mộ Tấn Dương nhích lên ngồi gần hơn, kéo cô ôm vào lòng.